TruyenHHH.com

Edit Benh Kieu Xuan Lam Trung Huu Vu

Thẩm Đường không muốn biết một chút nào về thân thể của Trình Trữ Uyển, đôi khi nàng thậm chí còn hoài nghi, có phải nàng trời sinh đã có bản lĩnh gây họa hay không. Nếu tự mình chịu thì còn được, nhưng lần này lại dính dáng đến người khác, ngược lại khiến nàng khó chịu trong lòng.

Mỹ Cảnh tham ăn, bởi vậy cũng mũm mĩm hơn các nha hoàn cùng tuổi, lại thêm một gương mặt tròn trịa, rất dễ mến. Nhưng hiện tại, nửa bên mặt của nàng đều sưng vù, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay trên mặt.

"Vương phi trông có vẻ không có mấy sức lực, sao lại ra tay nặng như vậy?" Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn vào gương đồng và chạm lên mặt mình.

Có lẽ đã đụng tới chỗ đau nên nàng hít một hơi lạnh, hỏi Lương Thần: "Tỷ xem thử bên này muội có sưng lên không?"

"Muội nói muội đó, sao tính tình vẫn hấp tấp như vậy, hôm nay may mà Vương phi không có nhiều tinh thần và sức lực để quản muội, bằng không muội còn được ngồi ở chỗ này à?" Lương Thần lấy thuốc mỡ tan máu bầm ra, nói: "Chỉ cần Thế tử còn ở trong phủ một ngày, người khác sẽ không thể dễ dàng làm gì cô nương. Tỷ biết muội che chở cô nương, nhưng cũng cần phải sáng suốt, đừng để cô nương không sao, còn muội thì bị người khác bắt được sai lầm mà trách phạt, cô nương lại phải bôn ba đi cứu muội."

Lương Thần mở ấm sắc thuốc ra, Thẩm Đường ở bên cạnh cầm lấy, đầu ngón tay chấm vào thuốc mỡ định thoa lên mặt Mỹ Cảnh.

Mỹ Cảnh đỏ mặt, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, chỉ đành vội vàng xua tay: "Cô nương, nô tỳ tự làm là được, không cần làm phiền người. Chuyện này... không hợp quy củ."

Nàng là người thành thật, địa vị của cô nương ở phủ Bá Ân Vương rất khó xử, nhưng lúc trước Thế tử bảo nàng đi theo cô nương, nàng bèn xem cô nương trở thành chủ tử duy nhất, làm gì có lý nào chủ tử giúp nô tỳ bôi thuốc.

Thẩm Đường rũ mắt, cảm xúc chua xót trong tim trào lên. Ban đầu, nàng luôn cho rằng Lương Thần, Mỹ Cảnh chính là người Lục Trì phái tới để giám thị nàng, tuy ngày thường cũng nói chuyện cùng nhau, nhưng chung quy vẫn không dám thân cận với các nàng quá mức.

Nàng luôn sợ sau khi giãi bày tình cảm, người khác sẽ đứng ở vị trí đối lập với nàng mà khuyên nhủ: "Người sống ở viện Thính Tùng mấy năm nay không tốt sao? Vì sao không thể chấp nhận Thế tử?"

Cuộc đời của nàng đều do người khác quyết định, nàng luôn là người dư thừa, dần dần không còn chờ mong người bên cạnh đối xử tốt với mình, lần này hai nha hoàn che chắn phía trước nàng trái lại nằm ngoài dự đoán.

Nhưng bản thân là người phiền phức, ai dính líu tới nàng đều sẽ gặp rắc rối.

"Ngươi nghe lời nàng ấy đi." Thẩm Đường ngồi xổm xuống, cẩn thận thoa thuốc mỡ lên mặt Mỹ Cảnh: "Tốt xấu gì hiện tại ta vẫn là người của Thế tử, cho dù họ muốn làm khó ta cũng phải suy tính. Lần sau... Lần sau chớ nên xúc động."

Nàng rất chuyên chú khi nhìn Mỹ Cảnh, như thể toàn bộ trái tim và đôi mắt chỉ có một người, động tác đặc biệt dịu dàng.

Lúc Lục Trì tiến vào thì nhìn thấy cảnh này, trái tim hẫng một nhịp, sau đó lục tìm trong trí nhớ, phát hiện qua nhiều năm ở chung, Thẩm Đường chưa từng để lộ vẻ mặt như vậy đối với mình.

Ở trước mặt hắn, nàng luôn bình tĩnh mà khắc chế, cho dù trong lòng không thích đi chăng nữa, cũng sẽ không nói với hắn một từ "không", chỉ là không biết trong lòng nàng có bao nhiêu phần chân thành.

Vẫn là Lương Thần phát hiện ra hắn trước, bưng khay hành lễ: "Thế tử."

Lục Trì gật đầu, ánh mắt hơi xa xăm đặt trên người Thẩm Đường, không nói gì. Hai nha hoàn đều là người sáng suốt, lập tức lui ra ngoài từ một bên.

Trong phòng không còn người nào khác, Thẩm Đường lại biến về nguyên hình, vốn dĩ muốn đi bưng tách trà lại đây, nhưng trên tay dính thuốc mỡ nên không tiện, nhìn quanh mình thì không có vật nào có thể lau được.

Lục Trì đi tới, kéo tay nàng ngồi xuống, lấy ra chiếc khăn tay thêu hoa hải đường ở một góc khăn rồi lau sạch tay nàng. Tay nàng nhỏ nhắn nhưng ngón tay thon dài, móng tay đầy đặn hơi ửng hồng, vô cùng đẹp đẽ.

"Hôm nay ở hoa viên phía sau đã xảy ra chuyện gì?"

"Vạn ma ma không kể với ngài à? Ta cho rằng bà ấy đã sớm nói với ngài rồi." Thẩm Đường nở một nụ cười, có chút châm chọc: "Cũng không có gì, hôm nay gặp được đại thiếu phu nhân, không biết sao lại đột nhiên động thai khí. Vương phi nghi ngờ ta âm thầm làm gì đó, bảo ta qua đó để hỏi chuyện."

Nàng lược bỏ bớt, chỉ nói điều mình muốn nói, còn về những việc nhỏ nhặt quan trọng khác lại không đề cập đến một câu, thậm chí giấu cả chuyện Vân di nương hỗ trợ quản lý sự vụ, sợ Lục Trì nổi điên, lại muốn đi gây khó dễ cho tiểu di nàng.

Có điều, loại chuyện này không thể giấu được, Lục Trì vuốt ve khớp xương ngón trỏ của nàng: "Ta nghe nói Vân di nương bắt đầu quản lý sự vụ?"

"Nếu đã biết, ngài hà tất lại đây hỏi ta?" Thẩm Đường lặng lẽ rút tay về, đứng lên mượn cơ hội châm trà để đè nén nỗi bất an dâng lên ở đáy lòng.

Nước trà nâu nhạt được rót vào chiếc tách màu trắng, có vài lá trà nổi lềnh bềnh phía trên, hương trà lượn lờ bốc lên theo hơi nóng.

Nàng nhìn những hoa văn tròn xanh tím dưới đáy tách, không biết tại sao lại nhớ tới ngày nàng mới đến phủ Bá Ân Vương.

***

Hôm ấy giờ ngọ nóng bức, tiểu di sợ nàng lạnh nên đắp một lớp chăn mỏng cho nàng, cũng bởi vậy khiến nàng tỉnh vì nóng. Lúc tỉnh lại, trong phòng không có một ai, nàng tự rót một tách trà rồi chậm rãi uống. Sau đó, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thật nhỏ của tiểu di, xen lẫn một vài câu nói, đa phần là nói về chuyện cũ đáng xấu hổ.

Tiếng của tiểu di quá nhỏ, còn kéo thêm tiếng khóc nức nở, nàng nhìn chằm chằm vào đóa hoa trắng dưới đáy tách, nghe được khoảng năm sáu phần của câu chuyện. Phát hiện bên ngoài có người tiến vào, nàng sợ mình sẽ gây chuyện nên đặt tách trà về chỗ cũ, chui vào chăn giả vờ đang ngủ.

Nhưng cuối cùng vẫn bị người phát hiện, tiểu di nhìn chăm chú vào vệt nước hình tròn trên mặt bàn, biểu tình nghiêm trọng xưa nay chưa từng có: "Cháu nghe được bao nhiêu rồi?"

Thẩm Đường không dám nói, chỉ cúi đầu, ngón tay xoắn dây tua rua trên đai lưng.

Vân di nương đen mặt, bắt nàng đứng úp mặt vào tường cả một buổi trưa, cho đến lúc sắc trời tối mịt mới lại đây tìm nàng.

Trong một góc tối tăm, Vân di nương trừng mắt nhìn nàng đứng yên không nhúc nhích, dịu giọng nói: "Đường tỷ nhi, cháu phải nhớ kỹ, nếu muốn sống tiếp, tất cả những chuyện không nên nghe, cháu chỉ có thể xem như chưa từng nghe thấy."

Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, cho rằng thế giới này không phải trắng thì chính là đen, không thể chấp nhận tiểu di đối xử tốt với mình là hung thủ giết người. Mở to đôi mắt phượng sũng nước, vừa cảnh giác vừa đề phòng nhìn về phía tiểu di, run rẩy hỏi: "Tiểu di đã giết hại cố Vương phi sao?"

"Không phải."

"Vậy vì sao không nói ra?"

***

Đến bây giờ nàng còn nhớ rõ vẻ mặt của tiểu di lúc ấy, vừa ẩn nhẫn vừa kìm chế, rõ ràng cũng rất phẫn nộ, nhưng cuối cùng chỉ còn một câu thở dài: "Ta vẫn muốn sống tiếp."

Người trong vương phủ có thể khiến tiểu di nói năng thận trọng còn có ai? Trong lòng Thẩm Đường hoảng loạn, không dám tiếp tục nghĩ sâu, bưng tách trà rồi xoay người.

Lục Trì ngồi trên giường, cầm cây trâm của nàng chọc vào bấc nến, không nhìn nàng: "Bảo tiểu di ngươi bớt xen vào việc trong phủ, cái gọi là cây to đón gió, gây chướng mắt cho người khác, khi những chuyện vốn được giấu kín bị khơi ra thì ngay cả mạng cũng không còn."

Một bấc nến nhỏ đang cháy rực bị hắn chọc tắt, ngọn lửa đong đưa hai cái rồi lại bốc cháy lần nữa.

Trái tim Thẩm Đường thắt lại, đặt tách trà lên mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh nam nhân, kéo khóe miệng hỏi một tiếng: "Thế tử có ý gì?"

Phần đuôi trâm cài đã dùng khăn lau qua một lần, nhưng vẫn nóng hổi. Lục Trì mặc kệ, vươn tay cắm vào tóc nữ nhân, con ngươi hẹp dài híp lại, lúc nhìn người luôn có vài phần hờ hững: "Ngươi hỏi người khác như thế à?"

Thẩm Đường khựng lại một chút, xáp lại gần đưa môi mình lên, khẽ chạm xong rồi rời đi ngay: "Đủ chưa?"

Hai người cách nhau rất gần, hô hấp cực nóng đan xen vào nhau, hương cỏ cây hòa quyện với hương gỗ lê đặc biệt trên người nữ nhân, dây dưa một hồi cuối cùng lại không biết là hương thơm của ai.

Lục Trì rũ mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cặp mắt phượng ngập nước kia, đuôi mắt hơi xếch khiến người nhìn cảm thấy quyến rũ. Xuống phía dưới chính là cánh môi mềm mại đầy đặn, sắc môi hơi nhạt, rất thích hợp để hôn lên, làm cho người ta có một loại xúc động muốn ngậm trong miệng.

Hầu kết lăn lên xuống, ánh mắt hắn tối sầm, thanh âm khàn khàn: "Không đủ."

Ấn đầu nàng, hôn lên một lần nữa.

Hắn vốn là người đã quen với việc ngang tàng, thậm chí đối với chuyện này, vẫn không màng suy nghĩ của người khác. Dứt khoát cuốn lấy cánh môi, xâm nhập vào khớp hàm, tựa như vị tướng quân luôn thắng trận được làn gió nhẹ cổ vũ, tuần tra mỗi một tấc đất.

Môi răng quấn quýt bên nhau, trong mắt Thẩm Đường vẫn sáng rõ, như thể hết thảy chẳng mấy liên quan đến mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nam nhân lang thang bên bờ vực của tình dục.

Lục Trì ngừng lại, ôm người tới gần rồi đặt nàng ngồi vòng chân qua hông mình, bộ phận mềm mại nhất áp lên ngọn lửa nóng, cơn tức giận nháy mắt tuôn trào lên đỉnh đầu.

Da đầu Thẩm Đường tràn ngập tê dại, cuối cùng sự bình tĩnh trên mặt bị xé rách. Nàng nửa quỳ, chống hai tay lên bả vai nam nhân, trong giọng nói chất chứa giận dữ, chỉ cảm thấy bị hắn coi thường: "Lục Trì, có phải ngài điên rồi hay không?"

Lục Trì vẫn không để ý chút nào, bóp eo nữ nhân để nàng ngồi xuống một lần nữa, hai người đều kêu rên thành tiếng.

Thẩm Đường rên vì đau đớn, còn trong tiếng rên của Lục Trì có thêm vài phần không rõ ý vị.

"Còn một tháng rưỡi." Đáy mắt Lục Trì mơ hồ có chút xao động, duỗi tay vén tóc mái rũ xuống phía trước của nàng ra sau tai, thanh âm âm trầm: "Ta sợ là không chờ kịp."

Hắn mạnh mẽ bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nữ nhân, mò mẫm xuống thân dưới.

Khi đầu ngón tay chạm vào ngọn lửa nóng, Thẩm Đường rụt về sau giống như bị bỏng, dạ dày tràn ngập buồn nôn, toàn thân run rẩy mà nhịn xuống, hỏi: "Ngài thật sự là người thích cưỡng ép người khác như vậy sao?"

"À." Lục Trì bật cười một tiếng: "Kết quả có khác biệt ư? Bất kể có dùng thủ đoạn hay không, ngươi cũng không bao giờ cam tâm tình nguyện."

Một câu trực tiếp chặn họng Thẩm Đường khiến nàng không nói nên lời.

Đáy mắt Lục Trì có vài phần tỉnh táo, buông tay nàng rồi nửa dựa vào gối mềm phía sau, bàn tay nhàn rỗi ôm lấy eo nữ nhân, siết lại, ép buộc nàng ngã vào lòng ngực mình.

Trong lời đồn, Lục Trì là một tên ma ốm, nhưng trên thực tế hắn không chỉ khỏe mạnh, hàng năm còn học một vài thế võ. Bả vai rộng lớn, quần áo lỏng lẻo rũ xuống, đến bên hông chỉ dùng một sợi đai lưng đơn giản quấn vào vòng eo thon chắc.

"Ngươi sẽ cầu xin ta."

Đó là câu cuối cùng Lục Trì nói với Thẩm Đường buổi tối hôm đó, nỗi bất an trong lòng nàng càng thêm dày đặc. Người mà nàng quan tâm hiện tại chỉ có tiểu di, nếu Lục Trì uy hiếp nàng, cũng chỉ có thể nhắm vào điều này.

Thế nhưng, tiểu di có nhược điểm nào ở trên tay hắn? Thẩm Đường không thể nghĩ ra.

***

Hôm sau, Thẩm Đường đến viện Đức Xuân của lão phu nhân, từ trước đến nay lão phu nhân sợ nóng, nhưng do thời trẻ để lại gốc bệnh, xương cốt không chịu được lạnh nên không thể dùng chậu băng. Thời tiết hơi nóng một chút đã bảo nha hoàn quạt gió bên cạnh.

Thẩm Đường bị gọi vào phòng nói chuyện, lúc đi vào còn bị Linh Lung nhét một chiếc quạt tròn vào tay.

"Lão phu nhân sợ nóng, mong cô nương nhọc lòng chăm sóc một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com