TruyenHHH.com

Edit Benh Kieu Xuan Lam Trung Huu Vu

"Hắn chạm vào ngươi ở đâu?" Lục Trì chỉ vào vạt áo hở, không giống như đang dò hỏi: "Ngươi tự chỉ hay để ta xem?"

"Thế tử yên tâm, thân thể vẫn sạch sẽ." Thẩm Đường ngẩng đầu khỏi chiếc gối đầu đầy hoa văn.

Hàng thêu Tô Châu là phức tạp nhất, kim thêu tinh tế không nhìn ra chút khuyết điểm nào, bởi vậy giá cả cũng cao ngất ngưởng, về mặt này Lục Trì trái lại không hề tính toán, những thứ cho nàng đều là tốt nhất.

Nàng giống như món đồ chơi được nuôi dưỡng, đa phần là chờ một ngày nào đó bị ăn sạch sẽ, nhưng lại không sợ hắn thay đổi ý định.

"Có cần xem kỹ hơn không?" Nàng nén lại dòng lệ trong mắt, con ngươi ướt sũng tràn ngập sự châm chọc, trở tay chạm vào dải lụa trên gáy mình: "Hay là ta phải cởi thêm nữa?"

"Cởi sạch để ta xem thử." Lục Trì xoay người, đi đến bên cạnh lấy giá cắm nến lại đây rồi đặt lên tủ thấp ở mép giường, khu vực nhỏ này nháy mắt trở nên sáng ngời.

Hắn đứng ngược sáng, khuôn mặt như ngọc ẩn trong bóng đêm, vẫn không có mấy biểu cảm, nhưng có thể lờ mờ cảm thấy hắn đang phát cáu. Giọng điệu hắn lạnh lùng, không có một chút ấm áp: "Bên dưới cũng cởi sạch, bằng không làm sao ta biết ngươi có bị người khác chạm qua hay không?"

Động tác của Thẩm Đường tức khắc cứng đờ, trong lòng như bị người ta cầm con dao nhỏ thấm nước muối cứa từng đường, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vô cùng đau đớn, đến mức tim gan đều run rẩy, cả người cuộn tròn lại tựa như bụi đất ti tiện.

"Cần ta giúp ngươi, hửm?" Lục Trì hừ lạnh một tiếng, định cởi xiêm y của nàng.

"Không cần..." Thẩm Đường liều mạng lắc đầu, nước mắt nóng hổi nháy mắt lăn xuống, phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ. Nàng hé miệng thở từng hơi một, khóc không thành tiếng, chỉ là thở dốc.

Hình bóng nàng hiện tại và lúc nhỏ chồng lên nhau, xuyên qua vô số năm tháng, con ngươi Lục Trì cuối cùng cũng có thêm chút thương hại không dễ phát hiện.

Cú sốc này quá mãnh liệt, Trì Thiệu chẳng qua chỉ hôn vài cái lên cổ, nàng có thể coi như là bị súc sinh cắn một cái.

Nàng không phải chưa từng nghĩ tới về sau phải trao đi thân thể, nhưng sự cưỡng bức này khiến nàng cảm thấy ghê tởm. Nàng run rẩy cả người, giãy giụa, khóc kêu, mở rộng thân thể mà không có một chút tôn nghiêm, liên tục cầu xin hắn buông tha, sau đó là chết lặng.

Cuối cùng Lục Trì vẫn ngừng lại.

Thẩm Đường xõa tung tóc, khóc không ra một giọt nước mắt nào. Nàng trực tiếp tát hắn một cái, quyết tuyệt không hề do dự: "Súc sinh, ta hận ngươi."

Lục Trì nghiêng đầu, con ngươi dày đặc màu sắc u tối không thể xóa nhòa, bỗng nhiên cười một tiếng: "Mỗi một ngày ở viện Thính Tùng, có lúc nào ngươi không hận ta."

Cho dù bị Thẩm Đường nhận định là cầm thú, động tác hắn vẫn cao quý như công tử thế gia trong sạch, giúp nàng mặc y phục, giọng nói dịu dàng: "Ngươi là của ta, sống hay chết đều là của ta."

"Nếu đủ năng lực thì cứ đánh ngã ta."

"Được." Giọng nói Thẩm Đường khàn khàn.

Sau này nhớ tới chuyện hôm nay, ấn tượng không mấy khắc sâu, nàng chỉ nhớ mỗi cảnh "kiều diễm" trong màn giường. Điều đáng mừng duy nhất là nàng không còn bất kỳ suy nghĩ nào coi thường bản thân nữa, nàng muốn sống tiếp, sống thật tốt để đâm một nhát vào tim Lục Trì.

——

Hoàng Thượng giao việc điều tra muối lậu cho Thái Tử vốn là có ý kiểm tra, Thái Tử không phụ sự mong đợi của mọi người, theo một tôi tớ đi chợ của hầu tước bậc ba mà tìm thẳng tới nơi bán muối, một lưới bắt hết những người tham gia trong đó, sau đó nghiêm hình bức cung ra một danh sách quan viên liên can.

Làm quan giả, điều tối kỵ nhất là lừa trên gạt dưới, lấy quyền để trục lợi. Hoàng đế nắm quyền, nhận lấy sự thần phục của vạn dân, có thể dung thứ cho những tội nhỏ của cấp dưới, nhưng tuyệt đối không cho phép có người ỷ vào có vài phần quyền lực, ngang nhiên khiêu chiến quyền uy của ông.

Đế vương giận dữ, máu chảy ngàn dặm.

Ba vị đại thần vì chuyện này mà vào ngục, tịch biên xử trảm, thủ đoạn ác liệt, gióng lên hồi chuông cảnh báo cho những kẻ có tâm tư linh hoạt.

Nửa tháng sau, sinh nhật Tiêu Quý phi, mở tiệc ở Lâm Thủy các, có một nữ nhân bỗng nhiên quỳ lạy trước Hoàng đế, tự xưng là nữ nhi của tội thần Thi Hoài Định, bởi vì Thi gia bị xử trảm oan mà liều mạng chạy tới trước mặt Hoàng đế, thay những mạng người oan uổng của Thi gia sửa lại án xử sai.

Hoàng đế khiếp sợ, phái quan viên điều tra một lần nữa, quả thực y hệt lời của nữ nhân, Thi gia và án buôn lậu muối không liên quan với nhau. Nhưng người chết không thể sống lại, để chặn miệng lưỡi thiên hạ, Hoàng đế nhận nữ nhi của Thi gia làm nghĩa nữ, phong làm công chúa Thọ An, ngày sau xuất giá từ trong cung, rời khỏi phủ đệ, không khác gì nữ nhi thân sinh.

Còn đối với chủ thẩm của án buôn lậu muối, cuộc sống của Thái Tử có chút không tốt. Dù Hoàng đế chưa nói rõ nhưng đã để Bát hoàng tử đi theo học hỏi hắn, dần dần mất đi non nửa quyền lực trong tay.

Mà cuối cùng tất cả nguyên nhân, chẳng qua là bị Trì thái phó trở tay hãm hại một lần.

"Đại ca kia của đệ đúng thật rất lợi hại, đoán trước được chúng ta sẽ đi điều tra hầu phủ Hoài Ninh mà tiêu hủy sổ sách không còn một mảnh. Hiện tại hoàn toàn kéo Thi gia ra khỏi vụ án, cắn ngược chúng ta một cái." Thái Tử tùy ý hạ một quân xuống bàn cờ, hiển nhiên tâm tư không đặt ở ván cờ: "Chỉ là bên chỗ Trì thái phó hơi khó xử, lúc trước quan hệ tốt với Trì gia, tặng hai chức vụ ở vùng Giang Nam cho họ, về sau làm việc ít nhiều gì cũng có chút bất tiện."

Lục Trì hạ quân đen xuống, quân trắng suy yếu mơ hồ có thế tan tác: "Huynh ấy là kẻ tinh ranh, biết người của Trì phủ có tham gia, lập tức liên thủ với người khác."

"Đệ phế tiểu thiếu gia của Trì gia, hắn ta há có thể nuốt trôi cục tức này?" Thái Tử duỗi tay, vốc một nắm cờ trắng trong chung rồi thả xuống bàn cờ, toàn bộ thế cục lại tán loạn.

Cách đó không xa, chiếc lò hình thú Thụy Não Tiêu Kim(*) thoang thoảng mùi quả lê, hương khí ngọt ngào làm say lòng người, được mệnh danh là hương thơm của nữ nhân.

Hắn thở dài một hơi: "Mấy năm nay thế lực quá mạnh mẽ, chung quy sẽ tạo nên nghi kỵ, thừa dịp này thu lại mũi nhọn, ta cũng có thể thở được một chút."

Chuyện phế Trì Thiệu chung quy là tư tâm của mình, Lục Trì trầm mặc một hồi: "Xin lỗi."

"Giữa chúng ta không cần nói những lời này." Thái Tử đứng dậy, ấn lên vai hắn: "Đi đến bước này cũng không dễ dàng, nếu ôn nhu hương biến thành mộ anh hùng, thì quả thật rất nực cười."

Lục Trì tĩnh tọa một mình hồi lâu, chén trà bên cạnh tay thay hết lần này đến lần khác, mới đứng dậy rời đi.

Trên đường, hắn nhớ tới tin tức Nhị Tam truyền đến, ngày ấy Thẩm Đường để lại hai phần thuốc trong xe ngựa, một phần là thuốc tẩm bổ thân thể cho thiếu nữ khuê các, hiệu quả bên trong không thể nói được. Phần còn lại là thuốc tránh thai, Thẩm Đường tạm thời không dùng loại này, nghe nha hoàn nói là chuẩn bị đưa cho Vân di nương.

Nhưng chẳng phải Vân di nương mới vừa dưỡng lại thân thể, muốn mang thai một đứa con sao?

——

Vết thương trên người Thẩm Đường phải chăm sóc khá nhiều thời gian mới đỡ hơn, chờ toàn bộ lưng kết vảy mới được Vạn ma ma cho phép ra ngoài đi dạo.

Ai biết vừa khéo gặp được Hách thị đi dạo hoa viên với Trình Trữ Uyển. Mấy năm nay Hách thị già đi trông thấy, mỹ nhân trước đây lãng phí niên hoa(*) vào những chuyện vụn vặt, nhìn phu quân mình nghênh đón từng thị thiếp trẻ trung xinh đẹp vào phủ, cũng càng thêm chanh chua.

*Năm tháng tươi đẹp.

Nhưng bà ta thật lòng đối xử tốt với Lục Lâm, ngay cả Trình Trữ Uyển cũng được ưu ái vì đang mang thai. Giờ khắc này, Hách thị kéo tay Trình Trữ Uyển, kiên nhẫn dặn dò: "Con phải ra ngoài đi đi lại lại, như vậy đứa bé mới khỏe mạnh. Đây chính là đích trưởng tôn của phủ Bá Ân Vương, vô cùng quý giá đấy. Chuyện ăn uống cũng càng phải chú ý, tuyệt đối đừng ăn theo sở thích của bản thân."

Trình Trữ Uyển vẫn canh cánh trong lòng cảnh tượng mình thấy hôm nọ, người ngoài đều nói nàng gả cho một phu quân tốt, tuy sinh ra là thứ tử nhưng có công danh trên người, ngày sau chắc chắn có thể thăng chức rất nhanh. Có điều, nàng không thèm để ý những chuyện này, ban đầu nhìn trúng Lục Lâm cũng chỉ là bởi vì nàng thích hắn ta.

Mặc giá y(*) đỏ rực gả vào phủ Bá Ân Vương, Lục Lâm cũng như nàng tưởng tượng, là một người vô cùng dịu dàng. Nhưng trong cuộc sống, giữa vợ chồng nào có tôn trọng nhau như khách như vậy. Nói đến cùng, nàng cảm thấy trong tim Lục Lâm có người thương, còn mình chỉ là một người tạm bợ.

*Váy cưới

Nàng chạm lên phần bụng đã nhô rõ của mình, nói với Hách thị: "Hình như tướng công không thích đứa nhỏ này cho lắm."

"Đây là ai đã nói bậy bạ trước mặt con, cho người rút lưỡi nó ngay. Mấy ngày nay, Lục Lâm chẳng qua là hơi bận rộn, không thể tranh thủ thời gian ở bên con, con chớ nghĩ nhiều." Hách thị lập tức bác bỏ, khuyên: "Đây là đích trưởng tử của Lục Lâm, làm sao nó..."

Nói đến đây, bà ta thấy Thẩm Đường đứng phía sau giàn trồng hoa bèn dừng lại, thu lại nụ cười, cố làm ra vẻ chủ mẫu: "Đây không phải là Đường tỷ nhi sao? Mấy ngày qua không gặp ngươi, hôm trước ở chỗ lão phu nhân, người còn nhắc tới ngươi đó."

Thẩm Đường vốn muốn né tránh, hiện tại lại không thể tránh khỏi, hành lễ với Hách thị và Trình Trữ Uyển: "Mấy ngày trước ta bị bệnh, hiện tại mới khỏe hơn một chút, làm phiền lão phu nhân nhớ tới."

Lúc trước Hách thị tính kế đưa Thẩm Đường vào viện Thính Tùng, hòng để nàng quyến rũ Lục Trì, để hắn đắm chìm trong thanh sắc(*). Ai biết nhiều năm như vậy, khoan nói đến chuyện Lục Trì chưa chạm vào nàng, còn không gây rắc rối cho Vân di nương, làm hại bà ta như giỏ tre múc nước(**), không vớt được gì.

*Nhục dục.

**Phí công vô ích

Tuy nói bà ta không có ác ý với Thẩm Đường, nhưng cũng không thích: "Vậy thân thể này của ngươi không khỏi quá yếu rồi, dăm ba bữa lại ngã bệnh. Sau này cũng nên tìm nhà nào giàu có một chút, bằng không chi phí mời đại phu không đủ đâu."

Nói rồi bà ta đột nhiên vỗ tay một cái: "Nói đến chuyện này, ngược lại ta nhớ tới vài ngày trước nghe nói có cháu trai phương xa của một bà tử đỗ tú tài, dáng vẻ cũng đoan chính, chỉ là gia cảnh hơi khốn khổ. Ta thấy khá xứng đôi với ngươi, hay là ta giúp ngươi mai mối?"

Thân phận của Thẩm Đường ở phủ Bá Ân Vương xấu hổ không sai, nhưng cũng là hậu thế của quan gia, phàm là người rộng lượng và có mắt đều sẽ đối xử tốt với nàng, vẽ nên một thanh danh nhân từ, làm gì có chuyện nhục nhã như vậy?

Trình Trữ Uyển biết hành động của Hách thị không ổn, nhưng nghĩ lại, cuối cùng cũng không ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com