Edit Benh Kieu Xuan Lam Trung Huu Vu
Thẩm Đường không tránh được, ôn hòa đáp: "Đúng vậy."Ngụy Thanh Xu thấy nàng chỉ cúi đầu, không nhìn rõ mặt, chẳng qua bộ dáng yếu đuối này cực kỳ giống những di nương trong phủ, giả vờ làm thỏ trắng nhỏ dễ thương quyến rũ toàn bộ trái tim nam nhân. Nàng ta là đích trưởng nữ của phủ Nghi Quốc công, từ nhỏ được nuôi dạy theo phong thái của đương gia chủ mẫu, coi thường những kẻ thượng vàng hạ cám nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự rộng lượng.Nàng ta bước ra khỏi vòng vây của đám người, đứng trước mặt tiểu cô nương, ngón tay mảnh mai trắng trẻo nâng cằm tiểu cô nương, chậm rãi nhìn ngắm giống như đánh giá đồ vật, nhếch miệng cười rộ lên."Lúc trước ở sơn trang ta từng nghe người ta nói có một tiểu mỹ nhân đến viện của biểu ca. Hôm nay nhìn thấy, quả thực không sai, đẹp hơn Xuân Nhiêu trước đây rất nhiều, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến tâm tình của người ta tốt lên. Lão phu nhân đã mở miệng bảo ngươi chăm nom biểu ca thì phải hết lòng săn sóc, về sau ngươi nhất định sẽ không thiếu lợi ích."Xuân Nhiêu là tỳ nữ trước đây của Lục Trì, cũng không biết làm sao ả ta hồ đồ, làm ra chuyện quyến rũ chủ tử. Sau khi bị Lục Trì sai người ném ra khỏi viện, ả ta được Bá Ân Vương coi trọng, chỉ một đêm xuân đã trở thành Mạc di nương. Phụ thân nạp tỳ nữ trong phòng nhi tử làm di nương, nếu truyền ra ngoài, phủ Bá Ân Vương sẽ mất hết mặt mũi. Lão phu nhân là một người tàn nhẫn, cử người bắt Mạc di nương vào am ni cô, từ đó về sau trên thế gian không còn người nào tên Xuân Nhiêu nữa.Hiện tại Ngụy Thanh Xu so sánh Thẩm Đường với Xuân Nhiêu, sự coi khinh trong đó không cần nhiều lời cũng rõ.Thẩm Đường chỉ cảm thấy như bị nàng ta tát trực tiếp lên mặt, hai má đều nóng bừng như lửa đốt. Vậy mà Ngụy Thanh Xu vẫn nở nụ cười tươi trên mặt, rút một cây trâm vàng dạng cành xoắn từ trên đầu mình xuống, cắm thẳng vào tóc tiểu cô nương: "Chỉ là một món đồ nhỏ, ngươi cài chơi đi."Gặp người ban thưởng phần lớn là việc của trưởng bối hoặc chủ tử, Ngụy Thanh Xu chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, còn lâu mới được xưng là trưởng bối.Thẩm Đường cắn môi, trâm vàng trên tóc nặng như ngàn vàng trĩu xuống, khiến da đầu sắp tróc ra. Bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, muốn tranh luận một phen, nhưng nhớ lại thân phận của hai người, nàng đành nhịn xuống: "Cảm ơn cô nương."Ngụy Thanh Xu khó có được liếc nhìn nàng một cái, cười lạnh: "Là một cô nương lanh lợi, về sau phải dốc sức hầu hạ chủ tử. Thân phận thế nào thì làm việc thế nấy, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận mới có thể đi được lâu dài."Nói xong, nàng ta xoay người, lưng cổ thẳng tắp, khí thế của tiểu thư thế gia hoàn toàn lộ ra. Nhẹ nâng cánh tay, lập tức có nha hoàn tiến lên đỡ lấy tay nàng ta, được đám người vây quanh mà chậm rãi rời đi.Nàng ta rõ ràng không làm gì quá đáng, thậm chí thái độ có thể nói là hòa nhã, nhưng lời nói ra lại hung hăng tát thẳng vào mặt Thẩm Đường một cái.Cái tát này đặc biệt vang dội, đánh bật sự kiêu ngạo khóa kín và ẩn chứa trong lòng ra ngoài. Tiểu cô nương chỉ mặc váy đỏ đứng ở đó, mong manh gầy yếu, hơi run rẩy. Sau một lúc lâu, nàng mới tháo trâm vàng trên tóc xuống với vẻ mặt vô cảm rồi bước vào viện.Loại chèn ép bởi quyền thế tuyệt đối này gợi lên phần đen tối nhất trong lòng, nàng muốn sống tiếp, sống có tôn nghiêm.***Vào đêm, theo lệ thường là Thẩm Đường hầu hạ Lục Trì rửa mặt, ngón tay nàng đặt lên đai lưng của hắn, không nói câu nào về chuyện đã gặp Ngụy Thanh Xu, chạm vào đầu sợi chỉ bị bung trên đai lưng: "Ta đã học chút kỹ năng thêu thùa ở chỗ Vạn ma ma, ngày mai... ta vẽ ra cho ngài xem thử, thêu lên đai lưng cho ngài được không?"Nàng không quen lấy lòng một người như thế này, cuối lời nói vẫn còn hơi run run, đến cả ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên cũng không dám.Lục Trì nhướng mày nhìn mái tóc của tiểu cô nương, ánh mắt sâu thẳm, không lên tiếng.Thẩm Đường biết hắn đang nhìn mình, cố gắng giả vờ bình tĩnh, tay còn chưa đụng tới góc áo của thiếu niên, lại đột nhiên bị người nắm lấy cổ tay, sau đó là một trận trời đất quay cuồng, nàng đã bị đẩy vào tường.Đầu đập thẳng vào tường, nàng chưa kịp kêu đau đã đối mặt với cặp mắt đen nhánh. Con ngươi không có một tia sáng, tràn ngập sự dò xét và phòng bị, chỉ cần nàng làm sai một bước, chúng sẽ biến thành một cơn gió lốc trực tiếp nuốt chửng nàng.Trong lòng chợt hốt hoảng không rõ nguyên nhân, đôi mắt long lanh của nàng bất giác nhìn sang hướng khác: "Sao ngài...""Chu Vân dạy ngươi à?"Cổ họng nghèn nghẹn của thiếu niên phát ra một tiếng, ngón tay cái vuốt ve cằm tiểu cô nương, thanh âm khiến người ta vô cớ sởn gai ốc.Trái tim Thẩm Đường bỗng nhiên đập nhanh hơn, đầu ngón tay hóa thành màu trắng, sợ hắn đã nhìn ra gì đó."Thế nào, hiện tại ngươi nhớ tới phải lấy lòng ta rồi ư? Ồ, nàng ta dạy ngươi bước tiếp theo là gì thế?" Ngón tay hắn trượt xuống dưới, chạm lên xương quai xanh mảnh khảnh, tràn ra một tiếng cười khẽ: "Nhưng như vậy là không đủ.""Không... Không có, tiểu di không nói gì cả." Nàng đột nhiên phản ứng lại, nếu Lục Trì có chứng cứ xác thực thì hiện tại mình làm gì có cơ hội mở miệng. Hắn chỉ là đang thử mình thôi.Bởi vì sắp đi ngủ nên người hầu đã tắt vài ngọn nến, trong phòng lờ mờ, không quá sáng sủa. Nàng nâng mắt lên, chỉ nhìn thấy nửa gương mặt của thiếu niên ẩn trong bóng tối, đuôi mắt hơi hếch lên, trái lại không hề có điềm báo của sự tức giận.Cổ họng nàng đắng nghét, nước mắt nóng hổi đột ngột rơi xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ấm ức không nói nên lời."Nếu ta không làm gì, ngài nói ta vô tâm. Còn nếu ta muốn làm gì đó vì ngài, ngài lại nói là tiểu di xúi giục ta." Nàng nắm chặt vạt áo của thiếu niên, con ngươi trong trẻo nhìn thiếu niên, kìm nén đến nghẹn ngào: "Ngài nói xem, ta phải làm như thế nào thì ngài mới vui vẻ đây?"Thiếu niên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt càng sâu hun hút, không nói gì.Trong phòng chỉ có tiếng nức nở của tiểu cô nương, trong bầu không khí trầm mặc, Thẩm Đường càng thêm bất an, đánh bạo tiến lên nhẹ nhàng vòng tay ôm eo thiếu niên.Chóp mũi thoảng hương cỏ cây quen thuộc, mang theo chút ấm áp, Thẩm Đường biết nếu như hôm nay nàng không thể nói ra một lý do, nàng chưa chắc sẽ được nhìn thấy mặt trời ngày mai."Hôm nay cho phép ta đến viện Tương Phù là vì ngài không muốn ta chạm mặt Ngụy cô nương đúng không? Nhưng buổi tối ta lại vô tình gặp nàng ta một lần, toàn thân xinh đẹp cao quý khiến người ta không thể dời mắt. Nếu ta là nam nhân cũng sẽ thích nàng ta. Ta biết ta không sánh bằng Ngụy cô nương, có điều..." Giọng tiểu cô nương khàn khàn: "Thế tử có thể thương tiếc ta một chút không..."Lời nàng nói nửa thật nửa giả, nhưng khóc rất chân thật, phần lớn là do bị dọa sợ.Lục Trì không nhìn ra sao? Hắn từng thấy không ít Diêm Vương tiểu quỷ(*) ở quan trường, không đến mức bị mù quáng trước một chút mánh khóe này. Xem kìa, tiểu cô nương mới ở bên cạnh hắn bao lâu mà đã học được cách tính kế.*Ám chỉ đủ thể loại người.Ngực hắn ẩm ướt, tiểu cô nương thút thít như mèo con, quơ hai cái móng vuốt để tìm một chỗ dựa đáng tin cậy. Hắn duỗi tay chạm vào trâm hoa trên đầu nàng, cúi người xuống, thanh âm mềm nhẹ: "Lần sau học chiêu trò hay hơn, nếu có một ngày ngươi lừa được ta, ta sẽ suy xét để ngươi rời đi."Thẩm Đường nghẹn lại, cả người rét run, khóc không được mà nín cũng không xong, cứng đờ tại chỗ như tên hề biểu diễn một vở kịch công cốc, trên mặt nóng rát vì đau đớn.Nàng không nhớ mình đã trở về phòng như thế nào hoặc có lẽ nàng không vui khi nhắc tới chuyện đó, buổi tối hôm ấy chặt đứt hoàn toàn tâm tư nhỏ bé ngo ngoe rục rịch của nàng, đành phải quy củ hầu hạ Lục Trì. Cũng hiểu rõ một sự thật, nàng đấu không lại Lục Trì.***Lục Trì rất bận, còn chưa qua tháng giêng đã phải thường xuyên bôn ba bên ngoài, như thế cũng giúp Thẩm Đường đỡ xấu hổ.Thấy sắp tới Tết Nguyên Tiêu, nàng nhàn rỗi không có việc gì, ngồi nghe Mỹ Cảnh kể lại quang cảnh náo nhiệt trên đường phố vào ngày Tết Nguyên Tiêu.Mỹ Cảnh khoa tay múa chân: "Cô nương không biết đâu, các đèn lồng được treo từ đầu đường đến cuối phố giống như một dòng sông. Khi còn nhỏ, mẫu thân từng mua cho nô tỳ một đèn lồng con thỏ đấy. Đáng tiếc, nó đã sớm bị hỏng, bằng không có thể để cô nương xem thử, chắc chắn cô nương sẽ thích.""Sao nó lại giống như dòng sông thế?""Mỗi người cầm một chiếc đèn lồng trên tay, nếu nhiều chiếc kết hợp thì chẳng phải sẽ rất giống dòng sông sao?" Mỹ Cảnh cũng không nhớ quá nhiều, trực tiếp hỏi một câu: "Cô nương không đi xem sao? Náo nhiệt lắm đó."Nụ cười của Thẩm Đường có mấy phần miễn cưỡng: "Nói sau đi, dạo này ta không rảnh."Mỹ Cảnh bỗng nhiên nhớ ra nàng không thể tùy ý ra ngoài, trong lòng có chút hối hận đã nhiều lời, ậm ừ hai câu rồi không mở miệng nữa.Không biết tại sao chuyện này truyền tới tai Lục Trì, buổi tối hắn đưa Thẩm Đường lên xe ngựa, chỉ nói là muốn ra ngoài."Đi đâu?" Thẩm Đường quy củ ngồi bên cạnh hắn, âm thanh bên ngoài vô cùng náo nhiệt, nhưng nàng không dám vén rèm lên nhìn một cái. Trong lòng nàng mơ hồ biết Lục Trì muốn đưa nàng ra ngoài ngắm cảnh nhưng lại sợ mình hiểu sai ý của hắn."Hẹn người, dẫn ngươi ra ngoài gặp." Lục Trì lời ít mà ý nhiều.Thẩm Đường nghe xong những lời này, đôi mắt sáng rỡ, cong thành một đường thật đẹp.Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyển dời ánh mắt, tựa lưng lên đệm sa tanh, không hề có ý định mở miệng. Mấy ngày nay hắn rất bận rộn, việc tham ô ở phương bắc đã liên lụy đến không ít người, chờ sau khi thế lực khắp nơi xử lý sạch sẽ người nào cần giữ hoặc phải gạt bỏ, quan viên trong triều bị cắt giảm khá nhiều. Hoàng đế đặc biệt cho phép kỳ thi mùa xuân năm nay chọn thêm nhiều người vào Hàn Lâm Viện để bổ sung vào chỗ trống.Chọn ai cũng phải chú trọng, thế lực nào lại không hy vọng nhét người dưới trướng của mình vào, mấy đại thần âm thầm tranh đấu gay gắt, ai cũng muốn lợi ích nhưng chẳng ai muốn làm chú chim ló đầu ra trước(*).*Con chim nào bay ra khỏi rừng đầu tiên thì dễ bị bắn nhất.Thái Tử nuôi một đám môn sinh, cũng muốn nhét vài người vào triều đình, nhưng kiêng kị Hoàng đế ngờ vực mình nên không thể ra tay, thế là chuyện này lại rơi xuống đầu Lục Trì. Nhiều việc xen lẫn vào nhau, cả ngày hắn không có lấy một khắc rảnh rỗi, đáy mắt hiện ra quầng thâm nhàn nhạt, cứ như vậy ngủ thiếp đi.Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh ở một nơi tối tăm, nhận ra bên cạnh mình có vật sống đang thở, gần như vô thức vươn tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com