Edit Benh Kieu Xuan Lam Trung Huu Vu
Lần thứ hai tỉnh giấc, Thẩm Đường thẫn thờ nhìn hoa văn vẽ bằng chỉ vàng, nghiêng đầu sang nhìn con hổ vải nhỏ xinh. Lúc cầm lấy con hổ rồi ôm vào lòng, nàng mới cảm thấy an tâm.Đây là món quà sinh nhật sáu tuổi của nàng, cũng là một trong số ít vật cũ nàng luôn mang theo bên mình. Khi rời khỏi viện Thính Tùng, nàng suýt nữa thì cho rằng đời này không gặp được nó nữa, nào ngờ vòng đi vòng lại, nàng đã trở về nơi đây.Nàng quấn ngón tay vào đuôi hổ, không kìm được mà nghĩ đến tình hình hiện tại của tiểu di.Một tiểu nha hoàn ló đầu vào, thấy nàng tỉnh nên cất tiếng hỏi: "Bây giờ cô nương muốn rời giường sao?""Giờ nào vậy?""Đã giờ Tỵ ạ."Thẩm Đường sửng sốt, bình thường chưa tới giờ Thìn, Lục Trì đã tỉnh và chờ nàng đến hầu hạ. Hiện tại muộn một canh giờ rồi, không biết hắn sẽ trách phạt nàng như thế nào.Nàng vén chăn gấm định bước xuống giường nhưng hai cái đùi như thể không phải của mình, vừa chạm đất đã mềm nhũn quỳ xuống, vết thương bị va đập, lập tức đau thấu tim.Tiểu nha hoàn hoảng sợ, vội vàng đỡ nàng lên: "Cô nương muốn gì cứ việc sai bảo nô tỳ đi lấy là được."Thẩm Đường hít một hơi sâu, hỏi nàng: "Hiện tại, Thế tử đang ở thư phòng sao?""Sáng sớm Thế tử đã ra ngoài, nếu người có chuyện thì e rằng phải chờ tới tối. Dạo gần đây Thế tử thường xuyên không ở trong phủ.""Không ở trong phủ sao?" Thẩm Đường nhỏ giọng lặp lại, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, ý muốn đến viện Tương Phù thăm tiểu di lại nảy ra.Thẩm Đường dằn nỗi xúc động xuống, sau đó để nha hoàn đỡ đi bôi thuốc lần nữa, nhưng không biết làm sao mà có một số chỗ vẫn rỉ máu, loang lổ trông vô cùng đáng sợ.Vạn ma ma thấy thế, nhanh chóng mời Trần đại phu đến. Trần đại phu đã hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hiền hậu, hàng lông mày rất nổi bật trông có phần hài hước. Vạn ma ma vén áo choàng chỉ để lộ đầu gối của Thẩm Đường. Trần đại phu hơi kinh ngạc, hỏi: "Sao đứa nhỏ này bị thương nghiêm trọng như vậy? Cháu nâng chân lên xem thử có thể cử động được không?"Thẩm Đường hơi nhúc nhích đã đau điếng người, gật đầu với hai mắt đỏ bừng."Có lẽ bị tổn thương đến xương rồi, phải chăm sóc một thời gian." Cuối cùng Trần đại phu kê một vài loại dược liệu để thúc đẩy tuần hoàn máu và tan máu bầm, dặn dò một lần nữa, nhất định phải chăm kỹ vết thương trên đùi, nếu không sau này có khả năng để lại di chứng ở chân."Vậy ta có thể đi ra ngoài một chút hay không? Ta sẽ không đi quá xa." Thẩm Đường vội vàng hỏi, khi thấy Vạn ma ma đưa mắt nhìn sang, ngón tay nàng nắm lấy hình thêu trên áo choàng, gượng gạo giải thích: "Trong phòng hơi ngột ngạt, ta muốn ra ngoài ngắm cảnh."Trần đại phu buồn cười, ông là đại phu, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người bệnh phá hoại thân thể, đành lạnh nhạt nói: "Cô nương đúng là có nhã hứng, nhưng hãy suy nghĩ đến thân thể của mình mà nhịn đi."Thẩm Đường mím môi, đóa hoa thêu đầy sức sống trên áo choàng bị nàng bóp đến mức nhàu nát, lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng. Nhìn thấy đại phu sắp ra ngoài, cuối cùng nàng không nhịn được hỏi: "Trần đại phu, đêm qua ngài đã cứu chữa cho một người bệnh trong phủ, người đó... người đó hiện tại ra sao, vẫn ổn chứ?"Trần đại phu ngẩn người, đưa mắt hỏi ý Vạn ma ma thì thấy bà không có biểu cảm nào, vì vậy trả lời một câu mơ hồ: "Tạm thời không sao", sau đó vội vã rời đi.Ông chỉ trả lời một nửa nên Thẩm Đường không biết tình hình của Vân di nương thế nào, ngược lại khiến nàng càng lo lắng hơn. Nàng sợ Trần đại phu đến muộn, bây giờ tiểu di vẫn còn nguy hiểm hoặc đã xảy ra bất trắc trong quá trình chữa trị.Điều nàng sợ nhất vẫn là Lục Trì không giữ lời, chuyện xảy ra đêm qua tựa như ảo ảnh trong giấc mộng của nàng. Suy cho cùng, bản chất của Lục Trì là một kẻ ích kỷ máu lạnh. Hắn hận tiểu di vì chuyện của cố Vương phi.Cố Vương phi qua đời do bệnh nặng, có lời đồn rằng ban đầu tinh thần của cố Vương phi khá ổn trong thời gian bệnh, nhưng trời ghen ghét hồng nhan nên bà mới mất sớm. Có điều, chẳng ai nói rõ được những chuyện xấu xa và bẩn thỉu trong cái chết của bà. Hiển nhiên là Lục Trì nhận định chuyện này liên quan đến tiểu di, cho rằng tiểu di đã giở trò hại bà, dù thế Thẩm Đường có thể làm được gì?Chung quy nàng vẫn còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn, bèn cầu xin Vạn ma ma một lần. Song, bà vẫn lạnh lùng nói rằng phải chờ Thế tử về để quyết định chuyện này.Thẩm Đường không phản bác, ngồi trên sập ấm bên cửa sổ chờ Lục Trì trở về với đôi mắt đỏ hoe. Nào ngờ nàng chưa chờ được Lục Trì, người trong viện của lão phu nhân đã tới.Liên Y là người được lão phu nhân một tay dạy dỗ, vốn nghĩ sẽ được đưa đến viện Thính Tùng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Thế tử, mang hàm ý là nha hoàn thông phòng. Ai dè nàng ta vừa vào viện Thính Tùng đã bị đưa ra, bẽ mặt trước mặt mọi người.Nhưng nàng ta cũng là một kẻ đáng gờm, trở về bên cạnh lão phu nhân và tiếp tục chăm sóc bà như thể không có chuyện gì xảy ra. Cũng vì áy náy với nàng ta chuyện này mà lão phu nhân đối xử với nàng ta hơi khác biệt.Nàng ta mặc một bộ váy màu xanh dương đậm xinh xắn, thò đầu vào một cách tinh nghịch. Sau khi nhìn thấy Thẩm Đường, nàng ta lấy khăn che miệng ồ lên kinh ngạc: "Mấy ngày trước ta vẫn thấy cô nương khỏe mạnh, sao bây giờ bị thương nghiêm trọng thế? Sắp cuối năm rồi, lão phu nhân biết cô nương đã về nên muốn đón người sang kia gặp mặt đấy."Vạn ma ma giải thích một tiếng: "Đại phu vừa tới đây, nói rằng hiện tại cô nương chưa thể hoạt động. Lúc ra ngoài, Thế tử còn cố ý dặn dò để nàng ấy ngoan ngoãn ở trong viện."Nàng ta biết khó mà thuyết phục được Vạn ma ma, bèn quay sang nói với Thẩm Đường: "Lão phu nhân đã cử người chờ trước viện, sau khi Thế tử về phủ cũng sẽ đến đó. Cô nương hãy gắng gượng, lão phu nhân là người thích náo nhiệt, chẳng qua chỉ tìm người để nói mấy câu thôi, không mất nhiều thời gian."Nói đến nước này, Thẩm Đường cũng hiểu lão phu nhân nhất quyết bắt nàng đến đó. Có điều, nàng không biết tại sao bà chỉ gọi mình nàng.Nàng cúi đầu lên tiếng tỏ ý vâng lời. Vạn ma ma cũng không thể nói thêm được nữa, thay cho nàng một bộ xiêm y, sau đó bảo đám bà tử nâng kiệu nhỏ. Đoàn người hướng về phía viện của lão phu nhân.Hách thị liếc nhìn qua cửa sổ rồi quay sang nói với lão phu nhân: "Các cô nương ngày nay quả thật quý giá, đi quãng đường ngắn như vậy cũng phải ngồi kiệu nhỏ. Cho dù cô nương được Thế tử thiên vị, nhưng tốt xấu gì cũng là tới gặp trưởng bối, thật sự không có quy củ. Hiện tại, viện Thính Tùng chỉ có Vạn ma ma là ma ma quản sự, đương nhiên có một số việc không thể chú ý. "Bà ta nói quanh co một vòng mới nói ra mục đích của mình: "Hay là chúng ta chọn một bà tử thận trọng sang viện Thính Tùng để đỡ đần Vạn ma ma một chút?"Hôm nay lão phu nhân mặc một chiếc áo choàng ngắn màu đỏ tía với hình thêu tiên hạc và bàn đào, đường viền là hoa văn chữ "phúc", vẻ đẹp quý phái toàn thân làm giảm bớt sự mạnh mẽ sắc bén. Tuy bà đã qua tuổi hoa giáp(*) nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến Hách thị chột dạ, bất giác nhích người về sau.*Sáu mươi tuổi."Nếu ngươi rảnh rỗi thì lo mà quản hậu viện cho tốt. Chẳng phải trước đó Vương gia lại mang về một di nương sao? Sắp xếp cho người ta xong chưa? Ta thấy viện Tín Phương khá tốt đấy."Hách thị suýt nữa thì cắn vỡ răng, Vân di nương đổ bệnh, bà ta còn tưởng rằng Bá Ân vương có thể yên ổn một thời gian, ai biết được ông ta lại nuôi một nữ nhân nhà lành ngoài viện, cuối cùng còn dẫn người ta về phủ. Bà ta vốn định giả vờ hồ đồ, nhưng lão phu nhân lại muốn hồ ly tinh dọn vào viện Tín Phương. Đó là nơi nào chứ? Chính là viện gần thư phòng của lão gia nhất, rõ ràng điều này chẳng khác nào tát vào mặt bà ta.Lão phu nhân nhìn dáng vẻ của bà ta, không biết bà ta nghĩ đến phương trời nào. Mấy năm nay Hách thị sống rất quy củ ở Vương phủ, không phạm sai lầm lớn, nhưng nếu nói bà ta có nhiều thủ đoạn thì chưa hẳn. Di nương mới chẳng qua chỉ là một thiếp thất, nâng ả ta vào phủ chẳng những dễ bắt chẹt mà còn có thể khiến Vương gia tạm thời kiềm chế tính trăng hoa, tăng thêm tiếng rộng lượng cho Hách thị, hà cớ gì phải học theo những gia đình nhỏ khác.Có điều, trong lòng lão phu nhân rất rõ ràng nhi tử của mình là một kẻ ăn chơi sa đọa, đây cũng là lý do vì sao bà có thể chịu đựng Hách thị cho tới ngày nay.Bà đã sai lầm một lần nên không thể lặp lại lỗi sai này đối với tôn nhi của mình nữa.Bà giương mắt nhìn tiểu cô nương được người hầu dìu vào, sau đó hỏi tình trạng vết thương của nàng. Nhìn thấy Thẩm Đường định hành lễ với mình, bà nhấc tay và nói: "Không cần, nếu cháu bị thương thì phải giữ gìn, ta tìm cháu đến đây chỉ là muốn hỏi cháu vài điều."Thẩm Đường nửa khuỵu chân, nghe ra ý không thích trong lời của lão phu nhân. Nàng khựng lại động tác, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng nha hoàn đến dìu nàng sang một bên.Lão phu nhân bưng cốc trà, chỉ nhấp một chút làm ẩm môi, ung dung hỏi nàng: "Khoảng thời gian trước cháu đã đi đâu? Sao ta không nhìn thấy cháu?" Trong phòng vô cùng ấm áp nhưng lưng Thẩm Đường lại toát mồ hôi.Gia phong của Thẩm gia nghiêm khắc, nàng không biết nói những lời mơ hồ, nhưng nếu nói sự thật thì không chỉ nàng mà cả tiểu di cũng sẽ bị liên lụy.Nàng đan những ngón tay trắng nõn vào nhau, cúi đầu không dám giương mắt, ấp úng: "Có người... Có người... đã đón cháu ra ngoài sống tạm một thời gian.""Ngươi đúng là khéo..." Hách thị vừa mở miệng đã nhận được một ánh mắt hình viên đạn của lão phu nhân, lập tức nuốt những lời còn lại, gảy cây trâm trên tóc một cách mất tự nhiên.Bà thầm cười nhạo, Hách thị lớn tuổi như vậy mà vẫn sợ hãi khúm núm, khó trách nàng ta không được người khác ưa thích.Lão phu nhân vốn không chú ý đến Thẩm Đường, hôm nay nghe nha hoàn nói nàng đột nhiên trở về và đến viện Thính Tùng cầu xin, cuối cùng Lục Trì phái Trần đại phu khám bệnh cho một di nương.Lúc này bà không khỏi lo lắng, chẳng lẽ Lục Trì quan tâm tiểu cô nương này?Thái độ của bà mềm mỏng hơn vài phần: "Trở về là tốt, sức khỏe của tiểu di cháu không ổn, vừa khéo hiện tại cần người ở bên cạnh chăm sóc, lát nữa bảo Vạn ma ma dọn đồ giúp cháu, về sống ở viện Tương Phù cũng bớt chút thời gian đi qua đi lại."Thẩm Đường kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nước. Nàng chạm lên vết thương ở lòng bàn tay, cơn đau nhói bởi hành vi tự ngược khiến đầu óc giữ được sự tỉnh táo.Lão phu nhân của phủ Bá Ân Vương trước nay nói một là một, đến cả Lục Trì cũng không thể không tuân theo. Nếu... Nếu có được mệnh lệnh từ lão phu nhân, có phải nàng có thể...Mang tâm tư bay bổng, nàng cắn môi, nhút nhát e dè nói: "Cháu không thể đi.""Ồ, vậy à?" Lão phu nhân đặt mạnh cốc trà xuống, tiếng vang lớn khiến người xung quanh giật mình. Bà nghiêm mặt, ánh mắt sắc như dao cau: "Cháu nói lý do thử xem."Tiểu cô nương quỳ xuống đất, vết thương đau xót: "Thế tử sẽ tức giận."Bên ngoài tuyết vẫn rơi lả tả, mặc dù hiện tại đã qua những ngày lạnh nhất trong năm nhưng trời vẫn lạnh giá làm người ta phải rét run.Lục Trì đi đến trước cửa viện, đầu vai còn vương những bông tuyết chưa tan, làm nổi bật thêm vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt hắn.Nha hoàn vốn định hành lễ, song còn chưa cất lời đã bị hắn dọa mà im bặt.Trong viện vang lên giọng nói uy nghiêm của lão phu nhân: "Đây là đạo hiếu trong cách làm người, làm sao Trì ca nhi lại tức giận chứ? Cháu yên tâm, tạm thời lời nói của lão thân trong phủ này vẫn có chút tác dụng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com