TruyenHHH.com

Edit Bao Lien Dang Dong Nhan Nai Nga Ha

Chương 4: Phản thiên đình (4)

Chúng thần hoàn toàn chấn động, chắc không phải Nhị Lang Thần điên rồi chứ?

Đúng vậy, quả thật hiện tại Dương Tiễn sắp điên rồi, điên đến mức không còn lí trí.

"Dương Tiễn! Bây giờ ngươi đã biết thế nào là đau khổ chưa? Khi ngươi chia rẽ gia đình người khác, đã bao giờ ngươi nghĩ đến cảm nhận của họ?!" Trầm Hương tiến lên, lớn tiếng chất vấn.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy, do muốn che dấu nỗi bất an trong lòng vì đã tấn công Thốn Tâm sao? Có lẽ thật là vậy. Chỉ là, tại sao thanh âm càng lớn, trái tim lại càng run rẩy?

Ánh mắt người nọ nhìn thẳng vào Trầm Hương. Đây là đứa nhỏ bị mình buộc phải trưởng thành.

Trầm Hương cảm thấy ánh mắt kia dường như có kim châm, đâm vào lòng hắn, cũng khiến hắn không thể trốn tránh. Quật cường muốn mặt đối mặt với Dương Tiễn, thế nhưng làm cách nào cũng không ngẩng đầu lên được. Dù sao cũng là chính mình ra tay làm người khác bị thương. Dù sao hắn cũng là cậu của mình...

"Nhị ca..." Dương Thiền dịu dàng lên tiếng, dường như chất chứa trong đó thiên ngôn vạn ngữ.

"Tam muội, ngươi vẫn bằng lòng gọi ta một tiếng Nhị ca sao?" Trong một chốc, trái tim trở nên mềm mại, nhưng rồi hắn đột nhiên hiểu ra dụng ý của Dương Thiền. "Tam muội, ngươi vẫn không hiểu Nhị ca. Nhị ca sẽ không làm hại Trầm Hương." Ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cúi đầu nhìn thiên hạ đang ngủ say trong lồng ngực. "Trầm Hương, ngươi không nên tấn công nàng." Lời nói hóa thành một tiếng thở dài.

Dương Thiền mẫn cảm bắt giữ được tia lạnh lẽo xuất hiện trong chớp mắt kia. Nhị ca hiểu lầm sao? Không phải! Không phải ta sợ ngươi làm hại Trầm Hương! Không phải!

"Nhị..." Khóe mắt Dương Thiền ngấn lệ, nàng định mở miệng giải thích, thế nhưng lại bị Ngọc đế cắt ngang.

"Dương Tiễn! Ngươi cho rằng ngươi vẫn là chiến thần tam giới?! Cho dù ngươi phá tan Càn Khôn Bát thì sao? Ngươi cũng chỉ có một con đường chết!" Dường như nhớ tới cái gì, Ngọc đế giận dữ quát:"Tất cả những kẻ chống lại thiên đình đều đáng chết! Ta nói cho ngươi biết, Ngao Thốn Tâm chính là chết chưa hết tội!" Giống như Dao Cơ.

"Chết chưa hết tội." Dương Tiễn chậm rãi nghiền ngẫm bốn chữ này.

Ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Đột ngột ngẩng đầu, hắn nhìn thẳng vào vị tôn giả đang ngồi trên cao kia, tơ máu chằng chịt trong đôi mắt ngập thù hận.

"Dương Tiễn! Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Ngọc đế ứa mồ hôi lạnh, hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt này, hai ngàn năm trước, tám mặt trời đã chết thảm dưới ánh mắt đó. Không, hiện tại ánh mắt này lại càng kinh khủng!

"Hộ giá!" Vừa ổn định lại tinh thần, Vương Mẫu lại càng thêm lí trí.

Tức thì, toàn bộ thần tiên ở đây đều đứng chắn trước mặt hai người đứng đầu tam giới, tuy rằng trong lòng bọn họ một trăm tám mươi vạn phần không muốn cùng Dương Tiễn so chiêu, nhưng mặc kệ có bằng lòng hay không, bọn họ phải thực hiện chức trách của mình.

"Mau, đi gọi Hằng Nga đến đây!" Vương Mẫu nhỏ giọng phân phó một thiên nô.

Thật cẩn thận biến hóa cho Thốn Tâm nhỏ lại, hắn đặt nàng vào trong lòng, nơi gần trái tim nhất.

Chậm rãi đứng lên, hắn hét lớn một tiếng: "Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao!"

Trong nháy mắt, Khai Thiên Thần Phủ rời khỏi tay Trầm Hương, bay thẳng về phía Dương Tiễn.

Vừa chạm vào tay hắn, nó liền hóa thành Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.

Thân hình nhoáng lên một cái, người nọ vẫn oai hùng trong bộ áo giáp.

Chỉ là không phải giáp bạc quen thuộc mà chúng thần thường thấy, đó là một bộ chiến bào màu đen.

Đón gió mà đứng, khí thế lẫm liệt.

Dương Thiền giật mình, đây không phải là chiến bào mà Nhị ca mặc khi tham gia trận chiến Phong Thần hơn ngàn năm trước sao? Nàng hoảng hốt nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó.

"Dương Tiễn! Ngươi làm cái gì vậy? Mau trả Khai Thiên Thần Thần Phủ cho ta!" Trầm Hương muốn xông lên phía trước, thế nhưng ngay lập tức hắn bị Tam Thánh Mẫu giữ chặt.

"Mẹ!"

Tam Thánh Mẫu chậm rãi lắc đầu, ngàn năm huynh muội, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dương Tiễn, nàng biết rõ Dương Tiễn muốn đại khai sát giới.

"Nếu không muốn chết thì tránh ra!" Dương Tiễn chậm rãi tiến lên, mỗi bước đi nặng tựa ngàn cân.

"Dương Tiễn! Ngươi đừng có kiêu ngạo!" Trầm Hương quát.

Dương Tiễn không để ý đến hắn, cánh tay mạnh mẽ vung lên lưỡi thương.

Ngay tức khắc, chúng thần đang đứng chắn phía trước đều cảm thấy một nguồn áp lực vô cùng lớn, liền mang pháp bảo cùng chân khí bản thân ra gắng sức ngăn cản, thế nhưng không đấu nổi với Dương Tiễn pháp lực cao thâm cuồn cuộn không ngừng.

"Tam Thánh Mẫu! Ngươi còn thất thần làm gì? Mau sử dụng Bảo Liên Đăng!" Vương Mẫu thấy Dương Thiền không có ý định mang Bảo Liên Đăng ra, không nhịn được quát lớn: "Ngươi trân trọng tình cảm huynh muội giữa ngươi và hắn, nhưng hắn trân trọng sao? Ngươi hãy ngẫm lại hai mươi năm cốt nhục chia lìa của bản thân mình đi!"

Dương Thiền quay đầu nhìn Trầm Hương đang cố sức ở bên cạnh, chậm rãi giơ lên Bảo Liên Đăng, nhìn Dương Tiễn mà nước mắt từng giọt từng giọt rơi: "Nhị ca, buông tay đi!"

Dương Tiễn không đáp, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Cảnh tượng hai mươi năm trước chẳng lẽ lại muốn tái diễn sao?

Nàng thầm đọc chú ngữ. Bảo Liên Đăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giãy khỏi bàn tay trắng nõn mềm mại của Dương Thiền, quay quanh Dương Tiễn vài vòng giống như lưu luyến, rồi sau đó bay lên cao và nứt vỡ, hóa thành bột phấn, phiêu tán trong không khí.

Dương Tiễn nhìn nơi Bảo Liên Đăng biến mất, thì thầm: "Lên đường bình an."

Hắn mạnh mẽ tăng thêm một lực, chúng thần không thể tiếp tục ngăn cản, đều bị bắn ra ngoài.

Dương Tiễn thả người bay lên, chúng thần chưa kịp phản ứng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đã đặt trên cổ Ngọc đế.

Dương Tiễn không phải đang trọng thương ư? Không phải đã bị Lưu Trầm Hương đánh bại ư? Tại sao người ta chỉ cần một chiều liền đem chúng thần đánh bay? Tại sao Bảo Liên Đăng lại tự hủy, mà trước khi tự hủy lại vờn quanh Dương Tiễn?

Chẳng lẽ...

Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu.

"Chết chưa hết tội?" Dương Tiễn thản nhiên nhìn Ngọc đế, trong mắt không có một tia cảm tình.

Nỗi sợ hãi lớn nhất trong đời Ngọc đế chính là phải đối diện với Dương Tiễn, trước khi hắn làm Tư Pháp Thiên Thần còn không sao, bởi vì khi đó hắn thấy được hận thù trong mắt người kia.

Hiện tại...

Ngọc đế trốn tránh, cũng không trả lời.

"Dương Tiễn! Ngươi dám phạm thượng?!" Vương Mẫu phục hồi tinh thần, quát lớn.

"Hừ!" Dương Tiễn hừ lạnh, xem ra chính mình đóng kịch quá lâu, có một số người đã quên mất vài chuyện: "Trong thiên hạ này có cái gì mà Dương Tiễn không dám?" Lạnh lùng liếc mắt, tay tăng thêm một lực, lập tức, trên chiếc cổ mập mạp của Ngọc đế xuất hiện máu.

"Dương Tiễn! Ngươi đừng kích động! Ngươi muốn cái gì?! Bổn cung cùng bệ hạ đều cho ngươi!" Vương Mẫu vội vàng nói.

"Cái gì cũng được?" Dương Tiễn mỉm cười, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.

"Đúng! Cái gì cũng được! Trẫm khôi phục chức quan cho ngươi! Ngươi vẫn là Tư Pháp Thiên Thần!" Ngọc đế dường như thấy được hi vọng, vội vàng lên tiếng.

"Vậy sao?" Khóe miệng tràn ra đóa hoa tuyệt mỹ.

"Hắn vẫn coi trọng quyền thế như vậy!" Trái tim Dương Thiền một mảnh lạnh lẽo.

Chúng thần đều ngừng thở chờ đợi đáp án của Dương Tiễn. Chẳng lẽ hắn sẽ trở lại?!

"Đáng tiếc, ta đây trước giờ vẫn không có hứng thú với cái vị trí kia." Bâng quơ lên tiếng, ý cười nơi khóe miệng lại càng đậm.

Không hứng thú? Vậy...

Lúc này chúng thần không vội vã cứu Ngọc đế, đều nhìn thẳng về phía Dương Tiễn.

Rốt cuộc hắn muốn cái gì?

"Vậy ngươi muốn gì?" Ngọc đế ngẩn người trong chốc lát, kinh ngạc hỏi.

"Ta muốn, sinh mạng của cha ta, của mẹ ta, của đại ca ta, của Thốn Tâm." Hắn bình tĩnh nói ra, hận thù trong đôi mắt nhiều thêm một phần, ý cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng sâu. "Ngươi trả được sao?"

"Thì ra cái gì hắn cũng không quên!" Nhớ tới thảm trạng năm đó, một tia hận ý hiện lên trong đôi mắt đẹp của Dương Thiền.

"Dương Tiễn! Ta nói cho ngươi! Cha ngươi mẹ ngươi..."

"Ngươi lại muốn nói với ta là bọn họ chết chưa hết tội?" Hắn liếc nhìn Vương Mẫu. "Bởi vì thứ thiên điều chết tiệt kia?"

Thiên điều chết tiệt!

Nếu bọn họ cũng cho rằng thiên điều cần phải sửa, tại sao còn tìm mọi cách ngăn cản?

"Cho nên ngươi mưu tính ngàn năm, chỉ vì ngày hôm nay?"

"Hừ, là các ngươi tự chuốc lấy. Ta đã quyết định rời đi, vì sao còn không buông tha cho nàng?" Nhớ tới Thốn Tâm, hận ý trào ra.

"Dương Tiễn!" Một tiếng quát lạnh.

Không cần quay đầu cũng biết là ai.

"Ngươi vẫn muốn gây họa cho tam giới sao?!" Hằng Nga lớn tiếng chất vấn.

"Thế thì đã sao?!" Dương Tiễn thản nhiên nở nụ cười.

"Ngươi!" Hằng Nga nghẹn lời, đúng vậy, chỉ cần hắn muốn, ta có thể làm gì được.

Dương Tiễn không để ý tới nàng. Hắn nhìn về phía Vương Mẫu, "Ngươi thật thông minh, đáng tiếc, hôm nay cho dù là ai đến, hắn vẫn phải chết. Cả ngươi cũng vậy." Khóe mắt lơ đãng liếc về phía lão quân đang đứng ở một góc.

Đao vung lên.

"Chân quân!" Lão quân vẫn luôn im lặng rốt cuộc phải mở miệng, "Ẩn nhẫn ngàn năm, ngươi nhẫn tâm chính tay hủy hoại nó trong chớp mắt hay sao?"

"Vậy người nhà ta đáng chết sao? Cứu được tam giới chúng sinh, thế nhưng lại không cứu được những người thân yêu nhất?!"

"Ai, chỗ ta có một viên cửu chuyển hoàn hồn đan, có thể cứu mạng Tam công chúa." Lão quân thở dài. "Đây chính là viên đơn mà lão đạo phải mất ba ngàn năm mới luyện thành, trên trời dưới đất chỉ có một viên." Tiểu tử thối! Ta thấy ngươi nhất định là nhớ thương viên kim đan này của ta đi! Oán thầm là như vậy, thế nhưng lão đạo cũng không dám nói ra, ai biết Dương Tiễn có thể trở mặt thật hay không?

Rốt cuộc lão nhân cũng chịu đi vào khuôn khổ, Dương Tiễn thầm thở phào một hơi trong lòng.

Thông minh như hắn, làm sao có thể không biết, tuy rằng kẻ ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn kia là một tên khốn vô liêm sỉ nhưng nếu hắn chết, tam giới sẽ đại loạn.

Đến lúc đó, người gặp phiền phức còn không phải chính mình? Hiển nhiên cuộc trao đổi này không có lời.

Vừa rồi thực sự là tức giận đến mất cả lí trí. Ngao Thốn Tâm! Ngươi được lắm! Khi nào có thời gian ta sẽ tính sổ với ngươi!

Hắn âm thầm cắn răng, trên mặt lại là một mảnh bình tĩnh.

Đem kim đan cất vào trong ngực, thu lại binh khí, hắn nhìn thẳng Vương Mẫu, lãnh đạm nói: "Lần này ta bỏ qua cho các ngươi. Nếu để cho ta biết các ngươi động đến những người không được động đến, thời gian ngươi ở vị trí chủ nhân tam giới này cũng sẽ kết thúc."

Thân mình nhoáng lên một cái, chỗ ngồi của hai vị kia đổ sụp, người đã không thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com