TruyenHHH.com

Edit Bai Hoai Nha Nhan Cuong Cuong Dai

Ngày hôm sau, điện thoại di động của Biên Bá Hiền vừa mở nguồn đã bị đánh sập bởi cuộc gọi nhỡ từ Tasius.

Phác Xán Liệt đến công ty, trong nhà chỉ còn mỗi Biên Bá Hiền, di động cậu đặt xuống bàn, thư thái dựa vào ghế sa lon, cánh tay khoác lên tay vịn, hai tay nhẹ nhàng đặt lên nhau, nhìn màn hình vẫn còn bật sáng trước mặt, như đang suy nghĩ gì đó.

Màn hình hiển thị một mail lưu lại trong hòm thư.

Chỉ có vài chữ, là tin của mấy ngày hôm trước, 【Plan B.】

Di động trên bàn lại rung lên, tiếng rè rè đặc biệt rõ ràng trong thư phòng an tĩnh, Biên Bá Hiền cuối cùng cũng cầm di động lên nhìn, là một dãy số quen thuộc.

Cậu đặt tay lên con chuột, bấm vào hồi âm, sau đó chuyển sang một tệp nén, lúc này mới nhận điện thoại.

"Alo."

Di chuyển con chuột nhấp vào nút gửi.

"Tại sao không nghe điện thoại?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm.

Biên Bá Hiền một tay cầm di động, tay kia gõ nhịp lên bàn, đưa ra dòng lệnh cmd.

"Tôi mới khởi động lại máy."

Cạch cạch đến một chuỗi mệnh lệnh.

"Ngày hôm qua cậu ở đâu?"

Biên Bá Hiền nở nụ cười khinh bỉ, thờ ơ nói, "Trên giường Phác Xán Liệt."

"Ngày hôm trước?" Vẫn nghe giọng điệu u ám của Tasius.

Biên Bá Hiền nhấc ngón tay thon dài xinh đẹp lên cao rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống bàn như đang đàn piano, ngữ điệu thờ ơ còn mang theo một chút tiếu ý, "Vẫn ở trên giường hắn."

Đầu dây bên kia kiềm nén, Tasius cười lạnh, lời nói phát ra vô cùng hung ác, "Vậy mà còn chưa làm chết cậu à?"

Ngón tay Biên Bá Hiền để trên phím enter, bấm xuống.

"Bởi vì sống tốt."

Cụp! Đột nhiên tiếng tút dài truyền đến, tiếp theo là một chuỗi âm thanh bận.

Biên Bá Hiền nhìn máy vi tính quét sạch từ ổ đĩa cho tới ổ cứng, lúc này mới đặt di động xuống chấm dứt cuộc trò chuyện.

Không nghĩ cũng biết, Tasius nhất định sẽ quăng chiếc di động đó.

Cũng không cần nghĩ, chỉ qua mấy phút sau, hắn sẽ cầm di động mới mà thư ký đưa tới tiếp tục gọi.

Rè —–

Biên Bá Hiền tắt máy tính, cầm di động ra khỏi thư phòng, nhấn nghe.

"Alo."

"Chọc giận tôi có chỗ nào tốt?" Giọng của Tasius vẫn lãnh đạm như trước, phảng phất như người khi nãy nổi giận không phải hắn.

Biên Bá Hiền nghĩ thầm, không phải anh thích vậy sao? Người muốn gì được đó không xem ai vào mắt, mỗi ngày chỉ mở to hai con mắt nhìn những tên đối nghịch với anh. Ngồi trên vị trí cao ham muốn đánh chiếm, kỳ thực chỉ là tên M.

"Không có chỗ này tốt, cũng không có chỗ nào xấu, không phải sao?" Biên Bá Hiền đi tới phòng bếp rót cho mình một ly nước, "Gọi điện thoại cả một ngày rốt cuộc có chuyện gì?"

"Ngày hôm trước Lộ Dĩ Hằng bị súng lén bắn..."

"Nát đầu?" Không đợi Tasius nói hết, Biên Bá Hiền cướp lời.

Tasius bực bội nhíu mày, "Cậu muốn Lộ Dĩ Hằng chết như vậy?"

"Xin lỗi, gần đây chơi trò đánh dã kích. Là trò chơi bắn súng, đặc biệt dùng chiếc barrett ngắm bắn. Anh nói tiếp đi."

Tasius nhịn không được nở nụ cười, hắn nhớ tới năm đó khi Biên Bá Hiền còn là sinh viên đại học thích nhất chơi game online, lúc đó để cậu chơi thỏa thích, hắn còn tặng bộ bàn phím cơ chuyên môn cho cậu.

Nghĩ đến Biên Bá Hiền trong quá khứ, giọng của Tasius cũng hòa nhã hơn, "Rảnh rỗi thì cứ chơi game, vừa lúc bớt chuyện cho cậu làm."

"Hôm trước Lộ Dĩ Hằng bị cảnh cáo, người nọ tự xưng là chủ nhân của thành Bắc Kinh, hơn nữa đối với kế hoạch kế tiếp của chúng ta rõ như lòng bàn tay, tôi nghi ngờ có phải Tưởng gia đã phát hiện hay không, Tưởng Thừa Ngôn là một người tinh ý, phải đề phòng."

Biên Bá Hiền nhíu mày, "À? Xác định là Tưởng gia sao?"

"Không xác định."

"Nếu như không phải, chúng ta ra tay trước chẳng phải là rút dây động rừng?"

"Cũng không phải nói hạ thủ với Tương Thừa Ngôn, cậu đi tiếp cận Tưởng Ngôn Hiên, thăm dò một chút."

"Cái tên Nhị thế tổ kia thì biết chuyện gì để nói!"

"Tưởng Thừa Ngôn cố tình mang theo đệ đệ, hắn có nói hay không, nhưng một số chuyện cũng biết không ít."

Biên Bá Hiền hừ lạnh, "Tiên sinh, ngài thấy tôi đánh hắn, hơn nữa Phác Xán Liệt còn đập gãy một chân hắn cũng bởi vì tôi, giờ ngài kêu tôi đi tiếp cận hắn? Không sợ sự tình thất bại triệt để sao?"

"Đó là chuyện của cậu. Không giải quyết được thì xử phạt theo gia quy." Tasius tựa hồ cảm giác nắm quyền về tay mình, nhất thời tâm tình khá hơn.

"Hắn biết cậu là người của tôi, tôi chờ tin từ cậu. Về dự án tài chính đã đi vào giai đoạn cuối, chỉ còn tiền vốn đúng hạn, tôi không muốn bất kỳ con thiêu thân nào tại thời điểm này."

Nói xong, không đợi Biên Bá Hiền trả lời, liền trực tiếp cúp máy.

Biên Bá Hiền cười lạnh một tiếng, đặt di động xuống, chửi một câu, "Cáo già."

Chậm rãi uống hết ly nước lọc, hai tay Biên Bá Hiền nắm lấy gấu áo thun nhấc lên, liền trực tiếp cởi ra, để lộ phần trên gầy gò cùng đường cong mỏng manh, cái hông tinh xảo giấu trong quần, cậu đi tới phòng quần áo, một bên chọn áo sơ mi, một bên gọi cú điện thoại.

Qua vài giây, đầu dây bên kia vang lên giọng nói dễ nghe, mang theo chút khàn vừa mới tỉnh ngủ, nhạy cảm đến cực điểm.

"...Tứ nhi?"

"Ây! Phi ca, ngài đang cùng người nào trên giường vậy? Từ nay về sau Quân Vương không còn sớm chầu triều hả?"

Bên kia nghe tiếng xột xoạt xoay người, Tống Du Phi ngồi dậy, lấy lại tinh thần, đôi mắt hẹp hơi híp lại, giọng nói dày lại trầm thấp mê người, "Có việc khởi tấu, không có thì bãi triều!"

"Đừng chứ, có việc cầu Tống hoàng đế giúp đỡ đây!" Biên Bá Hiền lấy một chiếc áo sơ mi ướm lên người, ném qua một bên, rồi lấy một cái khác lên so.

"Nói!" Bụp, là tiếng bật lửa.

"Giúp tôi hỏi thăm một chút, tối nay Tưởng Ngôn Hiên chơi ở đâu!"

"Sao? Cậu thế nào mà còn muốn tiếp cận tên đó? Phác Nhị ca lần trước làm gãy một chân, vất vả lắm mới tịnh dưỡng cho khỏe, cậu còn muốn tiếp cận tên đó, không chừng lần sau Nhị ca hạ thủ không phải chỉ một chân thôi đâu!" Tống Du Phi bộ dạng như đang xem kịch vui.

"Lần này không gây chuyện, tôi muốn làm tốt mối quan hệ!"

"..." Ngón tay đang kẹp điếu thuốc định đưa lên miệng hút của Tống Du Phi đột nhiên dừng lại, sau đó nghĩ đến quan hệ của Biên Bá Hiền và Tasius, còn có những chuyện khó mà minh bạch giữa Tasius và Tưởng gia gần đây, liền phản ứng lại, "Tasius kêu cậu đi?"

Biên Bá Hiền rốt cục cũng chọn được một chiếc áo sơ mi, đi vào phòng ngủ với bộ quần áo màu đen đinh tán, để lại phòng thay đồ bừa bộn quần áo.

"Tống hoàng đế, ngài chỉ cần chuẩn tấu là được rồi! Quản nhiều như vậy!" Biên Bá Hiền hừ một tiếng.

"Ha! Cậu chính là một tên không có lương tâm!" Tống Du Phi cười mắng một câu, gạt tàn thuốc vào cái gạt, vén chăn lên, đôi chân dài bước xuống giường, "Chờ chút! Một hồi gửi qua điện thoại cho cậu!"

"Tạ chủ long ân!" Biên Bá Hiền cười cúp máy, cầm áo sơ mi lười biếng mặc vào, cài được hai cúc áo, rồi hình như nhớ ra cái gì đó chạy về phòng thay đồ, ung dung thử từng cái cà vạt.

Mãi cũng không thấy cái nào thuận mắt, không thể làm gì hơn lấy cái móc kim loại kế bên, lấy miếng vải lụa màu đen qua ướm thử, khăn choàng tinh xảo rũ trước ngực.

Biên Bá Hiền mặc cái áo khoác đinh tán màu đen, đưa tay cào mái tóc rối bù, chỉnh lại cổ áo một chút, liền nghe một tiếng ting, âm tin nhắn vang lên.

Biên Bá Hiền nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên.

【Chỗ cũ, Yet.】

Tám giờ tối, Biên Bá Hiền rất đúng giờ bước vào Yet, nghĩ nghĩ Tưởng Ngôn Hiên chỉ có thể ở pub ngầm chơi loạn, hoặc không là đang ở chỗ đánh bài.

Biên Bá Hiền không vội đi tìm hắn, trước bắt thang máy lên lầu 2. Là câu lạc bộ bắn cung điện tử, trước khi tới, Tống Du Phi có gọi nói với cậu hắn ở chỗ này.

Lúc này ở phòng bắn cung điện tử có hơi im ắng, dù sao thì tám giờ tối pub mới mở cửa, mọi người cơ bản đến nửa đêm mới chạy đến điên cuồng.

Tống Du Phi vai rộng eo hẹp chân dài đứng đó, vẫn là cảnh đẹp ý vui.

Cầm cung trong tay, nghiêng đầu nhắm mục tiêu, cánh tay kéo căng ra, mũi tên đã trên dây, không chút do dự bắn.

Chỉ nghe một giọng nữ dễ nghe vang lên, "Chúc mừng, 10 điểm."

Biên Bá Hiền vỗ tay hai cái, "Phi ca thế mà có thể giương cung bắn đạt điểm ha!"

Tống Du Phi không nhìn Biên Bá Hiền, chỉ dựng thẳng ngón giữa vào cậu.

Đặt cây cung xuống, Tống Du Phi tiện tay lấy cái áo khoác nằm trên ghế sa lon khoác lên vai, mở vài nút áo sơ mi để lộ cơ ngực rắn chắc, đuôi mắt hẹp dài mang theo phong tình, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo và ngang bướng.

Hắn đi nhanh về phía Biên Bá Hiền, nhấc cánh tay quàng qua vai cậu dẫn ra ngoài.

"Đi, sân cũng đã nóng rồi!"

Biên Bá Hiền vừa cười vừa nói, "Đúng vậy! Tống hoàng đế không tới, ai dám nói là sân nhà!"

Tống Du Phi nhướn mày, khóe miệng cong thành nụ cười, liếc Biên Bá Hiền một cái, "Cổ áo hôm nay trông thật đẹp mắt."

"Nói đùa chứ, Phi ca muốn cổ áo đẹp làm gì mà không có?"

Tống Du Phi thu hồi lại ánh nhìn, híp mắt, xem như không có chuyện gì xảy ra thở dài, "Đúng vậy."

Quả nhiên, khi Tống Du Phi vừa bước vào cửa pub, tự nhiên như mang theo ánh hào quang, Biên Bá Hiền đi theo hắn trong nháy mắt cũng bị vây quanh.

Tống Du Phi cười cùng bên này đụng vai, đập tay với bên kia, khen dây chuyền cô này đẹp, tiện tay ôm eo cô kia thì thầm vào tai, thành thạo toàn bộ đến người xem muốn hoa mắt.

Tâm trạng Biên Bá Hiền cảm khái, quả nhiên nói không sai, đây chính là sân nhà của Tống Du Phi!

Cậu nhìn xung quanh, tỉ mỉ tìm Tuởng Ngôn Hiên, Tưởng Ngôn Hiên hình như cũng mới vừa vào, nhìn thoáng qua Tống Du Phi phía xa, đáy mắt khinh miệt rõ ràng, không kiên nhẫn vẫy tay với người bên cạnh, liền đi đến quầy bar.

Đôi mắt Biên Bá Hiền ghìm nén, đẩy đám người bên cạnh ra, cất bước đi tới quầy rượu.

Không thể không nói bước đi này của Tasius ngược lại rất được lòng Biên Bá Hiền, bởi vì chuyện của Phác Xán Liệt, những giao thiệp về dự án tài chính giữa Tasius và Tưởng gia ít nhiều gì cũng có chút phòng ngừa cậu, Biên Bá Hiền cậu còn đang lo không cách nào để tiếp cận Tưởng gia, không ngờ Tasius đã phái cậu đi dò xét Tưởng Ngôn Hiên.

Biên Bá Hiền không đi tới chỗ trống bên cạnh Tưởng Ngôn Hiên, mà là vòng qua đi đến phía sau quầy bar, chào hỏi với bartender một tiếng, lại xắn tay áo, cầm lên chai rượu Vodka.

Tưởng Ngôn Hiên đang buồn chán nhìn di động, chờ đợi ly rượu được pha xong, liền nhìn thấy hai ngón tay xinh đẹp đang nắm đế của ly rượu chân dài, chậm rãi đẩy tới trước mặt hắn, xương cổ tay tinh xảo như ẩn như hiện trong ống tay áo vest đen được gài bằng măng – sét đinh tán.

Tưởng Ngôn Hiên nổi lên hứng thú ngẩng đầu, muốn nhìn dung mạo của người có đôi tay xinh đẹp này như thế nào, mà ngẩng lên lại đối mặt với cặp mắt cười cong cong của Biên Bá Hiền.

Tưởng Ngôn Hiên sửng sốt một chút, cười lạnh, "Bộ dạng lớn lên như vậy, trách không được có thể treo lên giường Phác Xán Liệt."

Biên Bá Hiền không giận, hai tay chống lên quầy bar, cười nhìn về Tưởng Ngôn Hiên, "Tưởng thiếu gia nói lời này có chút không đúng lắm, người có gương mặt có thể trèo lên giường Phác Xán Liệt hẳn là bộ dạng không kém gì thần tiên."

Tưởng Ngôn Hiên bị lời nói của Biên Bá Hiền làm nghẹn, nửa ngày không nói ra được câu nào, "..... Hôm nay cậu tới để khiến tôi buồn nôn?"

"Đâu đâu!" Biên Bá Hiền nhìn ly rượu trước mặt, hất cằm lên, "Tới để lấy lòng."

"Ly rượu hạ độc." Tưởng Ngôn Hiên nghi ngờ nhìn Biên Bá Hiền.

"Ngược lại không chết được đâu." Biên Bá Hiền cười nghiêng đầu.

"......" Tưởng Ngôn Hiên mỉm cười, "Đừng có chọc gậy, chủ của cậu đang giấu ý định gì với anh của tôi?"

Biên Bá Hiền nhìn Tưởng Ngôn Hiên, khóe miệng đang cười bỗng cứng lại, Tưởng Ngôn Hiên nhận ra, đáy lòng quả nhiên kêu một tiếng, di động dưới tay vô tình mở hộp tin nhắn.

Một giây kế tiếp Biên Bá Hiền khôi phục lại dáng vẻ như thường, "Nói đùa không đúng! Ca ca của anh và cấp trên của tôi là bạn tốt, tôi tự nhiên muốn lấy lòng anh thôi."

Tưởng Ngôn Hiên vờ như không để ý chơi di động, gửi một tin nhắn cho Tưởng Thừa Ngôn, 【Ca, Biên Bá Hiền khi không đến lấy lòng, anh chú ý Rothschild một chút.】

"Tại sao?" Tưởng Ngôn Hiên giương mắt liếc nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền giơ tay lên, những ngón tay xinh đẹp trượt trên ly chân dài, xoẹt qua một phần tư miệng ly, cổ tay đột nhiên xoay trở.

Bông hoa hồng kiều diễm bỗng xuất hiện, Biên Bá Hiền nhẹ nhàng treo bên cạnh ly cocktail màu xanh nhạt, hướng về phía Tưởng Ngôn Hiên làm một động tác xin mời.

"Coi như lời xin lỗi vì mạo phạm lần trước."

Di động trong tay Tưởng Ngôn Hiên rung một cái, 【Được, anh đã sớm tính sẵn. Em cũng sớm về nhà đi.】

Đặt điện thoại xuống, Tưởng Ngôn Hiên nhìn ly cạnh cây hoa hồng, có chút thích thú nhìn Biên Bá Hiền, "Mấy cái trò ảo thuật nhỏ này là có thể trèo lên giường Phác Xán Liệt và Tasius? Nhưng không thể trèo lên giường tôi được đâu."

Ngược lại Biên Bá Hiền cười nhiều hơn, "Tưởng thiếu gia, ngài thích kể truyện cười nhỉ? Nếu tôi có thể trèo lên giường ngài, không phải anh trai của ngài sẽ giết cả nhà tôi sao!"

"Hơn nữa tôi đã nói, tôi có thể trèo lên giường Phác Xán Liệt, là dựa vào khuôn mặt này."

Tưởng Ngôn Hiên nhìn Biên Bá Hiền thật lâu, sau đó nâng cằm, nhìn về ly rượu chân dài, "Thay đổi thế nào?"

Biên Bá Hiền giơ ngón trỏ lên, lắc lắc.

"Thêm lần nữa?"

Biên Bá Hiền lại lắc lắc ngón trỏ.

"Cậu đã muốn lấy lòng tôi, trò xiếc kế tiếp là gì đây?" Tưởng Ngôn Hiên cũng không gấp, hỏi Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền lại đẩy ly cocktail đến trước mặt Tưởng Ngôn Hiên.

"Nhà ảo thuật sẽ không bao giờ tiết lộ câu trả lời."

"Nhà ảo thuật sẽ không bao giờ biểu diễn một ảo thuật cùng một nơi."

"Nhà ảo thuật sẽ không bao giờ nói cho anh biết ảo thuật kế tiếp sẽ là gì."

Lúc này Tưởng Ngôn Hiên bật cười, đưa tay cầm ly cocktail, uống cạn một hơi, "Rất thú vị."

Cạch! Tưởng Ngôn Hiên đặt ly rượu xuống quầy bar, "Ly rượu này, nể mặt cậu mà tôi uống."

"Vậy kế tiếp, có phải cậu nên chơi cùng tôi cái gì không?"

Biên Bá Hiền thờ ơ nhún vai, "Cam tâm tình nguyện đến cực điểm."

"Cậu đã nghe qua Phong cuồng đầu chưa?" Trong đáy mắt của Tưởng Ngôn Hiên phát sáng đến hoa mắt, khóe miệng mang theo nụ cười mười phần tà khí.

Phong cuồng đầu là trò chơi do chủ của hội sở Yet tạo ra, một thái tử đứng đầu trong đám thái tử đảng, năm đó chơi điên cuồng trong Tứ Cửu Thành đã để lại.

Sở dĩ gọi là "Phong cuồng đầu", không phải "đầu" trong đánh bạc, mà là lấy "đầu" làm tiêu (mục tiêu/ phần thưởng), điên cuồng đổ vào, trò chơi tự định đoạt, hậu quả vô hạn.

Biên Bá Hiền dĩ nhiên là có nghe qua, năm đó Giai ca đem "phong cuồng đầu" chơi thành truyền kỳ mà giới thượng lưu trong Tứ Cửu Thành phải truyền miệng nhau, do trò chơi này có thể chơi ra mạng người.

Biên Bá Hiền giương mắt lên, liếm môi dưới, nhẹ giọng mở miệng, "Muốn chơi thì chơi tới cùng, cửu liên đầu."

Cửu liên đầu, chính là giải thưởng lớn nhất của phong cuồng đầu.

Năm đó mạng người đều nằm chết ở chỗ thứ chín.

Phác Xán Liệt tăng ca giải quyết vụ việc tới mười giờ mới tan việc, hắn mới ra khỏi công ty đã gọi cho Biên Bá Hiền, nhưng không có người bắt máy.

Còn đang băn khoăn thì liền nhận được điện thoại của đám phát tiểu* trong đại viện.

"Alo? Quân nhi! Trễ vậy mà còn gọi, không đi ăn, không đi ca, đi qua đêm cũng không!" Phác Xán Liệt vừa khởi động xe, vừa cười trêu nói.

Bên kia ồn ào nháo nháo, chỉ có thể nghe tiếng đám phát tiểu quát to.

"Nhị ca! Biên Bá Hiền là tiểu tình nhân gần đây của cậu đúng không! Con mẹ nó! Cậu ta đang cùng Tưởng Ngôn Hiên mở cửu liên đầu!"

Phác Xán Liệt hoảng hốt mở to hai mắt, hắn cảm giác hình như mình nghe không rõ, "Cậu nói cái gì?!"

"Biên Bá Hiền muốn cùng Tưởng Ngôn Hiên chơi cửu liên đầu!"

"Cửu liên đầu!"

"Cái mà năm đó Giai ca chơi tới chết người đó! Cửu liên đầu!"

Phác Xán Liệt liền cúp điện thoại, bẻ tay lái, giẫm chân ga, xe liền phóng nhanh.

Biên Bá Hiền, cậu con mẹ nó bản lĩnh quá nhỉ!

TBC

*phát tiểu: ý chỉ bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, hai bên gia đình cũng là bạn của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com