TruyenHHH.com

Edit Bai Hoai Nha Nhan Cuong Cuong Dai

Lộc Hàm nghe câu này từ Ngô Thế Huân nhất thời có chút ngây ngốc, "Cái gì?"

Ngô Thế Huân cảm thấy một khi đã mở miệng thì cũng không còn là chuyện khó khăn gì nữa, cậu thở dài, từ trên người Lộc Hàm bò xuống, hai tay hai chân duỗi thẳng trên chiếc giường mềm mại, "Em về New York ban đầu là bởi vì ông già kêu về. Ông muốn em thu hồi tâm, thử bắt đầu quản lý chuyện tổ chức."

Mafia.... Lộc Hàm đã nghĩ quả nhiên là như thế. Ngô Thế Huân chính là tử bằng mẫu quý*.

"Cha nói, em muốn học diễn xuất ông cũng cho, em không muốn giống các anh sớm đã đi vào chuyện tổ chức thì ông cũng ngầm đồng ý, em cuối cùng gia nhập giới giải trí ông cũng nhượng bộ. Bây giờ đã nắm được giải Ảnh Đế, không còn lý do gì để từ chối nữa. Ông căn bản là không kiêng kị, trực tiếp nói với em, ông hi vọng em trở thành người nối nghiệp."

Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, anh có thể tưởng tượng được gia tộc Mafia ở khu Queen, New York có thế lực khổng lồ như thế nào, gia chủ của cả gia tộc khi ngủ còn phải cầm dao để phòng chừng. Nhưng nếu anh không đồng ý cũng không thể nào mở miệng ngăn cản Ngô Thế Huân được. Không có người đàn ông nào chống cự gánh lấy trách nhiệm. Lộc Hàm cho tới bây giờ biết Ngô Thế Huân không phải là một người yếu đuối, lúc này anh chỉ nở một nụ cười ấm áp như chưa bao giờ lạnh lùng.

Ngô Thế Huân nhìn chòng chọc trần nhà, sau đó trở mình đối diện Lộc Hàm, cầm lấy tay anh. Những ngón tay của Ngô Thế Huân thật sự rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài lại trắng trẻo. Cậu từ từ mở rộng lòng bàn tay Lộc Hàm, từng chút từng chút khẽ đi lên, rồi sau đó mười ngón tay đan vào nhau.

"Lộc Hàm, em đối với quyền lợi không có chút mưu đồ nào. Cầm được Ảnh Đế, nhưng tất cả khát vọng của em chỉ có anh."

Lộc Hàm bị lời tâm tình này đánh tan lý trí, nếu như lúc này có một màn mưa đạn....

【Quá trình trưởng thành của một đứa trẻ bị các người oanh tạc phải làm gì bây giờ, vốn là một chàng trai chỉ muốn thoải mái tự tại lúc này phải uy phong nghiêm nghị rung chuyển đất trời ở New York, tôi bỉ ổi ở trong thành phố, cậu có hẫu thuận vững chắc ở New York lại bị người khác trói buộc phải chạy về Bắc Kinh, có Lộc gia ở đây, lúc này thầm nghĩ chỉ muốn hôn cậu hôn cậu hôn cậu cởi hết quần áo mà lăn giường, con mẹ nó Mafia!】

Lộc Hàm chính là người nói sao làm vậy, Ngô Thế Huân còn đang dông dài về bản thân, anh đã mạnh mẽ tiếp cận.

"Từ nhỏ em đã thấy cuộc sống thân bất do kỷ* của cha, ông yêu mẹ em, đối với bà nếu đi theo ông thì ngay cả một danh phận đều không có, người đứng đầu của một gia tộc to lớn không biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi, con trai thì nhiều vô kể, có người mười mấy năm chưa một lần gặp qua, cuộc sống mỗi ngày đều là đâm chém lấy máu..... ưm!"

Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm hôn thì giật mình, nhưng vài giây tiếp theo đã đảo khách thành chủ, khẽ nhếch môi cuốn lấy đầu lưỡi Lộc Hàm mà triền miên, nước bọt đọng lại bên khóe miệng, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, hô hấp tê dại, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn không nỡ buông ra.

Cứ như vậy là của riêng tôi, cả đời này là của một mình tôi.

Lộc Hàm còn ngại không đủ, anh nhấc chân lên trực tiếp ngồi trên người Ngô Thế Huân, tay phải cởi bỏ nút quần áo của cậu, môi cũng gấp rút lưu lại dấu trên chiếc cổ trắng nõn của Ngô Thế Huân, cứ thế dấu hôn này đè lên dấu hôn nọ.

Lộc Hàm bất ngờ nhiệt tình làm Ngô Thế Huân không suy nghĩ được gì, cậu cũng chỉ có thể cho phép bản tính của mình đáp lại anh. Động tác Lộc Hàm vô cùng nhanh nhẹn, cứ thế đã cởi xong nút áo của Ngô Thế Huân, rồi tiện tay cởi quần áo của mình trực tiếp ném xuống đất, một bên hôn Ngô Thế Huân, một bên tiếp tục cởi dây nịt.

Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm hôn một trận làm thần trí mơ hồ, cứ để Lộc Hàm mổ lên môi mình, nhưng thật ra đang khôi phục lại lý trí, chuyện lúc này còn chưa có kết thúc đâu, chỉ động một cái đã cởi xong quần áo!

Cậu thừa nhận cậu đích xác là đang nghĩ đến, nếu Lộc Hàm nổi giận, cứ thế đẩy ngã anh ấy rồi ba ba ba. Nếu Lộc Hàm nói muốn chia tay, cứ thế đẩy anh ấy ngã rồi ba ba ba. Dù sao chỉ cần Lộc Hàm không để ý tới cậu, cậu liền sẽ đẩy anh ngã rồi ba ba ba. Nhưng lúc này phản công như thế nào đây?!

Cuối cùng khi Lộc Hàm thoáng dừng lại để cởi quần, thở hổn hển, Ngô Thế Huân chống tay, nửa nằm nửa ngồi nhìn Lộc Hàm nói, "Em về nhà buông bỏ quyền thừa kế... với lại..... với lại em sẽ đem quan hệ của hai chúng ta ngã bài với cha....."

Lộc Hàm cúi đầu rốt cuộc cũng cởi quần xong, vung tay lên, là đường pa-ra-bôn hoàn mỹ.

"....... Cha em..... sẽ nổi giận........ ô!"

Lộc Hàm trực tiếp đưa tay xoa lên hạ thân của Ngô Thế Huân đang gồ lên rõ ràng do bị sít chặt, ngay lập tức cúi đầu hôn lên cơ bụng xinh đẹp của cậu, anh ngẩng mắt lên, tóc mái đã che khuất đôi mắt xinh đẹp của anh, che giấu sự thuần khiết vốn có, lúc này lại sinh ra cảm giác quyến rũ như tơ, chỉ nghe giọng nói trong trẻo của anh đã nhiễm đầy tình dục.

"Không có việc gì, ở thành phố này, anh sẽ che chở em."

Lời vừa dứt, anh đã bị Ngô Thế Huân túm lấy cánh tay kéo lên trước mặt cậu, đôi con ngươi đen như mực của Ngô Thế Huân đang kiềm nén xâm nhập tiến công mạnh mẽ, cậu cúi đầu hôn lên ngực trái của Lộc Hàm, bàn tay ôm lấy bên hông anh như cùng châm lửa ở điểm nhạy cảm.

Ngô Thế Huân biết, Lộc Hàm đang nói, vô luận cậu có lựa chọn cái gì, anh sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh cậu, cùng vui cùng buồn.

Cả căn phòng như lửa nóng, triền miên đến liều chết, không có phần kết bọn họ nói ra khát vọng dành cho nhau cả đời cũng như là tín ngưỡng.

Thời điểm Biên Bá Hiền đi vào phòng trà thì trời đã tối. Cậu buồn bực vì vừa tỉnh dậy đã thấy Tasius gửi một địa chỉ sang, khó chịu cào tóc, cũng không thể không đến chỗ hẹn.

Phòng trà im ắng hết sức lịch sự tao nhã, Biên Bá Hiền kì thật muốn khinh bỉ Tasius là một người ngoại quốc không nên dùng trà để biểu hiện sự cao quý của mình, thực ra cậu muốn nói, ở Trung Quốc, trà chính là bậc nhất, nhưng không phải tất cả những người uống đều hiểu ý nghĩa của nó.

Biên Bá Hiền được dẫn đến một hàng ghế lô, cậu đi vào trong, chỉ thấy Tasius đầu tóc vàng, đôi con ngươi màu xanh thâm thúy, còn có cô gái đang hãm trà theo sát lễ phép nói về những nghi lễ của nó.

Biên Bá Hiền đi vào rồi, theo phép khom người chào, sau đó đến ngồi đối diện với Tasius. Hắn như không phát hiện ra cậu, còn cười thỉnh giáo với cô gái hãm trà, cô gái hãm trà trộm liếc mắt đến Biên Bá Hiền sắc mặt lạnh lùng, động tác nhanh chóng làm cho xong.

Qua gần 20 phút, cô gái mới đem trà đã được hãm ngon đặt trước mặt hai người, vội vàng lui ra ngoài.

Căn phòng rốt cục cũng khôi phục yên tĩnh.

Tasius không nhanh không chậm nâng tay cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, còn chép chép miệng tìm dư vị, sau đó chậm rãi buông chén trà. Lúc này mới giương mắt nhìn về phía Biên Bá Hiền, "Quý ông một chút đi, đem phụ nữ con gái dọa cho chạy mất cũng không phải trình độ hay ho gì đâu, vị trà đạo cũng kém đi rồi."

Biên Bá Hiền rũ mắt thoáng nhìn qua chén trà trước mặt, không nói chuyện

"Dự án tài chính, ok. Có ý gì?" Cuối cùng cũng vào chính sự.

"Ý tứ trên mặt chữ, về phần tài chính này của Phác Xán Liệt đều giao quyền cho tôi."

"Ha? Hiệu suất như thế? Sao làm được vậy?"

"Cái này không tất yếu phải báo cáo với ngài." Biên Bá Hiền cũng không muốn cho Tasius biết Phác Xán Liệt đem tất cả giấy tờ kí cho cậu, cho nên cậu chỉ nói cho hắn nghe về phần tài chính, hơn nữa chỉ nói là nắm quyền trong tay.

"À, công phu trên giường có tiến bộ?" Ngón tay của Tasius vuốt ve chén trà, nghiền ngẫm nhìn Biên Bá Hiền trước mắt, "Dù sao thì cũng đã có kinh nghiệm trước rồi phải không?"

Biên Bá Hiền từng là một chàng sinh viên tầm thường, cậu đã từng trèo lên giường người giữ địa vị cao nhất của gia tộc Rothschild. Đương nhiên, chuyện này là anh tình tôi nguyện, ngay khi Biên Bá Hiền có hậu thuẫn phía sau vững vàng, trực tiếp muốn xóa đi mối quan hệ này, mà năng lực của Biên Bá Hiền rõ như ban ngày, hiếm có một nhân tài nào như thế, vì tình nhân có khả năng làm tổn thất tới mình, Tasius không mê muội như vậy.

Muốn xóa bỏ ư, có thể đấy. Mà tất cả đặc quyền cũng sẽ không còn nữa.

Nhưng không thể không nói, một người liều mạng như Biên Bá Hiền vẫn làm cho Tasius ngứa ngáy trong lòng cả thời gian dài, nhưng hắn biết công tư phân minh, chỉ là một tình nhân thôi, không chiếm được người này thì tìm người khác, có cái gì đâu.

Biên Bá Hiền không để ý lời này của hắn, sắc mặt không chút gợn sóng, tựa hồ căn bản không đem lời nhục mạ đó để vào lòng, "Cho nên hôm đó, vì cái gì ngài xuất hiện ở Yet? Còn cấm tôi xuống tay với Tưởng Ngôn Hiên?"

Biên Bá Hiền nghĩ rằng Tasius cùng Tưởng gia có chút liên quan, nhưng cậu cần được xác nhận.

Tasius nở nụ cười, buông lỏng chén trà, "Chẳng phải nên nói về cậu trước hay sao, vì sao hôm đó cậu ở Yet? Hử?"

"Thiếu gia Biên gia mới về nước, tình nhân của Phác Xán Liệt, đi đến những chỗ chơi bời nổi danh ăn chơi đàng điếm, lại không quá bình thường đi. Nhưng mà người.... Là câu lạc bộ tư nhân, thấy thế nào cũng không phải là người không có thẻ hội viên thì vào được. Là Tưởng Ngôn Hiên mang cậu đến?"

Biên Bá Hiền cười xùy, "Hành động nhanh chóng như này quả thật là kinh nghiệm của ngài đây sao." Tasius ở phương diện kết giao từ trước đến nay rất mạnh, gia tộc Rothschild ở Mỹ to lớn như vậy, hắn lại là người tiếp theo sẽ kế nhiệm, trong gia tộc thì như cá gặp nước, rất được lòng người.

Tasius đối với thái độ châm biếm này của Biên Bá Hiền cũng không nói gì, hắn vốn là thích Biên Bá Hiền thỉnh thoảng xúc phạm người khác, giống như con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt.

"Sự hợp tác với Tưởng gia trong tương lai rất quan trọng với chúng ta, tên nhóc kia là cục vàng cục bạc, cậu đừng có đi trêu chọc."

Biên Bá Hiền không nghĩ tới Tasius thật sự muốn mượn gió mạnh từ Tưởng gia. Thời điểm bắt đầu lúc nào, cậu cảm thấy có một số việc mình nắm bắt khá trễ.

Cậu suy tư một chút, đáp, "Được."

Biên Bá Hiền còn muốn hỏi chút việc về Tưởng gia, bỗng lúc này điện thoại trong túi quần rung lên.

Sự im lặng quá mức ở phòng trà cũng đủ làm Tasius nghe rõ.

Biên Bá Hiền lấy điện thoại ra, là Ngô Thế Huân. Cậu liếc mắt nhìn Tasius một cái rồi mới nhận cuộc gọi.

"Alo, Thế Huân." Biên Bá Hiền đè thấp âm thanh, lại nghe Ngô Thế Huân đầu dây bên kia om sòm.

Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân nháo loạn đến trưa, hai người không còn chút sức lực, hai ngày không ăn cơm sức sớm đã cạn kiệt, dọn dẹp xong xuôi mới đi ăn. Lúc này Lộc Hàm mới nhớ tới cuộc gọi kia, vừa ăn cơm vừa gọi về hỏi tình hình. Chuyện nghe được thật khó tin, mới lập tức gọi cho Biên Bá Hiền.

"Biên Bá Hiền!" Đúng là giọng của Lộc Hàm, Biên Bá Hiền nhất thời thấy cuộc gọi này không nên nghe trước mặt Tasius, nhưng lúc này không còn kịp để ngắt máy, chỉ có thể kiên trì nghe.

"Làm sao vậy?"

"Sáng nay Phác Xán Liệt quay về đại viện muốn làm gì, cậu biết không?"

".... Hắn nói về nhà thăm cha mẹ."

"Cậu ta đi đâu rồi! Ngay cả cửa chính cậu ta còn chưa bước vào! Trực tiếp điều một đội đặc chủng đi tìm Tưởng Ngôn Hiên tính sổ!"

"......." Đáy lòng Biên Bá Hiền cho dù có hiện bao nhiêu dấu chấm than nhưng sắc mặt lúc này vẫn không thay đổi, "Người ở đâu?"

"Nói là ở phía sau núi vùng ngoại ô Phòng Sơn, cậu ta cứ như thỏ con vậy, dọn đồ tìm nơi ẩn nấp!" Lộc Hàm đúng thật là có chút sốt ruột, động tới Tưởng Ngôn Hiên không phải chuyện lớn, quan trọng đó là Tưởng gia. Anh cũng có nghe chuyện hôm qua ở Yet, Tưởng Ngôn Hiên làm Biên Bá Hiền bị thương, Phác Xán Liệt đương nhiên là muốn đi trút giận, nhưng Tưởng gia chính là ngưu bài, không thể nói thêm gì nữa. Mà Phác Xán Liệt động thủ đến người của hắc đạo! Muốn đem người ta chỉnh đến sống dở chết dở, Tưởng gia tuyệt đối sẽ không để yên.

"Cậu trước tiên là đuổi theo đám người kia! Chốc nữa tôi gửi địa chỉ cụ thể cho cậu! Nhanh lên!" Lộc Hàm nói thêm một câu liền tắt máy.

Biên Bá Hiền dẹp điện thoại, đứng dậy nhìn về phía Tasius đang vuốt cằm, "Có chút việc gấp, đi trước."

"Chuyện gì thế." Tasius cố tình hỏi.

Biên Bá Hiền suy nghĩ một chút, chuyện nháp thành như vậy, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ biết, "Phác Xán Liệt đi trói Tưởng Ngôn Hiên rồi."

Tasius hơi sửng sốt, lập tức cười, hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Biên Bá HIền, "Không nghĩ tới.... Phác Xán Liệt mê đắm cậu như vậy? Good job!" Hắn lại còn vỗ tay hai cái, "Phác Xán Liệt lần này chỉ trói thôi! Tôi chỉ sợ hắn không đối phó cậu ta đâu! Ha ha ha, cậu đi đi."

Biên Bá Hiền nghe Tasius nói vậy, trong lòng lại thêm sốt ruột, sợ Tasius chỉ chờ Phác gia cùng Tưởng gia xích mích đến trở mặt! Biên Bá Hiền nhanh chóng đi ra khỏi phòng trà, chạy nhanh về phía xe mình, khởi động, một giây cũng không dám trì trễ.

Đường đến vùng ngoại ô thưa thớt người, Biên Bá Hiền một bên vừa gọi cho Phác Xán Liệt, một bên giẫm hết chân ga, bay nhanh như đang đua xe.

Đột nhiên, bảng điều khiển trên xe nháy đèn đỏ, âm thanh cảnh báo, Biên Bá Hiền không thể không ngừng xe sang một bên, kiểm tra một lượt không thấy chỗ nào có vấn đề, lập tức tiếp tục lái, xe cả trăm vạn lúc này mới biểu hiện giá trị của nó, cậu nhanh thắng lại, hạn chế chạy tốc độ.

Biên Bá Hiền đứng bên cạnh xe, đạp lên cửa xe một cước, "Má nó! Thời điểm mày cần làm việc thì lại giở trò với tao!"

Lòng Biên Bá Hiền nóng như lửa đốt, vậy mà lúc này ngay cả điện thoại của Ngô Thế Huân cũng không gọi được, Biên Bá Hiền tức giận đến chửi bậy, trước không thôn sau không nhà, cậu muốn gọi một chiếc xe đi nhờ cũng không có.

Biên Bá Hiền đành phải đứng đó, mở toan cửa xe, vùi đầu nghiên cứu xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, hộp dụng cụ khẩn cấp bị cậu tung khắp nơi.

Lúc này, đột nhiên tiếng chân ga gầm rú vang vọng cả con đường trống đang tiến lại gần, Biên Bá Hiền còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn thì nghe tiếng xe dừng bên cạnh mình.

"Yo! Có gấp không!"

Suy nghĩ giọng nói này Biên Bá Hiền cảm thấy có hơi quen, cậu quay đầu lại, chỉ thấy Tống Du Phi đang ngồi trên chiếc thể thao mui trần màu đỏ rực, một tay gác trên khung xe, vận bộ tây trang đen vô cùng cẩu thả, cà vạt nới lỏng trước ngực, áo sơ mi cởi mấy nút, mơ hồ để lộ cơ ngực, đôi con mắt hẹp dài mang theo phong tình ngẩng cao đầu.

"Có thể mượn nha! Cho cậu đi nhờ xe!"

TBC.

*Tử bằng mẫu quý: Đại loại là hưởng phước từ mẹ, trong này có nghĩa là mẹ của NTH được cha cậu ấy yêu nên NTH cũng được hưởng lợi hơn các anh em khác.

*Thân bất do kỷ: ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật. (theo Google)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com