Edit Bai Hoai Nha Nhan Cuong Cuong Dai
Lộc Hàm mất cả nửa ngày mới khiêng Ngô Thế Huân về, dù gì cũng là một người vóc dáng hơn một mét tám, Ngô Thế Huân gầy thì gầy chứ không phải loại suy nhược. Lộc Hàm mấy ngày nay phải thức trắng, lại cùng Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền ở xưởng hoang đánh nhau, rồi còn cấp bách đem Ngô Thế Huân nằm lên giường, cả người cũng muốn ngã lăn rồi.Lộc Hàm lười động, anh biết Phác Xán Liệt đánh thuốc mê Ngô Thế Huân không thể một hai ngày tỉnh lại được, dù sao khi còn nhỏ cũng từng có thời gian đi chỉnh đốn người khác, hai người bọn họ sao có thể so sánh ai hung ác hơn chứ.Anh cũng mệt mỏi quá mệt mỏi, cuối cùng ngã xuống người Ngô Thế Huân chậm rãi khép mắt lại, chỉ là tay đặt trên eo không tự chủ được rất nhanh đã cởi đồ Ngô Thế Huân.Ngủ mới được bình yên.Lúc tỉnh dậy, Lộc Hàm mơ màng cho rằng trong phòng đen kịt, "Thế nào lại híp mắt chứ?" Ý thức có tiếng lầm bầm không rõ, còn tưởng mình chỉ là nhíu một hồi, vừa định trở mình leo xuống người Ngô Thế Huân, đỡ phải đè nặng cậu ta. Nhưng vừa muốn lật lại thì bị cánh tay mạnh mẽ sau lưng ghì chặt ôm vào lòng Ngô Thế Huân.Lộc Hàm vô cùng ngạc nhiên, nhưng lúc này CPU của não vừa mới tỉnh ngủ nên còn mờ mịt, anh ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với Ngô Thế Huân, đôi mắt hẹp dài không cười cong, chỉ là thẳng tắp nhìn Lộc Hàm, sáng ngời lại thâm tình. Lộc Hàm trừng mắt nhìn, phản ứng một hồi, muốn mở miệng nói gì đó song lại bị đôi mắt sáng rực trong bóng tối nhìn chằm chằm làm anh không thể nói.Trầm mặc một hồi, cánh tay ôm lưng siết chặt, khớp xương ở các ngón siết góc áo thấy rõ ràng."Lúc nào rồi?" Lộc Hàm cuối cùng cũng mở miệng trước, lại hỏi một câu hời hợt."Buổi tối ngày thứ hai."Vừa dứt lời, Ngô Thế Huân cầm tay Lộc Hàm, xoay cả người lên, tay kia cũng thuận thế đặt trên đầu, hướng đến đôi môi Lộc Hàm dưới thân hôn lên.Đáy mắt Lộc Hàm bởi vì còn chưa tỉnh ngủ lại thêm kinh ngạc, lúc này bị Ngô Thế Huân áp trong ngực đè hôn, trong mắt một tia mơ màng, trời sinh cho đôi mắt trong suốt, giống như bị tinh linh xông vào nhà làm nai con hoảng sợ, lại thấy tinh linh kia rất đẹp cứ thế mà đứng tại chỗ quên mất phản kháng.Ngô Thế Huân ranh ma như là bị nai con tinh xảo hấp dẫn nhìn lom lom, ôn nhu lưu luyến mà đuổi theo Lộc Hàm có đôi mắt trong như nước, nồng nhiệt dò xét đi vào, mang theo tất cả bão táp cứ thế hôn sâu.Từ ngày Lộc Hàm quen biết Ngô Thế Huân, cậu ta cứ thế luôn cong mắt cười hướng đến Lộc Hàm, như Tiểu Bạch Cửu khéo léo lấy lòng. Nhưng lúc này Lộc Hàm mới phát hiện, kì thực ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn anh là chân thật nhất, thâm tình đến chết, chỉ là nhìn, lại tựa như muốn khắc vào linh hồn.Lộc Hàm lại nghĩ đến những lời Biên Bá Hiền nói về hoàn cảnh của Ngô Thế Huân, gia tộc như vậy, Ngô Thế Huân máu mủ đều đã mang theo hơi thở cấp cao mặc dù vì hoàn cảnh phải giấu kín sự ôn hòa, nhưng sư tử hôn mê thì vẫn là sư tử, không bao giờ có thể hóa thành mèo.Thẳng cho tới khi cả hai đều thở hổn hển mới bịn rịn tách ra, Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm, hít một hơi thật sâu, lúc này dựa vào gáy cổ anh, buồn bực nói, "Lộc Hàm, em muốn anh.""Lộc Hàm, em rất nhớ anh.""Đừng chia tay, chúng ta đừng chia tay! Muốn em làm gì cũng được! Chỉ cần đừng chia tay!... Có được hay không?"Lộc Hàm nghe thế lại thấy ngực nhói đau, em là người kiêu ngạo mà Ngô Thế Huân.Anh giơ tay lên êm ái vuốt đầu Ngô Thế Huân, như là đang dỗ đứa trẻ bị ủy khuất, Lộc Hàm nhìn trần nhà đen kịt, một lát sau mới mở miệng, "Em quay về New York đến tột cùng để làm gì?"Chỉ cảm thấy thân thể người kia bỗng cứng đờ, nhất thời không có âm thanh, chỉ còn lại tiếng hô hấp rõ ràng của chính mình.Nửa đêm Yet bắt đầu nóng như lửa, kĩ thuật DJ của Biên Bá Hiền kết hợp với màn show rượu trong tiếng nhạc xập xình làm dấy lên bầu không khí đến đỉnh.Tiếng thét chói tai, tiếng huýt gió, âm nhạc và nhảy múa, xa hoa trụy lạc.Những cậu ấm trong bộ quần áo lụa là trực tiếp vung tay mở mười chai • Perignon • thuộc Champagne Lagerfeld, tới một hồi lại đốt tiền cho champagne, xa hoa tiêu xài của cải vào những thứ vật chất, để cho cái thế giới tinh thần này hư không, bọn họ cảm thấy như thế mới giá trị.Biên Bá Hiền cuối cùng cũng trượt xuống sàn nhảy, cởi từng cúc áo sơ mi, để nửa ngực trần trắng nõn như ẩn như hiện, xương hông theo âm nhạc đong đưa, ánh mắt mị hoặc khơi mào toàn bộ sân chơi, đầu ngón tay tinh xảo ngắt quãng hợp với âm nhạc làm người khác nghĩ không thể không tiến đến.Theo âm nhạc xập xình, Biên Bá Hiền lau khóe miệng rồi cười tà một cái trực tiếp đi đến bàn đánh bạc, từ trong túi quần móc ra hộp thuốc lá, tay đổ hết bao thuốc ra, mười điếu nhẹ nhàng rớt xuống, an phận nằm trên bàn bạc màu xanh."Một điếu, một trăm vạn." Biên Bá Hiền nhướn mày, thờ ơ mở miệng.Đám người vây xem không thể không cho Biên thiếu gia một tràn vỗ tay, hơn nữa người này hiện tại là tâm phúc của Phác Nhị ca, toàn bộ người trong Yet cũng phải nể tình, lúc này hoan hô càng to hơn.Điều này chứng tỏ không lấy mấy đồng xu lẻ tẻ, tính đi tính lại, trực tiếp mượn điếu thuốc làm tiền, một điếu tương đương một trăm vạn."Ui! Biên thiếu! Tâm trạng tốt nha!""Biên thiếu! Thắng thì đặt bao hết đi!"....Tiếng ồn ào liên tục không ngừng, Biên Bá Hiền lơ đễnh cười, trực tiếp lấy một điếu thuốc ngậm, bầu không khí hối hả và nhộn nhịp nơi đây ấy thế lại mang đến quý khí.Điếu thuốc đưa vào miệng, bên này đã có người tinh mắt đưa bật lửa đến gần. Biên Bá Hiền liếc mắt quan sát, gật đầu một cái cũng không nói gì thêm.Một ván lại một ván, phải nói vận may hôm nay của Biên Bá Hiền đạt tới đỉnh, làm nhà cái ngồi đó chỉ ôm phần thắng, chốc lát sau âm thanh náo nhiệt hơn. Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn rồi nở nụ cười, giơ tay lên lắc lư, "Giúp đám tôn tử này! Mỗi người trong soa chỉ còn ít tiền? Cứ nhớ tiền trong túi tôi đây này!"Lập tức vỗ tay, huýt một tiếng sáo, toàn bộ sảnh đều tập trung ánh mắt qua bên này, "Ván ngày hôm nay Tứ gia bao hết! Ngoại trừ mười chai rượu Raphael Champagne của Liêu Bắc để hắn mua, phần còn lại cứ tính cho tôi!""Ha ha ha ha, Tứ gia thật chịu chơi!" Trong lúc đó, tiếng cười đã vang dội toàn sảnh.Người đàn ông mặc tây trang đen không một nếp gấp ngồi phía trái bàn đánh bạc, bộ dáng thanh tú nhã nhặn mang theo cặp kính, nghe những lời này cũng lên tiếng, "Ha, sao vậy hả? Thủ lĩnh Biên thiếu làm trò à! Vừa thắng tiền của tôi liền khi dễ người ở đây!"Người này chính là Liêu Bắc khi nãy Biên Bá Hiền châm chọc, ai có thể nghĩ tới một người tinh anh nhã nhặn lại là chủ nhân của một đống chai champagne đâu chứ.Mối quan hệ giữa Biên Bá Hiền và hắn không tệ lắm, Liêu gia cũng có tiếng trong Tứ Cửu Thành, Biên Bá Hiền khoát tay, đưa qua một điếu thuốc, Liêu Bắc vẫn không nhìn nhưng lại ngầm nhận lấy."Nhìn xem! Liêu Tiểu Bắc của chúng ta phát cáu rồi! Đừng giận đừng giận! Tứ gia thưởng điếu thuốc cho cậu!""Một điếu thuốc một trăm vạn?" Liêu Bắc nhướn mày."Cứ hút đi!" Biên Bá Hiền cười mắng.Mọi người cũng hùa vào chọc cười, lúc này đột nhiên bị một đám người hung tợn thô bạo đẩy người hô nhường đường, đám người bị đẩy qua hai bên đều mở miệng chửi thầm, nhưng khi nhìn thấy người nọ đi tới liền thức thời ngậm miệng.Tưởng Ngôn Hiên, đứa con út của Tưởng gia, con trai của Tưởng tư lệnh.Nhìn tên này nho nhã như thế, thực ra là một tên hỗn thế ma vương, ỷ vào thân thế, được cha hắn cưng anh trai hắn chiều, từ nhỏ đã đi ngang hoành, ăn chơi gái gú, thập ác không làm, lại nói Tưởng gia là một trong những dòng dõi không thể động vào, trong đám con ông cháu cha người không muốn gặp nhất chính là Tưởng Ngôn Hiên, nhưng không thể không bỏ lơ hắn được.Trong vòng này lén đặt hắn một biệt hiệu, là Tưởng tiểu Diêm Vương.Tưởng Ngôn Hiên thật ra rất xứng với cái tên của hắn, vẻ mặt cứ cho trời cao chả là gì khiến người khác nhìn đều ngứa răng.Ỷ vào có người mở đường, như nghênh đón hoàng thượng tiến cung, Tưởng Ngôn Hiên đứng một bên bàn đánh bạc, lướt mắt một vòng rồi lại dừng trên người Biên Bá Hiền, cười lạnh một tiếng, "Vừa ồn ào bao hết chỗ này là cậu? Ừ? Tứ gia?"Biên Bá Hiền vẫn thư thả ngồi dựa lưng, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhẹ phả khói ra, "Có việc gì? Muốn thì tôi mua cho cậu một món? Đâu, đến quầy bar bảo ghi sổ cho tôi. Đã nói bao hết, ngoại trừ Liêu Bắc sẽ không để sót một người."Bên đây Liêu Bắc quay qua nhìn Biên Bá Hiền, dưới gầm bàn nhẹ đá chân cậu một cái. Hắn xem ra, từ khi Biên Bá Hiền về nước thì cả ngày đều bên cạnh Phác Xán Liệt, đối với một vài nhân vật trong vòng này không hiểu nhiều cho lắm, nói không chừng mực, xem chừng bị Tưởng tiểu Diêm Vương thả đầu trâu mặt ngựa ra nữa bây giờ.
Tuy nói có Phác Xán Liệt đứng phía sau, không hề để Tưởng gia vào mắt, nhưng trong vòng này đều biết rõ, ai rảnh rỗi mới đi gây hấn với tên tiểu Diêm Vương này, họa về sau khó mà lường.Quả nhiên khi Tưởng Ngôn Hiên nghe được những lời này tinh thần không vui nổi, đưa tay cầm thẻ đánh bạc ném thẳng tới Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền bên này như không có gì nhả điếu thuốc ra, lấy tay chụp lại, kẹp thẻ đánh bạc ở ngón giữa và ngón trỏ. Ngón tay thon dài bỏ xuống, thảy thẻ đánh bạc trở về chỗ cũ.Biên Bá Hiền không để ý động tác dưới bàn của Liêu Bắc, không nhịn được mở miệng, "Muốn chơi thì ngồi, không chơi thì cút!"Tâm tình hôm nay vốn đã khó chịu không chỗ phát tiết, tên nào chạm vào họng súng cậu sẽ không nói hai lời mà trực tiếp bắn.Tưởng tiểu Diêm Vương nếu như có thể chịu đựng thì không còn xứng với cái tên kẻ ăn ở ngang ngược rồi. Hắn nhấc chân đá văng cái ghế, tay đập mạnh xuống bàn, đám chân chó của tiểu Diêm Vương phía sau liền xông tới, ngay lập tức đạp đổ bàn bài.Người xung quanh hoảng sợ vội vàng tránh né, Liêu Bắc cũng chỉ thấy thành phần bất hảo gây rối nên đứng dậy, cả bàn bài lớn đều bị ngã đổ, dưới đất đầy thẻ bạc và bài lá."A, lão tử nếu như muốn chơi, thì tên như cậu mới phải cút." Tưởng Ngôn Hiên đứng đó hai tay khoanh trước ngực, trào phúng nhìn bàn bài bị ném đi nhưng Biên Bá Hiền vẫn không hề có bất kì động tác nào.Biên Bá Hiền rít điếu thuốc, giương mắt lên nhìn Tưởng Ngôn Hiên, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn người sắp chết. Liêu Bắc nhìn, nếu như Biên thiếu gia tàn ác thì.....Mẹ nó ai mà biết! Bình thường đều là bộ dạng người vui vẻ, ai biết điên lên thì thành thế nào?! Hơn nữa còn có Tưởng tiểu Diêm Vương thiên hạ bất loạn, hai người đụng nhau thì sẽ thành cái gì!Liêu Bắc xoay người bước nhanh tới chỗ Tưởng Ngôn Hiên, kéo cánh tay hắn. Bàn về gia thế, Liêu gia cũng không kém cạnh gì, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nói hai câu, "Đừng gây rối, chỗ này của Khải ca."Yet là một hội sở bar tư nhân, quy định số hội viên, tập trung những người trẻ tuổi có máu mặt trong Tứ Cửu Thành, ngoài ra còn có các đại biểu hết sức quan trọng trong giới. Đến đây tìm thú vui cũng sẽ có đến đây để tìm sự yên lặng, ông chủ có thân phận khó lường, trong vòng này sẽ có người biết cũng sẽ có người không, nhưng tuyệt nhiên không được nói lung tung.Liêu Bắc biết, Tưởng Ngôn Hiên cũng biết, chỉ có Biên Bá Hiền mới về nước đã có người gửi thẻ hội viên, còn là quy định đặc biệt, cậu không hỏi qua, nhưng đại khái cũng biết ông chủ ở đây là người giỏi nhất trong đám con ông cháu cha.Bất quá nếu như biết thân phận, cũng sẽ không ai dám gọi tên đầy đủ, đều kêu "Khải ca", gọi cả họ tên phỏng chừng sẽ có chuyện, cho nên ai cũng ngầm hiểu rõ.Tưởng Ngôn Hiên lúc này lại tức giận nhưng không thể làm được gì, "Chỗ Khải ca thì làm sao?! Tôi đạp đổ đồ đấy! Khải ca có thể nói được gì!"Hắn nói xong liền gạt tay Liêu Bắc ra, kêu đám người phía sau vọt tới chỗ Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền nhíu mày, ngẩng đầu thấy bốn tên to con đang xông tới, cũng không hề nhúc nhích.Chỉ còn trong gang tấc cậu mới đứng dậy đá bay cái ghế, khom người bắt lấy cánh tay một tên đè lên vai hắn, trực tiếp ném hắn xuống đống đổ nát, không dừng lại tiếp tục bước nhanh đá lên ngực tên thứ hai, mượn lực đạp thẳng vào chân tên thứ ba, nháy mắt nắm cổ áo tên thứ tư cho một chõ, đè ép dưới mặt đất.Chuyện xảy ra chỉ vài giây, bốn tên to con đã nằm dài dưới đất, chốc lát sau cả sảnh đều im lặng, căn bản chỉ có một vài người thấy được chuyện gì xảy ra, động tác của Biên Bá Hiền quá nhanh, cũng quá độc ác, tất cả chỉ một cú là trúng đích.Biên Bá Hiền đứng thẳng người, nghiêng đầu qua một bên, "Làm nóng người xong rồi, chuyện vui mới bắt đầu thôi."Tưởng Ngôn Hiên thấy một màn này, tức giận đến nổi lửa, khoát tay, hô mười mấy tên còn lại xông tới, cuối cùng tên đứng cạnh cung kính đưa hắn cây côn.Biên Bá Hiền cười lạnh, "Nên đứng phía ngoài đi, kĩ năng chưa đủ trình đâu."Vừa dứt lời, một trận như chém gió đá văng tất thảy, quả thực như gió lốc dứt khoát đánh ngã toàn bộ, sau cùng đi tới chỗ Tưởng Ngôn Hiên.Tưởng Ngôn Hiên mặc dù ăn chơi trác táng, nhưng gia quy của Tưởng gia đều một mực nghe theo, từ nhỏ đã tập võ, được đội trưởng quân đặc chủng đích thân giảng dạy, coi như có là gà mờ, nhưng lúc này đây hắn vẫn có thể tung vài chiêu với Biên Bá Hiền.Biên Bá Hiền không mấy hoang mang, anh nhấc chân thì tôi cho một cước, xem ra Tưởng Ngôn Hiên bị Biên Bá Hiền làm mất mặt mà bay sạch lý trí, lúc này chỉ muốn đánh Biên Bá Hiền, đáng tiếc thân thủ của cậu quá nhanh, tiết tấu làm hắn bắt không được, phòng thủ và tiến công khó cả đôi đường.Biên Bá Hiền bĩu môi, muốn tốc chiến tốc thắng, đột nhiên tới gần Tưởng Ngôn Hiên, nhảy lấy đà, đầu gối trực tiếp đập vào đầu hắn, cây côn trong tay lúc này cũng giơ lên.Ngay khi Biên Bá Hiền thừa thời cơ xông lên, đột nhiên dư quang cậu nhìn thấy Tasius đứng bên ngoài, cả người lạnh như băng, sau đó nhìn cậu khẽ lắc đầu.Biên Bá Hiền mặt không chút thay đổi, dùng sức đá một cái thật mạnh, nhưng cây côn trong tay Tương Ngôn Hiên chưa từng thu lại, trực tiếp đập một gậy lên đầu cậu, vừa lúc cậu đang nghiêng đầu, nhưng có theo quán tính né đi thì vẫn bị rách hai centimet ở ngay đuôi chân mày.Liêu Bắc vừa thấy tình thế quá mức nguy hiểm liền xông lên, siết chặt tay Tưởng Ngôn Hiên qua khỏi đầu, thấp giọng nói bên tai hắn, "Có chừng mực một chút! Địa bàn của Khải ca mà cậu còn dám gây chuyện lớn hả! Đừng ép tôi đi báo cáo lại!"Tưởng Ngôn Hiên không thèm để ý Liêu Bắc cản trở hắn, cho dù có đạt được mục đích rồi, nhìn đầu Biên Bá Hiền đổ máu, phác họa trên gương mặt của cậu, rồi lại chảy xuống áo sơ mi trắng, Tưởng Ngôn Hiên cười ra tiếng, "Cái gì mà chọn hàng! Cậu đủ trình chơi với tôi sao! Phi!"Tưởng Ngôn Hiên nói xong, sảng khoái hẳn ra, hắn tránh qua Liêu Bắc, vẫy tay với đám người bên cạnh, "Đi chơi thôi!"Đoàn người tiêu sái phách lối ra ngoài, chỉ để lại hội sở một đống lộn xộn, Biên Bá Hiền còn đứng đó không biết đang nhìn đi đâu, trên đầu máu vẫn chảy.Liêu Bắc vội vàng chạy tới kéo Biên Bá Hiền ra ngoài, "Nhanh lên! Đi bệnh viện!"Biên Bá Hiền bị kéo đi thần trí mới hoàn hồn, đưa tay lên vuốt mặt một cái, "Không có gì đâu, vết thương nhỏ thôi mà."Liêu Bắc mở to hai mắt, "Nhìn lại cậu đi! Máu đổ đầy như thế mà còn bảo là vết thương nhỏ? Nhanh nhanh, đi với tôi tới bệnh viện! Liệt ca mà thấy không chừng nã súng chết người đấy! Trước tiên phải đem cậu đóng gói cột cánh bướm lại mới được!"Biên Bá Hiền dở khóc dở cười bị Liêu Bắc kéo ra ngoài, nhưng khi chân bước gần đến cửa Yet, cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm ở góc kia, lúc này đã không thấy bóng người."Tiểu tổ tông ơi! Tứ gia! Cậu nghe tiểu nhân đi! Nhanh lên! Hôm nay cậu có bực bội cũng trút được rồi, đánh cũng đánh xong, tiền tôi cũng thua đủ, champagne mời cũng đã hết, chiêu nào lấy lòng cậu tôi đều sử dụng hết cả rồi. Cậu tạm tha cho tiểu nhân đi nha!" Liêu Bắc hoàn thành xong việc liền đưa Biên Bá Hiền về nhà, kết quả ngay khi tới dưới chung cư Biên Bá Hiền vẫn cứ bất động như thế. Liêu Bắc khóc không ra nước mắt, vội vàng xem xét xung quanh, nếu mà đụng phải Phác Xán Liệt, hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.Liêu Bắc miệng mếu máo, ông tổ tông sống này, đúng vậy, chính là tổ tông sống, ai lại không may mà gặp phải chứ."Anh hai à! Biên Thiếu! Tứ gia! Ngài nhanh lên nhà đi! Con mẹ nó hôm nay tỏa sáng nhất rồi! Thế nào! Ngài đây là thân thể ngàn đô? Còn cần tôi kêu gọi tám nguời mang đại kiệu đến khiêng cậu lên không? Liệt ca không ngũ mã phân thây tôi mới là lạ đó!"Biên Bá Hiền ngồi trong xe nghe Liêu Bắc cứ càu nhàu, mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, phả một ngụm khói thuốc, lâu lâu lại ngước nhìn lên nhà, thở dài, "Được rồi được rồi! Cậu lắm mồm như vú em vậy! Hút xong điếu này tôi sẽ đi!"Liêu Bắc cười đến nở hoa, "Ai! Ngài cứ từ từ! Tôi không vội!""Mẹ nó, hồi thế này hồi thế kia, tôi thiến cậu thành thái giám bây giờ!" Biên Bá Hiền hung hăng rít một ngụm, ném điếu thuốc ra ngoài, vừa cười vừa liếc đóa hoa cúc Liêu Bắc, trách một câu rồi mở cửa xuống xe.Nói là về nhà, nhưng Biên Bá Hiền đứng ngoài cửa hút hết nửa điếu thuốc mới bước vào.Quả nhiên, đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, chỉ thấy Phác Xán Liệt ôm máy tính ngồi trên ghế sa lon gõ gì đó, ngọn đèn buổi tối luôn khiến người ta phát rồ, ngoài trời đã tờ mờ sáng, nhưng người này vẫn ngồi đó không biết đã chờ mình bao lâu rồi, Biên Bá Hiền cả một ngày tức giận lúc này cũng tan thành mây khói.Biên Bá Hiền thở dài, đi tới, giọng nói mềm nhũn kêu một tiếng, "Xán Liệt."Nghe tiếng gọi, cả buổi tối Phác Xán Liệt tim như treo trên không cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười ngẩng đầu nhìn về Biên Bá Hiền, nhưng trong một khắc hắn nhìn thấy cậu, hai mắt mở thật to, tiếp theo là nhíu mày, trực tiếp đem máy tính để qua một bên, dép cũng không xỏ liền vọt tới trước mặt Biên Bá Hiền, nhìn đầu cậu băng bó, giọng nói cứng lại, "Xảy ra chuyện gì?""Này hả! Không sao, uống nhiều quá, không cẩn thận bị người ta gây chuyện dùng chai rượu đập lên, không to tát gì đâu mà!" Biên Bá Hiền khoát tay, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.Phác Xán Liệt nhìn chăm chăm Biên Bá Hiền, không nói lời nào, chỉ nhìn.Biên Bá Hiền bắt đầu không thể mắt đối mắt được nữa, dần dần chịu không được, cậu làm bộ né qua một bên, "Uống rượu cả đêm rồi nên hơi khát, tôi đi uống nước."Chân còn chưa bước đi đã bị kéo trở về, "Biên Bá Hiền, tôi biết cậu đến Yet, cậu nghĩ tôi không nghe được chuyện gì ư?"Biên Bá Hiền bất đắc dĩ xoay người lại, "Vậy tôi nói, anh cũng đừng đi kiếm chuyện.""Nói trước đi.""Ầy.... Tưởng Ngôn Hiên! Khó ưa, còn đến gây rối, nhìn không vừa mắt nên tôi đập hắn một trận.""Chuyện làm sao?" Phác Xán Liệt đưa tay lên chỗ vết thương, lại có chút mạnh tay."Sịt — anh nhẹ thôi!" Biên Bá Hiền trừng mắt, "Một mình tôi đánh với mười tên đó! Nào có ngựa không bị mất vó! Chút thương tích này có là gì, tôi còn đánh gục hết cả bọn kìa." Biên Bá Hiền cười như không có chuyện gì dẫn dắt Phác Xán Liệt theo chiều hướng câu chuyện khác.Phác Xán Liệt nhìn cậu, nhắm mắt hít một hơi, nửa kéo nửa ôm trực tiếp lôi người về phòng ngủ."Này này này! Phác Xán Liệt! Tôi là bệnh nhân đó! A a a! Nhị ca! Tôi uống cả đêm! Còn đánh nhau nữa! Hết sức rồi! Thật không còn tí sức nào! Anh tha tôi đêm nay đi!!!""Mẹ nó! Phác Xán Liệt! Anh...""Ngủ một giấc đi." Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền nằm xuống giường, lại đắp chăn cho cậu, vỗ vỗ nhẹ."Hở?!" Biên Bá Hiền trừng mắt nhìn, xác định Phác Xán Liệt nói thật mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức phản ứng lại, "Anh không ngủ?""Mặc dù rất ham muốn với lời mời gọi của cậu, nhưng ông già với mẫu hậu đại nhân ở nhà kêu về mấy ngày rồi, giờ mà không về không chừng tôi sẽ bị xét nhà mất."Biên Bá Hiền lúc này mới nhớ ra mấy ngày trước trên sân thượng Lộc Hàm có nhắc nhở không nên đánh mặt hắn, Phác Xán Liệt còn phải về nhà. Lúc này mới yên tâm gật đầu, "Được rồi đi đi! Tôi ngủ đây, mệt muốn chết rồi."Nói xong cũng xoay người lại, chui rúc trong chăn nhắm hai mắt ngủ.Phác Xán Liệt ngồi bên giường nhìn một hồi mới đứng dậy, một lúc sau nghe tiếng đồ đạc càng lúc càng xa, cho đến khi cửa nhà nhẹ nhàng đóng lại, tất cả mới tĩnh lặng.Biên Bá Hiền chôn đầu trong chăn chậm rãi kéo ra, mở mắt nhìn qua cửa sổ một hồi, lâu sau mới lấy di động bên tủ, ngón tay vuốt trên màn hình thật lâu, sau đó mở danh bạ ra gửi một cái tin nhắn.【Dự án tài chính, ok.】Lộc Hàm gối đầu lên người Ngô Thế Huân suốt đêm, còn Ngô Thế Huân ôm chặt Lộc Hàm cứ vậy ngủ đến hừng đông, cậu vẫn chưa nói câu nào.Lộc Hàm bị ép đến cả người tê rần, nhưng vẫn để Ngô Thế Huân tiếp tục, cả một đêm anh chưa hề mở miệng truy vấn, Lộc Hàm giơ tay xoa đầu Ngô Thế Huân, chung quy anh vẫn không có biện pháp nào bắt ép cậu."Thôi đi, em không muốn nói...."Đột nhiên tiếng rung điện thoại trên đầu giường cắt đứt lời anh, Lộc Hàm liếc mắt, là di động của mình, vốn không muốn bắt máy, nhưng đầu dây bên kia cố chấp vô cùng, không bắt thì cứ gọi lại, Lộc Hàm thở dài, thò tay ra lấy kẹp vào bên tai."Lộc ca!"Là một người quen trong đại viện quân khu."Ừ, làm sao?""Tôi thao! Anh và Nhị ca muốn làm gì? Mới sáng sớm Nhị ca trở về trực tiếp xông vào đơn vị, điều cả đội người đặc chủng, còn lái ba chiếc xe quân sự ra ngoài!""Hả?" Lộc Hàm lúc này như hòa thượng không nghĩ ra, cũng có chút không tin, Phác Xán Liệt muốn làm gì đây?"Nhị ca còn mặc đồng phục đặc huấn nữa! Má! Này là muốn chỉnh người nào đây...."Lộc Hàm còn muốn hỏi cho rõ, đột nhiên bị người kế bên giựt điện thoại rồi cúp máy ngang, người nọ ngẩng đầu, vẫn là ánh mắt nhìn Lộc Hàm như tối hôm qua, trầm giọng nói."Em về nhà, muốn bỏ quyền thừa kế."Ở kho hàng cũ nát phía sau núi, rõ ràng là chỗ bỏ hoang không người ở, lúc này ba chiếc xe việt dã đậu đó sáng rực đèn pha, một đám người cao to như con báo đứng canh ngoài cửa.Phác Xán Liệt một thân mặc đồng phục đen, phác họa dáng vẻ eo thon chân dài, hắn chậm rãi đeo găng tay tập huấn, khóe miệng nhếch cười nhẹ nhưng lại làm người khác lạnh run."Cậu.... cậu muốn làm gì! Phác Xán Liệt! Đừng có mà làm bậy! Tưởng gia sẽ không bỏ qua cho cậu!"Phác Xán Liệt vẫn cười nhẹ như thế, cặp mắt hoa đào mang theo châm biếm, hắn đến gần vài bước, ngồi xổm trước mặt Tưởng Ngôn Hiên đang bị trói, bàn tay mang găng tay giơ lên vỗ nhẹ lên khuôn mặt đã trắng bệt của Tưởng Ngôn Hiên."Tưởng gia từ nhỏ không dạy cậu.""Cho nên bây giờ Nhị ca sẽ dạy cậu học được thế nào là đối nhân xử thế."TBC.
Tuy nói có Phác Xán Liệt đứng phía sau, không hề để Tưởng gia vào mắt, nhưng trong vòng này đều biết rõ, ai rảnh rỗi mới đi gây hấn với tên tiểu Diêm Vương này, họa về sau khó mà lường.Quả nhiên khi Tưởng Ngôn Hiên nghe được những lời này tinh thần không vui nổi, đưa tay cầm thẻ đánh bạc ném thẳng tới Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền bên này như không có gì nhả điếu thuốc ra, lấy tay chụp lại, kẹp thẻ đánh bạc ở ngón giữa và ngón trỏ. Ngón tay thon dài bỏ xuống, thảy thẻ đánh bạc trở về chỗ cũ.Biên Bá Hiền không để ý động tác dưới bàn của Liêu Bắc, không nhịn được mở miệng, "Muốn chơi thì ngồi, không chơi thì cút!"Tâm tình hôm nay vốn đã khó chịu không chỗ phát tiết, tên nào chạm vào họng súng cậu sẽ không nói hai lời mà trực tiếp bắn.Tưởng tiểu Diêm Vương nếu như có thể chịu đựng thì không còn xứng với cái tên kẻ ăn ở ngang ngược rồi. Hắn nhấc chân đá văng cái ghế, tay đập mạnh xuống bàn, đám chân chó của tiểu Diêm Vương phía sau liền xông tới, ngay lập tức đạp đổ bàn bài.Người xung quanh hoảng sợ vội vàng tránh né, Liêu Bắc cũng chỉ thấy thành phần bất hảo gây rối nên đứng dậy, cả bàn bài lớn đều bị ngã đổ, dưới đất đầy thẻ bạc và bài lá."A, lão tử nếu như muốn chơi, thì tên như cậu mới phải cút." Tưởng Ngôn Hiên đứng đó hai tay khoanh trước ngực, trào phúng nhìn bàn bài bị ném đi nhưng Biên Bá Hiền vẫn không hề có bất kì động tác nào.Biên Bá Hiền rít điếu thuốc, giương mắt lên nhìn Tưởng Ngôn Hiên, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn người sắp chết. Liêu Bắc nhìn, nếu như Biên thiếu gia tàn ác thì.....Mẹ nó ai mà biết! Bình thường đều là bộ dạng người vui vẻ, ai biết điên lên thì thành thế nào?! Hơn nữa còn có Tưởng tiểu Diêm Vương thiên hạ bất loạn, hai người đụng nhau thì sẽ thành cái gì!Liêu Bắc xoay người bước nhanh tới chỗ Tưởng Ngôn Hiên, kéo cánh tay hắn. Bàn về gia thế, Liêu gia cũng không kém cạnh gì, nhưng lúc này hắn chỉ có thể nói hai câu, "Đừng gây rối, chỗ này của Khải ca."Yet là một hội sở bar tư nhân, quy định số hội viên, tập trung những người trẻ tuổi có máu mặt trong Tứ Cửu Thành, ngoài ra còn có các đại biểu hết sức quan trọng trong giới. Đến đây tìm thú vui cũng sẽ có đến đây để tìm sự yên lặng, ông chủ có thân phận khó lường, trong vòng này sẽ có người biết cũng sẽ có người không, nhưng tuyệt nhiên không được nói lung tung.Liêu Bắc biết, Tưởng Ngôn Hiên cũng biết, chỉ có Biên Bá Hiền mới về nước đã có người gửi thẻ hội viên, còn là quy định đặc biệt, cậu không hỏi qua, nhưng đại khái cũng biết ông chủ ở đây là người giỏi nhất trong đám con ông cháu cha.Bất quá nếu như biết thân phận, cũng sẽ không ai dám gọi tên đầy đủ, đều kêu "Khải ca", gọi cả họ tên phỏng chừng sẽ có chuyện, cho nên ai cũng ngầm hiểu rõ.Tưởng Ngôn Hiên lúc này lại tức giận nhưng không thể làm được gì, "Chỗ Khải ca thì làm sao?! Tôi đạp đổ đồ đấy! Khải ca có thể nói được gì!"Hắn nói xong liền gạt tay Liêu Bắc ra, kêu đám người phía sau vọt tới chỗ Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền nhíu mày, ngẩng đầu thấy bốn tên to con đang xông tới, cũng không hề nhúc nhích.Chỉ còn trong gang tấc cậu mới đứng dậy đá bay cái ghế, khom người bắt lấy cánh tay một tên đè lên vai hắn, trực tiếp ném hắn xuống đống đổ nát, không dừng lại tiếp tục bước nhanh đá lên ngực tên thứ hai, mượn lực đạp thẳng vào chân tên thứ ba, nháy mắt nắm cổ áo tên thứ tư cho một chõ, đè ép dưới mặt đất.Chuyện xảy ra chỉ vài giây, bốn tên to con đã nằm dài dưới đất, chốc lát sau cả sảnh đều im lặng, căn bản chỉ có một vài người thấy được chuyện gì xảy ra, động tác của Biên Bá Hiền quá nhanh, cũng quá độc ác, tất cả chỉ một cú là trúng đích.Biên Bá Hiền đứng thẳng người, nghiêng đầu qua một bên, "Làm nóng người xong rồi, chuyện vui mới bắt đầu thôi."Tưởng Ngôn Hiên thấy một màn này, tức giận đến nổi lửa, khoát tay, hô mười mấy tên còn lại xông tới, cuối cùng tên đứng cạnh cung kính đưa hắn cây côn.Biên Bá Hiền cười lạnh, "Nên đứng phía ngoài đi, kĩ năng chưa đủ trình đâu."Vừa dứt lời, một trận như chém gió đá văng tất thảy, quả thực như gió lốc dứt khoát đánh ngã toàn bộ, sau cùng đi tới chỗ Tưởng Ngôn Hiên.Tưởng Ngôn Hiên mặc dù ăn chơi trác táng, nhưng gia quy của Tưởng gia đều một mực nghe theo, từ nhỏ đã tập võ, được đội trưởng quân đặc chủng đích thân giảng dạy, coi như có là gà mờ, nhưng lúc này đây hắn vẫn có thể tung vài chiêu với Biên Bá Hiền.Biên Bá Hiền không mấy hoang mang, anh nhấc chân thì tôi cho một cước, xem ra Tưởng Ngôn Hiên bị Biên Bá Hiền làm mất mặt mà bay sạch lý trí, lúc này chỉ muốn đánh Biên Bá Hiền, đáng tiếc thân thủ của cậu quá nhanh, tiết tấu làm hắn bắt không được, phòng thủ và tiến công khó cả đôi đường.Biên Bá Hiền bĩu môi, muốn tốc chiến tốc thắng, đột nhiên tới gần Tưởng Ngôn Hiên, nhảy lấy đà, đầu gối trực tiếp đập vào đầu hắn, cây côn trong tay lúc này cũng giơ lên.Ngay khi Biên Bá Hiền thừa thời cơ xông lên, đột nhiên dư quang cậu nhìn thấy Tasius đứng bên ngoài, cả người lạnh như băng, sau đó nhìn cậu khẽ lắc đầu.Biên Bá Hiền mặt không chút thay đổi, dùng sức đá một cái thật mạnh, nhưng cây côn trong tay Tương Ngôn Hiên chưa từng thu lại, trực tiếp đập một gậy lên đầu cậu, vừa lúc cậu đang nghiêng đầu, nhưng có theo quán tính né đi thì vẫn bị rách hai centimet ở ngay đuôi chân mày.Liêu Bắc vừa thấy tình thế quá mức nguy hiểm liền xông lên, siết chặt tay Tưởng Ngôn Hiên qua khỏi đầu, thấp giọng nói bên tai hắn, "Có chừng mực một chút! Địa bàn của Khải ca mà cậu còn dám gây chuyện lớn hả! Đừng ép tôi đi báo cáo lại!"Tưởng Ngôn Hiên không thèm để ý Liêu Bắc cản trở hắn, cho dù có đạt được mục đích rồi, nhìn đầu Biên Bá Hiền đổ máu, phác họa trên gương mặt của cậu, rồi lại chảy xuống áo sơ mi trắng, Tưởng Ngôn Hiên cười ra tiếng, "Cái gì mà chọn hàng! Cậu đủ trình chơi với tôi sao! Phi!"Tưởng Ngôn Hiên nói xong, sảng khoái hẳn ra, hắn tránh qua Liêu Bắc, vẫy tay với đám người bên cạnh, "Đi chơi thôi!"Đoàn người tiêu sái phách lối ra ngoài, chỉ để lại hội sở một đống lộn xộn, Biên Bá Hiền còn đứng đó không biết đang nhìn đi đâu, trên đầu máu vẫn chảy.Liêu Bắc vội vàng chạy tới kéo Biên Bá Hiền ra ngoài, "Nhanh lên! Đi bệnh viện!"Biên Bá Hiền bị kéo đi thần trí mới hoàn hồn, đưa tay lên vuốt mặt một cái, "Không có gì đâu, vết thương nhỏ thôi mà."Liêu Bắc mở to hai mắt, "Nhìn lại cậu đi! Máu đổ đầy như thế mà còn bảo là vết thương nhỏ? Nhanh nhanh, đi với tôi tới bệnh viện! Liệt ca mà thấy không chừng nã súng chết người đấy! Trước tiên phải đem cậu đóng gói cột cánh bướm lại mới được!"Biên Bá Hiền dở khóc dở cười bị Liêu Bắc kéo ra ngoài, nhưng khi chân bước gần đến cửa Yet, cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm ở góc kia, lúc này đã không thấy bóng người."Tiểu tổ tông ơi! Tứ gia! Cậu nghe tiểu nhân đi! Nhanh lên! Hôm nay cậu có bực bội cũng trút được rồi, đánh cũng đánh xong, tiền tôi cũng thua đủ, champagne mời cũng đã hết, chiêu nào lấy lòng cậu tôi đều sử dụng hết cả rồi. Cậu tạm tha cho tiểu nhân đi nha!" Liêu Bắc hoàn thành xong việc liền đưa Biên Bá Hiền về nhà, kết quả ngay khi tới dưới chung cư Biên Bá Hiền vẫn cứ bất động như thế. Liêu Bắc khóc không ra nước mắt, vội vàng xem xét xung quanh, nếu mà đụng phải Phác Xán Liệt, hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.Liêu Bắc miệng mếu máo, ông tổ tông sống này, đúng vậy, chính là tổ tông sống, ai lại không may mà gặp phải chứ."Anh hai à! Biên Thiếu! Tứ gia! Ngài nhanh lên nhà đi! Con mẹ nó hôm nay tỏa sáng nhất rồi! Thế nào! Ngài đây là thân thể ngàn đô? Còn cần tôi kêu gọi tám nguời mang đại kiệu đến khiêng cậu lên không? Liệt ca không ngũ mã phân thây tôi mới là lạ đó!"Biên Bá Hiền ngồi trong xe nghe Liêu Bắc cứ càu nhàu, mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, phả một ngụm khói thuốc, lâu lâu lại ngước nhìn lên nhà, thở dài, "Được rồi được rồi! Cậu lắm mồm như vú em vậy! Hút xong điếu này tôi sẽ đi!"Liêu Bắc cười đến nở hoa, "Ai! Ngài cứ từ từ! Tôi không vội!""Mẹ nó, hồi thế này hồi thế kia, tôi thiến cậu thành thái giám bây giờ!" Biên Bá Hiền hung hăng rít một ngụm, ném điếu thuốc ra ngoài, vừa cười vừa liếc đóa hoa cúc Liêu Bắc, trách một câu rồi mở cửa xuống xe.Nói là về nhà, nhưng Biên Bá Hiền đứng ngoài cửa hút hết nửa điếu thuốc mới bước vào.Quả nhiên, đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, chỉ thấy Phác Xán Liệt ôm máy tính ngồi trên ghế sa lon gõ gì đó, ngọn đèn buổi tối luôn khiến người ta phát rồ, ngoài trời đã tờ mờ sáng, nhưng người này vẫn ngồi đó không biết đã chờ mình bao lâu rồi, Biên Bá Hiền cả một ngày tức giận lúc này cũng tan thành mây khói.Biên Bá Hiền thở dài, đi tới, giọng nói mềm nhũn kêu một tiếng, "Xán Liệt."Nghe tiếng gọi, cả buổi tối Phác Xán Liệt tim như treo trên không cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười ngẩng đầu nhìn về Biên Bá Hiền, nhưng trong một khắc hắn nhìn thấy cậu, hai mắt mở thật to, tiếp theo là nhíu mày, trực tiếp đem máy tính để qua một bên, dép cũng không xỏ liền vọt tới trước mặt Biên Bá Hiền, nhìn đầu cậu băng bó, giọng nói cứng lại, "Xảy ra chuyện gì?""Này hả! Không sao, uống nhiều quá, không cẩn thận bị người ta gây chuyện dùng chai rượu đập lên, không to tát gì đâu mà!" Biên Bá Hiền khoát tay, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.Phác Xán Liệt nhìn chăm chăm Biên Bá Hiền, không nói lời nào, chỉ nhìn.Biên Bá Hiền bắt đầu không thể mắt đối mắt được nữa, dần dần chịu không được, cậu làm bộ né qua một bên, "Uống rượu cả đêm rồi nên hơi khát, tôi đi uống nước."Chân còn chưa bước đi đã bị kéo trở về, "Biên Bá Hiền, tôi biết cậu đến Yet, cậu nghĩ tôi không nghe được chuyện gì ư?"Biên Bá Hiền bất đắc dĩ xoay người lại, "Vậy tôi nói, anh cũng đừng đi kiếm chuyện.""Nói trước đi.""Ầy.... Tưởng Ngôn Hiên! Khó ưa, còn đến gây rối, nhìn không vừa mắt nên tôi đập hắn một trận.""Chuyện làm sao?" Phác Xán Liệt đưa tay lên chỗ vết thương, lại có chút mạnh tay."Sịt — anh nhẹ thôi!" Biên Bá Hiền trừng mắt, "Một mình tôi đánh với mười tên đó! Nào có ngựa không bị mất vó! Chút thương tích này có là gì, tôi còn đánh gục hết cả bọn kìa." Biên Bá Hiền cười như không có chuyện gì dẫn dắt Phác Xán Liệt theo chiều hướng câu chuyện khác.Phác Xán Liệt nhìn cậu, nhắm mắt hít một hơi, nửa kéo nửa ôm trực tiếp lôi người về phòng ngủ."Này này này! Phác Xán Liệt! Tôi là bệnh nhân đó! A a a! Nhị ca! Tôi uống cả đêm! Còn đánh nhau nữa! Hết sức rồi! Thật không còn tí sức nào! Anh tha tôi đêm nay đi!!!""Mẹ nó! Phác Xán Liệt! Anh...""Ngủ một giấc đi." Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền nằm xuống giường, lại đắp chăn cho cậu, vỗ vỗ nhẹ."Hở?!" Biên Bá Hiền trừng mắt nhìn, xác định Phác Xán Liệt nói thật mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức phản ứng lại, "Anh không ngủ?""Mặc dù rất ham muốn với lời mời gọi của cậu, nhưng ông già với mẫu hậu đại nhân ở nhà kêu về mấy ngày rồi, giờ mà không về không chừng tôi sẽ bị xét nhà mất."Biên Bá Hiền lúc này mới nhớ ra mấy ngày trước trên sân thượng Lộc Hàm có nhắc nhở không nên đánh mặt hắn, Phác Xán Liệt còn phải về nhà. Lúc này mới yên tâm gật đầu, "Được rồi đi đi! Tôi ngủ đây, mệt muốn chết rồi."Nói xong cũng xoay người lại, chui rúc trong chăn nhắm hai mắt ngủ.Phác Xán Liệt ngồi bên giường nhìn một hồi mới đứng dậy, một lúc sau nghe tiếng đồ đạc càng lúc càng xa, cho đến khi cửa nhà nhẹ nhàng đóng lại, tất cả mới tĩnh lặng.Biên Bá Hiền chôn đầu trong chăn chậm rãi kéo ra, mở mắt nhìn qua cửa sổ một hồi, lâu sau mới lấy di động bên tủ, ngón tay vuốt trên màn hình thật lâu, sau đó mở danh bạ ra gửi một cái tin nhắn.【Dự án tài chính, ok.】Lộc Hàm gối đầu lên người Ngô Thế Huân suốt đêm, còn Ngô Thế Huân ôm chặt Lộc Hàm cứ vậy ngủ đến hừng đông, cậu vẫn chưa nói câu nào.Lộc Hàm bị ép đến cả người tê rần, nhưng vẫn để Ngô Thế Huân tiếp tục, cả một đêm anh chưa hề mở miệng truy vấn, Lộc Hàm giơ tay xoa đầu Ngô Thế Huân, chung quy anh vẫn không có biện pháp nào bắt ép cậu."Thôi đi, em không muốn nói...."Đột nhiên tiếng rung điện thoại trên đầu giường cắt đứt lời anh, Lộc Hàm liếc mắt, là di động của mình, vốn không muốn bắt máy, nhưng đầu dây bên kia cố chấp vô cùng, không bắt thì cứ gọi lại, Lộc Hàm thở dài, thò tay ra lấy kẹp vào bên tai."Lộc ca!"Là một người quen trong đại viện quân khu."Ừ, làm sao?""Tôi thao! Anh và Nhị ca muốn làm gì? Mới sáng sớm Nhị ca trở về trực tiếp xông vào đơn vị, điều cả đội người đặc chủng, còn lái ba chiếc xe quân sự ra ngoài!""Hả?" Lộc Hàm lúc này như hòa thượng không nghĩ ra, cũng có chút không tin, Phác Xán Liệt muốn làm gì đây?"Nhị ca còn mặc đồng phục đặc huấn nữa! Má! Này là muốn chỉnh người nào đây...."Lộc Hàm còn muốn hỏi cho rõ, đột nhiên bị người kế bên giựt điện thoại rồi cúp máy ngang, người nọ ngẩng đầu, vẫn là ánh mắt nhìn Lộc Hàm như tối hôm qua, trầm giọng nói."Em về nhà, muốn bỏ quyền thừa kế."Ở kho hàng cũ nát phía sau núi, rõ ràng là chỗ bỏ hoang không người ở, lúc này ba chiếc xe việt dã đậu đó sáng rực đèn pha, một đám người cao to như con báo đứng canh ngoài cửa.Phác Xán Liệt một thân mặc đồng phục đen, phác họa dáng vẻ eo thon chân dài, hắn chậm rãi đeo găng tay tập huấn, khóe miệng nhếch cười nhẹ nhưng lại làm người khác lạnh run."Cậu.... cậu muốn làm gì! Phác Xán Liệt! Đừng có mà làm bậy! Tưởng gia sẽ không bỏ qua cho cậu!"Phác Xán Liệt vẫn cười nhẹ như thế, cặp mắt hoa đào mang theo châm biếm, hắn đến gần vài bước, ngồi xổm trước mặt Tưởng Ngôn Hiên đang bị trói, bàn tay mang găng tay giơ lên vỗ nhẹ lên khuôn mặt đã trắng bệt của Tưởng Ngôn Hiên."Tưởng gia từ nhỏ không dạy cậu.""Cho nên bây giờ Nhị ca sẽ dạy cậu học được thế nào là đối nhân xử thế."TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com