Edit Ayathoma Van Menh To Hong
Mùa xuân một lần nữa lại đến, những cây hoa anh đào xung quanh trường học đã nở rộ, cánh hoa nhẹ nhàng theo gió bay xuống đất, cũng vì thế đường phố lại có thêm một bức họa đẹp về mùa xuân. Hành lang trong khuôn viên trường vốn dĩ yên tĩnh giờ đây lại có tiếng bước chân của thiếu niên nào đó quanh quẩn quanh đây. Tóc đuôi ngựa của thiếu niên ấy không ngừng lắc lư mỗi khi em bước đi, thẳng đến căn phòng được dán bảng "Hội Học sinh" hiện rõ trước mắt lục của em mới dừng lại. Em đơn giản điều chỉnh hô hấp, sửa sang lại mớ tư liệu hỗn độn trong tay do nãy giờ đi nhanh, rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa. "Mời vào." Nghe thấy trong phòng truyền đến giọng Hội trưởng Hội Học Sinh, thiếu niên lúc này mới đẩy cửa mà vào. Trong phòng, thiếu niên với mái tóc lam nhạt đang ngồi trên ghế làm việc, giải quyết các công việc của Hội Học sinh và xung quanh là một đống giấy tờ.Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phía sau lưng hắn, những cánh hoa anh đào cũng theo gió nhẹ lặng lẽ bay vào phòng qua khe hở cửa sổ. Nhìn trên sàn nhà toàn là cánh hoa anh đào, Thoma đau đầu đỡ trán: Xem ra lát nữa cần phải quét dọn lại phòng Hội Học sinh rồi. Trong lòng Thoma âm thầm phun tào, ngoài mặt lại rất bình tĩnh mà hướng đến bàn làm việc nói: "Hội trưởng, đây là tài liệu do các thành viên khác đã sửa lại." Ayato cũng không có ngẩng đầu mà chuyên chú xử lí mớ tài liệu trước mặt, chỉ là tùy tay chỉ đến một chỗ trống: "Làm phiền cậu rồi. Đặt ở chỗ đó là được." Trong phòng ngẫu nhiên vang lên tiếng lật trang giấy, Ayato nhanh chóng xem qua tài liệu trong tay, lấy giấy viết ra ghi chú một ít rồi lại tiếp tục kiểm tra. Cho tới khi tiếng mở cửa đáng lẽ ra nãy giờ nên xuất hiện cũng chưa hề vang lên, hắn mới phát giác Thoma vẫn còn chưa rời đi văn phòng. Hắn đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về Bí thư Hội Học sinh vẫn đang đứng yên trước mặt hắn, theo tầm mắt của em mà nhìn về phía tay em giờ đây không còn cầm tài liệu: "Còn có chuyện gì khác à?" Thoma im lặng mà nhìn ngón út không hề có động tĩnh của sợi tơ hồng, lại nhìn về sợi tơ hồng treo trên ngón út của Ayato cũng không hề có động tĩnh, lắc lắc đầu, "Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một chút việc mà thôi. Tớ rời đi ngay." Ayato dời đi ánh mắt, không hề nói thêm cái gì liền vùi đầu tiếp tục với đống tài liệu. Thấy Ayato đối xử với chính mình như đối xử với bao học sinh khác trong Hội Học sinh, Thoma cười khổ, đem tài liệu đến nơi hắn chỉ định rồi xoay người rời đi. Nhưng trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, Ayato từ đâu tới đuôi nhìn trông rất bận rộn lại ngẩng đầu lên, nhìn một lúc lâu vào cánh cửa vừa đóng lại. ... Người xưa nói, đôi tơ hồng được nối với nhau thì hai người sẽ là bạn đời của nhau trong cả cuộc đời. Ngón út của mỗi người đều sẽ có một sợi tơ hồng, khi bọn họ gặp được nửa kia của đời mình, tơ hồng sẽ lén lút đem hai người xích gần nhau hơn, tạo ra cho hai người một số trùng hợp ngẫu nhiên cho đến khi hai người đó chính thức ở bên nhau. "Ài." Thoma dựa lưng vào ghế ngồi, rối rắm mà sờ sờ sợi tơ hồng đang giơ trên không trung, không biết bây giờ nên làm gì mới tốt. Từ khi em nhận thức được mọi việc, em có thể nhìn thấy được sợi tơ hồng mà người thường không thể thấy được. Trước kia em cũng không biết rằng dây tơ hồng này rốt cục là như thế nào, cho đến khi tự mình lên mạng tìm tra một ít tư liệu mới biết được bản chất của nó, cũng phát hiện rằng những người yêu nhau nhất định là do tơ hồng se duyên. Ngược lại, hai người không có quan hệ với nhau sau khi làm quen được một đoạn thời gian rồi cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chia tay. Cho nên em vẫn luôn hi vọng rằng phía cuối đầu dây tơ hồng của mình kia, sẽ là cùng kết nối với tơ hồng của Ayato. Chỉ tiếc là, cho dù ở cùng nhau đã nhiều năm, thế nhưng tơ hồng của cả hai vẫn đều không có động tĩnh, người yêu mến Ayato cũng ngày càng gia tăng, em lại bởi vì quan sát hắn mà không dám tỏ tình. Em sợ hãi, nếu như một khoảng thời gian sau khi bọn họ quen nhau, vận mệnh trêu đùa chia cắt bọn họ... Em không đánh cược nổi. Trong lúc Thoma vẫn còn đang đắm chìm bên trong suy nghĩ của mình, một bạn học từ phía sau không khách khi mà đánh vào vai em một cái bốp. "Đang nhìn cái gì vậy?" "Không có gì." Cảm thấy rằng nếu giải thích thì sẽ thật phiền, Thoma nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, nhưng đối phương lại không hài lòng với câu trả lời của em, tiếp tục nói: "Tôi thấy cậu thích nhìn chằm chằm ngón út của cậu lắm nhé, nó có cái gì đẹp mà nhìn hoài thế?" Đôi mắt màu lam vẫn không ngừng đánh giá ngón út Thoma, vẫn không hiểu rõ chỉ là một cái ngón út, rốt cuộc có cái mị lực gì khiến Thoma cả ngày nhìn chằm chằm nó mà phát ngốc. Thoma liếc mắt nhìn về phía ngón út của Tartaglia, lại quay đầu nhìn về phía cuối sợi dây ----- cách đó không xa là Zhongli đang xem sách, lấy ngữ khí như thấu hiểu hồng trần nói: "Tôi nói cho cậu thì cậu cũng không hiểu." "Chứ không phải là do cậu không chịu nói với tôi sao. Đã là bạn bè rồi thì phải thành thật khai báo!" Nhận thấy rằng cậu bạn này đang ở trạng thái rất tốt, Thoma nghĩ nghĩ, quyết định mở miệng hỏi: "Cậu...... Khi trước cậu đã làm gì để cùng bạn học Zhongli ở bên nhau vậy?" "Hử?" Tuy rằng không hiểu vì sao đề tài bạn bè lại tự nhiên lạc xa đến như vậy, thế nhưng không biết ngại Tartaglia bắt đầu khoe ra: "Tất nhiên là tôi theo đuổi anh ấy rồi!" Đôi mắt trầm trầm ảm đạm cùng thường ngày không giống nhau, chỉ cần nhắc đến người yêu mình, Tartaglia mặt mày hớn hở liền sẽ bắt đầu nói không ngừng nghỉ: "Ài, thực ra ngay từ lễ khai giảng tôi đã bắt đầu theo dõi anh ấy. Nhưng mà anh ấy không hề giống với hình tượng ôn hòa hay được yêu thích kia, hoàn toàn là loại người kén cá chọn canh mà. Tôi làm gì can tâm! Cuối cùng là tôi vẫn mặt dày mạnh dạn theo sau mà theo đuổi ảnh mới thành công đấy." Thoma không ngờ rằng đôi lúc thằng bạn mình lại không biết xấu hổ đến như vậy. "Cậu không lo lắng khoảng thời gian sau khi hai người quen nhau... Bởi vì một ít nguyên nhân mà chia tay hay sao?" "?" Tartaglia mặt đầy hoang mang mà nhìn em: "Thích một người thì phải theo đuổi liền mà? Sao tôi lại vì một vài cái 'nguyên nhân' không rõ lí do mà từ bỏ người ta?" "Ví dụ...... Chỉ là ví dụ thôi." Thoma nghiêm túc hỏi: "Nếu như cậu và bạn học Zhongli lại không phải là một nửa định mệnh của nhau, rồi cái một nửa kia lại xuất hiện ngay trước mắt cậu ấy, cậu sẽ làm như thế nào?" "Này...... Cũng không có gì nhỉ? Anh ấy so với tôi lại là người chính trực hơn. Liền tính nếu như tình huống đó thật sự diễn ra, Zhongli cũng sẽ không làm ba trò máu chó hay ngoại tình rồi chia tay chia chân linh tinh phát sinh đâu." "Đã vậy, ngoài tôi ra thì còn có ai thích hợp với anh ấy đâu!" Này đúng thật là...... Thoma ghét bỏ mà nhìn tơ hồng đối phương, khóe môi co rút. Cách đó không xa, thiếu nữ tóc bạc vừa mới bước ra phòng học đã phát hiện Ayato đứng yên ngoài hành lang. Nàng cho rằng người kia đang có việc cần tìm Thoma, quay đầu lại vừa định gọi Thoma thì lại bị Ayato ngăn cản. Thấy em gái mình ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, Ayato ho khan một tiếng rồi giải thích: "Không có việc gì, chỉ là anh trùng hợp đi ngang qua." "Phải không?" Chính là nàng nhớ rõ, hình như là anh trai nhìn Thoma đến phát ngốc kia mà? ... Lại vào một ngày giữa trưa, Venti nhàn nhã gặm bánh mì trong tay, một bên đáp lại người ngồi phía trước y: "Cậu hỏi tớ làm thế nào cùng Xiao ở bên nhau?" "Kia tất nhiên là dựa vào sự chân thành của tớ thu phục cậu ấy rồi!" Thoma thoáng nhìn thiếu niên cách đó không xa sau khi nghe được Venti trả lời đột nhiên đứng lên, tại chỗ do dự một lúc rồi ra khỏi phòng học với đôi tai hồng hồng. Thế nhưng vẫn có cảm giác rằng, sự thật lại không phải như vậy. "Hắc hắc." Giống như phát hiện Xiao đã rời khỏi phòng học, Venti mới buông bánh mì nói: "Lúc lần đầu gặp nhau, tớ đang luyện ca ở trên sân thượng của trường cơ...... Xiao khi đó hình như đang nghỉ ngơi dưới gốc cây nào đó, sau đó lại bị tớ không cẩn thận mà đánh thức." "Đương nhiên, lúc đó cũng không có gì, bất qua sau này qua lại gặp nhau nhiều lần, liền dần dần thích cậu ấy." "A, cái này nhất định phải bảo mật không cho cậu ấy biết nha!" "Cậu ấy không muốn người khác biết được chính mình bị thơ ca làm lay động tâm hồn đâu~" Venti đứng dậy chuẩn bị đi tìm tên người yêu không biết giờ này đã chạy đến nơi nào kia, lại không cẩn thân giẫm cây bút chì không biết từ nơi nào xuất hiện trên mặt đất mà ngã đi. Thoma vội vàng duỗi tay muốn kéo Venti lại, thế nhưng đã có người nhanh tay hơn một bước mà kéo đối phương về phía sau bảo vệ y. "Ài, tớ đang định đi tìm cậu đó!" Người đang yên vị trong lòng ngực hình như vẫn không hề phát hiện có chuyện không ổn, mặc kệ bản thân hiện giờ an ổn trong lòng ngực Xiao, còn ngẩng đầu lên cho Xiao một nụ cười sáng lạng. Xiao liếc mắt nhìn về Thoma, xong mới quay đầu kiểm tra thân thể Venti: "Cậu thật sự cho rằng tôi không biết cậu cố ý làm vậy à?" Tầm mắt Thoma dừng lại ở đôi tay hai người đang nắm, nhìn thoáng qua dây tơ hồng của bọn họ, em thật sự rất hâm mộ. Nếu như dây tơ hồng của mình có thể nối với tơ hồng của Ayato, liệu em còn ngồi đây để mọi người thồn một họng cơm chó hay sao. ... Nhìn Thoma hỏi tới hỏi lui mấy người quen, Ayato không nhịn được nữa liền trực tiếp đem em dồn vào góc phòng của Hội Học sinh. Đương nhiên, để phòng ngừa bất kì cái gì ngoài ý muốn phát sinh, hắn rất có chủ ý mà khóa cửa phòng lại. Ayato nhẫn nhịn nhìn thẳng vào hai mắt Thoma nói: "Thoma thân ái của tôi, đã nhiều ngày như vậy vất vả cho em quá rồi." Thiếu niên bị dồn vào góc bất lực mà dựa vào tường, hai mắt lộ ra tràn đầy hoảng loạn, hoàn toàn không rõ lắm tình huống hiện tại là như thế nào. "Hội, Hội Học sinh nhiều ngày gần đây hình như là không có công việc à?" "Đúng là không có công việc." Ayato nâng cằm đối phương lên nói: "Vậy nên mới có người nào đó vội vàng quan tâm đến chuyện tình yêu của các bạn bè thân thích đến vậy?" Từ từ, vì cái gì mà Ayato biết được chuyện này??? Thoma bỗng nhiên cảm thấy thật ngại liền muốn cúi đầu để tránh đi cái nhìn bức người của đối phương, Ayato nhận ra được ý đồ cùa em liền không cho em cúi đầu, em cũng chỉ biết nhắm hai mắt trốn tránh hiện thực. "Nếu là bởi vì thẹn thùng, tôi thật sự cũng không phải là không thể làm người thổ lộ. Nhưng mà Thoma, tôi không hiểu rõ ràng lắm thứ gì đang kiềm chế em như vậy." "Tôi biết em rất thích nhìn chằm chằm ngón út của tôi, nhưng mà tôi lại không biết việc đó cùng với lí do cho sự chậm chạp không chịu thổ lộ với tôi kia của em lại có quan hệ gì." "Em có thể cảm thấy rằng chính mình đã giấu kĩ tâm tư khá tốt, thế nhưng ánh mắt của em lại chưa bao giờ nói dối. Nói đi, là điều gì lại khiến em không dám nói ra." Mỗi một câu Ayato nói, tầng mây hồng trên mặt Thoma cũng liền thêm tầng, em hoảng loạn đánh gãy hắn chấn vấn mà giải thích: "Em, em như vậy là có nguyên nhân..." Ayato không vui mà "Ừ" một tiếng, lúc này Thoma mới ấp a ấp úng đem toàn bộ chân tướng sự việc mà nói cho đối phương. ... "Em nói, dây tơ hồng của chúng ta, đều tách ra?" Mặc cho em nãy giờ thao thao bất tuyệt mà giải thích toàn bộ sự tình, Ayato chỉ bắt được cái này trọng điểm. Phát hiện Thoma có ít nhiều bất mãn về việc hắn chú ý đến mỗi trọng điểm kia, Ayato cười cười: "Thoma, có lẽ em đã quên, người thường vốn dĩ không nhìn thấy những thứ đó." Hắn nắm lấy tay trái Thoma, vuốt ve ngón út nói: "Ở trong mắt người thường, hai bên chỉ cần có hảo cảm, thì mới có thể suy xét xem bản thân có muốn cùng đối phương tiến tới hay không." "Nghe em miêu tả, chẳng lẽ em không nghĩ đến những người có dây tơ hồng nối với nhau, vào thời điểm mà họ chưa xác định được tình cảm của bản thân đối với người kia, tơ hồng của họ có từng tách ra hay chưa?" Thoma lắc đầu, "Nhưng mà đối với những người yêu có dây tơ hồng không nối với nhau, sau khi quen một thời gian thì họ vẫn sẽ chia tay." Ayato đau đầu với sự ngoan cố của em, nhưng vẫn chậm rãi mà giảng cho em hiểu: "Thoma, chẳng lẽ em không nghĩ đến, tơ hồng nối nhau là khi hai người thật tìn muốn cùng đối phương đi hết quãng đời này thì mới có thể ở bên nhau hay sao?" Thiếu niên tóc vàng cảm thấy đối phương nói rất có đạo lí, thế nhưng lại cảm thấy có nơi nào đó quái quái. Ayato đúng thật là không nghĩ đến chính mình lại có thể thua trước một thứ đồ vật "trừu tượng" như vậy, làm cho Thoma chỉ dám thu mình trong lớp vỏ của em ấy mà không muốn gặp mặt mình. Hắn bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, trực tiếp đem đối phương ôm vào lòng ngực mình xúc động nói: "Đúng thật là... Em làm tôi không biết bây giờ mình nên làm cái gì đâu." Lời nói đầy sự sủng nịch ấy khiến Thoma ngượng ngùng mà dúi đầu vào cổ đối phương, đôi tay nắm chặt tay áo đối phương xin lỗi: "Xin, xin lỗi, em đã tạo cho anh nhiều phiền toái rồi." Ayato nhìn lỗ tai ửng hồng của đối phương mà bật cười, "Phiền toái đâu ra chứ." "Bất quá, em phải nhớ kĩ Thoma, vận mệnh, là do chính em quyết định."Lúc này không cần Ayato dẫn dắt, Thoma liền không cầm lòng được mà ngẩng đầu nhìn xem hắn, cuối cùng cũng không biết ai là người chủ động trước tiến đến hôn môi đối phương. Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt, hai người lại thỏa mãn nhìn nhau cười, hai ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng. Chẳng qua, kì thật lúc này Thoma chỉ cần cúi đầu, em liền sẽ thấy tơ hồng của hai người bất tri bất giác nối lại với nhau. Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com