TruyenHHH.com

Edit Anh Trai

Editor: Cẩm Hi

Anh trai: Hiện tại, nơi này, chúng ta.

Em gái: Tên của anh là gì?

Âm nhạc kết thúc, chúng tôi trở lại sàn nhảy trong nhà, nhiều người bắt đầu tìm kiếm bạn nhảy mới, một số nam nữ đang chờ chúng tôi tách ra để ghép cặp mới, thế nhưng anh ta vẫn nắm lấy tay tôi chưa từng buông ra.

"Anh nghĩ là chúng ta không cần phải chọn nữa đâu nhỉ, đi thôi."

Nói xong liền kéo tôi ra khỏi hội trường.

Ế??? Không phải chứ đại ca ơi! Bị nhìn thấy ở nơi công cộng thế này không tốt đâu, nghĩ tới sẽ bị những kẻ nhân mô cẩu dạng, mặt người dạ thú kia hiểu lầm thành không kiềm chế được phải đi thuê phòng gấp......

Tôi bị anh ta lôi đi như xách một con gà, không một ai giúp chịu tôi cả! Nhiều đồng nghiệp nhận ra tôi còn giơ ngón tay cái lên, như kiểu cô đúng là diễm phúc lớn, chúc hai người hỉ kết lương duyên sớm sinh quý tử vậy!

Tôi không thể giãy giụa quá mạnh vì tư thế đó quá xấu, tôi định đợi ra ngoài rồi sẽ nói rõ ràng với anh ta sau! Cái tật xấu gì thế không biết, tất cả ấn tượng tốt đẹp trước đó đã bị bay sạch sẽ, đồ tự cao tự đại, tưởng phụ nữ đều phải nghe theo anh phải không, đợi bà đây cởi giày cao gót ra sẽ cho đầu anh nở hoa nhé, để anh biết thế nào là thất bại thảm hại!

Ra khỏi cửa, nhân viên đứng trực ở đó thấy tôi giãy giụa kịch liệt đã đi tới hỏi tôi xem có cần giúp gì không!

"Đồ điên này, mau thả tôi ra, tôi có bạn trai rồi!" Tôi vừa hét xong thì hắn dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi, còn tôi, chỉ là nhất thời bịa đặt, cái gọi là bạn trai, thực sự là do tình thế ép buộc ——

"Buông ra!" Gì nhỉ, gì nhỉ, Trương tiên sinh gì đó, tôi thậm chí còn không nhớ nổi tên anh ta, nhưng bây giờ tôi thật sự cần anh ta làm lá bùa hộ mệnh.

Trước mặt là lối đi nhỏ người qua kẻ lại, có hai người đeo mặt nạ đang lôi lôi kéo kéo, trong đó có một người đàn ông và một cô gái tiếp tân trẻ trung xinh đẹp vừa mới gia nhập, ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng đây là một màn dây dưa tình tay bốn.

"Thấy không bạn trai tôi tới rồi à, anh còn không buông tay ra!" Lời này của tôi là chất xúc tác ngược đối với anh ta, anh ta mạnh mẽ nắm chặt cổ tay tôi, mà đối với người đàn ông kia cũng rất có tác dụng —— ách.

"Diêm Yên?! Bạn trai! Tôi, tôi rất vui! Đồng nghiệp em nói là em đang ở đây nên anh tới đây đón em, anh sợ em uống nhiều quá......"

"Hừ......" Người đàn ông đeo mặt nạ khinh thường cười nhạo.

Được rồi, Trương ngu ngốc bị gọi là ngu ngốc quả không sai, thật là ngu chết đi được, lúc cần phối hợp thì không được việc gì! Còn kẻ điên này nữa, chúng ta không thể dây vào, tốt hơn hết vẫn nên trốn đi thôi!

"Vị tiên sinh này! Anh làm ơn bỏ tay ra trước được không! Tôi cũng không thể biến mất được đâu! Cổ tay sắp trật khớp rồi đây này!" Thấy thế, anh ta mới cúi đầu nhìn cổ tay tôi, quả nhiên đã bị đỏ lên.

Cổ tay được buông lỏng.

Tôi đây còn chưa chạy!

Tôi bảo tên Trương ngu ngốc về trước đi!

"Yên Yên." Anh ta gọi tôi.

Tôi dừng bước.

Anh ta gọi, Yên Yên, không phải Diêm Yên, tôi nghe được rõ ràng.

"Lại đây." Anh ta ra lệnh.

Tôi quay đầu lại.

Gỡ mặt nạ của anh ta xuống, khoảnh khắc này giống như một bức họa bị phủ đầy bụi được vớt lên từ  đáy biển, trầm tích bám trên đó đang bị cuốn trôi chỉ trong tích tắc, dần dần trở nên rõ ràng.

Như vậy,

Ánh mắt thẳng thắn, trần trụi mà thâm tình như vậy......

Tôi đã từng đọc không hiểu......

Tôi từng mơ hồ cho rằng nó có ý nghĩa nào đó......

Tôi bước về phía anh.

Xung quanh trở thành con đường trải đầy hoa.

Những con bướm được thả khỏi lồng,

Bồ câu trên tay được dang cánh bay lên,

Những kinh khí cầu rực rỡ đang bay về phía bầu trời rộng lớn,

Những con cá tung mình lên khỏi mặt biển đón bình minh......

Tôi nhào vào lòng anh.

"Anh ơi!"

Kể từ khi ly biệt,

Đã mười năm trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com