TruyenHHH.com

Edit Anh Em Sinh Doi Trao Doi Nhan Sinh

Giản Văn Khê tới tập nhảy.

Bởi vì rất nhiều minh tinh nghệ sĩ còn đang chạy lịch trình bên ngoài, nên phòng tập nhảy phần lớn chỉ có thực tập sinh, thấy cậu tiến vào liền dừng lại cùng cậu chào hỏi.

Đối với bọn họ mà nói, cậu cũng được coi như là đại minh tinh.

Giản Văn Khê chào hỏi cùng mọi người, sau đó đi đến ngồi trong một góc.

Thoạt nhìn có điểm lạnh nhạt.

Cậu là đại minh tinh, cậu không chủ động nói chuyện thì mọi người cũng không chủ động tìm cậu nói chuyện, bọn họ hay trộm nhìn đánh giá cậu.

Thật đẹp quá đi.

Giữa minh tinh và người mới quả nhiên là có bức tường chắn ngang.

Từ trên xuống dưới bỏ xa người thường như bọn họ cả một đoạn.

Sao mặt cậu ta nhỏ thế, trắng thế, tinh xảo đến thế.

Giản Văn Khê cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen, lộ ra làn da trắng tới loá mắt, giống như chưa từng được phơi nắng vậy, cậu có dáng người cực tiêu chuẩn, vai rộng, eo thon, chân dài, lúc duỗi chân thì vòng eo trắng nõn nhưng rắn chắc sẽ lộ ra.

Nhìn ra được cậu đã cố hết sức duỗi chân.

"Tìm khắp nơi không thấy cậu đâu, thì ra cậu ở đây."

Trịnh Thỉ không biết đã vào từ lúc nào, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Hắn mới học nhảy về, mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt ửng hồng.

Giản Văn Khê vừa duỗi căng chân vừa nhìn hắn, hỏi: "Anh về lúc nào?"

"Về được một lúc rồi đi thẳng tới phòng tập luôn." Trịnh Thỉ nhìn chân cậu, nói: "Cơ cậu đã lâu không dãn rồi."

Giản Văn Khê liền cười cười.

Trịnh Thỉ nói: "Cuối cùng cậu cũng định nhảy hả?"

"Không, tôi làm nóng người trước. Chắc lát nữa sẽ nhảy thôi."

Dù sao tiết mục của bọn họ là hát nhảy kết hợp.

"Trần đạo tìm cho Lục Dịch một thầy dạy nhảy, tôi thấy người nọ không phải là người của tổ nhảy từ chương trình, chắc là tìm ở bên ngoài." Trịnh Thỉ nhỏ giọng nói.

Thầy dạy thanh nhạc và thầy dạy vũ đạo của show bọn họ đều đã gặp qua. Hôm nay thầy phụ đạo bên nhóm Lục Dịch rõ ràng là cái mặt lạ hoắc, biên đạo càng cháy hơn.

Hắn biết ekip chương trình sẽ làm vậy mà.

Bọn họ muốn team của Lục Dịch nhảy tốt hơn một chút để pk với team của Giản Văn Minh.

"Bọn họ có thể xem như là gian lận không?" Trịnh Thỉ hỏi: "Cũng không tìm thầy cho team cậu nữa."

Giản Văn Khê nói: "Ekip kiếm thầy giỏi cho anh ta cũng là vì để anh ta học cho tốt. Chỉ cần cuối cùng thắng thua dựa vào thực lực bản thân thì đừng nói tới chuyện gian lận hay không gian lận."

Cũng giống như bên nhóm thực tập sinh vậy, người mới có chút xuất thân hiển hách cùng với những thí sinh minh tinh khác, ca khúc và vũ đạo của bọn họ khẳng định không phải chỉ có dựa vào sự trợ giúp của ekip không, mà còn có sự trợ giúp từ bên ngoài, ví như Cố Vân Tương, người biên khúc và biên đạo đều là những nhân tài hàng đầu trong giới.

Nhưng mà, giờ ekip đã muốn cầm chân mình lại rồi sao?

Giản Văn Khê yên lặng nghĩ.

Cũng không ngoài ý muốn của cậu, dù gì cũng là show kiếm tiền, trong show có người top 1 hoài cũng không phải là thứ mà nhà đầu tư muốn thấy.

Chỉ là cậu không ngờ thời khắc đó lại đến sớm như vậy.

Xem ra thứ mà cậu chống lại không chỉ là các ông chủ và tài nguyên sau lưng bọn họ, chỉ sợ sau này còn phải đánh cờ cùng với bên ekip.

Mà kỳ quái chính là, cậu lại cảm thấy hưng phấn.

Cậu giống như dã thú đã nếm phải mùi máu, càng cắn xé thảm thiết, vết thương đầy người thì càng khiến cậu hưng phấn một cách ngược ngạo.

"Hy vọng anh xuất hết chiêu." Cậu nói với Trịnh Thỉ: "Đừng nương tay với ai hết."

Trịnh Thỉ ngơ ngẩn nhìn cậu, nháy mắt trong lòng có nỗi khiếp sợ.

Sao hắn cảm giảm được người này vẫn còn giấu nghề, mười tám ban võ nghệ mới chỉ lộ ra một góc băng sơn.

Hắn ngồi dưới đất, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới vòng eo và mông của Giản Văn Khê.

Hai mắt nhìn rõ khiến cảm giác miệng khô lưỡi khô, hắn lấy từ góc tường ra một chai nước khoáng, vặn ra uống liền hai ngụm: "Chu Tử Tô đâu, sao không tập chung với cậu?"

"Cậu ta đang cùng với thầy Lương bàn chuyện biên khúc." Cậu hỏi Trịnh Thỉ: "Bên anh luyện sao rồi?"

Trịnh Thỉ cười cười: "Cũng còn được. Nhưng nếu tập này mà cậu còn muốn giành hạng nhất thì không có dễ vậy đâu. Tất cả mọi người dồn hết sức lực, có nhân mạch hầu như đều mời đại thần tới hỗ trợ."

Giản Văn Khê phát hiện có một nhóm người đẩy cửa tiến vào, liền quay đầu nhìn qua.

Sau đó cậu liền thấy Miêu Lật và vài vị huấn luyện viên đi tới.

Có cả Chu Đĩnh nữa.

Cậu thu chân lại, đứng ở trong đám người, đứng thẳng người cùng với những người khác hô to "Chào thầy ạ."

Trương Tư Hằng trực tiếp mang theo camera đi về phía cậu: "Hai người tập thế nào?"

Trịnh Thỉ cười cười, nói: "Cố hết sức rồi."

Trương Tư Hằng cười cười, nhìn về phía Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê đổ mồ hôi một ít, sắc mặt có chút ửng hồng, dáng vẻ này của cậu vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, cổ lãnh đạm trên người kia không thấy nữa, có một chút khí người, thậm chí còn mang theo sự gợi cảm chỉ có lúc Omega ra mồ hôi mới có, thứ mà chỉ có mỗi Alpha nhận ra được.

"Văn Minh biết nhảy không?" Miêu Lật cũng cười đi tới hỏi.

Giản Văn Khê nói: "Một chút."

"Nếu cậu không biết thì cứ đi hỏi thầy Chu nhé." Trương Tư Hằng cười nói: "Cậu ta nhảy giỏi lắm đó."

Giản Văn Khê nhìn Chu Đĩnh một cái, Chu Đĩnh nhìn chằm chằm vào cậu chứ không nói chuyện.

Duy trì sự cao lãnh của hắn ta.

Cậu chưa từng xem Chu Đĩnh nhảy bao giờ, nhưng có biết vũ đạo của hắn rất lợi hại.

Huấn luyện viên ở lại khu tập nhảy một hồi lâu, cùng các người mới chia sẻ trò chuyện.

Trịnh Thỉ bỗng nhiên chạm cánh tay của Giản Văn Khê, thò qua thấp giọng nói: "Chu Đĩnh nhìn lén cậu hoài luôn."

Giản Văn Khê mím môi, không nói chuyện.

Cậu cũng phát hiện điều đó.

Tuy Chu Đĩnh làm rất lén lút.

Nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy lâu lâu hắn ta sẽ nhòm qua đây một cái.

Đề phòng cậu đến vậy luôn à?

Dường như cậu muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng, bèn bước về phía Chu Đĩnh hai bước.

Chu Đĩnh hơi hơi nghiêng đầu, rồi mau chóng xoay trở về.

Cậu đứng cách Chu Đĩnh hai bước, thấy Chu Đĩnh di chuyển cổ họng, rồi cảm nhận được một loại tin tức tố chứa uy áp rất nhỏ.

Loại uy áp này khiến ngay cả bọn Trương Tư Hằng ở giữa đều cảm nhận được, hắn quay đầu nhìn Chu Đĩnh, rồi quay đầu nhìn Giản Văn Khê, sắc mặt hơi có chút kinh ngạc.

Chu Đĩnh cũng không định sử dụng uy áp của tin tức tố, cơ mà tại nội tâm có hơi lo lắng, còn có bản năng của hắn khi đối mặt với Giản Văn Minh.

Hắn xoay đầu nhìn lại, phát hiện Giản Văn Minh không còn ở đó nữa. Hắn nhìn một vòng, cũng không thấy cậu ở phòng nhảy.

Chắc là đi ra ngoài rồi.

Hắn cảm thấy có hơi thả lỏng, rồi lại có một chút phiền muộn không tên.

Ra khỏi phòng tập nhảy, bọn họ lại tiếp tục đi xem các nhóm khác luyện tập.

So với lúc khảo hạch thì lúc này đây biểu hiện của mọi người đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Ví như Lục Dịch cùng Cố Vân Tương, lần này biểu hiện rất nghiêm túc.

Lục Dịch lần này chọn vũ đạo là chính, hắn ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn còn ráng luyện tập, hắn mím đôi môi mỏng, sắc mặt đỏ bừng, biểu tình kiên nghị.

Lục Dịch cảm thấy lần trước bản thân ở trước mặt mọi người mà chửi một tiếng "fuck" đã khiến hắn mất hết mặt mũi.

Bây giờ ai cũng biết hắn sợ Giản Văn Minh.

Ngay cả fan hắn cũng chạy tới an ủi hắn: "Anh ơi cố gắng lên, anh là nhất! Đừng có sợ!!!"

Hắn muốn tìm cái khe đất rồi chui vào.

Thất bại thì đứng lên lại, hắn muốn nhặt lấy hết tất cả mặt mũi mà hắn đã vứt từng chút một.

Hắn xuất thân là diễn viên chính quy, ở trường cũng đã từng học nhảy, kiến thức cơ bản vẫn có, nhưng để mà hát nhảy so với ca sĩ chuyên nghiệp thì vẫn có chênh lệch rất lớn, lần này hắn hầu như là liều mạng để luyện tập.

Bên ekip cũng thường xuyên theo dõi tiến độ luyện tập của hắn qua camera.

"Lần này Lục Dịch làm người ta bất ngờ ghê, điều khiển thân thể rất tốt, nhảy rất đẹp."

"Lưu Tử Nghĩa nhảy đẹp hơn hắn ta, nhưng lại nhìn không ra thần thái."

"Nhan sắc giá trị giữa diễn viên và idol vốn đã có bức tường, vừa so đã thấy. Lục Dịch đẹp trai, lại từng học nhảy hiện đại, lúc nhảy thì càng đẹp hơn."

Nhóm người Trương Tư Hằng dạo một vòng trở về, trên đường về cũng đang nói tới đề tài này.

Bên ekip làm công tác bảo mật rất tốt, các cư dân mạng không phát giác được gì, nên họ đành bảo nhóm huấn luyện viên nêu ý kiến của mình, thuận tiện khiến người xem có cảm giác chờ mong.

Miêu Lật nhịn không được che miệng cười nói: "Tập này ai cũng mạnh hết."

Chung Nhạc cười nói: "Đúng vậy, tập tiếp theo rất hồi hộp, nó phụ thuộc việc khán giả thích nhảy hay là thích hát hơn."

"Team Cố Vân Tương vẫn còn là ẩn số, mà tôi không ngờ nhất là Lục Dịch, lúc hắn ta nghiêm túc lên cũng lợi hại ghê, trước đó che giấu thực lực à? Số 2 Giản Văn Minh?"

"Hắn ta cố gắng như thế chắc Giản Văn Minh cũng không thoát khỏi can hệ đâu nhỉ?" Miêu Lật cười nói.

Scandal giữa hai người bọn họ, cô cũng từng nghe nói qua.

Nói xong cô nhìn về phía Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh lại đang nhìn về nơi xa.

Cô nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy Giản Văn Minh đang đứng ở cuối hành lang.

Giản Văn Khê đứng ở nơi camera không chiếu tới, nhìn Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh sửng sốt một chút, liền ngừng lại.

Đối phương đang tìm hắn.

Miêu Lật và Trương Tư Hằng thấy thế liền sôi nổi quay đầu nhìn Chu Đĩnh.

Cameramans đi theo bọn họ hầu như lập tức liền có người cầm camera quay về phía Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê vươn tay, làm tư thế chắn, sau đó buông tay xuống, trầm tĩnh nhìn cameras.

Chu Đĩnh liền nhấc chân đi về phía cậu.

Đám người Trương Tư Hằng tiếp tục đi về phía trước, Miêu Lật hưng phấn nhón chân, cô trộm hỏi Chung Nhạc: "Đoạn vừa nãy quay sẽ được phát sóng chứ?"

Chung Nhạc quay đầu lại nhìn: "Để xem ekip có muốn làm người nữa không đã."

Y nói xong rồi cười cười: "Giản Văn Minh chủ động tìm Chu Đĩnh, tôi còn thấy bất ngờ đây này."

Dù sao danh tiếng của Giản Văn Minh lúc này cũng đã dần khôi phục lại.

Cậu chủ động cùng Chu Đĩnh phân rõ giới hạn, rất được hảo cảm của cư dân mạng, ngay cả Chuồn Chuồn Nhỏ rất đề phòng cậu giờ cũng đã khoan dung hơn nhiều.

"Chu Đĩnh chắc không cho phát sóng đâu ha?" Trương Tư Hằng nói.

"Dám lắm à." Miêu Lật nói.

Nói xong quay mặt về phía cameraman: "Không cho phép cắt đoạn này, ekip đừng có hại tụi tui nữa!"

Camera cố định bên trong phòng tập và bên ngoài hành lang khác nhau, những cảnh quay của huấn luyện viên bọn họ cũng không livestream mà là dùng để làm behind the scene cho tập 2, mục đích là để tuyên truyền.

Trương Tư Hằng không sợ thì thôi, cô thì làm idol nên rất sợ đắc tội Chuồn Chuồn Nhỏ.

Tập 1 nhóm huấn luyện viên bọn họ từng cố ý cue Chu Đĩnh, sau đó bị fan ném đá tơi bời.

Chu Đĩnh đi được hai bước, quay đầu lại nhìn cameraman đi theo mình: "Anh ở đây chờ tôi một tí."

Cameraman hiểu ý hắn, liền đem camera trong tay thả xuống.

Chu Đĩnh là huấn luyện viên có già vị lớn nhất, lúc hắn ký hợp đồng đã có rất nhiều điều kiện, thứ hắn không cho lên hình thì nhất định không được lên hình, muốn quay cái gì thì cũng phải là công khai quay.

Nhưng gã có cái tánh nhiều chuyện, muốn ở lại chỗ này để xem kịch hay.

Chu Đĩnh đi tới đứng trước mặt Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê đi tới cầu thang rồi đứng đó.

Mọi người đều di chuyển bằng thang máy, nên chỗ thang bộ ở đây rất yên tĩnh.

Vì để cho thoáng khi, cửa sổ ở thang bộ được mở ra.

Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, Giản Văn Khê xoay người lại, nhìn về phía Chu Đĩnh.

"Có việc gì?" Chu Đĩnh hỏi.

Nghe không ra cảm xúc của hắn.

Giản Văn Khê gật gật đầu, nói: "Tôi muốn tâm sự với anh."

Chu Đĩnh không nói gì.

Giản Văn Khê liền nói: "Tôi biết anh không thích tôi, không muốn cùng tôi có quá nhiều liên quan, nhưng bây giờ hai chúng ta đang quay chung một show, chỉ sợ sau này không thể không chung khung hình. Nếu anh cứ thể hiện thái độ bài xích tôi rõ ràng như thế, ngược lại rất dễ khiến cư dân mạng liên tưởng. Tôi hy vọng anh có thể đối đãi với tôi như đối đãi với một thí sinh dự thi bình thường."

Cậu nói thẳng: "Như vậy vừa có lợi với anh, vừa sẽ không có scandal với tôi, còn anh thì được xem như là người rộng lượng, khán giả sẽ càng thích anh hơn."

Khóe môi Chu Đĩnh giật giật, vẫn không trả lời câu nào.

"Anh phải tin tôi, thật ra tôi cũng giống như anh, không muốn liên quan gì tới nhau cả." Ngữ khí cậu lãnh đạm, nhưng chân thành: "Tôi vừa mới trở mình, không muốn giống như quá khứ nữa."

"Đối với hai ta đều tốt." Giản Văn Khê hỏi: "Thầy Chu, có được không?"

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khuôn mặt cậu, khiến nó càng thêm rõ ràng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm nay, hắn đứng gần nhìn Giản Văn Minh lâu như vậy.

Hắn ngửi thấy được mùi tin tức tố hương sam thanh đằng rất rõ ràng, dưới ánh sáng rõ ràng của ban ngày, khuôn mặt này thật ra rất khác biệt với Joshua.

Điều tương tự duy nhất, xem ra cũng chỉ có khí chất.

Đối phương nói rất đúng, nếu hắn đã chọn tham gia tiết mục cùng nhau thì phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Hắn vẫn làm thế đó chứ, lúc đầu vòng thi khảo hạch, dù quan hệ giữa hắn và Giản Văn Minh không tính là tốt, nhưng hắn vẫn bầu một phiếu của mình cho cậu.

Công việc và tình cảm cá nhân phải phân biệt.Đây là vấn đề nguyên tắc.

"Được." Hắn trả lời.

Giản Văn Khê gật đầu, nói: "Cảm ơn."

Cậu đi được hai bước, sau đó quay đầu, nói với Chu Đĩnh: "Trước đây là tôi bám lấy anh, tôi xin lỗi lần nữa, sau này sẽ không như thế, anh cứ tin tôi."

Cũng không biết vì sao, Chu Đĩnh cảm thấy đặc biệt buồn rầu.

Giản Văn Minh lấy  cái khuôn mặt của thiếu niên trong lòng hắn, nói muốn cùng hắn phân rõ giới hạn.

Hắn gật đầu một cái, ánh mắt sắc bén.

Hắn nhìn theo Giản Văn Khê đã đi xa, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai ngày nay nhiệt càng ngày càng lạnh, đã bước sang tháng mười hai, có nắng bao nhiêu cũng không ấm người lên được.

Cứ để mọi chuyện diễn ra, tất cả đều có biến số của nó.

**

Buổi công diễn tập hai sắp bắt đầu rồi.

Kênh livestream của Giang Hải TV mở mười mấy cửa sổ.

Mấy cửa sổ đang livestream đang chiếu những thí sinh nổi tiếng, trong số những cửa sổ đó có một cái không phải là hot nhất, nhưng kênh chat bị spam là nhiều nhất, không phải chỉ mỗi "Aaaaaaaaaaaa" chán ngắt, mà là một tràng "Vãi loz" bị spam liên tục.

Cái cửa sổ đó là livestream trong phòng hóa trang của Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê ngồi ở trước gương, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt cậu, cậu nhuộm quả đầu màu đỏ chót, khiến nước da trắng nhợt sáng bừng lên, chuyên viên trang điểm đang vẽ mắt cho cậu, cậu hơi hơi nhắm mắt, camera quay hình ảnh của cậu từ trong gương, cực kỳ xinh đẹp.

"Trang điểm xong chưa? Sắp bắt đầu ghi hình rồi, chúng ta nên xuất phát." Có người kêu.

Giản Văn Khê nghe vậy liền mở mắt, nhìn chính mình trong gương.

Cậu chưa bao giờ diễm lệ đến thế như vậy, tóc đỏ, mặt trắng môi hồng, mặt mày bức người.

Trước lấy Lục Dịch để luyện tập, hôm nay phải đánh một trận thật ác liệt, tập này cậu muốn thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com