TruyenHHH.com

Ec Ta Xuyen Khong Roi

  Quay sang mấy đứa khác thì cũng thấy tụi nó lẻn đâu hết rồi. Điên tiết, tôi hét lên:

  -Tụi mày lấy một thằng ra đây cho tao! Nhanh!

  Sau cái tiếng la khủng bố ấy của tôi, tụi nó lúng ta lúng túng đi tìm người. Và rồi , một thằng có thể gọi là gan nhất lớp bước ra. Mĩ nam. Là mĩ nam! Cậu ta mang một làn da trắng. Vóc dáng thì cao...v.v. Tóm lại là...đẹp trai vô đối. À đừng hiểu lầm nha. Cậu ta ko phải gu của tôi đâu.
  Khi bước đến chỗ tôi, cậu ta trông rất bình thường. May quá! Cuối cùng cũng có người để nói chuyện! Tâm tình tốt lên, tôi nhẹ nhàng hỏi :

  -Sao ai thấy tôi cũng co rúm vào vậy?
  -Sợ.
  -Tại sao?

  Lần này, trả lời tôi là một cậu nhóc trông rất thư sinh. Cậu ta hỏi:

  -Cô biết phòng chúng ta là phòng cá biệt chứ?
  -Biết!
  -Vì cá biệt nên học trò phòng chúng ta rất hay bị các phòng khác trêu chọc. Mà thầy cô cũng đối xử phân biệt với phòng ta. Nhiều bạn bị phạt rất nặng. Họ bị ám ảnh.

  Hiểu ra vấn đề, tôi vội vàng cúi đầu:

  -Xin lỗi! Tôi ko biết chuyện này. Làm ơn tha lỗi cho tôi!

  Từ cuối phát ra, tôi cảm thấy bầu ko khí dịu dần. Tôi dần làm quen với các bạn trong lớp. Cậu thư sinh cũng chuyển cách xưng hô đối với tôi. Từ cô chuyển thành bạn. Công nhận nói chuyện với cậu ta rất vui. Quên chưa giới thiệu, cậu ta tên Hoàng Thanh. Cậu ta là con của một thương gia. Còn của cậu nhóc lolita là Tử Khiêm. Cậu ấy là con của một gia đình nghèo, vào đây vì cậu ta hoc giỏi. Có thể hiểu là nhờ hoc bổng đó. Chúng tôi thân nhau nhất! Vui quá xá lun. Tôi gọi cậu ấy là bảo bối 2. Bảo bối 1 chắc chắn là Tiểu Nhu rùi. Mà tôi cũng thân với các học trò của phòng hoc lắm đó! Thế tên của cậu mi nam là... etou...Thánh! Lộn! Là Thành. Gia Thành! Hề hề!
  Tôi vừa ngồi chơi với Tiểu Khiêm vừa nghe Thanh Thanh kể chuyện. Bỗng cơ thể tôi có cảm giác lâng lâng. Ngó ngang. Liếc dọc. Nhìn xuôi. Ngước ngược. Và CHENG! Cái bản mặt của thằng ngồi cạnh đập bốp vào mắt tôi. Ko chịu yếu thế, tôi bám vào đủ các thứ với động lực "bố ko yếu". Tôi và hẳn giành co một lúc lâu. Máu dồn lên não, cuối cùng, tôi mở miệng:

  -Muốn gì?

  Trả lời tôi là cái cười khẩy và hai từ cụt lủn:

  -Trả thù!
  -Đánh nhau!?
  -Phải!
  -Chấp nhận!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com