TruyenHHH.com

Ec Ta Xuyen Khong Roi

  Cạch. Cạch. Cạch. Tiếng bước chân ngày càng gần. Ko khí trong phòng từ vui vẻ bỗng thay đổi thành lạnh cóng Bắc cực. À còn có mùi hiện diện của mr.sát khí nữa. Sát khí...sát...khí... Éc! Tụi nó chôm đâu ra sát khí lắm thế ko biết. Lanh chết lão bản rùi. Yumiaa!
  Đang ngồi từ than trời than đất chuẩn bị nâng cấp lên chửi bay nóc nhà thì tiếng của thằng Lăng Tiêu chết bỏ chữ thằng hộ vang lên:

  -Cô ko tò mò hả?

  Pằng! Cái bí ẩn đang phóng đại trong đầu tôi đã bị tôi một nhát chém chết. Đệt! Ở cạnh có ngay cái kho tàng thông tin mà đếch biết hỏi. Uổng công bao năm đèn sách vãi. Phù!

  -Thơ thẩn cái j có muốn biết ko?
  -Hỏi ngu vãi mày. Đương nhiên là có.

  Theo phản xạ + thói quen, tôi trả lời lun. Nói xong mới nhận ra mình dùng sai cmn từ rùi. Và cái điều tôi lo sợ đã đến. Lăng Tiêu ép sát tôi vào tường với khuôn mặt đen như đít nồi, hỏi:

  -Cho hỏi cô vừa nói cái j?
  -Tôi vừa chửi mấy con chó ý mà.
  -Sao tôi ko thấy con chó nào?                
  "Thì có con mẽo nào đâu mà thấy". Với cái ý nghĩ ấy, tôi trả lời:

  -Chắc tại anh ko chú ý thôi. Hehe!

  Chúng tôi cứ lòng và lòng vòng đối đáp. Cho đến khi cái tên Lăng Tiêu ép tôi sắp dính vào tường - chuẩn bị ra chiêu thì...cạch! Trước cửa phòng, một bà cô xuất hiện. Cùng lúc cái tên thằng ngồi cạnh cũng đột nhiên quay phắt đi. Trông vành tai hắn đỏ chóe luôn. Kệ! Thoát nạn là được. Phải chứng nhận, lúc đó tôi coi bả như thánh á! Amen.
  Mà thánh của tôi trông như nào nhể...etou...mặt thì hai cằm, da đánh phấn trắng toát như thằng bạch vô thường. Chiều cao cực "khiêm tốn", mỡ thừa nhiều vô kể, cái váy thì khéo còn đỏ hơn mặt cụ tổ cà chua. Còn còn. Môi đã dày còn thích đánh đỏ đậm nữa chứ. Mắt ti hí, mông đi lắc lắc... Mệt quá! Éo kể nữa! Tôi ko có giỏi văn a. Bả có nhiều chỗ thế tả hết có đến kiếp sau. Thích thì tự tưởng tượng. Kết luận cuối cùng là: bả xấu như ma cấu! Ọe!
 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com