East Tag You Re Mine Howlsairy
Dịch: RínTôi nhìn qua cửa sổ xe ô tô. Bên ngoài là một không gian rộng lớn, nơi đông đúc với những ánh đèn rực rỡ và tấp nập người qua lại. Trời đã gần tối, ánh sáng ở đó càng thêm lung linh."Đó là một khu chợ ạ?" Tôi hỏi người ngồi ghế lái."Đúng vậy, Walking Street Market." Anh Hill trả lời trong khi mắt vẫn tập trung nhìn con đường trước mặt. Khu vực này hơi đông xe cộ vì gần đường lớn, "Em có muốn dạo một vòng ở đây không?""A, tất nhiên rồi." Tôi gật đầu đồng ý ngay lập tức, như thể tôi vừa nghe thấy giọng của North vang lên. North từng nói muốn dẫn tôi đến đây vì có rất nhiều món ăn ngon và nhiều thứ để mua. Có lẽ sẽ có vài thứ kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Vì vậy, nơi này thu hút rất nhiều người.Chiếc xe sang trọng rẽ vào và đỗ lại ở bãi xe. Có vẻ như kế hoạch đi ăn ramen của tôi sẽ phải hoãn lại một chút. Anh Hill cởi áo khoác đặt vào ghế sau trước khi cầm tay tôi và dẫn ra ngoài."Anh nhất định phải nắm tay em sao?" Tôi hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng. Nắm tay giữa nơi đông người như thế này, tôi không biết sẽ xấu hổ đến mức nào nữa."Em sẽ bị lạc đấy." Anh Hill nói rồi từ từ dẫn tôi băng qua đường, hướng về phía khu chợ, "Hay là em không muốn để người khác nhìn thấy?" Anh nhẹ giọng hỏi."À... không." Tôi lắp bắp. Thật ra tôi không nghĩ quá nhiều về chuyện này. Mọi người ở trường đại học có lẽ đã biết cả rồi. Những lời của North từng nói, rằng anh Hill đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng nên rõ ràng hơn và có thêm dũng khí. Vả lại, giờ đã có khá nhiều người biết chuyện này rồi.Trời càng tối, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng xung quanh càng rực rỡ khiến bầu không khí trở nên đẹp đến mức mê hoặc. Tiếc rằng hôm nay tôi không mang máy ảnh theo. Khi tôi quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay đang nắm lấy tay mình, tôi không hiểu sao... liệu có phải là ánh sáng dịu dàng đang phản chiếu không? Hình ảnh mà tôi thấy lúc này khiến tôi gần như không thể rời mắt khỏi anh.Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi bộ, ngắm nhìn những thứ xung quanh, mua một ít đồ ăn, một vài món đồ, nhưng tất cả đều do anh Hill trả tiền. Chết tiệt, anh vẫn cứ lịch sự như vậy."Để em trả tiền đi mà." Tôi nói khi người kia rút tiền ra để trả cho món ăn vặt mà tôi chọn."Không sao đâu." Anh Hill đáp rồi cầm món đồ và giữ lại,"Em ngại mà.""Vậy... anh có thể xin một điều được không?""Gì vậy?" Tôi hỏi, hy vọng câu trả lời không phải là một điều gì đó quá khó khăn."Anh sẽ nói sau. Em có muốn mua thêm gì nữa không?""Ưm..." Tôi im lặng, mất một lúc để suy nghĩ và nhìn xung quanh. Khu chợ ở đây rộng lớn. Nhưng chúng tôi đã đi bộ lâu rồi và tôi cũng đã mua khá nhiều thứ, "Không nữa.""Vậy thì tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi." Anh Hill nói rồi dẫn tôi rẽ vào một con đường khác. Đi một đoạn ngắn, chúng tôi tìm được một khu vực rộng rãi để ngồi. Có một chiếc bàn trống, bên cạnh còn có một sân khấu nhỏ với một ban nhạc đang chơi những bài hát bằng tiếng Bắc. Tôi không nghe rõ lắm, nhưng giai điệu thật tuyệt vời. Khi nghe nó, tôi cảm thấy lãng mạn và nó hòa quyện rất tốt với không gian xung quanh.Ở đây không chỉ có đèn lồng trang trí mà đèn lồng có mặt ở khắp mọi nơi, trên bàn còn có những ngọn nến nhỏ. Tôi nhận ra ở đây gần như không có bóng đèn điện, đây là điều tôi thích ở không gian của thành phố phương Bắc.May mắn là vẫn còn bàn trống. Chúng tôi chọn ngồi ở cuối bàn, để tất cả đồ đạc xuống rồi tôi lập tức đi tìm đồ ăn. Tôi cũng đói một lúc rồi."Ngon không?" Người ngồi cạnh tôi hỏi khi thấy tôi đang xiên viên thịt và đưa lên miệng."Ơ, anh không ăn à?" Tôi hỏi. "Ăn đi.""Đút anh ăn đi." Anh Hill đưa tay lên cằm rồi quay lại nhìn tôi."A... không, em không muốn. Có nhiều người quá."Tôi thực sự cảm thấy ngượng ngùng."Hử."Tôi không thể từ chối vì anh dùng giọng nói trầm ấm và dịu dàng để xin. Liệu tai tôi có tan chảy luôn không T^T?"Thơm quá." Tôi nói khi bỗng nhiên một mùi hương ngọt ngào thoảng vào mũi tôi. Nó giống như mùi hoa nhẹ nhàng, tôi rất thích. Những mùi hương như vậy khiến tôi cảm thấy thư giãn."Nến thơm."À... Đúng rồi, tôi vừa nhận ra rằng những ngọn nến trên bàn là nến thơm. Không chỉ tạo ra không khí dễ chịu, mà còn có mùi rất dễ chịu. Thật ra, nó cũng có thể giúp xua đuổi muỗi... Không biết liệu có hiệu quả không nhỉ?"Ánh sáng đẹp như thế này... khiến anh không muốn rời mắt khỏi em." Anh Hill nói, khuôn mặt anh luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt đẹp luôn nhìn tôi...Chỉ có vậy thôi...Tim tôi giờ đây cảm thấy ấm áp... Tôi cũng không muốn rời mắt khỏi anh. Nhưng tôi chỉ có thể duy trì giao tiếp ánh mắt với người ngồi cạnh một vài giây. Là tôi lại như mọi khi, là người nhìn đi chỗ khác trước... Nếu không, tim tôi chắc chắn sẽ tan chảy như một ngọn nến thơm ngay trước mặt anh."Vậy nói chuyện chút nhé.""Anh muốn nói gì cơ?" Tôi hỏi, miệng vẫn đang nhai."Khi nào em bắt đầu thích anh vậy Ter?""Hỏi thẳng thắn như thế... ai mà dám nói chứ?" Tôi nói. Thực sự tôi rất ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa thì món ăn vặt mắc nghẹn trong cổ họng. Tại sao đột nhiên anh lại quan tâm đến chuyện này vậy?"Xin hãy nói cho anh biết đi mà.""Tại sao anh lại muốn biết?"Người mà chúng ta thích, chúng ta cũng thích họ. Ai mà không muốn biết điều đó chứ? Ôi, tôi vẫn chưa nói với anh về chuyện này. Trước tiên còn chuyện anh xin tôi làm người yêu nữa, tôi vẫn chưa biết phải làm sao đây này."Xem như là phần thưởng cho việc làm người cố vấn, được không?" Anh Hill đề nghị. Dù sao thì tôi cũng phải nói cho anh nghe thôi."... Nhưng chờ đã. Anh nói là anh thích em từ năm năm trước, đúng không?" Tôi lại hỏi khi nhớ ra."Đúng vậy.""Vậy là lúc em còn học trung học, anh đã thích em rồi?""Ừ, sao vậy?""Thật sao? Vậy là anh đã biết em từ lúc đó rồi.""Đúng." Anh Hill trả lời, nâng lông mày một cách ngạc nhiên. Có lẽ anh không hiểu tại sao tôi lại hỏi vậy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì, lúc đó mặc dù nhiều cô gái trong trường đã lặng lẽ thích anh Hill, nhưng anh lại thích tôi. Anh Hill, người mà bạn bè tôi thường bảo là một người tốt, anh giỏi mọi thứ và từ chối mọi người đến gần mình.Anh là người mà ai cũng nói là quá xa vời, không với tới được...Nhưng quay lại chuyện này...Anh thích tôi từ lúc đó thật à?...!!!"Em không biết." Tôi nói, vẻ mặt ngạc nhiên, "Anh đã thích em từ lúc tôi trả cuốn vở lại cho anh đúng không?""Đúng vậy."Này! Lúc đó tôi chẳng biết gì cả. Giáo viên chỉ bảo tôi trả lại cuốn vở vậy nên tôi đã trả lại thôi T^T."Cả hôm tham gia ngày hội thể thao nữa đúng không ạ?""Ừ, cũng là lúc đó nữa."Dù anh Hill là thành viên của đội thể thao, nhưng anh lại đến giúp đỡ trong lễ diễu hành vì anh đến chăm sóc tôi sao?"Vậy là lúc đó... anh thực sự đến để chăm sóc em, phải không?""Đúng vậy."Chờ đã, chờ đã, chờ đã, chờ đã, chờ đã, chờ đã, chờ đã. Tại sao tôi lại không hiểu gì cả? Anh thích tôi nhiều như vậy sao!! Lúc đó, tôi cứ nghĩ anh chỉ là một thành viên trong đội ngũ hỗ trợ, chỉ là một người qua đường thôi."Tại sao em lại không biết gì cả?" Tôi nhíu mày hỏi người bên cạnh."Ừm... cũng không có gì lạ. Lúc đó chúng ta thật sự không quen nhau. Chỉ vậy thôi." Anh Hill nói một cách nhẹ nhàng, khác hẳn với tôi, người đang cảm thấy lo lắng như đang bị thiêu đốt."Anh chẳng biểu lộ gì cả, cũng không chào hỏi gì hết." Tôi nói một cách chân thành. Lúc đó chúng tôi thật sự là những người hoàn toàn xa lạ. Tôi không nghĩ là anh Hill thậm chí sẽ để ý đến tôi, "Sao đây?""Nhìn vậy thôi nhưng anh cũng cảm thấy ngại mà." Anh Hill thở dài rồi cười khẽ. Anh mà cũng biết ngại á?Thật đáng yêu...À, nhưng điều này không tốt cho trái tim tôi chút nào. Haha, làm sao có người nào mà hoàn hảo hết mọi thứ được chứ? Góc nhìn này có thực sự đúng như vậy không?"Còn Ter thì sao?""À thì... từ lần đầu gặp nhau ấy ạ.""Từ khi chúng ta gặp nhau sao?""Ừm, ngay từ lúc lần đầu gặp nhau.""Ter, em nhớ à?" Người bên cạnh hỏi, nhướn mày với vẻ ngạc nhiên."Đó là lúc anh giúp em ở cổng trường không phải sao?" Tôi trả lời bối rối. Làm sao mà tôi không nhớ được chứ? Đó là một điều lớn lao trong đời tôi mà. Trước đó, tôi chỉ thấy vui khi được chú ý. Nhưng anh lại tỏ ra lạnh lùng, thế mà sau sự việc hôm đó, mọi thứ thay đổi và vì thế tôi rất thích anh Hill."Ừm... em không nhớ cũng không sao.""Ơ... không là sao?" Ôi trời... Anh Hill nói đã năm năm rồi nhưng thật sự là tôi không thể nhớ được. Tôi cố nhớ đi nhớ lại. Chết tiệt, nếu... nếu từng gặp anh thì sao tôi có thể quên được?"Từ hồi đó em đã thích anh rồi à?" Anh hỏi, ánh mắt lấp lánh."Dạ..."......Vào một ngày bình thường đối với một học sinh lớp 11 như tôi, buổi tối sau giờ học, tôi về nhà như mọi khi. Do có nhiệm vụ trong thư viện, tôi phải về trễ hơn mọi người. Khi đèn giao thông chuyển sang xanh ở lối đi bộ qua đường, tôi nhanh chóng bước xuống vạch kẻ để băng qua ngay.Reng rengAi gọi giờ này vậy? Tôi lấy điện thoại ra và mở màn hình.Hoàng tử!!!"Cẩn thận!!"Tôi nghe như có ai đó hét lên trước khi cảm nhận được một lực mạnh kéo tay tôi làm tôi ngã ngược ra sau. Một chiếc xe máy lao vút qua ngay trước mặt tôi với tốc độ rất nhanh.Ôi trời... đợi một chút, dây giày của tôi.Ái da!"Á!" Tôi vô thức hét lên khi ngã xuống và đập xuống đất. Haha, T^T... ơ, nhưng cũng không đau lắm."Có chuyện gì vậy ạ?" Tôi vội vàng nhìn về phía anh Hill!!Tôi quay lại nhìn xung quanh, bối rối. Chắc là vì vừa nãy tôi đi quá vội, lại còn mải nhìn điện thoại nên không kịp thấy chiếc xe máy đang lao qua khi đèn tín hiệu đổi màu. May mà anh Hill đã kéo tôi lùi lại kịp thời để không bị đâm trúng. Nhưng rồi tôi dẫm phải dây giày của chính mình và làm cả hai ngã nhào.Chắc là tôi không đau vì ngã đè lên người anh Hill rồi TɅT."Xin lỗi, xin lỗi." Tôi cuống cuồng đứng dậy ngay khi nhận ra mình vừa nằm đè lên anh. Anh Hill có vẻ hơi đau, nhưng anh vẫn chậm rãi đứng dậy. Nhiều người xung quanh đã tụ lại để nhìn chúng tôi."Đừng đứng giữa đường nữa, các em. Nguy hiểm lắm. Nhanh qua đường đi." Một thầy giáo lớn tiếng nhắc, làm mọi người lùi lại, "Có chuyện gì thế? Các em có bị thương không?"Cả hai chúng tôi cùng lắc đầu."Dạ không có gì nghiêm trọng đâu ạ.""Vâng." Anh Hill trả lời."Được rồi, vậy mau về nhà đi. Thầy sẽ lo chuyện chiếc xe máy vừa rồi. Khu vực trường học cần lái xe cẩn thận, nhất là ở vạch sang đường. Các em nhớ cẩn thận khi về nhà nhé." Thầy dặn dò thêm rồi quay đi."Cảm ơn anh và cũng xin lỗi. Anhcó bị sao không?" Tôi lo lắng hỏi. Thật sự lỗi là ở tôi, đáng lẽ tôi không nên bất cẩn để gây rắc rối cho người khác như vậy."Em không sao chứ?""Dạ, em ổn." Tôi đáp."Tay em đang chảy máu kìa." Anh Hill nói, chỉ vào tay trái của tôi. Đúng là vậy, vừa nhìn thấy vết thương, tôi mới cảm nhận được cơn đau. Không biết có phải do ngã lúc nãy không, có lẽ tôi đã va phải một viên đá."À, không sao đâu. Chỉ là vết xước nhỏ thôi." Tôi quay đi chỗ khác, nhưng nhìn vẻ mặt của anh Hill có vẻ anh không nghĩ như vậy. Tôi lo là anh sẽ bị gãy xương vì tôi đã ngã lên người anh, thậm chí tôi còn làm bẩn đồng phục của anh nữa. TɅT"Em muốn rửa vết thương trước không?""Ừm, để em tự đi rửa." Nhưng chưa kịp nói hết câu, anh Hill đã nắm lấy tay còn lại của tôi và dẫn tôi thẳng đến phòng y tế. Sao anh không nghe tôi nói gì vậy? Có phải tôi hơi quá nhạy cảm không?Tôi để anh Hill dẫn đi, rồi anh bắt đầu rửa vết thương cho tôi ở bồn rửa. Lúc này trong phòng không có ai ngoại trừ con gái cô y tá."Mẹ em đi mua đồ ăn vặt rồi." Cô bé trả lời khi được hỏi. Vậy nên chúng tôi quyết định vào rửa vết thương trước.Tôi cảm thấy ngượng khi ai đó cầm tay mình để rửa vết thương như vậy. Dù vết thương hơi rát, nhưng trước tiên phải rửa sạch hết bụi bẩn trên đó."Em ngồi chờ ở đây một chút. Anh đi lấy nước muối sinh lý để làm sạch vết thương." Anh Hill nói. Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế chờ, không muốn làm phiền anh thêm, vì rõ ràng anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Haha, sao anh lại là một người tử tế như vậy chứ? Nhớ lại ngày hội thao hôm đó, tôi đã rất ấn tượng với anh luôn đó TɅTHình bóng cao lớn của anh quay lại với một chai nước muối lớn, ngồi xuống ghế đối diện tôi rồi bắt đầu chăm chú rửa vết thương. Có lẽ tôi nên nói gì đó với anh, vì dù sao anh cũng đang giúp tôi."À... anh là anh Hill, đúng không?" Tôi hỏi, dù thừa biết câu trả lời. Chỉ là muốn hỏi để bắt chuyện thôi. Chắc anh không nhớ tôi đâu."Ừm." Anh Hill đáp, nhưng mắt vẫn không rời khỏi vết thương."Anh có nhớ em không ạ?" Tôi tiếp tục câu hỏi. Anh Hill ngước lên nhìn tôi, nhíu mày như không nhận ra."Anh đã cầm bảng hiệu cho em trong ngày hội thể thao. Lúc đó anh đến giúp em đỡ vì nó nặng.""À... thật sao, là em à...?""Em tên là Easter, nhưng anh cứ gọi là Ter thôi." Tôi mỉm cười thân thiện với anhHill và anh cũng đáp lại bằng một nụ cười trước khi tiếp tục xử lý vết thương cho tôi."Lần sau nhớ cẩn thận nhé.""À... vâng, em sẽ cẩn thận hơn. Thật xin lỗi ạ." Tôi lại xin lỗi lần nữa vì cảm giác tội lỗi vẫn cứ quẩn quanh trong long, "Cảm ơn anh đã giúp em." Tôi vô tình nói lời cảm ơn thêm lần nữa."Không sao đâu. Em chuẩn bị về nhà à?""Dạ.""Sao về trễ vậy?""Em trực ở thư viện. Còn anh thì sao?" Tôi hỏi."Anh vừa học ôn thi một chút với bạn.""Oa... Tuyệt ghê. Em chưa bao giờ học nhóm ôn thi với ai cả." Tôi nghĩ lý do mà tôi không học nhóm là vì tôi không giỏi việc đó."Vậy em học lớp nào?""Lớp 11/7 ạ.""Lớp 7... cũng là lớp chuyên khoa học đúng không?""Dạ.""Em học nặng không?""Một số môn nặng thật sự. Những môn em không giỏi thì khó kinh khủng." Tôi nói, cười gượng gạo rồi giơ tay kia lên gãi đầu như để giảm bớt sự ngượng ngùng."Em không giỏi môn nào vậy?""À thì..." Tôi im lặng một lúc, suy nghĩ, "Có lẽ là vật lý, hóa học, toán và sinh học.""Hưmm... tất cả đều là môn khoa học nhỉ?"Ừm... liệu tôi có theo kịp những môn này không đây?"Thế còn anh thì sao?" Tôi hỏi ngược lại. Mỗi khi nói chuyện về học hành với những người giỏi, tôi luôn có cảm giác kỳ lạ, không biết tại sao. Ngay cả khi nói chuyện với bạn bè thông minh, tôi cũng cảm thấy như vậy."Hả? Ừm... cũng không có gì đặc biệt cả." Anh Hill đáp. À, không có gì đặc biệt bởi vì anh giỏi tất cả các môn rồi. Thật sự tôi chỉ muốn được một lần như anh thôi."Vậy lớp 12 thế nào? Anh học nhiều lắm à?""Việc chuẩn bị cho kỳ thi khó hơn nhiều.""Đúng là khó thật. Vậy anh định thi vào khoa nào? Anh muốn học khoa gì?" Đây là câu hỏi kinh điển mà ai học lớp 12 cũng bị hỏi. Chắc không dưới mười lần. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi, vì tò mò muốn biết một người tài năng như anh Hill sẽ chọn khoa nào."Anh vẫn chưa biết.""Ơ, thật sao?" Tôi nói, ngạc nhiên."Ừ, vậy em Ter có gợi ý gì cho anh không?" Anh Hill hỏi khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa. Ai lại đi hỏi người vừa mới quen chứ?"Em... không biết nữa. Tùy vào anh giỏi gì thôi." Nhưng vấn đề là anh giỏi mọi thứ... "Có lẽ là bác sĩ? Em nghĩ anh rất hợp để trở thành bác sĩ." Tôi nói, khi nhận ra cách anh Hill chăm sóc vết thương cho tôi cũng rất chuyên nghiệp."Hử..." Anh Hill ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, trước khi giả vờ suy nghĩ một lúc."Như vậy anh sẽ được gặp những bệnh nhân như em mỗi ngày rồi.""Chắc chắn anh sẽ chọn học khoa y.""..."Thình thịch!Trái tim tôi như lỡ một nhịp.Sao tự nhiên... tôi lại có cảm giác trái tim mình sắp tan chảy thế này...?"Em rất ấn tượng vì anh rất tốt bụng, anh còn giúp em trong ngày hội thể thao nữa." Tôi nói, bất giác nín thở. Ôi trời, tại sao tôi lại lỡ nói ra điều này chứ? T^T ,"Và... và anh còn giúp mình không bị xe máy tông. Vậy nên... À, thì...""Cảm ơn, đúng không?""... Dạ."......Tôi cúi gằm mặt, không dám đối diện ánh mắt của anh. Tôi thực sự thích anh đến mức sẵn sàng nói ra điều đó."Anh vui lắm khi biết Ter thích anh từ lúc đó. Điều đó thật tuyệt.""Không cần phải nói ra đâu mà..." Tôi khẽ đáp, giọng nhỏ dần. Sau đó tôi từ từ ngẩng đầu lên và cầm lấy một món đồ ăn nhẹ để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Tóm lại, cả hai chúng tôi đều thích nhau, nhưng suốt nhiều năm qua chẳng ai chịu nói điều gì."Vậy... anh có thể bắt đầu lại từ đầu không?" Anh Hill hỏi, rồi anh giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, "Anh yêu em, Ter."Anh Hill cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên tay tôi, như thể khung cảnh trước mặt được phản chiếu dưới ánh nến êm dịu. Bài hát du dương vang lên, tất cả mọi thứ dường như ngừng trôi...Tôi sẽ nhớ mãi cảm giác chạm tay ấy..."Em cũng yêu anh."Đó là lần đầu tiên...Tôi dám bày tỏ cảm xúc của mình......"Mặt em đỏ quá." North nói khi tôi mở cửa bước vào phòng ngủ. Ôi không... may mà tôi vẫn sống sót... và may mắn là máy lạnh đang bật ở đây. Ừ, có lẽ điều này sẽ giúp tôi nguôi ngoai đôi chút."Thế nào rồi, Ter?" Một lúc sau, North bắt đầu trêu chọc về những gì đã xảy ra hồi chiều. Bây giờ tôi cảm thấy đỡ ngượng hơn một chút so với lúc vừa trải qua chuyện đó."Đừng chọc tao nữa." Tôi thở dài rồi nằm phịch xuống giường."Sao mặt mày đỏ thế? Có phải bác sĩ đã tỏ tình với mày không?""Oái!" North kêu lên ngay khi tôi ném mạnh chiếc gối vào cậu ấy.Liệu đây có phải là chuyện tôi nên kể ra không? Huhu... huhu... tôi không chịu nổi nữa. Càng nghĩ về nó, tôi càng muốn phát nổ. Sau khi tôi nói rằng mình yêu anh, anh Hill bắt tôi phải nói lại điều đó rất nhiều lần.Người kiểu gì thế nhỉ? Không hề nghĩ đến cảm xúc của người khác luôn. À mà, anh chắc không để ý đến việc trái tim tôi sắp vỡ ra đâu."Anh ấy nói thật à?!" Người đang ngồi trước máy tính quay lại hỏi tôi."Ừm." Tôi khẽ trả lời."Shiaaaa...""Th-thật ra, bọn tao chỉ mới nói với nhau rằng bọn tao yêu nhau thôi." Tôi lắp bắp đáp. Trời ơi, tại sao giọng tôi lại run lên thế này?"Thật không? Trời ơi! Tao xấu hổ quá. Hai người thành đôi rồi à?""Chưa.""Hả! Tại sao?" North hỏi với vẻ mặt chán nản."À... anh vẫn chưa xin tao làm người yêu." Tôi nói. Thực lòng mà nói, tôi xấu hổ đến mức quên nghĩ đến chuyện đó luôn."Hai người đã tỏ tình với nhau, mà vẫn chưa là một cặp. Chuyện gì đây? Có phải anh ấy sẽ xin sau không?""Tao không biết, tao không biết, tao không biết!" Tôi hét lên, kéo chăn trùm kín đầu rồi lăn lộn trên giường, "North, tim tao sắp tan vỡ rồi!""Thế thì tốt. Mày phải học cách nói rõ ràng hơn để anh chàng bác sĩ đó biết rằng mày cũng yêu anh ấy.""Thì tao cũng cố nói rõ rang rồi." Tôi nói, giọng nói yếu ớt dưới lớp chăn. Sau một lúc, một lực kéo tôi ra khỏi chăn."Mày đã làm rất tốt, tao mừng cho mày. Tao chắc chắn anh ấy cũng sẽ rất hạnh phúc."Oa huhu..."Đúng vậy. Anh ấy cũng nói thích tao từ lâu rồi mà.""Ha, thôi đủ rồi... Nếu mày cứ khăng khăng như thế thì cả trường sẽ biết mất.""Ơ, thật á...?" Tôi hỏi mà không nhận ra, đầu óc tôi cứ lặp đi lặp lại những hình ảnh giống nhau, như thể não tôi đang ghi lại khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc anh Hill hôn tay tôi. Huhu!"Đúng vậy, chắc chắn có người đã thấy mày đi cùng anh ấy rồi. Chuyện này sẽ lan ra khắp nơi, tin tao đi... Mọi người trong trường đại học cuối cùng cũng sẽ biết đó là mày thôi.""... Ừ, có lẽ vậy." Tôi thở dài nhẹ nhàng."Mày đã sẵn sàng để 'lộ diện' chưa?""Còn làm gì được nữa đây?""Ừ, không còn lý do gì để phủ nhận nữa.""U no."DING!Âm thanh thông báo từ điện thoại khiến tôi ngay lập tức mở ra.Anh Hill đã về đến căn hộ rồi à? Sao lại nhanh vậy?À... không phải anhHill.Ai đây?Night Natthagorn - đã gắn thẻ bạn trong một bức ảnh.À... đó là bác sĩ nha khoa đã nhờ chụp ảnh chung với tôi. Đó là bức ảnh tôi mặc trang phục cà tím, đứng bên cạnh anh Night, mỉm cười với máy ảnh và dòng chú thích:"Little Eggplant, điệu nhảy của m thật đáng yêu :)"Vậy anh Night sao có được Facebook của tôi nhỉ? Tôi không nhớ đã thêm anh hay nhận lời mời kết bạn bao giờ.À... nhưng...Trời ơi!Liệu nh Hill có giận không nhỉ...Tôi xoá gắn thẻ thì có sao không?"Terrrrrrrrrrrrrrr, nhìn này." Tôi đang nghĩ có nên xoá gắn thẻ không vì tôi sợ anh Hill sẽ giận. Và ngay khi tôi chuẩn bị xóa thẻ đó,..."Cái gì thế này?" Tôi đứng dậy và nhìn vào màn hình máy tính của North."Đây, tao nghĩ là không cần lời nào nữa đâu."Cute Boy & Girl - MU - đã đăng một bức ảnh mới cách đây 1 phút.АНН...Đó là bức ảnh anh Hill đang cúi xuống hôn tay tôi. Chụp từ phía sau nên không thể nhìn rõ mặt chúng tôi, nhưng có thể đoán được đó là ai. Ánh sáng từ đèn lồng và nến tạo ra tông màu ấm áp cho bức ảnh. Phông nền là một sân khấu nhỏ với ban nhạc đang chơi nhạc cụ truyền thống miền Bắc."Ter, đây là gì? Sao mày không nói với tao là có chuyện này hả? Quá lãng mạn rồi!" North la to trong khi lắc tôi mạnh mẽ. Tôi cũng rất phấn khích. Tôi không nghĩ là sẽ có người chụp được bức ảnh này.Về phần bình luận và bài đăng, tốt hơn là không nên nhắc đến. Mạng xã hội còn "nóng" hơn cả khi phỏng vấn nữa.DINGVà bây giờ là gì đây?Cute Boy & Girl - MU - đã nhắc đến bạn trong bình luận của họ.Hả!?@Easter Panupong, xin phép được gắn thẻ em nhé, người yêu tương lai của bác sĩ Hill. Chị muốn nói rằng tôi rất ghen tị với m. Hy vọng hai người sẽ bên nhau mãi mãi.Chúc hai người hạnh phúc và may mắn. Còn tôi, tôi sẽ đi khóc và chỉnh lại cảm xúc của mình trước.PS: Bác sĩ Hill đã cho phép chị gắn thẻ em, nhưng có một điều kiện: không ai được chỉ trích em hoặc nói xấu em.Các em, nhớ đọc cái dòng trên đấy. Các fan của bác sĩ, mong các em thể hiện sự tôn trọng tối thiểu đối với một người.Tôi đã được gắn thẻ rồi!May mà anh Hill đã cho phép, nếu không... các fan của anh có lẽ sẽ tấn công tôi mất."Wow, một buổi ra mắt tuyệt vời! Rất nhiều người đã chia sẻ mặc dù bức ảnh mới chỉ vừa được đăng lên. Góc chụp đẹp quá, ánh sang cũng đẹp. Sao mà phiên chợ này lại đẹp thế nhỉ?" North hào hứng nói, "Này, Ter, mày vẫn tỉnh táo chứ? Này." North lại lắc mạnh tay tôi khi thấy tôi không phản ứng.Giờ thì tôi trở lại thực tại. Tôi nghĩ mọi người sẽ biết, nhưng tôi không nghĩ trang đó lại đăng bức ảnh như vậy.Cute Boy & Girl - MU - Một vài giây trước.Đừng giận, mọi người. Máy tính của tôi bị treo và hiện thì nhiều người đang thắc mắc chuyện gì xảy ra. Rồi thắc mắc đó là ai, nhưng chúng tôi để người này trả lời nhé @Hill RatchakitHill Ratchakit: Đây là thật. Và em ấy chỉ thuộc về tôi thôi. Bây giờ mọi người đã biết rồi nên xóa ảnh đi nhé. :)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com