TruyenHHH.com

East Tag You Re Mine Howlsairy

Dịch: Rín

Khi tôi học lớp 10, trong tiết Vật lý, thầy giáo yêu cầu cả lớp làm bài tập cũ, làm bài xong thì nộp bài trước khi kết thúc tiết học. Chúng tôi được sắp xếp ngồi theo nhóm ngẫu nhiên. Nhóm tôi có Mick và tôi là hai chàng trai, còn ba cô gái còn lại thì đang vui vẻ trò chuyện với nhau.

"Này, hôm nay có vẻ anh ấy lại luyện bóng đá đấy." Một cô nói.

"Thật hả? Không thể nào bỏ lỡ được. Hôm trước tớ còn chụp trộm một bức đẹp lắm. Xem này!"

Nói rồi, cô ấy lấy điện thoại ra cho bạn bè xem.

"Anh ấy cởi áo khỏi quần thể thao đó, nhìn mà xấu hổ thay luôn!"

"Thật đấy, mặc đồ thể thao đã đẹp rồi. Nhưng tớ thích nhất là khi anh ấy mặc đồng phục trường cơ vì càng đổ mồ hôi, áo càng thấm, dà áo đồng phục này lại hơi mỏng nữa chứ."

"Nhỏ tiếng lại đi, người ta đang làm bài mà không thể tập trung được đây này." Mick, ngồi cạnh tôi, lên tiếng than phiền khiến cả ba cô gái ngay lập tức quay lại nhìn cậu với ánh mắt không mấy thân thiện.

"Đừng có than phiền, Mick. Cậu còn đang chép bài của bọn tớ đấy. Vậy mà còn bày đặt không tập trung."

"Đúng rồi đó. Chép thêm cả toán đi cho đủ."

"Tự làm đi, Ter lúc nào cũng hoàn thành bài sớm mà." Eve nói rồi quay sang nhìn tôi.

"Cậu ấy thì đúng là đẳng cấp khác mà." Mick chen vào, "Về nhà là cậu ấy đã làm xong hết rồi."

"Ờ, thì đỡ phải mượn bài để chép mà. Tớ lúc nào cũng làm bài ở nhà xong xuôi, chẳng bao giờ phải cuống cuồng làm ở lớp cả." Tôi nói với vẻ tự hào. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy tự hào vì đã làm bài xong trước.

"Giờ làm xong bài rồi, nói chuyện thôi. Này, nhìn đi." Cô ấy nói, đưa điện thoại cho tôi xem một bức ảnh chụp ai đó trong bộ đồng phục cấp ba đang sút bóng ở giữa sân. Tóc hơi rối, lại còn ướt đẫm mồ hôi – rõ ràng là anh ấy đã luyện tập rất chăm chỉ. Điều này làm anh trông vừa ngầu vừa quyến rũ. Không có gì lạ khi anh được các cô gái yêu thích như vậy.

"Ừ, tớ xem bức ảnh này ba lần rồi đấy. Sáng nay Ruby cũng mang bức ảnh này khoe nữa." Tôi nói với vẻ bực bội.

"Ơ thế hả? Này Mick, xem này, đây là bạn trai của tớ – anh Hill, lớp 11/12, đẹp trai ghê chưa!" Eve không chút do dự chìa điện thoại cho Mick xem. Cậu ấy chỉ thở dài ngao ngán. Chắc cậu cũng phải xem bức ảnh này ít nhất ba lần giống tôi rồi.

"Xem đến phát chán luôn rồi. Nghe nói về anh ấy cũng phát chán luôn, gì mà anh Hill quyến rũ thế nào... Suốt cả ngày, các cô gái trong lớp cứ nói mãi." Mick lại phàn nàn trước khi cúi đầu tiếp tục chép bài.

"Thì anh ấy đẹp trai mà, còn rất tài năng nữa. Gần đây sắp đến ngày hội thể thao nên anh ấy phải luyện tập rất nhiều, tối nào cũng ra sân. Cậu biết không, anh ấy học cũng giỏi, nghe nói gia đình còn giàu nữa."

"Những người như các cậu, trí tưởng tượng phong phú thật đấy. Nhưng đã gặp trực tiếp bao giờ chưa? Đã nói chuyện với anh ấy chưa?" Mick hỏi.

"Tớ gặp anh ấy rồi." Tôi đáp, trong đầu nghĩ về một người thường xuyên khiến người khác gặp rắc rối: các cô gái đang say mê anh anh Hill. Anh học lớp 11/12, thuộc khối Khoa học-Tự nhiên của trường tôi. Ở khối này, các lớp từ 7 đến 12 đều theo chương trình khoa học tự nhiên, với lớp 12 là lớp ưu tú nhất – lớp "King Class". Còn tôi thì ở lớp 10/7, một lớp bình thường trong chương trình khoa học tự nhiên và thế là đủ rồi. Tôi không muốn học quá căng thẳng. Chỉ bấy nhiêu thôi mà đã phải chép bài đến mức mỏi tay.

Chuyện này là sao đây?

Mấy năm trước, khi tôi còn học lớp 9, tôi nghe tin đồn rằng có một học sinh lớp 10 mới chuyển đến. Đó chính là anh Hill, đến từ một trường nam sinh danh tiếng. Tôi không rõ vì sao anh lại chuyển trường. Chỉ biết rằng anh rất điển trai, học giỏi và chơi thể thao cũng giỏi nên trở thành tâm điểm chú ý của cả trường.

Hồi đó, tôi vẫn chưa gặp anh Hill vì khối trung học cơ sở và trung học phổ thông của trường được chia ra học ở các khu vực riêng. Nhưng tên của anh thì tôi nghe suốt ngày.

Lần đầu gặp anh, tôi chẳng hề ngạc nhiên khi các cô gái lại phát cuồng như thế. Lên cấp ba, tôi bắt đầu thấy anh ấy thường xuyên hơn – lúc thì ở căng-tin, lúc đi ngang qua trên hành lang, trong phòng thể dục và đặc biệt là ở thư viện. Vì tôi làm thủ thư ở đó, còn anh thì hay đến mượn sách.

Chắc là anh ấy thích đọc sách lắm nên mới học giỏi như thế. Nghe đâu vẫn chưa có bạn gái nên các cô càng được dịp mơ mộng. Dẫu vậy, cũng có nhiều tin đồn về việc anh đang có mối quan hệ đặc biệt với ai đó.

"Cậu đã gặp anh ấy ngoài đời chưa? Thấy sao?"

"Sao lại hỏi tớ?" Tôi nhíu mày, hơi khó hiểu.

"Tớ muốn biết các chàng trai nghĩ gì về bạn trai của tớ." Chắc anh Hill cũng không ngờ mình lại là "bạn trai trong mộng" của cả trường đâu.

"Chẳng có gì đặc biệt cả." Tôi vừa trả lời vừa nghĩ ngợi.

"Sao lại chẳng có gì?"

"Thì... đẹp trai."

"Đẹp trai kiểu gì?"

"Kiểu gì là kiểu gì? Đẹp trai thì cứ gọi là đẹp trai thôi!" Tôi bắt đầu cảm thấy cô bạn này hỏi gì mà kỳ cục.

"Ý tớ là kiểu đẹp ấy – dễ thương, ngầu, hay lạnh lùng quyến rũ?" Eve vẫn chưa chịu buông tha. Tôi quay sang Mick tìm sự giúp đỡ, nhưng cậu ấy chỉ lắc đầu, giả vờ như không nghe thấy.

"Thì... hơi ngầu, kiểu vận động viên ấy." Tôi cố gắng đáp lại câu hỏi đã nghe đến cả ngàn lần.

"Ừ, vận động viên thường ngầu lắm. Nhưng lúc thấy anh ấy học bài, tớ lại nghĩ anh ấy hợp làm bác sĩ hơn."

"Bác sĩ Hill à? Nghe cũng hay đấy. Nếu làm bác sĩ, chắc chắn càng tuyệt hơn."

"Biết bao người thích anh ấy, sao cậu không bỏ cuộc đi?" Mick bất ngờ buông một câu khiến tôi sững người.

Mick đáng ghét thật!

"Ây Mick, đừng đạp đổ ước mơ của mình chứ. Biết bao người thích anh ấy đấy, nhưng mà tớ thì làm được gì đây? Anh ấy là một trong những lý do khiến tớ muốn đến trường mỗi ngày mà. Haizz... Nhưng trong thâm tâm, tớ biết sẽ chẳng bao giờ anh ấy là bạn trai của tớ được. Anh ấy đúng là ở một đẳng cấp khác."

"Thôi nào, làm fan cũng tốt mà. Tớ nghe nói hôm qua Noey đã đi tỏ tình với anh Hill rồi đấy."

"Thật á? Rồi chuyện sao?"

"Cậu có thể hỏi cô ấy, thậm chí mấy chị xinh đẹp lớp trên còn bị từ chối nhiều mà."

Và thế là những câu chuyện phiếm nhạt nhẽo của các cô gái lại tiếp tục giữa tôi và Mick. Thật lòng mà nói, ngày nào tôi cũng nghe về anh đến phát ngán. Tôi chỉ biết về anh qua những lời kể của bọn con gái.

Gần 6 giờ chiều, khi tất cả mọi người đều đã về nhà, tôi vẫn còn ở thư viện để sắp xếp lại sách và ghi danh sách những cuốn đã được mượn. Đồng thời kiểm tra xem có cuốn nào bị thiếu hay không.

"Phanupong, đến đây cô nhờ chút." Tôi quay lại khi nghe cô thủ thư gọi.

"Dạ?"

"Giúp cô việc này nhé." Cô cúi xuống tìm gì đó, sau đó đưa cho tôi một cuốn sổ, "Có người để quên cuốn sổ này mấy ngày rồi. Cô giữ một thời gian mà chẳng thấy ai đến hỏi. Con giúp cô trả lại cho chủ nhân được không?"

"Dạ được." Tôi nhận lấy cuốn sổ từ tay cô.

"Con mang sổ đi trả rồi về luôn đi."

"Dạ, vậy con đi đây ạ." Tôi chào cô rồi quay lại chỗ để lấy cặp sách của mình. Nhưng cuốn sổ này là của ai nhỉ? Tôi chẳng quen biết nhiều người lắm. Không biết có tìm được chủ nhân không đây?

Tên: Ratchakit Patcharakitithorn, biệt danh Hill, lớp 11/12.

À... Tên là Hill, lớp 11/12. À... Là anh Hill đó. Người mà ngày nào tôi cũng nghe nhắc đến...

Tôi từng nghĩ đến việc nhờ một cô bạn cùng lớp trả hộ cuốn sổ này, nhưng chắc chắn cả đám sẽ lao vào tranh nhau giữ lấy nó, nên thôi. Cuối cùng, tôi tò mò mở ra xem thử. Phải thú nhận rằng tôi rất muốn biết cách một người giỏi giang và tài năng như thế sẽ ghi chép thế nào.

Chữ của an đẹp thật, nét chữ ngay ngắn, gọn gàng. Tuy không có màu mè hay trang trí, nhưng lại rất chỉnh chu và cuốn hút – đúng kiểu của một người đàn ông trưởng thành. Đọc ghi chép của anh thôi mà cũng thấy thú vị. Nhưng nghĩ đến chuyện giữ lại cuốn sổ này, chờ đến khi mình lên lớp 11 để có tài liệu tham khảo, lại thấy quá sai. Làm thế thì không hay chút nào.

Lúc đi ngang sân bóng, tôi thấy đông người hơn tôi nghĩ, đặc biệt là mấy cô gái đang ngồi chăm chú quan sát các cầu thủ. Chợt nhớ sáng nay Eve bảo rằng hôm nay anh Hill sẽ ra sân tập, tôi quyết định ghé qua đó xem thế nào, tiện thể trả sổ luôn.

Bước tới khu vực nghỉ ngơi của các vận động viên, tôi thấy có ba, bốn người đang ngồi uống nước. Tôi rón rén tiến lại gần, lịch sự chào họ:

"Chào các anh ạ."

"Sao thế em?" Cả nhóm đồng loạt quay lại nhìn tôi.

"Anh Hill có ở đây không ạ?" Tôi hỏi.

"Sao? À, nó kìa. Em tìm nó có việc gì thế?"

"Dạ, em tới trả cuốn sổ-"

"Ê, Hill! Có người tìm này!" Tôi còn chưa kịp dứt lời, một trong các đàn anh đã hét toáng lên. Anh Hill đang khởi động giữa sân nghe thấy liền quay đầu lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

"Này, có nhóc đến tìm kìa!" Anh ấy lại hét lần nữa đến mức anh Hill phải gật đầu đáp lại, giọng bực bội:

"Biết rồi! Đừng hét nữa, mệt lắm!"

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Hill ở cự ly gần như vậy. Hoặc có lẽ trước đây đã từng, nhưng tôi không chú ý. Giờ nhìn kỹ, anh thực sự rất đẹp trai, hoàn toàn đúng như những gì mọi người hay nói. Mái tóc anh hơi ướt đẫm mồ hôi càng khiến anh trông quyến rũ hơn bao giờ hết.

Anh Hill khẽ nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn tôi đầy thắc mắc.

"À, em mang cuốn sổ này tới trả. Đây có phải của anh không ạ?" Tôi nói, đưa cuốn sổ ra.

Anh Hill nhận lấy, rồi gật đầu:

"À đúng rồi, của anh... Em tìm thấy nó ở đâu vậy?"

"Ở thư viện ạ."

"Ừ, cảm ơn em nhé."

"Không có gì ạ." Tôi gật đầu nhẹ. Anh Hill khẽ cười, một nụ cười dịu dàng khiến tôi bất giác cũng mỉm cười đáp lại trước khi quay người rời đi.

"Ơ... Này, em gì ơi." Tôi khựng lại vì nghe anh gọi, quay lại nhìn. Trông anh như đang phân vân điều gì đó.

"Dạ?"

"À... không có gì."

Nghe vậy, tôi chỉ biết quay đi, trong đầu thầm nghĩ: 'Gọi mình lại chỉ để nói thế thôi à? Kỳ cục thật!'

...

...

...

Sáng hôm sau, vừa đến lớp, tôi đã bị đám bạn bao vây. Một cô bạn lập tức hỏi dồn:

"Hôm qua cậu nói gì với anh Hill thế?"

"Đúng đó, nghe bảo sáng nay tên cậu được réo suốt. Nói mau!" Một đứa khác cũng chen vào, ánh mắt đầy tò mò. Cả đám bạn nhốn nháo, như thể tất cả đều tận mắt chứng kiến cái khoảnh khắc tôi trả cuốn sổ hôm qua.

"Tớ chỉ đến trả lại cuốn sổ thôi. Anh ấy để quên ở thư viện."

"Thật á? Trời đất, sao cậu gấp gáp mang trả vậy? Đưa cho bọn tớ trước thì tớ đã có cơ hội trả sổ rồi!"

"Thì tớ nghĩ anh ấy có thể cần cuốn sổ ngay mà."

"Rồi, thế cậu có lén mở cuốn sổ ra xem không?"

"Tớ chỉ xem sơ qua thôi. Chữ viết của anh ấy đẹp lắm." Tôi thành thật đáp.

"Chữ đẹp á? Trời ơi, thế sao không chụp lại luôn? Uổng quá trời, Ter!"

"Tớ không nghĩ là mình làm gì sai. Có vấn đề gì à?" Tôi thì thầm, cảm thấy hơi bối rối, "Anh ấy thường xuyên đến thư viện mà. Nếu muốn gặp thì cứ đến thư viện đi."

"Thật sao? Hôm trước tớ đến mà không thấy anh ấy đâu cả."

"À, thật hả? Nhưng tớ và anh ấy hay gặp nhau vì tớ trực thư viện mà. Anh ấy thích lên đó đọc sách cùng bạn bè lắm. Mỗi tối tớ đều đến thư viện, gần như lúc nào cũng thấy anh Hill, chỉ có mấy hôm như hôm qua là không gặp thôi... Chắc anh ấy đang tập bóng đá."

"Chắc là cung hoàng đạo của chúng mình không hợp với anh ấy, haizz... Nhưng mà hôm qua, khi tớ thấy anh ấy luyện tập, tớ thấy vui lắm. Chỉ tiếc là anh ấy không cởi áo, mấy người bạn khác đều làm rồi, sao anh ấy không làm nhỉ?"

"Tớ cũng chưa bao giờ thấy anh Hill cởi áo. Tớ muốn thấy lắm."

"Ngày thể thao sắp đến rồi đấy, anh Hill có thể sẽ là trưởng nhóm của chúng ta."

"Đi hỏi anh ấy xem, nếu anh ấy đồng ý thì tuyệt, nhưng tớ nghĩ anh ấy sẽ không nhận đâu, cậu biết mà."

Tôi cảm thấy anh Hill không thực sự muốn tham gia vào việc đó. Anh muốn tập trung vào thể thao thôi.

"Anh ấy mới là ngôi sao thực sự trong đội bóng của chúng ta. Mình cũng muốn anh ấy tham gia cả hai, nhưng chắc anh ấy cũng rất mệt."

"Vậy sao lại bàn về anh ấy ở bàn này?" Tôi hỏi khi đi qua đi lại. Hóa ra cả nhóm đều đến ngồi quanh bàn tôi để bàn chuyện thể thao và thực ra không còn chỗ nào để làm bài tập nữa.

"Ngày thể thao đang đến gần, ai mà chẳng háo hức chứ."

Trường tôi phân công nhiệm vụ cho các lớp. Mỗi lớp sẽ có một màu và mỗi màu phụ trách một số công việc. Lớp tôi, Mathayom 4/7, có màu đỏ, cũng giống lớp của anh Hill. Ngoài việc một số bạn được chọn làm nhân vật chính và tham gia diễu hành thì tôi không có việc gì phải làm. Nói chung là tôi khá tự do và không có chuyện gì phải lo về thể thao. Có lẽ tôi chỉ đến làm nhiệm vụ thôi.

3:25 sáng.

Lẽ ra giờ này tôi phải ngủ rồi. Vâng, đến cả gà cũng chưa tỉnh thì tôi đang làm gì ở đây vậy? Tôi ngáp ngắn ngáp dài trên sàn lạnh, lấy túi xách làm gối và áo khoác làm chăn. Mới có 3 giờ sáng, mà tôi thì ngủ lúc nửa đêm, rồi tại sao con người lại phải tự hành hạ mình thế này?

Mick, người cùng chung số phận, ngồi dựa vào tường, cố gắng ngủ, nhưng khác với tôi, còn có bao người đang phải chịu đựng cơn mệt mỏi này, ánh sáng sáng chói làm cho mắt tôi cứ mờ đi và tiếng ồn to lại càng làm cho việc ngủ càng thêm khó khăn.

Vâng... Đây là nơi tập trung để trang điểm và mặc đồ đỏ chuẩn bị cho cuộc diễu hành vào ngày hội thể thao hôm nay. Ôi trời, tôi tưởng sẽ được nghỉ ngơi thoải mái, không phải làm gì cả, nhưng cuối cùng, vì không đủ người, tôi bị ép tham gia cuộc diễu hành.

Đi bộ không khó, nhưng cái khó nhất là khi bước vào lượt thứ ba. Tôi bắt đầu phát điên lên...

Vì cuộc diễu hành sẽ bắt đầu lúc 7 giờ sáng mà mọi người đều phải tập trung trang điểm, ai cũng phải vội vã nếu không sẽ không kịp. Tôi vẫn nhớ giọng than vãn của bố khi ông phải chở tôi đến trường từ rõ sớm.

Tôi hiểu ngay.

Tôi hiểu bố, vì trong lòng tôi cũng cảm thấy như vậy. Nếu bạn buồn ngủ mà không được ngủ thì thật là một tội ác. Bố tôi là cảnh sát và đêm qua có một vụ tai nạn nên ông phải đi xử lý, khi về đến nhà đã là ba giờ sáng và ông thấy tôi ngồi đợi trước cửa.

"Ôi Ter, sao cậu lại ngủ ở đây?" Tôi nghe thấy tiếng Eve gọi thì mở mắt nhìn, thấy cô ấy mặc bộ đồ thể thao bình thường.

"Tớ buồn ngủ quá, làm ơn cho tớ ngủ đi." Tôi nói, giọng vẫn còn ngái ngủ trước khi lại nhắm mắt lại.

"Sao vậy? Cố lên đi, hôm nay là ngày thể thao mà."

"Tớ hào hứng chứ nhưng cũng buồn ngủ lắm."

"Vậy mấy anh chàng có phải trang điểm không?"

"Tớ thấy có phải đánh kem nền nhưng cứ để các cô gái thay đồ xong đã. Eve cứ trang điểm cho xong đi rồi hẵng gọi bọn tớ."

"Ôi không, Mick cũng vậy, dậy đi, làm bạn với tớ đi, dù sao cũng hiếm khi tham gia diễu hành mà."

"Uh, cố lên đi, Eve." Tôi chẳng biết mình đang nói gì nữa. Cảm giác chóng mặt và mơ màng, thật khó chịu khi có người đánh thức mình. Tôi nhanh chóng ngủ lại.

"TER, TER, dậy đi!" Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng Eve gọi, cô ấy còn lắc tôi thật mạnh nữa.

"Hưmm, gì vậy? Gọi tớ dậy trang điểm hả?"

"Không, nhưng nhìn kìa, anh Hill ở đây kìa. Tim tớ đập nhanh khi nhìn thấy anh ấy rồi. Sáng sớm sao mà đã may mắn thế nhỉ?" Tôi ngẩng đầu lên và nhìn theo hướng cô ấy chỉ. Thực sự là anh Hill, nhưng hình ảnh hơi mờ mờ.

"Mấy giờ rồi?" Tôi hỏi.

"3:50 sáng rồi."

"Eve, bọn tớ chỉ mới ngủ có 20 phút thôi."

"Cũng khá nhiều đấy, mọi người cũng gọi dậy trang điểm rồi kìa."

"Nhưng mà... dù sao thì, được ngủ thêm 1 phút nữa thôi tớ cũng thấy biết ơn rồi đó." Tôi nói rồi lại gục đầu xuống túi và cố gắng ngủ tiếp.

"Anh Hill không chơi trống, cũng không tham gia diễu hành đâu, chắc là đến kiểm tra đội hình."

"Chắc vậy." Tôi trả lời, vẫn còn mơ màng.

"Úi, anh ấy vừa nhìn lướt qua đây kìa. Anh ấy nhìn tớ à? Chắc chắn là đang nhìn tớ rồi. Ôi, để tớ tưởng tượng chút đã." Cậu ấy nói gì vậy? Tôi nhắm mắt lại.

"Đúng vậy. Anh ấy đang nhìn Eve, chắc chắn là thích Eve rồi."

"Ter! Mày đang nói gì vậy?!!" Eve vội vàng đấm vào tay tôi khiến tôi giật mình. Trời ơi, sao những người đanh buồn ngủ lại phải chịu đựng chuyện như này chứ?

"Em, qua đây trang điểm đi."

"Chết tiệt, bị gọi rồi."

"Không sao, để người khác đi trước đi."

"Mick, dậy đi. Cậu bị gọi để trang điểm rồi." Eve quay sang đánh thức Mick.

"Ter, cậu dậy đi."

"Cậu dậy đi, Mik."

"Em ơiiii."

Hưmm... Ai đang gọi vậy? Nghe không quen lắm.

"Em, dậy đi."

Đã đến lúc trang điểm chưa nhỉ? Ủa? Tôi muốn ngủ thêm chút nữa mà, cho tôi năm phút nữa được không?

"Thêm năm phút nữa."

"Muộn rồi đấy."

"Ưmmm, tớ biết rồi. Cậu đi trước đi."

"Nếu em không dậy, anh sẽ kéo em ra ngủ trên xe đấy."

"Được rồi, tớ dậy đây." Tôi nói với giọng ngái ngủ, từ từ đứng dậy khỏi sàn. Tôi dụi mắt để cố gắng tỉnh táo. Ai đã đánh thức tôi vậy? Và Eve đi đâu rồi?

"Em, đi thay đồ đi."

"À, dạ vâng." tôi trả lời trước khi cố mở mắt lần nữa. Giọng nói này thật quen thuộc.

Ơ...

Anh Hill... Tại sao lại là anh đến đánh thức tôi? Và khi anh nói sẽ "đưa tôi đi," ý anh là sẽ kéo tôi dậy và đẩy tôi xuống cầu thang à? Sao anh lại ác thế?

"Em đợi một chút là đến lượt trang điểm rồi." Anh Hill nói, "Em dậy nổi không?"

Anh hỏi, đưa tay ra như muốn giúp tôi đứng lên. Tôi cảm thấy mình yếu ớt và buồn ngủ nên tôi đưa tay và nắm tay anh. Anh từ từ kéo tôi dậy.

"Cảm ơn ạ." Tôi nói với giọng cảm kích, rồi loạng choạng đi đến chỗ Mick, người đang trang điểm. Mặt cậu ấy vẫn như mới ngủ dậy, chẳng có gì thay đổi, "Sao cậu không đánh thức tớ?" Tôi hỏi.

"Tớ cũng suýt ngất đi đây. Anh ơi, làm ơn véo chân em đi." Mick nói. Đàn anh đang trang điểm véo chân Mick như cậu ấy yêu cầu. Mick kêu lên và tỉnh hẳn.

"Ừ, không nóng lắm." Eve nói, mặc đồ truyền thống Thái, đứng cạnh tôi và cầm một cái biển, dù tôi đã được trang điểm xong, nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình chưa tỉnh hẳn. Thêm nữa, cái biển này thật nặng, dù sao nó cũng là biểu tượng của trường mà.

À và kiểu khắc trên đó cũng khác.

"Cũng hơn 7 giờ rồi đó Eve, sao mà không nóng được chứ?" Tôi hỏi.

"Kontin, vậy có nghĩa anh Hill là người dẫn đoàn đúng không?" Eve hỏi.

"Chắc là vậy." Tôi trả lời.

"Thật đáng tiếc, sao anh ấy không làm trưởng nhóm đội trống nhỉ?"

"Tao không biết." Tôi trả lời, không mấy quan tâm. Lúc này, tâm trí tôi chỉ mong có một cái giường thôi. Mick cũng thế, mí mắt cậu ấy đang khép lại rồi kìa.

"Nhưng mà việc dẫn đầu đoàn diễu hành cũng tốt đấy, có thể ở gần nhau nè, cảm thấy như có một đàn anh đang bảo vệ mình vậy." Eve nói. Người dẫn đoàn là đúng như tên gọi của nó. Người đó sẽ chịu trách nhiệm ngăn không cho người khác vào đoàn diễu hành, giống như lúc này chúng ta đang đi trên một làn đường vậy, chúng ta phải cẩn thận để không để những chiếc xe từ làn đường khác cắt đường. Người đó cũng phải làm nhiều việc khác, như phục vụ nước và lau mồ hôi cho người diễu hành này.

Năm ngoái, một cô gái bị trẹo chân vì đi giày cao gót. Người dẫn đoàn phải mang giày đến cho cô ấy. Nhưng ai là người nghĩ ra ý tưởng đi diễu hành như này nhỉ? Tôi cũng chả biết, nhưng nghĩ đến tình trạng buồn ngủ của mọi người, tâm trí thì không hoàn toàn tỉnh táo, xong ăn thì ít nhưng phải diễu hành một đoạn dài thì cũng nên thông cảm ít nhiều cho nhau chứ nhỉ?

Anh Hill mặc một chiếc áo thun đỏ của nhân viên kết hợp với quần và một đôi giày thể thao nên dễ dàng nhìn thấy anh đang đứng ở đâu. Chắc chắn mấy cô gái sẽ lại hét ầm lên vì sự cuốn hút này cho coi, đặc biệt là cậu bạn trẻ đứng cạnh tôi không ngờ anh Hill lại có thể nổi bật đến vậy.

Đoàn diễu hành bắt đầu đi sau một lúc. Phía trước tôi, họ khiêng một chiếc kiệu, một cô gái mặc trang phục truyền thống Thái rất đẹp có vẻ như tên là chị Thanmind và cô ấy cũng là một trong những người phỏng đoán của anh Hill. Tôi biết vì Eve đã nói với tôi như vậy.

Tôi không biết sao, nhưng tôi nghĩ người mang kiệu là người đáng thương nhất.

"Em ổn chứ?" Anh Hill hỏi và đến bên tôi lúc nào không hay.

Khi đi cùng nhau như thế này, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.

"Dạ." Tôi gật đầu trả lời.

"Nhưng mặt em nhợt nhạt quá." Người kia nói, không chắc là chỉ nghĩ vậy hay không.

Nhưng giọng nói của anh lẫn chút lo lắng. Thật là một người tuyệt vời mà, anh lúc nào cũng quan tâm đến người khác.

"Dạ." Tôi cười, nhưng bây giờ cái biển hiệu quá nặng khiến tay tôi hoàn toàn mệt mỏi. Tôi quay lại nhìn Eve, nhưng tình trạng của cô ấy cũng không khá hơn. Tay cô ấy đang run rẩy. Thật sự, cần đến tận bốn người mới có thể cầm nổi cái này mà TɅT.

"Đang nặng hả? Để anh cầm giúp em." Anh Hill nói trong khi cầm lấy biển hiệu giúp tôi, "Ice, đến giúp cầm biển hiệu cho đàn em đi." Anh Hill kêu to. Một thành viên khác trong đội ngũ gần đó đã đến giúp nâng biển hiệu cho Eve.

Làm sao mà tôi lại phải cầm cái này trong khi nó lại nặng như vậy nhỉ? Ngay lúc này, tôi và Eve đang cầm biển hiệu bị kéo lê trên mặt đất. Thật sự, khi không có gì giữ nó lại, nó trở nên rất khó cầm, vì vậy chúng tôi cứ đi ở giữa. Và khi tôi quay lại nhìn phía sau, tôi phát hiện Mick cũng đang được người khác giúp đỡ nâng biển hiệu. Đúng là bạn bè chung kiếp số phận mà TɅT.

"Trời ơi, nhìn cơ bắp tay của anh ấy kìa, cả mấy cái mạch máu nữa. Oh, tớ chết mất. Cái anh chàng này thật tuyệt." Eve thì thầm khiến tôi không thể không chú ý. Nhiều phụ nữ thích đàn ông có nổi gân trên tay, tôi nghĩ điều đó cũng dễ hiểu vì nó trông thật ngầu và mạnh mẽ. Tôi vừa phát hiện ra là anh Hill cũng có cơ bắp nữa này. Ah, nhưng tôi không biết đâu nhá, còn cậu ấy thì sao cứ nói với tôi thế nhỉ?

"Hill không tham gia diễu hành nhưng sao lại cầm biển hiệu thế ạ?" Một thành viên khác trong đội ngũ đến gần và đùa. Anh Hill không trả lời, chỉ nhún vai, "Nhưng mày cũng đang ở bộ phận thể thao mà, đúng không? Sao mày lại đến giúp kiểm soát đoàn diễu hành? Không mệt sao? Không phải sắp có trận bóng đá rồi à?"

"Có người cần phải chăm sóc ấy."

"Ai vậy?"

"Không nói đâu."

"Ừ, nhưng việc quản lý đoàn diễu hành không được tốt lắm. Bữa sáng cho các em không đủ, phải họp lại gấp thôi, có mấy em diễu hành đến sắp ngất rồi kia kìa."

"Tệ nhỉ."

"Vậy còn trận bóng đá thì sao? Hôm nay chúng ta đấu với đội Green trong vòng chung kết. Mày là đội trưởng đội bóng đá, nghĩ xem có thắng không?"

Hả? Anh Hill là đội trưởng đội bóng đá của chúng tôi sao? Ngầu thật đấy.

"Chắc là thắng rồi."

"Hôm nay trông tâm trạng mày tốt đấy."

"Ơ, mày đang nói ai đấy nhể? Thanmind hôm nay đẹp không, ngồi kiệu trông như tiểu thư vậy, bộ đồ truyền thống Thái Lan không dây thật sự rất đẹp luôn ấy." Đàn anh nói nhỏ với anh Hill, nhưng tôi đứng gần đó nên cũng nghe được khiến tôi quay đầu nhìn chị Thanmind đang ngồi trên kiệu ở phía trước. Chỉ thấy được phía sau thôi... Nhưng tấm lưng ấy vẫn đẹp, da trắng như sữa luôn.

"Một chút."

"Đúng là ngày nào cũng gặp nhau nên mới nói thế mà." Anh ta nói, không quên bĩu môi một cái nữa.

"Đi lấy cho tap chút nước đi." Anh Hill bên cạnh khẽ ra hiệu. Người kia nhanh chóng đi tới, lấy một ly nước nhỏ từ một thành viên khác trong đội ngũ.

"Nè."

"Đưa tao." Anh Hill nói.

"Đây." Sau đó anh đưa ly nước cho tôi. Tôi không quên cảm ơn trước khi nhận lấy. Rồi anh cũng đưa một ly khác cho Eve.

Khi chúng tôi tiếp tục đi thì đã gần đến cổng trường. Lúc này, chúng tôi phải tự cầm biển hiệu. Nếu để thành viên khác cầm thay thì trông sẽ không được đẹp. Dù sao thì chỉ cần đi qua bãi cỏ trong sân trường là xong nhưng hôm qua mới mưa xong nên tôi hơi ngại đi T^T.

"Em chịu được không? Nếu mệt quá thì cứ nói nhé, được chứ?" Anh Hill hỏi, giọng pha chút lo lắng.

Tôi gật đầu ra hiệu rằng mình ổn. Sau đó, anh quay lại với các thành viên khác trong đội, nhưng vẫn đứng không xa tôi lắm.

"Nhìn đúng kiểu tận tâm quá nhỉ." Eve lên tiếng.

"Chứ gì nữa..."

"Trời ơi, càng ngày càng đáng yêu. Khoảnh khắc anh ấy cầm giúp mình tấm biển ấy, mình thề sẽ nhớ đến tận cuối đời. Cưng xỉu luôn!" Tôi chỉ biết thở dài trước cơn mê mệt không hồi kết của Eve với anh Hill. Có lẽ rồi tôi cũng sẽ quen thôi.

...

...

...

"VÀ ĐÂY LÀ MỘT PHA LẬP CÔNG ĐẸP MẮT! ĐỘI TRƯỞNG ĐỘI ĐỎ ĐÃ GHI BÀN! ĐỘI ĐỎ DẪN TRƯỚC RỒI!!"

Giọng bình luận viên vang vọng qua loa khắp sân. Mick và tôi đang đứng ở khu vực đội mình cổ vũ cũng tranh thủ lẻn vào gian hàng của tụi nhỏ kiếm chút nước uống và đồ ăn vặt.

Bọn tôi chỉ ăn một chút thôi, thề đấy, không ăn nhiều đâu. Không khéo lại hết sạch phần mấy nhóc mất.

Ngay khi anh Hill ghi bàn thắng đầu tiên, cả sân như nổ tung trong tiếng reo hò. Đặc biệt là khu vực cổ động viên, họ vỗ tay phấn khích không ngừng. Tiếng cổ vũ thật sự sôi động, tôi đoán chắc sau trận này, anh Hill sẽ thu về thêm kha khá fan nữa. Một người vừa giỏi vừa cuốn hút thế này, không mê mới lạ!

Nhưng hiện tại, tôi chỉ loay hoay lục túi kiếm đồ ăn vặt. Mick thì cứ tấm tắc bảo: "Ảnh anh Hill đẹp trai lắm luôn."

"Cậu lo mà xem đi, bỏ đồ ăn vặt xuống một lúc xem sao." Mick càm ràm, làm tôi đành tạm ngừng nhâm nhi.

"Này, cậu có muốn ăn đùi gà không?"

"Có chứ!"

"ĐỘI ĐỎ LẠI ĐANG TIẾN CÔNG! SỐ 11 CHUYỀN BÓNG CHO SỐ 4. LIỆU ĐỘI TRƯỞNG CÓ TIẾP TỤC LẬP CÔNG KHÔNG ĐÂY?!"

"Hill! Hill! Tiến lên nào! Quá đỉnh luôn, tớ thích cậu thật rồi đấy!" Các anh chị cổ động viên trên khán đài gào lên không ngừng, tiếng cổ vũ vang dội khắp cả sân. "Nếu đội cậu thắng, tớ nguyện làm vợ cậu luôn!!"

"Khoan, nói thế làm gì, lỡ Hill nghe được chắc không dám chạy nữa mất." Ai đó chen vào, cười ha hả.

"Vậy thì làm chồng tớ đi, tớ xin đấy!"

"Tớ cũng muốn đội trưởng đội đỏ làm chồng mình!"

Nghe mấy lời cổ vũ hừng hực khí thế mà tôi không khỏi rùng mình. Không biết những người trong sân nếu nghe thấy những tiếng hét này, liệu có chạy hăng hơn không?

Bản thân tôi chưa từng tham gia thi đấu nên cũng không biết cảm giác được ủng hộ cuồng nhiệt thế nào. Nhưng có vẻ như khi mọi người đồng lòng cổ vũ thế này, không khí thực sự sôi động. Có lẽ chính vì vậy mà sân bóng lúc nào cũng đông nghịt người.

"Nếu cậu đã đẹp trai thế này thì thắng thua gì cũng được, tớ đầu hàng rồi. Hill, cởi áo ra đi, tớ muốn thấy cơ bụng của cậu!"

"Đúng rồi, cởi áo đi! Ủa khoan, chúng ta đang cổ vũ cậu ấy thi đấu mà? Sao lại thành đòi cởi áo rồi?"

"Số 9 chơi cũng tốt ghê. Sao cầu thủ nào cũng giỏi thế nhỉ?"

Anh Hill thì vẫn cực kỳ tập trung, nhìn cách anh di chuyển là biết ngay. Một vài người trong đội có vẻ uể oải vì phải chơi trong khi trời nắng gắt. Nhưng Hill thì không, anh vừa dồn hết sức vừa thể hiện kỹ năng rất xuất sắc.

Người như anh Hill đúng là "hoàn hảo" về mọi mặt, vừa tài năng, vừa cuốn hút. Rốt cuộc, trên đời này anh còn thiếu điều gì nữa không?

Tiếng còi của trọng tài vang lên, kết thúc hiệp một. Các cầu thủ lập tức rời sân về khu vực nghỉ ngơi, đội đỏ cũng nhanh chóng quay về. Anh Hill bước tới, cả người đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng vì vận động, ánh nắng chiếu xuống khiến hình ảnh ấy càng nổi bật.

"Trời ơi! Vừa rồi là cú 'hạ gục' cả một đám luôn đó!"

Một tiếng hét vang lên khi anh Hill vén áo lau mồ hôi trên mặt, để lộ cơ bụng rắn chắc bên dưới. Cả đám người đồng loạt nín thở, ánh mắt không tài nào rời khỏi cảnh tượng ấy.

"Hill chơi hay lắm, nhưng nhớ cẩn thận số 12 nhé. Cậu ta suýt nữa va vào em mấy lần rồi." Huấn luyện viên nhắc nhở, giọng đầy quan tâm.

"Dạ vâng." Anh Hill gật đầu đáp, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy quyết tâm.

"Pipe, chú ý đừng dâng lên quá cao, giữ vị trí chặt vào."

"Rõ, anh." Pipe nhanh nhẹn đáp lại.

Đang lúc họp bàn chiến thuật, đàn anh bất ngờ quay sang tôi:

"Em, mang nước cho các cầu thủ đi."

Tôi hơi ngẩn người, không hiểu sao việc này lại rơi vào mình, nhưng vì đứng gần thùng nước lớn nên đành làm theo. Vừa nãy, tôi và Mick còn lén uống chút nước ngọt từ đây. Giờ thì cả hai xắn tay lấy vài chai nước lạnh từ thùng đá, lần lượt đưa cho các cầu thủ.

"Nước đây ạ." Tôi chìa chai nước cho anh Hill.

"Cảm ơn em." Anh nói kèm theo một nụ cười dịu dàng khiến tim tôi thoáng chùng xuống. Sáng nay, anh còn giúp tôi cầm biển. Một người nổi tiếng lạnh lùng, chẳng mấy khi quan tâm đến ai, vậy mà hôm nay lại... ấm áp đến vậy.

Hiệp hai sắp bắt đầu, đội chúng tôi đang dẫn trước 1-0. Chỉ cần duy trì thế trận, chiến thắng gần như đã nằm chắc trong tay.

"Chị em ơi, hò to lên nữa đi! Lớn hơn nữa, làm cho khí thế hừng hực nào!" Đàn an phụ trách cổ vũ hét lớn, khuấy động cả khán đài.

Ngay lập tức, khu vực của đội đỏ nổ tung trong tiếng reo hò náo nhiệt, át hẳn tiếng cổ vũ từ phía đội xanh, đối thủ của chúng tôi. Không khí thật sôi động, khiến tôi choáng ngợp. Cảnh tượng này còn cuồng nhiệt hơn cả những gì tôi từng thấy hồi cấp hai.

Đột nhiên, tiếng hét thất thanh vang lên từ khán đài. Anh Hill bị đối thủ chơi xấu, đá trúng chân khiến anh ngã xuống sân. Trọng tài lập tức thổi còi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Tim tôi thắt lại. May mắn thay, sau khi được kiểm tra, anh Hill không bị chấn thương nghiêm trọng và vẫn có thể tiếp tục thi đấu. Nhưng cầu thủ phạm lỗi đã bị phạt thẻ vàng.

Không khí trên sân càng thêm căng thẳng, nhưng ít nhất... anh Hill vẫn ổn.

"Chuyện gì thế? Chơi không lại thì chơi xấu à? Thật chẳng ra dáng đàn ông chút nào." Ai đó lên tiếng đầy bức xúc.

"Chắc cậu ta không cố ý đâu." Một người khác bênh vực.

"Không cố ý? Nếu chồng tôi có mệnh hệ gì thì sao? Ai chịu trách nhiệm đây?"

Tôi đứng dậy, bước tới gần hơn để quan sát. Anh Hill có vẻ không sao cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là cú ngã chứ không có gì nghiêm trọng.

Nhưng chiếc áo của anh thì đầy bùn đất. Đúng như tôi đoán, mặt sân hôm nay vẫn ẩm ướt vì cơn mưa hôm trước, chỗ anh Hill ngã lại đúng ngay vũng lầy.

"Đưa áo khác cho em ấy thay." Huấn luyện viên đội đỏ hét lớn, "Em ấy không thể tiếp tục chơi với cái áo bẩn thế này được."

Cả khán đài như nín thở chờ đợi. Ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...

Anh Hill sẽ cởi áo.

"Á! Á! Trời đất ơi, cơ bụng kìa! Sáu múi! Sáu múi chuẩn chỉnh luôn!"

"Ôi mẹ ơi, sao trắng thế? Ăn đèn huỳnh quang à? Nhìn ngon quá!"

"Cơ bụng đẹp thế này... cho tôi sờ một cái đi!"

"Không cần mặc áo đâu, anh Hill! Cởi luôn mà đá đi!"

Chỉ vài giây ngắn ngủi để anh thay áo, nhưng đủ để làm náo loạn cả khán đài. Đặc biệt là đám nữ sinh, ai cũng ngỡ ngàng trước làn da trắng mịn của một vận động viên suốt ngày phải phơi nắng.

Cơ bụng 6 múi của anh Hill... quá sức hoàn hảo, quá sức hút hồn, và thật sự không giống một học sinh trung học bình thường.

Lúc này, trái tim tôi... đang đập loạn nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com