East Tag You Re Mine Howlsairy
Dịch: Lư Trì Canh RinChúng tôi ăn thịt lợn, tuy chỉ một phần nhưng cũng đủ cho ba người ăn no. Thực ra giá đồ ăn rất phải chăng, mặc dù nếu tôi phải tự trả tiền thì có lẽ tôi sẽ không đủ khả năng chi trả. Tôi, người đã ngồi gần hai tiếng đồng hồ, cảm thấy tươi tỉnh hơn nhiều sau khi ăn. Sau đó, chúng tôi ngồi xuống, tìm thứ gì đó để đọc và trò chuyện vui vẻ cho đến giờ họp nhóm.Chúng tôi đi kẹp ba vì chỉ có Foam có xe máy. May mắn thay chúng tôi đã đến nơi an toàn dù rất nguy hiểm. Khi đến bãi đậu xe của khoa, tôi liếc nhìn khoa y bên cạnh và chợt thấy choáng váng.Tên khốn đó đang ở đây...Điều đó cũng bình thường mà nhỉ? Trường chúng tôi thiết kế với các tòa nhà khoa liền kề, nhưng hôm nay tôi mới nhìn thấy anh ấy đấy.Tôi không muốn phải nghĩ về điều đó chút nào. Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là cẩn thận kẻo anh ấy nhìn thấy tôi. Haha... có vẻ như tôi phải trải qua những năm đại học của mình một cách hết sức cẩn thận rồi."Tại sao tòa của khoa y lại đẹp như vậy? Hơn nữa còn có ký túc xá riêng và cà phê trong tòa nhà còn rất ngon nữa. Thật không công bằng chút nào!" Foam phàn nàn sau khi xuống xe. Tôi nghe xong liền quay lại nhìn kỹ hơn. Tòa nhà thực sự rất đẹp. Tôi không biết nó đã được sửa lại bao nhiêu lần rồi nữa."Cà phê thôi mà mày cũng kêu ca à?""Người bán cũng dễ thương nữa.""Ờ, cái đó thì không công bằng chút nào.""Cái gì?""Dì ở căng tin bên đó rất tốt bụng, mỗi lần tao đến đó, dì đều cho tao đồ ăn nhẹ." Tôi ngắt lời."À, tao không biết. Nếu biết thì đã không tốn nhiều tiền mua cafe rồi nhỉ?" Foam vừa nói vừa cười."Mày nghĩ ai cũng hào phóng thế à?" Tôi nói và chúng tôi đi về phía sau tòa nhà khoa.- Cảnh báo! Đừng cho Khao Nīo ăn nó đã béo lắm rồi! -Có những tấm biển cảnh báo trên các cây cột được gắn vào như thể những lời cảnh báo việc không nên cho động vật ăn. Nghiêm túc mà nói, có kinh phí làm mấy tấm áp phích như này không thấy vô ích à?"Tại sao? Chẳng lẽ là Khao Nīo (xôi) khiến con chó béo lên?" Foam bối rối hỏi tôi."Foam! Khao Nīo là tên của một con chó. Haha. Mày không biết à? Mày không biết tụi nó nổi tiếng ở khoa chúng ta lắm à?" Tôi nói và Typhoon đã xác nhận điều đó."Ờ, tao không bét." Nó nói có chút bối rối.Cuối cùng chúng tôi cũng đến phòng họp như đã thống nhất. Không có nhiều người, chỉ có các tiền bối và bạn học của chúng tôi cũng đã hẹn trước. Khoa của tôi không có nhiều khoa nhưng cũng không phải là khoa nhỏ nhất trong số các khoa khác. Có thể nói là nó ở giữa, mặc dù nó chắc chắn không có nhiều sinh viên như khoa khoa học và kỹ thuật."Những học sinh mới đến, các em hãy xếp hàng ở đây. Tôi sẽ phát bảng tên cho các em để đeo trong thời gian khai giảng học kỳ này." Một người phụ nữ cầm micro thông báo trước cửa phòng họp khiến mọi người phải xếp hàng dài, trong đó có cả ba chúng tôi."Biệt danh của em là gì? Và hãy cho tôi biết mã số sinh viên của em nữa" Khi đến lượt tôi, anh ấy hỏi tên và mã số của tôi."Easter, mã số 034.""Easter 034. Tên lạ mà cũng dễ thương. Năm nay bạn có muốn đăng ký làm giảng viên tháng không?" Người tiền bối viết bảng tên nhìn lên. Anh cười nhẹ và nói rằng anh chỉ đùa thôi."Mày trêu em ấy à? Em ấy là con trai đó." Những tiền bối khác quay lại và nhìn anh."Ờ, nhưng em ấy dễ thương mà.""Hahaha, ai mà chấp nhận làm chứ?" Tôi nghĩ họ đang đùa và hơn nữa, tôi không muốn làm điều đó. Tôi không thể chịu đựng được việc đứng trước mặt nhiều người."Hahaha, thế là đủ rồi. Tôi không thể nói chuyện với em lâu được, vì em đằng sau trông như muốn ăn đầu tôi rồi. Tôi xin lỗi...Tôi xin lỗi..."Tôi quay lại nhìn. Chắc chắn rồi, Foam nhìn chằm chằm với ánh mắt giận dữ đến mức tưởng chừng như đầu tôi sẽ biến mất bất cứ lúc nào."Đây là bảng tên của em."Tôi nhận được một tấm bìa cứng có tên tôi trên đó, nói lời cảm ơn và treo nó lên. Đó là một mảnh bìa cứng đơn giản được cắt thành hình tròn với tên, mã và chuyên ngành được viết bằng mực đen. Tôi bí mật nghe nói rằng đây không phải là bảng tên chuẩn, nếu chuẩn thì sẽ đẹp hơn. Nhưng trước tiên chúng tôi phải trải qua những hoạt động do các tiền bối chuẩn bị.Sau khi đợi cho đến khi mọi người nhận được bảng tên, các tiền bối dẫn chúng tôi vào một phòng họp lớn, nơi họ cho chúng tôi lời khuyên, trò chuyện, nhảy múa, đánh trống và chúng tôi cùng nhau ca hát vui vẻ. Một không khí vô cùng ấm áp đã được tạo ra để chào đón các bạn sinh viên năm thứ nhất."Được rồi, một vị tiền bối, một thành viên trong hội đồng câu lạc bộ, tới đây có vài lời, xin các vị chú ý lắng nghe." Và sau đó chúng tôi nhìn thấy một nữ sinh cuối cấp đến và nói chuyện với vẻ mặt tươi cười."Xin chào, tôi xin tự giới thiệu trước. Chị tên Bua. Tôi là người chịu trách nhiệm trao đổi với các bạn về vấn đề trực giác giáo dục hiện nay. Hôm nay chúng ta sẽ trao đổi về hội sinh viên nhé." Chị Bua sau đó tiếp tục kể chi tiết về món samou này. Theo tôi, điều này tương tự như một ủy ban sinh viên. Chủ tịch hiệp hội đã được bổ nhiệm và các chức năng được phân chia. Chức năng chính của nó là giám sát các hoạt động của sinh viên. Để làm được điều này, hiệp hội sẽ yêu cầu đại diện sinh viên của mỗi khoa, mỗi khoa ba người, cùng chịu trách nhiệm đàm phán và điều phối công việc giữa các nhóm."Vì vậy, khi tham gia hội sinh viên, các em sẽ có được kinh nghiệm làm việc nhóm tốt và kiến thức về trách nhiệm."Tôi cố gắng lắng nghe cẩn thận nhưng tôi không thấy nó thú vị lắm."Còn chủ tịch của chúng ta năm nay, nhiều người đã biết anh ấy là ai rồi. Nghiêm túc mà nói, một số bạn của chj đã đồng ý tham gia hội sinh viên dù việc rất nhiều, đó là vì vị chủ tịch rất đẹp trai này. Đẹp trai sao? Anh ấy đẹp trai thế nào? Đến và tận mắt nhìn nhé. Nhìn xem, chị thấy một số bạn ngay lập tức chăm chú lắng nghe kìa, hahaha.""Dùng một vị chủ tịch hội học sinh đẹp trai để dụ vào có ổn không vậy?" Foam thì thầm với Typhoon.Nhưng tôi nghĩ có một đem chủ tịch đẹp trai ra kêu gọi là một ý tưởng hay. Và rõ ràng nó đã thu hút được sự quan tâm của rất nhiều người. Bởi vì đẹp trai thì mài được ra ăn mà."Tao không nghĩ có gì sai cả. Đẹp trai chắc chắn là một điểm tốt để thu hút sự chú ý." Tôi đã nói với nó."Còn các bạn đang xin học bổng để trang trải học phí cho cô Rattana..." Những lời đó ngay lập tức khiến tôi quay lại và lắng nghe. Dù tôi có ý định thể hiện nhiều hơn với Foam nhưng đây chính là học bổng mà tôi cần, "...Các em nên đến giúp đỡ công việc của hội sinh viên vì đây là một cách để tích lũy số giờ làm việc liên quan đến công việc có ích cho xã hội. Ai đã nộp đơn xin học bổng? Hãy giơ tay lên."Tôi giơ tay khi họ hỏi. Có bốn người giơ tay giống tôi. Vì số lượng ít nên nếu muốn giúp hoạt động của hội sinh viên thì chúng tôi phải nỗ lực hết mình. Ban đầu tôi đọc trong hồ sơ xin học bổng rằng chúng tôi chỉ cần giúp đỡ giáo sư thôi."Được rồi, bốn người các em có thể qua ghi tên đăng ký và qua đây nhé. Còn những ai muốn đăng ký trở thành thành viên hội sinh viên thì hãy đến và ký tên vào đây. Buổi gặp mặt chúng ta đến đây là kết thúc. Cảm ơn các em đã lắng nghe những gì chị nói."Sau lời chào đó, tôi cùng vài người khác đứng dậy đi về phía chị Bua. Có vẻ như có rất nhiều người muốn tham gia hội sinh viên nhưng họ nói rằng họ sẽ chọn một câu lạc bộ vì hội sinh viên chỉ nhận ba người thôi."Di chuyển đi!" Đột nhiên tôi bị đẩy từ phía sau khi tôi đang đi thẳng về phía khoảng trống giữa những chiếc ghế. Tôi lập tức quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ cao bằng tôi (tôi cao 165 cm). Khuôn mặt cô ấy được trang điểm rất đậm, cứ như thể tôi đã đứng yên hơn một năm vậy. Em đẹp mà sao phải ép tôi vậy?7 phút sau"Này, đừng vội. Nhìn kìa, cậu đụng phải cậu ấy rồi." Một cô gái khác đang bị người đẩy tôi kéo đi nói. Sau đó cô ấy quay lại và cúi đầu xin lỗi nhẹ. Tôi mỉm cười đáp lại."Mau lên, chúng ta sẽ không đến kịp mất." Sau đó hai cô gái chạy đi. Đây có phải là một cuộc chiến để được vào hội sinh viên không vậy? Thông thường họ không quá háo hức muốn vào. Tôi nghe nói rằng nếu vào hội sinh viên, điều đó có nghĩa là phải làm việc chăm chỉ.Tôi đi dọc theo hàng đợi một lúc cho đến khi đến lượt mình. Sau đó tôi ghi tên vào danh sách những người xin học bổng."Nghe nói chủ tịch năm nay là người học khoa y, có đúng không? Nếu anh ấy đẹp trai thật thì tôi chắc chắn không thể bỏ qua rồi." Tôi nghe thấy một cô gái nói chuyện trong khi chờ những người khác đăng ký."Đẹp trai, rất đẹp trai. Chị tao nói với tao là anh ấy còn siêu giỏi nữa.""Thử theo dõi anh ấy trên IG xem. Anh ấy rất hoàn hảo. Đẹp trai, giàu có và học giỏi. Học kỳ trước tao thấy anh ấy đứng đầu với điểm trung bình là 4,00. Điều mà suốt nhiều năm qua không ai có thể làm được.""Ô, anh ấy còn độc thân à?""Tao không biết, nhưng tao không nghĩ vậy. Có vài tin đồn là đang hẹn hò với chị Fonjao.""Chị Fonjao, sinh viên y tá năm thứ hai à? Ôi, chị ấy xinh lắm. Tao còn không cưỡng lại được trước vẻ đẹp của chị ấy mà.""Chết tiệt, cho dù anh ấy không có bạn gái thì bác sĩ cũng không thèm nhìn chúng ta phải không?""Thật sự là có tin đồn hẹn hò với chị Fonjao à? Nhưng tao xem Facebook, có người nói rằng người anh ấy chú ý là chị Thanmind cơ.""Chị Thanmind, sao y khoa năm thứ hai á? Này! Tên này định lấy hết sao trên trời à?""Họ rất hợp nhau. Vừa đẹp trai vừa xinh đẹp. Cả hai đều có lý lịch tốt".Có vẻ như các cô gái đang vui vẻ. Tôi đứng dậy không có ý định làm phiền chút nào. Nhưng tôi thấy hơi khó chịu. Loại người nào đi khắp nơi để thu thập các ngôi sao chứ? Đẹp trai, giàu có, bác sĩ tương lai nữa chứ. Ôi! Điều này là không công bằng, như Foam đã nói. Đúng là ở đó chỉ có cà phê là ngon.Đùa thôi, nhưng cà phê của dì Sri vẫn là ngon nhất... Hashtag #TeamBibiSriHãy đối mặt với sự thật, các cô gái đều muốn có một người bạn trai đẹp trai và có lý lịch tốt. Điều đó có thể hiểu được. Tôi hiểu.Tại sao tôi không đẹp trai như người khác chứ? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, không ai có thể giống tôi. Hashtag #Không ĐẹpNhưngNgon"Các em đăng ký tham gia hội sinh viên chị sẽ hẹn ngày tuyển chọn khác. Bây giờ các em theo dõi trang của hội sinh viên nhé. Còn các em đăng ký học bổng thì ngày mai mình xin hẹn vào lúc 09h30 tại hội sinh viên. Cảm ơn mọi người. Hẹn gặp lại mọi người." Chị Bua vẫy tay lần nữa trước khi xách một chiếc túi lớn chứa đầy tài liệu và đi ra ngoài. Chị ấy rất nhỏ nhưng vẫn phải mang một chiếc túi lớn như vậy."Em cũng xin học bổng à?" Đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi. Anh ta là một người đàn ông cao ngang tôi, da trắng, đeo kính dày, trông như sinh viên và trên người đeo bảng tên. Tên anh ta là 'Tham'?"Ừ, tôi là Easter, cậu...?""Tôi là Tham. Hẹn gặp lại vào ngày mai.""Chắc chắn rồi Tham, hẹn gặp lại." Tôi mỉm cười và trả lời. Anh ấy lịch sự đến mức tôi không dám gọi anh ấy là "anh"."Nào các em. Những người ra ngoài có thể vào ngay bây giờ. Chúng ta nghe phổ biến nốt nào."Tôi quay lại và ngồi xuống lần nữa. Không lâu sau, anh ấy nói rằng họ sẽ gọi bằng mật danh và sẽ cho chúng tôi biết một điều quan trọng."Có chuyện gì à?" Tôi hỏi Foam và Typhoon, tò mò về chuyện gì đã xảy ra khi tôi đi vắng."Không có gì. Chỉ trò chuyện và vui vẻ thôi.""033...034."Tôi đi lấy một phong bì nhỏ và khi tôi lấy nó, họ cảnh báo tôi chưa được mở nó ra.Sau khi mọi người nhận được phong bì, họ lại nói."Bây giờ các có thể mở phong bì. Nó được các tiền bối cùng mã số cao cấp gửi cho các em. Nó có thể chứa manh mối, hướng dẫn, bất cứ thứ gì. Các em phải tìm thấy nó trong vòng hai tuần nếu không sẽ bị trừng phạt, hình phạt sẽ không đau đớn nhưng sẽ rất xấu hổ."Tôi lập tức mở phong bì. Tôi rất vui mừng. Có gì trong đó vậy?'Tôi là một phần của hội sinh viên.'Hội sinh viên một lần nữa! Tại sao tôi lại cảm thấy cuộc sống của mình phải gắn liền với hội sinh viên vậy? Tại sao điều này lại khó hiểu như vậy? Tôi phải tìm ra tiền bối cùng mã số trong khoa của tôi là ai. Và sau đó tìm ra ai trong số họ là tiền bối cung mã số cao cấp của tôi?"Mày là gì thế?" Foam hỏi.Tôi đưa cho cậu ấy một mảnh giấy để xem."Của mày còn đỡ, nhìn của tao này."'Tôi muốn bạn chống đẩy 50 cái rồi quay clip và đăng lên Facebook. (Tôi có nick Facebook em ấy) (Đàn em cùng mã số của chúng tôi không thể yếu được.)'"Tiền bối mật mã của tôi, anh ấy chắc chắn là thủ lĩnh của hải quân Hoàng gia.""Có gì trong đó vậy, Typhoon?"'Tôi đang đeo một chiếc đồng hồ màu vàng và tôi muốn bạn đeo nó.'"Chà!! Cái quái gì thế? Sao tưởng như phim truyền hình Ấn Độ vậy. Hơn nữa, tao chẳng hiểu gì cả."Một lúc sau, các tiền bối cho phép chúng tôi ra về. Thế là ba chúng tôi đi theo con đường riêng của mình. Tôi quay lại ký túc xá và thấy North vẫn chưa về. Bây giờ đã gần nửa đêm rồi. Wow, các kỹ sư thật tàn bạo với đàn em mà. Mong mọi việc suôn sẻ và cậu ấy sẽ trở về an toàn.Tôi bật máy tính và lướt Facebook, nghĩ lát nữa sẽ đi tắm, cho đến khi tôi nhìn thấy một bài đăng.Cute Boy & Girl - MU đã thêm 2 ảnh mới - (1 giờ trước)'Này, này... Hiện giờ ai đang ở trong tòa nhà y tế vậy? Bác sĩ Hill đẹp trai quá. Hiện tại anh ấy đang làm việc trong phòng thí nghiệm. Dù có làm nghiên cứu nhưng anh vẫn đẹp trai. Hà hà. Anh có thể chuyển từ việc nhìn vào tấm kính sang nhìn vào mặt tôi được không? Nhưng này, ai đang ngồi đợi ở ngoài vậy? Đây là #Chị Baifern, cô nàng khoa hành chính xinh đẹp đang ngồi đây chờ bạn trai tương lai à? Anh đã sẵn sàng công khai chưa, bác sĩ Hill? >w< @Hill Ratchakit @Baifern Nantacha'Hình ảnh đầu tiên là Hill đang cầm một chiếc cốc chứa một chất gì đó, có lẽ đang làm bài tập trong phòng thí nghiệm. Đây là một bức ảnh được chụp từ một góc bên.Một bức ảnh khác là một cô gái đang ngồi đợi trên ban công ngoài trời, cô ấy quay lại mỉm cười và giơ hai ngón tay cái lên trước ống kính. Cô ấy dễ thương và rất xinh đẹp. Hai bức ảnh này chắc hẳn được chụp ở cùng một nơi, đó là từ vỉa hè.Ừm...tôi...tôi nên nói gì đây? Cảm giác thật kỳ lạ phải không? Không hẳn, nhưng tôi hơi lo lắng và thất vọng. Anh ấy đã có bạn gái rồi!! Những cô gái xinh đẹp tụ tập xung quanh. Họ giống như những ngôi sao quay quanh mặt trăng. Giống như vị chủ tịch bị đồn có quan hệ tình cảm với một cô gái vậy. Đó có phải là việc mà những người đẹp trai và nổi tiếng thường làm không? Ha!!Trong khi tôi...? Chẳng lẽ trên đời này còn ai nhớ có người tên là Ter chắc?Tôi không có cơ hội cho điều đó. Tôi....Haa....Đủ rồi! Tôi không muốn nó!! Phải luôn vui vẻ! Đủ rồi, tôi không biết gì cả, tôi không biết, tôi không thấy gì hết!!Tôi bấm vào cài đặt cho bài viết đó và bấm vào phần: 'Đừng để tôi xem lại bài viết này'. Tôi vẫn chưa muốn ngừng theo dõi trang vì mình muốn theo dõi các bạn nữ vì đây là trang duy nhất giống như trang chính của trường đại học. Không có trang nào khác để theo dõi cả.Sau đó tôi tắt máy tính. Tốt nhất là nên đi dạo và tìm đồ ăn vặt ở ngoài để ăn, để không phải suy nghĩ về những điều không hay nữa...Hill Ratchakit đã bình luận trên trang Cute Boy & Girl - MU (cách đây 1 phút)Hill Ratchakit: 'Xin lỗi quản trị viên. Bạn có thể xóa bài đăng này được không?"......Tôi cứ rời khỏi phòng mà không biết đi đâu.Lúc đầu tôi định mua kem nhưng quán đóng cửa. Có rất nhiều người xung quanh vì lúc đó mọi người đi ra ngoài tìm gì đó để ăn. Nó đông đến mức xe xếp kín trước quán, có chỗ còn tắc đường, may mà tôi đi bộ nên không bị ảnh hưởng.Tôi đi bộ cho đến khi tới một quán nơi không có nhiều người. Tôi thực sự thích quán này. Này, tôi đang nghĩ về đồ ăn trước khi bước vào quán kem. Sau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn, tôi lấy điện thoại ra để giết thời gian.TING!Thông báo trò chuyện tin nhắn nhóm Foam, Typhoon và Aku. Chúng tôi có một cuộc trò chuyện nhóm chỉ với ba người để giúp việc đặt lịch hẹn cùng lúc trở nên dễ dàng hơn.Foam, không phải nhựa: Ngày mai mày có đến hội sinh viên không không?Panupong Easter : Có, sao vậy?Typhoon Teerapat: Xin lỗi, để mày phải đi một mình rồiPanupong Easter: Không sao đâu, tao có một người bạn đi cùng rồi. Bọn tao mới vừa gặp nhau.Foam, không phải nhựa: Ai vậy?Panupong Easter: Tên cậu ấy là Tham. Cậu ấy đến chào ta khi tao chuẩn bị ghi tên mình vào danh sách. Cả hai bọn ta đăng ký cả rồi.Foam, chứ không phải nhựa: Anh Khun Chai phải không?Panupong Easter: Hả??? Khun Chai là ai?Typhoon Teerapat: Mọi người gọi nó là Tham Khun Chai. Ngay cả người lớn tuổi cũng gọi cậu như vậy.Panupong Easter: Hmm? Cậu ta là quý tộc à?Typhoon Teerapat: Không, nhưng mày có biết không? Cậu ấy nói chuyện rất lịch sự. Dù mày có trêu chọc hay thô lỗ với cậu ấy như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không nổi nóng, đó là lý do tại sao mọi người gọi cậu là Khun Chai.Panupong Easter: Ừm, tao hiểu, tao cũng nghĩ vậy về cậu ấy. Tôi muốn biết điều gì đã khiến Khun Tham nổi tiếng, ngay cả tiền bối cũng gọi cậ ấy như vậy. Và nếu nhìn vào, thái độ của cậu ấy trông không hề giả tạo chút nào."Ờ, em Ter..." Một giọng nói ngọt ngào gọi tên tôi, khiến tôi phải ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại."Chị Thanmai, xin chào..." Tôi giật mình một chút rồi nhanh chóng cất điện thoại và giơ tay chào. Chị ấy là học sinh cuối cấp ở trường cũ của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi xa xôi như thế này."Sao em lại tới đây? Chị tưởng cậu sẽ học gần nhà cơ. Chị ngồi với em nhé?"Tôi mỉm cười và nói được. Nhìn qua thì có lẽ chị ấy đã ăn xong và đang chuẩn bị rời đi. Chị ấy ngồi xuống nói chuyện với tôi, nhưng tôi thực sự không muốn nói chuyện.Chị Thanmind là bạn gái của anh Ohm. Anh Ohm là bạn của anh Hill nên tôi hay gặp chị Thanmind nhưng thường, ánh mắt, nụ cười hay hành động của chị ấy đều khiến tôi cảm thấy khó chịu. Chị ấy có vẻ thích ở gần anh Hill. Có vẻ như chị ấy thích anh Hill hơn anh Ohm, bạn trai của chị ấy. Khi... tôi nói chuyện cùng anh Hill thì chị ấy luôn ngắt lời. Tôi không biết, có lẽ tôi nghĩ quá nhiều."Em chỉ muốn thay đổi không khí một chút thôi." Tôi trả lời với nụ cười gượng."Em học khoa nào?""Khoa thú y, còn chị thì sao?""Khoa y. Em đến đây bao lâu rồi?""Khoảng một tuần."Chị Thanmind cũng đang học y nên thân thiết hơn với anh Hill. Tuy nhiên, có vẻ như cuối cùng anh Ohm đã quyết định học ngành dược ở một trường đại học khác và rất có thể tình bạn của họ sẽ kết thúc."Em quen ở đây chưa? Ở đây dễ lạc lắm. Lúc đầu chị cũng vậy, tạ ơn là có Hill đã ở đó giúp đỡ chị."Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ tên người đó lại xuất hiện nhanh đến vậy."Ờ... à, em vẫn chưa quen, cũng thường xuyên bị lạc." Tôi vừa nói vừa lấy cốc nước uống để xoa dịu nỗi lo lắng."Hill cũng ở đây. Anh ấy cũng đang học y. Hai người gặp nhau chưa?" Giọng chị ấy nghe có vẻ vui vẻ, nhưng giống như chị ấy đang cố làm cho nó nghe vui vẻ hơn."Thật sao? Em không biết anh ấy học ở đây.""Ồ, khoa thú y với khoa y gần kề nhau đó, chị chắc chắn hai người sẽ sớm gặp nhau thôi. Hill rất nổi tiếng. Khi mới vào trường, cậu ấy đã được chọn làm Moon của khoa rồi. Cậu ấy rất hấp dẫn các cô gái.""Hmm...thật sao?" Tôi lại nói thẳng thừng hơn, muốn nói với chị ấy rằng tôi không muốn nghe."Nhưng em biết đấy, chị cũng là một trong những sao năm đó, dù không nổi tiếng bằng Hill. Thế nên không có nhiều người biết đến chị."Sao khoa y? Woww, Đó chính là điều mà các cô gái đã nói đến sáng nay khi họ nói rằng sao khoa y tế chị Thanmind có thể là đang hẹn hò với chủ tịch hội học sinh à.Không quan trọng. Đó không phải việc của tôi, tốt hơn hết là đừng nói về nó.Tôi mỉm cười"Sau đó, rất nhiều người thích ghép Hill với chị, thậm chí họ còn nói 'Ngôi sao nên ghép với Mặt trăng.' Chị không biết, những chuyện như thế. Và xu hướng trên Twitter mạnh đến mức khiến chị cảm thấy lo lắng." Chị Thanmind nói với nụ cười gượng, khiến giọng chị nghe như đang lo lắng. Nhưng đôi mắt của chị ấy đã nói lên tất cả."Ể, tệ thật đấy.""Vậy chị đi trước nhé." Chị ấy mỉm cười với tôi trước khi đứng dậy và rời khỏi nhà hàng.Chuyện gì đã xảy ra thế...Có lẽ chị ấy không biết tôi cảm thấy thế nào về anh Hill nên vậy. Ừm... Tưởng mình đã để anh ấy đi rồi, nhưng khi lại gần anh ấy, tôi lại cảm thấy anh ấy không tốt như tôi nghĩ. Hơn nữa, Phi Thanmind là người rất thân thiết với anh ấy, tôi như bị ném hoàn toàn ra khỏi quỹ đạo của anh ấy vậy...Ngày 9 tháng 7Đó là một ngày tôi phải dậy sớm vì còn phải làm việc ở hội sinh viên và vì hôm qua tôi không ngủ nên tôi về phòng và đi ngủ. Bằng cách này tôi có thể đến đúng giờ. Tôi bước vào phòng hội sinh viên và Khun Tham đến chào tôi."Chào buổi sáng.""Ừm, buổi sáng...""Chúng ta tới đó thôi. Có vẻ như các tiền bối đã gọi mọi người tập trung lại rồi."Chị Bua, người lúc trước, giải thích rằng hội sẽ sẽ tổ chức một sự kiện diễn ra tại sân thể thao. Sự kiện này là nơi chúng ta có thể kết bạn và vui chơi cùng nhau. Sự kiện diễn ra lúc 18h còn có sự góp mặt của các ca sĩ nổi tiếng. Điều duy nhất hội sinh viên phải làm là dựng chỗ. Công việc của chúng tôi là chuẩn bị sân khấu biểu diễn, dán áp phích hay gì đó? Về phần ánh sáng và âm thanh, đã có đội ngũ làm việc này rồi."Đây là sự kiện đầu tiên chúng ta cùng nhau thực hiện. Mặc dù đây không phải là một sự kiện lớn nhưng nó rất quan trọng nên tôi muốn đưa ra đề xuất. Tôi đề nghị anh Peem từ năm 2 làm người điều phối giao nhiệm vụ cho mọi người."Sau đó, anh Peem hướng dẫn từng người chúng tôi phải làm gì. Vì vậy một phần công việc luyện tập được giao cho chúng tôi, những tân binh năm nhất."Mười người các em hãy xách những tấm ván gỗ lớn từ nhà kho của câu lạc bộ đặt ở phía trước đi." Theo lệnh của anh Pheem, tôi và nhiều người cùng nhau làm."Uhh, bụi quá. Bao lâu rồi nó chưa được lau chùi nhỉ?""Chà, nếu họ không có thứ họ cần thì họ đã không mở căn phòng này đâu."Tôi chắc chắn tấm biển gỗ này là tấm biển sẽ được trưng bày phía sau sân khấu. Chúng tôi lấy nó và đặt nó ở sân trước. Những người khác đang bận rộn với công việc mà các thành viên trong nhóm làm, bao gồm chuẩn bị sơn, lau chùi thiết bị và lắp rèm. Nhưng tân sinh viên làm điều đó phần lớn là vì các đàn anh năm trước nói rằng năm trước, khi còn là sinh viên năm nhất, họ cũng làm điều tương tự."À, lấy mấy cái que đặt cạnh nhau đi. Các tấm ván nằm sai phía rồi.""Sau khi đặt củi xong thì đến đây Peem, tiếp theo chúng ta làm gì?" Chị Bua gọi anh Peem sang bên này xem."Có lẽ tao nên sơn màu trắng ban đầu trước. Hay tao nên lật nó lại và sử dụng mặt còn lại?""Ờ.""Tao không biết"."Đây là loại điều phối viên gì vậy?""Chủ tịch không cung cấp cho chúng tôi tất cả thông tin chi tiết nào cả." Thành viên trong nhóm mím môi."Vậy chủ tịch đâu? Tại sao cậu ấy lại để người khác tự mình làm những công việc khó khăn và cậu ấy thì biến mất chứ?""Ngủ trong phòng hội sinh viên rồi. Này em, em..." Một người trong nhóm hét về phía tôi khi tôi ở gần nhất. "Vào đánh thức chủ tịch đang ngủ trên ghế sofa trong phòng hội sinh viên đi, để công việc ở đây cho mấy em khác làm.""Vâng." Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ. Sau đó tôi chạy về phía phòng hội sinh viên theo chỉ dẫn của đàn anh.Đó là một căn phòng có kính mờ có ghi rằng bạn không thể vào nếu không được phép. Nhưng tôi đã được anh chị cho phép rồi. Tôi chậm rãi mở cửa và cảm thấy hơi lạnh của điều hòa phả vào mặt. Ồ... Cảm giác thật thoải mái khi ở trong phòng máy lạnh. Những người như chúng ta thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời đều có cảm giác nóng mặt, căng thẳng, khó chịu.Tôi bước vào từ từ. Không biết tại sao tôi lại lẻn vào, nhưng căn phòng yên tĩnh đến mức tôi sợ phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng tôi ở đây để đánh thức những người đang ngủ mà, phải không? Nếu có tiếng ồn đánh thức ấy thì sẽ ổn hơn.Tôi nhìn thấy một cơ thể nằm trên chiếc ghế sofa dài. Đó là một người đàn ông rất cao, nằm ngửa với một cuốn sách che mặt. Giống như đang đọc sách rồi ngủ quên vậy."...anh... anh ơi..." Tôi thì thầm nhẹ nhàng, nhưng người trước mặt tôi dường như không để ý. Cho đến khi tôi phải đưa tay ra và chạm vào người anh ấy."Phi, Phi Preem nhờ em đánh thức anh." Tôi lay nhẹ cánh tay anh nhưng anh vẫn không tỉnh dậy. Vì thế tôi phải tăng sức mạnh của mình. Cho đến khi có vẻ như cuối cùng anh ấy cũng đã tỉnh dậy. Người đứng trước mặt tôi giơ tay nhấc cuốn sách che mặt lên."Ưm..."Tôi lập tức đứng dậy, vì có vẻ như người kia sẽ tức giận. Nhưng nếu đúng như vậy thì tôi sẽ phải kêu cứu anh Peem."Ừm, xin lỗi, anh Peem bảo em đến đây...." Giọng tôi bị nuốt chửng và lạc đi khi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy. Lúc đầu, có vẻ như anh ấy đang nắm chặt tay lại vì tức giận, nhưng ngay khi nhìn thấy mặt tôi, anh ấy đã không nói nên lời."A... anh Hill!!"Kể từ lần đầu tiên tôi đánh thức anh ấy, vẻ mặt anh ấy rõ ràng là khó chịu, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy cũng ngạc nhiên như tôi."...Ter." Anh cử động miệng nhẹ nhàng gọi tên tôi, khiến tôi tỉnh táo lại.Thình thịch!Thình thịch!Tôi không thể làm gì được, đột nhiên tim tôi bơm máu nhanh đến mức tôi có thể cảm nhận được. Có gì đó rung lên dữ dội trong lồng ngực, tôi phải làm sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ điều gì đó như thế này sẽ xảy ra. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng chúng ta sẽ gặp lại nhau theo cách này. Hơn nữa, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch để tôi có thể tránh anh cho đến sau khi tốt nghiệp. Nhưng, kế hoạch đó đã sụp đổ vào ngày thứ hai!Không có âm thanh nào giữa chúng tôi trong khoảng ba giây. Cho đến khi tôi quyết định bỏ chạy! Đôi chân tôi đã nhường chỗ trước khi não tôi mách bảo. Tôi vội chạy ra khỏi phòng. Anh Hill đang ngồi trên sofa ngạc nhiên liền chạy theo tôi."Chờ đã!" Tôi nghe thấy anh ấy hét lên khi tôi bỏ chạy. Khi chúng tôi chạy ra, mọi người đều bị sốc."Đợi đã, em Ter. Chuyện gì đã xảy ra vậy?!" Một tiền bối hỏi tôi. Tôi chạy ra khỏi sân vận động và dừng lại, thở hổn hển như thể không có ai theo dõi mình.Ối!! Đột nhiên tôi chạy như thế này, chắc họ tưởng có người sắp chết. Đúng, tôi chết đó!!!"Hill sao thế?" Dew, một học sinh cuối cấp khác của câu lạc bộ, đến hỏi anh Peem và chị Bua đang đứng nói chuyện."Anh ấy ngủ nên em bảo một đàn em vào đánh thức anh ấy." Anh Peem nói."Mày điên à?! Hill không thích bị gọi dậy giữa chừng đâu. Lần trước tao bảo một đàn em của tao vào đánh thức nó rồi bị nó mắng cho phát khóc đấy.""Ôi trời ơi, em không biết. Nhưng, em phải làm gì nếu anh ấy không tỉnh dậy?""Đợi anh ấy tự tỉnh chứ còn sao nữa?" Dew nói.Anh Peem và chị Bua nhìn nhau: "Hy vọng anh ấy không làm gì em ấy..."Một lúc sau, người ta nhìn thấy Easter chạy ra khỏi phòng câu lạc bộ. Với khuôn mặt như đang khóc còn Hill đang la hét phía sau."Đợi đã, Ter. Dừng lại đã?!" Anh ấy hét lên, nhưng tôi không dừng lại.Khi anh Hill chạy, mọi người đã bắt được anh lại."Chết tiệt, mày đang làm gì vậy?" Anh Peem hỏi với giọng không hài lòng. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ không hay, vì giáo sư đã nhớ và nhắc lại rằng làm đàn anh thì phải quan tâm đến đàn em."..." Hill không trả lời, chỉ nhìn Easter đang chạy trốn."Bọn tao bảo em ấy đến gọi mày dậy. Peem không biết là sẽ khiến mày giận như này." Dew nói."Em ấy đang khóc. Tệ rồi. Chúng ta nên làm gì đây?" Chị Bua tỏ ra lo lắng. Chính cô là người đã bảo tôi đi làm chuyện đó nên chị có vẻ khá lo lắng."Ừm, tệ rồi. Tao nên làm gì đây?" Hill nói, vẻ mặt có chút dịu đi. Ba người bạn chợt quay lại nhìn nhau khó hiểu vì không hiểu ý anh là gì."Thường thì mày sẽ phải nói 'Bọn mày làm cái quái gì thế!!!' chứ nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com