East Tag You Re Mine Howlsairy
Dịch: RínHai ngày đã trôi qua...Tôi đứng trên ban công, mắt hướng về bầu trời và ngắm nhìn cánh rừng trên dãy núi. Đỉnh núi phía xa như chạm đến bầu trời và làn không khí mát lạnh thoáng qua gương mặt tôi.'Ít nhất thì chúng ta vẫn đang ở dưới cùng một bầu trời.'Dù khoảng cách giữa chúng ta có xa đến đâu, chỉ cần ngước lên, ta vẫn sẽ thấy cùng một bầu trời. Điều đó khiến tôi tin rằng có lẽ chúng tôi sẽ gặp lại nhau.Giống như lần tôi gặp người ấy vậy. Thực ra, tôi không nghĩ rằng mình thực sự sẽ gặp lại người ấy và giờ đây, người ấy lại biến mất...Tôi đan hai tay vào nhau, nghĩ về hơi ấm của một người đã sưởi ấm trái tim tôi mọi lúc, cho dù bao nhiêu thời gian có trôi qua. Nụ cười dịu dàng và ánh mắt lấp lánh ấy luôn là liều thuốc chữa lành cho tôi, ngay cả khi bản thân tôi vẫn còn đang đối mặt với những vết thương lòng.Ngày hôm đó, anh Hill bị bắt phải quay về. Chúng tôi đành bất lực rời khỏi quán. Anh ấy nhất quyết muốn đưa tôi về ký túc xá trước, nhưng họ không cho anh tự lái vì sợ anh sẽ bỏ trốn. Thế là họ yêu cầu chúng tôi ngồi ghế sau, còn một vệ sĩ sẽ lái xe.Tôi không dám hỏi gì người ngồi bên cạnh. Anh cũng im lặng như thể có ai đó đã ngầm nhắc tôi đừng nói gì thêm. Chúng tôi chỉ nhìn nhau qua kính xe phía trước, nhưng anh không nói một lời. Anh nhẹ nhàng đưa tay, nắm lấy tay tôi, vỗ về tôi như mọi lần, kèm theo nụ cười dịu dàng... luôn khiến tim tôi thổn thức.Xe dừng lại hẳn trước cổng ký túc xá. Anh Hill kéo tay tôi, khẽ hôn lên đó rồi hứa sẽ quay lại. Tôi nhận ra ánh mắt anh nói lên sự chân thành.Thế nhưng, tôi không có cách nào để liên lạc với anh...Tôi tìm vào trang Facebook của anh Johan để xin số của anh Hill. Nhưng dù tôi gọi bao nhiêu lần, đầu dây vẫn không kết nối. Anh Johan đã ghé qua kiểm tra căn hộ của anh Hill nhưng cũng không gặp. Tôi hỏi bảo vệ, họ bảo anh Hill có một chỗ đậu xe riêng, nhưng chỗ ấy đã trống vắng suốt mấy ngày nay rồi.Mọi chuyện giống hệt ngày hôm đó, liệu anh có biến mất một lần nữa không?"Sao mày cứ đứng đó thẫn thờ thế? Mày sẽ cảm lạnh đấy." Giọng của North vang lên từ trong phòng khiến tôi giật mình một chút. Cậu ấy không hiểu rằng đôi khi tôi chỉ muốn trầm tư một mình sao? Tôi chu môi nhìn nó, "Sao tự nhiên lạnh quá vậy? Có phải vì ở gần núi không nhỉ?""Chắc là thế, biết rồi sao còn hỏi?""Nhà tao không nằm cạnh núi." Tôi tự nhủ có lẽ mình nên ngừng suy nghĩ về chuyện này một thời gian. Suốt hai ngày qua, tôi cố gắng gọi điện nhưng vẫn chẳng có kết quả gì. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không biết phải làm gì tiếp theo.Tôi đồng ý với suy đoán của anh Johan rằng có lẽ anh Hill đang ở nhà ông nội và điện thoại của anh có thể đã bị tịch thu. Thật nực cười... chẳng lẽ anh lại bị giam giữ như một tù nhân sao?Hơn nữa, chẳng ai biết nhà của ông nội ở đâu. Ban đầu, tôi cũng muốn đi cùng anh, nhưng... à, phải gọi họ là gì nhỉ? Vệ sĩ à? Đúng rồi, vệ sĩ của ông đã cấm tiệt chuyện đó. Thêm vào đó, áp lực từ những lời nhắc nhở khiến tôi không thể nào nói bất cứ điều gì. Như thể nếu vô tình lỡ lời, họ sẽ báo cáo lại cho ông nội và tình hình có thể tồi tệ hơn. Vì vậy, tôi chọn cách im lặng.Không thể liên lạc qua điện thoại, làm sao chúng tôi có thể kết nối với nhau đây?... Càng nghĩ, tôi càng thấy nhức đầu.Gửi thư ư? Tôi còn không biết anh sống ở đâu. Ai mà biết được địa chỉ nhà của ông anh cơ chứ? Ngay cả những người bạn thân thiết như anh Johan, anh Tonfah và anh Arthit, cũng chẳng ai biết. Nếu tôi gửi tín hiệu khói, liệu có hiệu quả không?"Ter... đóng cửa sổ lại, tao lạnh quá." Tôi bước vào phòng và đóng chặt cửa sổ. Theo tôi thì thời tiết hôm nay đẹp mà, gió thổi nhè nhẹ, trời về chiều và ánh nắng không còn gay gắt nữa."Mày đang làm gì vậy?" Tôi hỏi North. Trông cậu ấy vẫn lôi thôi như trước. Chẳng phải cậu ấy nói là đã dọn dẹp rồi sao?"Mày không dọn phòng à?""Đã dọn rồi.""Dọn lại đi!"Haizz, North trông hệt như một bà nội trợ, mang găng tay và đeo tạp dề và lau dọn phòng. Thực ra, North là người siêng năng... nhưng cậu ấy luôn không có thời gian để dọn dẹp vì còn đi làm thêm."Mày không đến hội học sinh à?" North hỏi."Tao đi chụp ảnh thôi. Họ nói công việc đã xong và tao không cần đến nữa." Tôi đáp lại một cách dửng dưng, mặc dù tôi chưa chụp tấm cuối cùng. Nhưng anh Preem bảo không sao, chỉ cần gửi ảnh cho anh ấy, để anh ấy thương lượng về tiền công với chủ tịch là được. Nhưng hiện giờ chủ tịch lại biến mất, chẳng ai biết anh ấy đang ở đâu và không có anh ấy... thời gian cứ như ngừng trôi vậy.Nhắc đến anh Preem làm tôi nhớ lại mấy ngày trước... Chị Bua, anh Preem và chị Dew, ba người này đã hợp sức trêu chọc tôi, bảo rằng ngay từ đầu họ đã biết tôi chính là người đeo chiếc đồng hồ trong bức ảnh của anh Hill. Nhưng họ vẫn cứ tiếp tục đùa dai, nói rằng thấy tôi ngại ngùng trông rất dễ thương. Trời ơi... sao họ lại có thể tìm thấy niềm vui trong nỗi khổ của người khác như thế chứ!Còn về cuộc phỏng vấn cho tháng của khoa y năm hai trên trang Cute Boy & Girl phải tạm hoãn lại vì không ai trong ban tổ chức cuộc thi trăng sao liên lạc được với anh Hill. Chị Meili cũng hỏi thăm tôi và muốn biết thông tin về anh ấy, nhưng tôi đành bảo là mình cũng không biết anh ấy đã đi đâu và chị Meili chỉ bảo không sao cả.Có lẽ, khi học kỳ mới bắt đầu, anh ấy sẽ quay lại.Và ngày mai, học kỳ mới lại bắt đầu...Ahhhhh... tôi vẫn chưa sẵn sàng học hành gì cả... Huhu T^T"Trông mày không ổn chút nào." North nhận xét."Ừm, tao thật sự không thích cảm giác này chút nào.""Vẫn chưa có dấu hiệu gì từ anh chàng của khoa Y sao?""Ừ, anh ấy biến mất hai ngày rồi." Tôi cau mày khiến North cười thầm. Có chuyện gì vậy chứ?"Mới hai ngày mà mày đã như thế này rồi. Còn tao phải xa bạn gái vài tháng kia kìa.""Hả!?" Nó vừa nói có bạn gái sao?, "Mày có bạn gái à? Sao tao không biết gì cả?""Tao không kể cho mày nghe. Hơn nữa, tụi tao không gặp nhau thường xuyên vì cô ấy học ở trường khác.""Cô ấy có thấy cô đơn không?" Tôi hỏi."Cô đơn, rất cô đơn, đến mức cô ấy tìm người khác rồi." North thở dài rồi tháo đôi găng tay lau dọn ra và ném vào thùng rác, "Hôm nay, cô ấy còn đăng ảnh cùng bạn trai mới của mình nữa, haizz.""Vậy ra đây là lý do trông mày lôi thôi từ sáng đến giờ à.""Ừ, tao đã nghĩ là mọi thứ giữa chúng tao vẫn ổn. Tao cũng rất nhớ cô ấy, rất cô đơn khi không có cô ấy bên cạnh. Tao tưởng rằng cả hai sẽ cùng vượt qua được, nhưng khi thấy cô ấy bên người mới, tao có cảm giác như cô ấy đang cầm búa và đóng đinh vào tim mình. Tao là người yêu của cô ấy mà cô ấy lại làm vậy với tao.""Tao hiểu, nhưng mày trông kiệt sức quá, mày gần như chẳng nói được câu nào. Nghỉ ngơi chút trước khi đi nào." Tôi nói."À mà này, mày biết chỗ nào uống rượu không?""Ý mày là đồ uống có cồn ấy hả?""Ừ, đi mà, tao đang stress lắm. Đi cùng tao nhé...""Nhưng ngày mai là bắt đầu học kỳ mới rồi rồi." Tôi do dự. Uống rượu ngay đêm đầu tiên quay lại trường ư? Với lại, cũng lâu rồi tôi không uống. Tôi biết một khi đã say thì mình trông sẽ rất lôi thôi."Ôi, chán quá đi. Đi mà...""Tao không đi cùng đâu đấy nhá.""Được thôi. Nhưng nếu lỡ tao say mèm và ngủ gục ở quán, mày phải qua vác xác tao về đấy. Tao không muốn lại ngủ ngoài vỉa hè như lần trước đâu.""Khó nói trước lắm. Mày cứ uống vừa phải thôi, vậy là được rồi. Tao cũng chẳng biết mày có ngủ gục không nữa." Thực ra, nếu phải đến đón cậu ấy thì chắc cũng không vấn đề gì. Chỉ là tôi hơi lo, cậu ấy mà say xỉn thì chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì. Rượu là nguồn cơn của mọi rắc rối mà.North nhún vai, có vẻ không quan tâm lắm."Nhưng ngày mai là bắt đầu học kỳ mới rồi. Tao cần phải chuẩn bị một chút, xong chuyện thì tao sẽ đến tìm mày.""Tao chỉ mong mày đừng có cư xử như con cún bị bỏ rơi thôi.""Cún gì chứ?""Là mày đó, trông như một chú cún bị chủ bỏ rơi vậy.""Mày cũng chẳng khác gì đâu, North."Chúng tôi lại cãi nhau về mấy chuyện vô nghĩa như thường lệ cho đến khi cả hai nhận ra chỉ phí sức mà thôi, thế là dừng lại ở đó.Tôi ngồi xuống ghế, tìm thứ gì đó để nghịch trong lúc nghĩ ngợi. Nếu ông nội muốn anh Hill trở thành bác sĩ giỏi nhất, đứng đầu lớp, đáng lẽ ông phải quan tâm đến việc học của anh ấy chứ.Hy vọng suy đoán của tôi là đúng. Hy vọng ngày mai tôi có thể gặp lại anh ấy. Nhưng mà... tôi không muốn đợi đến ngày mai. Tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ.Nhìn lại mới thấy thật nực cười. Lúc đầu, tôi chỉ muốn tránh xa anh Hill, nhưng khi anh ấy biến mất, tôi lại chỉ muốn được gặp lại anh. Khoan đã, nhưng cảm giác này... khác thật.Bây giờ, chúng tôi bắt đầu hiểu nhau hơn, có lẽ... tôi đã bắt đầu hiểu anh ấy. Nhưng chưa kịp giải quyết hết mọi chuyện thì ông lại đưa anh ấy đi mất.Vậy tôi có nên đối mặt với ông không? Phải rồi, tôi phải gom hết dũng khí, bước vào và xin ông cho tôi gặp anh ấy một lần thôi. Xin hãy cho tôi thêm can đảm khi lúc đó đến.Cuối cùng, không chịu nổi cảm giác dính nhớp trên người dù trời không hề nóng, không khí lạnh khiến tôi bứt rứt nên tôi quyết định đi tắm cho thoải mái. Nhưng North bị sao vậy chứ? Tôi mới bước vào phòng tắm thôi mà!Cốc, cốc, cốc."Ter!""Gì vậy! Tao gần xong rồi!" Tôi la lên trong khi đang rửa mặt. Chết tiệt, bọt sữa rửa mặt dính vào mắt tôi."Nhanh lên, có người đang đợi mày ở ngoài kìa.""Ai vậy?""Tao không biết." Giọng người kia nhẹ nhàng, như thì thầm. Cậu ấy bảo có người đến tìm tôi? Là Dao hay Phoon sao? Nhưng có vẻ không phải."Ai vậy?" Tôi hỏi khi đã thay đồ và bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng chỉ thấy North đứng một mình, chẳng có ai khác."Anh ấy đang đợi ngoài kia. Tao đã bảo vào rồi nhưng anh ấy không chịu." Tôi gật đầu như hiểu rồi, treo khăn lên và đi ra ngoài để tìm người đang chờ.Bên ngoài, tôi thấy một người cao lớn đứng tựa vào tường trước cửa phòng. Một tay che miệng, nhưng tôi biết anh ấy đang cười.Một nụ cười rất tươi, chẳng hề giấu giếm gì cả."Anh Johan?" Tôi gọi tên anh. Anh Johan quay lại khi nghe thấy tôi gọi, "Sao anh lại cười vậy?"Thay vì hỏi tại sao anh lại đến đây, tôi lại tò mò về nụ cười của anh vì nó thật sự rất khác lạ. Chết tiệt, cái tính tò mò này của tôi thật khó hiểu mà."Không." Anh Johan vừa nói vừa tựa vào tường, "Anh vừa tìm thấy một điều thú vị thôi.""À... vậy à?" Tôi muốn hỏi anh ấy tìm thấy điều gì, nhưng thôi, tôi để đó và hỏi chuyện khác, "Vậy làm sao anh biết phòng em ở đâu?""À, anh biết lâu rồi và nghe nói nếu anh đến tìm em ở đây, anh sẽ gặp được điều tốt đẹp. Quả thật là may mắn." Câu cuối cùng của anh Johan nói nhẹ nhàng hơn, như thể anh không muốn tôi nghe thấy, "Đi thôi.""Hả?" Tôi hơi bối rối. Anh ấy vẫn chưa giải thích lý do có mặt ở đây, nhưng đột nhiên lại bảo tôi đi theo, "Chúng ta đi đâu?"Nhưng anh Johan không đáp mà chỉ lặng lẽ bước đi."Chờ một chút." Tôi gọi theo. "North, mày trông phòng giúp tao nhé. Tao ra ngoài một lát."Tôi nói với North, người vẫn đang ở trong phòng. Cậu ấy có vẻ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra."Ê, mày đi đâu vậy?""Chả biết nữa." Tôi nói rồi vội vàng xỏ giày vào và đi theo anh Johan. Tôi chỉ mặc áo phông, quần short và dép xỏ ngón. Chắc không sao đâu nhỉ? Tôi không có thời gian thay đồ."Vậy chúng ta đi đâu thế ạ?" Tôi hỏi, chạy theo anh Johan."Vừa rồi, đột nhiên có cuộc gọi đến.""...""Số mà anh gọi bao nhiêu lần cũng không được tự nhiên lại gọi lại cho anh. Thật bực mình."Tôi không mất nhiều thời gian để hiểu những gì anh Johan nói. Ngay lập tức, trái tim tôi lại rung lên, dù tôi vẫn chưa gặp anh ấy. Thật vui khi cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại anh."Giọng nó nghe mệt mỏi. Chắc nó đã phải chịu đựng gì đó nặng nề trong mấy ngày qua. Và thay vì giải thích, những lời đầu tiên nó nói lại khiến anh bực mình.""Anh ấy... anh ấy nói gì mà khiến anh bực ạ?" Tôi hỏi, lặp lại lời của anh Johan."Nó nói: 'Jo, tao muốn gặp em ấy.'"Thật sao?Trái tim tôi như rung lên... khi nghĩ đến việc sẽ được gặp anh Hill...Hơn nữa, tôi chẳng biết tình hình của anh ấy ra sao. Liệu anh có bị đánh đập, hay bị bắt và tra tấn không? Khoan đã, là ông nội hay Yakuza đây?Và điều quan trọng nhất, tôi không biết liệu mình có thể sống sót đến căn hộ của anh Hill hay không vì cách lái xe của anh Johan còn đáng sợ hơn tôi tưởng, đặc biệt khi tôi ngồi trong xe của anh ấy nữa chứ. Tôi chỉ cầu nguyện rằng dây an toàn này sẽ cứu mạng tôi và túi khí hành khách có thể hoạt động bình thường.Chiếc xe sang rẽ gấp dưới khu căn hộ khiến tôi gần như không kịp tìm chỗ nào để bám vào. Shiaaa, cuối cùng chúng tôi cũng đến...Cảm ơn vì mọi thứ đã giúp chúng tôi đến đây an toàn.Amen...Lặng lẽ thở phào, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi chiếc xe sang dừng lại gần bãi đậu xe tầng hầm của tòa chung cư cao tầng. Cầu trời cho tôi có thể nhanh chóng ra khỏi xe và hít thở không khí bên ngoài.Tôi quay lại và nhìn xung quanh bãi đậu xe. Nó rộng mênh mông với rất nhiều xe được đậu ngay ngắn. May mắn là anh Johan vẫn tìm được chỗ đậu."May mà anh đã mua chỗ đậu xe này rồi." Anh Johan xuống xe và khóa lại."Anh mua à?""Ừ, phòng khi anh đến tìm Hill. Anh lười tìm chỗ đậu xe lắm nên anh đã mua luôn một chỗ. Nhưng dù sao anh cũng chả thường xuyên đến."Hả, kiểu người gì lại đi mua chỗ đậu xe ở căn hộ của bạn chỉ vì lười tìm chỗ đậu vậy? Tôi thực sự không biết nói gì trước sự giàu có này rồi."Chắc nó đã về rồi." Anh Johan nói, chỉ tay về chiếc xe sang đậu ở làn VIP.Xe của anh Hill...May mà vẫn còn chỗ trống để đậu.Tôi khẽ mỉm cười cho đến khi thấy anh Johan nhìn mình với ánh mắt khó chịu. Ôi, anh ấy khó chịu khi thấy tôi cười sao? Trong khi lúc anh ấy cười ở ký túc xá tôi, tôi đâu có phản ứng gì đâu!!!"Em có thể hỏi một câu được không?" Tôi hỏi và theo sau anh Johan đi lên trên."Câu gì?""Điều gì thú vị khiến anh cười tươi như vậy khi đứng ở kí túc xá của em vậy?""À, cái đó..." Anh Johan im lặng, như thể đang suy nghĩ."Anh không nói cho em biết đâu nhá."...Vậy sao anh lại giả vờ suy nghĩ làm gì? -_-"A, chào cậu, cậu lên gặp cậu Hill à?" Bảo vệ chào hỏi khi chúng tôi đi đến cửa vào."Vâng.""Cậu ấy vừa mới về và trông như một xác sống vậy. Các cậu vừa thi xong à?""Chưa bắt đầu học kỳ nũa, chú ạ. Ngày mai chúng cháu mới vào học.""À, vậy à. Chúc may mắn nhé.""Cảm ơn." Tôi và anh Johan chào lại bảo vệ rồi cùng đi thang máy lên tầng trên."Tại sao chú ấy lại nói là vừa thi xong vậy ạ?" Tôi hỏi anh Johan.Khi lên đến nơi, không hiểu sao tôi cảm thấy rất vắng vẻ mặc dù tòa chung cư này rất lớn. Có lẽ vì trời lạnh và mọi người đều muốn cuộn mình trong chăn ấm."À, khi mùa thi đến, bọn anh sẽ trông rất mệt mỏi và bừa bộn. Và Hill có lẽ lúc này cũng cảm thấy như vậy.""Thật không? Em chưa từng thấy anh ấy như vậy." Tôi thật sự chưa bao giờ thấy anh ấy như thế. Có lẽ vì anh ấy phải học chăm chỉ hơn hồi cấp ba chăng? Tôi thấy anh ấy rất tuyệt, quá tuyệt vời luôn. Thậm chí, dù gần đến kỳ thi, anh ấy vẫn dành thời gian dạy tôi học."Anh muốn nói rằng khi nó thiếu ngủ thì nó rất dễ cáu giận đấy."Tôi chỉ có thể mỉm cười với lời anh nói, trong lòng tự hỏi không biết anh Hill đã trải qua kỳ thi như thế nào. Học ở khoa Y chắc chắn không dễ dàng. Dù sao thì, tình trạng của anh Hill bây giờ mà giống như xác sống thì chắc chắn là không bình thường.Thang máy dừng lại đúng lúc. Chắc là chúng tôi đến tầng 9 rồi nhỉ? Chúng tôi đi dọc hành lang đến cuối, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhận ra đó cũng là cách để đoán chúng tôi đang ở tầng mấy.Nhìn từ ký túc của mình vẫn dễ chịu hơn. Có lẽ vì độ cao và góc nhìn."Đây là phòng nó, em gõ cửa đi." Anh Johan dừng lại trước cửa phòng cuối hành lang và bảo tôi gõ cửa. Huhu... Tôi thực sự sẽ gặp anh ấy à? Tôi phải làm gì bây giờ? Nói gì trước tiên đây? Nếu cơ thể anh ấy đầy vết thương và chảy máu thì sao? Nếu vậy thì chắc anh ấy phải được băng bó rồi đúng không?Ôi, tôi suy nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ cần gõ cửa thôi, gõ đi!Cốc, cốc, cốc.Im lặng...Tôi quay lại nhìn anh Johan. Tôi tự hỏi sao không có phản hồi từ trong phòng. Và khi tôi chuẩn bị hỏi anh Johan..."Oái!!" Tôi vô tình kêu lên khi đột nhiên có một sức mạnh kéo cánh của ra trước khi kéo tôi vào trong. Cánh tay của người đó di chuyển rất nhanh đến nỗi tôi không thể theo kịp.Anh Hill!!?Trước khi tôi nhận ra, tôi đã bị bắt và ôm bởi một người cao hơn. Tôi thậm chí không có thời gian để nhìn khuôn mặt của anh vì bàn tay mạnh mẽ kéo tôi về phía ngực của anh mạnh đến nỗi tôi khó có thể cử động.Này, thả tôi ra! Anh không thể đột ngột làm như vậy được nhé!Và... và đúng rồi... đừng nói là anh ấy không mặc áo!!!! Này, này, này!!!!!Tí tách...Tí tách...Tôi có thể cảm nhận những giọt nước nhỏ dính trên da. Có nghĩa là, anh ấy có thể vừa mới tắm xong. Aaaa, tôi không thể chịu nổi nữa. Xin hãy giúp tôi đi mà. Anh Johan... Giúp tôi với. Trái tim tôi không thể chịu đựng thêm nữa đâu!!"Này, quá đáng vãi." Giọng nói dài của anh Johan khiến người đang giữ đầu và tóc tôi từ từ thả lỏng, nhưng anh vẫn không thả tôi ra, "Em ấy lên cơn đau tim và lăn ra chết giờ."Dù có xấu hổ... nhưng anh Johan đã đúng T^T Tôi sẽ bị lên cơn đau tim mất.Anh Hill không nói gì, chỉ từ từ lùi lại một chút để tôi có thể nhìn anh rõ hơn. Anh vẫn là anh Hill như mọi khi, chỉ có khuôn mặt trông mệt mỏi và kiệt sức hơn bình thường thôi. Tóc anh hơi xõa vì ướt. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.Khuôn mặt điển trai của anh dần cúi xuống, nhẹ nhàng áp mũi vào gáy tôi, hơi thở ấm áp ra vào đều đặn. Anh giống như một người đã đến giới hạn của bản thân và muốn được ôm ấp. Nhưng khác biệt là anh Hill cố tình di chuyển mũi qua lại trên gáy tôi."Mùi hương dễ chịu quá." Anh Hill nói khi hít một hơi thật sâu. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc để mặc trái tim mình đập loạn xạ. Khi anh bắt đầu nhận ra điều này, tôi từ từ dùng tay mình, run rẩy, đẩy anh Hill ra trước vì tôi nghe thấy tiếng anh Johan ho khan vài lần, nhưng anh Hill có vẻ không muốn để tôi đẩy anh ra."Chết tiệt Hill, tao vẫn ở đây mà. Mày nhìn thấy tao không đấy?""Jo?" Anh Hill quay lại nhìn người vừa được gọi tên, sẵn sàng rời khỏi gáy tôi, "Cảm ơn."Lời cảm ơn của anh Hill khiến anh ấy có vẻ hài lòng hơn một chút."Không có gì. Mày ổn chứ? Tao lo cho anh và Arthit đấy.""Ừm, lát nữa tao nói chuyện với mày sau." Anh Hill nói rồi từ từ buông tôi ra, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi. Trái tim anh sẽ không buông tay tôi, đúng không?"Đáng lẽ tao nên quay video chuyện này lại. Chết tiệt, tao không nghĩ mày lại có gan làm như này. Nhìn đi, mày nhìn như sắp bùng nổ rồi vậy." Lời nói của anh ấy khiến anh Hill quay lại nhìn tôi.Tôi nhận ra mặt mình chắc chắn đang đỏ ửng lên cho xem. Anh Hill mỉm cười dịu dàng với tôi. Tôi không thể nào không nhìn vào phần giữa cơ thể anh, nơi đang lộ rõ.Hơn nữa, gáy tôi vẫn còn ấm..."Mày tìm thấy rồi à?" Anh Hill hỏi."Ừ." Anh Johan đáp rồi nở một nụ cười tinh nghịch. Má, tôi chắc chắn đó chính là sức hút của anh Johan, "Tao đã gặp rồi...""Thế nào?""Ừ... cũng được." Anh Johan nhún vai. Sau đó lập tức giả vờ như không quan tâm, "Tao đi trước. Có chút việc. Gặp lại sau.""Gặp lại sau." Anh Hill trả lời."Khoan đã... Khoan một chút, anh Jo sẽ đi sao ạ?" Không, anh ấy không thể bỏ tôi lại một mình với anh Hill như thế này được. Nhìn xem... Ngay cả lúc này anh vẫn ôm tôi nè. Trời ơi, tôi chắc chắn sẽ không ổn đâu. Đừng bỏ tôi lại, anh ơi. T^T "Vậy em sẽ về kiểu gì?""Em có thể ở lại qua đêm." Đột nhiên anh Hill cắt lời."Em không muốn." Tôi thật sự không muốn. Tôi chắc chắn sẽ chết mất, vì anh đang không chịu mặc đồ!"Vậy thì tao đi đây." Anh Johan nói rồi vẫy tay chào lần cuối, sau đó lập tức rời đi.Sao lại thành ra thế này?"Vào đi." Anh Hill nói và đẩy tôi vào phòng anh.Tôi không thể phản kháng. Anh Hill từ từ buông tay tôi ra rồi lấy một chiếc khăn nhỏ, nhẹ nhàng lau khô tóc mình."Em có thể ngồi trên sofa. Anh sẽ mang nước cho em."Tôi gật đầu rồi ngồi thoải mái trên chiếc sofa lớn. Căn phòng rất rộng, như thể phòng tôi được nhân đôi rồi kết hợp lại vậy. Khi mở cửa, chúng ta sẽ thấy sofa và TV đầu tiên, có thêm một chiếc bàn bếp ở đó. Còn phía trong, tôi thấy những thứ khá hiếm thấy, nhưng mọi thứ đều được trang trí đẹp mắt và ngăn nắp.Đây là lần đầu tôi đến đây nên không thể không liếc mắt xung quanh một chút. Tủ giày đầy ắp các loại giày. Giày học sinh, giày thể thao, giày vải và còn nhiều thứ khác nữa. Đặc biệt là cái kệ sách to đùng, không lạ gì mà anh ấy lại giống một xác sống trong mùa thi."Nước đây." Anh Hill gọi.Tôi nhanh chóng quay đầu và nhìn về phía âm thanh đó. Vì tôi đang ngồi, còn anh Hill đứng nên không tránh khỏi việc tôi vô tình nhìn thấy thứ đang ở ngay trước mặt. Ban đầu tôi thực sự không muốn nhìn đâu.Anh có làn da trắng ... và cơ bắp ấy... dù chúng tôi đều là đàn ông, nhưng rõ ràng anh khác tôi một trời một vực. Tóc ướt, cơ bắp không quá nhiều nhưng cũng đủ để thấy anh chăm sóc bản thân rất kỹ. May là anh đã mặc quần dài, nếu không, tôi chắc chắn sẽ ngất mất.Nhưng... đó cũng là một sự may mắn lớn.Hơn nữa...Nhìn cơ bụng sáu múi kìa!!!Bác sĩ điên nào lại có cơ bụng sáu múi như vậy chứ?Anh lấy đâu ra thời gian để tập luyện vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com