TruyenHHH.com

East Tag You Re Mine Howlsairy

Dịch: Rín

"Cô Thanmind, vui lòng gặp bác sĩ Tonfah tại phòng khám tâm lý số 4." Anh Johan trêu chọc.

"Này, đừng có chọc người khác chứ."

"Ai chọc chứ? Tao nghĩ triệu chứng này nghiêm trọng đấy."

"Đúng vậy, cô ấy bị điên rồi." Anh Arthit đáp với khuôn mặt không cảm xúc.

"Người trầm cảm không phải là người điên." Anh Tonfa trả lời, "Có thể là do áp lực tích tụ. Không có gì lạ khi một người học y bị như này. Ngành của chúng ta đầy áp lực và cạnh tranh cũng gay gắt. Khi mọi thứ dồn nén và căng thẳng, nhiều yếu tố có thể dẫn đến bệnh tâm lý. Càng tích tụ nhiều thì cô ấy sẽ càng bị tổn thương."

Tôi quay lại và lắng nghe kỹ lời giải thích của anh Tonfah, anh ấy như một bác sĩ đang giải thích chẩn đoán cho người thân của bệnh nhân.

"Cô ấy không thể tự kiểm soát. Đó là một bệnh."

"Vậy bệnh nhân của cha mày có ai bị như vậy không?" Anh Johan hỏi anh Tonfah.

"Có chứ. Nhiều bệnh nhân của cha tao là sinh viên y khoa tại trường ta lắm. Không chỉ sinh viên y, mà cả phụ huynh và sinh viên từ một số ngành khác cũng gặp phải áp lực rất lớn. Đôi khi ngành học không quá cạnh tranh, nhưng áp lực lại đến từ bệnh nhân hoặc gia đình. Những suy nghĩ như vậy khiến tinh thần trở nên căng thẳng. Tao không chắc Mind có dùng thuốc không, nhưng chỉ cần người bị trầm cảm bỏ qua điều trị vài ngày thôi là tình trạng sẽ trở nên tệ hơn, khó kiểm soát."

"Úi... mày đúng là phù hợp làm bác sĩ tâm lý." Anh Johan nói, "Nên, với tư cách là một bác sĩ, sẽ không được nói gì khiến bệnh nhân tổn thương."

"Chị Mind... chị ấy bị trầm cảm sao?" Tôi ngắt lời, xen vào cuộc trò chuyện của các anh chị.

"Anh chỉ đang cố đoán thôi. Rất nhiều bệnh nhân của cha anh cũng gặp vấn đề như vậy. À... cha anh là bác sĩ tâm lý điều hành một phòng khám tư. Nhưng hầu hết mọi người đều từ chối việc gặp bác sĩ tâm lý. Thực tế, điều này không có gì đáng xấu hổ cả. Họ không phải là người mất trí, họ chỉ đang mắc bệnh thôi. Nếu bị bệnh thì phải đi khám bác sĩ, thể chất có vấn đề thì đi điều trị thể chất, tâm trí không thoải mái, chỉ cần trị liệu tâm lý thôi."

"À... là như vậy." Tôi gật đầu hiểu, suy nghĩ thêm. Mọi người luôn có những vấn đề mà người khác không thể nhìn thấy.

"Đúng vậy, một bác sĩ nên nghĩ như thế. Còn nhìn xem, Hill thực sự là một tên tồi." Rồi mọi người bật cười trước câu nói của anh Johan, "Ừm... thì tao cũng chỉ mới nghe qua câu chuyện thôi."

"Chuyện này có liên quan đến ông nội của Hill không?" Anh Tonfa hỏi khi quay sang bạn bè. Cả anh Johan lẫn anh Arthit đều tỏ vẻ khó chịu.

"Chết tiệt, tự nhiên nổi da gà... Đừng nói về ông nội của Hill nữa, được không?" Anh Arthit giơ tay lên và xoa tay.

"Mày cũng sợ à? Hahaha." Anh Johan hỏi.

"Ông nội Hill chắc đang gặp vấn đề gì đó. Hay là chúng ta cùng rủ ông ấy đi gặp cha của thằng Fah nhé."

"Sao lại vậy?" Tôi buột miệng hỏi, lại chen vào câu chuyện của các anh chị. Từ những gì họ nói, có vẻ như họ biết gì đó về ông nội của anh Hill, đúng không? Sau khi tôi hỏi, ba người đều nhìn nhau một cách ngập ngừng.

"Ừm..."

"Lẽ ra tao không nên nói ra." Anh Arthit quay sang thì thầm với anh Johan, có vẻ hơi hối hận. Dù sao, khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, làm sao tôi có thể không nghe thấy và điều đó càng khiến tôi thêm tò mò.

"Em cũng cần phải biết, nhưng tốt hơn là để Hill tự đến và giải thích thì hơn. Có như vậy hai người mới thực sự hiểu nhau hơn." Anh Tonfah thở dài, nói.

"Mày nghĩ đó là ý hay à? Theo tao thì Hill không muốn kể chuyện này. Hill không thích chia sẻ về gia đình mình với ai cả." Anh Johan xen vào.

"Thế mày biết bằng cách nào?" Anh Tonfha hỏi lại.

"Mày biết bằng cách nào, Jo?"

"Đơn giản là mỗi khi gặp ông ấy, tao cứ thấy rợn người." Anh Johan nở một nụ cười nhếch mép, giơ tay xoa xoa cánh tay mình giống như anh Arthit lúc trước, "Ông ấy cứ nghĩ tao lại gần Hill chỉ vì muốn lợi dụng cậu ấy để kiếm tiền, nhưng xin lỗi nhé... tao có nhiều tiền hơn ông ấy đó."

"Ông ấy không sợ mày lợi dụng Hill để kiếm tiền đâu. Chỉ là ông ấy lo rằng mày sẽ ảnh hưởng đến Hill, khiến nó trở nên giống như mày thôi."

"Ơ?... Còn mày thì sao, Arthit? Mày nghĩ thế nào?"

"Ông ấy nói rằng tao là kẻ xấu chỉ vì hút thuốc, uống rượu, đi quán bar và xuất thân từ tầng lớp thấp hơn, nên không phù hợp làm bạn với Hill. Ôi, thật muốn nói với ông ấy rằng cháu trai của ông cũng chẳng tốt hơn tao là bao đâu, hahaha. Rốt cuộc tiêu chuẩn của ông ấy là gì chứ?" Anh Arthit tỏ ra bực bội, "Có lẽ chỉ có một người duy nhất đạt được tiêu chuẩn đó."

"Tất nhiên rồi, chỉ có người tốt như tao thôi." Anh Tonfah nói đùa.

"Vậy ông của anh Hill không thích các anh sao?" Tôi quyết định hỏi, "Vậy còn em thì sao?"

Câu hỏi của tôi khiến anh Johan ngập ngừng một lúc.

"Ừm... Theo anh thì ông của Hill là một người khá... cố chấp. Ngay cả khi bọn anh chỉ là bạn, ông ấy cũng không hài lòng. Còn về chuyện tình cảm, có vẻ ông ấy khá bảo thủ, nên anh nghĩ ông ấy khó mà chấp nhận chuyện quan hệ đồng giới. Hill cũng gặp áp lực không nhỏ. Cậu ấy thường đến xin lỗi bọn anh hết lần này đến lần khác, nên anh đã quyết định không quan tâm đến ông của Hill nữa. Dù sao thì bọn anh cũng kết bạn với Hill, không phải với ông của cậu ấy."

"Trước đây, ông của anh Hill cũng không ưa em." Tôi nói, vô thức siết chặt tay vì không rõ từ lúc nào Phoon đã buông tay tôi và nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, "Nhưng anh Hill nói rằng ông đã chấp nhận rồi, ông còn gửi lời xin lỗi nữa. Em nghĩ... thật ra ông ấy không có vấn đề gì cả."

Tôi nói những gì luôn lặp lại trong đầu.

"Hill không muốn kể về chuyện đó." Anh Johan thở dài, "Đặc biệt là với người cậu ấy yêu. Dù em Ter có hỏi, cậu ấy có lẽ cũng sẽ không nói cho em biết."

"Với Hill, vấn đề về ông... có lẽ là điều khó khăn nhất trong cuộc đời."

Tôi cúi đầu, để Phoon nhẹ nhàng siết tay tôi và Foam vuốt vai như đang cố gắng an ủi.

"Dù em có hỏi, anh Hill cũng sẽ không nói ra... Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Đây không phải là một vấn đề dễ giải quyết và Hill vốn là người như thế. Cậu ấy thường ôm tất cả vào lòng. Điều mà cậu ấy mong em Ter làm là tin tưởng và đợi cậu ấy tự giải quyết vấn đề."

"Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?" Tôi yếu ớt hỏi. Anh Johan thở dài và đưa tay lên trán.

"Ừ... Anh biết là Hill không nói với bọn anh. Nhưng anh đã tự tìm hiểu."

"Thật sao? Vậy... là chuyện gì ạ?"

"Anh không biết có nên làm vậy không nữa. Hill có giận không nếu anh vô tình nói ra?"

Nhưng tất cả mọi người đều chờ đợi những gì mà anh Johan sắp kể.

"Úi, trông mọi người có vẻ rất tò mò."

"Để tao nói cho mọi người biết nhé, ông của Hill là một doanh nhân... Vì tao cũng làm trong lĩnh vực kinh doanh nên tìm hiểu cũng không khó. Đúng là ông ấy rất cổ hủ và nghiêm khắc, nhưng cũng rất tốt bụng. Nhưng sau một biến cố... ông gần như đã trở thành một con người khác."

"..."

"Bà của Hill đã bị tai nạn."

"..."

"Khi băng qua vạch sang đường ở một con đường lớn, một chiếc xe tải nhỏ lao tới với tốc độ cao. Theo ghi lại từ camera an ninh, tài xế... đã cố ý nhắm vào người phụ nữ đang băng qua đường một mình."

"..."

"Là cố ý."

"..."

"Chuyện này xảy ra khoảng một năm trước."

Một năm trước...?

"Đúng vậy... Đây không phải là chuyện dễ giải quyết. Nếu em muốn ông chấp nhận... Thì sẽ rất khó nếu không có sự giúp đỡ của bà."

"Sao tệ thế nhỉ... Tính cách còn tệ hơn tao nữa." Anh Johan giơ tay lên và vỗ nhẹ vào miệng mình, "Nếu Hill biết tao nói thế này, chắc chắn nó sẽ giận."

Anh Hill luôn yêu cầu tôi phải ở trong tầm mắt anh ấy, không bao giờ để tôi rời đi, như thể anh ấy sợ tôi sẽ bỏ trốn và biến mất.

Và đôi mắt sắc lạnh ấy... luôn khiến tôi cảm thấy lúng túng.

"Đừng nói nữa." Tôi thở dài, nói khẽ. Tại sao anh ấy lại đùa khi mà đang sợ hãi như vậy chứ?

Dù sao thì, theo lời anh Johan, bà đã bị xe tông vào năm ngoái...

"Anh Jo, anh có nhớ vụ đó xảy ra vào tháng mấy không?"

"À... nếu anh không nhớ lầm, có lẽ là tháng hai hay tháng ba."

Tháng ba...?

Tháng ba chính là khi anh Hill biến mất...

Ban đầu, tôi nghĩ rằng anh Hill biến mất vì một lý do khác... vì vậy tôi đã cố gắng bỏ qua nó. Tôi không dám nghe. Đôi khi, tôi vô tình nghĩ rằng anh ấy đã rời bỏ tôi một cách cố ý. Vì vậy, tôi vẫn chưa dám nghe hoàn toàn sự thật.

Và thực ra, có một vấn đề lớn trong gia đình của anh Hill. Nếu đó là lý do, tôi sẽ không để anh ấy chịu đựng một mình nữa.

Tôi không hỏi gì thêm với anh Johan vì anh ấy bảo tôi phải tự hỏi chi tiết mọi chuyện từ anh Hill. Nhưng tôi thực sự ấn tượng khi anh Johan nói rằng dù tôi phải hỏi anh Hill và có thể anh ấy sẽ không trả lời, nhưng anh ấy vẫn có thể nói cho tôi về một số chuyện.

Bởi vì chuyện gia đình là những chuyện phức tạp. Trở thành người có thể tin cậy là điều rất quan trọng. Nhưng nếu có chuyện xảy ra trong gia đình và là người ngoài, chúng ta cũng nên cố gắng không nên can thiệp vào. Tôi nhớ những gì ba tôi từng nói. Nhưng đây là điều tôi rất muốn biết.

Chắc chắn có liên quan đến lý do tại sao anh ấy biến mất. Anh Johan nói rằng sự việc xảy ra vào tháng hai hoặc tháng ba. Và chúng tôi đã chia tay vào tháng ba, đúng vào ngày cuối cùng của lớp 12.

Vâng... Chính xác là sáng hôm sau.

...

...

...

Hiện tại, tôi chỉ có thể gạt hết mọi thứ sang một bên và đùa giỡn cùng hai người bạn của mình. Chúng tôi đang đợi mọi người để chụp bức ảnh cuối cùng trước khi về. Và người sẽ chụp là Typhoon vì tôi lười.

Chúng tôi đã đợi gần một tiếng rồi. Những người đang tập luyện trên tầng trên vẫn chưa nghỉ. Chị Nabdao thật tàn nhẫn. Một số cô gái bắt đầu cảm thấy đau chân vì đi giày cao gót quá lâu, nhưng họ vẫn phải ép buộc mình cười, nếu không họ sẽ bị đuổi và phải đi lại từ điểm xuất phát.

"Em hỏi chút với ạ, họ thường tập luyện lâu như thế này sao?" Tôi hỏi chị Meili, người đang cúi người và chơi điện thoại.

"Đúng vậy, vì sáng nay đã xảy ra chuyện. Nên chị ấy yêu cầu mọi người tập luyện thật chăm chỉ và không cho nghỉ." Chị Meili ngẩng đầu lên và trả lời, "Nhìn bác sĩ Hill đi, cậu ấy trông chán nản với cả thế giới rồi. Chị nghĩ cậu ấy không muốn tập nữa, dù theo chị, cậu ấy không cần phải tập thêm gì nữa. Bất cứ nhịp điệu nào cậu ấy làm cũng hoàn hảo. Cậu ấy chỉ cần tiếp tục đi thôi. Dù có sai cũng không sao. Hahaha."

Tôi quay lại và nhìn xung quanh để tìm người mang tên đó. Anh Hill vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không cười ngọt ngào như chị Nabdao đã yêu cầu. Nhưng dù chỉ vậy...

Anh ấy vẫn đẹp trai...

Anh ấy là người như thế sao?

"Ah, nhưng hôm nay không phải tất cả mọi người đều đến. Cả bác sĩ Mind và một số người bạn của cô ấy cũng không tham gia luyện tập. Chúng ta có thể chụp ảnh tập thể được nữa không?" Chị Meili nói như mới chợt nhận ra.

Đúng vậy, mọi người đều phải có mặt trong bức ảnh tập thể, đúng không?

"Để chị đi hỏi xem."

Sau đó, hị Meili đứng dậy và đi gặp chị NabDao. Chị Nabdao nghĩ một chút rồi thông báo qua loa phóng thanh.

"Về bức ảnh tập thể hôm nay, chúng ta sẽ hoãn lại vì có nhiều người vắng mặt. Vậy nên, chúng ta sẽ chụp vào ngày khác. Xin lỗi em Ter nhiều nha. Nếu các em luyện tập tốt, chúng ta có thể về sớm hơn." Chị Nabdao nói. Điều này khiến tất cả mọi người trên sân khấu vui mừng đến mức hét lên, trước khi tất cả quay lại phía sau sân khấu. Và nhạc lại bắt đầu vang lên.

Nếu không chụp ảnh tập thể nữa, sao lại để tôi chờ đợi cả một giờ liền vậy?

Và rồi, buổi luyện tập diễn ra suôn sẻ, có lẽ vì lời nói "về sớm" khiến mọi người quyết tâm hơn.

"Oa, cuối cùng hôm nay cũng xong." Tiếng anh Go vang lên từ xa khi anh ấy duỗi tay về phía trước rồi về phía sau. Mọi người bắt đầu bước lên sân khấu.

Tiếng ồn ào của cả nhóm vang lên khắp nơi. Các nhân viên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Giờ đã là 4 giờ chiều và tôi đã đến để chụp ảnh từ sáng. Thật là, lần đầu tiên tôi làm việc mà vất vả như vậy.

"Dừng lại một chút, mày định làm gì?" Foam hỏi tôi, "Mày định về à?"

"À... chắc chắn rồi." Tôi suy nghĩ một chút. Thật sự tôi có thể về rồi nhưng...

Tôi quay lại tìm anh Hill. Tôi thấy anh, dáng người cao lớn, đang nói chuyện với chị Nabdao. Một lúc sau, anh ấy liếc mắt nhìn tôi và dừng lại, ánh mắt của anh ấy gặp ánh mắt tôi. Gương mặt lạnh lùng của anh ấy hơi cong lên thành một nụ cười khi nhận ra tôi cũng đang nhìn anh ấy.

Chết tiệt, bị phát hiện đang nhìn trộm rồi T^T

Tôi vội vàng quay đi chỗ khác. Nhưng mặc dù chưa đến giờ, anh Hill đã bước về phía tôi.

"Em Ter, nếu có thể, đừng nói với Hill rằng anh đã nói với em về chuyện kia nhé." Anh Johan đột ngột bước lại gần và thì thầm nhỏ vào tai tôi.

Anh Hill nâng một bên lông mày lên, tỏ vẻ khó hiểu khi thấy anh Johan đang thì thầm với tôi. Hơn nữa, tôi nhận ra trong ánh mắt anh ấy có chút không hài lòng. Lông mày anh ấy nhíu lại, báo hiệu rằng anh ấy đang bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vì vậy, tôi vội vàng gật đầu và nói với anh Johan rằng tôi đã hiểu.

"Sao vậy?" Anh Hill hỏi với giọng sắc lạnh nhìn anh Johan, người chỉ có thể mỉm cười một cách nghịch ngợm.

"Không có gì đâu."

Dù nhận được câu trả lời như vậy, anh Hill vẫn có vẻ không hài lòng, nhưng sự không hài lòng đó nhanh chóng dịu đi và biến thành một nụ cười nhẹ nhàng khi anh nhìn về phía tôi.

"Tiêu chuẩn kép!" Anh Johan nói nhỏ, nhưng cố ý để mọi người xung quanh nghe thấy. Anh Tonfah và anh Arthit khẽ cười khi thấy phản ứng của bạn mình.

"Tao phát chán với những người hay kiểm soát rồi." Anh Arthit nói đùa, có chút thờ ơ.

"Em sao rồi? Có phải đợi lâu không?" Anh Hill hỏi rồi ngồi xuống cạnh tôi. Lúc đó, tôi vô tình di chuyển qua ngồi cạnh chị Meili.

"Rất lâu ạ." Tôi thành thật đáp, hơi nhăn mặt khiến mọi người xung quanh bật cười lớn.

"Nhưng em vẫn đợi mà. Anh rất vui." Người kia nói.

"Em đợi để chụp ảnh, không phải đợi anh." Tôi nói.

"Hmm, nhưng hình như em đã đưa mắt xung quanh để tìm anh mà."

Tôi không thích cách anh trêu chọc. Anh Hill thật sự làm tôi khó xử và luôn khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

"Úi, ánh mắt kia là muốn ăn tươi nuốt sống em ấy à?" Chị Meili nói, miệng chu ra vẻ nghịch ngợm.

"Chị Meili." Tôi nghiến răng và nói nhẹ nhàng. Làm sao để tôi có thể bảo chị ấy đừng trêu như vậy nữa được nhỉ?

"Aww em ơi, mặt em ấy đỏ lên kìa, bác sĩ, tao phải làm sao đây?" Tôi quay lưng lại với anh Hill và nhìn thẳng vào chị Meili, trước khi làm vẻ mặt giận dữ với người vừa nói.

"Đừng đùa ạ." Tôi nói nhẹ nhàng trước khi tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh Hill, tôi không thể không quay lại và mắng anh ấy với vẻ mặt nghiêm túc, "Cười cái gì?"

"Không, không có gì đâu." Anh Hill vẫn cười, giơ cả hai tay lên như muốn đầu hang, "Đừng làm mặt giận như vậy."

"Đôi khi biết sợ cũng tốt đấy."

"Quá ngọt ngào rồi." Những gì người bên cạnh nói khiến tôi im lặng. Khác với người nói vẫn mỉm cười nghịch ngợm, không quan tâm đến việc trái tim tôi đang loạn nhịp vì không biết là đang cảm thấy thế nào.

"Ôi... không thể chịu đựng được nữa."

"Đủ rồi. Tao không thể chịu nổi nữa, tao đau lòng." Giọng anh Johan vang lên trước khi anh ấy đứng dậy.

"Thật là đáng thương. Bạn bè của tao không ngờ lại như vậy. Nhưng tao tự dung lại thấy vui khi thấy thế chứ." Anh Tonfah nói khiến tôi bất ngờ và nhíu mày. Không phải góc nhìn của anh Hill như thế này rất kỳ lạ sao? Nhưng chỉ có anh ấy mới tranh thủ trêu tôi khi có cơ hội, ngược lại là giành lấy một cách dứt khoát.

"Đau lòng của mày không phải vì tao..." Anh Hill nói như đang đùa. Điều này khiến anh Johan trông có vẻ bối rối và ngạc nhiên.

"Mày... biết sao?" Anh Johan hỏi. anh Hill không trả lời, chỉ nở nụ cười tinh nghịch.

"Mày biết sự khác biệt mà."

"Hả?"

"Thôi nào, bọn mày định về chưa?"

"Chắc rồi, còn chờ gì nữa?" Anh Johan nói với giọng hơi cáu. Anh Hill nói rằng những người xung quanh không quan tâm đến sự không hài lòng của anh ấy. Mọi người đứng dậy và chuẩn bị ra về, chỉ có chị Meili phải ở lại với các nhân viên.

"Chào mọi người, lái xe cẩn thận nhé." Chị Meili nói, vẫy tay.

"Chào mọi người." Tôi cười tươi và cảm ơn, giơ tay chào. Foam và Phoon cũng chắp tay chào.

Trên đường về, anh Hill vẫn đi bên cạnh tôi, khiến hai người bạn của tôi đang đi sau bắt đầu xì xào và cố ý để tôi nghe được, đến mức tôi phải quay lại nhìn họ.

"Vậy mày về bằng cách nào?" Foam lại hỏi tôi khi chúng tôi đến bãi đậu xe.

"Thì về thôi." Tôi trả lời, giống như mọi khi khi làm việc ở hội học sinh. Tôi sẽ đi bộ qua lại vì ký túc xá gần và tôi không có xe.

"Mày có thể về cùng tao." Foam nói.

"Thôi, để anh đưa em ấy về." Anh Hill nói.

"À... được rồi. Tạm biệt, Ter."

"Chờ một chút." Tôi chưa nói là sẽ về cùng anh ấy. Sao Foam không hỏi gì tôi nhỉ!! Sau đó, hai người bạn của tôi chào anh Hill rồi lái xe máy đậu không xa đó đi.

"Đừng bỏ tao lại, Phoon. Lái xe một mình sẽ có chuyện đó." Foam nói, trêu tôi. Tôi chỉ có thể chu mỏ với họ. Sau đó, chiếc xe máy chạy đi và tôi nghe thấy họ cãi nhau qua lại.

Họ sẽ đến ký túc xá vào lúc nào nhỉ?

"Em chắc bạn của em sẽ không bị lạc nữa chứ?" Anh Tonfah hỏi.

"Em không biết." Tôi nói, "Chắc là sẽ về được thôi. Em cũng mới dạy Phoon phân biệt trái phải rồi."

Tôi nói, anh Tonfah gật đầu hiểu và không hỏi thêm gì nữa, nhưng biểu cảm của anh ấy vẫn có chút lo lắng.

"Vậy thì, tao sẽ quay lại và gặp mày sau Hill. Hẹn gặp lại, em Ter." Anh Johan nói trong khi mỉm cười với tôi. Tôi mỉm cười lại, cũng chào anh Fah và anh Arthit. Ba đàn anh, người nào cũng lái chiếc xe thể thao sang trọng. Không lâu sau, tiếng bánh xe cọ xát với mặt đường vang lên chói tai. Chỉ mất một chút thời gian để lái xe ra khỏi cổng.

Thật là...

Và tôi bị bỏ lại... với anh Hill.

"Đi thôi." Anh Hill nói, vừa đưa tay ra để tôi nắm. Tôi do dự một chút. Tôi ngạc nhiên, nhưng quyết định đưa tay mình cho anh ấy. Người đàn ông cao lớn có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì.

Bàn tay anh ấy nắm nhẹ tay tôi, như thể sợ tôi sẽ đau. Nhưng cái nắm tay vẫn đủ chặt để đảm bảo rằng tôi không thể rút tay ra.

Cảm giác này lại đến... Một cảm giác ấm áp xuất hiện trong lồng ngực tôi. Tim tôi không đập quá nhanh, nhưng đủ để cảm nhận có điều gì đó phản ứng lại với sự ấm áp nhẹ nhàng khi người kia mời tôi lên chiếc xe sang trọng của anh. Anh mở cửa ghế lái và để tôi vào. Ôi... thật là một quý ông! Tôi không thể không nghĩ với một chút bực bội.

Anh Hill ngồi vào ghế lái, sau đó anh khởi động chiếc xe sang trọng của mình.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Người bên cạnh tôi hỏi. Tôi im lặng và mất chút thời gian để suy nghĩ. Tim tôi muốn trở về ký túc xá, nhưng có rất nhiều điều tôi muốn hỏi anh ấy.

"...À, em không biết." Tôi tránh trả lời. Nếu tôi không trở về ký túc xá, tôi sẽ đi đâu?

"Em không định trở về ký túc xá à?"

"Em... chưa muốn về." Tôi nói nhỏ.

Nếu tôi nói rằng không về ký túc xá, thì có vẻ như tôi muốn ở lại với anh ấy lâu hơn. Người bên cạnh tôi thầm cười hạnh phúc vì điều đó.

Không phải... Tôi chỉ muốn ở lại lâu hơn vì có rất nhiều điều muốn hỏi anh ấy!

"Em đã đói chưa?" Anh Hill hỏi khi chiếc xe sang bắt đầu rời khỏi bãi đỗ.

"Chưa."

"Có nơi nào em muốn đến không?"

"Ừm... không."

"Em có muốn ăn bánh ngọt không?" Anh Hill hỏi.

Trong những lúc bình thường, khi cả hai chưa biết sẽ đi đâu, anh Hill thường sẽ quyết định ghé tiệm bánh ngọt, mà tôi thì chẳng bao giờ từ chối. Thực ra, tôi có thể ăn mãi không chán.

Từ khi lên đây học, tôi không còn thường xuyên ghé tiệm bánh ngọt như trước nữa vì không dư dả tiền bạc. Thật đấy, tôi phải trả chi phí ký túc xá cao hơn cùng nhiều khoản phí khác ở trường, nên không dám xin nhiều tiền từ gia đình.

"Ừm... đi thôi."

Câu trả lời của tôi khiến người lái xe ngay lập tức rẽ vào con đường chính. Tôi cố gắng suy nghĩ về những điều mình cần hỏi trong lúc chúng tôi ngồi trên xe. Nhưng nếu đây là chuyện quan trọng liên quan đến gia đình anh ấy, liệu tôi có nên hỏi không?

"Có chuyện gì sao?"

"Em có chuyện muốn hỏi." Câu nói của tôi khiến anh Hill hơi nhướn mày ngạc nhiên.

"Chuyện gì vậy?"

"Nếu em hỏi, liệu anh sẽ trả lời tất cả chứ?"

"Tất cả."

"Có điều gì anh không muốn nói với em không?" Tôi hỏi với một chút ngần ngại. Ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi con đường phía trước.

"Có." Câu trả lời của anh ấy khiến tôi nghẹn ngào. Điều đó thật đau lòng, bởi giọng nói của anh ấy không chút lay động. Anh Hill có vẻ đã đoán trước tôi sẽ hỏi gì, "Nhưng nếu em muốn biết, anh sẽ kể."

"Anh chưa từng kể với ai sao?"

"Chưa..." Anh Hill im lặng một lúc. "Nhưng Jo biết."

"Anh Jo...?" Tôi lặp lại, nhận ra rằng anh Hill cũng đã biết anh Johan đã nắm được chuyện này.

"Jo là kiểu người tò mò, luôn muốn tìm hiểu mọi thứ. Anh chắc chắn là cậu ấy đã đi điều tra rồi." Anh Hill nói, khéo léo xoay tay lái vào một con hẻm nhỏ. Lời nói của anh ấy khiến tôi thoáng bật cười, cảm giác như anh ấy đang trêu chọc một cách nhẹ nhàng.

Trước khi tôi kịp hỏi thêm, xe dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, không có bóng khách nào. Điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm... vì tôi vẫn chưa muốn có ai khác chứng kiến cuộc trò chuyện này.

Nhưng mà... vì tôi đi cùng "hoàng tử khoa y" như anh Hill nên tôi vẫn thấy ngượng ngùng. Khi chúng tôi bước vào tiệm, cô nhân viên đứng đó há hốc miệng, rồi quay đi che miệng lại, như thể đang cố giấu sự ghen tị. Tôi chưa bao giờ thấy ai nhìn tôi với ánh mắt như vậy.

Chúng tôi ngồi xuống bàn cuối cùng và cô nhân viên nhanh chóng mang thực đơn đến. Trong lòng tôi âm thầm tự hỏi liệu anh Hill có từng đến đây với ai khác chưa, vì bình thường anh ấy không phải kiểu người thích đồ ngọt. Nếu không phải đi cùng tôi, chắc anh ấy sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào quán bán đồ ngọt như thế này. Trừ khi là đến cửa hàng của tôi... À, nhà tôi có một quán ăn nhỏ.

Mẹ tôi là người điều hành quán, vốn là một nhà hàng gia đình. Vì tôi rất thích làm món tráng miệng nên chúng tôi còn mở thêm một góc bán cà phê và bánh ngọt nữa.

"Quán này có món sô-cô-la ngon lắm." Người ngồi đối diện bỗng lên tiếng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Anh thường đến đây à?"

"Thỉnh thoảng thôi."

"Với ai vậy?" Tôi buột miệng hỏi. Anh ấy mỉm cười nhẹ, như thể thích thú vì tôi tò mò.

"Một mình."

"Em không tin đâu. Anh đâu có thích đồ ngọt." Tôi nói, vẫn tự hỏi nếu anh ấy không thích đồ ngọt thì tại sao lại đến đây một mình? Mặc dù... tôi khá chắc là anh ấy phải đi với ai đó.

"Ha ha, thật đấy, anh chỉ đến một mình thôi." Anh ấy nở một nụ cười dịu dàng, chống tay lên cằm, rời mắt khỏi thực đơn và nhìn thẳng vào tôi.

"Thế sao anh lại đến?"

"..."

Anh Hill không trả lời ngay, có vẻ như anh đang suy nghĩ điều gì đó.

"Vì anh nhớ em."

Hả!?

"...Gì cơ? Anh nói cái gì vậy?"

"Thật mà, lâu rồi chúng ta không gặp. Bình thường chỉ cần một ngày không gặp thôi là đã khiến anh phát điên rồi."

Trời ơi! Anh ấy đang nói gì vậy!? Chỉ một ngày không gặp đã thấy "phát điên" là sao? Trước đây chẳng phải chúng tôi gặp nhau gần như mỗi ngày hay sao? Thậm chí có những cuối tuần, anh ấy còn lén đến giúp mẹ tôi ở quán nữa.

Vậy có nghĩa là... ngày xưa anh ấy không đến vì gặp Chris như tôi vẫn nghĩ?

Anh ấy đến vì... muốn gặp tôi sao?

Này, này, này... chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi là tim tôi lại loạn nhịp rồi. T^T Dù trước đây nghĩ rằng anh ấy đến vì Chris thì tôi vẫn luôn muốn anh ấy đến... muốn được gặp anh ấy.

"Vậy sao anh lại phải đến quán này?" Tôi chưa từng đến đây trước đó và thật sự không thấy lý do gì hợp lý với cái quán này để anh ấy noi nhớ tôi.

"Em có thích chocolate không?"

"Có." Tôi gật đầu. Tôi thích sữa tươi hay trà xanh, nhưng chocolate vẫn là món tôi mê nhất. Vì vậy, lần nào đến quán nào, tôi cũng gọi chocolate.

"Vì anh nhớ em... nhưng không tìm được em. Thế là anh muốn làm gì đó để khiến bản thân dễ chịu hơn. Em hiểu chứ?"

"Ý anh là... anh đã tìm một quán đồ ngọt ngon giống như em hay làm. Sau đó, anh hy vọng sẽ đưa em đến khi chúng ta gặp lại nhau."

"..."

"Anh Hill..." Tôi bất giác gọi tên anh ấy, giọng hơi run lên mà chẳng hiểu vì sao.

"Thế nên... anh đã đi thử gần như tất cả các quán đồ ngọt quanh đây và anh nghĩ quán này là ngon nhất."

"Dù anh chưa tìm thấy em... Nhưng anh vẫn nghĩ đến những điều điên rồ..."

"Anh muốn dẫn em đi dạo ở đây. Và đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn." Đôi mắt sắc bén ấy nhìn tôi một cách sâu lắng làm tim tôi xao xuyến theo một cách không thể kiểm soát.

"Phải rồi... anh đã tìm hiểu về những nơi có cảnh đẹp, những nhà hàng ngon để một ngày nào đó, khi chúng ta gặp lại, anh có thể đưa em đến."

Haha... Tôi nghe được nỗi buồn trong giọng nói ấy. Tôi mím môi, cố kiềm lại cảm xúc dâng trào từ đâu đó.

Liệu đó có phải là lý do anh ấy đã tìm một địa điểm thật đẹp để chụp ảnh với tôi vào lần trước không? Làm sao mà tôi có thể không nhận ra một mặt khác của anh Hill như thế này chứ... một mặt mà chắc chắn chưa ai từng thấy.

"Anh đã nghĩ... rằng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa... Thật đấy." Giọng anh ấy, thường trầm ấm, giờ nghe như yếu đi. Khuôn mặt ấy biểu lộ nỗi sợ hãi... sợ rằng điều đó sẽ trở thành sự thật. Nhưng đồng thời, ánh mắt anh lấp lánh niềm vui khi được thấy tôi ngồi ngay trước mặt.

"Nhưng mà anh đã tìm thấy em rồi." Cuối cùng tôi cũng thốt lên được câu nói ấy, dù cổ họng như nghẹn lại.

"Ừ..." Bóng dáng cao lớn ấy nở một nụ cười dịu dàng, như cách anh ấy vẫn thường làm, "Cảm ơn em... vì đã trở lại và gặp lại anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com