TruyenHHH.com

Eaob Choker Absinthe 93 C

- mẹ kiếp!

ryu minseok buột miệng chửi thề khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng jihoon hôn sanghyeok nhưng nhanh chóng phát hiện bản thân đã để lộ giọng quá lớn, cậu vội vã tránh khỏi cửa sổ, nép sâu vào góc tối.

jeong jihoon, rõ ràng đã nghe được tiếng người, hắn khó chịu cau mày hướng về phía cửa sổ đang mở - tối đen. nhưng jihoon chắc chắn, có kẻ đang ẩn nấp trong cái đen ngòm kia. nghĩ là làm, jeong jihoon để một lee sanghyeok mặt mày đỏ như cà chua chín đang cố gắng tránh né ánh mắt của hắn trong sự bối rối quá mức yên trên ghế, một mình bước từng bước thật chậm đến cửa sổ. jihoon không bước nhanh, bởi hắn vẫn chưa chắc chắn thứ bên ngoài kia là gì, cẩn thận vẫn là trên hết. mỗi bước chân của hắn như một cú nện mạnh xuống nền gạch trắng, tạo ra tiếng động đáng sợ vô cùng với ryu minseok đang trốn bên ngoài kia như một lời cảnh cáo ngầm, rằng "kẻ ẩn nấp bên ngoài, nếu nghe được thì nên cút ngay!". ryu minseok thấp thỏm chờ đợi từng hành động tiếp theo của jihoon, khó khăn kiểm soát hơi thở dồn dập của bản thân và từng nhịp tim đang đập binh binh, loạn xạ trong lồng ngực mình do quá hoảng loạn. cậu muốn chạy nhưng nếu chạy bây giờ sẽ phải lách qua bụi cây đối diện và điều đó rõ ràng sẽ gây ra tiếng lùm xùm lớn gây sự chú ý với jeong jihoon.

trong lúc lơ đãng suy nghĩ, jeong jihoon đã và đang đến rất gần với cậu. ryu minseok biết được điều đó khi nghe rõ mồn một từng tiếng khớp tay jihoon bẻ kêu răng rắc - hắn đang vào thế chuẩn bị cho một cuộc chiến nếu phát hiện kẻ nào đó đang ẩn hiện, lấp ló, lén lút trong "địa bàn" của mình.

rõ ràng, enigma có ý thức chủ quyền, lãnh địa vô cùng cao. và đang có kẻ xâm phạm "hang ổ" của hắn. jeong jihoon vô cùng không thích điều này. hơn cả, "hang ổ" hắn còn là nơi hắn làm chuyện phạm pháp, giam nhốt trân quý của riêng mình nên càng khiến hắn trở nên điên tiết và nhạy cảm hơn trong việc bị theo dõi.

jeong jihoon chắc chắn, bất kể kẻ nào đang lấp ló bên ngoài cửa sổ kia, nếu để hắn bắt được, hắn sẽ nghiền nát kẻ đó ngay lập tức.

"ding dong! ding dong! ding- ding dong! ding do- ding- ding dong!"

tiếng chuông cửa đột ngột vang lên dồn dập như chuông báo cháy.

nhưng jeong jihoon hoàn toàn cố tình phớt lờ tiếng kêu inh ỏi kia, tay hắn nắm thành quyền và bước thẳng đến cửa sổ, nắm lấy thành cửa. ryu minseok thấy bàn tay to lớn nổi đầy gân kia liền đổ mồ hôi hột, chân tay run lẩy bẩy và tim thì như bị ai đó bóp nghẹt hoàn toàn.

jeong jihoon chuẩn bị ló đầu nhìn ra...

- jeong jihoon!

lee sanghyeok đột ngột lớn tiếng hét tên hắn khiến hắn khẽ giật nảy mình mà quay ngoắt lại nhìn. trân quý của hắn vậy mà đang trở nên hoảng loạn vô cùng, hai tan run run ôm đầu còn toàn thân thì co rúm lại trên ghế làm hắn lo chết khiếp, vội vã chạy đến ôm anh.

- anh làm sao?

jeong jihoon thấy bộ dạng đáng thương, run bần bật của sanghyeok liền không kìm được lòng mà đưa tay xoa loạn tóc anh đầy dịu dàng nhằm trấn an.

- đi... mở cửa kìa... - giọng anh run run.

jeong jihoon có hơi chần chừ nhìn ngoái lại cửa sổ.

- em còn chưa kiểm tra xong-

- anh đau đầu! - sanghyeok còn hơi lắp bắp vì sợ tiếng ồn lớn.

jeong jihoon bấy giờ mới nhận ra anh mình bị đau đầu do tiếng chuông cửa liền nhanh chóng gật đầu, bước vội khỏi phòng ăn. hắn cứ tạm cho thứ bên ngoài cửa sổ kia là con mèo hoang nào đó phá thôi. bước xuống nhà, tiếng chuông cửa vậy mà vẫn chưa dừng, chẳng cần mở cửa hắn cũng biết, chỉ có thằng bạn lee minhyung của hắn mới bấm chuông nhà người khác như mất trí vậy thôi.

ryu minseok thở hắt một hơi đầy khổ sở. dây thần kinh bấy giờ mới có thể giãn ra một chút sau khi suýt bị jeong jihoon tóm được. mãi mới trốn được lee minhyung, bị bạn hắn bắt thì chẳng khác nào công sức cậu đổ sông đổ bể hết.

hơn cả, bị bắt thì không thể cứu được anh sanghyeok !

chờ đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, ryu minseok mới dám thò đầu ra kiểm tra.

- minseok...

cậu giật thót người khi nghe tên mình vang lên.

- phải em không...?

giọng sanghyeok nhẹ nhàng lắm, yếu mềm lắm, nó khiến cậu nhớ lắm mà nhanh chóng trèo vào trong phòng, chạy vội đến ôm lấy anh.

- sao... sao em đến được đây...

nghe anh hỏi nhưng minseok tuyệt nhiên chẳng nói được gì, chỉ biết òa lên khóc như trẻ con trong lúc ôm anh

- minseok... em... sao lại ở đây...

thấy em khóc như vậy, lee sanghyeok cũng không kìm được lòng mình. anh cũng nhớ em, cũng thương em mà! nay thấy em trước mặt, được em ôm, được em truyền hơi ấm ngay cả khi em vẫn chưa thôi rùng mình, anh cũng muốn khóc, muốn an ủi em lắm.

rồi cứ thế, sự xuất hiện đột ngột của minseok, nó như cơn sóng dâng thẳng vào mặt anh, tác động mạnh đến cảm giác đau nhói ở lòng ngực, tai anh ù đi, và mắt anh thì ngấn lệ. trước giờ cứ tưởng chừng như đã mất em, bây giờ lại xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này...

- anh... sanghyeok... chạy với em nha! bọn mình... bọn mình qua cửa sổ... rồi trốn đi anh...

minseok đột ngột lên tiếng dù câu nói của cậu vẫn bị những cơn nấc nghẹn ngắt quãng. nghe cậu nài nỉ, lee sanghyeok cũng chẳng biết đáp sao cho phải, chỉ lặng lẽ nhìn xuống đôi chân đang buông thõng bên dưới mà nghẹn ngào.

- anh... không... jeong jihoon cướp mất chân anh... rồi...

như sét đánh ngang tai, minseok run run đưa tay chạm đến chân anh và bất giác muốn gào lên khi cảm nhận được cái nhẹ tênh đến vô lý của nó. đôi chân anh buông thõng tựa như vật vô tri vô giác, hoàn toàn mất đi hơi ấm, tựa như chẳng còn là một phần trên cơ thể người cậu yêu nữa. minseok thực sự không nghĩ, rằng jeong jihoon chỉ vì muốn lee sanghyeok thuộc về hắn mà có thể làm ra chuyện tày trời thế này. hắn dám biến một người bình thường thành tàn phế, sẵn sàng làm tất cả những gì ghê tởm nhất để chặn sạch mọi lối thoát của lee sanghyeok. người cậu yêu, bị kẻ khác làm cho ra thế này - tàn tạ, phế liệt...

càng nghĩ đến, tim ryu minseok càng nhói lên từng đợt điên cuồng. cậu đau quá, đau đến tê tâm liệt phế. nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt. minseok hận jeong jihoon đến tận xương tuỷ, căm ghét đến cực cùng. giờ đây cậu chỉ muốn la hét, thét gào cho vơi đi nỗi tức giận này nhưng không thể. cổ họng khô khốc không thể phát ra tiếng, trái tim quặn thắt lại. hai tai cậu cũng ù đi còn hô hấp cũng trở nên khó khăn dần.

thấy em mình đang khổ sở chống lại sự thật tàn nhẫn này, lee sanghyeok cũng đau buồn chẳng kém. anh cũng ước mình có thể chạy trốn cùng em lắm chứ? nhưng chân thế này, có chạy đằng trời cũng không thoát được lưỡi hái tử thần của jeong jihoon. vả lại, nếu để hắn bắt được, lee sanghyeok chẳng tài nào biết, ngoài cắt chân anh, ép anh mang thai, đánh đập, jeong jihoon còn có thể làm ra chuyện gì tồi tệ hơn?

đột ngột, tiếng bước chân kéo lee sanghyeok ra khỏi những cảm xúc riêng, đưa anh quay về thực tại và cũng báo hiệu cho anh biết một điều vô cùng xấu - jeong jihoon đang quay lại.

- minseok... chạy đi em!

lee sanghyeok đẩy vội cậu ra khỏi mình, nhanh miệng nhắc nhở cậu mau trèo qua cửa sổ ban nãy mà chạy khỏi nơi này ngay lập tức. nhưng minseok tìm mãi mới thấy anh, nhớ anh mãi mới được ôm anh một chút, nào có dễ mà nói đi là đi được. trông minseok cứ chần chừ mãi chẳng chạy, lee sanghyeok càng thêm sợ hãi mà sốt ruột.

- không kịp rồi... minseok trốn đi em!

bụng sanghyeok cuộn trào liên tục những cảm giác bất an quá thể, báo hiệu cho anh biết, mọi chuyện đang mỗi lúc chuyển biến theo hướng tệ hại hơn bao giờ hết.

- sanghyeok, em quay lại r-

ryu minseok chưa kịp tìm được chỗ trốn, jeong jihoon đã quay trở lại. hắn hào hứng bước vào xem người thương đã ăn được chút nào chưa, nào ngờ đập vào mắt jeong jihoon lúc này lại là cảnh tượng ryu minseok đang loay hoay tìm chỗ nấp cho bản thân. hắn đưa mắt liếc qua nhìn người anh dấu yêu - lee sanghyeok đang hoảng loạn đến vô cùng, sợ hãi tột độ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. cả hai hoàn toàn đứng hình khi jeong jihoon đẩy cửa bước vào.

hắn ta đột nhiên muốn bật cười nhưng lại cười không nổi, sóng mũi cay xè làm hắn không nói được một lời nào bởi vì chỉ cần mở miệng, hắn sẽ khóc mất, hắn sẽ gào khóc như một đứa trẻ đòi kẹo. mọi người chỉ thấy đứa trẻ đòi kẹo, chứ không bao giờ biết đứa trẻ ấy thích kẹo như thế nào. cũng như hắn, nếu hắn khóc, lee sanghyeok chắc cũng chỉ biết hắn khóc vì không có được anh, chứ chưa bao giờ biết hắn thích anh như thế nào mà còn "ép" hắn thấy cảnh anh "gian díu", "lén lút" với kẻ khác ngay trước mắt hắn.

biến sự ủy mị, tổn thương thành cơn giận. điên máu, jeong jihoon lao vội đến, thẳng tay đấm ryu minseok một cái khiến cậu nằm gục ngay xuống nền. thấy chưa hả giận, hắn còn tiếp tục thụi mấy cước vào bụng cậu khiến ryu minseok giờ đây chỉ còn biết nằm thoi thóp như sắp chết. minseok từ bé đến lớn đều được bố mẹ yêu thương, kể cả khi bị minhyung bắt về, gã vẫn không hề đụng chạm cậu mạnh quá mức. thế mà bây giờ, jeong jihoon lại thẳng tay chà đạp, mạnh bạo đánh cậu như muốn giết, muốn xé tan cậu ra đến nơi.

- j-jihoon... đừng đánh nữa mà...

jeong jihoon lại nghe giọng lee sanghyeok cất lên, nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng thể khiến bản thân đáp lại anh bằng chất giọng nhẹ nhàng chút nào nữa.

- câm mồm! thằng này xong sẽ đến lượt anh.

nghe đến đây, mặt lee sanghyeok tái mét lại, anh đứng hình khi tiếp tục phải nhìn jeong jihoon ra tay vô cùng mạnh bạo với ryu minseok.

- không! đừng... anh xin em jihoon! jeong jihoon!

lee sanghyeok hoảng loạn vô cùng khi thấy jeong jihoon rút một con dao làm bếp từ ngăn tủ đối diện. mất hết bình tĩnh, anh vội ngã khỏi ghế rồi nahnh chóng bò tới ôm lấy chân jeong jihoon, ra sức van xin trước khi tên điên này làm ra chuyện không hay.

- xin em... tha cho em ấy. jihoon... anh sai rồi mà! do anh! do anh nói em ấy đến đây cứu anh! anh sai rồi. em đừng như này jih-

- đây không phải việc của anh. cứ cho là anh gọi nó đến, chuyện đó tôi xử anh sau. còn nó dám đến vì anh gọi, giờ là lúc nó nhận phạt.

jihoon nói và con dao trong tay hắn vẫn được nắm chặt. tay trái hắn một lực nắm lấy chân ryu minseok mà kéo mạnh lại sát hắn, đưa nhẹ con dao đặt lên nơi có dây chằng chéo của cậu mà ấn xuống như cảnh cáo. lưỡi dao sắc lẹm, lành lạnh cạ vào da thịt khiến ryu minseok run lẩy bẩy nhưng vì bị jihoon đánh cho xơ xác, cậu giờ đây chỉ còn biết nằm im chịu trận, thoi thóp thở, nước mắt vậy mà cũng rơi giàn dụa trên khuôn mặt khả ái.

- anh xin em... một mình anh bị em làm ra như này vẫn chưa đủ sao hả jihoon! anh xin em mà!

lee sanghyeok van xin đến lạc giọng nhưng jeong jihoon vẫn tiếp tục muốn cắt đi thứ quan trọng kia nơi chân minseok, mặc kệ lời anh như người điếc. tim lee sanghyeok hẫng một nhịp khi thấy lưỡi dao ghim hơi sâu vào da thịt ryu minseok, khiến cậu kêu lớn vì đau thì liền túm lấy tay jeong jihoon, ngăn cho hắn làm quá.

bị cản trở, jeong jihoon lấy lực, hất mạnh lee sanghyeok ra khiến anh ngã mạnh xuống sàn.

- nếu anh còn tỏ ra chống đối, thứ anh nhận được sẽ không phải quà đâu lee-sang-hyeok.

dứt lời, hương absinthe ngay lập tức được jeong jihoon tận dụng, áp chế hoàn toàn lee sanghyeok. hơn cả những lần trước, sanghyeok giờ đây đã bị đánh dấu, mang trong mình pheromone của hắn nên lần này hoàn toàn phải ngoan ngoãn nghe theo "lời chủ nhân". nhất cử nhất động đều phải theo ý hắn. lệch ý jeong jihoon lúc này cũng như nghịch luôn ý tạo hóa. omega chống lại enigma? tạo hóa không bao giờ giống cổ tích cho trẻ con!

- tôi đã để cậu tự do một lần, nhưng cậu không biết ơn, cứ muốn cản đường tôi là sao chứ?

càng nghĩ đến, jeong jihoon càng điên, càng muốn phanh thây ryu minseok luôn chứ không chỉ là cắt nhượng chân. hắn hoàn toàn không để ý, giờ đây bản thân đã thực sự thành quỷ chứ chẳng còn là người nữa.

máu chảy càng nhiều và ryu minseok thực sự như đã bị jeong jihoon giết chết. lee sanghyeok bất lực hoàn toàn, anh căm ghét đôi chân tàn tật này và phẫn uất đến bật khóc trước cảnh tượng kinh dị do jihoon tạo nên. từng tiếng nấc nghẹn của anh, đâu đó vẫn vang lên cùng những lời cầu xin vô ích với con quỷ đối diện đang lướt dao trên da thịt cậu trai beta đáng thương kia.

- con mẹ nó, jeong jihoon! mày điên rồi! sanghyeok! chạy đi anh! anh không liệt. chạy đi anh!

lee minhyung nói là đi kiếm ryu minseok nhưng thật ra lại vô tình đi ngang qua phòng bếp nhà jeong jihoon. đột ngột xông thẳng vào trong con mắt ngỡ ngàng của lee sanghyeok qua cửa sổ, tự do la lớn còn khuyên sanghyeok của hắn chạy đi nữa. thật bất lịch sự mà. dù là bạn thân, nhưng có vẻ, lee minhyung đang muốn tạo phản với hắn rồi? jeong jihoon nghe tiếng, cũng biết được bản thân đang động đến người của bạn mình nhưng hoàn toàn không có chút sợ hãi, hắn tỏ ra thách thức vô cùng.

- chúng mày, loạn hết rồi đúng không?

lee minhyung không quan tâm, vẫn cố kêu sanghyeok chạy.

- ở yên đấy! - jeong jihoon dùng pheromone "khống chế" lee sanghyeok lại, bị đánh dấu nên không chống lại được mệnh lệnh, sanghyeok cũng chỉ biết khóc lóc mà tuân theo "chủ nhân".

dẹp yên được một người có ý định láo nháo, jeong jihoon bây giờ mới đứng dậy đối mặt với lee minhyung, gằn giọng.

- mày muốn vác cái xác này đi đâu cũng được. - hắn đưa chân đá vào minseok đang nằm rũ rượi dưới chân mình. - nhưng nếu mày đưa lee sanghyeok chạy khỏi tao. không chắc ryu minseok sẽ là một cái xác toàn vẹn để mày vác đi nữa đâu!

nghe lời cảnh cáo, liếc thấy em người yêu sắp mất máu mà chết, lee minhyung cũng chỉ biết nín nhịn, "lùi lại một bước" trước jeong jihoon.

- đừng! - lee minhyung từ từ khiến bạn mình không vào tình trạng mất bình tĩnh mà làm hại đến châu báu của gã - cậu beta nhỏ đang thoi thóp dưới sàn lạnh.

- tao chỉ đem minseok đi thôi... đừng quá khích... mày nhìn xem! - lee minhyung tỏ ra buồn bã, đau khổ chỉ tay về minseok của gã. - em ấy đã như vậy rồi, tao vì em ấy sẽ không dám đem sanghyeok của mày đi, anh ta cũng chẳng chạy được nữa là...

nghe lời gã, jeong jihoon cũng muốn quay lại xem minseok bị hắn làm ra bộ dạng gì mà khiến lee minhyung thương xót đến nỗi chịu yếu thế trước hắn.

- đấy. mày thấy chưa? minseok không còn sức - tao không dám động thủ với mày, sanghyeok cũng chẳng còn chân chạy nữa. bọn tao đều chịu thua rồi... mày... - lee minhyung cố ý kéo dài câu nói. - mày tha cho bọn tao nhé?

tiến gần hơn đến jeong jihoon một cách từ từ, chậm rãi tiếp cận khi hắn đang quay lại nhìn chăm chăm vào ryu minseok quằn quại dưới sàn, tim lee minhyung cũng như bị sự hồi hộp tác động mà muốn nhảy cả ra ngoài.

- đúng thật... có vẻ như tao là người làm chủ hôm nay r-

jeong jihoon chưa kịp tự cao quá nửa giây, lee minhyung đã nhanh trí cướp được dao từ tay hắn mà ném xa rồi dùng lực đánh mạnh gáy, thành công khống chế được tên enigma ấy.

trúng huyệt, jeong jihoon liền chao đảo ngã xuống, ngất lịm.

bản tính tự cao, ngạo mạn của jeong jihoon cũng là thứ đã vừa khiến hắn nằm xuống dưới tay lee minhyung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com