TruyenHHH.com

Dylanxryan Anh Sang Duoc Kham Pha Ben Trong Bong Toi

Sau một lúc cùng nhau bàn bạc, cuối cùng hai người cũng phác thảo được ý tưởng chính cho bài hát biểu diễn trong dịp ngoại khoá. Dù nó vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng cả Ryan và Dylan đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

“Chắc tầm một hoặc hai ngày trước buổi ngoại khoá là xong.” – Ryan vừa nói vừa ghi chú lại mấy dòng lyric tạm thời vào sổ.

“Ừ, tôi thấy bài này cũng hợp thật đấy.” – Dylan gật đầu. Cậu liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, đội mũ lưỡi trai và cầm lấy cặp xách. “Tôi về trước đây, có thể tôi sẽ lại qua để bàn tiếp, nếu cậu rảnh.”

Ryan cũng đứng dậy theo. “Ừ, khi nào cậu muốn thì cứ qua đây để bàn tiếp nhé.”

Dylan bước ra đến cửa, tay vừa nắm lấy tay nắm cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn Ryan bằng ánh mắt có chút lưỡng lự.

“Nè, cậu ở nhà một mình… có ổn không đấy?”

Ryan nhướng mày, rồi lắc đầu với một nụ cười bất đắc dĩ. “Tôi quen rồi. Tôi cũng không còn là con nít để cậu lo như bảo mẫu đâu.”

Dylan bật cười, tiến lại gần và nhẹ nhàng vỗ vào vai Ryan.

“Ừ thì… nhưng đừng để tôi phải lo như em bé nữa, biết không?”

Ryan trừng mắt với nụ cười nở trên môi. “Tôi không cần cậu lo như em bé! Mau cút lẹ dùm cái!”

Dylan cười hì hì, không nói gì thêm, chỉ giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt Ryan.

“Mai gặp lại ở trường nhé.”

Cửa khép lại sau lưng Dylan, để lại Ryan đứng yên trong không gian trống trải. Nhưng lần này, căn phòng không còn im ắng lạnh lẽo như mọi ngày—mà ấm áp hơn một chút, như thể… vẫn còn tiếng guitar và giọng cười của ai đó quanh quẩn đâu đây vậy. Sau khi bóng dáng của Dylan khuất dần khỏi tầm mắt của Ryan, cậu chậm rãi quay lưng, đi vài bước rồi thở dài ngả người xuống ghế sofa.

Một tay vắt lên trán, tay còn lại cầm lấy chiếc gối nhỏ ôm sát vào ngực.

“Cái tên đó… đúng là phiền thật mà.” – Ryan lẩm bẩm, nhưng khoé môi lại bất giác cong lên.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu tua chậm lại từng khoảnh khắc—ánh mắt của Dylan khi nhìn mình, giọng cậu ấy khi cất tiếng hát, cả cái ôm bất ngờ khi mình ngã xuống…

Ngay lập tức, Ryan ngại ngùng hai tay ôm mặt.

“Trời ơi… tim mình lúc đó đập như muốn rớt ra ngoài luôn ý!” – cậu thì thầm với cái giọng vừa ngại ngùng vừa bối rối.

Cậu lăn qua lăn lại trên sofa, mặt đỏ bừng như cà chua chín. “Mình điên rồi… chắc chắn là điên rồi! Chỉ là… chỉ là Dylan thôi mà, làm gì tới mức này cơ chứ…”

Thế nhưng, trái tim Ryan lại đập thêm vài nhịp nữa khi nhớ lại nụ cười nhẹ của Dylan lúc chào mình. Ryan vẫn nằm trên sofa, tay gối đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhưng trái tim thì lại chẳng yên chút nào. Từng hình ảnh của Dylan cứ thế hiện lên trong tâm trí cậu—nụ cười nhẹ, giọng hát dịu dàng, ánh mắt như đọc được cảm xúc của người đối diện.

Ryan khẽ nhắm mắt lại. Và rồi một dòng ký ức khác chợt ùa về—ký ức của mười năm trước.

Năm 2015, khi ấy Ryan chỉ mới tám tuổi. Cậu là một đứa trẻ xuất sắc, luôn đạt hạng nhất cả trong lớp lẫn trong trường, được thầy cô yêu quý và khen ngợi hết lời. Nhưng cũng vì chính điều đó đã khiến cậu trở thành cái gai trong mắt bạn bè. Sự ghen tị và đố kỵ ngày càng lớn, biến thành những lần xô đẩy trong hành lang, những tờ giấy chọc ghẹo giấu trong ngăn bàn, những lời thì thầm độc địa sau lưng.

Ryan khi ấy chưa mạnh mẽ, chưa kiêu ngạo như bây giờ. Cậu chỉ là một cậu bé nhỏ nhắn, thông minh nhưng yếu đuối, chỉ biết cắn môi chịu đựng, sợ hãi và lặng lẽ khóc một mình.

Chỉ có ba—ông Franklin Char—là người luôn ở bên cạnh cậu để xoa dịu đi trái tim đầy vết xước của cậu.

"Con trai à, ba biết con giỏi mà, nhưng thế giới này không phải lúc nào cũng công bằng. Con phải mạnh mẽ lên, không phải để chiến thắng ai cả, mà là để bảo vệ chính mình, điều đó sẽ giúp con đứng vững trên cả một hành trình của con và trên cả một thế giới như vậy.Ba tin con sẽ làm được như vậy, Ryan à."

Ba đã đưa cậu đến lớp Taekwondo đầu tiên. Những cú đá đầu tiên, những buổi tập đẫm mồ hôi... dần dần, Ryan không còn sợ hãi trước bạo lực nữa. Và kể từ đó, nỗi sợ hãi đã trở thành sự kiêu hãnh. Cậu bắt đầu thích cảm giác được đứng đầu về mọi thứ, được ba mỉm cười tự hào mỗi khi thấy kết quả học tập của cậu. Ryan sống vì điều đó—vì nụ cười ấm áp của ba, vì ba nên cậu mới trở thành một người cứng rắn và kiên cường trước mọi biến động của cuộc sống này.

Ba của cậu không phải là người nghiêm khắc. Trái lại, ông dịu dàng, nhẹ nhàng và luôn là người chữa lành những vết thương trong trái tim cậu. Kể cả khi Ryan thất bại và không thể nào đứng dậy được, ông cũng chỉ xoa đầu cậu và nói: "Không sao đâu con, đó chỉ là một bài học. Sau thất bại, con sẽ học được cách đứng lên và vượt qua nó để từng bước đi đến thành công của tương lai con đấy. Đừng bao giờ nản lòng trước những điều đó, con à."

Nhưng lần này... khi Dylan vượt qua cậu, đẩy cậu xuống hạng hai—điều chưa từng xảy ra—ba cậu lại không còn dịu dàng như trước. Lần đầu tiên trong đời, Ryan thấy ánh mắt của ba tối lại vì tức giận.

"Ba đã cho con cơ hội để lấy lại hạng nhất, Ryan. Đừng để người khác vượt mặt và cản trở con đường của con nữa."

Câu nói đó như một nhát dao chém vào sâu trong lòng. Ryan cắn chặt môi. Người khiến ba cậu tức giận nhiều đến mức như vậy… Chính là Dylan. Người đã cướp đi vị trí số một của cậu, cướp luôn cả ánh nhìn tự hào từng thuộc về mình.

Và cậu… cậu đã bắt đầu căm ghét Dylan.

Không phải ghét vì Dylan tài giỏi hay không công nhận Dylan luôn cố gắng theo từng ngày. Mà vì cậu không cho phép mình bị lay động bởi Dylan. Không cho phép mình rung động trước một kẻ từng khiến ánh mắt ba cậu trở nên lạnh giá đến mức như vậy.

Ryan mở mắt, nhìn trừng trừng lên trần nhà. Ánh mắt cậu không còn lấp lánh như mọi khi mà chỉ còn sự giằng xé, đau đớn và quyết liệt.

“Dù cậu có tốt đến mấy, dù ánh mắt cậu có dịu dàng bao nhiêu… tôi cũng không được phép rung động. Vì ba. Vì vị trí hạng nhất. Vì lòng kiêu hãnh tôi đã đánh đổi bằng nước mắt suốt cả tuổi thơ.”

Ryan vẫn nằm im trên sofa, ánh mắt vẫn dán vào trần nhà nhưng tâm trí thì đã trôi dạt về một miền ký ức khác. Những hình ảnh xưa cũ mờ nhạt dần hiện lên rõ ràng như thước phim quay chậm—lúc cậu bị cô lập, bị xô đẩy, bị gán cho đủ thứ danh xưng chỉ vì cậu quá giỏi, quá khác biệt.

Nhưng giữa tất cả những ngày tháng đó, cậu vẫn nhớ rõ một khoảnh khắc... một người. Một cậu bé.

Một cậu bé khiếm thính, nhỏ nhắn, yên lặng bước tới khi Ryan đang co mình một góc sau dãy nhà trường, ánh mắt u ám và đầy tổn thương. Cậu bé ấy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa ra một mảnh giấy. Trên đó viết rằng:

"Này, cậu không sao chứ? Tớ có điều này muốn nói với cậu. Tuy tớ không nghe được bằng tai, nhưng tớ đã cảm nhận được nhạc của cậu bằng cả trái tim của tớ. Cậu thực sự là thiên tài đấy. Đừng vì những lời lẽ không hay đó mà khiến cậu gạt bỏ đi ước mơ của cậu. Tớ vẫn luôn lắng nghe tiếng nhạc của cậu bằng cả trái tim của tớ mà! Tớ vẫn luôn ủng hộ cậu! Tớ có thể làm bạn với cậu được không?"

Ryan ban đầu tưởng là ai đó lại trêu chọc mình, nhưng rồi khi ngước nhìn lên, cậu đã thấy ánh sáng. Ánh sáng trong đôi mắt dịu dàng và chân thành của người đối diện— Hanyul Baek.

Lồng ngực Ryan thắt lại. Đó là lần đầu tiên trong quãng đời mịt mù của cậu, có ai đó muốn đến gần, không phải để cạnh tranh, không phải để đánh giá. Chỉ đơn giản là… để làm bạn.

Ryan run run lấy ra một mảnh giấy nhỏ khác từ cặp, viết dòng chữ ngắn gọn mà cậu chưa từng viết cho ai:

"Tớ đồng ý. Cảm ơn vì đã là một ánh sáng, một ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào quãng đời mịt mù của tớ, tớ rất biết ơn về điều đó!"

Nét chữ nguệch ngoạc, nhưng đôi mắt cả hai lại sáng lên như vừa cùng nhau vén một đám mây đen để thấy được bầu trời.

Từ ngày đó, Ryan và Hanyul không rời nhau nửa bước. Cả hai cùng học ngôn ngữ ký hiệu, chỉ đơn giản là vì Ryan muốn được hiểu cậu ấy nhiều hơn, muốn chạm tới thế giới riêng biệt mà Hanyul đang sống ở trong đó.

Hanyul dịu dàng, lặng lẽ, nhưng lại là ngọn đèn duy nhất soi rọi con đường cô đơn và tổn thương của Ryan. Người duy nhất Ryan không bao giờ cảm thấy mình cần phải vượt qua hay phải hơn thua gì cả.

Giờ đây, khi nghĩ lại, Ryan khẽ siết chặt gối. Hanyul… giờ đã đi xa. Không còn đứng bên cậu nữa. Không còn cùng cậu giao tiếp bằng ngôn ngữ kí hiệu nữa. Không còn im lặng ngồi nhìn cậu chia sẻ những nỗi lòng riêng của cậu rồi mỉm cười lặng lẽ vỗ nhẹ vào vai cậu nữa.

"Hanyul à, tớ nhớ cậu nhiều lắm…" — Ryan thầm nói trong đầu, mắt dần hoe đỏ.

Và rồi… những ký ức ấy cũng dần nhòe đi trong làn nước mắt chưa kịp rơi.

Ryan dụi mắt và vẫn nằm im trên sofa, mắt nhìn lên trên trần nhà. Trong sâu thẳm ký ức mơ hồ thời thơ ấu, vẫn có một mảnh ký ức đen kịt chưa từng phai nhòa—vụ hỏa hoạn năm đó. Đêm đó… là đêm mà mẹ của cậu và Kory đã mãi mãi rời khỏi thế giới này.

Ryan lúc đó còn quá nhỏ, chỉ nhớ được một vài mảnh ghép rời rạc, nhưng thứ duy nhất cậu không thể nào quên được… chính là hình ảnh một người đàn ông mặc đồ đen kín mít từ đầu đến chân, thậm chí còn đeo khẩu trang che đi gần hết khuôn mặt. Chính hắn là kẻ đã gây ra đám cháy đó. Hắn đứng trong màn khói, không tiếng nói, không để lại dấu vết. Cảnh sát không thể truy được bất kỳ manh mối nào, và cuộc điều tra đã bị ngưng do “thiếu chứng cứ.”

Ryan chưa từng thôi nghĩ về chuyện đó. Cái chết của mẹ là thứ khiến cậu cảm thấy mình chưa từng thực sự sống trọn vẹn trong cuộc đời này.

Nhưng lần này… một điều gì đó thôi thúc cậu. Có lẽ một phần cũng là do Dylan.

Dylan—cậu con trai có nụ cười dịu dàng nhưng đôi mắt luôn chứa điều gì đó bí ẩn. Cậu ấy không bao giờ nhắc đến gia đình của mình. Không một ai biết Dylan hiện giờ đang sống với ai, trước đây từng ra sao. Thậm chí ngay cả thông tin cơ bản cũng gần như là con số 0. Dylan sống khép kín đến mức Ryan còn nghĩ Dylan bước ra từ một chiều không gian bí ẩn nào đó vậy. Ba của cậu khi nghe thấy cái tên Dylan thì vô cùng tức giận, đó là một điều Ryan chưa bao giờ thấy ở ông, một con người hiền lành và dịu dàng lại bùng lên một ngọn lửa âm ỉ chỉ vì một cậu bé.

Và rồi… Ryan bắt đầu nghi ngờ. Không phải nghi ngờ Dylan là kẻ xấu, nhưng là… liệu gia đình cậu ấy có liên quan gì đến vụ án năm đó không? Trước đó Dylan cũng có nhắc đến ba của cậu ấy trong lúc nói chuyện với Ryan và ba của Ryan—ông Franklin—là một tiến sĩ trong ngành chế tạo máy móc và robot, và ông có mối quan hệ với vô số thế lực lớn. Nếu ba của Dylan từng có liên kết với ba cậu… rất có thể, ông ấy biết được điều gì đó mà ông ấy đã giấu gia đình suốt bao năm nay. Một chi tiết, một tên người, một dấu hiệu nhỏ thôi, cũng có thể là một chìa khóa.

Ryan siết chặt tay.

“Chắc chắn ông ấy là người rõ nhất và chứng kiến toàn bộ sự việc trong vụ hoả hoạn năm đó… Vậy thì có thể ông ấy có cất giữ bằng chứng hay thứ gì đó trong căn phòng của ông ấy.”

Nhưng để làm được điều đó thì không hề dễ dàng một chút nào. Phòng làm việc của ông Franklin không chỉ khóa ba lớp, mà còn gắn camera ở mọi góc. Nếu Ryan vào đó, mọi hành vi sẽ bị ghi lại ngay lập tức.

“Mình không thể mạo hiểm như vậy được.”

Ryan tạm gác lại ý định. Bây giờ cậu không thể xác thực được điều gì cả nếu như không có bằng chứng trong tay cậu. Nhưng kể từ giây phút này, cậu nghĩ mình nên bắt đầu quan sát Dylan kĩ hơn. Từng lời nói, từng biểu cảm, từng cử chỉ và phản ứng khi có ai đó nhắc tới “quá khứ” hay “gia đình" của cậu ấy.

“Mình không nghĩ cậu ấy có liên quan… nhưng nếu có một chút manh mối… thì có lẽ chính cậu ấy cũng không ngờ rằng mình đang nắm giữ chìa khóa cho sự thật bị chôn vùi bao năm nay, mình sẽ quyết tâm tìm ra được sự thật, quyết tâm tìm đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời!”

Câu hỏi lặng lẽ hình thành trong đầu Ryan:

“Dylan, cậu… rốt cuộc là ai cơ chứ?”

Còn về phía Dylan, cậu đang tung tăng bước đi dưới ánh hoàng hôn đang buông dần. Hai tay đút túi, miệng khe khẽ ngân nga giai điệu bài hát vừa nghe lúc nãy.

“Ryan đúng là đáng yêu thiệt…” – Dylan lẩm bẩm, cười toe toét một mình.

Cậu nhớ lại gương mặt ngại ngùng của Ryan khi được khen, lúc cậu ôm eo cậu ấy, rồi cả cái cách Ryan nhìn mình chăm chú lúc chơi đàn.

Dylan cười toe toét, bước đi nhẹ tênh như đang bay. Đối với cậu, hôm nay là một ngày thật đặc biệt—và tim cậu thì như có ai đó vừa gảy lên những nốt đầu tiên của một bài hát rất riêng, chỉ dành cho Ryan. Nhưng đột nhiên, nụ cười trên môi cậu dần tan biến đi.

Cậu nhớ ba. Nhớ cái ngày ba trở về thăm Dylan sau sáu tháng bị tạm giam, ông đã đứng sau lưng cậu khi cậu đánh đàn trong phòng khách, ánh mắt hiền từ và giọng nói trìu mến:

"Dylan, con chơi hay lắm. Có khi sau này làm ca sĩ cũng nên đấy! Cố lên nhé!Ba luôn tin con sẽ làm được!"

Từ khoảnh khắc đó, Dylan đã biết mình muốn gì— đó chính là âm nhạc. Vì đó là ước mơ, và vì cậu muốn ba tự hào. Nhưng bây giờ… ba lại đang ở trong tù. Vì một tội mà ông không hề làm.

Dylan siết chặt tay lại trong túi quần. Cậu đã từng cảm thấy bất lực, nhưng giờ… Ryan đã dần mở lòng với cậu. Dylan không thể để điều đó đó trôi qua vô nghĩa.

Cậu ngẩng đầu lên, mắt ánh lên sự kiên định.

“Ba à, con hứa… con nhất định sẽ tìm ra sự thật. Và khiến tất cả phải tin ba vô tội.”

Cậu quay đầu lại nhìn về phía căn nhà nơi mình vừa rời đi, nơi có người con trai tóc nâu nhạt kia đang ngổn ngang cảm xúc—cũng là nơi Dylan thấy tim mình bắt đầu ngân lên lại bản nhạc đầu tiên trong đời cậu sau khi ba không còn ở bên cạnh cậu. Lòng cậu chợt lắng xuống khi ký ức ngày xưa ùa về như một thước phim cũ.

Năm 2015… cậu chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, vậy mà đã liều mạng cứu một cậu bé khiếm thính suýt bị xe tông. Dylan còn nhớ rõ cái cảm giác cậu không hề bối rối và sợ hãi khi thấy chiếc xe lao tới, và rồi… đau đớn, tiếng va chạm, rồi bóng tối bao trùm.

Người điều khiển chiếc xe ấy chính là ông Limo Kwon. Khi biết mình gây ra tai nạn cho một đứa trẻ, ông Limo không trốn tránh mà quyết định nhận trách nhiệm của mình. Trước khi bị tạm giam sáu tháng vì tội gây thương tích, ông đã đề nghị được tham gia và tài trợ toàn bộ ca phẫu thuật lắp ghép robot để chữa trị những phần cơ thể bị tổn thương nặng của Dylan.

Cũng chính lúc đó, một người khác đã bước vào cuộc đời Dylan—ba của cậu bé khiếm thính, bác sĩ Jihoon Baek. Vừa là bác sĩ phẫu thuật, vừa là bác sĩ tâm lý, ông đã cảm động trước hành động của Dylan khi dũng cảm cứu con trai mình mà không màng nguy hiểm. Ông chủ động tham gia ca phẫu thuật với mong muốn có thể làm gì đó để đáp lại tấm lòng ấy.

Sau ca phẫu thuật thành công, Dylan không chỉ sống sót mà còn có được một cơ thể mạnh mẽ hơn—với những phần cơ thể được nâng cấp bằng công nghệ. Và rồi, khi biết Dylan mồ côi cả cha lẫn mẹ, ông Limo đã chính thức nhận cậu làm con nuôi.

Trong thời gian ông bị giam giữ, Dylan được ở cùng gia đình của Hanyul Baek—cậu bé khiếm thính mà cậu từng cứu. Nhờ thế, cả hai dần thân thiết với nhau hơn.

Dylan vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên sau khi tỉnh dậy sau phẫu thuật. Cậu còn yếu, đang ngồi lặng lẽ đánh đàn guitar trong bệnh viện, đặt những ngón tay lên dây đàn, như tìm lại cảm giác thuộc về chính mình. Và rồi, một cậu bé bước vào phòng, đôi mắt long lanh ánh sáng, trên tay là một mảnh giấy nhỏ đưa cho Dylan.

“Xin chào! Cậu đã ổn hơn rồi chứ? Tớ xin lỗi cậu vì cứu tớ nên cậu mới thành ra như vậy và tớ cũng cảm ơn cậu vì cậu đã không màng tới nguy hiểm mà cứu tớ. Tớ thực sự cảm động trước điều đó. Cậu tên là Dylan, đúng không? Còn tớ tên là Hanyul Baek.

Wow... Cậu chơi giỏi thật đấy. Tuy tớ không nghe được, nhưng tớ cảm nhận được tiếng đàn của cậu bằng cả trái tim của tớ. Cách cậu đánh đàn… làm tim tớ rung lên theo từng nhịp. Với lại… dáng cậu lúc chơi đàn nhìn ngầu lắm luôn ấy. Nên là cậu cứ giữ mãi cái dáng vẻ ngầu lòi đấy đi nhé! Trông rất tuyệt đấy!

Tớ mong muốn được làm bạn với cậu, Dylan.”

Dylan lúc đó đã không nói nên lời. Cậu cầm bút, viết vào mảnh giấy nhỏ khác: “Cảm ơn cậu. Tớ rất vui khi nghe cậu nói như vậy. Tớ cũng muốn làm bạn với cậu. Rất nhiều lắm, Hanyul à”

Và từ ngày đó, Hanyul trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Dylan. Hai người học ngôn ngữ ký hiệu cùng nhau, cùng chơi, cùng học tập, cùng cười. Han-yul không cần nghe tiếng lòng của Dylan bằng tai—bởi cậu cảm nhận được nó bằng trái tim.

Nhưng rồi… ông Limo và Hanyul đều đã rời xa cậu. Một người như là người ba thực sự, người đã đưa Dylan trở lại từ ranh giới sinh tử. Người kia là cậu bạn thân, là người đầu tiên làm tim Dylan rung lên bằng ánh mắt và tấm lòng. Họ là hai người Dylan yêu quý nhất, và khi họ không còn bên cạnh… Dylan cũng đánh mất đi động lực để theo đuổi âm nhạc—thứ từng là cả thế giới của cậu.

Cậu đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tìm lại được âm thanh trong trái tim mình nữa.

Cho đến khi Ryan xuất hiện.

Ryan không chỉ là người đầu tiên lắng nghe Dylan một cách chân thành, mà còn là người đầu tiên khiến trái tim Dylan đập loạn vì những điều rất nhỏ—một ánh nhìn, một câu nói đã chạm tới trái tim của cậu.

Chính Ryan… đã khiến Dylan nghe lại được giai điệu của cuộc đời mình. Không còn là nốt trầm của sự mất mát, mà là những hợp âm ấm áp, khơi gợi ước mơ tưởng chừng đã lụi tắt.

“Ryan… cảm ơn cậu. Nhờ cậu, tôi mới nhớ ra tại sao tôi bắt đầu. Âm nhạc không chỉ là mơ ước. Mà là nơi tôi thuộc về.”

Gió lướt qua vai áo, mang theo cả những hồi ức cũ và quyết tâm mới. Dylan mỉm cười nhẹ, ánh mắt hướng về phía trước—nơi bản nhạc mới của cậu vừa bắt đầu.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com