Dxx Lgy Tinh Dau Cua Em
lưu quan hữu không biết bản thân có thể cố gắng đến khi nào, cậu tuyệt vọng rồi.
lúc anh bảo thích em, em lại luôn né tránh, khi em thích anh rồi, anh lại cách xa em.mọi hi vọng của cậu về một buổi 'hẹn hò' tốt đẹp vào khoảnh khắc tĩnh lặng này dường như đã tan thành mây khói. vốn dĩ giờ đây cậu nên cùng anh ngồi bên ánh lửa trại rực hồng, cùng nhau ngân nga khúc ca mà mọi người đang hát. hoặc cũng có thể lén lút theo anh tìm một góc khuất nào đó nơi lều trại để tán gẫu đôi điều, đây đáng lẽ nên là một đêm lãng mạn của cả hai người. nhưng tất cả đều chẳng hề xảy ra, có nằm mơ lưu quan hữu cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảnh bản thân sẽ bị bỏ quên ở nơi xa lạ, tối tăm như hiện tại. trông thật thảm hại làm sao.đầu đuôi mọi chuyện phải quay lại buổi chiều hôm nay. trong bầu không khí hội trại đang ngày một nóng lên, dường như đã đến phần không thể thiếu của những buổi sinh hoạt, thi đấu theo đội. dù chỉ là những trò giải mật mã, truy tìm kho báu đơn giản nhưng cũng đủ khiến mọi người thích thú không thôi, lưu quan hữu cũng không ngoại lệ. và điều tuyệt vời hơn là cậu và anh lại được chia chung đội, chỉ là không phải mỗi hai người mà còn có thêm vài cô cậu học sinh nữa, ghép thành một nhóm nhỏ mười người.lưu quan hữu mỉm cười nhìn anh, mỗi khi vui vẻ cơ thể lại không tự chủ được mà lắc lư."anh, bọn mình chung team nè, em bốc được phiếu màu xanh." cậu huơ huơ tấm phiếu xanh nhạt trước mặt đoàn tinh tinh."ừ, anh cũng màu xanh." đoàn tinh tinh gật đầu."hì hì, mấy trò trẻ con này em là giỏi nhất đó." nhìn lướt qua bản mô tả các trò chơi, lưu quan hữu vỗ ngực tự hào. anh nhìn dáng vẻ ra oai của cậu mà bật cười rồi lắc nhẹ đầu."lát nữa mà bị mấy nhóc cấp ba vờn đến khóc thì anh không chịu trách nhiệm đâu. nào, đi tìm xem đội xanh của chúng ta ở đâu."sau một hồi loay hoay thì nhóm của hai người cũng tập trung đông đủ, thêm sáu nữ sinh và hai nam sinh khác, trông có vẻ đều rất thân thiện.vì chỉ vừa đầu giờ chiều nên trò chơi sẽ được tiến hành phía bên ngoài sân trường, phạm vi khá rộng, bao phủ cả ngọn đồi nhỏ phía sau trường và sẽ kết thúc vào lúc sáu giờ chiều.lưu quan hữu háo hức, lon ton chạy theo sau lưng anh, tham gia giải mã rất nhiệt tình. nhưng chưa đến nửa thời gian cậu đã bắt đầu chán nản. không phải vì mấy trò vặt vãnh này làm khó cậu, mà là vì những người còn lại chẳng ai thèm để ý đến một lưu quan hữu đang ngây ngốc ngồi một góc. đoàn tinh tinh rốt cuộc là có sức hút kì lạ gì? tại sao mấy đứa nhóc kia cứ luôn bám theo anh, vây kín đến nỗi lưu quan hữu không có chỗ chen chân. thế mà lúc trước anh dám bảo vẻ ngoài của mình không được con gái ưa thích lắm, rõ ràng là mấy cô bé kia nhìn anh mắt liền sáng như sao. đến cả hai cậu con trai cũng bám theo anh, luôn miệng 'anh tinh tinh' này, 'anh tinh tinh' nọ. lưu quan hữu không nghĩ có ngày mình lại đi ghen tuông với bọn nhóc này.chuyện mấy nhóc học sinh không đứa nào để ý đến cậu, lưu quan hữu cũng không tức giận, vì có lẽ nhìn anh chững chạc lại đáng tin hơn cậu nhiều. điều khiến lưu quan hữu thật sự giận dỗi chính là đoàn tinh tinh cứ mãi xoay quanh bọn nhóc mà quên mất luôn đứa em trai này.thời gian cũng không còn nhiều, vài đội đã về đích, số người cậu bắt gặp cũng thưa dần đi, chắc là đều đã trở về điểm tập kết. nhìn những người đồng đội của cậu ngày càng vội, bước chân lại càng nhanh, lưu quan hữu cúi đầu đi phía sau chỉ một chốc đã bị bỏ xa.cậu đã không chen vào nổi đám con nít đó thì thôi, ngay cả việc cậu cố tình đi chậm lại để đoàn tinh tinh chú ý đến mình, anh cũng không để ý.lưu quan hữu lại càng tức giận, cứ vừa đi vừa đá mấy bụi cỏ dưới chân, đến lúc ngẩng đầu lên lưu quan hữu liền sững người... cậu bị bỏ lại thật rồi. một chút bóng dáng của anh và mọi người cũng không còn.cậu hoảng hốt quay tới quay lui, ở đây toàn là cây với cây, thật sự không xác định được đang ở nơi nào, huống gì đây còn là lần đầu tiên lưu quan hữu đặt chân tới. đối với đoàn tinh tinh hay bọn trẻ sống ở đây, thì ngọn đồi này chỉ như một con dốc nhỏ, dễ dàng tim thấy lối ra, nhưng lưu quan hữu lại khác, mọi thứ với cậu đều xa lạ."anh... anh tinh tinh! đoàn tinh tinh!" lưu quan hữu run run giọng gọi to, nhưng đáp lại chỉ là tiếng lá cây xào xạc càng khiến cậu hoảng hơn.nhân lúc trời vẫn còn sáng, lưu quan hữu luống cuống đi theo lối đường mòn bọn họ đang đi ban nãy. nhưng càng đi cậu lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, mãi đến khi con đường nhỏ chia thành ba lối rẽ, lưu quan hữu mới bất lực ngồi sụp xuống.làm sao đây? phải làm sao đây?nhận ra bản thân thật sự đã bị lạc, ngay cả điện thoại cũng ngớ ngẩn bỏ quên trong lều, lưu quan hữu ôm lấy thân mình, vùi đầu vào cánh tay. cậu nhớ nhà rồi.dần dần mặt trời cũng lặn mất tăm, chỉ còn nhìn thấy loáng thoáng ánh đèn sau những tán cây. rõ ràng là trời hè tháng bảy, tại sao về đêm lại lạnh thế này.cả một buổi chiều đi bộ khiến chân lưu quan hữu có chút đau, lại còn đói bụng, cậu càng nghĩ càng tủi thân. đôi mắt từ từ ửng đỏ, không biết là vì gió hay là vì muốn bật khóc.không biết anh ấy đã nhận ra mình còn chưa trở về chưa nhỉ? đoàn tinh tinh, em cho anh mười phút, à không, năm phút thôi, nếu anh còn không tìm được em, cả đời này em cũng sẽ không thèm thích anh nữa.ấy vậy mà phải mất tận hơn nửa tiếng sau, lưu quan hữu mới nghe được tiếng gọi từ phía xa xa cùng tiếng bước chân của ai đó, lúc ngày cậu đã mệt đến mức muốn thiếp đi."quan hữu, lưu quan hữu, em có đó không, có nghe anh gọi không?" là tiếng anh tinh tinh."tiểu hữu, em ở đâu." còn có anh oánh hạo. và vài âm thanh khác đan xen mà cậu không phân biệt được là ai.lưu quan hữu chống tay xuống đất, chật vật đứng dậy vì đôi chân đã tê cứng từ lâu."anh...anh tinh tinh, anh tinh tinh."nỗi uất ức kiềm nén nãy giờ cuối cùng không thể chịu nổi mà biến thành âm thanh nức nở. nghe thấy tiếng cậu, đoàn tinh tinh càng gấp hơn, ánh đèn pin vừa đúng soi ngay gương mặt lấm lem nước mắt của lưu quan hữu.nét mặt đoàn tinh tinh ngay lúc này cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, là căng thẳng, lo lắng xen lẫn đau lòng, trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi. đoàn tinh tinh như chẳng cần suy nghĩ, vứt ngay đèn pin xuống đất, ôm chầm lấy lưu quan hữu. siết chặt đến nỗi cậu thấy hơi đau, như thể chỉ cần buông lỏng một chút lưu quan hữu lại lần nữa biến mất không chút dấu vết."em đi đâu, rốt cuộc là em đã đi đâu hả, có biết là anh... anh-" đoàn tinh tinh chưa kịp điều chỉnh nhịp thở dồn dập của mình, cả trái tim anh cũng đang đập loạn nhịp. tay vẫn giữ chặt người trong lòng."đều tại anh, tại anh hết, em bị lạc anh cũng không biết, anh có bao giờ quan tâm đến em đâu." lưu quan hữu oà khóc đầy tủi thân khiến trái tim anh như vỡ vụn."là anh sai, anh sai rồi, sau này xin em đừng rời khỏi tầm mắt anh, xin em, lưu quan hữu." đoàn tinh tinh không bao giờ dám nhớ lại khoảnh khắc anh về đến lều trại mới nhận ra thiếu mất lưu quan hữu, hô hấp dường như ngưng trệ còn bản thân thì phát điên lên tìm kiếm hình bóng cậu. nghĩ đến việc cậu vẫn còn một mình ở bên ngoài kia, đoàn tinh tinh chỉ muốn tự đấm bản thân vài cái. mãi đến khi tôn oánh hạo cùng mọi người tìm đến, đoàn tinh tinh mới nhẹ nhàng buông cậu ra, nhưng vẫn cứ nắm lấy tay cậu nhất quyết không buông.
lúc anh bảo thích em, em lại luôn né tránh, khi em thích anh rồi, anh lại cách xa em.mọi hi vọng của cậu về một buổi 'hẹn hò' tốt đẹp vào khoảnh khắc tĩnh lặng này dường như đã tan thành mây khói. vốn dĩ giờ đây cậu nên cùng anh ngồi bên ánh lửa trại rực hồng, cùng nhau ngân nga khúc ca mà mọi người đang hát. hoặc cũng có thể lén lút theo anh tìm một góc khuất nào đó nơi lều trại để tán gẫu đôi điều, đây đáng lẽ nên là một đêm lãng mạn của cả hai người. nhưng tất cả đều chẳng hề xảy ra, có nằm mơ lưu quan hữu cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảnh bản thân sẽ bị bỏ quên ở nơi xa lạ, tối tăm như hiện tại. trông thật thảm hại làm sao.đầu đuôi mọi chuyện phải quay lại buổi chiều hôm nay. trong bầu không khí hội trại đang ngày một nóng lên, dường như đã đến phần không thể thiếu của những buổi sinh hoạt, thi đấu theo đội. dù chỉ là những trò giải mật mã, truy tìm kho báu đơn giản nhưng cũng đủ khiến mọi người thích thú không thôi, lưu quan hữu cũng không ngoại lệ. và điều tuyệt vời hơn là cậu và anh lại được chia chung đội, chỉ là không phải mỗi hai người mà còn có thêm vài cô cậu học sinh nữa, ghép thành một nhóm nhỏ mười người.lưu quan hữu mỉm cười nhìn anh, mỗi khi vui vẻ cơ thể lại không tự chủ được mà lắc lư."anh, bọn mình chung team nè, em bốc được phiếu màu xanh." cậu huơ huơ tấm phiếu xanh nhạt trước mặt đoàn tinh tinh."ừ, anh cũng màu xanh." đoàn tinh tinh gật đầu."hì hì, mấy trò trẻ con này em là giỏi nhất đó." nhìn lướt qua bản mô tả các trò chơi, lưu quan hữu vỗ ngực tự hào. anh nhìn dáng vẻ ra oai của cậu mà bật cười rồi lắc nhẹ đầu."lát nữa mà bị mấy nhóc cấp ba vờn đến khóc thì anh không chịu trách nhiệm đâu. nào, đi tìm xem đội xanh của chúng ta ở đâu."sau một hồi loay hoay thì nhóm của hai người cũng tập trung đông đủ, thêm sáu nữ sinh và hai nam sinh khác, trông có vẻ đều rất thân thiện.vì chỉ vừa đầu giờ chiều nên trò chơi sẽ được tiến hành phía bên ngoài sân trường, phạm vi khá rộng, bao phủ cả ngọn đồi nhỏ phía sau trường và sẽ kết thúc vào lúc sáu giờ chiều.lưu quan hữu háo hức, lon ton chạy theo sau lưng anh, tham gia giải mã rất nhiệt tình. nhưng chưa đến nửa thời gian cậu đã bắt đầu chán nản. không phải vì mấy trò vặt vãnh này làm khó cậu, mà là vì những người còn lại chẳng ai thèm để ý đến một lưu quan hữu đang ngây ngốc ngồi một góc. đoàn tinh tinh rốt cuộc là có sức hút kì lạ gì? tại sao mấy đứa nhóc kia cứ luôn bám theo anh, vây kín đến nỗi lưu quan hữu không có chỗ chen chân. thế mà lúc trước anh dám bảo vẻ ngoài của mình không được con gái ưa thích lắm, rõ ràng là mấy cô bé kia nhìn anh mắt liền sáng như sao. đến cả hai cậu con trai cũng bám theo anh, luôn miệng 'anh tinh tinh' này, 'anh tinh tinh' nọ. lưu quan hữu không nghĩ có ngày mình lại đi ghen tuông với bọn nhóc này.chuyện mấy nhóc học sinh không đứa nào để ý đến cậu, lưu quan hữu cũng không tức giận, vì có lẽ nhìn anh chững chạc lại đáng tin hơn cậu nhiều. điều khiến lưu quan hữu thật sự giận dỗi chính là đoàn tinh tinh cứ mãi xoay quanh bọn nhóc mà quên mất luôn đứa em trai này.thời gian cũng không còn nhiều, vài đội đã về đích, số người cậu bắt gặp cũng thưa dần đi, chắc là đều đã trở về điểm tập kết. nhìn những người đồng đội của cậu ngày càng vội, bước chân lại càng nhanh, lưu quan hữu cúi đầu đi phía sau chỉ một chốc đã bị bỏ xa.cậu đã không chen vào nổi đám con nít đó thì thôi, ngay cả việc cậu cố tình đi chậm lại để đoàn tinh tinh chú ý đến mình, anh cũng không để ý.lưu quan hữu lại càng tức giận, cứ vừa đi vừa đá mấy bụi cỏ dưới chân, đến lúc ngẩng đầu lên lưu quan hữu liền sững người... cậu bị bỏ lại thật rồi. một chút bóng dáng của anh và mọi người cũng không còn.cậu hoảng hốt quay tới quay lui, ở đây toàn là cây với cây, thật sự không xác định được đang ở nơi nào, huống gì đây còn là lần đầu tiên lưu quan hữu đặt chân tới. đối với đoàn tinh tinh hay bọn trẻ sống ở đây, thì ngọn đồi này chỉ như một con dốc nhỏ, dễ dàng tim thấy lối ra, nhưng lưu quan hữu lại khác, mọi thứ với cậu đều xa lạ."anh... anh tinh tinh! đoàn tinh tinh!" lưu quan hữu run run giọng gọi to, nhưng đáp lại chỉ là tiếng lá cây xào xạc càng khiến cậu hoảng hơn.nhân lúc trời vẫn còn sáng, lưu quan hữu luống cuống đi theo lối đường mòn bọn họ đang đi ban nãy. nhưng càng đi cậu lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, mãi đến khi con đường nhỏ chia thành ba lối rẽ, lưu quan hữu mới bất lực ngồi sụp xuống.làm sao đây? phải làm sao đây?nhận ra bản thân thật sự đã bị lạc, ngay cả điện thoại cũng ngớ ngẩn bỏ quên trong lều, lưu quan hữu ôm lấy thân mình, vùi đầu vào cánh tay. cậu nhớ nhà rồi.dần dần mặt trời cũng lặn mất tăm, chỉ còn nhìn thấy loáng thoáng ánh đèn sau những tán cây. rõ ràng là trời hè tháng bảy, tại sao về đêm lại lạnh thế này.cả một buổi chiều đi bộ khiến chân lưu quan hữu có chút đau, lại còn đói bụng, cậu càng nghĩ càng tủi thân. đôi mắt từ từ ửng đỏ, không biết là vì gió hay là vì muốn bật khóc.không biết anh ấy đã nhận ra mình còn chưa trở về chưa nhỉ? đoàn tinh tinh, em cho anh mười phút, à không, năm phút thôi, nếu anh còn không tìm được em, cả đời này em cũng sẽ không thèm thích anh nữa.ấy vậy mà phải mất tận hơn nửa tiếng sau, lưu quan hữu mới nghe được tiếng gọi từ phía xa xa cùng tiếng bước chân của ai đó, lúc ngày cậu đã mệt đến mức muốn thiếp đi."quan hữu, lưu quan hữu, em có đó không, có nghe anh gọi không?" là tiếng anh tinh tinh."tiểu hữu, em ở đâu." còn có anh oánh hạo. và vài âm thanh khác đan xen mà cậu không phân biệt được là ai.lưu quan hữu chống tay xuống đất, chật vật đứng dậy vì đôi chân đã tê cứng từ lâu."anh...anh tinh tinh, anh tinh tinh."nỗi uất ức kiềm nén nãy giờ cuối cùng không thể chịu nổi mà biến thành âm thanh nức nở. nghe thấy tiếng cậu, đoàn tinh tinh càng gấp hơn, ánh đèn pin vừa đúng soi ngay gương mặt lấm lem nước mắt của lưu quan hữu.nét mặt đoàn tinh tinh ngay lúc này cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, là căng thẳng, lo lắng xen lẫn đau lòng, trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi. đoàn tinh tinh như chẳng cần suy nghĩ, vứt ngay đèn pin xuống đất, ôm chầm lấy lưu quan hữu. siết chặt đến nỗi cậu thấy hơi đau, như thể chỉ cần buông lỏng một chút lưu quan hữu lại lần nữa biến mất không chút dấu vết."em đi đâu, rốt cuộc là em đã đi đâu hả, có biết là anh... anh-" đoàn tinh tinh chưa kịp điều chỉnh nhịp thở dồn dập của mình, cả trái tim anh cũng đang đập loạn nhịp. tay vẫn giữ chặt người trong lòng."đều tại anh, tại anh hết, em bị lạc anh cũng không biết, anh có bao giờ quan tâm đến em đâu." lưu quan hữu oà khóc đầy tủi thân khiến trái tim anh như vỡ vụn."là anh sai, anh sai rồi, sau này xin em đừng rời khỏi tầm mắt anh, xin em, lưu quan hữu." đoàn tinh tinh không bao giờ dám nhớ lại khoảnh khắc anh về đến lều trại mới nhận ra thiếu mất lưu quan hữu, hô hấp dường như ngưng trệ còn bản thân thì phát điên lên tìm kiếm hình bóng cậu. nghĩ đến việc cậu vẫn còn một mình ở bên ngoài kia, đoàn tinh tinh chỉ muốn tự đấm bản thân vài cái. mãi đến khi tôn oánh hạo cùng mọi người tìm đến, đoàn tinh tinh mới nhẹ nhàng buông cậu ra, nhưng vẫn cứ nắm lấy tay cậu nhất quyết không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com