Dvccca
Thời điểm Kiều Trăn bị đồng hồ sinh học làm thức giấc, phát hiện bản thân mình còn nằm trong lồng ngực của Hàn Tư Hành.
Cậu cẩn thận không để thân thể cô chạm vào vách tường, hơi thở ấm áp phả vào cái ót cô, cánh tay ôm chặt eo cô.
Kiều Trăn thoáng nhìn qua đồng hồ, đã 8 giờ sáng. Quay đầu lại nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của cậu. Cậu ngủ rất ngoan, hô hấp vững vàng đều đều, da mặt trắng đến kinh người, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, lông mi dài rũ xuống giống như lông chim. Cái mũi cao, đôi môi hồng nhuận dường như hơi cong lên.
Người này lúc ngủ cũng thật đẹp mắt nhỉ? Giống như mỹ nhân đang ngủ say. Kiều Trăn có chút ghen ghét, cô phồng hai má, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào mặt cậu, vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, trêu chọc: "Còn không mau dậy đi?"
Ha ha ha, không để em ngủ yên đâu.
Đột nhiên ngón tay mảnh khảnh bị một bàn tay bắt lấy, Hàn Tư Hành mở đôi mắt tràn đầy ý cười lên, vươn đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay trỏ của cô.
Kiều Trăn bị hành động này làm cho đỏ mặt không thôi.
" Em thức dậy rồi." Hàn Tư Hành khẽ cười, " Chỉ vì luyến tiếc không muốn rời khỏi chị mà thôi." Cậu thức dậy sớm hơn cô, nhưng đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thực sự có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp này.
Kiều Trăn nhân lúc cậu đang nói chuyện liền thu tay lại, khẽ hừ một tiếng không nói gì. Cậu xoay người cô lại, cắn nhẹ vành tai cô, " Sao vậy, không hài lòng à?"
Dứt lời, đôi tay đặt trên người cô bắt đầu không thành thật di chuyển lên trên.
Kiều Trăn " Ai nha" một tiếng chặn tay cậu lại, tức giận nói: " Đúng vậy!"
Thần sắc Hàn Tư Hành lập tức thâm trầm, nhìn chằm chằm những dấu đỏ trên cổ cô, tiếng hít thở càng trở nên nặng nề.
Kiều Trăn giơ tay ngăn nụ hôn của cậu, vội vàng giải thích: " Không phải ý này."
" Hả?" Hàn Tư Hành ôm cô, ngón tay vuốt mái tóc dài của cô.
Cô nghĩ đến sự việc đêm qua, trên mặt còn có chút nóng bức, " Em là cái đứa nhóc gạt người!"
Kiều Trăn lập tức chuyển tư thế nằm sấp, ngón tay chỉ vào chóp mũi cậu, " Đứa nhóc hay gạt người mũi sẽ dài ra!"
Hàn Tư Hành bị tính tình trẻ con này của cô chọc cười, " Em là đứa nhóc sao? Đứa nhóc có thể làm chị như vậy à?"
Nói cái gì vậy? Kiều Trăn cảm thấy đầu óc của mình sắp bốc khói, một tay che miệng cậu lại, không để cậu nói tiếp.
Cậu cười nhẹ một tiếng, cánh tay ở phía sau ót cô hơi dùng sức, liền kéo cô tựa vào vai mình.
Kiều Trăn " Ui nha" một tiếng, hai tay chống vào ngực cậu. Cánh tay còn lại của cậu ôm lấy eo cô, xoay một cái liền đè cô dưới thân.
Ánh mắt nóng rực của cậu nhìn gương mặt cô, tay vuốt ve cằm cô, " Trăn Trăn, em còn muốn...."
Kiều Trăn cắn môi, đỏ mặt cự tuyệt, " Không, đừng làm nữa được không? Chị, chị vẫn còn đau...."
" Còn đau hả?" Cuối cùng Hàn Tư Hành cũng ý thức được mình quá mức phóng túng, nhíu mày nói, " Để em xem có phải sưng rồi không?"
" Đừng mà!" Kiều Trăn hốt hoảng, vội cự tuyệt, " Đừng nhìn!" Ban ngày ban mặt, thật quá là thẹn thùng.
" Trăn Trăn, để em xem có nghiêm trọng lắm không." Cậu vừa dứt lời liền cúi đầu, bàn tay đã đặt ở quần cô.
Thực sự Kiều Trăn rất ngượng ngùng, dưới tình thế cấp bách cô liền đưa tay ôm lấy cổ cậu, đem đôi môi mình dán lên mặt cậu.
Quả nhiên, cậu lập tức đáp lại nụ hôn đó, tạm thời đem chuyện này ném sang một bên.
*
Hàn Tư Hành đã bàn bạc với ba Hàn, bắt đầu từ học kỳ này, cậu sẽ từ từ quản lý công việc của công ty. Nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, từ học kỳ 1 cậu đã bắt tay cùng những đàn anh lập trình ra một trò chơi. Ba Hàn đồng ý không can thiệp vào chuyện này, ông cũng tỏ vẻ rất nguyện ý đầu tư cho bọn họ.
Đây chính là điều kiện thứ hai mà cậu đã đề cập với ba Hàn, còn việc đến gặp ba mẹ Kiều Trăn chính là điều kiện thứ nhất.
Chưa đến thời gian đi thực tập, sau khi Kiều Trăn tiễn Hàn Tư Hành rời đi, cô ở nhà nghỉ ngơi một lúc liền quay về trường, ngoại trừ thu dọn đồ đạc, còn muốn thảo luận với giáo sư về việc luận văn một chút.
Xong xuôi mọi việc lại trở về chung cư, Kiều Trăn thấy thời gian vẫn còn sớm, liền đi đến siêu thị mua một vài nguyên liệu về nấu cơm.
Hàn Tư Hành trở về nhà, nhìn thấy cô đang ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, cậu đóng cửa lại không để phát ra âm thanh.
" Đang nấu gì vậy?" Bất thình lình xuất hiện âm thanh làm Kiều Trăn đang chuyên tâm cắt rau bị hoảng sợ. Cô xoay người, lúc này mới phát hiện Hàn Tư Hành đã trở về.
Kiều Trăn dùng kẹp tóc búi tóc lên, có vài sợi tóc rũ xuống trên gương mặt cô, càng tôn lên vài phần dịu dàng của con gái. Cô lên tiếng, chỉ vào đống nguyên liệu, " Chị chuẩn bị nấu món canh tôm cùng cà chua xào trứng, và khoai tây cắt sợi."
Cô đã xem qua cách nấu, cảm thấy những món này tương đối đơn giản, có thể thử làm một chút. Hàn Tư Hành buồn cười nhìn vào củ khoai tây đang cắt dở dang trên thớt, có mỏng có dày, nhưng cho dù như thế cũng tuyệt đối không thể coi là " Sợi".
" Vẫn nên để em làm thôi." Cậu đứng phía sau cởi tạp dề trên người Kiều Trăn ra mang vào người, " Để em cắt cho."
Kiều Trăn " Ừ" một tiếng, bước ra sau lưng cậu buộc dây tập dề lại, giương mắt nhìn cậu thuần thục cắt khoai tây thành sợi.
Cậu cắt chúng thật ngay ngắn, cùng với những sợi mình cắt thật khác nhau. Kiều Trăn có chút 囧, bản thân mình là một đứa con gái, quả thực chẳng khéo tay chút nào.
" Trăn Trăn." Cậu đột nhiên lên tiếng.
" Hả?"
" Dường như hôm nay là lần đầu tiên chị ở nhà chờ em về." Hàn Tư Hành đem những sợi khoai tây bỏ vào nước muối, bắt đầu cắt cà chua.
Kiều Trăn suy nghĩ, cười nói: " Đúng há."
Cô lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng gà đập chúng bỏ vào chén, dùng đũa đánh lên. Hàn Tư Hành buông dao xuống, dùng cánh tay ôm lấy cô, cúi đầu dựa vào vai cô, lẩm bẩm nói: " Chúng ta về sau cứ như vậy được không?"
Hôm nay cậu trở về, nhìn thấy dáng vẻ nấu ăn trong phòng bếp của cô, trong lòng chợt trở nên ấm áp, dường như muốn rơi lệ.
Tiếng đánh trứng rất lớn, Kiều Trăn không nghe rõ, quay đầu lại " Hả" một tiếng, biểu tình hoang mang hỏi, " Em nói cái gì?"
Hàn Tư Hành cứng đờ. Cậu muốn nói, chị có thể đừng đi thực tập nữa được không, về sau cũng không cần đi làm, cứ ngồi ở nhà chờ cậu quay về.
Cậu thích trong mắt cô đều chỉ có một mình cậu mà thôi, tốt nhất đừng bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác, cũng đừng nói chuyện cùng người khác, thậm chí là cười với người khác.
Chung quy cậu chưa nói gì hết, chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ cô, " Không có gì. Em chỉ muốn nói trên người chị rất thơm."
Cậu rũ mắt, che giấu đi những ý nghĩ đó. Cậu biết, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
......
Buổi tối, bởi vì lo lắng cho thân thể của Kiều Trăn, Hàn Tư Hành không làm việc gì cả, chỉ ôm chặt cô, cánh tay cường tráng vòng qua eo cô, ôm chặt đến mức cô cảm thấy đau.
" Tư Hành, em không sao chứ?" Kiều Trăn cảm nhận được cậu có chút khác thường, khẽ nhúc nhích thân thể, ngửa đầu trong lồng ngực cậu mà hỏi.
Cậu ôm lấy cô, hít sâu một hơi, " Không sao đâu. Chính là cảm thấy có chút không chân thật, sợ hiện giờ chỉ là một giấc mơ. Chờ khi em tỉnh lại, chị đã biến mất."
Kiều Trăn nghe xong lại cảm động đến bật cười, cô đưa tay ôm lấy eo Hàn Tư Hành, hôn lên cằm cậu, " Tiểu ngốc à, chị vẫn luôn ở đây."
Hàn Tư Hành " Ừ" một tiếng, vuốt ve lưng cô. Đương nhiên cậu biết đây không phải là giấc mơ, nhưng cậu vẫn sợ, nội tâm cậu hiểu rõ, trong khoảng thời gian này sẽ chỉ là giấc mơ đẹp của cậu, nhưng lại là ác mộng của cô.
*
Cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày của Hàn Tư Hành không lâu đã kết thúc, bởi vì đã đến lúc Kiều Trăn phải đi thực tập.
Vẫn còn trong kỳ nghỉ hè, cho nên chương trình [ Vua trinh thám] chưa bắt đầu quay hình. Kiều Trăn tham gia một chương trình dành cho các cặp vợ chồng nổi tiếng.Chương trình mời đến ba cặp vợ chồng nổi tiếng trong giới nghệ sĩ, quay lại cuộc sống hàng ngày của bọn họ. Cặp vợ chồng thứ nhất đã kết hôn mười mấy nắm, lại là một cặp vợ chồng chuẩn mực của giới giải trí. Cặp vợ chồng thứ hai đã kết hôn mấy năm, còn có đứa con 3 tuổi, cặp cuối cùng là cặp vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn.
Ba cặp vợ chồng với thời điểm kết hôn khác nhau, cho nên cuộc sống chung cũng khác nhau, hơn nữa tính cách cũng trái ngược nhau, lại đều là người nổi tiếng, vì vậy tập đầu tiên của chương trình có lượng người xem không tồi.
Tần Miện nhìn thấy số lượng người xem khá cao cũng cảm thấy vui vẻ, liền mời nhân viên trong tổ sản xuất sau khi tan ca đi đến nhà hàng liên hoan, coi như chúc mừng sự thành công lần này.
Trên bàn ăn, mỗi người đều được rót một ly rượu. Tần Miện theo thứ tự kính rượu từng người, cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ.
Kiều Trăn không thể khoái thác, cho nên đã uống một chút rượu vang đỏ. Trước khi bữa tiệc sắp kết thúc, Kiều Trăn đã báo địa chỉ cho Hàn Tư Hành để cậu đến rước.
Khi tàn tiệc, có vài đồng nghiệp nam do uống quá nhiều rượu. Tần Miện liền sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, còn bắt xe cho các đồng nghiệp nữ.
Đến lượt Kiều Trăn, cô vội xua tay nói bạn trai mình sẽ đến đón.
" Là ai vậy, bạn trai của Tiểu Kiều không phải chính là cậu giáo thảo kia sao! Vô cùng đẹp trai nha!" Có một đồng nghiệp lên tiếng trêu ghẹo.
" Bọn chị đi trước đây. Ai nha, phụ nữ đã kết hôn không thể có cái đãi ngộ như vậy." Các đồng nghiệp lớn tuổi cảm thán một câu.
Các đồng nghiệp tốp năm tốp ba đi ra ngoài, Kiều Trăn cũng đi theo phía sau, cô đã nhận được tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành bảo đã sắp đến nơi.
Lúc bước xuống bậc thềm, Kiều Trăn không cẩn thận dẫm vào váy dài của mình, có chút lảo đảo ngã về phía trước.
" Cẩn thận!" Một cánh tay cường tráng giữ chặt bờ vai cô, ngăn thảm kịch xảy ra. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Miện khẽ nhíu mày, không ngừng nói lời cảm ơn, " Cảm ơn đạo diễn Tần!"
" Không cần khách sao!" Tần Miện bất động thanh sắc rút tay mình về, nhìn chằm chằm phía trước với ánh mắt kỳ lạ mà nói: " Bạn trai nhỏ của em nhìn thấy rồi kìa, dường như không được vui lắm."
Kiều Trăn vội quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng cách đây không xa. Ánh đèn mờ ảo, Kiều Trăn không nhìn rõ sắc mặt của cậu, nhưng cô biết giờ phút này chắc chắn cậu đang xụ mặt nhìn về phía này.
Cô lấy lại bình tĩnh, dùng tay nhẹ nâng làn váy đi xuống bậc thềm, đi nhanh về phía Hàn Tư Hành.
" Vừa rồi thiếu chút nữa chị bị té, ha ha, biết sớm đã không mặc cái váy này." Kiều Trăn cười gượng hai tiếng giải thích một chút.
Sắc mặt Hàn Tư Hành lạnh như băng nhìn về phía Tần Miện, môi mỏng cắn chặt, nhìn Tần Miện đứng đối diện thật lâu, sau đó mới ôm Kiều Trăn nhả ra một chữ: " Đi."
Về đến nhà, cậu liền lôi kéo Kiều Trăn đến phòng tắm. Quần áo từ phòng khách đến phòng tắm đã rơi lả tả dưới sàn nhà, cậu ấn cô vào vách tường không ngừng hôn môi cô.
" Uống rượu sao?"
Kiều Trăn " Vâng" một tiếng, hai tay ôm ngực, " Lạnh".
Hàn Tư Hành cười nhẹ, " Một lúc nữa sẽ không lạnh." Cậu mở vòi sen lên, rất nhanh nước ấm từ trên cao đổ xuống.
Cậu ôm cô đứng dưới vòi sen, nước ấm từ chảy xuống thân thể của hai người. Cậu hung hăng muốn cô, nụ hôn nóng bỏng từ trán cô một đường đi xuống dưới.
" Trăn Trăn, đừng đi thực tập nữa được không?" Cậu mút lấy cổ cô, lưu lại dấu hôn đỏ thẫm.
" Ưm....." Hạ thân bị va chạm đến không nói nên lời, hơi thở gấp gáp vẫn không ngừng lắc đầu.
Cậu nắm chặt eo cô hung hăng chiếm hữu cô, giọng nói khàn khàn đến cực độ, " Vì sao không được? Em có thể nuôi chị."
Dưới sự ghen tuông, cuối cùng cậu không nhịn được liền lên tiếng. Kiều Trăn vô lực ôm lấy cổ cậu, nếu không phải có cậu chống đỡ, dường như thân thể cô đã mềm nhũn sắp ngã xuống mặt đất.
" Không, không muốn như vậy...." Nếu cậu ghen vì chuyện của Tần Miện, đã bắt cô không được đi thực tập nữa. Vậy về sau cậu lại ghen với những đồng nghiệp nam khác, chẳng phải cô không được phép đi làm nữa sao? Mẹ kiếp ghen tuông quá mức..... Căn bản đây không phải là cách giải quyết vấn đề.
Hàn Tư Hành bị kích thích, từ lúc làm từ phòng tắm, đến lúc bế cô vào phòng đặt lên giường, dường như phát điên mà muốn cô.
Kiều Trăn chịu không nổi, cuối cùng khóc lóc cầu xin cậu, cậu chỉ cúi đầu liều mạng hôn lên môi và mắt cô, hy vọng cậu đại phát từ bi mà buông tha cho cô.
Nằm trên giường, cậu vẫn không thể kiềm chế được sự xúc động của mình. Cô càng khóc lóc, cậu càng hưng phấn, cảm giác thỏa mãn cùng thành tựu quá lớn đã khống chế đầu óc cậu, hoàn toàn không nghĩ đến việc dừng lại.
Chỉ có tại thời khắc này, cậu mới có thể xác địch cô hoàn toàn thuộc về mình. Ít nhất, lúc này trong mắt và trong lòng cô đều suy nghĩ đến một mình cậu, không có thời gian nhàn rỗi mà nghĩ đến chuyện khác. Nếu có thể tiếp tục làm loại chuyện như vậy, thật tốt biết bao.
Cậu cẩn thận không để thân thể cô chạm vào vách tường, hơi thở ấm áp phả vào cái ót cô, cánh tay ôm chặt eo cô.
Kiều Trăn thoáng nhìn qua đồng hồ, đã 8 giờ sáng. Quay đầu lại nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của cậu. Cậu ngủ rất ngoan, hô hấp vững vàng đều đều, da mặt trắng đến kinh người, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, lông mi dài rũ xuống giống như lông chim. Cái mũi cao, đôi môi hồng nhuận dường như hơi cong lên.
Người này lúc ngủ cũng thật đẹp mắt nhỉ? Giống như mỹ nhân đang ngủ say. Kiều Trăn có chút ghen ghét, cô phồng hai má, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào mặt cậu, vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, trêu chọc: "Còn không mau dậy đi?"
Ha ha ha, không để em ngủ yên đâu.
Đột nhiên ngón tay mảnh khảnh bị một bàn tay bắt lấy, Hàn Tư Hành mở đôi mắt tràn đầy ý cười lên, vươn đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay trỏ của cô.
Kiều Trăn bị hành động này làm cho đỏ mặt không thôi.
" Em thức dậy rồi." Hàn Tư Hành khẽ cười, " Chỉ vì luyến tiếc không muốn rời khỏi chị mà thôi." Cậu thức dậy sớm hơn cô, nhưng đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thực sự có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp này.
Kiều Trăn nhân lúc cậu đang nói chuyện liền thu tay lại, khẽ hừ một tiếng không nói gì. Cậu xoay người cô lại, cắn nhẹ vành tai cô, " Sao vậy, không hài lòng à?"
Dứt lời, đôi tay đặt trên người cô bắt đầu không thành thật di chuyển lên trên.
Kiều Trăn " Ai nha" một tiếng chặn tay cậu lại, tức giận nói: " Đúng vậy!"
Thần sắc Hàn Tư Hành lập tức thâm trầm, nhìn chằm chằm những dấu đỏ trên cổ cô, tiếng hít thở càng trở nên nặng nề.
Kiều Trăn giơ tay ngăn nụ hôn của cậu, vội vàng giải thích: " Không phải ý này."
" Hả?" Hàn Tư Hành ôm cô, ngón tay vuốt mái tóc dài của cô.
Cô nghĩ đến sự việc đêm qua, trên mặt còn có chút nóng bức, " Em là cái đứa nhóc gạt người!"
Kiều Trăn lập tức chuyển tư thế nằm sấp, ngón tay chỉ vào chóp mũi cậu, " Đứa nhóc hay gạt người mũi sẽ dài ra!"
Hàn Tư Hành bị tính tình trẻ con này của cô chọc cười, " Em là đứa nhóc sao? Đứa nhóc có thể làm chị như vậy à?"
Nói cái gì vậy? Kiều Trăn cảm thấy đầu óc của mình sắp bốc khói, một tay che miệng cậu lại, không để cậu nói tiếp.
Cậu cười nhẹ một tiếng, cánh tay ở phía sau ót cô hơi dùng sức, liền kéo cô tựa vào vai mình.
Kiều Trăn " Ui nha" một tiếng, hai tay chống vào ngực cậu. Cánh tay còn lại của cậu ôm lấy eo cô, xoay một cái liền đè cô dưới thân.
Ánh mắt nóng rực của cậu nhìn gương mặt cô, tay vuốt ve cằm cô, " Trăn Trăn, em còn muốn...."
Kiều Trăn cắn môi, đỏ mặt cự tuyệt, " Không, đừng làm nữa được không? Chị, chị vẫn còn đau...."
" Còn đau hả?" Cuối cùng Hàn Tư Hành cũng ý thức được mình quá mức phóng túng, nhíu mày nói, " Để em xem có phải sưng rồi không?"
" Đừng mà!" Kiều Trăn hốt hoảng, vội cự tuyệt, " Đừng nhìn!" Ban ngày ban mặt, thật quá là thẹn thùng.
" Trăn Trăn, để em xem có nghiêm trọng lắm không." Cậu vừa dứt lời liền cúi đầu, bàn tay đã đặt ở quần cô.
Thực sự Kiều Trăn rất ngượng ngùng, dưới tình thế cấp bách cô liền đưa tay ôm lấy cổ cậu, đem đôi môi mình dán lên mặt cậu.
Quả nhiên, cậu lập tức đáp lại nụ hôn đó, tạm thời đem chuyện này ném sang một bên.
*
Hàn Tư Hành đã bàn bạc với ba Hàn, bắt đầu từ học kỳ này, cậu sẽ từ từ quản lý công việc của công ty. Nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, từ học kỳ 1 cậu đã bắt tay cùng những đàn anh lập trình ra một trò chơi. Ba Hàn đồng ý không can thiệp vào chuyện này, ông cũng tỏ vẻ rất nguyện ý đầu tư cho bọn họ.
Đây chính là điều kiện thứ hai mà cậu đã đề cập với ba Hàn, còn việc đến gặp ba mẹ Kiều Trăn chính là điều kiện thứ nhất.
Chưa đến thời gian đi thực tập, sau khi Kiều Trăn tiễn Hàn Tư Hành rời đi, cô ở nhà nghỉ ngơi một lúc liền quay về trường, ngoại trừ thu dọn đồ đạc, còn muốn thảo luận với giáo sư về việc luận văn một chút.
Xong xuôi mọi việc lại trở về chung cư, Kiều Trăn thấy thời gian vẫn còn sớm, liền đi đến siêu thị mua một vài nguyên liệu về nấu cơm.
Hàn Tư Hành trở về nhà, nhìn thấy cô đang ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, cậu đóng cửa lại không để phát ra âm thanh.
" Đang nấu gì vậy?" Bất thình lình xuất hiện âm thanh làm Kiều Trăn đang chuyên tâm cắt rau bị hoảng sợ. Cô xoay người, lúc này mới phát hiện Hàn Tư Hành đã trở về.
Kiều Trăn dùng kẹp tóc búi tóc lên, có vài sợi tóc rũ xuống trên gương mặt cô, càng tôn lên vài phần dịu dàng của con gái. Cô lên tiếng, chỉ vào đống nguyên liệu, " Chị chuẩn bị nấu món canh tôm cùng cà chua xào trứng, và khoai tây cắt sợi."
Cô đã xem qua cách nấu, cảm thấy những món này tương đối đơn giản, có thể thử làm một chút. Hàn Tư Hành buồn cười nhìn vào củ khoai tây đang cắt dở dang trên thớt, có mỏng có dày, nhưng cho dù như thế cũng tuyệt đối không thể coi là " Sợi".
" Vẫn nên để em làm thôi." Cậu đứng phía sau cởi tạp dề trên người Kiều Trăn ra mang vào người, " Để em cắt cho."
Kiều Trăn " Ừ" một tiếng, bước ra sau lưng cậu buộc dây tập dề lại, giương mắt nhìn cậu thuần thục cắt khoai tây thành sợi.
Cậu cắt chúng thật ngay ngắn, cùng với những sợi mình cắt thật khác nhau. Kiều Trăn có chút 囧, bản thân mình là một đứa con gái, quả thực chẳng khéo tay chút nào.
" Trăn Trăn." Cậu đột nhiên lên tiếng.
" Hả?"
" Dường như hôm nay là lần đầu tiên chị ở nhà chờ em về." Hàn Tư Hành đem những sợi khoai tây bỏ vào nước muối, bắt đầu cắt cà chua.
Kiều Trăn suy nghĩ, cười nói: " Đúng há."
Cô lấy trong tủ lạnh ra hai quả trứng gà đập chúng bỏ vào chén, dùng đũa đánh lên. Hàn Tư Hành buông dao xuống, dùng cánh tay ôm lấy cô, cúi đầu dựa vào vai cô, lẩm bẩm nói: " Chúng ta về sau cứ như vậy được không?"
Hôm nay cậu trở về, nhìn thấy dáng vẻ nấu ăn trong phòng bếp của cô, trong lòng chợt trở nên ấm áp, dường như muốn rơi lệ.
Tiếng đánh trứng rất lớn, Kiều Trăn không nghe rõ, quay đầu lại " Hả" một tiếng, biểu tình hoang mang hỏi, " Em nói cái gì?"
Hàn Tư Hành cứng đờ. Cậu muốn nói, chị có thể đừng đi thực tập nữa được không, về sau cũng không cần đi làm, cứ ngồi ở nhà chờ cậu quay về.
Cậu thích trong mắt cô đều chỉ có một mình cậu mà thôi, tốt nhất đừng bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác, cũng đừng nói chuyện cùng người khác, thậm chí là cười với người khác.
Chung quy cậu chưa nói gì hết, chỉ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ cô, " Không có gì. Em chỉ muốn nói trên người chị rất thơm."
Cậu rũ mắt, che giấu đi những ý nghĩ đó. Cậu biết, cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
......
Buổi tối, bởi vì lo lắng cho thân thể của Kiều Trăn, Hàn Tư Hành không làm việc gì cả, chỉ ôm chặt cô, cánh tay cường tráng vòng qua eo cô, ôm chặt đến mức cô cảm thấy đau.
" Tư Hành, em không sao chứ?" Kiều Trăn cảm nhận được cậu có chút khác thường, khẽ nhúc nhích thân thể, ngửa đầu trong lồng ngực cậu mà hỏi.
Cậu ôm lấy cô, hít sâu một hơi, " Không sao đâu. Chính là cảm thấy có chút không chân thật, sợ hiện giờ chỉ là một giấc mơ. Chờ khi em tỉnh lại, chị đã biến mất."
Kiều Trăn nghe xong lại cảm động đến bật cười, cô đưa tay ôm lấy eo Hàn Tư Hành, hôn lên cằm cậu, " Tiểu ngốc à, chị vẫn luôn ở đây."
Hàn Tư Hành " Ừ" một tiếng, vuốt ve lưng cô. Đương nhiên cậu biết đây không phải là giấc mơ, nhưng cậu vẫn sợ, nội tâm cậu hiểu rõ, trong khoảng thời gian này sẽ chỉ là giấc mơ đẹp của cậu, nhưng lại là ác mộng của cô.
*
Cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày của Hàn Tư Hành không lâu đã kết thúc, bởi vì đã đến lúc Kiều Trăn phải đi thực tập.
Vẫn còn trong kỳ nghỉ hè, cho nên chương trình [ Vua trinh thám] chưa bắt đầu quay hình. Kiều Trăn tham gia một chương trình dành cho các cặp vợ chồng nổi tiếng.Chương trình mời đến ba cặp vợ chồng nổi tiếng trong giới nghệ sĩ, quay lại cuộc sống hàng ngày của bọn họ. Cặp vợ chồng thứ nhất đã kết hôn mười mấy nắm, lại là một cặp vợ chồng chuẩn mực của giới giải trí. Cặp vợ chồng thứ hai đã kết hôn mấy năm, còn có đứa con 3 tuổi, cặp cuối cùng là cặp vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn.
Ba cặp vợ chồng với thời điểm kết hôn khác nhau, cho nên cuộc sống chung cũng khác nhau, hơn nữa tính cách cũng trái ngược nhau, lại đều là người nổi tiếng, vì vậy tập đầu tiên của chương trình có lượng người xem không tồi.
Tần Miện nhìn thấy số lượng người xem khá cao cũng cảm thấy vui vẻ, liền mời nhân viên trong tổ sản xuất sau khi tan ca đi đến nhà hàng liên hoan, coi như chúc mừng sự thành công lần này.
Trên bàn ăn, mỗi người đều được rót một ly rượu. Tần Miện theo thứ tự kính rượu từng người, cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ.
Kiều Trăn không thể khoái thác, cho nên đã uống một chút rượu vang đỏ. Trước khi bữa tiệc sắp kết thúc, Kiều Trăn đã báo địa chỉ cho Hàn Tư Hành để cậu đến rước.
Khi tàn tiệc, có vài đồng nghiệp nam do uống quá nhiều rượu. Tần Miện liền sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, còn bắt xe cho các đồng nghiệp nữ.
Đến lượt Kiều Trăn, cô vội xua tay nói bạn trai mình sẽ đến đón.
" Là ai vậy, bạn trai của Tiểu Kiều không phải chính là cậu giáo thảo kia sao! Vô cùng đẹp trai nha!" Có một đồng nghiệp lên tiếng trêu ghẹo.
" Bọn chị đi trước đây. Ai nha, phụ nữ đã kết hôn không thể có cái đãi ngộ như vậy." Các đồng nghiệp lớn tuổi cảm thán một câu.
Các đồng nghiệp tốp năm tốp ba đi ra ngoài, Kiều Trăn cũng đi theo phía sau, cô đã nhận được tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành bảo đã sắp đến nơi.
Lúc bước xuống bậc thềm, Kiều Trăn không cẩn thận dẫm vào váy dài của mình, có chút lảo đảo ngã về phía trước.
" Cẩn thận!" Một cánh tay cường tráng giữ chặt bờ vai cô, ngăn thảm kịch xảy ra. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Miện khẽ nhíu mày, không ngừng nói lời cảm ơn, " Cảm ơn đạo diễn Tần!"
" Không cần khách sao!" Tần Miện bất động thanh sắc rút tay mình về, nhìn chằm chằm phía trước với ánh mắt kỳ lạ mà nói: " Bạn trai nhỏ của em nhìn thấy rồi kìa, dường như không được vui lắm."
Kiều Trăn vội quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Hàn Tư Hành đứng cách đây không xa. Ánh đèn mờ ảo, Kiều Trăn không nhìn rõ sắc mặt của cậu, nhưng cô biết giờ phút này chắc chắn cậu đang xụ mặt nhìn về phía này.
Cô lấy lại bình tĩnh, dùng tay nhẹ nâng làn váy đi xuống bậc thềm, đi nhanh về phía Hàn Tư Hành.
" Vừa rồi thiếu chút nữa chị bị té, ha ha, biết sớm đã không mặc cái váy này." Kiều Trăn cười gượng hai tiếng giải thích một chút.
Sắc mặt Hàn Tư Hành lạnh như băng nhìn về phía Tần Miện, môi mỏng cắn chặt, nhìn Tần Miện đứng đối diện thật lâu, sau đó mới ôm Kiều Trăn nhả ra một chữ: " Đi."
Về đến nhà, cậu liền lôi kéo Kiều Trăn đến phòng tắm. Quần áo từ phòng khách đến phòng tắm đã rơi lả tả dưới sàn nhà, cậu ấn cô vào vách tường không ngừng hôn môi cô.
" Uống rượu sao?"
Kiều Trăn " Vâng" một tiếng, hai tay ôm ngực, " Lạnh".
Hàn Tư Hành cười nhẹ, " Một lúc nữa sẽ không lạnh." Cậu mở vòi sen lên, rất nhanh nước ấm từ trên cao đổ xuống.
Cậu ôm cô đứng dưới vòi sen, nước ấm từ chảy xuống thân thể của hai người. Cậu hung hăng muốn cô, nụ hôn nóng bỏng từ trán cô một đường đi xuống dưới.
" Trăn Trăn, đừng đi thực tập nữa được không?" Cậu mút lấy cổ cô, lưu lại dấu hôn đỏ thẫm.
" Ưm....." Hạ thân bị va chạm đến không nói nên lời, hơi thở gấp gáp vẫn không ngừng lắc đầu.
Cậu nắm chặt eo cô hung hăng chiếm hữu cô, giọng nói khàn khàn đến cực độ, " Vì sao không được? Em có thể nuôi chị."
Dưới sự ghen tuông, cuối cùng cậu không nhịn được liền lên tiếng. Kiều Trăn vô lực ôm lấy cổ cậu, nếu không phải có cậu chống đỡ, dường như thân thể cô đã mềm nhũn sắp ngã xuống mặt đất.
" Không, không muốn như vậy...." Nếu cậu ghen vì chuyện của Tần Miện, đã bắt cô không được đi thực tập nữa. Vậy về sau cậu lại ghen với những đồng nghiệp nam khác, chẳng phải cô không được phép đi làm nữa sao? Mẹ kiếp ghen tuông quá mức..... Căn bản đây không phải là cách giải quyết vấn đề.
Hàn Tư Hành bị kích thích, từ lúc làm từ phòng tắm, đến lúc bế cô vào phòng đặt lên giường, dường như phát điên mà muốn cô.
Kiều Trăn chịu không nổi, cuối cùng khóc lóc cầu xin cậu, cậu chỉ cúi đầu liều mạng hôn lên môi và mắt cô, hy vọng cậu đại phát từ bi mà buông tha cho cô.
Nằm trên giường, cậu vẫn không thể kiềm chế được sự xúc động của mình. Cô càng khóc lóc, cậu càng hưng phấn, cảm giác thỏa mãn cùng thành tựu quá lớn đã khống chế đầu óc cậu, hoàn toàn không nghĩ đến việc dừng lại.
Chỉ có tại thời khắc này, cậu mới có thể xác địch cô hoàn toàn thuộc về mình. Ít nhất, lúc này trong mắt và trong lòng cô đều suy nghĩ đến một mình cậu, không có thời gian nhàn rỗi mà nghĩ đến chuyện khác. Nếu có thể tiếp tục làm loại chuyện như vậy, thật tốt biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com