TruyenHHH.com

Dvccca

Sắc trời đã dần chuyển tối, Hàn Tư Hành mới lưu luyến buông tha cho Kiều Trăn. Hai người đến nhà ăn dùng bữa tối, sau đó Kiều Trăn trở về ký túc xá lấy bàn phím.

Trong phòng chỉ có một mình Ninh Ngữ Mông, cô ấy nhìn thấy Kiều Trăn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Kiều Trăn vội vàng lấy bàn phím đưa cho Hàn Tư Hành, cho nên không chú ý đến sắc mặt của Ninh Ngữ Mông, nhanh chân chạy đi.

Lúc cô xuống lầu, đưa nó cho Hàn Tư Hành, còn cười nói: " Đây là món quà sinh nhật muộn."

Đôi mắt Hàn Tư Hành lấp lánh, cầm bàn phím ngó trái ngó phải, vui sướng vô cùng, " Sao chị lại biết em đang cần loại bàn phím này?"

" Đoán thôi." Cô biết cậu còn có việc gấp ở phòng nghiên cứu, liền thúc giục, " Được rồi, em mau đi đi. Trời cũng đã tối rối."

Hàn Tư Hành thu hồi nụ cười, bất đắc dĩ nói: " Chị cứ như vậy mà để em đi sao?"

Cậu còn muốn ở bên cạnh cô một lúc nữa. Kiều Trăn chỉ cằm cậu, trêu ghẹo: " Em còn không mau quay về cạo râu sạch sẽ đi, nhìn như vậy chẳng giống hình tượng của một giáo thảo nổi tiếng chút nào."

Hàn Tư Hành sờ cằm mình, nhỏ giọng nói: " Em mới không cần cái danh giáo thảo gì đó."

Cậu không kiên nhẫn đưa tay kéo cô về phía mình, hôn cô một lúc mới chịu rời khỏi.

*

Sau khi quay lại phòng, Kiều Trăn mới phát hiện sắc mặt của Ninh Ngữ Mông có chút kỳ quái, liền hỏi: " Có chuyện gì vậy?"

Ninh Ngữ Mông chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào môi cô, có chút ửng hồng không giống như bình thường, " Cậu vừa ăn món cay à? Sao môi cậu lại sưng lên như vậy?"

Kiều Trăn vội che miệng, luống cuống lắc đầu rồi lại gật đầu, ấp úng lên tiếng.

" À, đúng rồi. Tớ có chuyện muốn nói với cậu. Đơn Ngưng bảo sau này cậu ấy không sống ở ký túc xá nữa, dặn chúng ta về sau giúp cậu ấy che giấu." Đột nhiên Ninh Ngữ Mông nhớ đến việc bản thân mình muốn nói.

" Không ở lại ký túc xá sao?" Kiều Trăn ngạc nhiên.

" Ừ, cậu ấy sẽ sống với bạn trai." Ninh Ngữ Mông cảm thán, " Hơi, tình yêu khiến con gái mù quáng!"


" Yến Tử cũng sẽ không thường xuyên quay về đây nữa, chỉ còn có hai cẩu độc thân chúng ta làm bạn với nhau mà thôi." Ninh Ngữ Mông ôm cánh tay Kiều Trăn, vừa lắc vừa nói.

Ninh Ngữ Mông luôn miệng kêu than, nhưng Kiều Trăn cũng chưa từng lên tiếng bảo mình không còn độc thân.

" À đúng rồi, cậu đã gặp Hàn Tư Hành chưa? Rốt cuộc cậu ta đã chọc giận cậu chuyện gì vậy?" Ninh Ngữ Mông thuận tay cầm một gói bánh khoai tây, sau đó lấy một miếng bỏ vào trong miệng nhay " Rộp rộp rộp".

Ninh Ngữ Mông đưa miếng khoai tây đến trước mặt Kiều Trăn, " Tớ vừa trở về đã nghe mọi người trong ký túc xá bàn tán. Nói Hàn Tư Hành đứng dưới lầu chờ rất lâu, sau đó đột nhiên rời đi....."

Kiều Trăn giơ tay cầm lấy miếng khoai tây bỏ vào miệng, vừa nhai vừa giải thích, " Việc đó..... tớ đã đi gặp em ấy."

" Ừ, sau đó thì sao?"

" Hả, có lẽ, tớ không thể tiếp tục cùng cậu làm cẩu độc thân rồi...."

" Cái gì?" Kiều Trăn vừa dứt lời, Ninh Ngữ Mông đã hét lớn lên.

" Ý của cậu là, cậu và cậu ta...."

Kiều Trăn đối với ánh mắt bát quái của Ninh Ngữ Mông, khẽ gật đầu.

" Trời ạ! Thật là bất ngờ!" Ninh Ngữ Mông hô to, " Mau nói cho tớ biết các cậu đã xảy ra gian tình gì đi!"

Kiều Trăn vỗ nhẹ cánh tay Ninh Ngữ Mông, ý bảo cô ấy hãy bình tĩnh, sau đó kể sơ lượt một chút chuyện đã xảy ra cho cô ấy biết.

Tất nhiên, việc say rượu làm loạn đã bị Kiều Trăn bỏ qua.

" Cho nên cậu ta đã thích cậu từ lâu....." Dường như Ninh Ngữ Mông đang suy tư gì đó, " Quả thực tớ cũng cảm nhận được một chút, chỉ là cậu đến chết vẫn không chịu thừa nhận, tớ mới không tiếp tục suy nghĩ phương diện đó nữa."

" Mà này, vì sao cậu lại đột nhiên đồng ý?" Ninh Ngữ Mông nhíu mày, " Không phải trước đây cậu luôn nói chỉ là quan hệ chị em à?"

Kiều Trăn lập tức nghẹn họng, miệng cũng cứng đờ, chần chừ nói: " Có lẽ, vì bị sắc đẹp mê hoặc...."

Cô rũ mắt, chuyện đêm qua lại xuất hiện trong đầu, trên mặt liền có chút ửng đỏ.

Ninh Ngữ Mông vui vẻ, che miệng cười, " Những lời này đúng là quá thành thật nha, ha ha. Nghĩ đến việc được một đại soái ca thích mình lâu như vậy, thực sự rất khó từ chối tình cảm này."

Ninh Ngữ Mông cười cười lại giận dỗi nói, " Cậu đã phản bội tổ chức, hiện giờ chỉ còn có tớ và Yến Tử là độc thân. Đáng ghét thật! Nếu sau này Yến Tử cũng có bạn trai, vậy chẳng phải chỉ còn mình tớ độc thân thôi sao?"

Ninh Ngữ Mông càng nghĩ càng lo lắng, lấy tay che ngực kêu than, " Không được, cậu phải mời tớ đi ăn để an ủi trái tim nhỏ bé đang thương của tớ!"

Kiều Trăn khẽ cười, " Được được, tớ mời được chưa. Xin hỏi Ninh đại tiểu thư của chúng ta muốn đi đến nơi nào dùng cơm đây?"

Nghe thấy được mời đi ăn, Ninh Ngữ Mông lập tức vui sướng trở lại, " Nghe nói nhà ăn số hai vừa có món mới là cá sốt cay siêu ngon, buổi trưa ngày mai chúng ta đến đó nếm thử đi!"

Kiều Trăn đồng ý với Ninh Ngữ Mông, sau đó liền nhắn tin Wechat cho Hàn Tư Hành bảo rằng ngày mai mình không thể ăn cơm trưa cùng cậu.

Lúc này, Hàn Tư Hành đang tắm rửa trong phòng ký túc xá, không phát hiện có tin nhắn. Sáng sớm khi cậu thức dậy không nhìn thấy Kiều Trăn, cậu sợ đến mức chết khiếp. Vội vội vàng vàng hỏi thăm mới biết tin cô đã trở về ký túc xá, sau đó là đứng chờ ở dưới lầu, căn bản không có thời gian nghĩ đến những việc tắm rửa hay cạo râu.

Hiện giờ, cậu mới cảm thấy trên người có chút nhớp nháp khó chịu. Mọi người trong phòng ký túc xá đối với việc cậu tắm lâu đã không còn có ý kiến gì, cũng không có ai dị nghị cả. Nhưng lại có hứng thú với việc nhìn thấy cậu cầm về một cái bàn phím cơ.

Hàn Tư Hành tắm xong liền bước ra, Lư Hoài An cầm hộp bàn phím trong tay hỏi: " Mẹ kiếp! Lão tứ cậu phát tài rồi à? Cậu đừng nói là do cậu bỏ tiền ra mua loại bàn phím cao cấp này nhé?"

Bốn người đều là dân chuyên về lập trình, đối với máy móc hay bàn phím cũng có am hiểu một chút. Khi cậu cầm bàn phím này về, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.

Mọi người đều là sinh viên, ngoại trừ gia đình Liễu Thừa Chi có điều kiện ra, thì trong đám bọn họ không ai có đủ khả năng mua loại bàn phím mấy chục ngàn này.

Hàn Tư Hành nhìn hộp bàn phím trong tay Lư Hoài An, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên ôn hoà, nở một nụ cười, " Ai bảo là tớ mua?"

Cậu cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người bọn họ, nụ cười cậu càng tươi, ném lại một câu: " Là bạn gái tớ tặng."

Sắc mặt ba người:????!!

Lời nói này có hai điểm quan trọng, nhất thời đám bạn cùng phòng không biết nên chú ý điểm nào.

Hàn Tư Hành có bạn gái!!!

Bạn gái cậu còn rất hào phóng tặng cậu loại bàn phím cao cấp này!!

Quan trọng nhất là, bộ dạng khi cậu khoe ân ái quả thực muốn đập cho một trận!!

Lư Hoài An ngây người, buông lỏng tay, bàn phím rơi xuống bàn, " Cạch" một tiếng.

Hàn Tư Hành lập tức nhíu mày tiến đến, sờ hộp bàn phím xem có bị hư hại gì không, " Đừng làm hư bàn phím của tớ."

" Con mẹ nó, từ khi nào mà cậu đã có bạn gái?" Trong đầu Lư Hoài An toàn dấu chấm hỏi.


" Hôm nay." Hôm nay tâm tình cậu rất tốt, cho nên không muốn so đo với đám bạn cùng phòng.

" Cậu được phú bà bao nuôi hả?" Lưu Mục bất tri bất giác nói, " Cô ta chỉ tặng cái bàn phím này, cậu đã liền khuất phục à? Không thể như vậy nha lão tứ! Làm sao cậu có thể cúi đầu trước tiền tài như thế?"

" Cậu cái đồ đại ngốc này." Liễu Thừa Chi đánh đầu Lưu Mục một cái.

" Này, tại sao cậu đánh tớ?" Lưu Mục không vui lên tiếng.

" Thấy cậu không thuận mắt đấy." Liễu Thừa Chi dựa lưng vào ghế, lười biếng nói.

" Từ ban đầu tớ đã biết cậu không có ý tốt gì với tớ rồi!" Lưu Mục nức nở lên tiếng, chỉ vào Liễu Thừa Chi rồi nhẹ giọng lên án, " Cậu thế mà lại dám nhìn lén tớ ——"

Lư Hoài An đầu ba vạch đen, " Đủ rồi, cậu ngốc đến mức khiến cho tớ cũng chẳng muốn để ý."

" Lão tứ cậu nói xem, người bạn gái này của cậu chính là cô gái mà bấy lâu cậu muốn theo đuổi có đúng không?" Lư Hoài An nhìn đến Hàn Tư Hành liền hỏi.

Hàn Tư Hành gật đầu, " Ừ" một tiếng.

Lư Hoài An nhếch miệng đầy vui vẻ, " Vậy người quân sư này, có thể mượn bàn phím của cậu dùng một lúc không?"

" Không được." Hàn Tư Hành lập tức từ chối.

" Tớ khinh! Cả đêm hôm qua cậu không trở về, hôm nay lại trốn tiết nguyên một ngày. Đều do lão tử thay cậu giải quyết hậu quả, cậu không phải nên tỏ lòng biết ơn với tớ à?!" Lư Hoài An tức giận bất bình.

Hàn Tư Hành gật đầu, " Lời nói này cũng có lý."

Lư Hoài An: "!!!"

Hàn Tư Hành móc ra hai trăm đồng đưa cho Lư Hoài An, " Tiền thù lao." Thôi được rồi, Lư Hoài An tạm thời chấp nhận.

Hàn Tư Hành cầm điện thoại để trên bàn lên, lúc này mới phát hiện tin nhắn của Kiều Trăn.

Cậu liên tục nhắn tin hỏi không thể ăn cơm cùng nhau à, đều bị cô từ chối. Cậu nhấp môi, vì sao lại có cảm giác vừa được thăng chức làm bạn trai đã bị bỏ rơi mất rồi?

Sau đó Kiều Trăn hứa sẽ ăn cơm tối cùng cậu, cho nên cậu mới yên tâm đi đến phòng nghiên cứu làm việc.

Năm nay cậu muốn trở thành đội trưởng tiếp tục tham gia cuộc thi chế tạo robot, vì vậy nhiệm vụ và trọng trách của cậu rất lớn. Năm trước đã đoạt chức quán quân, tất nhiên mục tiêu lớn nhất của đại học S chính là giữ vững ngôi vị đó.

Bởi vì trong đội, có bốn người đã rời khỏi, giống như lão Giả vậy. Những đội viên mới gia nhập, rất ít người có thể gánh vác được nhiệm vụ. Thân là đội trưởng, áp lực của Hàn Tư Hành lớn hơn trước rất nhiều. Vì vậy bình thường khi có thời gian, cậu luôn ngâm mình trong phòng nghiên cứu. Có đôi lúc nhiều việc quá, cậu sẽ ngủ luôn ở đó.

Cho nên đối với việc đêm qua cậu không trở về phòng ký túc xá, các bạn cùng phòng cũng không có chút hiếu kỳ nào.

*

Buổi trưa ngày hôm sau, Kiều Trăn mời Ninh Ngữ Mông đến nhà ăn số hai ăn một bữa thịnh soạn.

Thời điểm hai người bọn họ đứng xếp hàng, không ngờ đến lại nhìn thấy Liêu Xuân Viên đứng cùng một người con trai.

Người đó nhìn không giống sinh viên, dáng người cao ráo, mặt mũi thanh tú, trên cái mũi cao còn đeo một gọng kính, nhìn dáng vẻ khá trầm ổn lại cấm dục, khí chất xuất chúng, ở trong nhà ăn ồn ào càng trở nên nổi bật.

Trong nháy mắt, có vài nữ sinh đến chào hỏi Liêu Xuân Viên và người con trai đó.

Liêu Xuân Viên đang ríu rít nói chuyện cùng anh ta, nhưng trên mặt anh ta không có biểu tình gì cả, thỉnh thoảng sẽ gật đầu phụ hoạ.

Dường như Liêu Xuân Viên nhận thấy ánh mắt của Kiều Trăn đang nhìn đến đây, cô ta lập tức liếc mắt nhìn Kiều Trăn một cái, trong đôi mắt chứa đầy sự kiêu ngạo và khinh miệt, sau đó lại tiếp tục trò chuyện với người đứng bên cạnh.

" Cậu đang nhìn ai đấy?" Ninh Ngữ Mông cũng nhìn theo phía Kiều Trăn đang nhìn, vừa nhìn thấy người đó, tựa như bị sét đánh, đôi mắt cứ mãi chăm chú nhìn về phía người con trai cao lớn ấy.

Liêu Xuân Viên cùng người ấy đã lấy cơm xong, thời điểm quay người, ánh mắt lãnh đạm của người con trai ấy thoáng nhìn đến bọn họ, sau đó lại dời đi.

Sau khi hai người rời khỏi, Kiều Trăn chọc vào cánh tay Ninh Ngữ Mông đang đứng ngây ngốc nói, " Nhìn trai đẹp đến ngốc luôn rồi à?"

Ninh Ngữ Mông lập tức hoàn hồn, cười cười không lên tiếng. Lấy cơm xong, trong lúc Ninh Ngữ Mông bỏ trái ớt xanh vào trong miệng lần thứ hai, cuối cùng Kiều Trăn nhịn không được liền nhắc nhở bạn cùng phòng đang thất hồn lạc phách: " Không phải cậu không biết ăn ớt xanh sao?"

" Hả? À!" Ninh Ngữ Mông vội nhổ trái ớt trong miệng ra, liều mạng uống nước." Cô gái vừa rồi là cộng sự trước kia trong câu lạc bộ...." Kiều Trăn đem chuyện của mình và Liêu Xuân Viên kể ra.

Ninh Ngữ Mông dần dần hiểu rõ, " Chính là cái người lần trước cãi nhau với cậu hả?"

Kiều Trăn gật đầu.

" Khó trách vừa nhìn thôi đã thấy đáng ghét!" Ninh Ngữ Mông nhíu mày.

" Cậu khẳng định cậu chán ghét cô ta không phải vì anh chàng đang đi cùng cô ta sao?" Kiều Trăn lên tiếng trêu ghẹo.

Ninh Ngữ Mông hơi bất ngờ, sau đó cười gượng hai tiếng, " Ăn cơm, ăn cơm đi."

Thấy Ninh Ngữ Mông không muốn nói đến, Kiều Trăn cũng không nhắc lại nữa. Cô cảm giác người này hẳn không phải là sinh viên của đại học S. Trước kia cô chưa từng nhìn thấy nhân vật này ở trong trường học. Bởi vì lo suy nghĩ đến chuyện này, cô bất giác ăn rất nhiều đồ ăn.

Thời điểm dùng cơm tối với Hàn Tư Hành, cô cũng chỉ gắp mấy đũa rồi thôi. Cô buông đũa xuống, nhìn Hàn Tư Hành ăn cơm một lúc, sau đó nhìn đến điện thoại đang đặt trên bàn.

Điện thoại không một cuộc gọi, cũng không có một tin nhắn nào gửi đến. Trong lúc Kiều Trăn nhìn điện thoại, Hàn Tư Hành nhịn không được liền hỏi: " Chị đang chờ điện thoại của ai sao?"

Kiều Trăn lắc đầu, rồi sau đó lại chậm chạp gãi đầu.

Hàn Tư Hành cũng không muốn ăn tiếp, buông đũa, lau miệng nói, " Là ai?"

Kiều Trăn uể oải nói: " Mẹ của chị. Bà không muốn quan tâm chị nữa."

" Vì sao lại thế?"

.........

Suốt cả đường đi, Kiều Trăn đem chuyện hai ngày trước mình và mẹ cãi nhau kể cho Hàn Tư Hành nghe. Mặc dù hai ngày nay mình luôn nhắn rất nhiều tin nhắn Wechat cho mẹ, nhưng mẹ không hề hồi âm. Kể cả gọi điện thoại mẹ cũng lạnh lùng không bắt máy.

Cô gọi cho ba mình, ba cô nói không sao đâu, đừng để ý đến mẹ Kiều. Làm sao có thể không để ý? Hôm qua cô còn nhắn tin Wechat, nhưng vẫn chưa nhận được tin hồi âm.

" Nói như vậy, bởi vì ngày hôm đó chị buồn chuyện của dì cho nên mới uống nhiều rượu à?" Hàn Tư Hành nói thẳng vấn đề.

Kiều Trăn gật đầu, " Đúng vậy."

" Em đây còn phải nên cảm ơn dì một tiếng." Hàn Tư Hành cười nói.

" Này." Kiều Trăn đánh cậu một cái, " Ý gì đây."

Hàn Tư Hành lập tức nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Câu quơ quơ hai bàn tay đang giao nhau, " Đừng lo lắng, mẹ con làm gì có chuyện thù dai?"

Quả thực lời nói này của cậu không có chút thuyết phục nào, nhưng Kiều Trăn vẫn gật đầu, cảm nhận được một tia an ủi.

Thời điểm đi đến khu vực ký túc xá nam, đột nhiên Hàn Tư Hành buông tay ra, nhanh cúi người hôn lên má Kiều Trăn một cái, " Chờ em một chút, em có thứ này muốn đưa cho chị, sẽ nhanh quay lại thôi."


Kiều Trăn gật đầu, ngoan ngoãn đứng dưới lầu chờ cậu. Quả nhiên, không đến hai phút cậu đã trở lại. Cô nhìn hai tay cậu trống trơn, hiếu kỳ hỏi: " Em muốn đưa cái gì?"

" Xoè tay ra." Đôi mắt đen nhánh của cậu chăm chú nhìn vào cô, ra lệnh.

Thần thần bí bí. Kiều Trăn cong môi, đưa hai bàn tay ra trước mặt cậu.

Hàn Tư Hành móc trong túi ra một tấm thẻ đặt vào tay phải của Kiều Trăn, sau đó gập ngón tay cô lại.

Kiều Trăn nhìn đồ vật trong tay mình, kinh ngạc hỏi: " Đây là thẻ ngân hàng sao?"

" Ừ." Cậu gật đầu, vuốt nhẹ tóc mái trên trán cô, " Chẳng phải dì không cho chị phí sinh hoạt nữa sao? Vậy em cho chị."

Kiều Trăn mỉm cười, " Tư Hành, chị vẫn còn tiền. Em hãy giữ lại cái này đi." Dứt lời, cô muốn trả tấm thẻ lại cho cậu.

Cậu không nhận, lại bỏ nó vào túi xách của cô, " Mật khẩu là ngày sinh nhật chị."

" Tư Hành, thực sự chị vẫn còn tiền xài." Kiều Trăn cảm thấy như vậy không tốt lắm, cho nên không muốn nhận.

" Dù sao tương lai tiền của em cũng là tiền của chị, trước tiên chị hãy tập quản lý tiền một chút nhé." Trong đôi mắt Hàn Tư Hành mang theo ý cưới, sáng lấp lánh, " Nhớ cho kỹ đây chính là phí sinh hoạt của bạn trai chị cấp cho chị là được."

Kiều Trăn lập tức đỏ mặt. Cái gì mà sau này, cái gì mà quản tiền, nghĩ nhiều thật đấy....

" Trong đây có bao nhiêu tiền?" Kiều Trăn ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng ngời chớp chớp, mang theo chút tò mò.

" Hơn mười vạn." Hàn Tư Hành suy nghĩ, đa phần đều là tiền thưởng.

" Nhiều quá vậy!" Kiều Trăn cảm thấy tấm thẻ trên tay mình giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, đôi với cô mà nói số tiền này quả thực là một số tiền lớn.

Cậu là đại gia mới nổi à, sao lại có nhiều tiền như vậy.

" Hay là, hay là em nên giữ lại đi, số tiền này quá lớn." Cô hạ quyết tâm, lấy tấm thẻ từ trong túi mình trả lại cho Hàn Tư Hành.

" Nhiêu đây đã là gì." Hàn Tư Hành khẽ nói thầm, cậu không nhận lại cái thẻ của Kiều Trăn đưa đến, nhấp môi nói, " Chị giữ nó đi, Trăn Trăn. Ngày thường em cũng không tiêu xài gì."

Nhìn thấy Kiều Trăn còn do dự, cậu khẽ thở dài, kéo Kiều Trăn đến một nơi vắng vẻ, lập tức hôn cô. Bàn tay cậu tiến vào áo khoác nhỏ của cô, cách một lớp áo mỏng manh cậu đặt tay lên eo cô.

Kiều Trăn cảm thấy da thịt nơi eo mình nóng lên, khắp nơi đều mang theo hơi thở của cậu, đầu óc chợt trở nên trống rỗng.

Đột nhiên, tấm thẻ ngân hàng trên tay cô biến mất, nó đã bị cậu nhẹ nhàng lấy đi. Cô còn chưa kịp phản ứng, lại cảm thấy nơi ngực mình có chút lành lạnh, có một thứ gì đó rơi vào trong ngực cô.

Cô cúi đầu, mới phát hiện một bàn tay của Hàn Tư Hành đã với vào cổ áo chữ V của mình, đem thẻ ngân hàng nhét vào nội y của cô.

Động tác của cậu thật mau lẹ, sau đó liền rời đi, thậm chí ngoan tay còn không chạm vào phần ngực cô.

Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, " Em làm cái gì vậy!"

" Bây giờ chị còn muốn lấy nó ra sao?" Hàn Tư Hành nở nụ cười đắc ý, " Sợ rằng sẽ bị nhìn thấy đó."

Động tác giơ tay đặt lên ngực của Kiều Trăn chợt dừng lại, từ từ buông xuống.

" Đồ lưu manh!" Cô đã làm một hành động ấu trĩ chính là đạp vào chân cậu một cái, sau đó liền chạy đi.

Hàn Tư Hành nhìn thấy trên chiếc giày màu trắng của mình in một dấu chân, khoé môi lại cong lên.

Cậu còn chưa đụng vào đó kia mà, vì sao lại nói là lưu manh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com