Duyen Tien Dinh
Thuần Ngọc sợ hãi run lên, đúng là trên ngực trái của y có nốt ruồi màu đỏ, y cũng nghĩ đó là nốt ruồi son. Ngoại trừ phụ mẫu của y biết chỉ có Tống Hiên phát hiện thôi làm sao người kia biết được- Ngươi nói dối... ngươi nói dối... ta không tin... - Được, vậy ngươi để ta làm ngươi tại đây xem dấu vết đó có biến mất không ?- Không cần...vậy ngươi có thể giải thích... tại sao ngươi biết nàng ta đầu thai chuyển kiếp ở đâu mà tìm chứ....- Hahaha....ngươi không biết nước ta hầu như mỗi người đều có một dị năng đặc biệt...ngươi có biết dị năng của ta là gì không....là thấy được sự việc ở tương lai ... tất nhiên khi dùng dị năng sẽ phải đánh đổi tuổi thọ của mình tùy vào việc đó nặng nhẹ thế nào. Sau khi Cách Lan tự sát ta đã không cam tâm, đáng ra nàng phải là của ta, chúng ta phải hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Hừ, ta đã dùng năng lực của ta đoán biết được mười năm sau ngươi sẽ đầu thai thành con trai của Lý Viễn Hộ bộ thị lang nước này, sau đó ta bế quan tu luyện hai mươi năm để không tổn hao tuổi thọ quá nhiều. Khi ta định đi tìm ngươi thì đất nước ta lại có quân hăm he xâm lược, ta phải phụng mệnh triều đình trấn giữ biên cương một thời gian. Nhưng ta cũng không ngờ duyên trần của ngươi và hắn vẫn chưa dứt, ta lại chậm một bước, chắc là do lời phát nguyện của hắn trước lúc chết nên hai ngươi mới gặp lại nhau . Không sao duyên nợ của hai ngươi đến đây coi như hết, bây giờ ngươi phải theo ta về A Nỗ Quốc- Không....ta không đi đâu hết... có chết cũng không đi...Thuần Ngọc vọt nhanh tới cửa nhưng vẫn chậm hơn hắn, chỉ nháy mắt một cái y đã nằm gọn trong lòng Cát Nhĩ, toàn thân bị hắn giữ chặt lại. Vì Thuần Ngọc cứ vùng vẫy lại la hét inh ỏi Cát Nhĩ sợ bị lộ nên trấn vào gáy y cho y ngất đi. - Tướng quân... thuộc hạ nghĩ tướng quân nên hạ chú trên người y để khống chế ý thức của y Hắn nghĩ thuộc hạ hắn nói cũng đúng, không khống chế ý thức của Thuần Ngọc nhất định y sẽ không bao giờ theo hắn về A Nỗ quốc Buổi chiều Tống Hiên di giá Ngọc Tâm cung để cùng dùng bữa với y - Ngọc phi đâu ? - Bẩm hoàng thượng Ngọc phi ở trong phòng từ trưa đến giờ không thấy ra khỏi phòng ạ - tiểu Thuận Tử nóiHoàng thượng nghe tiểu Thuận Tử nói y nằm trong phòng suốt từ trưa đến giờ đã cảm thấy kỳ lạ, trừ phi y bệnh nhưng rõ ràng sáng nay vẫn bình thường mà, y là người thích chạy nhảy hoạt bát hơn là nằm trên giường cả ngày. Tống Hiên đi vào tẩm cung thấy trên giường trống trơn, tìm kiếm xung quanh không thấy Thuần Ngọc đâu thì hoảng hốt kêu người- Tiểu Thuận Tử - Dạ, có nô tài- Người đâu ? - hoàng đế chỉ lên giường trống không quát lớn- Nô tài... nô tài... không biết...- Vô dụng - hắn quát lên giận dữ- Nô tài biết tội... nô tài đáng chết.... - tiểu Thuận Tử sợ hãi quỳ xuống dập đầu lia lịa - Cử người đi tìm Ngọc phi cho ta - Nô tài tuân mệnh - tiểu Thuận Tử vội vã ra ngoài - Thuận An - Hoàng thượng.... có nô tài....- Triệu hồi ám vệ đi theo bảo vệ Ngọc phi cho ta, nhanh lên- Nô tài tuân chỉ Tống Hiên linh cảm có chuyện không hay xảy ra với y, lòng nóng như lửa đốt, cứ đi qua đi lại không ngừng. Thuận An lui ra một lát sau trở về bẩm báo - Bẩm hoàng thượng.....mất liên lạc với ám vệ rồi ạ - Thuận An khẽ run lên một cái- Cái gì ? - Tống Hiên quát lên giận dữ, điều hắn lo sợ đã thành sự thật - Lập tức triệu đội trưởng cấm vệ quân lại đây cho ta, nhanh lên . Truyền lệnh xuống đóng cổng cung lại nội bất xuất ngoại bất nhập - Nô tài tuân chỉ Hoàng thượng cho lục soát toàn bộ hoàng cung nhưng Tống Hiên đã chậm hơn Cát Nhĩ một bước. Sau khi đánh ngất Thuần Ngọc, Cát Nhĩ đã lập tức cải trang cho y thành người hầu của mình đưa y ra khỏi cung, thuê một khách điếm hạng sang giấu y trong đó. Thừa lúc y chưa tỉnh Cát Nhĩ đã hạ chú trên người y, để thuộc hạ thân cận bên người lại trông coi y. Xong đâu đó Cát Nhĩ nhanh chóng trở lại cung làm như không có chuyện gì xảy ra. Hắn còn cẩn thận dặn thuộc hạ đốt mê hương cho y ngủ thật say chờ đến ngày mai hắn chào tạm biệt hoàng đế sẽ ghé qua đưa y về A Nỗ QuốcThuần Ngọc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong lòng một nam nhân, do bị hạ chú và dùng mê hương ngủ quá lâu nên đầu óc của Thuần Ngọc trống rỗng, y mơ màng nhìn nam nhân đang ôm mình - Ngươi là ai ? - Ta là Cát Nhĩ- Còn ta...ta là ai ? Sao ta không nhớ gì hết vậy - Thuần Ngọc lấy tay xoa xoa hai bên thái dương rồi lại lắc lắc đầu có chút khó chịu - Ngươi là Cách Lan. Bây giờ ngươi chỉ cần nhớ ta là phu quân của ngươi, chỉ một mình ta là người thân của ngươi- Ta... nhớ rồi....Cát Nhĩ lại ôm Thuần Ngọc vào lòng, y cũng ngoan ngoãn dựa đầu vào vai hắn không chút phản kháng. Y nghe tiếng ngựa hí và tiếng lộc cộc của vó ngựa giẫm đạp trên đường lại quan sát khung cảnh chung quanh thì y biết mình đang ở trong một chiếc xe ngựa lớn, y thắc mắc hỏi hắn- Bây giờ chúng ta đi đâu ? - Về nhà
________________Bên này Tống Hiên muốn phát điên lật tung cả hoàng cung lên vẫn không thấy ái phi của hắn đâu. Khi bình tĩnh trở lại hắn bắt đầu điều tra từ phía cổng hoàng cung. Hoàng cung có tổng cộng bốn cổng đông, tây, nam, bắc. Hai cổng dành cho quan lại ra vào tảo triều hoặc muốn yết kiến hoàng đế. Hai cổng còn lại giành cho thái giám, nô tì hậu cung xuất cung ra ngoài làm việc chủ tử sai bảo . Mỗi cổng đều có lính canh gác nghiêm ngặt kiểm tra danh tính người ra vào cung. Hoàng đế hỏi lính canh gác hai cổng cung dành cho hậu cung trước- Hôm qua có những ai đã xuất cung ?- Bẩm hoàng thượng hôm qua chỉ có Thuận Bình công công của Lạc An cung xin xuất cung thôi ạ- Ngươi có chắc là Thuận Bình công công ? lỡ đâu có người giả mạo - Thần chắc chắn ạ, vì cũng có gặp công công đó vài lần xin xuất cung, thêm nữa là buổi chiều trước giờ đóng cửa cung công công đó đã trở lại cung ạ Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ, vậy thì Ngọc nhi của hắn biến đi đâu được chứ. Trong cung đã lục soát hết rồi vẫn không tìm thấy cộng thêm sự mất tích của ám vệ hắn chắc chắn y đã bị đưa ra khỏi cung. Hoàng đế nhìn sang hai cổng cung dành cho quan lại - Hôm qua có những ai đã xuất cung ? - Bẩm hoàng thượng, trừ buổi sáng tảo chiều xong các vị quan xuất cung thì chỉ có Cát Nhĩ tướng quân của A Nỗ Quốc xin xuất cung thôi ạ - Sứ giả của nước A Nỗ Quốc à ? Vậy... hắn xuất cung một mình hay đi với ai ? - Bẩm hoàng thượng sứ giả đó đi cùng hai thuộc hạ xuất cung ạ- Ngươi có thấy gì lạ không ? - Dạ, không ạ - tên lính thứ nhất nói- Bẩm hoàng thượng, có điểm kỳ lạ là có một tên thuộc hạ bị ngất được tên kia dìu đỡ đi ạ. Lúc đó thần có hỏi là hắn bị sao ? Sứ giả A Nỗ Quốc nói vì hắn không hợp phong thủy khí hậu nơi đây nên bị bệnh phải đưa ra cung tìm thầy thuốc. Thần có hỏi sao không mời ngự y trong cung. Sứ giả bèn nói : hắn chỉ là một tên lính quèn không dám làm phiền ngự y hoàng cung. Thần thấy cũng có lý nên cho xuất cung ạ - tên lính thứ hai nhớ ra điểm bất thườngTống Hiên nhíu mày nhớ lại thái độ của tướng quân Cát Nhĩ khi nhìn mình có chút gì đó căm tức, khinh thường nhất là nụ cười trên đại điện của Cát Nhĩ sáng nay khi hắn hành lễ chào tạm biệt trở về nước có vẻ rất đắc ý làm Tống Hiên chột dạ. Liếc nhìn Thuận An, Tống Hiên ra lệnh - Ngươi cho truyền Kha Đạt tướng quân vào cung ngay cho ta - Nô tài tuân chỉ Cho các lính canh lui ra, Kha Đạt tướng quân nhanh chóng tiến vào ngự thư phòng- Thần, Kha Đạt bái kiến Hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế,vạn vạn tuế- Ái khanh, miễn lễ - Hoàng thượng cho triệu thần có việc gì ạ ? - lúc này Kha Đạt đứng lên nói- Ngươi lập tức điều một đội binh mã tinh nhuệ hộ tống trẫm xuất cung đuổi theo sứ giả của A Nỗ Quốc, ta nghi ngờ hắn đã bắt cóc Ngọc phi- Hoàng thượng, sự việc trọng đại xin hoàng thượng suy xét lại- To gan, ngươi dám kháng chỉ - Tống Hiên đập hai tay xuống bàn đứng bật dậy chỉ tay vào Kha Đạt quát lớn- Thần không dám, nhưng đất nước một ngày không thể không có vua, xin hoàng thượng suy xét lại hay để thần đi điều tra trước xem sao - Kha Đạt thấy hoàng đế phẫn nộ biết tội vội quỳ một gối chạm đất, mặt cúi xuống- Nếu ngươi không muốn đi thì lui ra, ta sẽ cho triệu phó tướng của ngươi hộ tống ta. Ta tin chắc hắn sẽ không kháng chỉ như ngươi - Tống Hiên hiểu nỗi lo lắng của Kha Đạt tướng quân nhưng lòng hắn nóng như lửa đốt, nếu bắt hắn ở trong cung chờ đợi tin tức chắc hắn sẽ phát điên lên mất - Thần không dám, thần sẽ đi chuẩn bị ngay - Tốt, lui xuống đi - Thần cáo luiHết tập 23
________________Bên này Tống Hiên muốn phát điên lật tung cả hoàng cung lên vẫn không thấy ái phi của hắn đâu. Khi bình tĩnh trở lại hắn bắt đầu điều tra từ phía cổng hoàng cung. Hoàng cung có tổng cộng bốn cổng đông, tây, nam, bắc. Hai cổng dành cho quan lại ra vào tảo triều hoặc muốn yết kiến hoàng đế. Hai cổng còn lại giành cho thái giám, nô tì hậu cung xuất cung ra ngoài làm việc chủ tử sai bảo . Mỗi cổng đều có lính canh gác nghiêm ngặt kiểm tra danh tính người ra vào cung. Hoàng đế hỏi lính canh gác hai cổng cung dành cho hậu cung trước- Hôm qua có những ai đã xuất cung ?- Bẩm hoàng thượng hôm qua chỉ có Thuận Bình công công của Lạc An cung xin xuất cung thôi ạ- Ngươi có chắc là Thuận Bình công công ? lỡ đâu có người giả mạo - Thần chắc chắn ạ, vì cũng có gặp công công đó vài lần xin xuất cung, thêm nữa là buổi chiều trước giờ đóng cửa cung công công đó đã trở lại cung ạ Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ, vậy thì Ngọc nhi của hắn biến đi đâu được chứ. Trong cung đã lục soát hết rồi vẫn không tìm thấy cộng thêm sự mất tích của ám vệ hắn chắc chắn y đã bị đưa ra khỏi cung. Hoàng đế nhìn sang hai cổng cung dành cho quan lại - Hôm qua có những ai đã xuất cung ? - Bẩm hoàng thượng, trừ buổi sáng tảo chiều xong các vị quan xuất cung thì chỉ có Cát Nhĩ tướng quân của A Nỗ Quốc xin xuất cung thôi ạ - Sứ giả của nước A Nỗ Quốc à ? Vậy... hắn xuất cung một mình hay đi với ai ? - Bẩm hoàng thượng sứ giả đó đi cùng hai thuộc hạ xuất cung ạ- Ngươi có thấy gì lạ không ? - Dạ, không ạ - tên lính thứ nhất nói- Bẩm hoàng thượng, có điểm kỳ lạ là có một tên thuộc hạ bị ngất được tên kia dìu đỡ đi ạ. Lúc đó thần có hỏi là hắn bị sao ? Sứ giả A Nỗ Quốc nói vì hắn không hợp phong thủy khí hậu nơi đây nên bị bệnh phải đưa ra cung tìm thầy thuốc. Thần có hỏi sao không mời ngự y trong cung. Sứ giả bèn nói : hắn chỉ là một tên lính quèn không dám làm phiền ngự y hoàng cung. Thần thấy cũng có lý nên cho xuất cung ạ - tên lính thứ hai nhớ ra điểm bất thườngTống Hiên nhíu mày nhớ lại thái độ của tướng quân Cát Nhĩ khi nhìn mình có chút gì đó căm tức, khinh thường nhất là nụ cười trên đại điện của Cát Nhĩ sáng nay khi hắn hành lễ chào tạm biệt trở về nước có vẻ rất đắc ý làm Tống Hiên chột dạ. Liếc nhìn Thuận An, Tống Hiên ra lệnh - Ngươi cho truyền Kha Đạt tướng quân vào cung ngay cho ta - Nô tài tuân chỉ Cho các lính canh lui ra, Kha Đạt tướng quân nhanh chóng tiến vào ngự thư phòng- Thần, Kha Đạt bái kiến Hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế,vạn vạn tuế- Ái khanh, miễn lễ - Hoàng thượng cho triệu thần có việc gì ạ ? - lúc này Kha Đạt đứng lên nói- Ngươi lập tức điều một đội binh mã tinh nhuệ hộ tống trẫm xuất cung đuổi theo sứ giả của A Nỗ Quốc, ta nghi ngờ hắn đã bắt cóc Ngọc phi- Hoàng thượng, sự việc trọng đại xin hoàng thượng suy xét lại- To gan, ngươi dám kháng chỉ - Tống Hiên đập hai tay xuống bàn đứng bật dậy chỉ tay vào Kha Đạt quát lớn- Thần không dám, nhưng đất nước một ngày không thể không có vua, xin hoàng thượng suy xét lại hay để thần đi điều tra trước xem sao - Kha Đạt thấy hoàng đế phẫn nộ biết tội vội quỳ một gối chạm đất, mặt cúi xuống- Nếu ngươi không muốn đi thì lui ra, ta sẽ cho triệu phó tướng của ngươi hộ tống ta. Ta tin chắc hắn sẽ không kháng chỉ như ngươi - Tống Hiên hiểu nỗi lo lắng của Kha Đạt tướng quân nhưng lòng hắn nóng như lửa đốt, nếu bắt hắn ở trong cung chờ đợi tin tức chắc hắn sẽ phát điên lên mất - Thần không dám, thần sẽ đi chuẩn bị ngay - Tốt, lui xuống đi - Thần cáo luiHết tập 23
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com