Duyen Phan Cua Chung Ta
~heogongeul tteodoneun
jageun meonjicheoreom
jageun meonjicheoreom
nallineun nuni naramyeon
jogeum deo ppalli nege
daheul su isseul tende
nunkkochi tteoreojyeoyo
tto jogeumsshik meoreojyeoyo
bogo shipda (bogo shipda)
bogo shipda (bogo shipda)
eolmana gidaryeoya
tto myeot bameul deo saewoya
neol boge doelkka (neol boge doelkka)
mannage doelkka (mannage doelkka)
gyeoul kkeuteul jina
dashi bomnari ol ttaekkaji
kkot piul ttaekkaji
geugose jom deo meomulleojwo
meomulleojwo~
Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc vướng trên mặt cô. Cô rất đẹp. Nhưng cô ôm anh chặt quá làm anh ngại đỏ mặt. Đôi má bánh bao phúng phính của cô làm anh thấy hứng thú lấy tay bóp bóp xoa xoa thật sự là rất mềm, anh chỉ muốn cắn thôi.
23:15
Anh rút điện thoại ra xem giờ anh giật mình khi biết bây giờ đã là nửa đêm rồi sao và anh cũng chưa ăn gì. Anh vội vàng gọi cô dậy.
- Jennie à
- ...
- Jennie, Jennie...
Anh gọi mãi nhưng cô ko chịu dậy anh đành rút điện thoại ra hỏi Bella xem nhà cô ấy ở đâu.
- Bella à
- Ủa anh hả sao anh còn chưa về nhà nữa?
- Em đang ở nhà mà em hỏi anh câu đó
- Em đang trên phòng, mà anh gọi cho em có chuyện gì ko
- Jennie cô ấy ngủ rồi gọi mãi ko chịu dậy nhà Jennie ở đâu em biết ko để anh đưa cô ấy về?
- Vậy sao? * vui mừng*
- Haizz~ anh còn chưa ăn nữa
- Thôi đc rồi có để phần cho anh rồi đừng lo. Nhà chị ấy gần đây thôi. Ở.....
- Vậy đc rồi cảm ơn em nhớ làm thêm mì cho anh đó anh về liền.
- Nae~ anh đi cẩn thận
- Ừ
Anh sờ trán cô kiểm tra xem còn nóng ko, cũng may là đã hạ sốt nhưng có vẻ cô rất lạnh cứ thỉnh thoảng lại run lên và rúc vào lòng anh sâu hơn. Thấy cô như vậy anh cũng ko đành lòng anh cởi áo khoác ngoài ra đắp lên cho cô. Ai anh cũng làm như vậy ko chỉ với cô. Anh cảm thấy từ đây đến nhà cô cũng ko xa nên ko cần phải bắt taxi. Anh quyết định cõng cô về nhà.
Anh cõng cô một cách dễ dàng, cô thật sự rất nhẹ.
Tay cô quàng qua cổ anh ôm chặt, cô đang cảm thấy rất dễ chịu. Nói thật thì lần đầu biết cô anh cũng đã bị cô hút hồn rồi nhưng sau này anh quyết định buông bỏ vì biết cô là hoa đã có chủ. Bây giờ giữa cô và anh luôn phải có một khoảng cách nhất định. Nhưng cũng phải nói cô và anh giống nhau đến lạ thường từ gu thời trang, thú cưng, cách ăn mặc đến cả bài hát cũng cùng sở thích haha đúng là nực cười.
Cuối cùng anh cũng đã đến nhà cô anh bấm chuông.
Kinh koong...kinh koong
Cánh cửa đc mở ra, là Jisoo. Cô ngớ người ra ko biết ông bạn già đến đây để làm gì.
- Taehyung? Ông bạn già của tôi đến đây làm gì vậy?
- Tôi đến giao đồ cho cậu đấy
Cô ngớ người một hồi nhưng cũng đã biết đc lí do
- Jennie? Sao em ấy lại ở với cậu? Sao cậu cõng con bé? Sao nó ko dậy ? Hay là cậu đánh ngất nó đúng ko?
- Này cậu ác vừa thôi tôi giúp em cậu mà cậu nói sao người ta tưởng tôi bắt cóc vậy? Chỉ tôi phòng của cô ấy đi để tôi còn về.
- Ò
Anh đưa cô lên phòng sắp sếp lại chỗ nằm cho cô rồi tạm biệt Jisoo.
- Sao em ấy lại ở chung với cậu vậy? Sao mắt nó sưng thế? Có chuyện gì sao? Kể cho tôi nghe đi.
- Cậu hỏi nhiều thế? Sao cậu có thể giống anh Jin từ khuôn mặt cho đến tính cách vậy. Đúng là bà bạn già nhiều chuyện của Kim Taehyung haha!
- Kim Seokjin á
- Đúng vậy
- Haha nực cười tôi mà giống tên đấy sao?
- Thôi đc rồi có gì mai cậu hỏi Jennie ấy. Tôi về trước. À mà cô ấy đang bị bệnh đấy đây là thuốc cho 2 ngày uống sau khi ăn. Tôi về đây.
- Sốt sao? Ừ cậu về trước đi! Bye
- Bye nhắc cô ấy ko đc uống nước lạnh đâu đấy.
- Rồi ok
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com