Duyen Gai Nuoc Chay Hoa Troi
"cái u uẩn trong đôi mắt Thiên Trinh từng khiến cô tin yêu, trao trọn yêu thương của đời con gái, cô yêu nàng như một đứa trẻ còn nàng làm Quỳnh Châu đau đớn như cách mình trải đời."
Tối hôm ấy, Thiên Trinh về nhà Hội đồng rất trễ, không hiểu sao mu bàn tay nàng trầy xước đến rỉ máu, mắt thì ửng đỏ như vừa mới khóc đau thấu tâm cam. Hôm ấy, nàng cũng chẳng về với phòng Quỳnh Châu, nàng ôm mền nằm co ro dưới nền đất lạnh.Mai khó hiểu, dòm từ trên giường xuống, bộ mấy người đẹp hay bị khùng vậy hả. "Rồi ai hành cậu mà nằm kiểu đó, hông ấy cậu lên đây nằm đi, tui xuống dưới nằm cho." Tự nhiên nửa đêm nửa hôm gõ muốn banh cái cửa, nhìn thấy cậu trai đứng sừng sững trước mặt tay còn đầy máu nữa chớ, hồn Mai tưởng như xuất về với ông bà tổ tiên luôn rồi. Vào phòng con gái nhà người ta cái nằm một cục dưới đất trông khác gì bị vợ bỏ đâu. Thấy cũng thương nên Mai vứt cho cái mền.Dưới ánh sáng hiu hắt từ ngọn lửa đèn dầu bập bùng như lửa tình, trăng men theo cửa sổ phủ lên người thiếu niên lớp ánh bạc mờ ảo kéo dài. Mai thở dài. "Cậu rước tui về đây mần chi, để tui mang tiếng phá gia đình người ta.""Tui không rước cô thì cũng có người khác rước thôi, khác gì nhau đâu.""Ê tui bán nghệ chứ hông có bán thân nha."Nàng cười khinh khỉnh, thử hỏi đời bây giờ nhìn vào lầu xanh, mấy ai tin mấy cô gái thốt lên câu nói bán nghệ chứ không bán thân. Mai nói tiếp. " Cậu...cậu có nghe phong thanh được chi tin của ảnh chưa? Lúc trước ảnh tốt với tui lắm biết đâu người ta có ẩn khuất thì sao cậu.""Có, nghe nói tháng sau đi coi mắt rồi, cưới cô tiểu thơ nào gia thế được lắm.""Cậu biết cổ ở đâu hông, tui muốn coi thử có phải thiệt sự là ảnh bỏ tui hay sao thôi à."Không nghe thấy âm thanh đáp lại ngỡ là nàng đã ngủ rồi, Mai trở mình, trong lòng dẫu biết những lời Thiên Trinh nói là đúng, nhưng đâu đó cô vẫn không cam tâm cuộc đời mình để người khác tùy ý sắp đặt, ấm ức mà rơi lệ. Bỗng chốc, căn phòng ngập tràn tiếng khóc tức tưởi. Phải rồi, ai lại đi lấy một con đào về làm chánh thất."Nín đi, khóc chi vì cái thứ bạc tình đốn mạt." Thiên Trinh ngó lên nhìn Mai một lúc, thấy cũng tội, cùng là đờn bà con gái với nhau mà số ai cũng khổ hết.Mai vẫn tủi hờn lắm, cứ rấm rức khóc trong âm thầm, ấy rồi ngủ quên hồi nào không hay.Trách người quân tử vô danh
Chơi hoa xong lại bẻ cành bán rao [...]Cô Cả nghe đâu Mợ Ba bị bệnh, sáng ra vội chạy đi thăm mợ, thấy trên bàn có cháo yến, thuốc men đầy đủ, tự nhiên cô cười nói bâng quơ. "Biết người ta thương vợ mà."Ngó thấy Mợ Ba còn ngủ, Như Ý nhẹ nhàng bước ra ngoài, khóe mắt ươn ướt, tự nhiên cô nhớ hồi cô thương cô gái kiêu ngạo với cái liếc sắc lạnh, cái hồi cô dõng dạc nắm tay nhìn thẳng vào mắt người thốt lên. "Mấy người đủ tuổi mần đám cưới rồi, tui kêu ba má qua rước mấy người về làm vợ." Ấy vậy rồi, chị cũng làm dâu nhà Hội đồng, nhưng làm vợ người khác. Ngày hôm ấy Cô Cả khoác lên mình chiếc áo dài đỏ tươi như áo cưới, không ai chú ý ánh mắt em gái chú rể cứ long lanh ngập nước khi nhìn cô dâu. "Mần cái chi mà thơ thẩn một mình vậy."Như Ý giật mình, Thiên Trinh dùng ngón trỏ chỉ vào trán em. "Nít noi mà hay nghĩ quá à."Em phồng má. "Người ta đủ tuổi cưới rồi đó.""Cưới đi ai cản mấy người đâu."Hai chị em nhìn nhau bật cười. Rồi nàng thở dài. "Đoạn đường phía trước thật sự rất dài, đầy thăng trầm tội lỗi, nhưng chị không muốn dừng lại, cũng không thể quay đầu.""Chị nói xem, làm thế nào mới có thể khiến chị ấy bình an đến già, em sợ mình không đủ thời gian nữa."Thiên Trinh im lặng một hồi, như muốn khắc ghi từng nét mặt của em vào tâm trí. Như Ý là giọt máu của biết bao nhơ nhuốc đớn đau, là giọt nước mắt của tháng ngày tủi nhục không hồi kết, là kết tinh từ một tình yêu đẹp...nhưng tuyệt vọng."Chị cũng không biết, cái đó phải hỏi bình an trong lòng Hải Bình là cái gì mới được.""Chị ấy từng kể với em, chị muốn một cuộc sống bình thường, vợ chồng thương nhau có thêm bé con chạy nhảy quanh nhà...." Chưa kịp nói hết, trời trong mắt em xiêu vẹo, hỗn loạn bởi hàng tá màu sắc chồng chéo lên nhau, cơn đau len lỏi từng thớ thịt ngấm vào mạch máu kéo dài đến con tim đang phập phồng trong lồng ngực. Em gục xuống nền đất lạnh lẽo. Tối hôm đó Hải Bình đến thăm em, bàn tay không hiểu tại sao lại chạm lên vùng bụng phẳng lì của chị, rồi máu đen lại chảy ra từ mũi em, cơn mơ màng bất chợt cuốn em theo.Dường như em nghe người thương em đang nói chuyện với ai đó, ra là con hầu."Chuyện sắp xong rồi, nhỡ Cô Cả có chuyện chi là đổ sông đổ bể hết. Ngài Thống Đốc* mới gửi thơ cho mợ, mong mợ bình an.""Biết rồi, tao ở bên em ấy mấy năm coi như trọn vẹn nghĩa tình, chắc em ấy say nắng thôi không sao đâu.""Say nắng mà chảy máu đen hả mợ. Nhưng mà...con thấy tội Cô Cả, ai đời con gái lại yêu con gái."Gió lạnh hùa vào, nửa giọt nước mắt Cô Cả rơi xuống gối, vỡ tan.Đêm ấy Hải Bình không ở lại ngủ cùng em, mặc em dằn vặt cùng ngàn vạn nỗi đau không hình hài, em vùng vẫy trong bóng tối, đớn đau làm em giật mình tỉnh giấc, sờ chiếc gối bên cạnh, lạnh tanh.[...]Ngôi nhà từng là giấc mơ của biết bao nhiêu người nay lại phủ lên một màu tang thương, đìu hiu, tiếng khóc rấm rứt thấu tận trời xanh. Vỏn vẹn hai ngày Quỳnh Châu mất đi cả ba lẫn má.Đôi mắt cô trơ trọi không tin vào sự thật hiện rõ mồn một trước mặt mình, chân như hàng ngàn tảng đá đè nặng chèn áp từng bước đi khó nhọc. Hai quan tài lạnh tanh giữa nhà, ông bà đã đến không ngừng rơi lệ vì con cái, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Bà ngoại vỗ vai cô, khàn giọng nói:"Con cũng lớn rồi, sống tiếp thay phần đời ba má nghen con."Quỳnh Châu tựa đầu vào quan tài má, run rẩy thốt lên: "Nhưng mà, con chỉ là một đứa trẻ trong thân xác người lớn với má thôi."Thiên Trinh để đầu cô tựa vào lòng mình, ôm trọn bờ vai hao gầy, vuốt tóc người nọ."Em chỉ còn một mình Trinh." Bàn tay đang vuốt vai mái đầu khựng lại, Quỳnh Châu nghe nhịp tim nàng đập như trống, thoáng nghe tiếng thở đứt quãng của Thiên Trinh.Khuya lắc khuya lơ, bên khung cửa sổ tối màu, Quỳnh Châu chống cằm, tay gõ lên bàn từng nhịp đều đặn. Sao cái Hiền thấy giống quá, giống y đúc ba cô lúc suy tính điều chi."Mày kể tường tận ba má tao chết ra sao đi."Hiền nuốt nước mắt vào lòng, hít một hơi thật sâu kể lại."Ông mất hôm kia, con hông có rành từ lúc ông đi làm ăn xa, nghe nói thằng lái xe quen của ông về quê nên ông thay người mới, đi nửa đường thì gặp tai nạn được người ta đưa vào bệnh viện, mất ngay trong đêm. Còn bà, sau khi nghe ông mất khóc xỉu lên xỉu xuống, rồi đêm hôm qua, bà kêu con đi ra ngoài một chút, lúc con quay lại xác bà lạnh ngắt rồi, bà treo cổ tự vẫn trong phòng luôn cô ơi.""Mày có đốt cái dây thòng lọng chưa đó.""Con đốt lâu rồi cô."Quỳnh Châu nhíu mày. "Ai dặn mày đốt?""Cậu Trinh vừa tới nhà là kêu con đốt dây thòng lọng với lo tang cho ông bà hết luôn mà.""Hiền, mày có nhìn rõ...dưới cổ má tao lúc tự vẫn, có mấy vết hằn của dây thừng hông."Hiền đảo mắt qua lại, cố nhớ lại lúc đó. len lén nhìn cô. "Dạ hai vết."Quỳnh Châu ngửa mặt lên trời, nén hai hàng nước mắt lăn xuống. nặng nề cất giọng. "Đủ rồi, mày có đem thằng xế cũ của ba tao đến chưa?""Dạ có.""Đem vào đây."Lập tức, một gã đờn ông cao to vạm vỡ bị trói gô loạng choạng bước vào, hai bên là hai người khác canh chừng. Quỳnh Châu tháo khăn bịt miệng cho gã."Có ai ngoài ba tao sai mày nghỉ việc hay mần chi cho người ta không.""Con có biết gì đâu cô ơi, bà nội con bệnh nên con về quê chăm, con lên đây thì nghe ông mất rồi."Quỳnh Châu nhấn đầu nó đè lên mặt bàn, cắm con dao nhọn hoắc xuống cạnh nó, giọng sắc lạnh."Tao chỉ hỏi mày có hay là không?"Gã tái mặt. "Dạ không cô ơi.""Gỡ trói, đưa nó về đi."Gã khó hiểu, thật sự cô chủ tốn bao nhiêu công sức chỉ hỏi có một câu như vậy thôi sao.Một mình ngồi trong phòng, nghe rõ từng cơn gió thổi qua bên tai lạnh buốt, chợt nhớ ra chi đó, cô moi ra bức thư giấu trong hộc tủ, nhìn đôi lát rồi khẽ khàng đặt lại chỗ cũ. Nụ cười rợn người hiện lên trên bờ môi xinh đẹp.[...]Thiên Trinh ngồi vắt chân lên ghế, Xuân không nhìn ra thái độ gì trên gương mặt nàng, hồi lâu nó mới nói."Cậu không sợ Mợ Ba tóm được cái chi của cậu hả, lỡ thằng đánh xe bép xép thì....""Nó không dám, mạng cả nhà nó trong tay mình mà, giờ mày giết nó mới khiến em ấy nghi ngờ. Đợi một thời gian nữa coi sao." Nói rồi nàng đứng dậy."Mày giỏi thật đó, cầm đũa tay trái, lái xe cũng tay trái, vậy mà lúc cầm dao lại cầm bằng tay phải." Câu nói bình thường nhưng khiến thằng Xuân rợn cả sống lưng.[...]Tang hai ông bà xong, Quỳnh Châu dẫn Thiên Trinh đi xem hát tuồng, ồn ào từ người xem hát dễ khiến người ta xao nhãng nhưng nàng nhận ra, đây là tuồng hai người từng ngồi cạnh nhau xem, lúc đó còn chạm mặt Chí Thiện và vợ ảnh. Cùng một vở tuồng, cùng một chỗ, vẫn là hai người, chỉ là ai cũng biết, trong lòng của đối phương chất chứa nỗi niềm mà mình không thể nào chạm đến được.Quỳnh Châu không hỏi tại sao lại đóng nắp quan tài sớm vậy? Tại sao tay chị lại bị thương? Tại sao tối hôm qua chị không về phòng?. Cô hiểu, cho dù có hỏi mình cũng không có câu trả lời, hoặc trong lòng cô vốn dĩ có đáp án thay cho Thiên Trinh rồi."Trinh thấy cô đào diễn hay hong." Quỳnh Châu ghé sát người qua nói với nàng.Thiên Trinh thoáng giật mình, rất nhanh lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, nàng gật đầu. "Rất hay, nhưng hình như cổ mới quên lời thì phải."Quỳnh Châu cười khẩy. "Chị diễn hay hơn cô đào này nhiều, mà chị thấy đó, diễn hay cách mấy cũng có lúc phải quên lời để người xem bắt được sai sót thì vở tuồng này không còn hay nữa. Phải không mình."Lòng bàn tay Thiên Trinh lạnh ngắt, không ngờ có ngày điêu đứng trước người đầu gối tay ấp của mình. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.Con đường làng lác đác vài người qua lại buổi đêm, hai người đi song song nhau, ấy rồi như thấy gì đó, Thiên Trinh đi vội đến gần."Lấy cho cháu hộp kẹo này ạ." Nàng chỉ vào hộp thiếc đựng mấy viên tròn vo đủ sắc màu."Chà, cậu có mắt nhìn đấy, loại này từ Pháp mang sang, cậu qua tuổi cập kê rồi nhỉ, bé nhà cậu được bao nhiêu tuổi."Thiên Trinh cười rộ lên. "Bé nhà cháu được hơn mười tám tuổi ạ."Chủ tiệm nhìn theo bóng dáng cậu thanh niên quay gót đi, cười mỉm. Tuổi trẻ hạnh phúc thật.Nàng chủ động đan tay với Quỳnh Châu, nén hàng loạt hỗn độn, rối ren chạy dọc tâm trí, Thiên Trinh không hiểu cô đang nghĩ cái gì nhưng thù hận cất sâu trong đáy mắt người thương khiến nàng chạnh lòng, đớn đau."Hồi nhỏ chị bị người ta tìm giết, có lần bị đâm suýt chết, chị không sợ, vì chị còn có má, đến lúc má chết trước mặt chị, ngôi nhà nuôi nấng chị bao nhiêu năm chìm trong biển lửa. Khi ấy chị đã thề, cho dù đánh đổi cả tánh mạng, chị cũng phải bắt từng người từng người một trả đủ."Quỳnh Châu nhìn thẳng vào mắt nàng. "Giết người vô tội cũng gọi là đánh đổi sao?"Nàng im lặng.Thiên Trinh, chị có nghe ai nói chưa.Có hai loại người tuyệt đối không được động vào.Thứ nhất là người có tất cả mọi thứ.Thứ hai là kẻ không còn gì để mất."Chúng ta... chúng ta có thể quay lại như trước được không." Thiên Trinh níu góc áo nàng. Run rẩy nói, đặt đầu quả tim lên từng con chữ, đôi mắt ầm ậm nước nhìn Quỳnh Châu. Chỉ cần cô buông được thù hằn thì nàng sẽ dùng cả cuộc đời để bù đắp sai lầm hai đời cho Quỳnh Châu."Không thể." Quỳnh Châu đáp ngắn gọn. Đủ để khiến tim Thiên Trinh tan nát ra thành từng mảnh vỡ và tất cả những mảnh vỡ ấy đều là cô."Tại sao?""Tình cảm giữa chúng ta vốn không nên tồn tại"Thiên Trinh buông lơi tay mình, buông cả tình cảm đặt trên đầu quả tim rơi vào bóng tối vĩnh hằng. Mấp máy "Đúng vậy, chúng ta vốn không nên đặt tình cảm lên đối phương, tất cả đều là sai lầm."Quỳnh Châu dừng bước, bàn tay cô ôm trọn mặt nàng, áp môi mình lên môi Thiên Trinh, tiếng rao bán từ chợ đêm mất hút trên đường đất dài, nàng biết cả hai đang đứng giữa nơi rất vắng và đương nhiên đây là mục đích của Quỳnh Châu.Họ nhìn thật lâu vào đôi mắt nhau, cái u uẩn trong đôi mắt Thiên Trinh từng khiến cô tin yêu, trao trọn yêu thương của đời con gái, cô yêu nàng như một đứa trẻ còn nàng làm Quỳnh Châu đau đớn như cách mình trải đời."Khi nào chị sẽ giết em." Giọng em khàn đặc, chứa chan sự bất lực như nén một loại tổn thương không thể nói nên lời."Không bao giờ, vì chị yêu em." Quỳnh Châu lặng người, nhìn người trước mặt, nỗi đau và tuyệt vọng thuở ấu thơ đã nhấn chìm cuộc đời của nàng, cô thấy Thiên Trinh cười, cười vì tấm bi kịch nghiệt ngã của bản thân mình. Tình cảm oan trái này, cả hai không gồng gánh nổi."Chị không giết mẹ em.""Vậy còn ba em?" Thiên Trinh tiếp tục im lặng."Chị câm hả, sao chị không nói tiếp đi, chị luôn dùng quá khứ để biện minh cho tội ác của mình, còn em...chị có nghĩ đến em bao giờ không." Cô gào lên siết lấy cổ áo nàng, gió đêm luồng vào phổi hai người từng luồng lạnh buốt. Giữa chốn hoang vu đâu ai nói trước được điều gì. Chiến tranh ôm con người ta vào lòng bởi hàng tá máu thịt, mảnh đất bình yên nhất thời được đánh đổi bằng xương cốt của những người đã hy sinh, phân cấp giàu nghèo từ lòng tham vô nhân tính đẩy sự sống con người đến bờ vực đói khổ, tuyệt vọng nên người ta chọn cướp giật, trộm cắp. Trong muôn vàn tạp âm sáo rỗng từ ếch nhái ban đêm, dường như có tiếng bước chân ai đó rất nhẹ, Thiên Trình chỉ kịp phát giác khi bàn chân giẫm lên nhánh cây khô ven đường, bước chân đến từ kẻ thứ ba, khác với Quỳnh Châu người đã phát hiện bóng đen theo chân mình đến tận đây.Gã ẩn mình trong bóng tối với đôi mắt thù hằn đỏ hoe, trên tay lăm le cây súng bạc chỉ vào cô. Quỳnh Châu híp mắt cười với nàng, ấy rồi một tiếng xé gió lao đến kèm theo tiếng vang động trời. Da thịt cô bật máu, không chỉ máu của cô mà hoà lẫn cả máu của người. Thiên Trinh ôm trọn Quỳnh Châu vào vòng tay âu yếm, viên đạn xuyên qua người nàng găm thẳng vào lòng cô. Gã hốt hoảng, trơ mắt nhìn sự việc ngoài ý muốn, chạy mất. Không ai còn đủ sức để trông thấy gã đi về hướng nào, đi với ai. Chỉ thấy gã chạy như điên dưới trời mưa như đang tìm sự cứu rỗi."Quỳnh Châu, không sao, chị ở đây". Thiên Trinh thì thầm khản đục, đôi mắt đong đầy ái tình từng nhìn cô bấy giờ nhắm nghiền. Bàn tay vẫn đều đặn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng em như bao lần người dỗ dành em vào giấc ngủ đẹp. Nước mắt cô ứa ra hoà vào làn mưa máu, không biết vì cơn đau phủ đầy cơ thể vốn quen với ngọc ngà phấn son hay vì điều chi khác khổ sở hơn. Quỳnh Châu rúc vào người chị, gương mặt xanh xao áp lên bờ vai hao gầy, mặc cho gió mưa rả rích vồ vập tơi bời trên thân xác cả hai. Có thứ tình yêu ngọt ngào đằm thắm như từng viên kẹo đầy đủ sắc màu, nhưng trớ trêu thay viên nào cũng nhuốm màu toan tính, dối gian.Cô chồm người dậy, vén sợi tóc ướt đẫm dính vào đôi mi nhắm chặt, khẽ hôn. Lúc này đây nàng không tha thiết sống, cũng không muốn người kia được sống. Cô lặng lẽ nhìn màn mưa lả tả rơi rớt, thở dài bất lực. Có lẽ đây là giây phút đầu tiên từ hồi làm dâu nhà Hội đồng, cô được yên ắng, gửi phận mình trôi nổi như cánh hoa xuôi theo dòng nước lượn lờ dưới sông.Ngón tay em trải dài trên đường nét khuôn mặt đẹp tựa bức tượng điêu khắc tinh xảo, chỉ có nước da nhợt nhạt kèm hơi thở yếu dần theo thời gian nhắc nhở cô, Thiên Trinh sắp chết. "Vậy là chị sắp gặp lại mẹ chị, còn em thì trở về với vòng tay gia đình." "Ông Hội tàn nhẫn thật đấy, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Em ghét Trinh lắm, chị không bao giờ hé môi bất cứ chuyện chi với em hết, toàn em phải tự mình đi tìm, nhưng em chỉ là con người bình thường thôi, phán đoán của em đâu phải lúc nào cũng là sự thật. Chị cho rằng chị để đang bảo vệ em, có khi nào chị tự hỏi em có cần không chưa. Em không còn là con nít nữa, em không dám nhận mình trưởng thành, cơ mà em đủ lớn để biết điều chi đang âm ỉ xung quanh mình, chẳng qua là mây đen vần vũ ẩn dưới trời xanh quang đãng." "Bức thư của chị em đã thấy từ lâu rồi, em muốn biết tận tình chuyện năm ấy, ngày đó, giữa mùa lũ đến, đê vỡ, vậy mà có một ngôi nhà hừng hực bốc cháy trong đêm không một ai dám lại gần, đến khi tàn lửa cuối cùng tắt ngấm, người ta chẳng tìm được chi ẩn dưới đống tro tàn, chỉ có vệt máu kéo dài đến tận cửa khiến người ta ám ảnh không thôi. Tiếng oan ông bà chủ đồn điền năm ấy kêu trời không thấu, con cháu lẫn gia đinh trong nhà bị truy sát, bỏ đi tứ xứ không dám về. Ba em tàn nhẫn, em biết chứ, còn ba chị ông ấy cũng là loại cầm thú không bằng. Ông ấy giết mẹ em chứ không phải chị, chị chống lại cả đất trời để bảo vệ em cơ mà, tiếc nhỉ, chị chỉ là con người bình thường, không thể chở che em chu toàn." "Có người rỉ rả vào tai em, rằng Ông Cả đang trao toàn bộ kỳ vọng lên người con trai thứ ba của mình....phải rồi." Quỳnh Châu thở đứt quãng, máu hòa mưa tí tách rơi xuống, bấy giờ mới nhận ra, cô nằm trong lòng nàng đã lâu lắm rồi, lâu đến mức không cảm nhận được hơi ấm từ người kia nữa. Cô bật cười khanh khách, điên dại, đôi mắt rã rời, yếu ớt."Chị hận ba mình nhưng chính chị là bản sao hoàn hảo của ông ấy. Sức khỏe Ông Hội càng ngày càng đi xuống do nghiệp báo gây ra, tại sao không đưa quyền thừa kế Cậu Hai, người mà mọi người nghĩ là tiềm năng nhất, vì Ông Hội chưa từng hy vọng vào Hai Tân, ông ấy đẩy con mình làm hình nhân thế mạng, ông sợ đứa con mình muốn trao ghế gia chủ sẽ giống như anh trai mình năm xưa, chết dưới lòng tham anh em ruột thịt. Chị biết ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, đây là thứ Ông Cả cần nhất, con cáo già độc đoán như ông ta sao không biết chị đang làm cái gì chứ. Nên em đánh cược, không phải chị yêu em sao, nếu em chết, đứa con cưng của lão sẽ phát điên trong đau khổ tựa cái cảm giác em mất đi ruột thịt của mình. Em hận lão, em hận bản thân mình hơn, em không đủ sức bảo vệ ai cả...không một ai."Hơi lạnh từ sau lưng khiến cô rùng mình, bàn tay tê cứng vuốt ve mái tóc ướt đẫm, dọc xuống cổ, sống lưng. Đôi môi trắng nhợt khẽ mấp máy. "Em...là người mạnh mẽ nhất chị từng gặp, cảm ơn em...đã cho chị sống lại một lần nữa."Âm thanh kim loại va đập kéo sự tỉnh táo Quỳnh Châu quay về. Ngón tay cứng ngắt còn đặt lên chỗ bóp cò súng. Cô lại cười khùng khục như điên, hai tròng mắt đỏ au, cô là người lợi dụng lúc Thiên Trinh ôm mình để vòng tay ra sau, chĩa họng súng vào người nàng mà.Ông Cả nào tính trước con mình yêu đến mức bỏ mạng vì tình đâu.Người giương súng là gã còn người chính tay bóp cò lại là người Thiên Trinh muốn bảo vệ.Chắc nàng không ngờ khẩu súng mình cất giữ để giết người khác lại mang viên đạn găm thẳng vào tim mình. Mưa càng lúc càng dày, lất phất rơi vào người. Thơ thẩn nhìn màn trời trước mặt, lại lơ đãng nhìn gương mặt kề cạnh mình, hát giọng rất khẽ."Tôi mong gặp anh để
nói lên lần sau cuối,
là đã hết thương hết nhớ anh rồi.
Nhưng có phải chăng tôi
đã tự dối lòng tôi,
vì mỗi khi con nó khóc tôi lại hát rằng;
"Ầu ơ...dẫu cho sông cạn đá mòn
còn non còn nước dạ còn thương anh...""*-------------------Chú thíchThống đốc: Thống đốc là người đứng đầu trong việc cai quản một vùng hay một ngành, lĩnh vực nhất định. Theo hình thức liên bang, thống đốc là người đứng đầu chính quyền của một bang. Ở đây đang nhắc đến Thống Đốc Nam Kỳ - chức vụ đứng đầu Nam Kỳ thời Pháp thuộc.Vọng cổ Đêm Khuya Trông Chồng.
Tối hôm ấy, Thiên Trinh về nhà Hội đồng rất trễ, không hiểu sao mu bàn tay nàng trầy xước đến rỉ máu, mắt thì ửng đỏ như vừa mới khóc đau thấu tâm cam. Hôm ấy, nàng cũng chẳng về với phòng Quỳnh Châu, nàng ôm mền nằm co ro dưới nền đất lạnh.Mai khó hiểu, dòm từ trên giường xuống, bộ mấy người đẹp hay bị khùng vậy hả. "Rồi ai hành cậu mà nằm kiểu đó, hông ấy cậu lên đây nằm đi, tui xuống dưới nằm cho." Tự nhiên nửa đêm nửa hôm gõ muốn banh cái cửa, nhìn thấy cậu trai đứng sừng sững trước mặt tay còn đầy máu nữa chớ, hồn Mai tưởng như xuất về với ông bà tổ tiên luôn rồi. Vào phòng con gái nhà người ta cái nằm một cục dưới đất trông khác gì bị vợ bỏ đâu. Thấy cũng thương nên Mai vứt cho cái mền.Dưới ánh sáng hiu hắt từ ngọn lửa đèn dầu bập bùng như lửa tình, trăng men theo cửa sổ phủ lên người thiếu niên lớp ánh bạc mờ ảo kéo dài. Mai thở dài. "Cậu rước tui về đây mần chi, để tui mang tiếng phá gia đình người ta.""Tui không rước cô thì cũng có người khác rước thôi, khác gì nhau đâu.""Ê tui bán nghệ chứ hông có bán thân nha."Nàng cười khinh khỉnh, thử hỏi đời bây giờ nhìn vào lầu xanh, mấy ai tin mấy cô gái thốt lên câu nói bán nghệ chứ không bán thân. Mai nói tiếp. " Cậu...cậu có nghe phong thanh được chi tin của ảnh chưa? Lúc trước ảnh tốt với tui lắm biết đâu người ta có ẩn khuất thì sao cậu.""Có, nghe nói tháng sau đi coi mắt rồi, cưới cô tiểu thơ nào gia thế được lắm.""Cậu biết cổ ở đâu hông, tui muốn coi thử có phải thiệt sự là ảnh bỏ tui hay sao thôi à."Không nghe thấy âm thanh đáp lại ngỡ là nàng đã ngủ rồi, Mai trở mình, trong lòng dẫu biết những lời Thiên Trinh nói là đúng, nhưng đâu đó cô vẫn không cam tâm cuộc đời mình để người khác tùy ý sắp đặt, ấm ức mà rơi lệ. Bỗng chốc, căn phòng ngập tràn tiếng khóc tức tưởi. Phải rồi, ai lại đi lấy một con đào về làm chánh thất."Nín đi, khóc chi vì cái thứ bạc tình đốn mạt." Thiên Trinh ngó lên nhìn Mai một lúc, thấy cũng tội, cùng là đờn bà con gái với nhau mà số ai cũng khổ hết.Mai vẫn tủi hờn lắm, cứ rấm rức khóc trong âm thầm, ấy rồi ngủ quên hồi nào không hay.Trách người quân tử vô danh
Chơi hoa xong lại bẻ cành bán rao [...]Cô Cả nghe đâu Mợ Ba bị bệnh, sáng ra vội chạy đi thăm mợ, thấy trên bàn có cháo yến, thuốc men đầy đủ, tự nhiên cô cười nói bâng quơ. "Biết người ta thương vợ mà."Ngó thấy Mợ Ba còn ngủ, Như Ý nhẹ nhàng bước ra ngoài, khóe mắt ươn ướt, tự nhiên cô nhớ hồi cô thương cô gái kiêu ngạo với cái liếc sắc lạnh, cái hồi cô dõng dạc nắm tay nhìn thẳng vào mắt người thốt lên. "Mấy người đủ tuổi mần đám cưới rồi, tui kêu ba má qua rước mấy người về làm vợ." Ấy vậy rồi, chị cũng làm dâu nhà Hội đồng, nhưng làm vợ người khác. Ngày hôm ấy Cô Cả khoác lên mình chiếc áo dài đỏ tươi như áo cưới, không ai chú ý ánh mắt em gái chú rể cứ long lanh ngập nước khi nhìn cô dâu. "Mần cái chi mà thơ thẩn một mình vậy."Như Ý giật mình, Thiên Trinh dùng ngón trỏ chỉ vào trán em. "Nít noi mà hay nghĩ quá à."Em phồng má. "Người ta đủ tuổi cưới rồi đó.""Cưới đi ai cản mấy người đâu."Hai chị em nhìn nhau bật cười. Rồi nàng thở dài. "Đoạn đường phía trước thật sự rất dài, đầy thăng trầm tội lỗi, nhưng chị không muốn dừng lại, cũng không thể quay đầu.""Chị nói xem, làm thế nào mới có thể khiến chị ấy bình an đến già, em sợ mình không đủ thời gian nữa."Thiên Trinh im lặng một hồi, như muốn khắc ghi từng nét mặt của em vào tâm trí. Như Ý là giọt máu của biết bao nhơ nhuốc đớn đau, là giọt nước mắt của tháng ngày tủi nhục không hồi kết, là kết tinh từ một tình yêu đẹp...nhưng tuyệt vọng."Chị cũng không biết, cái đó phải hỏi bình an trong lòng Hải Bình là cái gì mới được.""Chị ấy từng kể với em, chị muốn một cuộc sống bình thường, vợ chồng thương nhau có thêm bé con chạy nhảy quanh nhà...." Chưa kịp nói hết, trời trong mắt em xiêu vẹo, hỗn loạn bởi hàng tá màu sắc chồng chéo lên nhau, cơn đau len lỏi từng thớ thịt ngấm vào mạch máu kéo dài đến con tim đang phập phồng trong lồng ngực. Em gục xuống nền đất lạnh lẽo. Tối hôm đó Hải Bình đến thăm em, bàn tay không hiểu tại sao lại chạm lên vùng bụng phẳng lì của chị, rồi máu đen lại chảy ra từ mũi em, cơn mơ màng bất chợt cuốn em theo.Dường như em nghe người thương em đang nói chuyện với ai đó, ra là con hầu."Chuyện sắp xong rồi, nhỡ Cô Cả có chuyện chi là đổ sông đổ bể hết. Ngài Thống Đốc* mới gửi thơ cho mợ, mong mợ bình an.""Biết rồi, tao ở bên em ấy mấy năm coi như trọn vẹn nghĩa tình, chắc em ấy say nắng thôi không sao đâu.""Say nắng mà chảy máu đen hả mợ. Nhưng mà...con thấy tội Cô Cả, ai đời con gái lại yêu con gái."Gió lạnh hùa vào, nửa giọt nước mắt Cô Cả rơi xuống gối, vỡ tan.Đêm ấy Hải Bình không ở lại ngủ cùng em, mặc em dằn vặt cùng ngàn vạn nỗi đau không hình hài, em vùng vẫy trong bóng tối, đớn đau làm em giật mình tỉnh giấc, sờ chiếc gối bên cạnh, lạnh tanh.[...]Ngôi nhà từng là giấc mơ của biết bao nhiêu người nay lại phủ lên một màu tang thương, đìu hiu, tiếng khóc rấm rứt thấu tận trời xanh. Vỏn vẹn hai ngày Quỳnh Châu mất đi cả ba lẫn má.Đôi mắt cô trơ trọi không tin vào sự thật hiện rõ mồn một trước mặt mình, chân như hàng ngàn tảng đá đè nặng chèn áp từng bước đi khó nhọc. Hai quan tài lạnh tanh giữa nhà, ông bà đã đến không ngừng rơi lệ vì con cái, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Bà ngoại vỗ vai cô, khàn giọng nói:"Con cũng lớn rồi, sống tiếp thay phần đời ba má nghen con."Quỳnh Châu tựa đầu vào quan tài má, run rẩy thốt lên: "Nhưng mà, con chỉ là một đứa trẻ trong thân xác người lớn với má thôi."Thiên Trinh để đầu cô tựa vào lòng mình, ôm trọn bờ vai hao gầy, vuốt tóc người nọ."Em chỉ còn một mình Trinh." Bàn tay đang vuốt vai mái đầu khựng lại, Quỳnh Châu nghe nhịp tim nàng đập như trống, thoáng nghe tiếng thở đứt quãng của Thiên Trinh.Khuya lắc khuya lơ, bên khung cửa sổ tối màu, Quỳnh Châu chống cằm, tay gõ lên bàn từng nhịp đều đặn. Sao cái Hiền thấy giống quá, giống y đúc ba cô lúc suy tính điều chi."Mày kể tường tận ba má tao chết ra sao đi."Hiền nuốt nước mắt vào lòng, hít một hơi thật sâu kể lại."Ông mất hôm kia, con hông có rành từ lúc ông đi làm ăn xa, nghe nói thằng lái xe quen của ông về quê nên ông thay người mới, đi nửa đường thì gặp tai nạn được người ta đưa vào bệnh viện, mất ngay trong đêm. Còn bà, sau khi nghe ông mất khóc xỉu lên xỉu xuống, rồi đêm hôm qua, bà kêu con đi ra ngoài một chút, lúc con quay lại xác bà lạnh ngắt rồi, bà treo cổ tự vẫn trong phòng luôn cô ơi.""Mày có đốt cái dây thòng lọng chưa đó.""Con đốt lâu rồi cô."Quỳnh Châu nhíu mày. "Ai dặn mày đốt?""Cậu Trinh vừa tới nhà là kêu con đốt dây thòng lọng với lo tang cho ông bà hết luôn mà.""Hiền, mày có nhìn rõ...dưới cổ má tao lúc tự vẫn, có mấy vết hằn của dây thừng hông."Hiền đảo mắt qua lại, cố nhớ lại lúc đó. len lén nhìn cô. "Dạ hai vết."Quỳnh Châu ngửa mặt lên trời, nén hai hàng nước mắt lăn xuống. nặng nề cất giọng. "Đủ rồi, mày có đem thằng xế cũ của ba tao đến chưa?""Dạ có.""Đem vào đây."Lập tức, một gã đờn ông cao to vạm vỡ bị trói gô loạng choạng bước vào, hai bên là hai người khác canh chừng. Quỳnh Châu tháo khăn bịt miệng cho gã."Có ai ngoài ba tao sai mày nghỉ việc hay mần chi cho người ta không.""Con có biết gì đâu cô ơi, bà nội con bệnh nên con về quê chăm, con lên đây thì nghe ông mất rồi."Quỳnh Châu nhấn đầu nó đè lên mặt bàn, cắm con dao nhọn hoắc xuống cạnh nó, giọng sắc lạnh."Tao chỉ hỏi mày có hay là không?"Gã tái mặt. "Dạ không cô ơi.""Gỡ trói, đưa nó về đi."Gã khó hiểu, thật sự cô chủ tốn bao nhiêu công sức chỉ hỏi có một câu như vậy thôi sao.Một mình ngồi trong phòng, nghe rõ từng cơn gió thổi qua bên tai lạnh buốt, chợt nhớ ra chi đó, cô moi ra bức thư giấu trong hộc tủ, nhìn đôi lát rồi khẽ khàng đặt lại chỗ cũ. Nụ cười rợn người hiện lên trên bờ môi xinh đẹp.[...]Thiên Trinh ngồi vắt chân lên ghế, Xuân không nhìn ra thái độ gì trên gương mặt nàng, hồi lâu nó mới nói."Cậu không sợ Mợ Ba tóm được cái chi của cậu hả, lỡ thằng đánh xe bép xép thì....""Nó không dám, mạng cả nhà nó trong tay mình mà, giờ mày giết nó mới khiến em ấy nghi ngờ. Đợi một thời gian nữa coi sao." Nói rồi nàng đứng dậy."Mày giỏi thật đó, cầm đũa tay trái, lái xe cũng tay trái, vậy mà lúc cầm dao lại cầm bằng tay phải." Câu nói bình thường nhưng khiến thằng Xuân rợn cả sống lưng.[...]Tang hai ông bà xong, Quỳnh Châu dẫn Thiên Trinh đi xem hát tuồng, ồn ào từ người xem hát dễ khiến người ta xao nhãng nhưng nàng nhận ra, đây là tuồng hai người từng ngồi cạnh nhau xem, lúc đó còn chạm mặt Chí Thiện và vợ ảnh. Cùng một vở tuồng, cùng một chỗ, vẫn là hai người, chỉ là ai cũng biết, trong lòng của đối phương chất chứa nỗi niềm mà mình không thể nào chạm đến được.Quỳnh Châu không hỏi tại sao lại đóng nắp quan tài sớm vậy? Tại sao tay chị lại bị thương? Tại sao tối hôm qua chị không về phòng?. Cô hiểu, cho dù có hỏi mình cũng không có câu trả lời, hoặc trong lòng cô vốn dĩ có đáp án thay cho Thiên Trinh rồi."Trinh thấy cô đào diễn hay hong." Quỳnh Châu ghé sát người qua nói với nàng.Thiên Trinh thoáng giật mình, rất nhanh lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, nàng gật đầu. "Rất hay, nhưng hình như cổ mới quên lời thì phải."Quỳnh Châu cười khẩy. "Chị diễn hay hơn cô đào này nhiều, mà chị thấy đó, diễn hay cách mấy cũng có lúc phải quên lời để người xem bắt được sai sót thì vở tuồng này không còn hay nữa. Phải không mình."Lòng bàn tay Thiên Trinh lạnh ngắt, không ngờ có ngày điêu đứng trước người đầu gối tay ấp của mình. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.Con đường làng lác đác vài người qua lại buổi đêm, hai người đi song song nhau, ấy rồi như thấy gì đó, Thiên Trinh đi vội đến gần."Lấy cho cháu hộp kẹo này ạ." Nàng chỉ vào hộp thiếc đựng mấy viên tròn vo đủ sắc màu."Chà, cậu có mắt nhìn đấy, loại này từ Pháp mang sang, cậu qua tuổi cập kê rồi nhỉ, bé nhà cậu được bao nhiêu tuổi."Thiên Trinh cười rộ lên. "Bé nhà cháu được hơn mười tám tuổi ạ."Chủ tiệm nhìn theo bóng dáng cậu thanh niên quay gót đi, cười mỉm. Tuổi trẻ hạnh phúc thật.Nàng chủ động đan tay với Quỳnh Châu, nén hàng loạt hỗn độn, rối ren chạy dọc tâm trí, Thiên Trinh không hiểu cô đang nghĩ cái gì nhưng thù hận cất sâu trong đáy mắt người thương khiến nàng chạnh lòng, đớn đau."Hồi nhỏ chị bị người ta tìm giết, có lần bị đâm suýt chết, chị không sợ, vì chị còn có má, đến lúc má chết trước mặt chị, ngôi nhà nuôi nấng chị bao nhiêu năm chìm trong biển lửa. Khi ấy chị đã thề, cho dù đánh đổi cả tánh mạng, chị cũng phải bắt từng người từng người một trả đủ."Quỳnh Châu nhìn thẳng vào mắt nàng. "Giết người vô tội cũng gọi là đánh đổi sao?"Nàng im lặng.Thiên Trinh, chị có nghe ai nói chưa.Có hai loại người tuyệt đối không được động vào.Thứ nhất là người có tất cả mọi thứ.Thứ hai là kẻ không còn gì để mất."Chúng ta... chúng ta có thể quay lại như trước được không." Thiên Trinh níu góc áo nàng. Run rẩy nói, đặt đầu quả tim lên từng con chữ, đôi mắt ầm ậm nước nhìn Quỳnh Châu. Chỉ cần cô buông được thù hằn thì nàng sẽ dùng cả cuộc đời để bù đắp sai lầm hai đời cho Quỳnh Châu."Không thể." Quỳnh Châu đáp ngắn gọn. Đủ để khiến tim Thiên Trinh tan nát ra thành từng mảnh vỡ và tất cả những mảnh vỡ ấy đều là cô."Tại sao?""Tình cảm giữa chúng ta vốn không nên tồn tại"Thiên Trinh buông lơi tay mình, buông cả tình cảm đặt trên đầu quả tim rơi vào bóng tối vĩnh hằng. Mấp máy "Đúng vậy, chúng ta vốn không nên đặt tình cảm lên đối phương, tất cả đều là sai lầm."Quỳnh Châu dừng bước, bàn tay cô ôm trọn mặt nàng, áp môi mình lên môi Thiên Trinh, tiếng rao bán từ chợ đêm mất hút trên đường đất dài, nàng biết cả hai đang đứng giữa nơi rất vắng và đương nhiên đây là mục đích của Quỳnh Châu.Họ nhìn thật lâu vào đôi mắt nhau, cái u uẩn trong đôi mắt Thiên Trinh từng khiến cô tin yêu, trao trọn yêu thương của đời con gái, cô yêu nàng như một đứa trẻ còn nàng làm Quỳnh Châu đau đớn như cách mình trải đời."Khi nào chị sẽ giết em." Giọng em khàn đặc, chứa chan sự bất lực như nén một loại tổn thương không thể nói nên lời."Không bao giờ, vì chị yêu em." Quỳnh Châu lặng người, nhìn người trước mặt, nỗi đau và tuyệt vọng thuở ấu thơ đã nhấn chìm cuộc đời của nàng, cô thấy Thiên Trinh cười, cười vì tấm bi kịch nghiệt ngã của bản thân mình. Tình cảm oan trái này, cả hai không gồng gánh nổi."Chị không giết mẹ em.""Vậy còn ba em?" Thiên Trinh tiếp tục im lặng."Chị câm hả, sao chị không nói tiếp đi, chị luôn dùng quá khứ để biện minh cho tội ác của mình, còn em...chị có nghĩ đến em bao giờ không." Cô gào lên siết lấy cổ áo nàng, gió đêm luồng vào phổi hai người từng luồng lạnh buốt. Giữa chốn hoang vu đâu ai nói trước được điều gì. Chiến tranh ôm con người ta vào lòng bởi hàng tá máu thịt, mảnh đất bình yên nhất thời được đánh đổi bằng xương cốt của những người đã hy sinh, phân cấp giàu nghèo từ lòng tham vô nhân tính đẩy sự sống con người đến bờ vực đói khổ, tuyệt vọng nên người ta chọn cướp giật, trộm cắp. Trong muôn vàn tạp âm sáo rỗng từ ếch nhái ban đêm, dường như có tiếng bước chân ai đó rất nhẹ, Thiên Trình chỉ kịp phát giác khi bàn chân giẫm lên nhánh cây khô ven đường, bước chân đến từ kẻ thứ ba, khác với Quỳnh Châu người đã phát hiện bóng đen theo chân mình đến tận đây.Gã ẩn mình trong bóng tối với đôi mắt thù hằn đỏ hoe, trên tay lăm le cây súng bạc chỉ vào cô. Quỳnh Châu híp mắt cười với nàng, ấy rồi một tiếng xé gió lao đến kèm theo tiếng vang động trời. Da thịt cô bật máu, không chỉ máu của cô mà hoà lẫn cả máu của người. Thiên Trinh ôm trọn Quỳnh Châu vào vòng tay âu yếm, viên đạn xuyên qua người nàng găm thẳng vào lòng cô. Gã hốt hoảng, trơ mắt nhìn sự việc ngoài ý muốn, chạy mất. Không ai còn đủ sức để trông thấy gã đi về hướng nào, đi với ai. Chỉ thấy gã chạy như điên dưới trời mưa như đang tìm sự cứu rỗi."Quỳnh Châu, không sao, chị ở đây". Thiên Trinh thì thầm khản đục, đôi mắt đong đầy ái tình từng nhìn cô bấy giờ nhắm nghiền. Bàn tay vẫn đều đặn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng em như bao lần người dỗ dành em vào giấc ngủ đẹp. Nước mắt cô ứa ra hoà vào làn mưa máu, không biết vì cơn đau phủ đầy cơ thể vốn quen với ngọc ngà phấn son hay vì điều chi khác khổ sở hơn. Quỳnh Châu rúc vào người chị, gương mặt xanh xao áp lên bờ vai hao gầy, mặc cho gió mưa rả rích vồ vập tơi bời trên thân xác cả hai. Có thứ tình yêu ngọt ngào đằm thắm như từng viên kẹo đầy đủ sắc màu, nhưng trớ trêu thay viên nào cũng nhuốm màu toan tính, dối gian.Cô chồm người dậy, vén sợi tóc ướt đẫm dính vào đôi mi nhắm chặt, khẽ hôn. Lúc này đây nàng không tha thiết sống, cũng không muốn người kia được sống. Cô lặng lẽ nhìn màn mưa lả tả rơi rớt, thở dài bất lực. Có lẽ đây là giây phút đầu tiên từ hồi làm dâu nhà Hội đồng, cô được yên ắng, gửi phận mình trôi nổi như cánh hoa xuôi theo dòng nước lượn lờ dưới sông.Ngón tay em trải dài trên đường nét khuôn mặt đẹp tựa bức tượng điêu khắc tinh xảo, chỉ có nước da nhợt nhạt kèm hơi thở yếu dần theo thời gian nhắc nhở cô, Thiên Trinh sắp chết. "Vậy là chị sắp gặp lại mẹ chị, còn em thì trở về với vòng tay gia đình." "Ông Hội tàn nhẫn thật đấy, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Em ghét Trinh lắm, chị không bao giờ hé môi bất cứ chuyện chi với em hết, toàn em phải tự mình đi tìm, nhưng em chỉ là con người bình thường thôi, phán đoán của em đâu phải lúc nào cũng là sự thật. Chị cho rằng chị để đang bảo vệ em, có khi nào chị tự hỏi em có cần không chưa. Em không còn là con nít nữa, em không dám nhận mình trưởng thành, cơ mà em đủ lớn để biết điều chi đang âm ỉ xung quanh mình, chẳng qua là mây đen vần vũ ẩn dưới trời xanh quang đãng." "Bức thư của chị em đã thấy từ lâu rồi, em muốn biết tận tình chuyện năm ấy, ngày đó, giữa mùa lũ đến, đê vỡ, vậy mà có một ngôi nhà hừng hực bốc cháy trong đêm không một ai dám lại gần, đến khi tàn lửa cuối cùng tắt ngấm, người ta chẳng tìm được chi ẩn dưới đống tro tàn, chỉ có vệt máu kéo dài đến tận cửa khiến người ta ám ảnh không thôi. Tiếng oan ông bà chủ đồn điền năm ấy kêu trời không thấu, con cháu lẫn gia đinh trong nhà bị truy sát, bỏ đi tứ xứ không dám về. Ba em tàn nhẫn, em biết chứ, còn ba chị ông ấy cũng là loại cầm thú không bằng. Ông ấy giết mẹ em chứ không phải chị, chị chống lại cả đất trời để bảo vệ em cơ mà, tiếc nhỉ, chị chỉ là con người bình thường, không thể chở che em chu toàn." "Có người rỉ rả vào tai em, rằng Ông Cả đang trao toàn bộ kỳ vọng lên người con trai thứ ba của mình....phải rồi." Quỳnh Châu thở đứt quãng, máu hòa mưa tí tách rơi xuống, bấy giờ mới nhận ra, cô nằm trong lòng nàng đã lâu lắm rồi, lâu đến mức không cảm nhận được hơi ấm từ người kia nữa. Cô bật cười khanh khách, điên dại, đôi mắt rã rời, yếu ớt."Chị hận ba mình nhưng chính chị là bản sao hoàn hảo của ông ấy. Sức khỏe Ông Hội càng ngày càng đi xuống do nghiệp báo gây ra, tại sao không đưa quyền thừa kế Cậu Hai, người mà mọi người nghĩ là tiềm năng nhất, vì Ông Hội chưa từng hy vọng vào Hai Tân, ông ấy đẩy con mình làm hình nhân thế mạng, ông sợ đứa con mình muốn trao ghế gia chủ sẽ giống như anh trai mình năm xưa, chết dưới lòng tham anh em ruột thịt. Chị biết ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, đây là thứ Ông Cả cần nhất, con cáo già độc đoán như ông ta sao không biết chị đang làm cái gì chứ. Nên em đánh cược, không phải chị yêu em sao, nếu em chết, đứa con cưng của lão sẽ phát điên trong đau khổ tựa cái cảm giác em mất đi ruột thịt của mình. Em hận lão, em hận bản thân mình hơn, em không đủ sức bảo vệ ai cả...không một ai."Hơi lạnh từ sau lưng khiến cô rùng mình, bàn tay tê cứng vuốt ve mái tóc ướt đẫm, dọc xuống cổ, sống lưng. Đôi môi trắng nhợt khẽ mấp máy. "Em...là người mạnh mẽ nhất chị từng gặp, cảm ơn em...đã cho chị sống lại một lần nữa."Âm thanh kim loại va đập kéo sự tỉnh táo Quỳnh Châu quay về. Ngón tay cứng ngắt còn đặt lên chỗ bóp cò súng. Cô lại cười khùng khục như điên, hai tròng mắt đỏ au, cô là người lợi dụng lúc Thiên Trinh ôm mình để vòng tay ra sau, chĩa họng súng vào người nàng mà.Ông Cả nào tính trước con mình yêu đến mức bỏ mạng vì tình đâu.Người giương súng là gã còn người chính tay bóp cò lại là người Thiên Trinh muốn bảo vệ.Chắc nàng không ngờ khẩu súng mình cất giữ để giết người khác lại mang viên đạn găm thẳng vào tim mình. Mưa càng lúc càng dày, lất phất rơi vào người. Thơ thẩn nhìn màn trời trước mặt, lại lơ đãng nhìn gương mặt kề cạnh mình, hát giọng rất khẽ."Tôi mong gặp anh để
nói lên lần sau cuối,
là đã hết thương hết nhớ anh rồi.
Nhưng có phải chăng tôi
đã tự dối lòng tôi,
vì mỗi khi con nó khóc tôi lại hát rằng;
"Ầu ơ...dẫu cho sông cạn đá mòn
còn non còn nước dạ còn thương anh...""*-------------------Chú thíchThống đốc: Thống đốc là người đứng đầu trong việc cai quản một vùng hay một ngành, lĩnh vực nhất định. Theo hình thức liên bang, thống đốc là người đứng đầu chính quyền của một bang. Ở đây đang nhắc đến Thống Đốc Nam Kỳ - chức vụ đứng đầu Nam Kỳ thời Pháp thuộc.Vọng cổ Đêm Khuya Trông Chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com