Duyen Gai Huan Van Thuong
Vì thai lớn, thêm đứa bé cứ đạp nên đến nửa đêm là Hoài lại thức giấc, nay chồng và cha cũng không có ở nhà, chỉ có mình cô.Vì nằm đến ê lưng nhưng ngủ không được nên cô ôm cái bụng đã nhô lên trông thấy đi tới lui trong nhà cho khỏe người, nằm nhiều quá làm người Hoài cũng mỏi vô cùng, vừa đi vừa vỗ nhẹ lưng, ra trước rồi lại ra sau, Hoài ôm cái bụng bầu kệ nện bước tới bước lui, bỗng đứa bé nó đạp Hoài một cái đau điếng khiến Hoài phải dừng chân lại mà xoa bụng."Đừng đạp má con." Vừa xoa nhẹ, Hoài vừa nói với đứa nhỏ, thấy nó nghe lời thì Hoài đứng thẳng dậy, nhìn lại mới thấy, cô đang dừng chân trước cửa phòng của chồng, căn phòng này lâu rồi cô chưa bước vào, vì cậu không cho, cậu nói trong đây đồ đạc nhiều nên sợ Hoài vào làm đổ vỡ lại bị thương.Tuy nhớ lời chồng nói, nhưng chân cô không ngăn nổi sự tò mò mà bước vào. Cánh cửa may không khóa trái nên cô chỉ cần đẩy nhẹ đã mở được."Ăn ở vầy bởi vậy không cho mình vào."Hoài nhìn quanh phòng, một căn phòng với nhiều đồ đạc lộn xộn, nào là túi trà, sách trên bàn, còn nhiều đồ chồng chất xung quanh. Hoài liền bước tới dọn cho gọn lại."Sách rồi giấy tờ gì bỏ tùm lum hết vậy đa, mai mốt con sanh ra không được giống tánh cha con nha."Hoài vừa làm vừa nói với đứa nhỏ trong bụng, nó như nghe thấy lời Hoài nó mà đạp nhẹ cô vài cái. Đang dọn, bỗng một tờ giấy trong cuốn sổ rơi xuống đất. "Gì vậy đa?"Hoài nhìn tờ giấy rồi cố cúi xuống nhặt, nhưng vì bụng đã khá to nên có phần khó khăn, mất một lúc cô mới chạm được vào nó."Mùa Hạ năm 1948, gửi nỗi nhớ đến người con gái...anh thương?..."Vì trời tối, còn thêm chữ nhỏ nên Hoài chỉ đọc được vài chữ, xoay tờ giấy lại Hoài mới nhận ra đây là một tấm ảnh.Cô bước tới cái cửa sổ, nương nhờ ánh trăng phía ngoài xem người trong ảnh là ai, Hoài nhìn chăm chú một lúc mới nhận ra...người trong ảnh không ai khác là Kim Sa."Lê Hoàng Kim Sa? Tên của chị ấy à?"Khuôn mặt người trong ảnh lúc này giống cô y đúc, từ mái tóc đến cái vòng tay, cọng dây chuyền cũng giống nốt.Tay cô run run, bức ảnh cũng vì vậy mà rơi xuống đất, nhìn cái vòng ngọc bị gãy làm đôi được mạ vàng để nối lại trên tay mình, những Kí ức năm ấy hiện về trong tâm trí Hoài, thì ra cái vòng mà cậu nói gia truyền từ đời má, là của Kim Sa"Cậu mới mua cho em nè, em coi đẹp không?""Nhìn quê quá, cậu mua cho em cái khác đi.""Không được, vòng này của má cậu, không may làm gãy, cậu lỡ đặt riêng người ta nối lại rồi, em mang cho cậu vui."..."Cậu, em mới cắt tóc nè, cậu xem em đẹp không?""Ai cho em cắt ngắn vậy, tóc dài đang đẹp mà?""Nhưng em thấy này đẹp hơn mà.""Cậu thấy không đẹp, nhưng lỡ rồi, lần sau đừng làm vậy nữa, cậu không thích."Đầu óc Hoài chợt choáng nhẹ, thì ra Lễ muốn cô đeo bộ trang sức này, muốn cô để mái tóc này, tất cả là vì trong lòng cậu chỉ có hình bóng của Kim Sa. Vậy ra đó giờ cậu thương cô, chỉ vì cô có gương mặt giống chị...Hoài chỉ là người thay thế? "Chắc...chỉ là bức ảnh cũ vô tình để quên, không có chuyện đó đâu."Cô để tấm ảnh vào vị trí cũ, Hoài thẫn thờ, tay cô ôm bụng về phòng, dù tự trấn an mình là thế nhưng nước mắt cô lại nhẹ rơi, lăn tròn xuống đôi má hồng.Ngồi trên giường, nước mắt Hoài rơi mất kiểm soát, cô cố ngăn lại nhưng...không thể ngăn được, nó cứ rơi vậy mãi. Cái ánh mắt cậu nhìn bóng lưng Kim Sa đêm hôm đó mà cô luôn thắc mắc...đến giờ thì hiểu rõ rồi."Hạ Thương...Hạ Thương..."Cái tên mà cậu nói đặt cho con mỗi đêm, cũng liên quan đến người ấy, người cậu thương thật lòng...."Bác thấy được chưa?"Nàng đỡ bà xuống ghế, tay kéo cái gối tựa lưng cho bà rồi ân cần hỏi."Ừ."Dù đã trôi qua hai tuần nay, bà chưa dám nghĩ đến việc Kim Sa thật sự đến đây chăm sóc cho bà, sao nàng lại có thể làm vậy, không biết tấm lòng nàng lớn đến thế nào mà có thể tận tụy lo cho bà già từng hành hạ nàng miếng ăn giấc ngủ, dù thế nào, bà cũng nên đề phòng thì hơn."Dạo này bác còn thấy mệt không?""Không, đỡ rồi."Bà cầm chén thuốc Kim Sa đưa, ánh mắt nhìn nàng có chút là lạ."À mà, cô đừng nghĩ tôi im lặng không nói gì mấy nay, là tôi chấp nhận cô bước vào nhà này, hôn thú của cô ba và thằng Luân vẫn còn đó, vẫn còn là vợ chồng. Cô hai cũng là người thông minh, tôi nói vậy chắc cô hiểu mà."Kim Sa không muốn nói gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt cái khây mà lui ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nàng vừa đi, vừa nghĩ đến câu nói lúc nảy mà có chút chạnh lòng, bà đang có ý nhắc khéo nàng về chuyện đó sao."Chị, sao vậy?"Đang ngồi đọc sách bên nhà, thấy Kim Sa mặt có vẻ buồn mà vừa đi vừa lau nhẹ nước mắt, cô vội buông cuốn sách đang đọc dở xuống đi tới, thấy Minh, Kim Sa liền cười."Sao chị khóc? Ai làm gì chị?""Không, đang đi bụi từ đâu rơi trúng vào thôi."Nàng nói với giọng run run định lấy tay lên dụi, nhưng Lệ Minh ngăn lại, cô lo lắng mà nâng cằm nàng lên xem thổi nhẹ để bụi bay ra."Hết chưa?"Nàng nhìn cô, tuy miệng cười gật đầu, nhưng nước mắt lại đọng lại chảy xuống gò má."Có chuyện gì hả? Nói em biết đi chứ Kim Sa?"Minh nắm lấy vai nàng, tay vuốt nhẹ má nàng ân cần hỏi."Tự dưng...chị thấy nhớ má.""Chuyện có vậy thôi hả?"Nàng lau nước mắt gật đầu, Lệ Minh thở phào nhìn nàng."Chị nhớ thì mình về bển, có xa xôi chi đâu mà chị khóc."Cô lấy khăn tay của mình, vừa lau đi mấy giọt nước mắt đang đọng trên mi nàng vừa nói, nàng gật đầu."Vậy chị bển nha.""Về chung chớ, em lấy xe chở chị đi.""Nhưng bên này có ai đâu.""Nhà có mấy đứa rồi chị lo gì, mình đi liền nha."Kim Sa gật đầu, nàng nhìn bóng lưng cô ra xe mà đầu suy nghĩ hỗn tạp, cứ tưởng mọi chuyện đã dừng nhưng thật sự mà nói, mới chỉ là khởi đầu.Ngồi trên xe, Minh thì nói đủ điều còn nàng thì chỉ ngồi nghe, đến chợ nàng bước xuống, đợi cô lấy cái giỏ đệm rồi đi vào trong, nàng định mua cân đường nâu với mua vài thang thuốc xông cho má, dạo này bà nói trong người không khỏe mấy khiến nàng cũng hơi lo."Dạ tui về thưa thầy."Nàng vừa đi ra, cũng là lúc Hoài vừa đi vào, hai người chững lại nhìn nhau một lâu, nhưng Hoài vờ như không quen nàng mà cúi mặt xuống đi lướt qua mặt nàng."Hoài, em có thai hả?"Nàng quay lại nhìn bóng lưng Hoài, Hoài khẽ gật đầu."Ờ, em đang mang. Mà lâu rồi không gặp, chị vẫn khỏe hả?"Kim Sa thấy em có vẻ ngại, nàng bước tới hỏi thăm."Chị khỏe, cô bầu mấy tháng rồi.""Dạ sáu, gần bảy tháng rồi."Hoài vừa sờ bụng, mắt vừa nhìn nàng, nhưng Kim Sa lại thấy ánh mắt này có vẻ né tránh lắm, như Hoài thật sự không muốn nói chuyện với nàng."Ờ, nhanh ha, mới ngày nào còn tò tò theo chị mà giờ bầu vượt mặt rồi.""Tại lúc đó em còn nhỏ, thôi em đi vào lấy thuốc an thai, kẻo nắng lên lại ì ạch."Kim Sa gật đầu, nhìn theo bóng lưng gấp gáp như muốn né tránh nàng mà thấy lạ, mới gần ba năm mà tính cách với giọng điệu nói chuyện Hoài khác xưa quá.Cuộc trò chuyện giữa hay người chỉ diễn ra chóng vánh, nàng cũng không lấy làm lạ vì cả hai tuy là chị em ruột nhưng có ở chung ngày nào đâu, việc ngại ngùng khi nói chuyện sau mấy năm không chạm mặt cũng là lẽ thường."Có chuyện gì hả."Thấy nàng vừa đi vừa ngoái lại nhìn thì Minh hỏi, Kim Sa cười rồi lắc đầu."Chỉ gặp người quen thôi, không có gì, mình về xe."Hai người lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi, Kim Sa còn ngoái lại nhìn về tiệm thuốc."Má, con mới về."Nàng đặt cái nón lá lên bàn rồi đi ra sau, bà vừa nghe tiếng nàng là đã vội mừng đi ra."Nay bây không ở bển hả?"Nàng lắc đầu, tay ôm lấy bà."Con tranh thủ về chơi xíu, chiều về Định Tường rồi."...Hoài vừa đi, vừa nghĩ đến cuộc chạm mặt lúc nảy, mặc dù biết rõ Kim Sa không can dự gì vào chuyện của hai người, Lễ cũng chỉ đơn phương nhưng sao thấy chị, cơn hờn ghen trong lòng cô lại nổi lên dữ dội vậy không biết."Mợ, mợ muốn mua chi nữa không?""Không, mình về.""Ủa, sao mợ nói mợ thèm gà.""Hồi nãy thèm nhưng giờ không thèm nữa, hỏi nhiều quá." Hoài hậm hực mà bước lẹ, con nhỏ nó chạy lon ton theo sau vì sợ Hoài bước lẹ quá mà té....Vừa về đến nhà đã thấy Lễ, cậu đi đến sờ nhẹ bụng cô."Mấy nay không có cha ở nhà, con có quậy má không."Hoài cười, nhưng nụ cười lại méo sệt đi không còn giống như trước, nhìn người đàn ông trước mắt Hoài lại nhớ đến bức hình lúc tối, sau bức hình là từng dòng chữ mùi mẫn khi nhắc về Kim Sa, tuy cố quên nhưng nó lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Hoài."Em sao vậy, ai làm trái ý em à?""Không, chỉ là em hơi mệt, thôi cậu mới về vào tắm rửa, em kêu mấy đứa nhỏ dọn cơm cho cậu với cha ăn."Hoài nói xong thì đi vào, Lễ nhìn bóng nàng đi vào trong mà lòng thắc mắc, cậu mới đi có hai hôm, chuyện gì xảy ra với Hoài vậy đa.Lễ theo thói quen vào phòng làm việc, cậu nhìn căn phòng ngăn nắp mà có chút lo sợ, cậu đóng cửa lại đi đến cái kệ sách, lấy đúng cuốn sách Hoài là rơi lúc tối ra, cậu lật đến trang mười chín rồi thở dài."May không ai biết."Số trang cậu để tấm ảnh là số tuổi lần đầu gặp Kim Sa, đối với cậu, Hoài là người đi cùng cậu tới cuối đời, là người sanh con và giúp cậu có được gia sản, còn Kim Sa mới thật sự là người cậu thương, ngày đêm mong nhớ.Lễ để lại vị trí cũ, cậu về phòng lấy đồ, đi ngang qua bếp, nhìn Hoài đang ân cần dọn chén cho cậu mà lòng Lễ có chút áy náy."Mời cha, mời cậu dùng cơm.""Hồi sớm có ai vào phòng làm việc anh không vậy Hoài?"Hoài nghĩ một lát rồi nói."Em đi ngang thấy bừa bộn nên nhờ Liễu nó vào dọn thôi cậu.""Ờ, em ăn nhiều vào, nay tiều tụy quá."Hoài cười nhận lấy miếng thịt từ Lễ, ông Hưng thì không nói cậu nào, chỉ im lặng ăn cho lẹ."Nay sao nhìn cha xanh xao quá, cha bỏ bữa hả?"Hoài nhìn sang ông, ông Hưng cười."Mấy nay lạc miệng, không ăn được nhiều, cha già rồi chán ăn cũng đúng.""Vậy thì cha phải ăn nhiều vào, ngon hay không cũng phải ăn cho có chớ.""Cha biết, cha biết."Ăn xong hai chén lưng, ông Hưng chống gậy đi vào trong, người ông nay thõng thẽo vô cùng phải có người nhiều mới đi được."À mà, ăn xong nhớ nấu cho cha chén sâm.""Dạ."Lễ gật đầu. Hoài nghe xong thì lấy làm lạ, cha cô đó giờ nào ăn ba cái này."Sâm gì? Sao em không biết vậy cậu?""À, cha ăn được gần năm rồi, chắc em không để ý nên không thấy.""Vậy mấy chén cậu đem vào, là sâm đó hả?"Lễ cười, tay gắp miếng cá bỏ vào chén Hoài."Cha năm nay bệnh rề rề nên nhờ cậu mua cho ăn để lấy lại sức khỏe thôi mà, em đừng bận tâm."Hoài cũng không nói thêm, dù gì cũng chuyện đàn ông, Hoài không muốn nói đến. Chuyện cô bận tâm lúc giờ, là chuyện của chồng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com