Duyen Gai Huan Van Thuong
Lễ ngồi trong một căn phòng lớn, không gian xung quanh không một ánh sáng chỉ có một ánh đèn le lói.Người trước mặt cậu lấy cái vali nhỏ, bên trong là từng hộp thuốc phiện nhỏ được chia ra thành chục ống thủy tinh một hộp."Hàng lần này, có hơn lần trước không?"Người ấy cười. Tay đẩy nó về phía cậu."Cậu cứ thử.""Không, tôi không mua để dùng.""Chớ cậu mua để làm gì?""Mua để cho người khác dùng."Lễ nói xong tay cầm cái hộp lên xem, mắt nhìn đâm đâm tinh thể màu trắng ấy một lâu mới gật đầu."Cách này ổn không cậu?""Ổn chớ, ăn cơm đen, ngả bàn đèn ai chả thích."...Lễ hầu chén sâm vào tận phòng ông Hưng, nhìn ông ăn ngon lành mà lòng cậu vui khôn xiết, ông già gian xảo này cuối cùng cũng phải phụ thuộc vào cậu thôi.Ông Hưng ăn xong chén sâm, chưa đầy mười phút cơn phê đã lên đến đỉnh điểm, cây viết trên tay ông cũng từ từ được thả lỏng."Nhân sâm này con mua đâu vậy?""Của thương lái người Hoa đó cha, con mua trên chợ tỉnh, cha thấy sâm này sao?""Nó...nó lạ lắm, ăn vào cảm giác như bay vậy.""Vậy...cha có muốn con mua nữa không?"Ông nhìn Lễ, ông Hưng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.Cậu hài lòng bước ra khỏi phòng, nhìn chén sâm sạch bách trước mắt lòng cậu cũng đã biết cái gia sản này sắp vào tay cậu."Em chưa ngủ hả?"Lễ bước vào phòng, cậu đóng nhẹ cửa rồi ngồi bên giường cạnh Hoài, tay cậu vừa sờ bụng Hoài vừa lấy gối kê lưng cho nàng."Nó không chịu ngủ, cứ đạp em quài. Chắc nó chờ cha nó."Cậu cười, kề tai lên bụng nàng, tay còn lại vuốt nhẹ."Con của cha đừng quậy má nữa, để cho má ngủ nghe con."Nói xong, cậu hôn nhẹ lên nó, Hoài cười tay cũng nắm lấy tay cậu."Thân thể em yếu, lỡ sanh con mà có chuyện chi...cậu lo cho con nha.""Em nói gì vậy, nói quở."Cậu đưa tay chặn miệng Hoài, nhưng Hoài chỉ cười cho qua chuyện, nàng biết nàng không bằng người ta, đứa con này nàng cũng liều mạng mang, nhưng không nói cho cha và chồng biết.Vì Hoài thấy hai người trông con trông cháu quá chừng, ngày ngày Hoài phải uống thuốc để duy trì sức khỏe, nhưng nàng đã ngưng thuốc hơn nửa năm nay vì biết khi uống thuốc ấy sẽ khó mang thai.Bởi từ khi cấn bầu, người nàng hở ra là bệnh, không nhẹ cũng không nặng cứ rề rề không hết, vì vậy cái bầu cũng nhỏ chớ không lớn."Em uống thuốc chưa?""Rồi, em uống rồi.""Thuốc nay hơi đắng, em ráng uống nha, mai cậu đi lên thị xã ký hợp đồng, hai má con ở nhà nhớ đi lại cho khỏe. Đốc tờ dặn cậu rồi, em phải đi tới lui không được nằm miết nghe hông.""Dạ...em biết rồi mà, cậu an tâm.""À mà em đừng đụng cái vali nhỏ trong phòng cậu nha.""Cái vali cậu đem về hôm qua á hả?"Lễ khẽ gật đầu, cậu nắm tay nàng vuốt nhẹ."Vali đó chứa xác trà Xanh, với trà Thiên Ma cậu mang về xem. Em đang có bầu, người lại còn yếu không nên đụng vào, trà đó không tốt cho bà bầu."Hoài gật đầu, nàng cũng có nghe qua chuyện này từ cha, vì nhà nàng buông trà nên ngày ngày nàng ít gì cũng phải tiếp xúc một hai loại, nàng mới cấn bầu cha có nói nàng nghe rồi.(Trà thiên ma có thể gây chuyển dạ sớm nên được khuyến cáo không sử dụng cho thai phụ. Trà xanh là loại trà phổ biến nhất tuy nhiên người mang thai nên hạn chế sử dụng trà xanh.)..."Làm đi, cạo cho xong còn qua bên kia."Chát.Tiếng roi vụt vang khắp một dãy đồn điền, người cai lệ chân bước tới bước lui, thấy ai không vừa mắt liền vụt người đó mấy roi liền.Đến đứa con nít mười năm, mười sáu cũng bị vụt không thương tiếc. Tên cai lệ, tay cầm roi chân mang giày như hung thần trong khu đồn điền này vậy, hắn đi đến đâu công nhân liền rùng người đến đấy."Sao đến giờ vẫn có người cạo mủ vậy Tèo?""Dạ, ban đêm cạo được nhiều mủ hơn ạ."Kim Sa ngồi trong xe, mắt nàng nhìn qua hai bên đường, mỗi cây đều có người cạo, hay người đi lấy mủ, nàng nhìn kỹ thì thấy họ chỉ có ánh đèn nhỏ được treo bên đầu, cứ vậy mà đi theo từng hàng cây một."Vậy họ làm đến mấy giờ?""Tầm sáng cô ạ.""Đến sáng á.""Dạ.""Vậy họ được trả bao nhiêu mỗi ngày?""Mỗi giờ sẽ được trả ba bạc, mỗi ngày làm mười tiếng trả ba mươi bạc ạ, người nào làm nhiều hơn sẽ được trả nhiều hơn."Nàng gật đầu, tính ra lương họ cũng cao chớ không thấp, Lệ Minh cũng nới tay hơn với họ.Bụp."Cạo cho Khéo vào thằng đần."Cai Lệ dùng cây đánh mạnh vào đầu người công nhân, dù bị đánh nhưng Anh cũng không phàn nàn gì, chỉ biết nhịn nhục mà chịu vì đồng tiền."Cậu cạo cho sát vào, với đừng làm chảy mủ ra ngoài.""Dạ. Con cảm ơn.""Mới vào làm à? Nhìn mày là vậy?"Anh gật đầu, nó ngó thấy bóng tên kia đi xa mới dám mở miệng nói chuyện với người bên cạnh."Con mới vào được hơn tuần.""Mấy tuổi rồi?""Dạ mười ba."Người ấy ngạc nhiên nhìn Anh, một thằng nhóc mới mười ba tuổi, thân thì ốm đến lòi xương vậy mà cũng được nhận vào, đúng là bóc lột mà."Tuổi còn nhỏ sao vào đây làm vậy con? Sức con nít sao mày chịu nổi."Nó cười, tay vừa cạo mủ vừa nói."Nhà con nghèo, má con mới lại sanh thêm em thứ sáu, không chịu được cảnh đói nên con xin vào đây, vừa kiếm tiền xài, vừa phụ tiền cha má nuôi em bác à.""Mà chủ vườn đâu nhận người nhỏ tuổi. Sao bây vào được.""Con khai gian ạ."Ông ấy thở dài nhìn cái thân người Anh, cậu ốm đến thương, quần áo cũng mỏng tanh."Mày vào làm, người ta trả nhiêu.""Dạ, một giờ làm được một đồng ạ.""Vậy thấp hơn công nhân thường rồi."Cậu ấy nghe xong cũng chỉ cười."Con còn nhỏ, được người ta nhận rồi trả tiền cho mần là may rồi chú ạ.""Làm đi! Nhiều chuyện gì?"Nghe tiếng xì xầm của hai người, tên đó liền bước lại dùng gậy chỉ vào đầu Anh, cậu không dám nhìn hay nói gì, chỉ lẳng lặng cạo rồi vét mủ thật sạch."Làm từ giờ đến sáng mà không hết hàng này, mai tao cắt cơm cho chết mẹ chúng mày.""Dạ tui biết rồi ạ.""Làm lẹ đi."...Nàng đặt cái túi xách lên bàn, tay gỡ đôi bông tai rồi đến cọng dây chuyền. Nay nàng lên thị xã định thăm Vân, nhưng lại thì người ta bảo cô về rồi nên Kim Sa cũng đành ngậm ngùi mà quay về.Đã lâu rồi Kim Sa cũng không gặp Vân và chị Nga, cũng không biết hai người đang ở đâu mà đến tìm, chỉ biết hai người ở cùng nhau qua lời Minh."Sao rồi, hai người gặp nhau vui không?""Chị Vân về rồi, chị không gặp được."Nàng thở dài, tay để cọng dây chuyền mỏng vào hộp nữ trang."Chị muốn tìm chị Vân làm gì vậy?""Để hỏi xem chị Nga đang ở đâu, chị muốn gặp chị Nga."Lệ Minh nhìn nàng, Kim Sa tìm gặp chị Thanh Nga có chuyện chi đa?"Chị...tìm chị ấy chi?""Có việc chị muốn hỏi rõ thôi mà, em đừng bận tâm."Lệ Minh gật đầu, cô bước nhẹ đến ngồi cạnh nàng, cô nắm tay nàng."Chị nghĩ sao nếu...em nói, chị là vợ em?"Nàng quay sang nhìn Minh, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đang mong đợi câu trả lời từ nàng."Nhưng...chị sợ em chịu không được...""Em không còn là một đứa bé nữa, em cũng không còn sợ lời dèm pha hay sự kì thị, em muốn...tất cả mọi người biết mình là của nhau. Em muốn cho thế giới này biết, em yêu chị."Nghe lời Minh nói xong, những kí ức năm ấy bỗng dưng hiện về như thể mới hôm qua, con bé lén nhìn nàng quét lá năm nào đã cao hơn nàng gần một cái đầu, người không ăn được cá vì có xương giờ đây có thể tự gỡ xương, người không đụng vào bếp núc, hiện tại cũng đã nấu được nhiều món.Và lần tỏ tình ngày ấy... cũng đã cách đây ba năm. Mọi thứ thay đổi nhanh đến lạ...khiến nàng quên mất, con bé mười tám năm ấy , nó lớn thật rồi, tuổi của nó đã hơn hai mốt gần hai hai rồi.Nàng cười, bàn tay vuốt nhẹ gò má Lệ Minh."Thế em định làm gì, để chứng tỏ cho người ta biết em yêu chị?""Làm gì em cũng làm, đút cơm, rửa chân cho chị, đút cơm chị ăn từng muỗng. Kể cả chị kêu em nhảy xuống sông dù em không biết bơi em cũng làm.""Nhảy xuống dưới cho sặc nước rồi lại bệnh à.""Bệnh mà làm vui lòng vợ thì em cũng nhảy tất."Kim Sa cười, Lệ Minh thấy nàng cười thì lòng cũng vui, cô nhìn đắm đuối nụ cười đang hiện hữu trên khóe môi, ánh mắt của nàng, Lệ Minh chăm chú đến nổi...không phút giây nào là rời khỏi gương mặt ấy.Sau hơn hai năm sống xa nàng, Minh nhận ra một điều, là cô yêu nàng hơn những gì cô nghĩ rất nhiều....Nắng len lỏi chiếu nhẹ vào khe cửa sổ, chiếu nhẹ lên tấm lưng nhỏ đang cuộc tròn cạnh Kim Sa, nàng thức giấc vì ánh nắng ấy, khẽ mở mắt nhìn người bên cạnh, tay vuốt nhẹ gò má gầy tránh làm người thức giấc."Chị thương em. Thương em nhiều lắm, em biết không."Nàng nói khẽ, môi hôn nhẹ đầu mũi cao cao, rồi vuốt nhẹ gương mặt đang say giấc ấy, mắt nhìn đôi mắt đang nhắm chặt mà lòng suy nghĩ hỗn tạp nhiều thứ.Nếu năm ấy người hát trên sân khấu là chị Vân mà không phải nàng, người đấu giá thành công buổi diễn là cậu Điền mà không phải cô, Minh Gia không về kịp lúc Minh tự vẫn, và nàng đọc thuộc được Kinh vanh vách. Vậy...chuyện tình này có được bắt đầu, hay tiếp diễn?Mọi chuyện như được sắp đặt, tiếp diễn một cách tự nhiên hoàn hảo, có lẽ ông trời đã nối sợi tơ thật chặt cho hai người, dù cho có trải qua bao sóng gió vẫn trở về bên nhau.Nằm ấy nhìn Minh ngủ, vuốt nhẹ tóc Minh, tai nghe tiếng hót líu lo của những chú chim vang bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai sáng sớm chiếu nhẹ khiến nàng biết một điều.Thì ra bình yên là vậy, chỉ đơn giản là được thấy người mình yêu đầu tiên vào buổi sáng, và là người nhìn thấy họ cuối cùng vào buổi tối.
Có ai bị ảnh hưởng bão yagi hum dị, mong mọi người đều an toàn 🥺
Có ai bị ảnh hưởng bão yagi hum dị, mong mọi người đều an toàn 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com