1. Quà sinh nhật
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt nữa là đằng khác. - Hôm nay đến sinh nhật của cậu chủ Thanh Pháp rồi! Trần Đăng Dương, người hầu độc nhất của Nguyễn Thanh Pháp đang đứng trước tờ lịch có ghi ngày tháng đặc biệt ôm đầu nhảy lên nhảy xuống hoảng loạn. Cậu cứ liên tục đi qua đi lại để suy nghĩ xem hôm nay sẽ làm gì để tạo bất ngờ cho cậu chủ vì tối nay là cậu chủ về rồi, nếu bây giờ không chuẩn bị thì không kịp mất. - Làm cái gì đây? Mình phải làm gì bây giờ? A! Bánh kem! Đúng rồi sinh nhật phải có bánh kem. Đăng Dương vội vàng chạy ra nhà xe chọn đại một chiếc nào đó rồi chạy thật nhanh đến tiệm bánh ngon nhất ở đây, theo ý của cậu, để mua bánh. Vừa chạy, Đăng Dương vừa hy vọng trên đường sẽ không có mấy chú áo cam đứng trên đường cầm còi thổi thổi, nếu như vậy bị bắt là cậu chủ đánh mông đấy.
Chạy một mạch đến tiệm mà không thấy có chú áo cam nào hết. May quá, hôm nay mấy chú không có ở đây, chắc mấy chú đi qua chỗ khác làm việc rồi, may ghê á. Đăng Dương ngồi trong xe đang đậu trước tiệm bánh mà thở phào. Cậu bước xuống xe rồi đi vào trong với một khuôn mặt vô cùng tươi tắn, nụ cười trên môi có thể làm cho bất cứ người nào trong tầm tuổi cậu điêu đứng. Nhưng mà điêu đứng như vậy thì chưa chắc gì cậu đã để ý đâu nha, vì cậu đã để ý cậu chủ ở nhà rồi, không để ý thêm ai nữa đâu. Người hầu của cậu chủ Thanh Pháp chung tình số một. - Ui! Trai đẹp, trai đẹp kìa. - Công nhận đẹp trai ghê á. Đấy thấy chưa? Chưa gì hết đã có người khen cậu rồi đấy, đúng là đẹp quá cũng khổ mà. Cậu đã được cậu chủ Thanh Pháp mua về rồi nhé, nên bây giờ cậu đã là người của cậu chủ Thanh Pháp rồi, các người đừng có hòng chia rẽ hai người chúng tôi ra. Tôi đánh các người đó. Ây mà không được! Cậu chủ Thanh Pháp nói là ngoan không được đánh người. Vậy thì chuyển sang cắn đi, răng được cậu chủ đánh cho mỗi sáng nên trắng sáng đẹp đẽ lắm nhé, bảo đảm cắn phát nào cũng đẹp luôn. Sau khi chọn bánh và thanh toán xong thì Đăng Dương nhanh chóng bước ra khỏi tiệm bánh lên xe đi về nhà. Kẻo ở lại lâu có người xin làm quen, như vậy thì từ chối mệt lắm, phải tranh thủ về nhà chuẩn bị sinh nhật cho cậu chủ nữa. Hôm qua cậu chủ thương cậu quá trời nên bây giờ cậu mới dậy trễ rồi chưa kịp chuẩn bị gì nè. Cậu chủ đè con người ta ra cởi đồ rồi ép thân nhỏ của cậu nhiều quá luôn, đến nổi bụng của cậu chủ căn phồng lên luôn ấy. Cũng vì vậy mà cậu mệt quá ngủ quên mất luôn. Nhưng mà thích nha, cậu chủ Thanh Pháp xinh đẹp lắm ấy, bình thường mặt đồ đã đẹp rồi, tối qua không mặt đồ còn xinh đẹp hơn nữa. Còn chưa kể đến môi mềm của anh bao lấy thân nhỏ của cậu nữa, nhìn xinh lắm, cực kỳ xinh luôn. Câu chủ còn tuyệt vời lắm nhé, tuyệt đến nổi mà vừa cho cậu chủ ăn xong là thân nhỏ của cậu đã đứng lên tiếp rồi. Cậu chủ Thanh Pháp là xinh đẹp, tuyệt vời số một. Đăng Dương thích cậu chủ lắm lắm ạ. Cũng vì chuyện này nên hôm nay Đăng Dương thức trễ, để bây giờ chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị sinh nhật cho cậu chủ nè. Cả buổi mới xong luôn ấy. - Ủa khoang! Bánh kem đây, đồ ăn đây, rồi quà đâu? Ủa? quà đâu? Sao không ai nhắc cậu hết vậy? Bực ghê ấy, có một mình làm mà không ai nhắc gì hết. Giận lắm nha. - Đi tìm nơ buộc mình tặng cho cậu chủ thôi. Đăng Dương hớn hở nhảy chân sáo đi tìm nơ để buộc mình tặng cho cậu chủ. Cái này là người ta mới nghĩ ra nha chứ không phải là thấy bạn thân yêu làm y như vậy rồi bắt chước làm theo đâu, mới nghĩ ra đó. - Nơ hồng xinh quá trời, buộc lên mình là hợp số một. Sau khi xong xuôi hết rồi thì Đăng Dương ngồi ở phòng khách chờ cậu chủ về nhà ăn sinh nhật. Cậu chủ ơi, về nhanh đi ạ. Nhanh nhanh mở quà nè cậu chủ ơi.
Chạy một mạch đến tiệm mà không thấy có chú áo cam nào hết. May quá, hôm nay mấy chú không có ở đây, chắc mấy chú đi qua chỗ khác làm việc rồi, may ghê á. Đăng Dương ngồi trong xe đang đậu trước tiệm bánh mà thở phào. Cậu bước xuống xe rồi đi vào trong với một khuôn mặt vô cùng tươi tắn, nụ cười trên môi có thể làm cho bất cứ người nào trong tầm tuổi cậu điêu đứng. Nhưng mà điêu đứng như vậy thì chưa chắc gì cậu đã để ý đâu nha, vì cậu đã để ý cậu chủ ở nhà rồi, không để ý thêm ai nữa đâu. Người hầu của cậu chủ Thanh Pháp chung tình số một. - Ui! Trai đẹp, trai đẹp kìa. - Công nhận đẹp trai ghê á. Đấy thấy chưa? Chưa gì hết đã có người khen cậu rồi đấy, đúng là đẹp quá cũng khổ mà. Cậu đã được cậu chủ Thanh Pháp mua về rồi nhé, nên bây giờ cậu đã là người của cậu chủ Thanh Pháp rồi, các người đừng có hòng chia rẽ hai người chúng tôi ra. Tôi đánh các người đó. Ây mà không được! Cậu chủ Thanh Pháp nói là ngoan không được đánh người. Vậy thì chuyển sang cắn đi, răng được cậu chủ đánh cho mỗi sáng nên trắng sáng đẹp đẽ lắm nhé, bảo đảm cắn phát nào cũng đẹp luôn. Sau khi chọn bánh và thanh toán xong thì Đăng Dương nhanh chóng bước ra khỏi tiệm bánh lên xe đi về nhà. Kẻo ở lại lâu có người xin làm quen, như vậy thì từ chối mệt lắm, phải tranh thủ về nhà chuẩn bị sinh nhật cho cậu chủ nữa. Hôm qua cậu chủ thương cậu quá trời nên bây giờ cậu mới dậy trễ rồi chưa kịp chuẩn bị gì nè. Cậu chủ đè con người ta ra cởi đồ rồi ép thân nhỏ của cậu nhiều quá luôn, đến nổi bụng của cậu chủ căn phồng lên luôn ấy. Cũng vì vậy mà cậu mệt quá ngủ quên mất luôn. Nhưng mà thích nha, cậu chủ Thanh Pháp xinh đẹp lắm ấy, bình thường mặt đồ đã đẹp rồi, tối qua không mặt đồ còn xinh đẹp hơn nữa. Còn chưa kể đến môi mềm của anh bao lấy thân nhỏ của cậu nữa, nhìn xinh lắm, cực kỳ xinh luôn. Câu chủ còn tuyệt vời lắm nhé, tuyệt đến nổi mà vừa cho cậu chủ ăn xong là thân nhỏ của cậu đã đứng lên tiếp rồi. Cậu chủ Thanh Pháp là xinh đẹp, tuyệt vời số một. Đăng Dương thích cậu chủ lắm lắm ạ. Cũng vì chuyện này nên hôm nay Đăng Dương thức trễ, để bây giờ chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị sinh nhật cho cậu chủ nè. Cả buổi mới xong luôn ấy. - Ủa khoang! Bánh kem đây, đồ ăn đây, rồi quà đâu? Ủa? quà đâu? Sao không ai nhắc cậu hết vậy? Bực ghê ấy, có một mình làm mà không ai nhắc gì hết. Giận lắm nha. - Đi tìm nơ buộc mình tặng cho cậu chủ thôi. Đăng Dương hớn hở nhảy chân sáo đi tìm nơ để buộc mình tặng cho cậu chủ. Cái này là người ta mới nghĩ ra nha chứ không phải là thấy bạn thân yêu làm y như vậy rồi bắt chước làm theo đâu, mới nghĩ ra đó. - Nơ hồng xinh quá trời, buộc lên mình là hợp số một. Sau khi xong xuôi hết rồi thì Đăng Dương ngồi ở phòng khách chờ cậu chủ về nhà ăn sinh nhật. Cậu chủ ơi, về nhanh đi ạ. Nhanh nhanh mở quà nè cậu chủ ơi.
——————————
Thanh Pháp tối hôm qua bị nhóc người hầu mè nheo vì lâu rồi không cho nhóc đụng vào người nên nhóc giận. Thế là anh phải đè nhóc ra cởi đồ để dỗ dành, cũng vì vậy mà sáng nay anh dậy muộn, phải làm đến tận chiều mới xong việc để về nhà với nhóc. - Bống ơi! Anh về rồi nè. Vừa gọi Thanh Pháp vừa cởi áo khoác ra để lên ghế, không biết nhóc Cún của anh ở nhà có làm gì không mà sao không thấy đâu hết, bình thường chỉ cần nghe tiếng xe của anh là chạy ra tận nhà xe để đón mà, sao hôm nay vào đến nhà mà chẳng thấy nhóc đâu hết vậy? - Happy birthday to you~ happy birthday to you~ Cún con của anh kìa, tưởng đâu không nhớ sinh nhật của anh chứ? Hôm nay nhóc Cún còn bày trò nữa nha, đeo tai cún rồi còn buộc cả một cái nơ lớn trước bụng nữa. Định tặng bản thân cho anh à? - Cậu chủ thổi nến đi cậu chủ, nhớ ước trước nha cậu. Thanh Pháp mỉm cười làm theo lời cậu, sau khi ước xong thì thổi một hơi tắt hết nến. Đăng Dương vui vẻ hôn lên má anh một cái, sau đó nhanh tay đặt bánh kem xuống bàn rồi bước đến trước mặt anh. - Nè cậu chủ, cậu chủ mở quà đi, quà này là giới hạn đấy nhé, chỉ có một trên đời thôi đó. Thanh Pháp bật cười trước câu nói của Cún con, nhóc Cún hôm nay học đâu ra cái trò này vậy? Đáng yêu quá chừng. - Ta đa! Chiếc nơ lớn vừa được tháo xuống, Đăng Dương liền dang tay thật rộng chờ cậu chủ đến ôm mình. Thanh Pháp nhìn hành động này mà không nhịn được cười, làm như nhóc Cún này nhỏ bé lắm ấy, dang cái tay ra là ôm hết cả người anh được rồi. - Cậu chủ~ ôm đi mà. - Rồi rồi. Thanh Pháp bất lực cười trừ tiến đến ôm lấy Cún con của mình, em Cún này bự quá. Nhớ hôm nào còn bé xíu nằm trên lưng anh ngủ mà hôm nay đã cao hơn anh luôn rồi, lồng ngực cùng lớn nữa, ôm anh một cái gọn luôn ấy. - Anh cảm ơn Bống nhé, hôm nay anh hạnh phúc lắm, cũng thích cả món quà đặc biệt này nữa. - Dạ, Bống biết là cậu chủ sẽ thích mà. Nhìn nụ cười tươi trên môi của Đăng Dương làm anh cảm thấy hạnh phúc lắm, nhóc con này của anh lớn thật rồi. Biết làm anh vui nữa.——————————
Sau khi Thanh Pháp cùng nhóc Cún lớn nào đó ăn xong bánh kem và bữa tối thì cả hai cùng nhau dọn dẹp. Đăng Dương dọn xong xuôi hết liền nhanh tay nắm tay cậu chủ dẫn lên phòng, Thanh Pháp đi theo sau vừa thắc mắc vừa tò mò. Bộ nhóc Cún còn chuẩn bị gì nữa à? - Cậu chủ ơi~ Bống biết là có hơi quá nhưng mà...hôm nay sinh nhật cậu chủ ấy...cậu chủ...cho Bống phục vụ cậu chủ có được không ạ? Nhìn nhóc Cún bẽn lẽn mà Thanh Pháp cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, chẳng phải mới hôm trước đã làm rồi hay sao? Sao tự dưng bây giờ lại muốn nữa thế? Cún hôm nay hư nhé. - Nhưng hôm qua chúng ta mới làm rồi mà? - Cậu chủ cho Bống xin hôm nay nữa đi nha cậu chủ, nha nha nha cậu chủ~Thanh Pháp nhìn gương mặt tội nghiệp kia thì chỉ biết trách mình, ai bảo anh thương nhóc Cún này quá làm gì.
——————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com