[DuongHieu - HungAn] Cơn Sóng Ngầm
11. Tâm Sự
Khi Hiếu vẫn mải mê với những suy nghĩ hỗn loạn, bất ngờ một chiếc xe ô tô dừng lại sát bên lề đường, ngay bên cạnh cậu. Đèn xe lóa sáng, cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt quen thuộc - Trần Đăng Dương."Làm gì mà lang thang bên ngoài vậy? Lên xe"Hiếu thoáng giật mình, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Dương. Nhưng trước vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn chút kiên nhẫn của anh, Hiếu đành mở cửa xe, miễn cưỡng ngồi vào ghế phụ.Không khí trong xe yên lặng đến mức khó chịu, Dương không nói gì, vẫn tập trung tay lái chạy chầm chậm qua từng đoạn đường. Đôi khi, Hiếu cũng thoáng nhìn lướt qua gương mặt trầm ngâm bên cạnh nhưng cậu vẫn không nói lời nào"Vai sao rồi, còn đau không?""Đỡ rồi thưa chủ tịch""Bây giờ không phải ở công ty, đừng gọi tôi như vậy nữa""Vậy chứ gọi bằng gì?" Minh Hiếu nheo mắt"Tên""Dương..?" Đăng Dương bật cười khi thấy khuôn mặt đó lộ nét ngây ngô "Ừ, từ giờ ở bên ngoài cứ gọi như vậy đi""Ò.."Hiếu gật đầu, Dương cũng vặn ga tăng tốc, cuối cùng anh dừng lại trước một quán nhậu bình dân. Hiếu thấy bất ngờ vì Dương lại đưa cậu đến nơi này"Xuống?" Dương mở cửa xe, nhướng mắt nhìn Hiếu"Sao lại tới đây?""Giải sầu, mau lên"Dương bước xuống xe cùng Hiếu theo phía sau, chủ quán nhìn thấy anh liền chào hỏi rồi đích thân dẫn Dương vào phía trong góc khuất - nơi tách biệt với tiếng cười rôm rả của các bàn xung quanh. Dương tự nhiên gọi vài món đồ nhắm đơn giản cùng một chai rượu mạnh trong khi Hiếu vẫn đang theo dõi hành động của anh.Một lúc sau đồ ăn được bày biện lên bàn, Dương rót rượu vào hai ly, một ly được anh đẩy về phía Hiếu"Uống đi, tâm trạng sẽ tốt hơn đấy"Hiếu nhìn ly rượu trước mặt, hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng cầm lên uống một hơi. Vị cay nồng dần chạy xuống cổ họng làm Hiếu hơi nhăn mặt"Khó uống à?""Không, chỉ là tôi ít uống rượu nên không quen lắm"Dương chống cằm, ánh mắt vẫn nhìn người đối diện "Vậy tôi mong cậu sẽ quen với nó"Hiếu không đáp, chỉ chăm chú nhìn ly rượu trước mặt. Cảm giác như từng lời nói của Dương đều mang hàm ý ẩn giấu, khiến cậu khó chịu nhưng không thể phản bác....Không khí dần lắng đọng sau vài ly rượu, Dương nhìn Hiếu như đang muốn thăm dò nội tâm của cậu"Đã bao giờ thấy mệt với cuộc sống này chưa? Nơi mà mọi mối quan hệ đều bị phủ bóng bởi sự dối trá và lừa gạt"Hiếu ngước mặt lên, ánh mắt tỏ rõ sự bất ngờ. Hiếu không ngờ Dương lại có lúc nói những câu như thế này"Mệt chứ, nhưng tôi không thể từ bỏ. Còn anh thì chắc sẽ làm được"Dương cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm "Cậu làm như một trò đùa ấy. Từ khi tôi bước vào thế giới này, hai chữ từ bỏ đã không còn xuất hiện trong từ điển của tôi. Cả tôi và cậu đều chỉ có thể tiếp tục dù cho con đường phía trước có gai góc đến đâu."Dương nốc hết ly rượu, Hiếu im lặng không biết phải đáp lại thế nào. Lời nói của anh như chạm đến một góc khuất trong tim cậu - nơi có nỗi bất an và mâu thuẫn mà cậu luôn cố che giấu."Có vẻ anh còn khó hơn tôi nhỉ?" Hiếu cười, chủ động rót rượu cho DươngDương gật đầu "Chắc hẳn chúng ta đều khó như nhau thôi. Vậy uống đi, uống vì những điều không thể từ bỏ"Hiếu nhìn Dương mỉm cười rồi cầm ly lên, cùng anh cụng ly trong sự im lặng đầy ý nghĩa.Ánh đèn trong quán nhậu chiếu lên hai người con trai, một kẻ với tâm hồn nặng trĩu đầy bí mật, kẻ kia lại có ánh mắt dò xét mang trong mình hận thù. Cả hai ngồi đối diện nhau, như hai con sói đơn độc giữa một thế giới đầy nguy hiểm.......Rượu đã cạn hơn nửa chai, không khí giữa Dương và Hiếu càng trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần nặng nề bởi những bí mật và cảm xúc chôn giấu. Hiếu chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, trong khi Dương liên tục uống từ ly này sang ly khác.Ánh mắt Dương bắt đầu lạc đi, giọng nói cũng thấp dần, như thể đang nói với chính mình hơn là người đối diện."Nếu...chúng ta không bước chân vào thế giới này...có phải mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn không."Hiếu không trả lời, Dương liếc mắt nhìn Hiếu rồi tự bật cười. Anh cầm ly rượu, xoay xoay trên tay với ánh mắt chợt buồn"Tôi từng yêu một người con gái...Cô ấy là ánh sáng duy nhất của cuộc đời tôi giữa những ngày tháng đầy máu và bóng tối.."Hiếu lại bất ngờ trước sự bộc bạch của người mà thường ngày luôn luôn nghiêm túc, nhưng cậu vẫn chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe"Hah, nhưng mà cô ấy đã hy sinh vì tôi, vì cái người đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy cả đời. Nếu không có tôi, có lẽ cô ấy sẽ vẫn ở đây, vẫn cười rạng rỡ như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy.."Dương lại uống thêm một ly, nụ cười đau đớn như trách móc bản thân mình"Cậu biết không Minh Hiếu, tôi là một thằng tồi. Tôi không thể bảo vệ người mà tôi yêu, đến cuối cùng, tất cả những gì tôi mang lại cho cô ấy chỉ toàn là sự đau khổ."Hiếu nhìn vào Dương, khóe mắt cậu đỏ lên cùng với lòng bàn tay siết chặt để khuất dưới bàn. Hiếu cố gắng giữ bình tĩnh, cậu bóp chặt quanh ly rượu, giọng nói cũng khàn đi"Không phải chỉ mình anh sống trong sự hối tiếc đâu. Tôi cũng từng để mất một người quan trọng"Dương hơi ngẩng đầu, ánh mắt tập trung vào Hiếu, lời nói của cậu đã khiến anh bất ngờ"Chị gái tôi... là người tôi trân trọng và yêu thương nhất. Vì hoàn cảnh gia đình mà chúng tôi phải xa cách nhau, tôi chưa đoàn tụ với chị ấy được bao lâu thì.." Minh Hiếu bỗng nghẹn lại, không nói thêm nữa.Hiếu uống hết một ly rượu để lấy can đảm "Chị ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy không cô độc trên cuộc đời này, vậy mà tôi đã không thể bảo vệ chị ấy. Tôi đã để chị ấy bước vào một con đường nguy hiểm, và rồi đến lúc cuối cùng cũng không thể thấy chị thêm lần nào nữa..."Không khí trở nên ngột ngạt, nặng trĩu bởi những cảm xúc đau thương. Dương nhìn Hiếu, ánh mắt lộ rõ sự thấu hiếu đồng cảm."Tôi và cậu đều là kẻ thua cuộc trong trò chơi này, đều không thể bảo vệ người mình yêu thương."Hiếu cầm ly rượu, ánh mắt khẽ tối lại khi nhìn Dương. Trong đầu cậu, hình ảnh chị gái mình, Bảo Lam, hiện lên một cách đau đớn. Người mà đã yêu thương Dương hết lòng, tin tưởng anh, để rồi mất mạng.Cậu uống một lượt 3 4 ly rượu, cảm giác cay đắng lại dâng trào lên trong lòng. Trong mắt Hiếu, mọi lời tự trách của Dương bây giờ chỉ là một màn kịch hoàn hảo, một cách để che giấu cho sự giả tạo và bản chất thật sự của hắn.Nực cười, giả vờ đau khổ, giả vờ hối hận để làm gì vậy? Nếu anh thật sự yêu chị ấy thì tại sao lại để chị tôi phải chết? Anh đúng là một kẻ không có nhân cách......Hiếu lại chủ động rót rượu cho Dương như một cách để che giấu sự hận thù của mình vì cậu không thể bộc lộ cảm xúc của mình trước Dương lúc này. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo và lời nói lại mang chút mỉa mai, như một cách xả giận ngầm."Mà cũng lạ, một người như anh mà lại mang cảm xúc hối tiếc đến vậy. Tôi tưởng chủ tịch lạnh lùng như anh chỉ biết đứng trên người khác, không quan tâm sống chết người ta ra sao chứ?"Dương ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Hiếu. Anh hơi nhíu mày nhưng không nói gì, trong lòng có hơi khó chịu vì bị người khác đánh giá"Cậu nghĩ gì về tôi cũng được. Nhưng thật sự nỗi đau này không ai có thể hiểu được ngoài chính bản thân tôi"Hiếu cười nhạt, trong lòng lại càng thấy tên này thật đáng ghét. Cậu tự nhủ mình phải giữ vững lập trường, không để những lời nói của Dương khiến bản thân dao độngThế nhưng đâu đó sâu trong trái tim, Trần Minh Hiếu lại bắt đầu thấy một chút mâu thuẫn - liệu người đàn ông này có thực sự tồi tệ như cậu đã nghĩ?.
.
.
.
.
.
.Tất cả chi tiết đều hoàn toàn không có thật.
.
.
.
.
.
.Tất cả chi tiết đều hoàn toàn không có thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com