[Duonghieu] Chấp niệm của riêng anh
Chương 5 : Cho tôi giới thiệu lại nhé
Kết thúc buổi quay ngày hôm đó , Hiếu che kín mặt rồi chạy ra bên ngoài , nhưng em không xong rồi ! ở bên ngoài trường quay có cực kì nhiều người và ở trỏng có mấy bé sunday của em nữa . Giờ phải sao đây ? Em hoảng loạn lắm nhưng trong lòng vẫn tự nhủ rằng em che kín như vậy chắc mấy bé sẽ không thấy được đâu . Nhưng em sai rồi , em sai thật rồi , em nghĩ dễ qua mắt mấy bé lắm hả ? Em vừa bước ra cửa một cái là mấy bé ồ ạt vô liền , miệng thì cứ hô " Anh Híu " Lực bất tòng tăm chấp nhận sự thật thôi . Kế hoạch chạy trốn anh thất bại rồi Khoảng 1 tiếng sau , khi đã kí hơn cả trăm cái chữ kí cho mấy bé thì em mới thoát mà đi về được . Em mệt lả người cũng chẳng quan tâm đến anh nữa , bây giờ cũng 2 , 3 giờ sáng chắc anh cũng về rồi . Em nghĩ thầm trong bụng là vậy vừa định bước lên xe về nhà thì em lại bị ai đó kéo lại . Em giật mình hốt hoảng quay ra sau - Đăng Dương ? Em nhìn lại thì thấy anh đang ở đó nắm chặt lấy cổ tay em , mặt mày buồn hiu luôn , mũi với mắt còn hơi đo đỏ lên , không lẽ anh khóc hả ? - Dương ? - ..... - Trả lời tao đi - ..... - Mày sao vậy Anh cứ đứng bất động ở đó , mặc cho em có hỏi han , kêu gọi thế nào , nhìn anh lúc này trông cứ tội tội làm sao ấy , y như chú cún nhỏ bị người ta bắt nạt , bị làm cho ấm ức rồi về nũng nịu với chủ - Dương ?- DƯƠNG Em bực rồi đó nhen , sao gọi mà không trả lời vậy ? Nắm tay người ta cho đã vô rồi lúc người ta nói thì làm ngơ , đứng bất động như tượng vậy . Anh buồn thì có làm sao ? Có liên quan đến em không , mà anh cứ bắt em đứng đây quài vậy hả ? - Tao đi về đây Em dựt tay anh ra , ngoảnh mặt đi một lèo nhưng mới đi được nửa bước lại bị anh dựt mạnh ra sau rồi ôm chặt vào lòng . Tay anh siết lấy eo em , mặt đưa vào hỏm cỗ mà dụi dụi . Em thì hoảng hốt muốn dựt ra nhưng anh mạnh lắm em làm không lại . Hai người cứ đứng bất động ở đó mãi . Anh thì cứ hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào trên người em , còn em thì sao ? Mặt em đỏ lựng , chẳng khác gì quả cà chua chín đỏ , nóng nóng quá , mặt em nóng quá rồi 10 phút trôi qua , em đã mỏi chân lắm rồi , từ nãy đến giờ em chỉ biết đứng bất động thôi , ta nói nó mỏi , mỏi kinh khủng luôn , đến khi em không chịu được nữa , em mới từ từ quay ra sau hỏi anh - Dương , về nhà , tao mỏi Lúc này đây anh mới ngẩng đầu lên , nhìn em chằm chằm rồi khẽ gật đầu "Giống chó thiệt luôn" . Anh đồng ý rồi nhưng vẫn chưa buông ra cho em lên xe , là sao nữa vậy ? - Dương lên xe Hiếu về - .... // Lắc đầu // - Không đi xe sao mà về ? - ...... // Chỉ về một chiếc xe màu đen sang trọng gần đó // - Ý Dương là đi xe đó về ?- .... // Gật gật // - Thôi được rồi Em ghé đến xe mình nói nhỏ vào với bạn tài xế bảo bạn về trước đi . Rồi em nắm tay anh đi một mạch về chiếc xe đó . Em và anh vào trong ngồi , tài xế lái đi . Từ lúc lên xe đến giờ em và anh chẳng ai nói với ai câu nào , im lặng đến đáng sợ luôn . Huhu sau bao nhiêu năm gặp lại em và anh chẳng biết nên nói chuyện gì với nhau hết - Tao đói , đi ăn không ? Giọng nói của anh cắt ngang màn đêm tĩnh lặng , em khá bất ngờ vì anh bắt chuyện trước với em . Từ lúc ở trong trường quay đến giờ đây là lần đầu tiên anh mở miệng . Em thì cũng không muốn đâu , kiểu trong người cứ dỗi dỗi cái gì á , nhưng mà em cũng đang đói , nghe đến đồ ăn là cầm lòng không đặng . Thôi thì anh có lòng thì em cũng có dạ , nên em quyết định đi ăn luôn- Có - Phở ? - Chắc chắn rồi Nghe đến phở là em cười tít cả mắt . Lâu lắm rồi anh mới thấy em vui vẻ đến vậy đó . Đúng là đồ háu ăn mà , nhắc đến đồ ăn là mắt sáng rực rỡ lên . Nói thì nói vậy thôi chứ tiền của anh bao em ăn phở bao nhiêu đời mà chẳng được Một lúc sau , chiếc xe dừng lại trước một quán phở nhỏ , em và anh cùng xuống xe , mùi phở thơm lừng bốc lên nồng nặc trong không khí . Aa thơm quá em đói bụng . Nói rồi em chạy lăng xăng lăng xăng vào quán , vỗ vỗ tay vào chiếc bàn gần đó ngụ ý anh mau tới đây . Nhìn em bây giờ giống con nít lắm- Hai cháu ăn gì ? - Dạ cho cháu ......- Cho cháu hai tô phở đầy đủ , 1 tô không nước béo ạ Chưa kịp để em nói anh đã gọi món luôn rồi . Em thật sự bất ngờ đó , anh vẫn còn nhớ sở thích của em . Sở thích của cậu bạn thân cũ này . Tâm trạng em rối bời thật sự những năm qua anh đã đi đâu và làm gì , tại sao ngày đó lại rời đi một cách đột ngột như thế . Rồi 6 năm sau lại quay về để cuộc sống vốn dĩ trầm lặng của em lại 1 lần nữa dậy sóng . Em cứ ngồi đó nhìn anh , anh thì nãy giờ đang bận lau muỗng đũa , lúc ngước lên thì vô tình gặp được ánh mắt của em . Anh không thắc mắc chỉ khẽ mỉm cười , nhẹ giọng hỏi .- Làm sao đấy ?Em giật thót mình , nhận ra từ nãy đến giờ đã thất lễ với anh , em cuối gầm mặt giọng lí nhí xin lỗi . Anh không còn nụ cười dịu dàng ban nãy nữa, hàng chân mày đen đậm kia hơi nhíu lại . Anh không hài lòng với câu xin lỗi của em , sao lại khách sáo , từ trước đến giờ em đâu có như vậy Phở được bưng ra , nóng hôi hổi , cả hai người ai cũng chỉ cắm mặt xuống để ăn , không ai nói năn câu nào . Mỗi người trong lòng đang chen lấn và ngổn ngang một loại cảm xúc khác thường . Nó đều khiến anh và em khó chịu . Thời gian trôi anh đã ăn xong tô phở từ lâu rồi , còn em thì vẫn ngồi nhơi nhơi với nửa tô phở còn lại , miệng thì than ngắn thở dài bảo tô phở này to quá em ăn không hết được - No - Đừng bướng , ăn nãy giờ ăn mới có một chút thôi đó - Nhưng mà Hiếu no gòi , không ăn nổi nữa bể bụng mất - Ăn - Không - Ăn - Không - Đm , Hiếu thích bướng với tao không vậy ? Người thì như que tăm ấy , mới hốc một tí đã bảo no rồi giờ tao hỏi lại CÓ ĂN KHÔNG ? Hiếu nghe anh mắng thì co rúm người lại , mặt ỉu xìu đi , trông thương hết sức ấy . Em dỗi cho mà xem - Ăn thì ăn ... Ủa nhưng mà khoan em nói được tới đây thì ngưng lại , anh với em giờ còn là gì của nhau đâu mà bắt ép . Anh và em đã nghỉ chơi từ cái ngày anh đi rồi , không có dụ mà nối lại tình xưa đâu . Mối quan hệ của anh và em hiện tại chỉ là đồng nghiệp thôi , mà đã là đồng nghiệp thì ở đâu ra cái quyền ép - Tôi với Dương có là gì của nhau đâu mà ép tôi ăn - Không là gì ? không là bạn ? - Đúng chỉ là đồng nghiệp thôi - Cái danh bạn thân 10 mấy năm thì sao ?- Đâu ra , tôi nghỉ chơi với Dương từ lâu rồi - Bạn cũng không , bạn thân cũng không vậy là bạn tình à - NÀY ! Anh nói câu làm em giận hết sức , mặt đỏ tía tai chỉ muốn đi tới vả cho anh mấy phát bỏ ghét , em tức , em tức , em tức , tức tức tức cái gì quan trọng thì nhắc lại 3 lần . Thấy em mặt đỏ , khó chịu quay đi chỗ khác thì anh mới biết kì này mình toi rồi , bé Hiếu nhà anh dỗi rồi - Xin lỗi - Không - Xin lỗi- Không - Vậy thì bây giờ tao phải làm sao để Hiếu hết giận ? - Chừng nào tôi cho Dương làm bạn thân đi - Được ! - ?? - Cho tôi giới thiệu lại nhé , tôi là Trần Đăng Dương 24 tuổi , rất mong bạn Trần Minh Hiếu đây có thể cho tôi kết bạn và trở thành bạn thân của bạn có được không ?- Hả ???? Mọi giận hờn đã được giải quyết , em và anh đã trở thành bạn lại rồi . Đơn giản quá ha ? Chỉ bằng 1 câu nói thôi đó . Buổi tối khuya ngày hôm đó . Có hai người con trai ở trong một quán phở lề đường . Bạn nam lớn hơn thì cứ liên tục thúc giục dỗ ngọt người kia , còn bạn nam nhỏ hơn mặc cho người đối diện có dỗ mình như thế nào thì vẫn cứ nhơi nhơi với tô phở , mặt mày phụng phịu , đáng yêu thật đấy
_________________________________________
Cắt
1600 chữ của tôi đó mấy bà , đau lưng mỏi gối tê tay luôn , mà bé Hiếu nhà ta hơi dễ dãi ha
_________________________________________
Cắt
1600 chữ của tôi đó mấy bà , đau lưng mỏi gối tê tay luôn , mà bé Hiếu nhà ta hơi dễ dãi ha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com