TruyenHHH.com

[DươngGem] Fedamancy

Chương 10: Nỗi sợ

Gemxinhngoaniu

Trước mặt là những món ăn ưa thích của Hùng nhưng cậu không tài nào nuốt trôi nổi, nhiều lúc lại nghĩ đến việc xin phép ra về trước. Hai năm sống tự lập, dù bao nhiêu khó khăn hay người đời phán xét, cậu vẫn kiên cường đến hiện tại nhưng chỉ cần người đó là Dương, bao nhiêu mặt yếu đuối cậu chôn giấu ở một góc trong tim đều bị phơi bày ra hết.

Pháp Kiều: "Mà em nói chứ, anh Dương Domic để tóc này không hợp tí nào. Em bao nuôi dài đi kiểu gì cũng thu hút cả đống fan, đổi gu đổi vận mà ảnh không tin, mai kêu chị tạo mẫu vuốt lên đảm bảo đẹp"

Dương cười nhẹ nhìn sang Kiều: "Anh có bảo không tin Kiều đâu, anh vẫn đang nuôi tóc mà, nghe lời vậy mà cứ nói xấu anh thôi"

"E-em xin phép về trước được không ạ"

Nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực như đang tố cáo cậu, hơi thở nặng nề khiến cơ thể cậu không thể vững nổi. Anh em thấy cậu đứng loạng choạng cũng có hơi hoảng.

Hurrykhang: "Mệt thì về trước nghỉ ngơi đi, gọi quản lý chưa?"

"Anh gọi Doris rồi, em xin phép mọi người"

Không thể ở lâu hơn một giây nào nữa, Hùng cúi đầu chào mọi người rồi cầm túi đi thẳng ra ngoài. Ánh mắt của Dương từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi những biểu hiện khác thường của cậu, anh biết rõ hơn ai hết rằng cậu không phải chỉ là mệt thông thường.

"Em nghĩ em cũng xin phép về trước được không ạ, mai em cũng có job sáng"

Quân AP: "Anh nghĩ cũng muộn rồi, nay tới đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi sớm để hôm tới còn rehearsal nhé"

Ai nấy đều đồng tình rồi chào tạm biệt nhau về hết. Trong lòng Dương không hiểu sao lại có chút sốt ruột, có lẽ vì hình ảnh mệt mỏi khi nãy của Hùng khiến anh bận tâm nhiều đến vậy. Anh lái xe mình chạy theo hướng về nhà Hùng nhưng đến đầu ngõ rồi vẫn chẳng thấy xe Doris hay một chiếc taxi nào.

*Em ấy đi đâu được cơ chứ*

Anh chợt nhớ đến thứ "chiến lợi phẩm" bản thân đã âm thầm lấy trong lúc còn ở nhà chung. Anh mở danh bạ lên mà bấm gọi vào số máy của Doris.

"Alo, cho hỏi ai vậy ạ?"

"Em là Doris đúng không, anh là Dương, Đăng Dương"

"Sao anh lại có số của em? Mà muộn vậy anh gọi có chuyện gì vậy ạ?"

"Anh muốn hỏi Hùng, Hùng về đến nhà chưa vậy?"

"Anh Hùng nói nay đi ké xe anh Quân mà? Em không thấy anh Hùng gọi em gì hết?"

Nghe được câu trả lời anh không biết nên vui hay buồn, khi nãy cậu nói Doris đón là nói dối? Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?

Dương nhìn vào đồng hồ, kim giờ đã qua số 12. Ngoài đường xuất hiện từng cơn gió lạnh, Dương không biết Hùng đã đi đâu hay đang ở đâu nhưng anh biết giờ để cậu một mình thì hoàn toàn không ổn.

Anh lái xe trên dọc đường từ chỗ ăn về nhà cậu nhưng tuyệt nhiên không thể tìm thấy cậu. Giống như cậu đang cố tình trốn để anh không thể tìm thấy cậu. Cho đến 1 giờ sáng, những ánh đèn đường đã bắt đầu tắt dần đi, khi cả thành phố đã dần chìm vào giấc ngủ, chỉ có anh vẫn không ngừng đi tìm một người.

Đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng, không biết anh đã trở về nhà từ bao giờ. Anh nằm vật vờ trên giường, cố nhắm mắt nhưng lại không thành. Chứng mất ngủ của anh vốn đã không ổn định nay lại càng thêm nghiêm trọng. Kí ức trong anh lùa về, cảm giác khó thở khi thức giấc chân thực đến khó tả. Năm ấy, chỉ sau một đêm, anh đã mất cậu hoàn toàn mà không hay biết gì. Người không còn ở bên cạnh, sự trống trải ập đến bất ngờ...

"Hùng! Hoàng Hùng! Em đâu rồi Hùng!"

"Mày bình tĩnh đi Dương!"

"Minh! Hùng, em ấy đâu rồi!"

Hai người thực tập sinh còn lại là Minh và Hoàng, cả hai cũng là người đang cạnh tranh cho suất debut và rất thân với Dương và Hùng. Thời gian tập luyện đã đến, đáng lẽ căn phòng tập nhảy phải có 4 con người nhưng giờ đây chỉ còn lại 3, Dương hớt hải tìm Hùng khắp mọi ngóc ngách của công ty nhưng kết quả vẫn là không thấy.

Minh và Hoàng đều biết chuyện tình của cả hai và cùng thoả thuận sẽ bao che cho họ. Cả Minh và Hoàng đã được công ty thông báo sẽ có người thay thế cho vị trí debut của Hùng, đó là lúc họ biết có chuyện chẳng lành về sự rời đi lặng lẽ này...

"Huỳnh Hoàng Hùng!" - Dương bật dậy trên giường với một tầng mồ hôi ướt đẫm hai vùng thái dương. Tiếng nhạc ở điện thoại đã kéo anh về thực tại, ánh mắt anh đảo khắp căn phòng như thể tìm kiếm điều gì đó. Sau một hồi bình tâm lại anh đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, giấc mơ ấy chân thực như thể nó vừa xảy ra, anh mệt mỏi gục vào thành giường rồi nhìn lên trần nhà. Anh cứ ngẩn ngơ vậy cho đến khi trời sáng.

"Dương ơi, chị báo lịch hôm na- Ôi má ơi!"

Chị Ngân bị doạ cho một phen hú hồn khi bước vào phòng ngủ của Dương.

"Dương? Có chuyện gì vậy? Sao như người mất hồn thế kia?"

"Chị...chị có số của Hùng không.."

"Hùng nào? Hùng Huỳnh á? Chị chỉ có số của trợ lí Hùng thôi, sao vậy?"

"...em ấy bỏ đi trong đêm, em tìm rồi mà không thấy..."

Chị Ngân nhíu mày nhìn Dương, chị lôi máy điện thoại từ trong người ra gọi cho Doris. Nói một hồi thì chị quay qua anh thở dài:

"Hùng về đến nhà rồi, nay rehearsal sớm, chương trình đẩy lịch lên để kịp lịch đóng máy, Doris đón em ấy đến trường quay rồi"

Vừa nghe dứt câu, Dương liền đổ gục cả người xuống giường. Chị Ngân giật thót tim trước hành động ấy của anh nhưng sau cũng lại kệ rồi đi tìm đồ ăn sáng cho hai chị em.

Đến giờ rehearsal cho round đầu, các anh trai cũng không dám trễ lịch quay, tầm 9 giờ tối đã có mặt đông đủ. Bước chân vào phòng chờ, Dương vội vàng tìm kiếm bóng hình cậu nhưng giữa các anh trai đang bàn tán xôn xao, anh lại không tìm thấy được người anh muốn thấy nhất lúc này.

Dương Domic: "Anh Jsol, Anh thấy Hùng Huỳnh đâu không?"

Jsol: "Hùng á hả? Anh chưa thấy, chắc đi với hội Khang á"

Dương Domic: "Em hỏi anh Thành thấy bảo đến đủ rồi"

Jsol: "Vậy chắc phòng thay đồ hay gì rồi, mà anh tưởng hai đứa hạn chế gặp nhau? Sao lại tìm Hùng làm gì?"

Dương Domic: "Anh Jsol...em sợ..."

Chưa nói hết câu Dương gục cả người vào Jsol, Jsol thấp nên nên không kịp đỡ Dương. Anh hoảng loạn gọi trợ lí khiêng Dương phụ mình vào phòng nghỉ. Vừa vào đến phòng Jsol liền lên tiếng trách móc.

"Anh nể mày thật đấy, làm gì cả người bị như thế kia"

"Em...em ngủ không đủ giấc nên hơi oải"

"Haizz, rồi làm sao, em với thằng Hùng sao vậy?"

"...Em không biết nữa...chỉ là tự dưng em sợ...sau cái lần Hùng bỏ đi đột ngột ấy, em sợ Hùng lần nữa lại rời đi và bỏ em lại..."

Nhìn sự mệt mỏi trên gương mặt Dương, anh cũng chỉ biết động viên an ủi thằng nhỏ vài lời, dù chẳng biết đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng chuyện của tụi nó vẫn nên để tụi nó tự giải quyết. Trong lòng anh cũng đoán được phần nào nỗi ám ảnh của Dương. Anh để lại Dương trong phòng bình tâm trước còn bản thân thì ra ngoài chuẩn bị bài với anh em. Ra đến sảnh phòng chờ thì thấy Hùng Huỳnh đang tươi cười nói chuyện với Khang và anh Vũ Thịnh.

"Hùng Huỳnh!"

"A, anh Jsol, tui tìm anh nãy giờ, trời ơii, Hiếu gọi anh á"

"Em..."

"Em sao ạ?"

"Em không..."

"Hửm?"

"À thôi, anh qua với Hiếu trước"

"Dạ"

Biểu cảm và trạng thái của Hùng trái ngược hoàn toàn với Dương, trông cậu sức sống tràn trề và cực kì năng lượng, không những vậy cậu còn rất hăng hái đi nói chuyện với anh em. Jsol ngơ ngác với hàng ngàn dấu hỏi chấm hiện lên trong đầu, rốt cuộc hai đứa này là sao?

Thời gian ghi hình đã đến, các anh trai tập trung đầy đủ ở phòng chờ. Dương khi nhìn thấy Hùng Huỳnh suýt không kiềm được mà chạy đến hỏi cậu rằng tối qua cậu đã ở đâu, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của cậu với các anh trai, anh lại không nỡ phá hỏng bầu không khí ấy.

Các team đầu tiên sẽ diễn là Catch Me If You Can, Hít Drama, Love Sand và Thi Sĩ. Những người còn lại phải react các màn biểu diễn ấy nên cũng không hoạt động riêng được là bao. Đạo diễn đứng bên trong rất để ý Dương Domic và Hùng Huỳnh, ban đầu còn tính khai thác cặp đồng môn này nhưng bỗng nhiên hôm nay lại lạnh lẽo đến lạ thường. Anh đầu sông em cuối sông, thêm cả việc lướt qua nhau như người dưng khiến máy quay không thể ghi hình lại được.

Dương thẫn thờ ngồi ở trên nhìn xuống, anh thắc mắc về biểu hiện lạ lùng của Hùng. Rõ ràng tối qua và tối nay là hai trạng thái hoàn toàn đối lập nhau, nụ cười của Hùng từ khi ghi hình đến giờ đều chưa từng mất đi một giây nào. Anh thật sự rất muốn hỏi về chuyện tối qua nhưng lại không có dũng khí bước qua rào cản "người cũ". Pháp Kiều ngồi lướt điện thoại bên cạnh thấy người anh của mình đờ đẫn liền lay lay anh kéo anh về thực tại.

Pháp Kiều: "Anh buồn ngủ hả?"

Dương Domic: "Anh không, em cứ nghịch điện thoại đi"

Pháp Kiều: "Đang nghỉ ngơi nên anh cứ ngủ thoải mái đi, khi nào quay thì em gọi"

Sẵn mệt trong người, Dương cũng không nói gì thêm mà nằm dài ra ghế sofa chợp mắt vài phút. Anh có lẽ sẽ rất tiếc nếu biết khi anh say giấc ngủ ngắn này thì Hùng đã quay lại nhìn anh. Jsol ngồi cạnh Anh Tú Voi chứng kiến một màn này chẳng biết nói gì hơn ngoài cười.

*Rõ là thương nhau muốn chết nhưng cứ phải quằn nhau mới được hả hai đứa. Đứa nào đứa nấy đều chẳng dám công khai nhìn đối phương, nghĩ mà hài, cứ như vợ chồng mới cưới không bằng*

Anh Tú: "Nghĩ cái gì mà cười tủm tỉm vậy?"

Jsol: "Thấy gà bông dễ thương"

Kết thúc round 1, các anh trai đứng trong phòng chờ đợi kết quả bình chọn đầu tiên. Theo lời anh Thành nói thì top 1 và top 2 không chênh lệch là bao, điều này khiến cả team Hiếu đứng trong lo sợ, chỉ cần intop 1 hoặc 2 thì cả bọn sẽ vào hết nên kết quả này cực kì ảnh hưởng đến xếp hạng của team.

Trấn Thành: "Thưa các anh trai, bây giờ tôi chạm vào đội nào thì đội đấy là hạng 1 của round đấu vừa qua"

Anh Thành lướt qua từng đội như một cơn gió nhẹ, sát thương tuy không nhiều nhưng đội nào đội nấy đều thấp thỏm không yên. Trấn Thành lướt nhẹ qua đội Issac:

Isaac: "Đội em hả?"

Trấn Thành: "Chưa" - Anh lại chậm rãi tiến đến sau đội Negav.

Dương Domic: "Aaaa"

Trấn Thành: "Chưa cái thằng này"

Và...

*Bộp*

Hiếu Thứ Hai: "Yeeeee"

Jsol: "Húuuu"

Trấn Thành: "Chúc mừng Love Sand có tổng số vote cao nhất của round 1!"

Team Hiếu ôm nhau ăn mừng không kìm được mà náo động cả phòng chờ. Dương có hơi hụt hẫng nhẹ nhưng nhìn thấy Hùng cười nhiều như vậy anh cũng có chút vui lây.

Trấn Thành: "Vậy xin mời các anh trai còn lại hãy chuẩn bị để tiếp tục đi round 2. Như tôi đã nói thì điểm top 1 và top 2 không chênh nhau là mấy, vậy nên việc lật ngược tình thế là hoàn toàn có thể nha!"

Hùng Huỳnh: "Ba Ngân diễn tốt nhaa"

Thái Ngân: "Anh đi nha mình"

Quang Trung: "Biến lẹ dùm"

Hùng Huỳnh: "Doo cẩn thận tay còn đau đó nha"

Hải Đăng Doo: "Yên tâm, oke hết ạ"

Màn trình diễn đầu tiên là của You had me at hello với bộ concept không thể nào hường phấn hơn. Kết thúc màn trình diễn của team Issac chính là bài Hào Quang. Ba người được cho là có thể biến Hào Quang thành hit lật ngược tình thế, khán giả ai nấy đều hô hào tên Rhyder, hú hét với chiếc tà xanh biếc của chị Kiều và bất ngờ với giao diện mới của Dương Domic.

Mái tóc của Dương lúc này đã nuôi dài ra hơn một chút, vuốt chút keo tạo kiểu xà xuống tràn một đoạn nhỏ. Cộng thêm chiều cao nổi bật, Dương đứng trên sân khấu có một "Hào Quang" thực thụ cho riêng mình.

Isaac: "Chẹp, thằng bé Dương Domic nó khác quá, trông đẹp trai hẳn ra"

Song Luân: "Hôm bữa nó còn hỏi em tư vấn kiểu tóc mà, đúng là phong ấn nhan sắc thằng nhỏ"

Thái Ngân: "Sao nó đã đẹp mà nó còn cao vậy, mấy đứa cao zậy sau này né né tui ra giùm"

Gin Tuấn Kiệt: "Anh ghen tỵ phải hông"

Hùng Huỳnh: "..."

Tiếng nhạc cất lên, chất giọng trầm của Kiều dẫn thính giả vào từng nốt nhạc, thanh âm nhẹ nhàng và sâu lắng. Quán quân The Voice Kid - Quang Anh thì khỏi nói, vừa cất giọng lên các anh trai khen ngợi không ngớt. Một màu giọng đặc trưng nhưng không hề khó nghe khi lên nốt cao và khả năng xử lý các đoạn chuyển giao mượt không thể chê vào đâu được.

Có lẽ vì quá tham vọng

....

Không thấy vui trong lòng

Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng

Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son

Chỉ tại anh chẳng thể nắm tay em, giữ tay em, níu tay em

Lâu hơn một chút

Để anh ổn định cảm xúc

Có lẽ đến lúc chấm dứt, kết thúc thật rồi

Ký ức lại triệu hồi nỗi đau...

Ali Hoàng Dương: "Hay quá vậy"

Captain: "Bài này hit rồi"

Jsol: "Khà khà trông cái nét diễn sâu kìa"

Hurrykhang: "Lyrics thấm quá"

Anh trai nào cũng tỏ ra vô cùng thích thú, cảm thán về ba cái đầu produce sửa lại demo khác bọt hẳn, đưa bài lên một tầm cao mới luôn. Hùng Huỳnh giữ nguyên một cảm xúc xuyên suốt đoạn của Dương, không phải cậu không nghe mà ngược lại, cậu còn nghe rất chăm chú. Khó trách được rằng câu chuyện của cậu và anh nó quá giống lời bài hát, cảm giác như anh đang muốn mượn lời ca để nói ra điều anh không thể nói bấy lâu nay.

Chuyện của cả hai không quá gần với bài hát nhưng cảm xúc ấy thì lại là thật, từ tận đáy lòng, từ lời chia tay vội vàng, chẳng có điều gì được công khai, giấu tất cả điều đó ở "góc tối" căn phòng. Hùng không rời mắt khỏi màn hình dù chỉ một giây, cậu cảm thấy như anh và cậu đang ở rất gần nhau chứ không phải cách nhau qua một cái màn hình như vậy.

Cho đến khi ánh đèn sân khấu tắt hết, khán gải vẫn chìm đắm trong bài hát mà không thể nào thoát ra được.

Khi Dương trở lại phòng chung thì team của Hùng đã chuẩn bị lên diễn. Anh vẫn còn bồi hồi cảm xúc từ ban nãy, cũng có thể do quá nhập tâm nên mới vậy. Nhìn trên màn hình, anh đã thấy ngay một chàng trai khoác lên mình bộ đồ đỏ phong thuỷ mà cậu vẫn thường nhắc đến từ ngày xa với anh.

Đúng team, đúng tủ, thế mạnh performance của Hùng Huỳnh được phơi bày ra hoàn toàn, từng động tác, biểu cảm và xử lí sân khấu đều làm rúng động người xem. Một team hội tủ đủ hát, nhảy, rap thì chỉ có đỉnh nóc kịch trần thôi.

Trấn Thành: "Đỉnh không quý vị? Team gì mà nó nhảy đẹp, hát hay, rap đỉnh không quý vị ơi. Tui là tui mê nhất cái màn đấu bò ban nãy nha, trời ơi nó hút gì đâu á. Làm lại được không mấy đứa"

Hùng Huỳnh: "Oke luôn ạ"

Chiều lòng khán giả, cả ba tái hiện lại màn đấu bò ngay trên sân khấu. Có thể do dùng sức hơi quá nên Hùng gần như thở rất khó khăn, Dương ở sau cánh gà có chút nhíu mày khi thấy biểu hiện khó thở đó của Hùng. Vì "Đầu Đội Sừng" là tiết mục cuối, sau đó các anh em sẽ ra để công bố kết quả nên các anh trai đợi sau cánh gà thay vì ở phòng chung.

Trấn Thành: "Team này nó hay gì đâu á, bây giờ kêu gọi vote nhé, mình có chiều lòng khán giả thêm cái đoạn nhảy cuối cuối được không, anh là anh thấy Hurrykhang và Quân AP nhảu rất sung luôn"

Dù đã thấm mệt nhưng khán giả vẫn là trên hết, kết thúc màn break dance, Hùng cảm nhận được chân của mình đang run rẩy không thể đứng vững nỗi, hai đầu gối mỏi nhừ đến mức muốn khuỵu xuống. Cậu đã cố gắng dùng sức để đứng thẳng dậy nhưng...

"Hùng!"
































Hơi dài xíuuu
Công thức cũ hêhheheh
Vote + Cmt= Ra chap nhanh hơnnnn
Cả nhà ngủ ngonnnn🫰mãi iu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com