TruyenHHH.com

Duongdoo Mat Nao Xanh Hon

có một trần đăng dương luôn bảo thủ và đầy thô kệch nhưng luôn yêu em, kể cả khi không thể.

có một đỗ hải đăng luôn bạo lực và đầy khó hiểu nhưng luôn bên gã, kể cả khi không cần.

nhưng, cũng có một đăng dương và một hải đăng có cái tôi quá cao để hạ xuống, để tỏ bày những rung động của bản thân.

cũng chẳng sao, cứ vờn qua vờn lại như vậy người ta mới biết là mình yêu nhau.

﹏﹏﹏

phố thị chuyển mình theo nhịp sống hối hả, cũng chuẩn bị nghênh đón tiết trời nóng bức, oi ả của mùa hạ. loanh quanh trên những nẻo đường thân thuộc, gió lộng nối theo gót chân lê thê, nhất thời khiến người ta suy ngẫm rất nhiều bởi sự đổi thay của thời gian, quá âm thầm, cũng quá vắng lặng.

“dương.”

“ơi.”

gã quay đầu lại nhìn em, đôi bàn tay thô ráp khẽ nắm lấy, bảo bọc những vệt nắng vụn vỡ trăm mảnh hòa lên bờ vai của người thiếu niên, chậm rãi phác họa lên những năm tháng tuổi trẻ vô tư, ngông nghênh sống theo ý mình, không một khung son – không một tiêu chuẩn.

“hôm qua tớ được một đàn em khối dưới làm quen đó, cô bé dễ thương lắm.”

em nắm chặt lấy bàn tay gã khổng lồ, mỉm cười, hướng về phía gã. có lẽ chưa ai từng nói mắt em rất đẹp, nó tình lắm, cũng trong veo như suối nguồn.

“vậy à?”

đăng dương không thích em nói vậy, gã ghét việc em tiếp xúc với người khác, gã ghét việc em làm thân với người khác. hoặc, miễn không phải là gã thì đăng dương đều rất ghen ghét.

nhưng, đăng dương không có quyền hạn để cấm cản hải đăng của gã, đấy mới chính là điều khiến gã trai phải phát điên lên.

“ừm, em ấy cũng rất xinh, học cũng giỏi lắm đó. tớ ngưỡng mộ em ấy cực kì.”

đăng dương bật cười, gã to lớn choàng đôi tay qua ôm lấy eo thon của em. khuôn mặt điển trai dụi vào hõm cổ trắng của em. giọng của gã trầm khàn, dai dẳng vang trong tâm trí em.

“em ấy của cưng có tốt như tao không, hửm?”

“đùa, so sánh khập khiễng, dĩ nhiên là cậu tốt hơn rồi.”

đăng dương cảm thấy hài lòng với câu trả lời này của em. dù gã biết rằng hiển nhiên em sẽ luôn trả lời là gã. bởi gã là ưu tiên, không phải lựa chọn của em.

vì nếu là lựa chọn em đã có hàng vạn điều ngoài kia.

“rồi giờ ông buông tôi ra cái, đã nóng nực còn ôm với ấp.”

“èo, người ta hâm nóng tình cảm thôi mà em cũng nói.”

“hâm hấp thì có, cậu đã thấy hai thằng con trai nào ôm nhau giữa cái nắng chang chang gần bốn mươi độ chưa?”

“có mà, tao và em này.”

được rồi, hải đăng không muốn tranh cãi với người ngu, nó như lăng mạ trí óc minh mẫn của em vậy, đặc biệt là người ngu mang tên trần đăng dương.

nhiều cái em thấy gã bất bình thường thật sự.

thế mà vẫn yêu cho được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com