006 : Em Dương ngoan
- Dương, không có liếc anh HùngHứ Em bé nào đó hứ một tiếng rõ to rồi úp hẳn mặt vào bụng 6 múi của Hải Đăng. Em còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cái tên đầu đỏ đầu đen phía sau mình. Thế mà Hùng Huỳnh còn chẳng ngại mà vẫn tiếp tục đưa tay chọt vô eo em. Này này, làm nữa là em dỗi tiếp nhé. Người gì đẹp trai mà tệ hết sức.Hải Đăng nhìn em bé nhỏ đang úp mặt vào bụng mình mà bất lực. Đây là trò chơi trẻ con gì đây hả? À, em vẫn đang là trẻ con mà nhỉ?Nhưng có vẻ Dương cũng rất thích bụng 6 múi nha. Từ lúc em úp mặt vào đến giờ thì bàn tay nhỏ cũng nghịch ngợm mà đụng tới đụng lui nãy giờ. Xem ra bụng 6 múi có sức hút thật, dù là trẻ nhỏ hay người lớn. Quay lại vấn đề làm bé Dương bĩu môi dỗi Hùng Huỳnh nãy giờ. Chả là nay em được anh Hải Đăng dẫn đi chơi, còn được hứa hẹn là đi đạp vịt rồi. Thế mà tự nhiên đâu ra anh đẹp trai Hùng Huỳnh thắng xe cái két lại rồi bắt em với Hải Đăng chui vô phòng tập nhảy. Rồi xong, mất buổi đi đạp vịt rồi. Nhưng nãy còn có anh đầu trọc màu trắng hay chu môi nữa. Nhưng mà ảnh về với anh Khang rồi. Lại chẳng ai chơi với Dương. Chán chết- Dương dỗi anh à?- Hông thèm- Dương ơi, Dương dỗi anh Hùng hả?- Hông thèm- Anh mua kem cho Dương nhé?- HôngHùng Huỳnh nhìn cái cục bông nhỏ đang nũng nịu kia bất lực vô cùng. Thôi nào, cũng không cố ý mà. Chỉ là gấp quá nên mới thế thôi, vậy mà ai đó cứ dỗi mãi. Ây da....- Dương ơi?Nghe Hải Đăng gọi, Dương he hé đôi mắt của mình lên. Nghiêng mặt sang rồi nhìn anh, Hải Đăng buồn cười với kiểu trẻ con này của em nhưng vẫn cố không cười. Việc cần thiết bây giờ là dỗ dành em bé mà. Đăng bế Dương lên, lấy trong túi ra một hộp sữa rồi nhét vào tay em. Đưa bàn tay nhẹ nhàng vào mái tóc mềm của em rồi mới khe khẽ nói. - Dương ơi, Dương giận anh hả? Lắc đầu- Vậy Dương giận anh Hùng hửm? Im lặng- Dương giận vì anh Hùng kéo anh đi làm việc nên anh không đi chơi được với Dương đúng không nào?Im lặng- Hôm nay anh thất hứa với Dương, anh xin lỗi nhéIm lặng- Nhưng mà bây giờ anh bận việc rồi, anh không thể đi với em được. Nên anh bù đắp cho em sau được không nào? Gật đầu- Vậy Dương có tha lỗi cho anh Hùng được không? - .... - Dương không giận anh, nhưng sao lại giận anh Hùng?- Là tại anh Hùng mà....- Tại anh Hùng kéo anh đi nên anh mới bận hửm? Gật đầu- Dương không giận anh nhưng giận anh Hùng nên giờ anh Đăng để anh Hùng xin lỗi em nhé? - ... Hải Đăng đưa em qua cho Hùng Huỳnh, Hùng đón em rồi để em vào lòng mình. Dương cắn chặt ống hút, không có ý định ngẩng đầu lên nhìn. Mọi lần em khen anh Hùng đẹp trai nhưng giờ em chả thèm khen nữa. Thấy ghét...- Dương giận anh lắm không nè? - Không thèm...- Vậy sao Dương không nhìn anh? - Xấu- Hửm? Mọi lần khen anh đẹp mà, nay lại chê anh xấu rồi- .... - Sao nào?- Xấu tính- à...là do anh khiến em không đi đạp vịt với Đăng được đúng không? - ....- Anh xin lỗi mà, nhưng mà anh cũng bất đắc dĩ thôi. Anh mượn anh Đăng cho công việc chút rồi anh trả anh Đăng để em đi chơi nhé? - Thật không?- Thật mà, anh cũng sẽ đi với em luôn được không nào? Gật đầu - Vậy Dương không giận anh nữa nhé? Gật đầu- Hứa nhé?Gật đầu- Dương còn thấy anh xấu không? Lắc đầu- Giỏi quá, vậy Dương chờ anh với Đăng chút nha - Dạ, mọi người nhanh không? - Chút xíu thui à, nên chờ bọn anh nha- Dạ, vậy em chờDỗ được bé Đăng Dương là tốt rồi. Dương tự đi qua một góc trong phòng tập, cầm theo chiếc xe đồ chơi mà anh Khang mua cho rồi ngồi chơi một mình trong lúc hai người kia bắt đầu tập nhảy.Bé Dương ngoan, tự ngồi chơi một mình lại còn không quấy rối các anh. Chỉ ngồi lặng lẽ chơi xe đồ chơi để chờ 2 người nào đó tập xong rồi dẫn em đi đạp vịt. Nhưng cũng hơi lâu rồi, em cũng bắt đầu bĩu môi nhưng vẫn không nói gì. Vẫn im lặng không làm phiền mọi người làm việc.Dương nằm xuống sàn, lấy tay đẩy chiếc xe qua lại. Lại còn vờ giả tiếng động của xe "uỳnh uỳnh". Bé ngoan biết nghe lời, không phá các anh làm việc. Nhưng mà bé ngoan này bị thất hứa rồi. Lúc Hùng Huỳnh và Hải Đăng tắt nhạc. Quay lại nhìn em thì đã thấy em ngủ mất. Trên tay vẫn còn cầm chặt chiếc xe, nằm gọn vào một góc nhỏ để không làm phiền đến ai. Bé nhỏ ngoan biết mình không được đi chơi cũng chỉ dỗi chút. Cũng không làm phiền hay hối thúc các anh dẫn mình di chơi như lời đã hứa. Chỉ là em biết em không nên phiền mọi người làm việc, chỉ tự chơi một mình rồi lăn ra ngủ vì mệt thôi. Cạch- Hửm? Nay hai đứa bên này hả? - Anh đi tập hả? - Ừ, sao Dương lại nằm đấy thế? - À...Hùng Huỳnh và Hải Đăng không biết nên đáp lời vị anh lớn - Song Luân thế nào cho đúng. Bọn họ hứa hẹn với em rồi lại thất hứa, để em tự chơi một mình đến mức ngủ quên luôn. Vậy em cũng chẳng hối thúc bọn họ hay mè nheo thì càng khiến cả hai tội lỗi hơn. - À, anh bảo Hiếu qua đón Dương nhé. Thằng bé vừa hỏi Dương ở đâu đấy-...Cũng trễ thật rồi nhỉ... Giờ nãy cũng còn con vịt nào đạp đâu ha...?Lúc Hiếu đến Dương vẫn còn đang say giấc, Đăng liền nhẹ nhàng gọi em dậy. Dương mơ mơ màng màng tỉnh thức, nhìn thấy Hiếu trước mặt liền dang tay ra đòi bế. Hiếu cười với em rồi bế em lên. Dương dụi mắt vào vai Hiếu rồi mới tỉnh ngủ dần. Em tỉnh ngủ, lấy lại tỉnh táo rồi còn vỗ vỗ vô vai Hiếu để báo hiệu rằng em đã tỉnh. - Dương tỉnh rồi hả em?- Dạaaaa- Được rồi, chào anh Đăng với anh Hùng và anh Luân đi rồi về nha- Dạaa- Chào mấy anh, Dương về ạ- Chào Dương nha, bữa nào anh qua chơi với Dương nha- Dạ- Được rồi, em đưa Dương về trước nhé. Nay cảm ơn Đăng với Hùng đã chăm Dương nhé- À dạ- Nay Dương đi đạp vịt vui không nào?- Dạ vuiii, nay Dương được đạp con vịt màu đỏ nữa- Thế hả? Được rồi, cảm ơn hai anh lần cuối đi rồi mình về nhé?- Dạaaaa- Bái bai mấy anh nha, cảm ơn hai anh đã chơi với Dương ạEm ơi....Hùng với Đăng đứng nhìn bóng dáng Hiếu với Dương xa dần. Được rồi, không thể chối khi cả hai người đang cảm thấy tội lỗi vô cùng. Vừa không đưa được em đi chơi, vừa bỏ em một mình. Cuối cùng em lại nói dối rằng mình đi chơi vui lắm. Em ơi, làm gì có con vịt nào màu đỏ hả em?Thứ màu đỏ duy nhất là chiếc xe đồ chơi mà em tự chơi một mình mà thôi. Một lời nói dối vui vẻ nhưng mà làm người khác nghẹn ngào vô cùng. Trái tim của Hùng Huỳnh và Hải Đăng chính thức tan vỡ sau lời nói của em. Áy náy...cóTội lỗi ... cóThất hứa...cóVậy mà em hiểu chuyện, em vẫn vui vẻ tự chơi một mình không phiền các anh. Vẫn hiểu chuyện bảo mình được đi chơi. Nhưng mà đau quá em ơi. Giờ thì mới thật sự thấy dù Dương bé hay Dương lớn, em vẫn có tính cách hết mình vì người khác. Mãi không thay đổi được việc em chỉ nghĩ đến người khác trước mà không hề quan tâm mình đã thế nào, có cảm xúc gì và trải qua thế nào....._____- Dương ơiưmmmmmm.... khò....- Dương à, dậy đi nào, anh Hùng với anh Đăng đến chơi với em nèDương dụi mặt vào gối, có vẻ còn chưa muốn dậy khi em kéo cả chăn qua đầu mình rồi tiếp tục ngủ tiếp. An cười bất lực, vỗ mông em vài cái để kêu em dậy nhưng có vẻ bé con nào đó vẫn không hề muốn thức giấc. Đăng xoa đầu em, nghịch tóc em vài cái rồi tiếp tục dỗ dành em thức giấc. Xem nào, bé ngoan đã có dấu hiệu tỉnh giấc rồi. Em bắt đầu chớp chớp mắt tỉnh dần. Đăng đưa tay che mắt em đụng phải ánh đèn, chờ đến lúc em tỉnh hoàn toàn rồi mới bỏ ra. Có lẽ bạn không biết, nhưng mà bình thường Dương ngơ 1 thì lúc mới ngủ dậy thì ngơ 100.Mặt em mơ màng nhìn ba người đứng trước mặt mình, ngồi dậy chớp chớp mắt rồi lại nằm xuống vùi thẳng mặt vào gối. Xem ra bé ngoan này chưa muốn tỉnh giấc cho lắm rồi. - Dương ơi, anh đến chơi với Dương này- Ừm...ừm- Dương có muốn đi đạp vịt không nào?Mở mắt rồi. Dương mở to mắt, xoay hẳn người lại để nhìn ba anh lớn. Cái vẻ mặt đầy mong chờ của em đáng yêu quá đi mất.- Thiệt hả?- Thiệt, nay không chỉ có anh với anh Hùng mà còn có anh An với anh Nicky nữa- Thiệt hông?- Thiệt, nay bọn anh đưa em đi khu vui chơi luôn nhaDương ngồi bật dậy, đứng lên ôm má Hải Đăng rồi hôn một cái chụt thật to vào má. Hải Đăng có chút sững sờ khi em làm thế. Nhưng cũng muốn em làm thêm cái nữa. - Anh Đăng là số 1 - Được rồi, mau thay đồ rồi bọn anh dẫn đi nha- DạaaaaaĐăng Dương nhảy cái bộp xuống giường, bộ đồ con vịt em đang mặc cũng dần trở nên nhăn vì sự nhảy nhót của em. Đăng Dương ngậm bàn chải đánh răng rồi ló đầu ra ngoài nhìn các anh lớn. La lớn lên hết cỡ- Em yêu các anh nhấtCó một bé Dương đơn giản đến lạ, không cần lời xin lỗi cũng chẳng cần ai đến nói lời ngọt ngào. Chỉ đơn giản là một bé ngoan vui vẻ vì những điều nhỏ. Bé Dương ngoan nhất và xứng đáng được yêu hơn bất cứ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com