TruyenHHH.com

Duong Tra Nam Xuyen Viet Thanh Phu Lang

Chương 7: Mua sắm sửa soạn

Sáng ngày hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, Địch Nguyên đã bị Vệ Tử Kỳ gọi tỉnh, mơ mơ màng màng rửa mặt chải đầu, thay đổi quần áo, sau đó bị nhét vào thùng xe trâu cùng với hai hài tử Đằng Đằng và Điềm Điềm rõ ràng vẫn còn đang ngái ngủ.

Từ thôn Trúc Lâm đến trấn Hoàng Nham đi bộ phải mất gần hai canh giờ, cũng may Vệ Tử Kỳ không quá thiếu bạc, tất nhiên sẽ không ngược đãi bản thân cùng gia đình, hắn thuê một chiếc xe trâu của người trong thôn, để tân phu lang cùng hai tiểu hài tử ngồi thoải mái trong thùng xe, còn mình thì vắt vẻo phía trước điều khiển phương hướng, khoảng giờ Dần, cả nhà bốn người bắt đầu xuất phát.

Vừa hết con đường mòn, Vệ Tử Kỳ nhác thấy bóng lưng của La thẩm đang tất tả gánh rau bước đi phăm phăm phía trước. Vệ Tử Kỳ kéo sợi dây dắt mũi con trâu, cho xe đi chậm lại một chút, lúc tới gần thì kêu lên hai tiếng "La thẩm!"

La thẩm mặc váy vải đen, áo nâu bạc màu, hai bên vai là hai gánh rau to sụ, trông có vẻ rất nặng bởi hai đầu đòn gánh đều trĩu sâu xuống, nghe tiếng Vệ Tử Kỳ gọi, bà liền đứng lại bên vệ đường, quay đầu nhìn qua.

"Lần này ngươi săn được con mồi to lắm hay sao mà phải thuê cả xe trâu chở lên trấn vậy?" La thẩm vừa hỏi vừa không nhịn được tò mò, nương theo ánh đèn dầu tù mù treo phía trước thùng xe mà ngó dáo dác vào bên trong.


"Không phải, chỉ là cần mua sắm một ít vật dụng gia đình nên mới thuê tạm một chiếc cho tiện đi lại" Vệ Tử Kỳ không mặn không nhạt, nói "Nếu La thẩm không chê, lên xe đi cùng cả nhà chúng ta"

La thẩm nghe xong câu này, mừng húm trong lòng, bởi lo sợ Vệ Tử Kỳ đổi ý cho nên bà liền khẩn cấp treo hết mấy gánh rau vào hai bên thùng xe rồi nhanh nhẹn chui vào trong với mấy người Địch Nguyên.

Chỗ ngồi bị thu hẹp lại khiến cho Địch Nguyên khó chịu, bất mãn lầu bầu mấy tiếng, uốn uốn éo éo chỉnh lại tư thế rồi gục đầu vào thành gỗ của thùng xe, tiếp tục gà gật, thỉnh thoảng y còn ngáy lên nho nhỏ.

Đằng Đằng cùng Điềm Điềm thì trực tiếp nằm thẳng lên sàn của thùng xe, hiện tại là cuối xuân đầu hạ, thời tiết ấm áp, hai đứa trẻ chỉ quấn qua một tấm chăn mỏng cũng không sợ lạnh.

La thẩm dịch mông về phía Vệ Tử Kỳ một chút, chừa ra một khoảng trống kha khá để hai tiểu hài tử có thể nằm ngủ thoải mái, còn bà thì dựa vào phía đầu của thùng xe, cùng Vệ Tử Kỳ lắc lư nói chuyện phiếm.

À, thật ra chỉ có mỗi La thẩm tự lải nhải một mình, Vệ Tử Kỳ đôi lúc ậm ừ vài tiếng phụ họa cho có mà thôi.


Xe trâu năm người một đường thuận lợi thẳng tiến, có cái miệng thiên ứng vạn hóa của La thẩm tọa trấn, rốt cuộc không có thêm ai đi nhờ xe trâu của Vệ Tử Kỳ, ước chừng đến giữa giờ Mão, bọn họ cũng vừa chạm ngõ tiểu trấn Hoàng Nham.

Thả La thẩm xuống đầu chợ rau xong Vệ Tử Kỳ mới đánh thức Địch Nguyên cùng hai tiểu hài tử dậy.

"Ưm... đã tới rồi sao?" Địch Nguyên thò đầu ra khỏi thùng xe, mơ hồ nhìn ngó xung quanh, nhịn không được trợn tròn hai mắt, hô lên một tiếng.

Cái không khí cổ đại vi diệu này là sao?!

Trên phố nhộn nhịp người qua kẻ lại, hai bên đường nhà cửa, hàng quán san sát, tuy rằng trong mắt Địch Nguyên vẫn là cái dáng vẻ nghèo nàn, lạc hậu thế nhưng so với sơn thôn Trúc Lâm quạnh quẽ, tiểu trấn Hoàng Nham này hấp dẫn ăn đứt là cái chắc.

Từ lúc xuyên việt tới nay, Địch Nguyên chỉ quanh quẩn trong khu nhà của Vệ Tử Kỳ, một lần đến nhà La thẩm, một lần đến nhà của Khâu trưởng thôn, tuy thôn Trúc Lâm nhân khẩu không ít, thế nhưng cái bầu không khí hoạt động không ngừng của nơi đây mới chân chính tác động đến y.


Vững vàng đặt chân xuống đất, hít vào một hơi thật sâu căng chặt lồng ngực, Địch Nguyên cố nén tâm trạng cực kỳ hào hứng của mình lại, quay sang nói với Vệ Tử Kỳ "Chúng ta đi ăn sáng trước rồi hẵng dạo phố sắm sửa"

"Được, ngươi muốn ăn gì?" Vê Tử Kỳ cũng quay sang nhìn y, hỏi.

Trầm ngâm một khắc, Địch Nguyên mạnh mẽ quyết định "Ăn mì đi!"

Từ hồi xuyên qua tới giờ, y chưa nếm qua món mì nào hết, hiện tại hồi tưởng lại mỹ vị của kiếp trước, y có chút thèm thuồng, không biết mì sợi ở đây có ngon hay không.

"Được" Vệ Tử Kỳ cũng rất sảng khoái đáp ứng.

Cột trâu vào một gốc cây bên đường, Vệ Tử Kỳ mang theo Địch Nguyên cùng hai hài tử bước vào một quán mì gần đó.

Tùy tiện tìm một bàn trống ngồi vào, không đợi Vệ Tử Kỳ lên tiếng, Địch Nguyên đã cao giọng hét lên "Tiểu nhị, cho một tô mì thịt sườn"

Địch Nguyên vừa dứt lời, liền có cảm giác thực khách ngồi ở mấy bàn xung quanh đồng loạt nhìn chằm chằm về phía y.

Bộ y nói cái gì sai à?

Không phải trong phim cũng đều nói thế hay sao?

Nghĩ như vậy, Địch Nguyên liền tức giận trừng mắt với đám người kia, hung hăng đáp trả "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Hừ hừ, còn nhìn nữa xem lão tử có móc mắt bọn ngươi ra hay không!


"Nếu ngươi muốn ăn mì thịt sườn thì để ta gọi cho" Vệ Tử Kỳ rót cho mỗi người một chung trà nóng, nhẹ nhàng nói.

Địch Nguyên bị chuyện vừa rồi làm cho mất hứng, hờ hững buông một câu "Tùy ngươi"

Trong lúc Vệ Tử Kỳ quay sang hỏi hai hài tử muốn ăn mì gì thì khỏa kế của tiệm đã lăng xăng chạy lại, cười tủm tỉm, đứng đợi bên cạnh.

Địch Nguyên lạnh lùng thảy cho gã một ánh mắt sắc lẻm như phóng dao, hừ mũi một cái, xoay đầu nhìn ra đường.

Đừng hỏi tại sao y không dùng ký ức của Lục Phụng Nguyên mà điều chỉnh hành vi của mình nhá, chắc chắn y sẽ khinh thường mà sỉ vả vào mặt "Ngươi thích thì lấy mà dùng đi!"

Đã mấy lần Địch Nguyên cố gắng thử ngụp lặn trong mớ ký ức đó, lần nào chui ra cũng nhức muốn bể cái đầu, suy cho cùng, thứ gì không phải của mình, đem xài chùa chưa chắc đã tốt.

Bởi vậy, nếu không phải là tình huống cần thiết, Địch Nguyên đều hạn chế xâm nhập vào ký ức của Lục Phụng Nguyên đến mức tối thiểu.


"Đa thân, đa thân, kẹo hồ lô kìa, ta muốn ăn" Đằng Đằng ngồi một bên, kích động lôi kéo tay áo của Địch Nguyên, rú lên nho nhỏ.

"Đâu?"

Địch Nguyên lập tức quay phắt qua, nhìn theo hướng tay của Đằng Đằng, hai mắt lập tức sáng lên. Một bà lão y phục nghèo nàn đang đứng rao hàng trước một căn tiệm đóng cửa phía đối diện, hai tay bà ta ôm một khúc cây bện rơm thật to, bên trên cắm chi chít những xâu kẹo hồ hô ươm mật đỏ chói, lóng la lóng lánh dưới ánh mặt trời.

Địch Nguyên ực ực nuốt nước miếng, giơ tay vẫy rối rít "Kẹo hồ lô bà bà, bên này, bên này!"

Bà lão nghe tiếng gọi, ngước gương nhăn nheo lên, hấp háy mắt nhìn một hồi mới khập khiễng băng qua đường, dáng người còm nhom lung lung lay lay theo mỗi bước chân.

Đằng Đằng hào hứng nhảy cẫng lên, rời bàn, chạy đến đón lấy bà lão kia, Địch Nguyên cũng không thua kém, bám theo sát gót.


"Kẹo này bao nhiêu một xâu?" Địch Nguyên rút ra một xâu kẹo, huơ huơ trước mặt bà lão.

"Năm đồng một xâu" Bà lão thật thà đáp

"A, thế thì ta lấy mười xâu" Địch Nguyên moi cái hà bao nho nhỏ nhét trong thắt lưng ra, đếm đủ năm mươi đồng giao cho bà lão.

Bà lão nhận tiền, cũng không đếm lại mà nhanh tay rút mười xâu kẹo đưa cho Địch Nguyên, miệng bà liên tục cảm tạ, gương mặt vui vẻ cười đến híp cả hai con mắt, mấy vết nhăn xô đẩy, kẹp chặt với nhau.

Địch Nguyên cùng Đằng Đằng hớn hở cầm kẹo hồ lô trở về bàn thì mì cũng vừa được đưa tới. Gã khỏa kế lần lượt đặt bốn tô mì vào vị trí từng người, chúc ăn ngon miệng, sau đó cười tủm tỉm lui xuống.

"Oa, thơm quá đi!" Đằng Đằng nhìn hau háu vào tô mì còn đang bốc khói nghi ngút, cái mũi nhỏ khụt khịt hít lấy hít để, biểu tình tựa như tiểu khuyển thấy xương.

"Cho ngươi nè!" Địch Nguyên cực kỳ có tâm mà đem tất cả kẹo hồ lô giao lại cho Vệ Tử Kỳ, còn mình thì cầm muỗng đũa lên, bắt đầu tác chiến.

"Ăn thôi, ăn thôi" Đằng Đằng nhịn không được reo lên, nhấc tay gắp cục thịt sườn trước tiên.

Vệ Tử Kỳ gọi khỏa kế mang đến cho mình một cái túi giấy dầu, nhét số kẹo hồ lô vào hết trong túi rồi mới bắt đầu ăn mì, động tác hết sức chậm rãi, từ tốn.

Địch Nguyên cùng Đằng Đằng tập trung cao độ nhai nuốt, sột soạt vài đũa đã liền sạch tô, đến cả nước súp cũng không bỏ qua, húp cạn không còn một giọt.

Một tô mì này đối với Địch Nguyên còn chưa đủ no, với tiểu Đằng Đằng ham ăn cũng thế, hai người một lớn một nhỏ, ăn sạch mì trong tô mình xong liền đồng loạt xoay đầu qua, tha thiết nhìn Vệ Tử Kỳ.


Vệ Tử Kỳ vô cùng tri kỷ mà kêu thêm hai tô mì nữa, cũng là mì thịt sườn, gã khỏa kế nhanh chóng bưng mì mang đến, cười tủm tỉm đặt cả hai tô trước mặt Địch Nguyên rồi quay đi.

"Cái gã đó có bệnh à?" Địch Nguyên nhíu mày, ghét bỏ nhìn theo bóng lưng của gã khỏa kế.

"Ngươi cứ ăn đi, mặc kệ hắn ta"

Vệ Tử Kỳ kéo một tô mì về phía Đằng Đằng, còn rất quan tâm mà gắp mấy lát ớt ở trong tô đem vứt ra ngoài. Đằng Đằng nãi thanh nãi khí cảm tạ một tiếng, sau đó chuyên chú bắt đầu một vòng sát phạt mới.

Sáu tô mì, mỗi tô bốn văn tiền, tổng cộng là hai mươi bốn văn tiền, Vệ Tử Kỳ nghe gã khỏa kế báo giá xong liền tự giác lấy tiền ra trả. Địch Nguyên cùng Đằng Đằng ăn đến no căng cả bụng, rên rỉ mấy tiếng, rồi cũng đứng dậy, theo chân Vệ Tử Kỳ cùng Điềm Điềm trở về xe.

"Của ngươi nè" Điềm Điềm đem cái túi kẹo hồ lô nhét vào tay Đằng Đằng, ánh mắt trào phúng.

"Ca ca cầm giúp đi, hiện tại đệ ăn không nổi nữa" Đằng Đằng nhăn nhăn nhó nhó đẩy cái túi kẹo trở về, hai tay xoa xoa bụng nhỏ, không ngừng than ngắn thở dài.

Lợi dụng lúc Vệ Tử Kỳ không chú ý, Địch Nguyên lén thò một tay véo tai Đằng Đằng, cúi sát vào tai nó mà rít qua kẽ răng "Tiểu hỗn đản, đói cũng than, no cũng than, cẩn thận ta bỏ đói ngươi bây giờ!"

Điềm Điềm đứng bên cạnh nghe rõ mồn một, cũng không có ý giải vây cho đệ đệ mình, bộ dáng thờ ơ, ôm tay nhìn người trên phố.


"Ngươi muốn đi đâu trước tiên?" Vệ Tử Kỳ kiên nhẫn để cho con trâu cuốn sạch cọng cỏ cuối cùng dưới gốc cây xong mới kéo nó đi ra, mặt không biểu tình mà hỏi Địch Nguyên.

Địch Nguyên nghiêng đầu, nghĩ một lát, đáp "Tiệm tạp hóa đi, có nhiều thứ cần mua lắm"

"Được" Vệ Tử Kỳ ngắn gọn nói.

Sau khi mấy người Địch Nguyên đã an vị trong thùng xe, Vệ Tử Kỳ liền giơ roi da lên, quất cái 'chát' vào mông con trâu, cỗ xe từ từ lăn bánh, thẳng tiến đến tiệm tạp hóa lớn nhất trong trấn, tiệm tạp hóa An Phước.

Một nhà bốn người vừa bước vào tiệm, đã có một tiểu khỏa kế hấp tấp chạy lại, đon đả chào mời.

"Ngày mới tốt lành" Tiểu khỏa kế cười lộ cả hàm răng trắng tinh, lễ phép hỏi "Quý khách muốn mua gì ạ?"

"Ừm, ta..." Địch Nguyên có chút ngập ngừng, quay sang nhìn Vệ Tử Kỳ đang đứng bên cạnh.

"Ngươi cứ tự quyết, chuyện mua sắm ta không có ý kiến" Vệ Tử Kỳ mặt liệt, đáp.

"Vậy ta muốn mua gạo cùng bột mì" Địch Nguyên vững tâm quay sang nói với tiểu khỏa kế "Phiền ngươi dẫn ta đến xem qua một lượt"

"Xin mời quý khách vào trong"


Có tiểu khỏa kế đi trước dẫn đường, mấy người Địch Nguyên linh hoạt bám theo, băng qua mấy dãy hàng hóa đủ sắc đủ loại, cuối cùng cũng tới chỗ bày gạo bột.

"Gạo lức hai văn tiền một cân, gạo trắng loại thường mười văn tiền một cân, gạo trắng thượng hạng hai mươi văn tiền một cân, bột mì năm văn tiền một cân, bột cao lương một văn tiền một cân, bột nếp, bột gạo cùng bột ngô đồng giá, ba văn tiền một cân" Tiểu khỏa kế nhanh nhẹn mở miệng túi từng loại cho Địch Nguyên xem tận mắt, tỉ mỉ giới thiệu giá tiền cũng như chất lượng món hàng.

"Ừm, lấy cho ta hai mươi cân gạo lức, mười cân gạo trắng loại thường, bột mì, bột ngô cùng bột cao lương, mỗi thứ năm cân"

Được Vệ Tử Kỳ đồng ý, Địch Nguyên liền không khách khí, mấy bữa nay y thèm ăn cơm gạo trắng lắm rồi, hiện tại không muốn ngược đãi bản thân thêm nữa, dẫu sao Vệ Tử Kỳ cũng không thiếu tiền.

Tiểu khỏa kế lập tức gọi người đến đóng gói, dặn dò kẻ kia chu đáo xong mới quay lại chỗ Địch Nguyên đang đứng xem xét gia cụ nhà bếp, tươi cười nịnh nọt "Quý khách thật có con mắt tinh tường, gia cụ nhà bếp ở đây đều rất tinh xảo và bền chắc, giá cả lại phải chăng, quý khách cứ thoải mái chọn lựa"

"Ta muốn lấy mười cái chén ăn cơm, dĩa to năm cái, dĩa nhỏ năm cái, tô lớn hai cái, tô nhỏ năm cái, chọn loại trắng trơn, không vẽ hoa văn gì cả" Ngừng một chút, Địch Nguyên nói tiếp "Đũa hai mươi đôi, muỗng mười chiếc, nồi hai cái, chảo một cái, dao bếp một bộ, vại gốm hai cái, bình gốm năm cái, những món đồ này dễ vỡ, nhớ phải đóng gói cẩn thận, tốt nhất là lót thêm một ít vải vụn"

"Tất nhiên, tất nhiên, quý khách cứ an tâm, ta sẽ cho người đóng gói cẩn thận, lại còn khuyến mãi thêm hai cái sọt tre để chất tất cả hàng vào, khiêng đến tận xe"


Tiểu khỏa kế tươi cười đến không thấy mắt luôn rồi, đám người này dường như mới vừa phân gia, chọn mua rất nhiều thứ, nghĩ cũng không cần nghĩ, phải dụ bọn họ xuất thêm một mớ tiền nữa mới được.

"Không biết trong nhà quý khách đã có gia vị hay chưa? Nói không phải tự khen, đồ gia vị ở đây đều có chất lượng hảo hạng, nhiều loại có ở đây chưa chắc ở tiệm khác đã có, nhưng bởi nãy giờ quý khách đã rất nhiệt tình ủng hộ, bổn tiệm sẽ lấy mức giá hết sức ưu đãi"

Tiểu khỏa kế vừa nói vừa dẫn Địch Nguyên đến quầy gia vị, mùi hương nồng nàn của những thứ này lập tức xông vào mũi đám người Địch Nguyên, làm y cùng hai tiểu hài tử hắt xì liên tiếp mấy cái.

Địch Nguyên khụt khịt mũi một chút rồi mới nói "Xì dầu, tương đậu cùng tương ớt mỗi thứ hai cân, giấm bỗng cùng rượu mùi mỗi thứ nửa cân, đường muối mỗi thứ năm cân, hành đỏ một cân, tỏi khô hai cân, mỡ heo năm cân, dầu hạt cải hai cân"

"Sao đa thân mua nhiều như thế?" Điềm Điềm nãy giờ đứng im bên cạnh, nhịn không được nhíu mày, hỏi.

"Mua để dành chứ sao, mấy khi có dịp lên trấn, mỗi lần đi vừa tốn thời gian vừa tốn tiền thuê xe, hiện tại gom mua hết một lượt, như vậy tiện hơn" Địch Nguyên vẻ mặt đương nhiên, trả lời.

"Phải, phải, quý khách nói rất đúng" Tiểu khỏa kế lanh lẹ lập tức vuốt đuôi Địch Nguyên.


Địch Nguyên giả vờ mắt điếc tai ngơ đối với thái độ chân chó của tiểu khỏa kế, nói tiếp "Được rồi, lấy thêm cho ta, hồ tiêu cùng hoa tiêu (1) , mỗi thứ hai lạng, trần bì (2) , nhục quế (3) , đại hồi (4) mỗi thứ một lạng, gói giấy dầu kỹ vào, đừng để rơi vãi"

"Dạ được, dạ được, quý khách cứ yên tâm" Tiểu khỏa kế gật đầu như giã tỏi.

Lúc này, Điềm Điềm đứng bên cạnh căn bản đã không còn bộ dáng lãnh tĩnh như thường ngày nữa, hai tay nó siết chặt vạt áo, mặt đầy hắc tuyến mà nhìn chằm chằm Địch Nguyên, bộ dáng hận không thể xông lên đấm cho Địch Nguyên vài phát.

Vệ Tử Kỳ một bên vừa trông chừng Đằng Đằng đang lấp lấp ló ló dò xét đồ vật linh tinh này nọ, một bên vừa ôn nhu xoa đầu Điềm Điềm, mặc dù hắn không hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng hắn nhìn ra Điềm Điềm đang xù lông tức giận.

Nhẹ nhàng dùng bàn tay to lớn, hơi chai sạm của mình xoa đầu tiểu hài tử, Vệ Tử Kỳ chờ cho Điềm Điềm dịu xuống mới dừng động tác.

"Vệ phụ, ta không sao" Điềm Điềm dời mắt khỏi người Địch Nguyên, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Ừ" Vệ Tử Kỳ không mặn không nhạt đáp lại một tiếng.


Phía bên kia Địch Nguyên còn đang bận rộn chạy tới chạy lui kiểm tra hàng hóa đang được cân đo đong đếm, nhìn xem chúng có đúng quy cách y yêu cầu hay không. Trước khi mọi thứ xong xuôi, Địch Nguyên còn kịp phân phó khỏa kế lấy thêm bố khăn, xà phòng giặt tẩy, xà phòng thơm cùng muối súc miệng nữa.

"Tổng cộng bốn trăm hai mươi lăm văn tiền, xét thấy tiểu huynh đệ mua một lần nhiều như vậy, ta bớt đi năm văn lẻ, chỉ lấy tròn bốn trăm hai mươi văn thôi" Chưởng quầy gương mặt béo núc, cười híp mắt, nói.

"Chưởng quầy đại nhân, ta nói ông nghe nè" Địch Nguyên chậc lưỡi hai tiếng, ngả ngớn tựa vào cái quầy tính tiền cao đến ngực y, ngón tay thon dài gõ nhịp 'cốc cốc' trên mặt gỗ, hơi nhướn nhướn mày, nói "Rõ ràng là chúng ta chiếu cố đến quý tiệm nhiều như thế, mà ông chỉ bớt cho chúng ta mỗi năm văn tiền, e rằng không ổn"

Lão chưởng quầy là người thông minh, nghe đến đây tất nhiên đã hiểu ra được chuyện gì, hơi thu lại chút ý cười, lão tròn hai con mắt hạt đậu của mình lên, giả vờ giả vịt, hỏi "Chẳng hay quý khách có gì dạy bảo?"

"Này nhé, ta cũng không vòng vo với ông" Địch Nguyên nhìn thẳng vào mắt lão chưởng quầy, khóe môi câu lên, cười nói "Ta thấy chi bằng ông lấy chẵn bốn trăm văn tiền thôi, về sau cần mua gì, chúng ta nhất định sẽ đến ủng hộ tiếp, đó là còn chưa nói, chúng ta sẽ giới thiệu với bà con láng giềng xung quanh biết đến quý tiệm, chẳng phải cả ta lẫn ông, đều cùng có lợi hay sao?"


Chuyện này cũng nên kể thêm, Địch Nguyên làm Địch nhị thiếu gia từ trong trứng nước, kiếp trước mua hàng căn bản không cần phải nhìn qua giá, thanh toán tiền bạc cũng không cần phải hỏi qua số dư trong thẻ, hiện tại y có thể mở miệng trả giá, cùng lão già chưởng quầy cò kè bớt một thêm hai thế này quả thật là một sự tiến bộ vượt bậc.

Dẫu sao, tiền của Vệ Tử Kỳ cũng là tiền của y, hiện tại y không dư dả gì, có thể tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó, nghĩ như vậy nên Địch Nguyên không chút ngại ngần thi triển công phu mặc cả y học lỏm được từ trong phim ảnh.

"Quý khách, bớt năm mười văn tiền không sao, nhưng bớt tới tận hai mươi lăm văn tiền, e rằng bổn tiệm sẽ không còn lợi nhuận, mong quý khách thông cảm cho" Lão chưởng quầy vẻ mặt thương tâm gần chết, lắc đầu, đáp.

Địch Nguyên ý cười càng sâu, chồm về phía lão chưởng quầy một chút, đuôi mắt toát lên dáng vẻ vô lại, đè thấp giọng nói "Lời hay không lời, đều là người trong nghề với nhau cả, ông biết, ta cũng biết, ông không cần khóc trước mặt của ta như vậy"

Lão chưởng quầy vô cùng sửng sốt mà nhìn chằm chằm Địch Nguyên, quên cả giả vờ, vẻ mặt tai tái, cứng ngắc, nói "Chỉ có thể bớt tối đa mười văn, mong quý khách thông cảm cho"


Địch Nguyên thở ra một hơi thật sâu, chậc lưỡi, đáp "Quý tiệm to như thế này mà làm cho ta thất vọng quá thể, không biết mọi người nghe ta kể xong, ấn tượng của bọn họ đối với tạp hóa An Phước, rốt cuộc sẽ biến hóa đến mức nào..."

Nghe Địch Nguyên lấp lửng ám chỉ thế kia, lão chưởng quầy nghẹn cả một bụng tức, đè nén cảm xúc trong lòng, lão ta lấy lại nụ cười chuyên nghiệp trên môi, đưa đẩy nói với Địch Nguyên "Quý khách đừng vội, nể tình quý khách quan tâm và ủng hộ sinh ý bổn tiệm như vậy, giảm hai mươi lăm văn tiền cũng không thành vấn đề"

"Hảo, quý tiệm ra tay cũng thật sảng khoái" Địch Nguyên không hề keo kiệt tặng ngay cho lão chưởng quầy một ánh mắt tán thưởng

Chi phí cuối cùng được chốt hạ xong, Vệ Tử Kỳ không cần nhắc nhở đã tự động cầm tiền ra trả. Đồ đạc tất cả đã được đóng gói kỹ càng và chất gọn lên xe trâu từ lâu. Địch Nguyên tâm trạng thỏa mãn, phất tay tạm biệt lão chưởng quầy rồi cả nhà bốn người cùng trở ra xe.


"Tiếp theo ngươi muốn đi đâu?"

Vệ Tử Kỳ nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Địch Nguyên hết ngó trước rồi lại dòm sau, nhãn châu sáng ngời xoay đảo liên tục, dường như đang tìm một thứ gì đó, ngay cả khi hắn hỏi to như thế mà y cũng không chú ý.

"Đa thân, Vệ phụ hỏi người muốn đi đâu nữa kìa" Đằng Đằng giật giật tay áo Địch Nguyên, nhẹ giọng hỏi.

"A, ghé tiệm vải một chút, rồi đi mua hạt giống với nông cụ, phu quân thấy thế nào?" Địch Nguyên tươi cười hướng Vệ Tử Kỳ trưng cầu ý kiến, đuôi mắt nhấp nháy, ánh lên một chút tinh nghịch.

"Theo ý ngươi" Vệ Tử Kỳ bối rối dời tầm mắt sang con trâu đang đủng đỉnh đứng bên cạnh, khô khan đáp.

"Vậy đi thôi" Địch Nguyên nhanh chóng chui vào thùng xe, còn nói vọng ra bên ngoài "Phu quân giúp ta đỡ Đằng Đằng cùng Điềm Điềm lên xe luôn nhé~"

Vệ Tử Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu cảm khái, hắn biết Địch Nguyên cố tình trêu chọc, bất quá hắn cũng không có tức giận đối với chuyện này, để mặc cho y tùy hứng đùa giỡn lưu manh, thầm nghĩ về sau quen dần chắc sẽ khá hơn, hiện tại da mặt của hắn vẫn còn hơi mỏng, ai bảo kinh nghiệm tình trường của hắn chỉ là một tờ giấy trắng làm chi!

Bế hai tiểu hài tử đặt vào ngay ngắn trong thùng xe, Vệ Tử Kỳ điều khiển xe trâu về hướng tú phường.

———- hết chương 7 ———-

Minh họa

Hoa tiêu: một loại ớt đặc trưng của ẩm thực Tứ Xuyên, vị cay cay tê tê, hình dáng khá giống một chuỗi tiêu

Trần bì (vỏ quýt)

Nhục quế

Đại hồi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com