Duong Phu Quan Ngoc Edit Hoan
- Vì sao lại không được? Ngươi chê ta không có năng lực sao? – Vương Nhất Bác khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, trong mắt lóe ra vẻ thất vọng.
Vì sao lại không được? Chẳng lẽ Tiêu Chiến cũng giống như những Càn Nguyên khác? Cho là Khôn Trạch chỉ có thể ở trong nhà, chờ đợi Càn Nguyên bọn hắn sao? Dựa vào cái gì?- Không phải! Nhất Bác! Đệ nghe ta nói... - Tiêu Chiến kéo lấy vạt áo Vương Nhất Bác - Lần này là Tây Cảnh, chúng ta còn chưa thông thuộc, đệ đi cùng ta sẽ rất mạo hiểm, đệ biết có bao nhiêu nguy hiểm không?- Nam tử hán đại trượng phu, ngươi có thể đi, ta vì sao lại không thể đi chứ?- Cái kia... Có giống nhau sao? – Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác xúc động nói.- Có cái gì không giống nhau? - Vương Nhất Bác đối mắt với Tiêu Chiến – Đều có tay có chân, đều biết võ công, có cái gì không giống nhau?- Nhất Bác! Đừng nghịch nữa – Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang kích động, nhẹ giọng trấn an – Ngoan! Chúng ta bây giờ không thảo luận chuyện này, trở về nói sau, trước hết cùng bệ hạ thảo luận chiến dịch lần này, được không?- Ta không phải tiểu hài tử - Vương Nhất Bác nghe lấy ngữ khí của Tiêu Chiến trong lòng lại càng nổi nóng, là ngữ khí gì đây? Dỗ dàng tiểu hài tử sao? – Ngươi nếu sợ phiền phức, ta có năng lực, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho ngươi.- Ta làm sao lại sợ phiền phức – Thanh âm của Tiêu Chiến có chút lên cao – Đệ là thật không biết, hay vẫn là minh bạch giả hồ đồ? Đệ không biết ta vì sao không cho đệ đi sao? Cún con của hẳn là phải thật tốt ở sau lưng ta, ở trong phạm vi bảo vệ của ta, sống một cuộc sống không buồn không lo, sống thật vui vẻ là tốt rồi, không nên đến những nơi mưa tanh gió máu kia, nơi đó có bao nhiêu tàn khốc, máu chảy thành sông... Chinh chiến sa trường nhiều năm, Tiêu Chiến tâm tư đều chai sạn, hắn không muốn, hắn không muốn cún con của hắn biến thành một con người như vậy, cún con của hắn tốt đẹp như thế, thuần khiết như thế, làm sao có thể có vết xước được đây?- Nếu như là lo lắng, ta có năng lực, ta sẽ không làm mình bị thương – Vương Nhất Bác chém đinh chặt sắt nói.- Vương Nhất Bác! Đừng nghịch nữa, bệ hạ đang ở đây, đệ nhất định phải đem chuyện này ra so đo sao? – Tiêu Chiến ngữ khí có chút cường ngạnh, cái khó là bây giờ Hoàng thượng đang ngồi trước mặt, nếu không, hắn đã sớm ôm cún con của hắn vào lòng, tỉ mỉ an ủi, cần gì phải cứng rắn ồn ào thế này.- Hoàng huynh! Nhất Bác thỉnh nguyện được ra chiến trường – Vương Nhất Bác biết nói không lại Tiêu Chiến, thẳng ngoặt về phía Hoàng đế, lui về sau một bước, hướng Hoàng đế làm đại lễ. - Nhất Bác! Đệ đứng lên trước đi – Hoàng đế cũng có chút do dự, không biết làm thế nào cho phải, một bên muốn thiên vị hoàng đệ của mình, một mặt lại không muốn phật ý Tiêu Chiến, lại cũng sa vào thế tiến thoái lưỡng nan.- Hoàng huynh không đáp ứng, thần đệ không đứng lên – Vương Nhất Bác vẫn là bướng bỉnh, thân thể thẳng tắp quỳ trên mặt đất. Tiêu Chiến siết chặt cái ly trong tay, nhìn Vương Nhất Bác quỳ trên đất trong lòng thở dài một hơi. Tại sao? Tại sao lại muốn ra chiến trường? Không thể ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về sao? Hơn nữa đệ bây giờ là thân thê Khôn Trạch, thể chất Khôn Trạch, hành quân đánh trận phải đi liền mấy tháng, thậm chí là nửa năm một năm, khổ cực như vậy, làm sao có thể gánh vách được đây? Hơn nữa cún con là lần đầu tiên ra chiến trường, càng sẽ thêm mệt nhọc, cún con, đừng tùy hứng như vậy được không? Ta thật đau lòng. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng rất khó chịu. Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến mặt cơ hồ là đổi sắc xanh, lại nhìn một chút Vương Nhất Bác đang quỳ đợi lệnh dưới đất, thở dài một hơi:- Nhất Bác! Đệ đứng lên trước. Chúng ta từ từ thảo luận, không phải là còn chưa đến lúc đi sao? Vương Nhất Bác nhìn Hoàng đế, đang do dự không biết có nên đứng lên không thì Tiêu Chiến đột ngột đem ly nước trong tay đập mạnh xuống bàn, đứng dậy quỳ gối bên cạnh Vương Nhất Bác hành lễ:- Bệ hạ! Tĩnh thân vương không thể đi, bởi vì... Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.- Bởi vì, Tĩnh thân vương là Khôn Trạch. Tiêu Chiến biết đây là cách duy nhất ngăn cấm Vương Nhất Bác ra chiến trường. Đây là quân quy, quân quy không cho phép Khôn Trạch ra chiến trường, nếu như Vương Nhất Bác khăng khăng muốn đi thì chính là làm trái quân quy, tội không thể tha. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, tâm lạnh đi một nửa. Vì cái gì mà từ lúc phân hóa đến giờ, đều đã qua mấy tháng, y vẫn luôn phải dùng Thanh Tâm hoàn? Một phần đúng là vì tin nguyên của Tiêu Chiến quá mức bá đạo, gặp tin nguyên của Càn Nguyên khác sẽ xảy ra bài xích, dùng Thanh Tâm hoàn sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng mà, nguyên nhân chính chính là... Một khi nói rõ bản thân là Khôn Trạch thì y không thể nào hoàn thành những việc bản thân muốn làm, thân phận Khôn Trạch có quá nhiều hạn chế. Vương Nhất Bác không nghĩ tới, y không nghĩ tới chuyện mà mình nỗ lực giấu diếm cứ như vậy mà bị Tiêu Chiến tiết lộ, chỉ vì không muốn cho mình ra chiến trường... Tiêu Chiến à! Ngươi có biết hay không? Ta chôn vùi bản thân trong cung mười mấy năm, ta có bao nhiêu muốn đi xem thế giới bên ngoài, ta có bao nhiêu muốn được giống như các ngươi rong ruổi sa trường, ta không cầu kiến công lập nghiệp, ra chỉ muốn chứng minh giá trị của mình, chỉ muốn thấy kiếp này mình sống không uổng phí. Khó khăn đến vậy sao?- Nhất Bác! Là như vậy sao? – Hoàng đế âm thanh cũng trầm xuống. Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt mang theo chất vấn của Hoàng huynh, trong lòng lạnh lẽo, cười khổ một tiếng:- Đúng thế. Hoàng đế vẫn luôn nhìn Vương Nhất Bác, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại thực sự phân hóa thành Khôn Trạch, mặc dù gần đây hắn có chút hoài nghi, nhưng lại không có cách nào xác thực. Chỉ coi là tin nguyên của Tiêu Chiến quá mức bá đạo, Vương Nhất Bác là Hòa Nguyên nhưng cũng không tránh khỏi có chút lây dính trên người... Thật không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại thực sự phân hóa thành Khôn Trạch.- Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh – Hoàng đế nhìn cả hai nói. Tiêu Chiến vô thức muốn đỡ Vương Nhất Bác dậy nhưng lại bị né tránh. Vương Nhất Bác lưu loát đứng dật, ngồi vào chỗ cũ, lại một mực đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, một ánh mắt cũng không muốn cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mím môi một cái, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, không biết làm gì để an ủi cún con của mình, chỉ đành xoay người cùng Hoàng đế thương lượng chuyện khai chiến. Đến tận sau cùng Vương Nhất Bác cũng không nói một câu.- Đến giờ ăn trưa, chúng ta cùng một chỗ ăn nhé! – Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến hỏi.- Hoàng huynh! Thần đệ cảm thấy có chút khó chịu, muốn lui xuống trước, không thể cùng Hoàng huynh và Tiêu tướng quân dùng bữa – Vương Nhất Bác hành lễ,- Khó chịu? Chỗ nào khó chịu? Hoàng đế chưa kịp nói gì, Tiêu Chiến đã lên tiếng trước, tay vội vàng muốn nắm lấy tay Vương Nhất Bác nhưng lại bị người nhẹ nhàng tránh đi.- Trong lòng có chút buồn bực. Thần đệ đi ra ngoài một chút là được rồi, không quấy rầy hứng chí của Hoàng huynh và Tiêu tướng quân. - Được! Đệ có thể trở về điện của mình nhìn xem, mỗi ngày đều có người quét dọn, nơi đó có thể giúp đệ thả lỏng một chút, nếu muốn dùng bữa cứ truyền – Hoàng đế cười nói.- Đa tạ Hoàng huynh – Vương Nhất Bác hành lễ đi ra, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Tiêu Chiến một cái. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm.- Tiêu tướng quân! Đệ đệ này của trẫm không phải lời một lời hai có thể dỗ dành, ngươi phải đảm đương nhiều một chút – Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn người bên cạnh nói.- Thần chỉ là... không muốn nhìn vương gia rơi vào hiểm cảnh, đệ ấy vì sao lại không hiểu? – Tiêu Chiến nhỏ giọng tâm sự, nói xong thở dài một hơi. Vương Nhất Bác trở về điện của mình, y không rõ, vì sao Tiêu Chiến lại kháng cự mạnh đến vậy? Là thật lo cho an nguy của mình? Hay là... cảm thấy mình có thể là tai mắt của Hoàng huynh, không tin tưởng? Cho nên cuộc đời mình có thể nói là mãi mãi chỉ nên núp trong bóng tối, là Tĩnh thân vương ăn chơi lêu lổng, chỉ nên âm thầm thu thập tư liệu cho ca ca, là thê tử của Tiêu đại tướng quân Tiêu Chiến, chỉ nên ở nhà chờ đợi phu quân? Thật là cả đời vô dụng, có lẽ, có lẽ chính mình không nên được sinh ra, chính mình hại chết mẫu thân yêu thương mình nhất, chính mình khiến phụ hoàng chán ghét không thôi, chính mình không được phu quân tín nhiệm... Cả đời này... đắng chát khó nói. Bất tri bất giác Vương Nhất Bác đi tới đằng sau hòn non bộ, đi tới nơi lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến. Kỳ thật Tiêu Chiến không biết, đây chính là nơi y chôn cất chó nhỏ, Vào lúc không có ai đi theo, chú chó nhỏ bồi y nhiều năm như vậy đã được y bí mật chôn cất ở đây. Đây là một bí mật, Vương Nhất Bác dựa vào ký ức mà đi đến chỗ kia, chậm rãi ngồi xuống:- Thế nào? Nơi đó có phải chơi rất vui không? Ít nhất là tốt hơn nơi đây chứ?... Ta cũng không thích nơi này, thế nhưng... ta lại không thể giống như ngươi, chơi chán liền bỏ ta đi, chơi chán liền đổi chỗ chơi nha! – Vương Nhất Bác ngồi đó, lẩm nhẩm nói chuyện với chó con, lại giống như nói chuyện với chính mình, thật khiến người ta đau lòng.- Bệ hạ! Thần cũng không ăn, thần đi tìm Nhất Bác – Tiêu Chiến đứng dậy hành lễ, lại bị Hoàng thượng ngăn lại.- Bây giờ không nên đi... - Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến – Chút nữa trẫm sẽ đi tìm Nhất Bác, yên tâm.- Thần... - Tiêu Chiến có chút do dự.- Các ngươi đều là người hiếu thắng, đều cảm thấy mình đúng, làm sao có thể cúi đầu trước? - Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến – Tiêu tướng quân! Nhất Bác... - Hoàng đế lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ tâm tình – Có lẽ được ra chiến trường là nguyện vọng lớn nhất của đệ ấy, là cách đệ ấy chứng minh sự tồn tại của mình... Tiêu Chiến trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn. - Tiêu tướng quân! Nhất Bác... Tiêu Chiến nghe Hoàng đế tự thuật, chậm rãi ôm lấy lồng ngực, thật khó chịu, thật là khó chịu... Cún con! Hóa ra... là ta sai rồi! Vương Nhất Bác không nghĩ tới, y vốn cho là Tiêu Chiến sẽ đến, không nghĩ mở cửa ra lại là Hoàng huynh của mình.- Làm sao vây? Không hi vọng nhìn thấy ta? Hoàng đế đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị hành lễ thì ngăn lại:- Hiện tại không có người ngoài, chỉ có ta và đệ, không cần những lễ tiết này. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn quỳ xuống, hướng Hoàng đế hành lễ. Hoàng đế bất đắc dĩ nói một câu: "Miễn lễ".- Người là tới để làm thuyết khách cho hắn? – Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, cười khổ một tiếng – Đệ biết... Đệ không thể nào ra chiến trường.- Nhất Bác! Đệ thực sự muốn đi đến vậy? Đó là chiến trường, một chút sơ sảy liền... - Hoàng đế nhìn Vương Nhất Bác – Nhất Bác! Như bây giờ không tốt sao?- Ca – Vương Nhất Bác nhìn Hoàng đế, gọi một tiếng "ca" mà lâu lắm rồi y không gọi – Ngươi biết không? Ta hâm mộ ngươi nhất chính là lúc ngươi ngự giá thân chinh, ta chỉ là... ta chỉ là muốn chứng minh chính mình...- Nhất Bác! Ta biết, những năm này đã bạc đãi đệ... Thế nhưng bây giờ đệ đã phân hóa thành Khôn Trạch, đệ rõ ràng biết, Khôn Trạch không thể nào tham gia quân ngũ, đệ có nghĩ tới, một Khôn Trạch có thể làm nhiễu loạn bao nhiêu Càn Nguyên không?- Ta biết... - Vương Nhất Bác nở một nụ cười, bi thương nói – Ngươi nói... Thuốc phụ hoàng vẫn luôn cho ta uống, làm sao có thể tự dưng hết hiệu lực đây? Mắt Hoàng đế trong nháy mắt trừng lớn, bờ môi giật giật nhưng lại không thể nói ra cái gì, hóa ra... Hóa ra đệ ấy đều biết.- Ta sớm đã biết, vô sắc vô vị, tan vào trong máu, không lưu ý căn bản không thể phát hiện, chính ta đều đã nghĩ bản thân là Hòa Nguyên, chính là nên như vậy... - Vương Nhất Bác thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài – Ca! Ta cả đời này... chính là như vậy, đều nằm trong tính toán, muốn an ổn sống cũng đều không thể...- Nhất Bác! Đừng như vậy... - Hoàng đế nhìn người trước mặt, hóa ra cái gì đứa nhỏ này cũng biết, nhiều năm như vậy đều cứ vậy mà sống, hẳn là đã rất đau khổ, rất mệt mỏi.- Ca! Ta biết nếu Tiêu Chiến không bị thương thì hôn sự này cũng không đến phiên ta, ta cũng biết vì sao mà phụ hoàng không muốn ta phân hóa, ta đều hiểu, ta xưa nay sẽ không cản đường bất kỳ người nào. Hoàng huynh! Thần đệ đều hiểu. Thần đệ hôm nay chỉ là tùy hứng, thần đệ sẽ trở về an ổn... Vương Nhất Bác đứng dậy hành lễ, xoay người bước đi.- Trẫm phê chuẩn! – Lúc Vương Nhất Bác vừa bước ra khỏi cửa liền nghe thấy Hoàng đế nói. Vương Nhất Bác không thể tin quay đầu, trừng lớn hai mắt:- Người nói gì?- Trẫm phê chuẩn, đệ có thể theo Tiêu tướng quân ra chiến trường, trẫm phong đệ làm giám quân nhưng đệ nhất định phải bình an trở về - Hoàng đế nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, chậm rãi nói. Có lẽ, ta không đủ khả năng để thay đổi bất cứ thứ gì, nhưng ... ta muốn cho đệ đệ của ta một quãng đời thật vui vẻ về sau, xem như... bồi thường đi, một loại bù đắp muộn màng.- Người nói, không thể thay đổi, người là thiên tử nên không thể thay đổi – Vương Nhất Bác trong nháy mắt kích động, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hoàng đế như muốn xác nhận đây là sự thật. Hoàng đế nhìn Vương Nhất Bác cười, không nói khoa trương chút nào, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đệ đệ mình cười vui vẻ đến thế, nụ cười này thật đẹp.- Không thay đổi. Nhanh chóng ra cổng thành đi. Tiêu Chiến đang chờ đệ ở đấy.- Đệ biết rồi, đệ lập tức đi – Vương Nhất Bác nói rồi chạy biến. Hoàng đế nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Vương Nhất Bác, lắc đầu cười. Kỳ thật, Vương Nhất Bác không biết, phụ hoàng y trong lúc hấp hối có lưu lại một di chiếu, là di chiếu liên quan đến y. Khi đó lão Hoàng đế đã hấp hối, đôi mắt đục ngầu vẫn một mực nhìn ra cửa, ông ấy không nói gì, thế nhưng vẫn một mực nhìn lấy, tận đến khi khí tức sắp tuyệt lão Hoàng đế vẫn không thể tuân theo bản tâm, vẫn không thể nào triệu kiến tiểu nhi tử của mình. Lão Hoàng đế cố sức nắm chặt tay tiểu Hoàng đế, dắt tay tiểu Hoàng đế mò đến dưới gối đầu, cái này là.... Tiểu Hoàng đế trợn tròn hai mắt.- Đối xử tử tế... đối xử tử tế với đệ đệ ngươi... - Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm trưởng tử của mình, hơi thở đã mong manh nhưng thanh âm vẫn còn kiên định – Trẫm...khụ khụ... muốn ngươi đảm bảo...- Con đảm bảo, con đảm bảo, phụ hoàng – Tiểu Hoàng đế nghẹn ngào nói. Lão Hoàng đế nở nụ cười, nhắm mắt. Tiểu Hoàng đế buổi tối chậm rãi mở bản di chiếu kia ra, trong đó tất cả đều liên quan đến Vương Nhất Bác. Là yêu cầu tiểu Hoàng đế lập tức dừng hết tất cả thuốc của Vương Nhất Bác, là yêu cầu tiểu Hoàng đế đối xử tử tế với Vương Nhất Bác, chỉ cần là điều Vương Nhất Bác muốn làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiểu Hoàng đế, tất thảy đều phải cho phép. Phụ hoàng đối với đệ là hổ thẹn, ngay cả trẫm...cũng vậy. Hoàng đế vẫn đứng trong điện cũ của Vương Nhất Bác, nhìn theo bóng lưng đã biến mất. Đi tìm chính mình đi, Nhất Bác, đi theo đuổi cuộc đời của chính mình, đệ bây giờ thật tốt... Vương Nhất Bác cơ hồ là chạy đến cổng hoàng thành, chạy như bay, dẫn đến không ít lời dị nghị của đám cung nhân. Đây là hoàng cung, không thể đi nhanh, thế nhưng đây lại là Tĩnh thân vương, ai dám chặn lại? Ai dám chất vấn? Ai dám phê bình? Vương Nhất Bác chạy thật nhanh đến cổng, thế nhưng... khi nhìn thấy thân ảnh thon dài đang đứng đợi mình dưới ánh hoàng hôn, y lại không dám bước lên. Nên nói cái gì? Có thể nói cái gì? Tiêu Chiến sẽ nói gì? Tiêu Chiến sẽ hiểu mình sao? Y biết Tiêu Chiến là lo lắng cho mình, y biết đó là bởi vì yêu, bởi vì Tiêu Chiến yêu thật sâu, là tình yêu Tiêu Chiến mong đợi mười năm, cho nên... hắn sẽ đồng ý sao? Nếu như hắn không đồng ý, làm sao bây giờ? Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ lại không dám tiến lên, chỉ có thể chậm rãi, từng bước từng bước rụt rè bước về phía trước. Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ cách mình không xa, bước từng bước chậm chạp đi tới, hắn biết cún con của mình đang nghĩ gì, cười nhẹ lắc đầu.- Này – Tiêu Chiến nâng tay lên quơ quơ – Không nhanh về nhà, cơm tối đều sẽ nguội hết. Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cắn môi nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ngược ánh hoàng hôn, nở một nụ cười thật ngọt ngào. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, người trước mắt thật đẹp, thật ấm áp.- Bảo bảo! Một con ngựa bị đói bụng, chỉ có thể ủy khuất đệ cùng ta cưỡi chung một con – Tiêu Chiến giơ giơ roi ngựa lên. - Tiêu tướng quân! Ta cùng tướng quân ra chiến trường – Vương Nhất Bác dừng lại, lấy dũng khí hướng Tiêu Chiến hô to. Tiêu Chiến nở nụ cười, buông dây cương trong tay ra, chạy đến bên Vương Nhất Bác, ôm y vào lòng, đem đầu chôn vào cổ cún con của hắn mà cọ cọ, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:- Được! Được! Cún con. Ta sẽ bảo vệ đệ. Nếu như đệ muốn là chim ưng giương cánh bay lượn trên bầu trời, ta liền dốc hết toàn lực, cho đệ một mảnh trời xanh.
Vì sao lại không được? Chẳng lẽ Tiêu Chiến cũng giống như những Càn Nguyên khác? Cho là Khôn Trạch chỉ có thể ở trong nhà, chờ đợi Càn Nguyên bọn hắn sao? Dựa vào cái gì?- Không phải! Nhất Bác! Đệ nghe ta nói... - Tiêu Chiến kéo lấy vạt áo Vương Nhất Bác - Lần này là Tây Cảnh, chúng ta còn chưa thông thuộc, đệ đi cùng ta sẽ rất mạo hiểm, đệ biết có bao nhiêu nguy hiểm không?- Nam tử hán đại trượng phu, ngươi có thể đi, ta vì sao lại không thể đi chứ?- Cái kia... Có giống nhau sao? – Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác xúc động nói.- Có cái gì không giống nhau? - Vương Nhất Bác đối mắt với Tiêu Chiến – Đều có tay có chân, đều biết võ công, có cái gì không giống nhau?- Nhất Bác! Đừng nghịch nữa – Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đang kích động, nhẹ giọng trấn an – Ngoan! Chúng ta bây giờ không thảo luận chuyện này, trở về nói sau, trước hết cùng bệ hạ thảo luận chiến dịch lần này, được không?- Ta không phải tiểu hài tử - Vương Nhất Bác nghe lấy ngữ khí của Tiêu Chiến trong lòng lại càng nổi nóng, là ngữ khí gì đây? Dỗ dàng tiểu hài tử sao? – Ngươi nếu sợ phiền phức, ta có năng lực, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho ngươi.- Ta làm sao lại sợ phiền phức – Thanh âm của Tiêu Chiến có chút lên cao – Đệ là thật không biết, hay vẫn là minh bạch giả hồ đồ? Đệ không biết ta vì sao không cho đệ đi sao? Cún con của hẳn là phải thật tốt ở sau lưng ta, ở trong phạm vi bảo vệ của ta, sống một cuộc sống không buồn không lo, sống thật vui vẻ là tốt rồi, không nên đến những nơi mưa tanh gió máu kia, nơi đó có bao nhiêu tàn khốc, máu chảy thành sông... Chinh chiến sa trường nhiều năm, Tiêu Chiến tâm tư đều chai sạn, hắn không muốn, hắn không muốn cún con của hắn biến thành một con người như vậy, cún con của hắn tốt đẹp như thế, thuần khiết như thế, làm sao có thể có vết xước được đây?- Nếu như là lo lắng, ta có năng lực, ta sẽ không làm mình bị thương – Vương Nhất Bác chém đinh chặt sắt nói.- Vương Nhất Bác! Đừng nghịch nữa, bệ hạ đang ở đây, đệ nhất định phải đem chuyện này ra so đo sao? – Tiêu Chiến ngữ khí có chút cường ngạnh, cái khó là bây giờ Hoàng thượng đang ngồi trước mặt, nếu không, hắn đã sớm ôm cún con của hắn vào lòng, tỉ mỉ an ủi, cần gì phải cứng rắn ồn ào thế này.- Hoàng huynh! Nhất Bác thỉnh nguyện được ra chiến trường – Vương Nhất Bác biết nói không lại Tiêu Chiến, thẳng ngoặt về phía Hoàng đế, lui về sau một bước, hướng Hoàng đế làm đại lễ. - Nhất Bác! Đệ đứng lên trước đi – Hoàng đế cũng có chút do dự, không biết làm thế nào cho phải, một bên muốn thiên vị hoàng đệ của mình, một mặt lại không muốn phật ý Tiêu Chiến, lại cũng sa vào thế tiến thoái lưỡng nan.- Hoàng huynh không đáp ứng, thần đệ không đứng lên – Vương Nhất Bác vẫn là bướng bỉnh, thân thể thẳng tắp quỳ trên mặt đất. Tiêu Chiến siết chặt cái ly trong tay, nhìn Vương Nhất Bác quỳ trên đất trong lòng thở dài một hơi. Tại sao? Tại sao lại muốn ra chiến trường? Không thể ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về sao? Hơn nữa đệ bây giờ là thân thê Khôn Trạch, thể chất Khôn Trạch, hành quân đánh trận phải đi liền mấy tháng, thậm chí là nửa năm một năm, khổ cực như vậy, làm sao có thể gánh vách được đây? Hơn nữa cún con là lần đầu tiên ra chiến trường, càng sẽ thêm mệt nhọc, cún con, đừng tùy hứng như vậy được không? Ta thật đau lòng. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng rất khó chịu. Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến mặt cơ hồ là đổi sắc xanh, lại nhìn một chút Vương Nhất Bác đang quỳ đợi lệnh dưới đất, thở dài một hơi:- Nhất Bác! Đệ đứng lên trước. Chúng ta từ từ thảo luận, không phải là còn chưa đến lúc đi sao? Vương Nhất Bác nhìn Hoàng đế, đang do dự không biết có nên đứng lên không thì Tiêu Chiến đột ngột đem ly nước trong tay đập mạnh xuống bàn, đứng dậy quỳ gối bên cạnh Vương Nhất Bác hành lễ:- Bệ hạ! Tĩnh thân vương không thể đi, bởi vì... Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.- Bởi vì, Tĩnh thân vương là Khôn Trạch. Tiêu Chiến biết đây là cách duy nhất ngăn cấm Vương Nhất Bác ra chiến trường. Đây là quân quy, quân quy không cho phép Khôn Trạch ra chiến trường, nếu như Vương Nhất Bác khăng khăng muốn đi thì chính là làm trái quân quy, tội không thể tha. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, tâm lạnh đi một nửa. Vì cái gì mà từ lúc phân hóa đến giờ, đều đã qua mấy tháng, y vẫn luôn phải dùng Thanh Tâm hoàn? Một phần đúng là vì tin nguyên của Tiêu Chiến quá mức bá đạo, gặp tin nguyên của Càn Nguyên khác sẽ xảy ra bài xích, dùng Thanh Tâm hoàn sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng mà, nguyên nhân chính chính là... Một khi nói rõ bản thân là Khôn Trạch thì y không thể nào hoàn thành những việc bản thân muốn làm, thân phận Khôn Trạch có quá nhiều hạn chế. Vương Nhất Bác không nghĩ tới, y không nghĩ tới chuyện mà mình nỗ lực giấu diếm cứ như vậy mà bị Tiêu Chiến tiết lộ, chỉ vì không muốn cho mình ra chiến trường... Tiêu Chiến à! Ngươi có biết hay không? Ta chôn vùi bản thân trong cung mười mấy năm, ta có bao nhiêu muốn đi xem thế giới bên ngoài, ta có bao nhiêu muốn được giống như các ngươi rong ruổi sa trường, ta không cầu kiến công lập nghiệp, ra chỉ muốn chứng minh giá trị của mình, chỉ muốn thấy kiếp này mình sống không uổng phí. Khó khăn đến vậy sao?- Nhất Bác! Là như vậy sao? – Hoàng đế âm thanh cũng trầm xuống. Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt mang theo chất vấn của Hoàng huynh, trong lòng lạnh lẽo, cười khổ một tiếng:- Đúng thế. Hoàng đế vẫn luôn nhìn Vương Nhất Bác, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại thực sự phân hóa thành Khôn Trạch, mặc dù gần đây hắn có chút hoài nghi, nhưng lại không có cách nào xác thực. Chỉ coi là tin nguyên của Tiêu Chiến quá mức bá đạo, Vương Nhất Bác là Hòa Nguyên nhưng cũng không tránh khỏi có chút lây dính trên người... Thật không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại thực sự phân hóa thành Khôn Trạch.- Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh – Hoàng đế nhìn cả hai nói. Tiêu Chiến vô thức muốn đỡ Vương Nhất Bác dậy nhưng lại bị né tránh. Vương Nhất Bác lưu loát đứng dật, ngồi vào chỗ cũ, lại một mực đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, một ánh mắt cũng không muốn cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mím môi một cái, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, không biết làm gì để an ủi cún con của mình, chỉ đành xoay người cùng Hoàng đế thương lượng chuyện khai chiến. Đến tận sau cùng Vương Nhất Bác cũng không nói một câu.- Đến giờ ăn trưa, chúng ta cùng một chỗ ăn nhé! – Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến hỏi.- Hoàng huynh! Thần đệ cảm thấy có chút khó chịu, muốn lui xuống trước, không thể cùng Hoàng huynh và Tiêu tướng quân dùng bữa – Vương Nhất Bác hành lễ,- Khó chịu? Chỗ nào khó chịu? Hoàng đế chưa kịp nói gì, Tiêu Chiến đã lên tiếng trước, tay vội vàng muốn nắm lấy tay Vương Nhất Bác nhưng lại bị người nhẹ nhàng tránh đi.- Trong lòng có chút buồn bực. Thần đệ đi ra ngoài một chút là được rồi, không quấy rầy hứng chí của Hoàng huynh và Tiêu tướng quân. - Được! Đệ có thể trở về điện của mình nhìn xem, mỗi ngày đều có người quét dọn, nơi đó có thể giúp đệ thả lỏng một chút, nếu muốn dùng bữa cứ truyền – Hoàng đế cười nói.- Đa tạ Hoàng huynh – Vương Nhất Bác hành lễ đi ra, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Tiêu Chiến một cái. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm.- Tiêu tướng quân! Đệ đệ này của trẫm không phải lời một lời hai có thể dỗ dành, ngươi phải đảm đương nhiều một chút – Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn người bên cạnh nói.- Thần chỉ là... không muốn nhìn vương gia rơi vào hiểm cảnh, đệ ấy vì sao lại không hiểu? – Tiêu Chiến nhỏ giọng tâm sự, nói xong thở dài một hơi. Vương Nhất Bác trở về điện của mình, y không rõ, vì sao Tiêu Chiến lại kháng cự mạnh đến vậy? Là thật lo cho an nguy của mình? Hay là... cảm thấy mình có thể là tai mắt của Hoàng huynh, không tin tưởng? Cho nên cuộc đời mình có thể nói là mãi mãi chỉ nên núp trong bóng tối, là Tĩnh thân vương ăn chơi lêu lổng, chỉ nên âm thầm thu thập tư liệu cho ca ca, là thê tử của Tiêu đại tướng quân Tiêu Chiến, chỉ nên ở nhà chờ đợi phu quân? Thật là cả đời vô dụng, có lẽ, có lẽ chính mình không nên được sinh ra, chính mình hại chết mẫu thân yêu thương mình nhất, chính mình khiến phụ hoàng chán ghét không thôi, chính mình không được phu quân tín nhiệm... Cả đời này... đắng chát khó nói. Bất tri bất giác Vương Nhất Bác đi tới đằng sau hòn non bộ, đi tới nơi lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến. Kỳ thật Tiêu Chiến không biết, đây chính là nơi y chôn cất chó nhỏ, Vào lúc không có ai đi theo, chú chó nhỏ bồi y nhiều năm như vậy đã được y bí mật chôn cất ở đây. Đây là một bí mật, Vương Nhất Bác dựa vào ký ức mà đi đến chỗ kia, chậm rãi ngồi xuống:- Thế nào? Nơi đó có phải chơi rất vui không? Ít nhất là tốt hơn nơi đây chứ?... Ta cũng không thích nơi này, thế nhưng... ta lại không thể giống như ngươi, chơi chán liền bỏ ta đi, chơi chán liền đổi chỗ chơi nha! – Vương Nhất Bác ngồi đó, lẩm nhẩm nói chuyện với chó con, lại giống như nói chuyện với chính mình, thật khiến người ta đau lòng.- Bệ hạ! Thần cũng không ăn, thần đi tìm Nhất Bác – Tiêu Chiến đứng dậy hành lễ, lại bị Hoàng thượng ngăn lại.- Bây giờ không nên đi... - Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến – Chút nữa trẫm sẽ đi tìm Nhất Bác, yên tâm.- Thần... - Tiêu Chiến có chút do dự.- Các ngươi đều là người hiếu thắng, đều cảm thấy mình đúng, làm sao có thể cúi đầu trước? - Hoàng đế nhìn Tiêu Chiến – Tiêu tướng quân! Nhất Bác... - Hoàng đế lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ tâm tình – Có lẽ được ra chiến trường là nguyện vọng lớn nhất của đệ ấy, là cách đệ ấy chứng minh sự tồn tại của mình... Tiêu Chiến trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn. - Tiêu tướng quân! Nhất Bác... Tiêu Chiến nghe Hoàng đế tự thuật, chậm rãi ôm lấy lồng ngực, thật khó chịu, thật là khó chịu... Cún con! Hóa ra... là ta sai rồi! Vương Nhất Bác không nghĩ tới, y vốn cho là Tiêu Chiến sẽ đến, không nghĩ mở cửa ra lại là Hoàng huynh của mình.- Làm sao vây? Không hi vọng nhìn thấy ta? Hoàng đế đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị hành lễ thì ngăn lại:- Hiện tại không có người ngoài, chỉ có ta và đệ, không cần những lễ tiết này. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn quỳ xuống, hướng Hoàng đế hành lễ. Hoàng đế bất đắc dĩ nói một câu: "Miễn lễ".- Người là tới để làm thuyết khách cho hắn? – Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, cười khổ một tiếng – Đệ biết... Đệ không thể nào ra chiến trường.- Nhất Bác! Đệ thực sự muốn đi đến vậy? Đó là chiến trường, một chút sơ sảy liền... - Hoàng đế nhìn Vương Nhất Bác – Nhất Bác! Như bây giờ không tốt sao?- Ca – Vương Nhất Bác nhìn Hoàng đế, gọi một tiếng "ca" mà lâu lắm rồi y không gọi – Ngươi biết không? Ta hâm mộ ngươi nhất chính là lúc ngươi ngự giá thân chinh, ta chỉ là... ta chỉ là muốn chứng minh chính mình...- Nhất Bác! Ta biết, những năm này đã bạc đãi đệ... Thế nhưng bây giờ đệ đã phân hóa thành Khôn Trạch, đệ rõ ràng biết, Khôn Trạch không thể nào tham gia quân ngũ, đệ có nghĩ tới, một Khôn Trạch có thể làm nhiễu loạn bao nhiêu Càn Nguyên không?- Ta biết... - Vương Nhất Bác nở một nụ cười, bi thương nói – Ngươi nói... Thuốc phụ hoàng vẫn luôn cho ta uống, làm sao có thể tự dưng hết hiệu lực đây? Mắt Hoàng đế trong nháy mắt trừng lớn, bờ môi giật giật nhưng lại không thể nói ra cái gì, hóa ra... Hóa ra đệ ấy đều biết.- Ta sớm đã biết, vô sắc vô vị, tan vào trong máu, không lưu ý căn bản không thể phát hiện, chính ta đều đã nghĩ bản thân là Hòa Nguyên, chính là nên như vậy... - Vương Nhất Bác thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài – Ca! Ta cả đời này... chính là như vậy, đều nằm trong tính toán, muốn an ổn sống cũng đều không thể...- Nhất Bác! Đừng như vậy... - Hoàng đế nhìn người trước mặt, hóa ra cái gì đứa nhỏ này cũng biết, nhiều năm như vậy đều cứ vậy mà sống, hẳn là đã rất đau khổ, rất mệt mỏi.- Ca! Ta biết nếu Tiêu Chiến không bị thương thì hôn sự này cũng không đến phiên ta, ta cũng biết vì sao mà phụ hoàng không muốn ta phân hóa, ta đều hiểu, ta xưa nay sẽ không cản đường bất kỳ người nào. Hoàng huynh! Thần đệ đều hiểu. Thần đệ hôm nay chỉ là tùy hứng, thần đệ sẽ trở về an ổn... Vương Nhất Bác đứng dậy hành lễ, xoay người bước đi.- Trẫm phê chuẩn! – Lúc Vương Nhất Bác vừa bước ra khỏi cửa liền nghe thấy Hoàng đế nói. Vương Nhất Bác không thể tin quay đầu, trừng lớn hai mắt:- Người nói gì?- Trẫm phê chuẩn, đệ có thể theo Tiêu tướng quân ra chiến trường, trẫm phong đệ làm giám quân nhưng đệ nhất định phải bình an trở về - Hoàng đế nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, chậm rãi nói. Có lẽ, ta không đủ khả năng để thay đổi bất cứ thứ gì, nhưng ... ta muốn cho đệ đệ của ta một quãng đời thật vui vẻ về sau, xem như... bồi thường đi, một loại bù đắp muộn màng.- Người nói, không thể thay đổi, người là thiên tử nên không thể thay đổi – Vương Nhất Bác trong nháy mắt kích động, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hoàng đế như muốn xác nhận đây là sự thật. Hoàng đế nhìn Vương Nhất Bác cười, không nói khoa trương chút nào, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đệ đệ mình cười vui vẻ đến thế, nụ cười này thật đẹp.- Không thay đổi. Nhanh chóng ra cổng thành đi. Tiêu Chiến đang chờ đệ ở đấy.- Đệ biết rồi, đệ lập tức đi – Vương Nhất Bác nói rồi chạy biến. Hoàng đế nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Vương Nhất Bác, lắc đầu cười. Kỳ thật, Vương Nhất Bác không biết, phụ hoàng y trong lúc hấp hối có lưu lại một di chiếu, là di chiếu liên quan đến y. Khi đó lão Hoàng đế đã hấp hối, đôi mắt đục ngầu vẫn một mực nhìn ra cửa, ông ấy không nói gì, thế nhưng vẫn một mực nhìn lấy, tận đến khi khí tức sắp tuyệt lão Hoàng đế vẫn không thể tuân theo bản tâm, vẫn không thể nào triệu kiến tiểu nhi tử của mình. Lão Hoàng đế cố sức nắm chặt tay tiểu Hoàng đế, dắt tay tiểu Hoàng đế mò đến dưới gối đầu, cái này là.... Tiểu Hoàng đế trợn tròn hai mắt.- Đối xử tử tế... đối xử tử tế với đệ đệ ngươi... - Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm trưởng tử của mình, hơi thở đã mong manh nhưng thanh âm vẫn còn kiên định – Trẫm...khụ khụ... muốn ngươi đảm bảo...- Con đảm bảo, con đảm bảo, phụ hoàng – Tiểu Hoàng đế nghẹn ngào nói. Lão Hoàng đế nở nụ cười, nhắm mắt. Tiểu Hoàng đế buổi tối chậm rãi mở bản di chiếu kia ra, trong đó tất cả đều liên quan đến Vương Nhất Bác. Là yêu cầu tiểu Hoàng đế lập tức dừng hết tất cả thuốc của Vương Nhất Bác, là yêu cầu tiểu Hoàng đế đối xử tử tế với Vương Nhất Bác, chỉ cần là điều Vương Nhất Bác muốn làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiểu Hoàng đế, tất thảy đều phải cho phép. Phụ hoàng đối với đệ là hổ thẹn, ngay cả trẫm...cũng vậy. Hoàng đế vẫn đứng trong điện cũ của Vương Nhất Bác, nhìn theo bóng lưng đã biến mất. Đi tìm chính mình đi, Nhất Bác, đi theo đuổi cuộc đời của chính mình, đệ bây giờ thật tốt... Vương Nhất Bác cơ hồ là chạy đến cổng hoàng thành, chạy như bay, dẫn đến không ít lời dị nghị của đám cung nhân. Đây là hoàng cung, không thể đi nhanh, thế nhưng đây lại là Tĩnh thân vương, ai dám chặn lại? Ai dám chất vấn? Ai dám phê bình? Vương Nhất Bác chạy thật nhanh đến cổng, thế nhưng... khi nhìn thấy thân ảnh thon dài đang đứng đợi mình dưới ánh hoàng hôn, y lại không dám bước lên. Nên nói cái gì? Có thể nói cái gì? Tiêu Chiến sẽ nói gì? Tiêu Chiến sẽ hiểu mình sao? Y biết Tiêu Chiến là lo lắng cho mình, y biết đó là bởi vì yêu, bởi vì Tiêu Chiến yêu thật sâu, là tình yêu Tiêu Chiến mong đợi mười năm, cho nên... hắn sẽ đồng ý sao? Nếu như hắn không đồng ý, làm sao bây giờ? Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ lại không dám tiến lên, chỉ có thể chậm rãi, từng bước từng bước rụt rè bước về phía trước. Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ cách mình không xa, bước từng bước chậm chạp đi tới, hắn biết cún con của mình đang nghĩ gì, cười nhẹ lắc đầu.- Này – Tiêu Chiến nâng tay lên quơ quơ – Không nhanh về nhà, cơm tối đều sẽ nguội hết. Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cắn môi nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ngược ánh hoàng hôn, nở một nụ cười thật ngọt ngào. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, người trước mắt thật đẹp, thật ấm áp.- Bảo bảo! Một con ngựa bị đói bụng, chỉ có thể ủy khuất đệ cùng ta cưỡi chung một con – Tiêu Chiến giơ giơ roi ngựa lên. - Tiêu tướng quân! Ta cùng tướng quân ra chiến trường – Vương Nhất Bác dừng lại, lấy dũng khí hướng Tiêu Chiến hô to. Tiêu Chiến nở nụ cười, buông dây cương trong tay ra, chạy đến bên Vương Nhất Bác, ôm y vào lòng, đem đầu chôn vào cổ cún con của hắn mà cọ cọ, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:- Được! Được! Cún con. Ta sẽ bảo vệ đệ. Nếu như đệ muốn là chim ưng giương cánh bay lượn trên bầu trời, ta liền dốc hết toàn lực, cho đệ một mảnh trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com