TruyenHHH.com

Duong Mieu Ky Su

Thương Khinh Vũ đi rồi, Bách Hợp tướng quân đột nhiên vung chùy trong tay nện xuống, dù đã nghiến răng kiềm chế nhưng chùy đồng cũng đập vỡ một góc núi đá. Y thở phì phì, tức giận gằn giọng:

"Cái tên nhãi nhép ngạo mạn đó, ngày mai thu phục xong Quỷ Hồn, ta nhất định phải giã cho hắn một trận."

Nếu như vừa rồi Huyền Thiên Thượng Đế không ngăn cản, y đã đập bẹp cái mặt kiêu căng phách lối kia thành thịt vụn rồi. Dựa vào cái thá gì mà bọn họ đường đường cao thủ trong hàng ngũ tiên nhân lại phải nín nhịn nghe một tên yêu ma nhãi nhép ba hoa chích choè chứ? Y cũng thật bội phục định lực của Ngài, đến tận lúc này vẫn còn hô hấp nhẹ nhàng mặt mày bình thản như vậy.

Mạc Lan chân nhân mỉm cười vỗ vai y, dài giọng mỉa mai:

"Bách Hợp tướng quân, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng. Phải không?"

Đôi mắt phượng cố tình liếc qua Cổ Hy đang lạnh mặt làm ngơ. Y với vị tiên tử này quan hệ không thân thiết cho lắm, nhưng dù sao đối với tình cảnh của nàng vẫn có chút thương cảm. Đứng trước mặt kẻ thù của mình, đã không thể động chân động tay còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt hợp tác cùng hắn. So với lăng trì xử tử chỉ có hơn chứ không có kém!

Chân Vũ xoay người, nói với ba vị tiên nhân:

"Bất kể ra sao, mục tiêu lớn nhất của chúng ta vẫn là thu phục Quỷ Hồn. Hi vọng các vị có thể tạm gác hiềm khích, vì chúng sinh Tam Giới một lần."

Địa vị của Chân Vũ hiển nhiên là cao hơn bọn họ mấy bậc, thái độ điềm đạm ôn hoà, lời nói lại thấu tình đạt lý như vậy, bọn họ dù có bất mãn cũng sẽ không phản bác, đều chắp tay thi lễ, xem như đồng thuận.

Chân Vũ gật đầu, đằng vân trở về Ngọc Hư Cung, các đồ đệ lập tức nối gót. Đám người Mạc Lan chân nhân hoá thành ba tia sáng nhanh chóng biến mất khỏi đỉnh Ngoạ Sơn.

Vừa mới trở về không bao lâu, thư phòng lại vang lên tiếng gõ cửa. Nhìn thấy người đang đứng chờ, Chân Vũ thở dài, hô một tiếng "Vào đi!".

Không để người kia kịp nói, ông đã chặn đầu trước,"Ta biết con muốn nói gì.", rồi lại thở dài.

"Chấp Viễn, chuyện này liên quan đến an nguy của Tam Giới, tình cảm riêng tư của con vẫn nên gác lại một bên."

Chấp Viễn trong lòng nóng như lửa đốt, vẫn tiếp tục kiên trì:

"Sư phụ, con không phải chỉ vì tình cảm của bản thân. Sư muội năng lực thế nào Người cũng biết rõ, Thương Khinh Vũ vốn không cần muội ấy giúp đỡ. Hắn là đang muốn giữ sư muội làm kim bài cho mình. Tiểu Bạch suy nghĩ đơn thuần, năng lực cũng có hạn, ở cạnh hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành con tin trong tay Thương Khinh Vũ."

Vẻ mặt Chân Vũ hòa hoãn hơn không ít. Những điều đồ đệ nói không sai, ít nhất chứng minh hắn vẫn chưa đến mức yêu quá hóa cuồng, bị tình cảm che mờ lí trí.

"Sư phụ gọi con sao?"

Họa Y ở bên ngoài ló đầu vào, nhìn thấy cả sư phụ và đại sư huynh liền tỏ ra nghiêm chỉnh hành lễ, dè dặt đi vào. Vẻ mặt đại sư huynh rất đen, ngày thường đã nghiêm khắc ít cười rồi, hôm nay trông lại càng đáng sợ. Lại là ai chọc giận vị thiếu gia khó ở này vậy hả?

"Tiểu Bạch!"

Chân Vũ lên tiếng, thành công đem ánh mắt lén lút thăm dò của tiểu đồ đệ rời khỏi gương mặt khó coi của đại đồ đệ.

"Về điều kiện thứ ba của Thương Khinh Vũ, con suy nghĩ kĩ rồi chứ?"

"Vâng,..." - Nàng nắm tay trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc, "...con sẽ đi cùng hắn!"

Chấp Viễn kinh ngạc, sắc mặt biến đổi, vô thức cao giọng:

"Tiểu Bạch! Đây không giống Mê Đồ Ảo Cảnh, không thể tùy tiện đùa giỡn với tính mạng như vậy!"

Nàng thích xuống hạ giới gặp gỡ thân thiết với Thương Khinh Vũ, hắn có thể xem như nàng nhỏ tuổi ham chơi, có thể bình tĩnh từ từ dạy dỗ. Nhưng Thương Khinh Vũ muốn kéo nàng vào chỗ chết, làm sao nàng lại thoải mái đồng ý không chút do dự như vậy được?

Sư phụ nhận nàng làm đồ đệ từ khi còn là mèo con vừa mới mở mắt, Chấp Viễn cũng xem như là nhìn nàng lớn lên. Mặc dù bình thường đối với con mèo lười chảy thây này hắn có hơi nghiêm khắc khó tính, nhưng nếu so với các sư đệ đồng môn trước đây bị hắn giám sát, Chấp Viễn tự nhận thấy bản thân đã rất dịu dàng, rất nhẫn nại. Hơn nữa Tiểu Bạch trong số sư huynh đệ đồng môn là nhỏ tuổi nhất, hắn trước giờ luôn luôn để mắt xung quanh nàng, đem những mối nguy hại tránh nàng xa nhất có thể, có thể nói là hết mực bảo vệ an toàn của nàng. Trong mắt hắn, nàng vẫn luôn là đứa trẻ con ham vui chưa biết sợ.

Chân Vũ thực chất cũng không muốn để đồ đệ nhỏ tuổi mạo hiểm như thế, nhẹ giọng trấn an:

"Nếu con không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng. Thiên Giới chúng ta dốc toàn lực thì cũng không phải không giữ được chân Quỷ Hồn này, con không nhất thiết phải liều lĩnh đi đến nơi nguy hiểm như vậy."

Họa Y lắc đầu, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc:

"Sư phụ, Tiểu Bạch thật sự muốn tham dự nhiệm vụ lần này, hoàn toàn không miễn cưỡng."

Nàng mặc dù hiểu biết ít ỏi, nhưng dựa vào thái độ của sư phụ và các vị trưởng bối gần đây cũng có thể đoán ra tình hình vô cùng phức tạp. Thiếu đi sự trợ giúp của Thương Khinh Vũ, bọn họ đối phó với Quỷ Hồn sẽ cực kì khó khăn. Trước đây nàng có thể vô tâm vô tư không để ý đến chính sự, nhưng thảm cảnh ở Nhân Giới rành rành trước mặt, dù thế nào cũng không thể làm ngơ được. Nếu như có cơ hội giúp đỡ mọi người, lý nào nàng lại từ chối.

Huống hồ, Thương Khinh Vũ cũng sẽ không làm hại nàng.

Chân Vũ nhìn thái độ kiên quyết này, xem ra gần đây tiểu đồ đệ đã trưởng thành không ít, không còn là con mèo hen nhìn thấy rắc rối đến gần là chạy xa ba ngàn thước nữa. Ông lấy ra một cái bình ngọc nhỏ xíu đưa đến trước mặt nàng.

"Đây là Tẫn Ma Tán. Nếu như không may bị Quỷ Hồn đánh trúng thì có thể giữ được mạng cho con. Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi trận chiến, tự bảo vệ bản thân."

Họa Y vâng khẽ một tiếng, dùng cả hai tay nhận lấy bình ngọc, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của sư huynh.

Trời còn chưa sáng, sân trước Ngọc Hư Cung đã đông kín mấy trăm đồ đệ ngay hàng thẳng lối, sắc áo xám ngắt chìm trong màu trời nhợt nhạt. Bọn họ hóa thành luồng sáng rực rỡ, xuyên qua tầng mây hướng về phía Nam Hải.

Sắc nước âm u tối thẫm liên tiếp lóa lên những luồng sáng. Bầu trời phía trên Nam Hải lần lượt tiếp đón từng đạo ánh sáng rực rỡ. Môn đồ Ngọc Hư Cung khí thế hùng hậu, đứng trên bờ biển chờ đợi. Không đến nửa khắc sau, ánh sáng hồng sắc bừng lên từ chân trời. Từ phía mặt trời bay tới một đoàn quân, chiến bào đỏ như lửa, người nào người nấy đều đội mũ giáp che gần kín mặt, chỉ có duy nhất một nữ tử y phục đơn giản màu đỏ rực, tay nắm lấy chuôi kiếm đeo bên hông.

"Thiên Tước quân lúc nào cũng lòe loẹt nổi bật nhỉ?"

Mạc Lan chân nhân vẫn một thân y phục màu thiên thanh, âm thanh nhẹ nhàng vang khắp bốn phía. Người đi bên cạnh lại một vẻ đối lập, Bách Hợp tướng quân to cao gấp mấy lần Mạc Lan chân nhân, áo giáp sáng lóa, chùy đồng gác trên vai. Sau lưng, Cự Hùng quân như một làn khói tía cuồn cuộn nặng nề, dù cưỡi mây nhưng dường như vẫn nghe được tiếng bước chân rầm rập hùng hổ. Ngoài hai đạo quân này, còn có một số lượng ít những thiên binh còn sống sót trong trận đánh trước, lần này vẫn tiếp tục tham gia.

Họa Y vóc dáng thấp bé lọt thỏm giữa một rừng người cao lớn, ngẩng đầu lên nhìn trời. Sư phụ, còn có Mạc Lan chân nhân và mấy vị tinh quân khác đã bắt đầu đứng giữa ngàn tầng mây bày trận rồi. Nhưng Thương Khinh Vũ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Chắc là hắn không ngủ quên đâu nhỉ?

Nàng vụng trộm lùi lại mấy bước, ý định dùng lục lạc đánh thức đại ma đầu. Bên cạnh có cánh tay giữ nàng lại. Chấp Tịnh nhìn nàng, khẽ lắc đầu. Ngày hôm qua Thương Khinh Vũ chỉ mặt điểm tên nàng phối hợp hỗ trợ hắn đã khiến cho không ít lời dị nghị nổi lên khắp Thiên Cung rồi. Nếu như bây giờ trước mặt cả ngàn người, nàng lại còn định tự mình gọi hắn đến, dùng đầu gối cũng nghĩ ra, cuộc sống sau này ở Thiên Giới của sư muội chắc chắn không dễ chịu.

Mặt biển ùng ục sôi lên, xoáy nước từ từ mở rộng. Từ trong lòng biển, một con rồng vảy bạc lấp lánh trồi lên, bay đến giữa bầu trời liền hóa thành hình người hoàn chỉnh. Nhận được lệnh của bên trên, Nam Hải Long Vương hôm nay cũng dẫn Thủy tướng đến góp vui.

Long Vương chỉ tay về một chỗ xa xa giữa biển, nói:

"Kia chính là hải vực Quỳnh Lôi, quả thực gần đây xuất hiện dấu vết ma khí bất thường. Ta bây giờ lập tức mở đường cho các vị."

Mặc kệ Thương Khinh Vũ có đến hay không, trận chiến này hôm nay chắc chắn phải đánh. An nguy Tam Giới, Thiên Đế làm sao lại yên tâm giao toàn bộ vào tay một đại ma đầu như hắn được.

Sóng nước đột ngột dâng cao lên hàng trượng, theo bàn tay chỉ dẫn của Nam Hải Long Vương, mặt biển rẽ ra trơ đáy cát, một khe nứt khổng lồ hiện ra trước mắt. Một binh sĩ trong đoàn Thiên Tước quân rút kiếm khỏi bao, một tia lửa cũng theo đó loé lên, bay thẳng xuống vực sâu. Mấy ngàn người yên lặng chờ đợi, trên không trung, trận pháp bày sẵn đã hoàn toàn bao phủ Nam Hải.

Không gian tĩnh lặng. Không biết đã trôi qua bao lâu, hải vực vẫn không xuất hiện chút động tĩnh nào.

Vào lúc này, bờ biển phía sau lưng môn đồ Ngọc Hư Cung nổi lên một trận gió lốc hung mãnh, bụi cát bay mù mịt. Bóng đen rợp trời thổi tung cả những gốc cây cổ thụ, lửng lơ giữa không trung. 

*****

2:36 am - 25/12/2021

Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ! Mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com