Duong Kieu Nang Dong Gio Ha
Khi Kiều thấy đồng hồ đã khuya, cậu nói:
"Bé về nha bống, mai bé lại qua tiếp."
Nói xong, Kiều ôm Dương một cái thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa khắp người. Nhưng ngay khi Kiều chuẩn bị rời đi, Dương đã nhanh tay kéo cậu lại.
"Khoan đã!"
Dương thở hổn hển, ánh mắt anh có phần hoang mang.
"Em không thể đi lúc này được. Anh... anh chỉ mới tìm lại được em, anh không muốn mất em thêm một lần nữa."
Kiều quay lại, đôi mắt ngập nước và ánh lên vẻ ngạc nhiên.
"Dương, Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai mà."
"Nhưng... anh không thể chịu được cảm giác em rời xa anh."
Dương thổ lộ, giọng nói nghẹn lại.
"Anh chỉ mới lấy lại được em, nên không muốn em đi đâu hết."
Kiều nhìn vào mắt Dương, cảm giác được sự chân thành và nỗi lo lắng trong anh.
"Được rồi, em sẽ ở lại thêm một chút. Nhưng chỉ một chút thôi, được không?"
Dương mỉm cười, nụ cười ngập tràn niềm vui và nhẹ nhõm.
"Cảm ơn em! Chúng ta có thể ngồi thêm một chút nữa, nói chuyện hay làm gì đó."
Hai người trở lại chiếc sofa, ngồi gần nhau. Không khí vẫn ngập tràn sự ấm áp và tình cảm.
Kiều cảm thấy hạnh phúc khi thấy Dương vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng vì không biết phải làm gì để kéo dài khoảng thời gian quý giá này.
"Chúng ta có thể chơi một trò chơi nữa không?"
Kiều gợi ý, ánh mắt lấp lánh.
"Em muốn biết thêm nhiều điều về anh."
"Chơi gì đây?"
Dương hỏi, tay vẫn nắm chặt tay Kiều.
"Chơi 'Nói thật đi hoặc làm đi' đi!"
Kiều đề xuất, đôi mắt sáng lên đầy tinh nghịch.
"Được, anh bắt đầu!"
Dương hăng hái.
"Kiều, nói thật đi, ai là người em thích nhất trong chương trình?"
Kiều hơi đỏ mặt, nhưng không chần chừ trả lời:
"Là bống đó!"
Dương không kìm được cười lớn, lòng tràn ngập niềm vui.
"Rồi đến lượt em!"
"Được, bống nói đi, nếu phải chọn giữa việc không bao giờ gặp bé hoặc không bao giờ ăn món mình thích nữa, bống sẽ chọn gì?"
Kiều hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Thì anh sẽ chọn không bao giờ ăn món mình thích nữa."
Dương đáp ngay lập tức, không chút do dự.
"Bởi vì em quan trọng hơn tất cả mọi thứ."
Kiều cảm thấy trái tim mình như nở rộ, không ngừng mỉm cười.
"Bống thật ngốc nghếch!"
Dương đành chịu, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cả hai tiếp tục trò chơi trong tiếng cười vang vọng, dần quên đi thời gian.
Khi đồng hồ điểm gần 11h đêm, Kiều nhìn Dương đang say giấc, khuôn mặt bình yên như một đứa trẻ.
Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, tính lẻn về phòng mà không làm Dương tỉnh giấc.
Nhưng vừa bước đến cửa, Kiều nghe tiếng động khẽ từ phía sau.
"Kiều, em định đi đâu?"
Giọng Dương yếu ớt vang lên trong đêm, anh vừa tỉnh giấc và nhìn thấy Kiều đang rời đi.
Kiều khựng lại, cậu quay người lại đối diện với Dương, ánh mắt cậu lấp lánh một chút ngại ngùng.
"Em... em chỉ định về phòng, không muốn làm phiền anh nữa."
Dương ngồi dậy, ánh mắt lo lắng, nhìn Kiều như sợ rằng nếu để cậu đi, anh sẽ lại mất cậu lần nữa.
"Em có thể ở lại không? Anh không muốn em đi. Anh vừa có một giấc mơ kỳ lạ, và anh sợ khi tỉnh dậy em không còn ở đây nữa."
Kiều lặng lẽ đứng đó, trái tim mềm yếu trước sự chân thành trong lời nói của Dương.
"Anh vẫn còn sợ em bỏ đi à?"
Kiều khẽ hỏi, giọng pha chút trách móc nhưng cũng tràn đầy sự quan tâm.
Dương bước xuống giường, tiến lại gần Kiều, hai tay nắm lấy tay cậu, giữ chặt.
"Anh sợ. Anh thực sự sợ, Kiều ạ. Em đã từng rời xa anh một lần, và anh không muốn điều đó xảy ra thêm lần nào nữa. Làm ơn, đừng rời đi."
Dương vòng tay ôm trọn lấy Kiều, siết chặt cậu vào lòng như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, Kiều sẽ biến mất ngay lập tức.
Cảm giác ấm áp từ cơ thể Kiều lan tỏa, khiến trái tim Dương đập nhanh hơn, xen lẫn nỗi sợ hãi mơ hồ.
"Anh không muốn em rời đi."
Dương thì thầm, giọng nói như vỡ òa trong đêm tĩnh lặng.
"Em là tất cả với anh. Đừng bỏ anh một mình, Kiều."
Kiều cảm nhận được nhịp tim loạn nhịp của Dương đang đập rộn ràng bên tai mình. Cậu ngước lên nhìn Dương, đôi mắt sâu lắng nhưng đầy dịu dàng.
"Em không đi đâu mà."
Kiều nói khẽ, giọng điệu trấn an nhưng cũng không giấu nổi chút nghẹn ngào.
"Em vẫn ở đây với anh, không cần phải lo."
Dương cúi xuống, trán tựa vào trán Kiều, hơi thở anh có chút run rẩy.
"Anh xin lỗi vì đã không nhận ra điều đó sớm hơn, xin lỗi vì đã để em phải xa anh. Anh không bao giờ muốn điều đó xảy ra nữa."
Kiều khẽ mỉm cười, vòng tay ôm lấy Dương.
"Không sao đâu, bống ngốc của em. Giờ anh có em rồi, và em sẽ không đi đâu hết."
Dương càng siết chặt hơn, như muốn giữ mãi hình ảnh của Kiều trong vòng tay mình.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua khe cửa, Kiều dậy sớm, khẽ rời khỏi vòng tay Dương để đi siêu thị mua đồ ăn.
Cậu muốn chuẩn bị một bữa sáng thật ngon, bất ngờ cho Dương trước khi họ quay lại nhà chung.
Dương nằm trên giường, nhìn trống trải vào khoảng không khi phát hiện Kiều không còn nằm bên cạnh.
Anh nhảy bật dậy, cảm giác hoang mang trào dâng, trái tim đập thình thịch. Ánh mắt anh cuống cuồng tìm kiếm khắp phòng, nhưng không thấy bóng dáng Kiều đâu.
Nỗi sợ mất Kiều lại ùa về, từng khoảnh khắc đêm qua chớp hiện trong tâm trí khiến anh hốt hoảng.
"Kiều!"
Dương gọi lớn, giọng khẩn thiết, như thể chỉ cần cất tiếng gọi là cậu sẽ xuất hiện. Nhưng căn phòng vẫn lặng yên, không một hồi đáp. Dương vội bước nhanh ra ban công, đảo mắt khắp nơi, đôi tay run rẩy.
Không thấy Kiều đâu, anh chạy vào phòng tắm, lật tung mọi thứ như một hành động vô thức.
Mỗi phút trôi qua, nỗi lo lắng của Dương ngày càng dâng cao. Ý nghĩ Kiều có thể đã rời đi mà không nói lời nào khiến anh hoảng loạn.
"Không thể nào... không thể như thế được."
Anh tự trấn an, nhưng trái tim vẫn nặng trĩu nỗi sợ hãi.
Anh quay trở lại phòng ngủ, ngồi sụp xuống giường, tay bấu chặt vào ga trải giường như cố gắng nắm lấy chút hơi ấm còn sót lại của Kiều.
Đôi mắt anh đỏ lên, trái tim quặn thắt, từng giây phút dường như dài vô tận.
Khi điện thoại rung lên, Dương vội vã cầm lấy với hy vọng mong manh. Đọc tin nhắn của Kiều, anh gần như gục xuống vì nhẹ nhõm.
Nhưng sự rối loạn vẫn còn đọng lại trong lòng, tay anh run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại.
"Bé chỉ ra siêu thị mua chút đồ ăn sáng cho bống thôi. Đừng lo lắng nha, bé về ngay."
"Chỉ là đi siêu thị... chỉ là đi siêu thị thôi...ngốc thật, làm anh lo gần chết."Dương tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Anh đứng dậy, nhìn xung quanh phòng, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Anh nhìn quanh căn phòng, rồi quyết định sẽ dọn dẹp một chút, chuẩn bị để đón Kiều về với bữa sáng mà cậu đã chuẩn bị.
Trong lòng Dương, không gì quan trọng hơn việc giữ Kiều ở lại bên cạnh mãi mãi.
Khi Kiều trở về, vừa bước vào hành lang, cậu đã thấy Dương đứng trước cửa phòng, ánh mắt đăm chiêu và có chút buồn bã. Dương dựa lưng vào tường, tay khoanh trước ngực.
Ngay khi thấy Kiều, anh lập tức tiến lại gần, đôi mắt ánh lên sự trách móc lẫn lo lắng.
"Bé đi đâu mà không nói với anh tiếng nào?"
Dương hỏi, giọng khàn đặc, vừa giận vừa buồn.
"Anh dặn bé phải ở trong phòng mà, biết anh đã lo thế nào không hả?"
Kiều có chút ngỡ ngàng, chưa kịp nói gì thì Dương tiếp tục, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào tâm trí cậu.
"Bé biết anh đã hoảng sợ như thế nào khi không thấy bé? Anh cứ tưởng..."
Dương dừng lại, cố nén lại cơn xúc động, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình.
"Anh tưởng bé bỏ đi luôn rồi."
Kiều mỉm cười nhẹ nhàng, cố xua tan đi bầu không khí nặng nề.
"Em chỉ đi mua đồ ăn thôi mà, không nghĩ là anh lại lo lắng đến vậy. Em còn nhắn tin cho anh nữa mà."
Dương lắc đầu, ánh mắt đầy sự bất lực.
"Nhắn tin thì đã sao, cảm giác khi không thấy bé ở đó... anh không chịu nổi đâu."
Giọng anh vừa trách móc nhưng cũng tràn đầy tình cảm, giống như một đứa trẻ sợ mất đi món đồ quý giá nhất.
Kiều đứng im lặng một lúc, cảm nhận được sự lo lắng chân thành của Dương. Cậu bước lại gần, đặt tay lên vai anh.
"Em xin lỗi, em không biết là anh lại lo đến thế."
Dương nhìn Kiều, ánh mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng hơn.
"Bé có biết không? Anh đã hứa với bản thân rằng sẽ không để bé đi đâu nữa. Em đừng rời xa anh như thế... Dù chỉ là một lúc thôi, anh cũng không muốn."
Kiều cúi đầu, khẽ mỉm cười, rồi ôm nhẹ lấy Dương.
"Em biết rồi mà, em không đi đâu cả. Em ở đây với anh."
Kiều định đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, nhưng mỗi lần bước được một bước thì Dương lại sát ngay sau lưng, theo từng bước chân của cậu không rời nửa bước.
Kiều liếc nhẹ ra sau, thấy Dương cứ đi sát theo mình, ánh mắt 1 mí đầy cảnh giác, khiến cậu bật cười.
"Anh làm gì thế?"
Kiều hỏi, giọng trêu chọc.
"Em chỉ nấu ăn thôi mà, đâu có bỏ đi đâu mà anh cứ kè kè sau lưng thế?"
Dương nhìn Kiều, đôi mắt đầy vẻ nghiêm túc nhưng lại không giấu nổi nét đáng yêu.
"Anh chỉ muốn chắc chắn bé không chạy mất thôi. Anh sẽ đi theo bé, dù bé có đi đâu cũng vậy."
Kiều cười lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
"Anh cứ thế này, làm sao em nấu ăn được? Đi ra ngoài chờ đi, rồi em gọi vào ăn."
Nhưng Dương vẫn không chịu rời, anh nhún vai, ra vẻ thản nhiên.
"Không được. Anh phải ở đây trông chừng, không thì em lại trốn mất."
Kiều bật cười thành tiếng.
"Anh nghĩ em là trẻ con à?"
Dương không trả lời, chỉ mỉm cười và đứng gần Kiều thêm chút nữa, tay lơ đễnh cầm lấy một chiếc đũa trên bếp, xoay xoay trong tay.
Kiều thở dài, quay lại tiếp tục cắt rau. Mỗi lần cậu nhấc dao lên, Dương lại lặng lẽ dịch sát thêm một chút, đôi mắt không rời cậu dù chỉ một giây.
Khi Kiều quay sang lấy gia vị, Dương lại nhón lên và lấy giúp, còn cười khẽ như vừa hoàn thành nhiệm vụ quan trọng.
"Thôi nào."
Kiều cố nín cười.
"Nếu anh không để em nấu, chắc mình sẽ đói cả ngày mất."
Dương nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh chút tinh nghịch.
"Thế thì anh sẽ nấu cùng bé. Mình nấu chung, vậy là anh vừa được ăn ngon, vừa chắc chắn không bị mất bé."
Kiều cười phá lên, nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc khi nhìn thấy sự quan tâm ngốc nghếch mà chân thành của Dương.
"Được rồi, anh giúp em một tay. Nhưng nếu anh phá bếp thì đừng trách em đấy."
Dương cười tươi, hào hứng như một đứa trẻ được chơi trò mới, sẵn sàng "trợ giúp" Kiều trong bữa sáng này, không rời cậu nửa bước.
Có lố hông mấy bà????
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com