TruyenHHH.com

DƯƠNG KIỀU - HÀO MÔN

Phiên ngoại: Bún và Mì

ChuH75

Tất cả nội dung trong chương này là hư cấu xuất phát từ trí tưởng tượng ngớ ngẩn của tác giả, xin đừng mang nó ra khỏi đây, tui rất rén chính quyền, xin chân thành cám ơn!

-----

Em bé Mì năm nay đã lên ba, đôi mắt to tròn, màu nâu trong vắt, làn da trắng mềm, hai má bánh bao, búng sữa thơm thơm. Bố chiều bé lắm, nếu được, đi đâu cũng phải đưa bé theo, mẹ thì luôn diện cho Mì những bộ váy đáng yêu nhất. Ai cũng nói bé là công chúa nhỏ của cả nhà, ai cũng thích cưng nựng, yêu thương bé, chỉ có anh Bún là hay trêu trọc Mì thôi. 

Đấy, nói có sai đâu, đôi tay nhỏ nhắn, trắng xinh đang mò mẫm, chiếc kẹo vừa được bóc vỏ chưa kịp đút vào miệng đã bị anh Bún cướp mất. Bé òa khóc lớn, chiếc kẹo đó là của anh Ngỗng nhà bác Khang cho Mì đó, kẹo dâu sữa, món bé thích nhất. Nhìn anh Bún lè lưỡi, đôi mắt một mí híp lại, cười vui sướng vì ghẹo được em, đáng ghét quá.

Từ xa, Dương nhìn thấy cô công chúa nhà mình, đang ngồi phịch xuống nền òa khóc, chẳng cần nghĩ cũng biết thủ phạm là ai. Thằng cu Bún lại chạy đâu mất rồi, làm anh trai mà chẳng bao giờ nhường em gái, chỉ trêu em là giỏi thôi. 

Đưa tay lấy mấy chiếc kẹo trên bàn, rồi nhanh chân bước đến bên em bé, Dương nhấc bổng Mì, nhẹ giọng dỗ dành, vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn nhăn lại. Ôm lấy cổ Dương, con bé òa khóc lớn hơn, nước mắt từng hạt long lanh thi nhau rơi xuống, ôi, cô con gái bé bỏng của anh.

"Bố ơi, anh Bún ... kẹo của con... hức..."

"Bố cho Mì kẹo này, hai chiếc luôn nhé, anh Bún hư, lát bố sẽ tét mông."

Con bé cầm hai chiếc kẹo, mắt sáng lên, gật đầu rồi dần dần nín khóc. Kiều mà biết anh dỗ con kiểu này, chắc người bị tét mông trước là anh, lần trước đi khám răng, Mì đã bị sâu mất mấy chiếc. Trộm nhìn vợ còn đang tất bật kiểm tra bàn tiệc, nhỏ giọng nói con gái phải giữ bí mật.

Thằng con trời đánh của anh đang ôm chặt chân mẹ nó, lắc lắc người, đứa nghịch tử này, không chỉ giỏi trêu em, thích phá phách mà còn rất biết bày trò làm phiền người khác, giống ai thế không biết?

Kiều gật đầu với người làm, nhìn dãy bàn tiệc đã hoàn thành trang trí, mới ưng ý, cúi xuống bế Bún lên, nhéo nhẹ tai thằng bé.

"Đừng tưởng mẹ không biết con vừa làm trò gì, em Mì khóc to lắm đấy!"

Bún liền xụ mặt, Bún thấy trêu Mì vui mà, sao bé không cười mà cứ khóc hoài vậy? Nhìn phiên bản mini của chồng mình, đang dẩu cái mỏ lên tỏ vẻ ủy khuất lắm, Kiều thật muốn véo thêm cái nữa. Bước về phía Dương, giao Bún cho anh, để anh tay phải ôm Mì, tay trái nắm tay Bún, mặc kệ anh nhìn em cười ngơ ngác, nhà đang bao việc, có mỗi trông con thôi, Trần Đăng Dương cũng làm không xong.

-----

Em bé Mì mặc váy xòe trắng tinh, trên đầu còn đội vương miệng nhỏ xinh, tay cầm hộp nhẫn, bước đi trên con đường trải đầy cánh hoa, phía sau Bún và Ngỗng cùng mặc vest trắng, cổ đeo nơ, rất dễ thương, tháp tùng em gái, vừa tung hoa, vừa đưa tay vẫy vẫy mọi người. 

Minh Hiếu hạ thấp người, đưa tay nhận lấy hộp nhẫn từ bé Mì, còn không quên hôn lên má đứa nhỏ cái bép, vừa định kéo nốt Bún lại hôn, thì thằng Bống con đã vội ôm má mình chạy sang phía Thành An. Với Bún, ba An thì được, chứ bác Hiếu thì không bao giờ, cả hội trường nhìn Hiếu bị Bún ghét bỏ thì cười lớn. 

Hai đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh bố mẹ, lần này Bún rất ngoan, vì đã được mẹ dặn, rất ra dáng anh trai còn nói với em Mì, bọn mình ngoan nhé, để xem bác Hiếu hôn ba An nè. 

Vừa nghe hết câu của Bún, Kiều đánh mắt sang nhìn Dương, liếc một đường, anh lại dạy con cái gì đấy? Dương cười cười hiểu ý, kéo tay em, nắm lấy, mười ngón đan xen, nhìn hai nhân vật chính phía trên sân khấu.

Cuối cùng, Trần Minh Hiếu cũng lấy được Đặng Thành An về nhà.

Việc cả hai đứa con trai đều yêu và lấy đàn ông thực sự là một cú sốc đối với bố mẹ và bà nội Trần, với tính cách ương bướng, phản nghịch, Dương thầm cám ơn bản thân ngày đó kiên định với Kiều, gia đình chấp nhận chuyện hai đứa cũng nhẹ nhàng hơn. 

Còn cặp đôi kia thì khác, Minh Hiếu là một người ngoan ngoãn, chưa từng làm trái ý phụ huynh, vì Đặng Thành An mà lần đầu cãi lời bố mẹ, việc vượt qua thành kiến của gia đình thật sự khó khăn.

Nếu Bún và Mì không ra đời, bố mẹ dần hòa hoãn hơn vì có mục tiêu khác để suy nghĩ và lo lắng, thì có lẽ, hai người kia còn vất vả rất rất nhiều. Quay sang nhìn Kiều, đôi mắt em long lanh ánh lên vệt nước, anh vươn tay, nhẹ gạt đi, em nhìn anh, cười rất ngọt ngào, anh chẳng ngại xung quanh, nhấc tay em rồi hôn lên đó. 

"Đặng Thành An từ chồng trở thành chị dâu em rồi đó, em tiếc à?"

Anh biết em đang rất xúc động, nhưng anh ích kỉ chẳng muốn vợ mình rơi nước mắt. Em nén cười, đánh vào vai anh rồi lau đi giọt nước mắt đã trào ra. Có biết là em đang cố gắng nhập tâm nghe lời thề của thằng An không hả?

Bất kì ai cũng đều xứng đáng có hạnh phúc.

Và giờ, em là người hạnh phúc nhất trên đời.

"Vợ ơi, hay mình cưới lại đi!"

Dương dịu dàng nhìn em, Nguyễn Thanh Pháp của anh, vợ của anh, mẹ của các con anh, yêu, rất yêu em.

"Hâm, cưới một lần chưa đủ mệt mà anh còn đòi cưới lại?"

"Nhưng mà anh tiếc lắm...."

Em dùng ngón tay chọc vào lòng bàn tay anh, khẽ miết lấy. Em chẳng có gì tiếc cả, em mãn nguyện với tất cả những điều đã trải qua, chỉ có ông chồng khờ của em là luôn muốn mọi khoảnh khắc đều phải hoàn hảo, xử nữ tháng tám này kĩ tính dữ lắm ấy.

-----

Sau đám cưới của hai Khang và chị Nhung, mọi người bắt đầu dí hai đứa, giục mau mau tổ chức thôi. Dương chỉ cười cười nói không vội, Kiều bắt đầu hoàn thiện bộ sưu tập mới, anh còn dự án ở Hà Nội chuẩn bị vào giai đoạn thi công. Nhìn hai đứa con sống đến là thư giãn, bố mẹ Trần cảm thấy sốt ruột thay.

Tháng 5, thời tiết Sài Gòn ẩm ướt hơn, những cơn mưa chợt đến chợt đi, cũng có những khi dai dẳng. Bầu trời đen xám xịt, những hạt mưa lất phát bay, đập vào cửa kính. Em rất kiên nhẫn, nhích từng chút trên con đường đỏ đèn vì kẹt xe.

Hôm qua, bộ sưu tập tiếp theo của em đã ra mắt, cũng coi là có một chút tiếng vang, phía xa, tòa nhà cao vút của tập đoàn Trần đang chạy quảng cáo, bảng led rất lớn, rất thu hút. Ông chồng này của em rất biết cách tạo chú ý, đẹp như vậy, ai đi qua chắc cũng phải nhìn, PK không chỉ có nhà họ Phạm chống lưng, mà còn được nhà họ Trần o bế.

Bước vào nhà, Dương không ngồi trong phòng làm việc, mà đang ở ghế sô pha ôm laptop, vừa nhìn thấy em, đã nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng, hai tay dang ra, hỏi em có mệt không? Em lắc đầu, cúi xuống ôm anh. Dương kéo em lại, để em ngồi trên đùi mình, vòng tay qua eo, mấy tháng vất vả, cứ có cảm giác eo lại nhỏ đi một vòng.

Để em tựa đầu vào ngực mình, cả hai lặng im nhìn ra cửa kính, cảm nhận nhịp tim đối phương đang đập vững vàng, cứ muốn như thế này mãi, có em trong vòng tay, dường như trái đất như ngừng quay, yêu và được yêu, sao mà thỏa mãn đến thế.

"Vợ ơi, mình đi Thụy Sỹ nhé!"

Em ngước lên nhìn anh, đôi mắt to tròn anh yêu, cúi xuống hôn lên môi em.

"Dự án của anh đã vào quỹ đạo, em cũng xong bộ sưu tập rồi, mình đi mấy ngày đi! Vẽ nốt bức tranh em còn để dở."

Đôi mắt em cong cong, cười lên xinh xẻo, rồi gật đầu, rướn lên hôn lên cổ anh. Ngay lập tức, ánh mắt dịu dàng nhìn em của Đăng Bống như đổi màu, đểu vô cùng. Nhấc bổng em lên, vợ rảnh rồi, phải đòi lại quyền lợi những ngày bị em vắng vẻ thôi.

-----

Montreux nằm bên hồ Geneva, nép mình dưới chân núi Alps. Thành phố nhỏ này yên bình đến lạ, khí hậu quanh năm mát mẻ, mặt hồ phản chiếu bóng nắng long lanh, trời trong xanh vắt, bờ kè quanh hồ dải đầy những khóm hoa nhiều màu sắc. 

Lần đầu đến Montreux, em đã thấy yêu thích nơi này, cảm giác chỉ cần đứng trong không gian đó thôi, cả thiên nhiên ôm trọn lấy mình. Trong phòng vẽ của em, có đến mấy bức tranh về nơi đây, ngồi bên hồ lộng gió, em thỏa mãn nheo mắt cảm nhận tuyệt tác xung quanh, rồi cắm cúi hoàn thành bức tranh vẽ chưa xong. 

Trần Đăng Dương ngồi từ xa, nhìn bóng lưng em ở đó, xinh đẹp đến lạ, như bị hút vào, giơ máy ảnh chụp liên tiếp. Trước mắt anh là vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ và nó càng đẹp hơn vì có em.

Ngày thứ ba ở thành phố này, hôm nay mới là ngày chính thức đi tham quan, hai ngày trước chỉ là nháp thôi, em bị Dương Bống bắt nạt, không ra ngoài được. Hài lòng nhìn lại bức tranh đã hoàn thành, quay lại, Dương vẫn đang đờ đẫn nhìn về phía em, không biết có ngủ gật không nữa, đôi mắt hận thù với cuộc đời đã bị kính đen che mất. 

Thấy ánh mắt em đang liếc mình, Dương liền đứng dậy đi về phía em, bức tranh với mặt hồ ánh lên long lanh, vẫn là ánh nắng phủ vàng ươm, bầu trời trong vắt, phía xa, những vệt màu đan xen cong cong, nhàn nhạt thôi, nhưng hòa hợp đến lạ.

"Sao lại có thêm cầu vồng vậy?"

"Vì có anh..."

-----

Montreux lên đèn lung linh, đường phố không quá đông đúc, tháng năm, trời trong, ngước lên dễ dàng nhìn thấy cả bầu trời đầy sao. Nắm lấy tay em, dắt em đi ngó nghiêng xung quanh, nếm thử vài món ăn địa phương, vui vẻ đứng nhìn nghệ sĩ bên đường đang hết mình ca hát. 

"Này! Trần Đăng Dương, anh lại lôi em vào chỗ tối à?"

Ai chứ, Đăng Bống dễ kéo em vào góc tối nào đó, rồi lợi dụng em lắm. Anh quay lại nhìn em nhếch miệng, thấy chưa? Cờ đỏ! Bước qua con hẻm nhỏ, ngoài ý muốn, em không hề bị anh kéo vào góc nào cả, ánh sáng dần ló, rồi bừng lên khắp không gian. Nhìn những người dân địa phương đang đi lại, có lẽ đây chỉ là một khu phố khác thôi.

Một cô gái bước đến, đặt vào tay em một con rắn bằng bông, màu xanh lá yêu lắm, nhìn em mỉm cười, Dương liền đưa cho cô gái ấy tiền. Em ôm con rắn nhỏ trong lòng, tiếp tục bước theo anh. Thêm một đoạn đường, cứ có cảm giác không đúng, rồi em nhìn thấy chiếc mô tô dựng đó, trên yên xe còn có một đóa hoa hồng đỏ. Đây là xe của anh, vì đuôi xe có trái tim xanh dương em đã vẽ, trái tim như hẫng đi. Trần Đăng Dương muốn làm gì đây?

Đặt bó hoa vào tay em, nhìn em với ánh mắt chất chứa yêu thương, nhưng chất giọng vô cùng ngả ngớn.

"Hoa đẹp tặng người đẹp!"

Ôm thêm bó hoa trong lòng, em liếc mắt nhìn anh, anh không vì thế mà bớt ngả ngớn, còn chu mỏ như muốn hôn em. 

Hai đứa cùng sóng bước, qua lối rẽ, bức tường treo đầy những bức ảnh có lạ có quen hiện ra, sao nhiều như vậy?

Bống và Kiều khi còn nhỏ xíu, khi đi mẫu giáo, khi vào cấp một rồi vào cấp hai.

Bóng lưng em, khi cặm cụi vẽ tranh trong phòng vẽ ở trường học, dưới ánh đèn nhập nhoạng hí hoáy ở đuôi xe mô tô, em cười tươi ôm hộp quà anh tặng trong đêm ở London tuyết rơi trắng xóa.

Em giận dỗi quay đi khi ngồi trên xe của anh, bàn tay anh bị cắn đến rướm máu, cùng cả nhà chụp hình ngày hai đứa về làm lễ với tổ tiên, rồi lại là bóng lưng em giữa một đống quà tặng trong đêm noel. 

Đôi dép, bàn chải đánh răng, chiếc cốc, áo ngủ, nến thơm, cà vạt,...

Anh và em hôn nhau dưới pháo hoa rực rỡ, tay đan tay trong ngày đầu năm mới, anh nghiêng đầu ôm eo em cười tươi nhìn vào ống kính ở Hà Nội...

Và bức ảnh cuối cùng vẫn là bóng lưng em, nơi bờ hồ Geneva lộng gió, em đắm chìm trong màu sắc của riêng mình.

Nhiều, nhiều quá, em không thể nhớ hết, từ nhỏ đến lớn, nhiều khoảnh khắc như vậy, mỗi một bức ảnh là một chấp niệm của Dương. Trần Đăng Dương thật sự xấu tính, anh ấy lại làm em khóc rồi, đưa tay miết nhẹ từng bức ảnh, trái tim trào lên cảm xúc không diễn tả được, nước mắt cứ thế rơi. 

Tại sao anh lại yêu em nhiều như thế?

Anh đưa tay, gạt nước mắt nơi khóe mi em, nhận lấy chiếc voan của một người lạ, cẩn thân gài lên tóc em, dắt em vào con đường trải đầy cánh hoa, không gian như ngưng đọng, chỉ còn anh và em. Anh quỳ xuống, đưa chiếc hộp cọ vẽ được sắp xếp đúng thứ tự, trên đó còn có chiếc nhẫn sáng lấp lánh, hướng về phía em.

"Nguyễn Thanh Pháp, em đồng ý gả cho anh chứ?"

Em không hề suy nghĩ, liền gật đầu ngay, nước mắt vẫn cứ rơi, mỗi lúc một nghẹn ngào hơn, câu em đồng ý cũng không thể nói rõ.

Anh nhẹ nhàng lồng nhẫn vào ngón tay em, hôn lên đó, rồi kéo em vào lòng, ôm chặt lấy em. Vỗ về lưng em để em bình tĩnh lại, anh lại làm người anh yêu khóc rồi, nhưng lần này tim không còn đau nữa, là hạnh phúc, rất rất hạnh phúc.

-----

Nhìn đôi mắt sưng của mình qua gương, em lẩm bẩm mắng anh, thợ trang điểm nhẫn nại, phủ phấn lên gương mặt em, đằng sau chính là chiếc váy cưới của nhà thiết kế mà mọi cô gái ao ước, nó dành riêng cho em. Không ai lại đánh úp như Trần Đăng Dương cả, đêm qua vừa cầu hôn mà sáng nay nói với em rằng mình cưới nhau thôi em.

Lại là một bất ngờ, như mọi lần em chẳng có sự chuẩn bị nào cả, anh đã ầm thầm sắp xếp hết rồi. Lúc nãy, khi nhìn thấy cả nhà đều đã ở đây, gương mặt em méo mó, mọi người lại xúm lại lừa em.

Chìm trong giọng hát của Đức Duy, em khoác tay bố Vũ, bước đi từng bước, anh mặc vest trắng, đứng đó chờ em, vỗ nhẹ lên tay bố, để bố bình tĩnh lại, em còn chưa khóc, mà bố đã khóc rồi. Khi đặt tay em lên tay Dương, em cảm nhận rõ sự luyến tiếc của bố.

Anh nhìn em, trong khoảnh khắc như ngây dại, đây là cô dâu của anh. 

Em nhìn anh, nụ cười chưa bao giờ đẹp đến thế.

MC Thành An chưa kịp nói gì, đã nhăn mặt, thằng nhõi Dương rất phá mood, hóa ra người mất bình tĩnh không chỉ có bố của cô dâu, chú rể cũng thế, còn quá đáng hơn. Lúc nãy còn toét miệng đến mang tai, vừa nắm lấy tay cô dâu là mắt đỏ lên, nước mắt rơi lã chã. Nhìn kia, đầu Dương cúi xuống, vai run lên, đang chuẩn bị làm lễ đó cha nội. Bên dưới nhìn chú rể khóc cũng rất xúc động, nhưng khóc xấu quá sao mãi chưa nín thế, vài người bắt đầu cười rồi kìa.

Em cũng cười lớn, một tay nhẹ vỗ má anh, một tay đang nắm tay anh siết chặt, phải mất lúc lâu anh mới bình tĩnh được. 

Thành An vừa gửi lời chào đến mọi người, chưa kịp nói câu tiếp theo thì "đùng", sấm chớp từ đâu kéo đến, một hạt nước rơi xuống, thêm một hạt nữa, rồi ào ào, cơn mưa ập đến như trút nước.

Thụy Sỹ tháng năm nắng mưa bất chợt, nắng rất đẹp, mưa cũng rất lãng mạn.

Mưa quá lớn, mọi người đứng lên chạy tán loạn, hai Hiếu rất nhanh phi lên sân khấu, kéo Thành An đi trú mưa. Chỉ còn mình em và anh đứng đó, dưới cơn mưa, anh kéo em lại, hôn lên môi em, có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng giờ không còn ý nghĩa nữa.

"Anh yêu em, một đời yêu em! Trần Đăng Dương đồng ý là chồng của Nguyễn Thanh Pháp!"

"Nguyễn Thanh Pháp đồng ý là vợ của Trần Đăng Dương!"

Hai đứa nhìn nhau, cùng nở nụ cười mãn nguyện, rồi cuốn vào một nụ hôn nữa.

Cơn mưa qua đi, phía xa, trên mặt hồ Geneva phản chiếu ánh nắng le lói, cuối chân trời, dải cầu vồng hiện lên rực rỡ.

-----

Một đêm đẹp trời, sau khi về nhà mẹ, vuốt ve, hít hà bé Ngỗng của hai Khang, nằm trên giường, rúc vào người Dương, em nhỏ giọng.

"Dương ơi, anh muốn có con không?"

Em bé Bún và em bé Mì là sinh đôi cùng trứng, ra đời tại Mỹ vào một ngày tháng mười nắng đẹp, kì lạ thay, trên hai gương mặt non nớt ấy vẫn có những nét pha trộn của cả hai.

Trên bức tường kỉ niệm, dần xuất hiện nhiều thêm bức ảnh của hai đứa nhỏ. 

-----

Dương treo bức ảnh cả nhà bốn người hôm nay chụp ở đám cưới hai Hiếu, khẽ mỉm cười.

Đây là gia đình của anh, có em, có con, có chúng ta.

------




Bún là tên mình lấy từ một lần lướt vid trên tiktok, bức ảnh ghép Kiều bế một em bé mặc áo dài xanh cùng Dương.

Còn Mì là từ "Mì Đô Khước"

Trước đó còn đặt là Bông với Bột =)))), rồi Dopa và Xaxa, nhưng cuối cùng chốt hai tên kia, nó cũng dễ thương mà nhỉ?

Việc Kiều xưng "mẹ" và "mặc váy cưới"  chắc sẽ có bạn không thoải mái, nhưng với tui, em luôn là một cô gái và chính Dương cũng coi em là một cô gái, nên mọi người hoan hỉ nhé!

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui trong fic này nhé! Sau một thời gian xóa Tiktok và mở thử Thread, thấy nhiều người biết đến fic này tui vui lắm ạ!

Hẹn cả nhà vào một ngày nắng đẹp nha, mãi yêu 💙❤️







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com