Duong Kieu Gio Dong Nang Ha
Chap này chấn động....
Nhớ bình luận....Dù Kiều đã quyết định không quan tâm tới Linh và những lời khiêu khích của cô ta, nhưng khi nhìn thấy Dương và Linh bên nhau, một cảm giác đau đớn không thể kìm nén trào lên trong tim cậu. Họ gần gũi, cười nói vui vẻ, và mọi cử chỉ, ánh mắt giữa Dương và Linh đều thể hiện sự thân mật mà Kiều không thể làm ngơ. Mỗi lần thấy họ bên nhau, dù Kiều cố gắng không để tâm, nhưng trái tim cậu vẫn đau nhói như thể có một vết thương chưa bao giờ lành.Cảm giác ấy giống như một cú đâm vào tâm hồn, khi cậu nhận ra rằng Dương đang thật sự thoải mái với Linh, trong khi cậu lại đang lạc lõng trong cảm giác cô đơn. Kiều không thể không nghĩ về những gì đã xảy ra giữa mình và Dương, và dù cậu cố gắng không để cho cảm xúc lấn át, nhưng từng cảnh tượng ấy vẫn cứ hiện lên trong đầu.Một phần của Kiều muốn chạy lại, muốn lao đến Dương để nói rằng cậu vẫn yêu anh, rằng sự xa cách này khiến cậu đau đớn như thế nào. Nhưng cậu không thể, không thể phá vỡ sự im lặng đó, không thể làm mình trở nên yếu đuối và lạc lõng hơn nữa trong mắt Dương.Cảm giác bất lực lại dâng trào. Kiều muốn bảo vệ trái tim mình khỏi đau đớn, nhưng mỗi lần chứng kiến sự gần gũi giữa Dương và Linh, cậu lại không thể làm gì ngoài việc thở dài và tự hỏi liệu có phải mình đã mất Dương thật sự rồi. Cảm giác bị bỏ rơi, bị thay thế, khiến Kiều không thể ngừng suy nghĩ về việc liệu Dương đã thực sự quên cậu, hay chỉ là không còn cần cậu nữa.Khi Kiều nhìn thấy Dương mỉm cười với Linh, một cảm giác tủi thân lại ập đến. Cậu tự hỏi.Mình còn có thể làm gì để cứu vãn mọi thứ? Liệu còn một cơ hội nào cho mình và Dương không? Nhưng càng nghĩ, Kiều càng cảm thấy mình như đang đứng bên lề của mối quan hệ này, không còn khả năng thay đổi gì.Kiều cảm thấy mình không còn ai để dựa vào ngoài Hải Đăng. Mỗi khi tâm trạng xuống dốc, mỗi khi nỗi đau vì Dương và Linh đè nặng lên trái tim, Kiều lại tìm đến Hải Đăng. Cậu không cần lời khuyên hay sự giải quyết ngay lập tức, chỉ cần một người có thể lắng nghe, hiểu mà không phán xét. Hải Đăng là người duy nhất trong lúc này không chỉ là bạn mà còn là nơi để Kiều gửi gắm những nỗi buồn, những cảm xúc không thể thốt ra với ai khác.Một tối, khi mọi thứ dường như trở nên quá tải, Kiều không thể giữ được nữa. Cậu ngồi bên cạnh Hải Đăng, nước mắt chảy dài trên má. Mọi cảm xúc, mọi nỗi đau ùa về, từ những lời chỉ trích của fan Dương, đến sự xa cách của Dương, và cả sự hiện diện của Linh mà cậu không thể tránh khỏi. Kiều không thể ngừng khóc, như thể mọi thứ đã vỡ vụn, và cậu chỉ còn lại sự mệt mỏi, trống rỗng.Hải Đăng im lặng ngồi cạnh Kiều, không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ về cậu. Cậu biết rằng đôi khi, chỉ cần có ai đó ở bên cạnh cũng đủ để cảm thấy vơi bớt phần nào nỗi đau. Dù Hải Đăng không thể thay đổi được tình hình, nhưng ít nhất cậu có thể làm Kiều cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc trong cuộc chiến này.Kiều khóc nhiều hơn, từng giọt nước mắt như cuốn trôi đi những đau đớn không thể nói ra. Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này, không hiểu tại sao Dương lại thay đổi, và tại sao Linh lại cứ làm cho cậu cảm thấy như một kẻ thua cuộc trong mối quan hệ này."Em không biết phải làm sao nữa, Đăng à." Kiều nghẹn ngào, giọng run rẩy. "Em đã làm gì sai sao? Tại sao Dương lại bỏ em đi? Tại sao anh ấy lại... gần gũi với Linh như thế? Em không thể chịu nổi nữa."Hải Đăng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Kiều, không đáp lời, nhưng Kiều cảm nhận được sự an ủi trong từng cử chỉ của cậu. Những giọt nước mắt vẫn rơi, nhưng ít ra, Kiều cảm thấy không phải một mình chịu đựng. Dù Hải Đăng không thể giải quyết được mọi vấn đề, nhưng sự hiện diện của cậu như một tia sáng nhỏ giữa bóng tối, giúp Kiều tạm quên đi phần nào nỗi đau đang dày vò trái tim mình.Dù vậy, nỗi đau trong Kiều vẫn không thể nguôi ngoai, và câu hỏi Liệu có cách nào để thay đổi mọi thứ không? Cứ ám ảnh cậu. Cậu muốn trở về với Dương, muốn làm mọi thứ như trước đây, nhưng càng nghĩ lại, cậu càng cảm thấy mọi thứ đã quá muộn.Kiều nhận được tin nhắn từ Linh, cô ta hẹn gặp cậu với lý do muốn "nói chuyện rõ ràng." Ban đầu, Kiều do dự, nhưng rồi quyết định đi, không phải vì muốn tranh cãi mà vì cậu muốn kết thúc sự mơ hồ đang đè nặng trong lòng mình.Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê vắng người. Linh ngồi đó, khoác lên mình vẻ ngoài tự tin nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự khiêu khích. Khi Kiều vừa ngồi xuống, Linh lập tức đi thẳng vào vấn đề."Kiều à, Anh biết không, Em thật sự không hiểu tại sao Anh vẫn cố níu kéo Dương. Dương xứng đáng với một người hiểu anh ấy, yêu thương anh ấy thật lòng..." Linh cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai. "Anh nên học cách buông bỏ đi. Đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử nữa."Mỗi lời nói của Linh như một nhát dao đâm vào trái tim Kiều. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác tổn thương và bất lực vẫn tràn ngập. Kiều muốn phản bác, muốn nói rằng tình cảm của cậu dành cho Dương là chân thành, rằng cậu không hề muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào, nhưng lời nói của Linh quá sắc bén, khiến cậu không thể thốt lên lời."Anh nghĩ mình xứng đáng với Dương sao?" Linh tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh. "Nhìn lại mình đi. Dương cần một người như tôi, người có thể đồng hành cùng anh ấy trên mọi chặng đường, không phải là một người chỉ biết khóc lóc và dựa dẫm."Kiều cảm thấy tim mình đau nhói, từng lời của Linh như bóp nghẹt trái tim cậu. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau."Đủ rồi, Linh."Cả Kiều và Linh đều quay mặt về phía giọng nói, thấy Dương đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Linh. Cô ta lập tức thay đổi thái độ, từ vẻ mỉa mai đầy tự tin trở nên dịu dàng và có phần ngượng ngùng."Dương, anh đến lúc nào vậy? Em chỉ đang cố gắng nói chuyện rõ ràng với Kiều thôi mà." Linh nói, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn, nhưng ánh mắt lấm lét khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Dương.Dương không đáp lại cô, mà thay vào đó, anh bước tới trước mặt Kiều, ánh mắt dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại đầy mâu thuẫn. Kiều không biết phải đối mặt thế nào, chỉ cúi đầu, cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe."Kiều, về thôi." Dương nói, giọng không mang theo sự tức giận nhưng lại đủ khiến Linh sững người."Nhưng, Dương, anh không cần phải—" Linh lên tiếng, nhưng Dương đã cắt ngang."Anh nghĩ em đã nói đủ rồi, Linh. Đừng khiến mọi thứ tệ hơn nữa."Linh nhìn theo Dương, ánh mắt pha lẫn sự khó chịu và bất mãn, nhưng cô ta không dám nói thêm gì. Dương quay lưng lại với Linh, khẽ chạm vào vai Kiều, như muốn dẫn cậu ra khỏi nơi đó.Kiều lặng lẽ đi theo Dương, lòng tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Cậu không biết tại sao Dương lại xuất hiện, tại sao anh lại bảo vệ mình trước mặt Linh, nhưng dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, trái tim Kiều cũng cảm nhận được một tia ấm áp giữa những ngày dài lạnh lẽo.Khi Dương nắm lấy tay Kiều, kéo cậu rời khỏi quán cà phê, Kiều cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay quen thuộc đó. Nhưng cùng với hơi ấm ấy, những tổn thương, những nỗi đau trong lòng cậu lại ùa về. Hình ảnh Dương lạnh nhạt, hình ảnh anh thân thiết với Linh, và cả những lời nói cay độc của Linh vừa rồi khiến Kiều không thể chịu đựng được nữa.Chỉ vừa bước ra khỏi cửa vài bước đi, Kiều đột ngột dừng lại và giật tay mình ra khỏi Dương, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước."Dương, anh đang làm gì vậy?" Giọng Kiều nghẹn lại, pha lẫn giữa sự tức giận và đau đớn. "Anh nghĩ chỉ cần kéo em đi là mọi chuyện sẽ ổn sao? Anh nghĩ em có thể quên được những gì đã xảy ra ư?"Dương đứng lặng, không nói gì. Ánh mắt anh có chút bất ngờ, nhưng cũng chứa đựng sự hối hận khó che giấu.Kiều hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể. "Anh ở bên Linh, để cô ấy làm tổn thương em, để fan của anh chỉ trích em. Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không? Anh bảo vệ em bây giờ để làm gì, khi anh đã bỏ mặc em suốt thời gian qua?"Dương cúi đầu, không đáp lại ngay. Anh biết mình không thể phủ nhận những lời Kiều nói, vì tất cả đều là sự thật. Nhưng khi Kiều định quay người bước đi, anh đột ngột nắm lấy tay cậu lần nữa, lần này siết chặt hơn."Kiều, anh xin lỗi." Dương nói, giọng anh trầm xuống. "Anh biết anh đã sai. Nhưng anh không thể chịu được khi thấy em phải nghe những lời đó từ Linh, từ bất kỳ ai."Kiều nhìn Dương, nước mắt lăn dài trên má. "Xin lỗi? Anh nghĩ một lời xin lỗi có thể chữa lành những gì em đã phải chịu đựng sao? Anh đâu có hiểu cảm giác của em. Anh đã để em một mình, Dương. Một mình chống lại tất cả."Dương định nói gì đó, nhưng lại im lặng. Kiều nhìn anh, đôi mắt đầy thất vọng và mệt mỏi."Đừng kéo em vào mớ hỗn độn của anh nữa, Dương. Em không còn đủ sức để chịu đựng nữa." Kiều nói nhỏ, giọng cậu run lên vì đau lòng.Nói xong, Kiều quay lưng bước đi, để lại Dương đứng đó, bàn tay buông thõng trong khoảng không. Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh, khi anh nhận ra rằng mình đã để lỡ quá nhiều điều, và giờ đây, Kiều không còn muốn ở lại bên anh nữa.Dương đứng lặng một hồi lâu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Kiều khuất dần. Anh không thể đuổi theo, cũng không biết phải nói gì thêm. Mọi thứ anh muốn giải thích, muốn sửa chữa dường như đều trở nên vô nghĩa trước nỗi đau mà Kiều đang phải gánh chịu.Kiều bước nhanh, nước mắt rơi không ngừng. Cậu cảm thấy mình như lạc lõng giữa một thế giới đầy những ánh mắt phán xét và những lời nói cay nghiệt. Những gì vừa xảy ra với Linh và cả Dương càng làm cậu thấy rõ rằng cậu không còn đủ sức để chống chọi nữa.Cậu không về phòng ngay mà đi lang thang trên phố. Gió lạnh ùa qua, thấm vào làn da nhưng không làm dịu được nỗi đau trong lòng. Cậu nghĩ về Dương, về những kỷ niệm đẹp từng có, rồi lại nghĩ đến hiện tại, nơi mà mọi thứ đã vỡ vụn đến không thể hàn gắn.Kiều lấy điện thoại ra, nhìn vào những tin nhắn cũ giữa mình và Dương. Những dòng chữ đầy yêu thương, quan tâm ngày nào giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. Cậu khẽ cười, một nụ cười chua xót."Mình đã sai ở đâu? Hay mình vốn dĩ không đủ tốt để ở bên anh ấy?" Kiều tự hỏi bản thân, nhưng không tìm được câu trả lời.Trong khi đó, Dương trở về phòng, tâm trạng nặng nề. Linh nhắn tin cho anh liên tục, nhưng Dương không buồn trả lời. Những gì anh nhìn thấy và nghe được từ cuộc trò chuyện giữa Linh và Kiều khiến anh nhận ra rằng anh đã quá thờ ơ, để mặc mọi chuyện diễn ra một cách tồi tệ.Anh ngồi xuống giường, nhìn vào bàn tay từng nắm lấy tay Kiều nhưng lại không thể giữ cậu lại. Trong lòng anh trào lên cảm giác hối tiếc. Anh biết mình không xứng đáng với sự tha thứ của Kiều, nhưng cũng không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này."Mình phải làm gì để sửa sai? Để khiến Kiều tin mình lần nữa?"Dương lặng lẽ cầm điện thoại, định nhắn tin cho Kiều nhưng rồi lại dừng lại. Anh hiểu rằng lời nói bây giờ không đủ. Cậu cần hành động, cần một điều gì đó thực sự chứng minh rằng cậu vẫn là người quan trọng nhất đối với anh.Dương hạ quyết tâm."Mình sẽ không để mất cậu ấy thêm một lần nữa."Đêm hôm đó, Kiều trở về phòng, sắc mặt tái nhợt. Cậu không ăn uống, cũng không nói chuyện với ai. Hải Đăng đến tìm cậu, mang theo chút đồ ăn nhưng Kiều chỉ lắc đầu."Kiều, em không thể tự hành hạ bản thân mình mãi như thế này được." Hải Đăng nói, giọng đầy lo lắng."Em ổn mà." Kiều đáp nhỏ, nhưng giọng cậu trống rỗng, như thể chỉ đang cố gắng che giấu sự yếu đuối."Không, em không ổn." Hải Đăng khẽ thở dài. "Em không cần mạnh mẽ trước mặt anh đâu. Nếu em cần khóc, cứ khóc. Nếu em cần dựa vào anh, anh sẽ luôn ở đây."Kiều ngước lên nhìn Hải Đăng, đôi mắt đầy nước. Lời nói của Hải Đăng như một sự an ủi nhỏ nhoi giữa cơn bão lòng, nhưng nó cũng khiến cậu cảm thấy mình thật yếu đuối."Cảm ơn anh, Đăng." Kiều nói khẽ, giọng run rẩy. "Nhưng em không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Em thật sự mệt mỏi."Hải Đăng siết nhẹ vai Kiều, như một lời nhắn nhủ rằng cậu không hề đơn độc. Nhưng trong lòng Kiều, nỗi đau vẫn âm ỉ, như một vết thương không thể lành.Những ngày tiếp theo, Kiều gần như không giao tiếp với ai trong đoàn, ngoài Hải Đăng. Cậu cố gắng giữ mình bận rộn bằng việc luyện tập và tham gia các buổi ghi hình, nhưng ánh mắt buồn bã và gương mặt mệt mỏi của cậu không thể che giấu được cảm xúc bên trong.Fan của Dương tiếp tục chỉ trích Kiều trên mạng xã hội, và những tin đồn về mối quan hệ giữa Dương và Linh ngày càng lan rộng. Linh dường như tận dụng mọi cơ hội để công khai sự thân thiết với Dương, từ việc đăng ảnh, story đến xuất hiện bên cạnh anh trong các sự kiện.Một buổi tối, khi Kiều đang ngồi một mình trong phòng, điện thoại cậu rung lên. Là tin nhắn từ Linh.Linh: "Dương thật sự rất hạnh phúc khi ở bên tôi. Cậu nên chấp nhận sự thật đi, Kiều à. Cậu đã bị thay thế rồi."Kiều đọc xong tin nhắn, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt. Cậu đặt điện thoại xuống, cố gắng hít thở sâu để không bật khóc, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi.Hải Đăng bước vào phòng đúng lúc, thấy Kiều ngồi thu mình trên giường, ánh mắt đỏ hoe."Kiều, lại chuyện gì nữa sao?" Hải Đăng ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi.Kiều không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa điện thoại cho Hải Đăng xem tin nhắn. Đọc xong, Hải Đăng nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự giận dữ."Cô ta đúng là quá đáng!" Hải Đăng thốt lên. "Kiều, em không cần phải chịu đựng những lời này. Đừng để cô ta tiếp tục làm tổn thương em."Kiều khẽ lắc đầu, giọng cậu nghẹn lại. "Nhưng em có thể làm gì, Đăng? Dương không còn thuộc về em nữa. Em chỉ đang cố gắng chấp nhận, nhưng mọi thứ thật sự quá khó khăn..."Hải Đăng nhìn Kiều, ánh mắt dịu lại."Em không cần phải chấp nhận điều gì cả. Nếu em cảm thấy sai, thì đừng tự ép mình. Nhưng anh xin em, đừng để những người như Linh khiến em gục ngã. Em đáng giá hơn những gì cô ta nói rất nhiều."Trong khi đó, Dương đang ở cùng Linh tại một buổi phỏng vấn. Nhưng khác với vẻ rạng rỡ của Linh, tâm trí Dương dường như đang ở nơi khác. Anh không thể tập trung, hình ảnh Kiều cứ hiện lên trong đầu.Linh cố tình ngồi sát Dương, thỉnh thoảng đặt tay lên vai anh như để nhấn mạnh sự thân thiết giữa hai người. Nhưng mỗi khi cô ta làm vậy, Dương chỉ khẽ dịch người, tránh đi một cách khó chịu.Sau buổi phỏng vấn, Linh cố gắng giữ Dương lại để nói chuyện."Dương, anh không cần phải tránh em như thế. Em chỉ muốn mọi người thấy chúng ta thật đẹp đôi thôi mà." Linh cười, nhưng giọng cô ta có chút trách móc.Dương nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. "Linh, anh nghĩ em đã đi quá xa rồi. Những gì em làm với Kiều, anh không thể chấp nhận được."Linh cứng đờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin. "Em chỉ đang bảo vệ anh thôi, Dương. Kiều không phù hợp với anh. Em muốn tốt cho anh mà."Dương thở dài, giọng anh trầm xuống. "Linh, anh không cần ai bảo vệ mình cả. Đặc biệt là không phải theo cách khiến người khác tổn thương. Anh không muốn tiếp tục chuyện này nữa. Tốt nhất, chúng ta nên giữ khoảng cách."Linh sững sờ, nhưng không thể phản bác. Dương bước đi, để lại cô ta đứng đó, khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm.Đêm hôm đó, Dương ngồi trong phòng, nhìn vào điện thoại. Anh suy nghĩ rất lâu trước khi bấm gọi cho Kiều. Nhưng chuông đổ nhiều lần, Kiều không bắt máy. Dương nhắn tin:Dương: "Kiều, anh muốn nói chuyện với em. Làm ơn, hãy cho anh cơ hội giải thích."Tin nhắn được gửi đi, nhưng không có hồi âm. Dương thở dài, lòng ngổn ngang. Anh biết mình đã sai quá nhiều, và giờ đây, việc để Kiều tha thứ có lẽ không còn dễ dàng nữa. Nhưng anh quyết tâm: "Mình sẽ không để mất em ấy."
Nhớ bình luận....Dù Kiều đã quyết định không quan tâm tới Linh và những lời khiêu khích của cô ta, nhưng khi nhìn thấy Dương và Linh bên nhau, một cảm giác đau đớn không thể kìm nén trào lên trong tim cậu. Họ gần gũi, cười nói vui vẻ, và mọi cử chỉ, ánh mắt giữa Dương và Linh đều thể hiện sự thân mật mà Kiều không thể làm ngơ. Mỗi lần thấy họ bên nhau, dù Kiều cố gắng không để tâm, nhưng trái tim cậu vẫn đau nhói như thể có một vết thương chưa bao giờ lành.Cảm giác ấy giống như một cú đâm vào tâm hồn, khi cậu nhận ra rằng Dương đang thật sự thoải mái với Linh, trong khi cậu lại đang lạc lõng trong cảm giác cô đơn. Kiều không thể không nghĩ về những gì đã xảy ra giữa mình và Dương, và dù cậu cố gắng không để cho cảm xúc lấn át, nhưng từng cảnh tượng ấy vẫn cứ hiện lên trong đầu.Một phần của Kiều muốn chạy lại, muốn lao đến Dương để nói rằng cậu vẫn yêu anh, rằng sự xa cách này khiến cậu đau đớn như thế nào. Nhưng cậu không thể, không thể phá vỡ sự im lặng đó, không thể làm mình trở nên yếu đuối và lạc lõng hơn nữa trong mắt Dương.Cảm giác bất lực lại dâng trào. Kiều muốn bảo vệ trái tim mình khỏi đau đớn, nhưng mỗi lần chứng kiến sự gần gũi giữa Dương và Linh, cậu lại không thể làm gì ngoài việc thở dài và tự hỏi liệu có phải mình đã mất Dương thật sự rồi. Cảm giác bị bỏ rơi, bị thay thế, khiến Kiều không thể ngừng suy nghĩ về việc liệu Dương đã thực sự quên cậu, hay chỉ là không còn cần cậu nữa.Khi Kiều nhìn thấy Dương mỉm cười với Linh, một cảm giác tủi thân lại ập đến. Cậu tự hỏi.Mình còn có thể làm gì để cứu vãn mọi thứ? Liệu còn một cơ hội nào cho mình và Dương không? Nhưng càng nghĩ, Kiều càng cảm thấy mình như đang đứng bên lề của mối quan hệ này, không còn khả năng thay đổi gì.Kiều cảm thấy mình không còn ai để dựa vào ngoài Hải Đăng. Mỗi khi tâm trạng xuống dốc, mỗi khi nỗi đau vì Dương và Linh đè nặng lên trái tim, Kiều lại tìm đến Hải Đăng. Cậu không cần lời khuyên hay sự giải quyết ngay lập tức, chỉ cần một người có thể lắng nghe, hiểu mà không phán xét. Hải Đăng là người duy nhất trong lúc này không chỉ là bạn mà còn là nơi để Kiều gửi gắm những nỗi buồn, những cảm xúc không thể thốt ra với ai khác.Một tối, khi mọi thứ dường như trở nên quá tải, Kiều không thể giữ được nữa. Cậu ngồi bên cạnh Hải Đăng, nước mắt chảy dài trên má. Mọi cảm xúc, mọi nỗi đau ùa về, từ những lời chỉ trích của fan Dương, đến sự xa cách của Dương, và cả sự hiện diện của Linh mà cậu không thể tránh khỏi. Kiều không thể ngừng khóc, như thể mọi thứ đã vỡ vụn, và cậu chỉ còn lại sự mệt mỏi, trống rỗng.Hải Đăng im lặng ngồi cạnh Kiều, không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ về cậu. Cậu biết rằng đôi khi, chỉ cần có ai đó ở bên cạnh cũng đủ để cảm thấy vơi bớt phần nào nỗi đau. Dù Hải Đăng không thể thay đổi được tình hình, nhưng ít nhất cậu có thể làm Kiều cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc trong cuộc chiến này.Kiều khóc nhiều hơn, từng giọt nước mắt như cuốn trôi đi những đau đớn không thể nói ra. Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này, không hiểu tại sao Dương lại thay đổi, và tại sao Linh lại cứ làm cho cậu cảm thấy như một kẻ thua cuộc trong mối quan hệ này."Em không biết phải làm sao nữa, Đăng à." Kiều nghẹn ngào, giọng run rẩy. "Em đã làm gì sai sao? Tại sao Dương lại bỏ em đi? Tại sao anh ấy lại... gần gũi với Linh như thế? Em không thể chịu nổi nữa."Hải Đăng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Kiều, không đáp lời, nhưng Kiều cảm nhận được sự an ủi trong từng cử chỉ của cậu. Những giọt nước mắt vẫn rơi, nhưng ít ra, Kiều cảm thấy không phải một mình chịu đựng. Dù Hải Đăng không thể giải quyết được mọi vấn đề, nhưng sự hiện diện của cậu như một tia sáng nhỏ giữa bóng tối, giúp Kiều tạm quên đi phần nào nỗi đau đang dày vò trái tim mình.Dù vậy, nỗi đau trong Kiều vẫn không thể nguôi ngoai, và câu hỏi Liệu có cách nào để thay đổi mọi thứ không? Cứ ám ảnh cậu. Cậu muốn trở về với Dương, muốn làm mọi thứ như trước đây, nhưng càng nghĩ lại, cậu càng cảm thấy mọi thứ đã quá muộn.Kiều nhận được tin nhắn từ Linh, cô ta hẹn gặp cậu với lý do muốn "nói chuyện rõ ràng." Ban đầu, Kiều do dự, nhưng rồi quyết định đi, không phải vì muốn tranh cãi mà vì cậu muốn kết thúc sự mơ hồ đang đè nặng trong lòng mình.Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê vắng người. Linh ngồi đó, khoác lên mình vẻ ngoài tự tin nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự khiêu khích. Khi Kiều vừa ngồi xuống, Linh lập tức đi thẳng vào vấn đề."Kiều à, Anh biết không, Em thật sự không hiểu tại sao Anh vẫn cố níu kéo Dương. Dương xứng đáng với một người hiểu anh ấy, yêu thương anh ấy thật lòng..." Linh cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai. "Anh nên học cách buông bỏ đi. Đừng khiến mọi chuyện trở nên khó xử nữa."Mỗi lời nói của Linh như một nhát dao đâm vào trái tim Kiều. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác tổn thương và bất lực vẫn tràn ngập. Kiều muốn phản bác, muốn nói rằng tình cảm của cậu dành cho Dương là chân thành, rằng cậu không hề muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào, nhưng lời nói của Linh quá sắc bén, khiến cậu không thể thốt lên lời."Anh nghĩ mình xứng đáng với Dương sao?" Linh tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh. "Nhìn lại mình đi. Dương cần một người như tôi, người có thể đồng hành cùng anh ấy trên mọi chặng đường, không phải là một người chỉ biết khóc lóc và dựa dẫm."Kiều cảm thấy tim mình đau nhói, từng lời của Linh như bóp nghẹt trái tim cậu. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau."Đủ rồi, Linh."Cả Kiều và Linh đều quay mặt về phía giọng nói, thấy Dương đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Linh. Cô ta lập tức thay đổi thái độ, từ vẻ mỉa mai đầy tự tin trở nên dịu dàng và có phần ngượng ngùng."Dương, anh đến lúc nào vậy? Em chỉ đang cố gắng nói chuyện rõ ràng với Kiều thôi mà." Linh nói, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn, nhưng ánh mắt lấm lét khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Dương.Dương không đáp lại cô, mà thay vào đó, anh bước tới trước mặt Kiều, ánh mắt dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại đầy mâu thuẫn. Kiều không biết phải đối mặt thế nào, chỉ cúi đầu, cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe."Kiều, về thôi." Dương nói, giọng không mang theo sự tức giận nhưng lại đủ khiến Linh sững người."Nhưng, Dương, anh không cần phải—" Linh lên tiếng, nhưng Dương đã cắt ngang."Anh nghĩ em đã nói đủ rồi, Linh. Đừng khiến mọi thứ tệ hơn nữa."Linh nhìn theo Dương, ánh mắt pha lẫn sự khó chịu và bất mãn, nhưng cô ta không dám nói thêm gì. Dương quay lưng lại với Linh, khẽ chạm vào vai Kiều, như muốn dẫn cậu ra khỏi nơi đó.Kiều lặng lẽ đi theo Dương, lòng tràn ngập những cảm xúc hỗn độn. Cậu không biết tại sao Dương lại xuất hiện, tại sao anh lại bảo vệ mình trước mặt Linh, nhưng dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, trái tim Kiều cũng cảm nhận được một tia ấm áp giữa những ngày dài lạnh lẽo.Khi Dương nắm lấy tay Kiều, kéo cậu rời khỏi quán cà phê, Kiều cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay quen thuộc đó. Nhưng cùng với hơi ấm ấy, những tổn thương, những nỗi đau trong lòng cậu lại ùa về. Hình ảnh Dương lạnh nhạt, hình ảnh anh thân thiết với Linh, và cả những lời nói cay độc của Linh vừa rồi khiến Kiều không thể chịu đựng được nữa.Chỉ vừa bước ra khỏi cửa vài bước đi, Kiều đột ngột dừng lại và giật tay mình ra khỏi Dương, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước."Dương, anh đang làm gì vậy?" Giọng Kiều nghẹn lại, pha lẫn giữa sự tức giận và đau đớn. "Anh nghĩ chỉ cần kéo em đi là mọi chuyện sẽ ổn sao? Anh nghĩ em có thể quên được những gì đã xảy ra ư?"Dương đứng lặng, không nói gì. Ánh mắt anh có chút bất ngờ, nhưng cũng chứa đựng sự hối hận khó che giấu.Kiều hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể. "Anh ở bên Linh, để cô ấy làm tổn thương em, để fan của anh chỉ trích em. Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không? Anh bảo vệ em bây giờ để làm gì, khi anh đã bỏ mặc em suốt thời gian qua?"Dương cúi đầu, không đáp lại ngay. Anh biết mình không thể phủ nhận những lời Kiều nói, vì tất cả đều là sự thật. Nhưng khi Kiều định quay người bước đi, anh đột ngột nắm lấy tay cậu lần nữa, lần này siết chặt hơn."Kiều, anh xin lỗi." Dương nói, giọng anh trầm xuống. "Anh biết anh đã sai. Nhưng anh không thể chịu được khi thấy em phải nghe những lời đó từ Linh, từ bất kỳ ai."Kiều nhìn Dương, nước mắt lăn dài trên má. "Xin lỗi? Anh nghĩ một lời xin lỗi có thể chữa lành những gì em đã phải chịu đựng sao? Anh đâu có hiểu cảm giác của em. Anh đã để em một mình, Dương. Một mình chống lại tất cả."Dương định nói gì đó, nhưng lại im lặng. Kiều nhìn anh, đôi mắt đầy thất vọng và mệt mỏi."Đừng kéo em vào mớ hỗn độn của anh nữa, Dương. Em không còn đủ sức để chịu đựng nữa." Kiều nói nhỏ, giọng cậu run lên vì đau lòng.Nói xong, Kiều quay lưng bước đi, để lại Dương đứng đó, bàn tay buông thõng trong khoảng không. Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh, khi anh nhận ra rằng mình đã để lỡ quá nhiều điều, và giờ đây, Kiều không còn muốn ở lại bên anh nữa.Dương đứng lặng một hồi lâu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Kiều khuất dần. Anh không thể đuổi theo, cũng không biết phải nói gì thêm. Mọi thứ anh muốn giải thích, muốn sửa chữa dường như đều trở nên vô nghĩa trước nỗi đau mà Kiều đang phải gánh chịu.Kiều bước nhanh, nước mắt rơi không ngừng. Cậu cảm thấy mình như lạc lõng giữa một thế giới đầy những ánh mắt phán xét và những lời nói cay nghiệt. Những gì vừa xảy ra với Linh và cả Dương càng làm cậu thấy rõ rằng cậu không còn đủ sức để chống chọi nữa.Cậu không về phòng ngay mà đi lang thang trên phố. Gió lạnh ùa qua, thấm vào làn da nhưng không làm dịu được nỗi đau trong lòng. Cậu nghĩ về Dương, về những kỷ niệm đẹp từng có, rồi lại nghĩ đến hiện tại, nơi mà mọi thứ đã vỡ vụn đến không thể hàn gắn.Kiều lấy điện thoại ra, nhìn vào những tin nhắn cũ giữa mình và Dương. Những dòng chữ đầy yêu thương, quan tâm ngày nào giờ chỉ còn lại sự trống rỗng. Cậu khẽ cười, một nụ cười chua xót."Mình đã sai ở đâu? Hay mình vốn dĩ không đủ tốt để ở bên anh ấy?" Kiều tự hỏi bản thân, nhưng không tìm được câu trả lời.Trong khi đó, Dương trở về phòng, tâm trạng nặng nề. Linh nhắn tin cho anh liên tục, nhưng Dương không buồn trả lời. Những gì anh nhìn thấy và nghe được từ cuộc trò chuyện giữa Linh và Kiều khiến anh nhận ra rằng anh đã quá thờ ơ, để mặc mọi chuyện diễn ra một cách tồi tệ.Anh ngồi xuống giường, nhìn vào bàn tay từng nắm lấy tay Kiều nhưng lại không thể giữ cậu lại. Trong lòng anh trào lên cảm giác hối tiếc. Anh biết mình không xứng đáng với sự tha thứ của Kiều, nhưng cũng không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này."Mình phải làm gì để sửa sai? Để khiến Kiều tin mình lần nữa?"Dương lặng lẽ cầm điện thoại, định nhắn tin cho Kiều nhưng rồi lại dừng lại. Anh hiểu rằng lời nói bây giờ không đủ. Cậu cần hành động, cần một điều gì đó thực sự chứng minh rằng cậu vẫn là người quan trọng nhất đối với anh.Dương hạ quyết tâm."Mình sẽ không để mất cậu ấy thêm một lần nữa."Đêm hôm đó, Kiều trở về phòng, sắc mặt tái nhợt. Cậu không ăn uống, cũng không nói chuyện với ai. Hải Đăng đến tìm cậu, mang theo chút đồ ăn nhưng Kiều chỉ lắc đầu."Kiều, em không thể tự hành hạ bản thân mình mãi như thế này được." Hải Đăng nói, giọng đầy lo lắng."Em ổn mà." Kiều đáp nhỏ, nhưng giọng cậu trống rỗng, như thể chỉ đang cố gắng che giấu sự yếu đuối."Không, em không ổn." Hải Đăng khẽ thở dài. "Em không cần mạnh mẽ trước mặt anh đâu. Nếu em cần khóc, cứ khóc. Nếu em cần dựa vào anh, anh sẽ luôn ở đây."Kiều ngước lên nhìn Hải Đăng, đôi mắt đầy nước. Lời nói của Hải Đăng như một sự an ủi nhỏ nhoi giữa cơn bão lòng, nhưng nó cũng khiến cậu cảm thấy mình thật yếu đuối."Cảm ơn anh, Đăng." Kiều nói khẽ, giọng run rẩy. "Nhưng em không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Em thật sự mệt mỏi."Hải Đăng siết nhẹ vai Kiều, như một lời nhắn nhủ rằng cậu không hề đơn độc. Nhưng trong lòng Kiều, nỗi đau vẫn âm ỉ, như một vết thương không thể lành.Những ngày tiếp theo, Kiều gần như không giao tiếp với ai trong đoàn, ngoài Hải Đăng. Cậu cố gắng giữ mình bận rộn bằng việc luyện tập và tham gia các buổi ghi hình, nhưng ánh mắt buồn bã và gương mặt mệt mỏi của cậu không thể che giấu được cảm xúc bên trong.Fan của Dương tiếp tục chỉ trích Kiều trên mạng xã hội, và những tin đồn về mối quan hệ giữa Dương và Linh ngày càng lan rộng. Linh dường như tận dụng mọi cơ hội để công khai sự thân thiết với Dương, từ việc đăng ảnh, story đến xuất hiện bên cạnh anh trong các sự kiện.Một buổi tối, khi Kiều đang ngồi một mình trong phòng, điện thoại cậu rung lên. Là tin nhắn từ Linh.Linh: "Dương thật sự rất hạnh phúc khi ở bên tôi. Cậu nên chấp nhận sự thật đi, Kiều à. Cậu đã bị thay thế rồi."Kiều đọc xong tin nhắn, cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt. Cậu đặt điện thoại xuống, cố gắng hít thở sâu để không bật khóc, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi.Hải Đăng bước vào phòng đúng lúc, thấy Kiều ngồi thu mình trên giường, ánh mắt đỏ hoe."Kiều, lại chuyện gì nữa sao?" Hải Đăng ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi.Kiều không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa điện thoại cho Hải Đăng xem tin nhắn. Đọc xong, Hải Đăng nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự giận dữ."Cô ta đúng là quá đáng!" Hải Đăng thốt lên. "Kiều, em không cần phải chịu đựng những lời này. Đừng để cô ta tiếp tục làm tổn thương em."Kiều khẽ lắc đầu, giọng cậu nghẹn lại. "Nhưng em có thể làm gì, Đăng? Dương không còn thuộc về em nữa. Em chỉ đang cố gắng chấp nhận, nhưng mọi thứ thật sự quá khó khăn..."Hải Đăng nhìn Kiều, ánh mắt dịu lại."Em không cần phải chấp nhận điều gì cả. Nếu em cảm thấy sai, thì đừng tự ép mình. Nhưng anh xin em, đừng để những người như Linh khiến em gục ngã. Em đáng giá hơn những gì cô ta nói rất nhiều."Trong khi đó, Dương đang ở cùng Linh tại một buổi phỏng vấn. Nhưng khác với vẻ rạng rỡ của Linh, tâm trí Dương dường như đang ở nơi khác. Anh không thể tập trung, hình ảnh Kiều cứ hiện lên trong đầu.Linh cố tình ngồi sát Dương, thỉnh thoảng đặt tay lên vai anh như để nhấn mạnh sự thân thiết giữa hai người. Nhưng mỗi khi cô ta làm vậy, Dương chỉ khẽ dịch người, tránh đi một cách khó chịu.Sau buổi phỏng vấn, Linh cố gắng giữ Dương lại để nói chuyện."Dương, anh không cần phải tránh em như thế. Em chỉ muốn mọi người thấy chúng ta thật đẹp đôi thôi mà." Linh cười, nhưng giọng cô ta có chút trách móc.Dương nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng. "Linh, anh nghĩ em đã đi quá xa rồi. Những gì em làm với Kiều, anh không thể chấp nhận được."Linh cứng đờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin. "Em chỉ đang bảo vệ anh thôi, Dương. Kiều không phù hợp với anh. Em muốn tốt cho anh mà."Dương thở dài, giọng anh trầm xuống. "Linh, anh không cần ai bảo vệ mình cả. Đặc biệt là không phải theo cách khiến người khác tổn thương. Anh không muốn tiếp tục chuyện này nữa. Tốt nhất, chúng ta nên giữ khoảng cách."Linh sững sờ, nhưng không thể phản bác. Dương bước đi, để lại cô ta đứng đó, khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm.Đêm hôm đó, Dương ngồi trong phòng, nhìn vào điện thoại. Anh suy nghĩ rất lâu trước khi bấm gọi cho Kiều. Nhưng chuông đổ nhiều lần, Kiều không bắt máy. Dương nhắn tin:Dương: "Kiều, anh muốn nói chuyện với em. Làm ơn, hãy cho anh cơ hội giải thích."Tin nhắn được gửi đi, nhưng không có hồi âm. Dương thở dài, lòng ngổn ngang. Anh biết mình đã sai quá nhiều, và giờ đây, việc để Kiều tha thứ có lẽ không còn dễ dàng nữa. Nhưng anh quyết tâm: "Mình sẽ không để mất em ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com