Duong Kieu Gio Dong Nang Ha
Bình luận vô tư nha, khen chê cũng được để mer cải thiện ở những chap cuối lần chuyện sau....
Dương nhìn Kiều, trái tim anh quặn thắt khi thấy cậu yếu ớt hơn bao giờ hết. Mái tóc cậu rối bời, làn da xanh xao, đôi mắt hằn sâu những vệt thâm như đã bao đêm không ngủ. Nhìn Kiều như vậy, Dương cảm thấy như chính mình là người đã gây ra tất cả những nỗi đau này.Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má Kiều. Đôi tay anh run rẩy, cảm giác như không thể làm đủ để xoa dịu nỗi buồn trong lòng cậu. Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo trong cơ thể Kiều, và cũng như thể chính mình đang bị đóng băng."Kiều, anh xin lỗi... anh xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng như vậy." Dương nói, giọng anh nghẹn lại, nước mắt anh không kìm được nữa. Anh không thể ngừng khóc, vì chính anh cũng hiểu rằng mình đã làm tổn thương người mà mình yêu thương nhất.Kiều ngẩng lên nhìn Dương, trong đôi mắt cậu là sự mệt mỏi, nhưng cũng có chút cảm động khi thấy anh khóc vì mình. Cậu vẫn không nói gì, chỉ im lặng, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Cảm giác được Dương ôm lấy, được anh chăm sóc, dường như đã khiến cậu có một chút bình yên trong tim.Dương không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh kéo Kiều lại gần hơn, áp mặt mình vào tóc cậu, nghẹn ngào. "Anh không muốn mất em, Kiều. Anh không thể sống thiếu em, không thể để em chịu đựng một mình nữa. Anh yêu em. Anh yêu em rất nhiều."Kiều không đáp lại, nhưng cảm giác ấm áp từ vòng tay Dương khiến trái tim cậu dần lắng xuống. Cậu biết rằng dù có bao nhiêu sai lầm trong quá khứ, nếu có thể, cậu sẽ cho Dương cơ hội để làm lại. Dương tiếp tục nắm chặt tay Kiều, như một lời hứa rằng sẽ không bao giờ để cậu phải chịu đựng một mình nữa. Nước mắt anh không ngừng rơi, nhưng đó là những giọt nước mắt chân thành, những giọt nước mắt của tình yêu và sự hối hận."Em không phải một mình nữa." Dương thì thầm, đôi tay anh ôm Kiều chặt hơn. "Anh sẽ luôn ở đây, sẽ luôn bảo vệ em."Kiều cảm nhận được sự chân thành trong từng lời Dương nói, nhưng trái tim cậu vẫn còn đầy vết thương. Cậu nhìn vào đôi mắt anh, nơi phản chiếu sự đau khổ và hối hận. Dù lòng cậu muốn thấu hiểu, muốn tin vào những lời hứa ấy, nhưng nỗi sợ vẫn khiến cậu không thể buông bỏ hoàn toàn."Dương, em không biết liệu mình có thể làm lại từ đầu không..." Kiều thở dài, đôi tay cậu siết chặt trong vòng tay Dương, nhưng vẫn có chút e ngại. "Em sợ rằng nếu em tin anh lần nữa, em sẽ lại bị tổn thương..."Dương hít một hơi dài, trái tim anh như thắt lại khi nghe những lời này. Anh nắm lấy hai vai Kiều, khẽ lay nhẹ, như muốn cậu hiểu rằng anh sẽ không để điều đó xảy ra."Kiều, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa. Anh hứa, sẽ không bao giờ để em phải đau đớn vì anh nữa. Anh sẽ cho em thấy rằng những gì anh nói là thật, không chỉ là lời hứa xuông. Anh sẽ chứng minh bằng hành động, từng ngày, từng giờ."Kiều nhìn anh, ánh mắt mờ mịt bởi những giọt nước mắt chưa kịp khô, rồi cuối cùng, cậu khẽ gật đầu. "Em sẽ thử... thử tin anh lần nữa. Nhưng em không chắc mình sẽ như trước đây được đâu, Dương..."Dương nhẹ nhàng vỗ về Kiều, trông như anh vừa nhận được cả thế giới. "Anh chỉ cần một cơ hội thôi, Kiều. Cảm ơn em. Anh sẽ không làm em thất vọng."Họ đứng đó, trong vòng tay của nhau, thời gian như ngừng lại. Dương cảm thấy sự ấm áp của Kiều, cảm thấy trái tim cậu dần mở ra trở lại, dù còn rất nhiều vết thương chưa thể lành. Nhưng anh biết, nếu cả hai cố gắng, nếu cả hai đều thực sự muốn, thì mọi thứ sẽ dần tốt đẹp hơn.Một lát sau, Kiều ngẩng lên, đôi mắt cậu sáng lên một chút, mặc dù vẫn còn chút ngần ngại. "Dương, em không biết sau này sẽ thế nào, nhưng ít nhất bây giờ em cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút..."Dương mỉm cười, cảm thấy như gánh nặng trong lòng mình đã được san sẻ bớt. Anh lại ôm Kiều vào lòng, cảm giác như lần này, anh đã tìm lại được một phần của mình mà anh đã mất đi."Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, Kiều. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay em. Anh sẽ luôn ở đây, bên em."Và trong khoảnh khắc ấy, họ đứng bên nhau, không nói gì thêm, chỉ im lặng để tình yêu và sự hối hận hòa vào nhau, vỗ về và an ủi, như một lời cam kết sẽ không bao giờ xa nhau nữa.Dương nhìn Kiều, đôi mắt anh tràn ngập tình cảm và sự chân thành. Một cảm giác mạnh mẽ, gần như không thể kiềm chế được, xâm chiếm anh khi thấy Kiều đứng trước mặt mình, vẫn còn vương vấn nỗi đau nhưng dường như đã sẵn sàng mở lòng thêm một chút. Anh không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa.Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều, đưa tay cậu đặt lên cổ mình, trong khi tay Dương vòng qua eo Kiều, kéo cậu lại gần hơn. Kiều không phản kháng, cơ thể cậu tựa vào Dương, cảm nhận được hơi ấm từ anh, và một phần nào đó trong cậu cảm thấy an lòng."Bé à." Dương thì thầm, giọng anh khẽ run."Anh thương em lắm. Thực sự rất thương em. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Anh không biết mình đã sai đến mức nào cho đến khi thấy em đau như vậy."Kiều cảm thấy những lời ấy như cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve trái tim cậu. Dương không chỉ nói, mà anh thể hiện nó qua hành động, qua sự dịu dàng và lo lắng trong từng cử chỉ. Nhưng dù vậy, Kiều vẫn không thể dễ dàng quên đi tất cả, vẫn có chút ngần ngại, như thể cậu đang đứng giữa hai lựa chọn."Dương, em... em không biết phải làm sao," Kiều nói, giọng cậu nghẹn lại, đôi mắt nhìn xuống, không dám nhìn vào đôi mắt Dương."Anh hiểu, Kiều. Anh hiểu em cần thời gian, nhưng anh chỉ mong em biết một điều, anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em." Dương khẽ vén vài sợi tóc rối trên mặt Kiều, ánh mắt anh đầy kiên định.Một khoảng lặng bao phủ không gian giữa hai người. Kiều cảm nhận sự ấm áp từ Dương, từ cái ôm của anh, và dù trong lòng vẫn còn ngập tràn sự bối rối, nhưng cảm giác này lại khiến trái tim cậu dần dần dịu lại."Anh sẽ không làm em thất vọng, Kiều. Anh sẽ cho em thấy rằng tình yêu của anh không chỉ là lời nói. Anh sẽ chứng minh từng ngày, từng giờ." Dương tiếp tục, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều, như muốn xoa dịu tất cả những lo lắng trong cậu.Kiều ngẩng lên, nhìn thẳng vào Dương, đôi mắt đã sáng lên chút ít hy vọng, dù là rất nhỏ. "Em sẽ cố gắng tin anh. Nhưng em cần —""Anh hiểu, anh sẽ đợi. Anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng. Và anh sẽ làm mọi thứ để em cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho em."Họ đứng đó, trong vòng tay của nhau, như một cam kết im lặng giữa hai người. Dù tương lai phía trước vẫn còn mù mịt, nhưng lúc này, cả hai biết rằng sẽ có nhau trên con đường phía trước, dù gian nan đến đâu.Dương vẫn ôm Kiều trong vòng tay, cảm nhận nhịp tim của cậu hòa cùng nhịp đập trái tim anh. Không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng giữa họ đã trở thành lời hứa ngầm rằng cả hai sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Dù vẫn còn đó những vết thương chưa lành, nhưng lúc này, anh cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ từ Kiều, như thể cậu đã dần mở lòng hơn, mặc dù rất chậm.Kiều không biết mình đã cần một cái ôm như thế này đến mức nào. Được Dương ôm thật chặt, cậu cảm nhận sự an ủi, dù chưa thể quên hết mọi thứ, nhưng cảm giác an toàn ấy khiến cậu dần dần hạ bớt phòng thủ trong lòng. Dương không buông tay, vẫn giữ cậu thật gần, như thể chỉ cần một lần buông lơi, mọi thứ sẽ tan biến.Một lúc sau, Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn chút u buồn, nhưng không còn đau đớn như trước. "Dương, em không thể quên tất cả những gì đã xảy ra, nhưng em sẽ cố gắng."Dương gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Anh hiểu, Kiều. Anh sẽ không vội vàng, anh sẽ để em tự do, nhưng anh sẽ luôn ở đây. Anh sẽ không đi đâu cả. Anh yêu em, và anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh có thể làm cho em hạnh phúc."Kiều nhìn anh, ánh mắt cậu mềm lại một chút, dù vẫn còn ngập tràn những suy nghĩ hỗn độn. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời Dương nói. Dù có khó khăn, nhưng ít nhất bây giờ, cậu không cảm thấy một mình nữa. Cậu không phải đối mặt với tất cả nỗi đau ấy một mình."Cảm ơn anh, Dương." Kiều thì thầm, đôi mắt cậu nhìn vào Dương, như tìm kiếm sự yên bình trong anh. "Cảm ơn vì đã kiên nhẫn với em. Nhưng em không hứa là sẽ dễ dàng chấp nhận mọi thứ đâu."Dương mỉm cười, nụ cười ấy là sự nhẹ nhõm sau những tháng ngày căng thẳng. Anh nắm lấy tay Kiều, khẽ đưa lên môi mình, hôn nhẹ nhàng như thể đó là điều quý giá nhất trong đời. "Em không cần phải hứa gì cả. Anh chỉ cần em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em. Anh sẽ luôn là người bên cạnh em, dù có chuyện gì xảy ra."Kiều cảm thấy một chút gì đó ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu không biết liệu có thể hoàn toàn mở lòng hay không, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này.Kiều biết rằng Dương đã sẵn sàng thay đổi và yêu cậu theo cách mà cậu cần."Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, từng bước một." Kiều nói, giọng cậu trầm tĩnh hơn trước, như thể đã quyết định sẽ thử một lần nữa, dù chẳng biết trước sẽ có gì xảy ra.Dương nhìn Kiều, mắt anh sáng lên với hy vọng. "Và mỗi bước đi của em, anh sẽ luôn là người đi cùng em."Dương nhìn Kiều, đôi mắt anh tràn đầy sự dịu dàng, nhưng trong đó cũng có một chút gì đó thiếu thốn. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má Kiều, ngón tay lướt qua làn da mềm mại của cậu. Mặc dù luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lúc này, anh chỉ muốn gần gũi Kiều hơn, muốn bù đắp cho tất cả những gì đã qua."Bé, có thể từ nay hãy tâm sự với anh nhé?" Dương hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy nũng nịu, như thể anh đang khẩn cầu một cơ hội để được gần gũi hơn với Kiều.Ánh mắt của anh nhìn vào Kiều, đầy mong mỏi, như thể anh đang xin cậu một điều gì đó rất nhỏ nhưng lại vô cùng quan trọng đối với mình.Kiều nhìn anh, không thể không cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Dương. Cậu cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ khi nghe anh nói vậy. Dù trong lòng vẫn còn những vướng mắc, nhưng Kiều biết rằng điều Dương muốn là được ở bên cạnh, chia sẻ những suy tư, nỗi niềm của cậu.Cậu im lặng một lúc, đôi mắt vẫn chưa thể hoàn toàn mở lòng, nhưng rồi Kiều khẽ gật đầu, đôi môi khẽ mỉm cười. "Em sẽ thử, Dương. Nhưng......anh phải hiểu cho em."Dương không thể giấu được niềm vui trong lòng, anh mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt anh sáng lên. Anh ôm Kiều vào lòng lần nữa, cảm giác như mình vừa nhận được một món quà quý giá. "Cảm ơn em, Kiều. Anh sẽ chờ đợi và sẽ luôn bên em."Kiều ngẫng lên nhìn Dương, mắt hơi nhíu lại."Sao anh lại hỏi muốn em tâm sự với anh??."Dương nhìn Kiều, đôi mắt đầy yêu thương nhưng lại pha chút dỗi hờn, như thể anh vừa phát hiện ra điều gì đó không vừa ý. Anh bước lại gần Kiều, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giọng nói đầy nũng nịu:"Vì Bé cứ nói chuyện với Đăng hoài, anh ghen đấy." Dương hơi chu môi, tỏ vẻ trẻ con nhưng lại cực kỳ dễ thương. "Anh ở đây mà bé cứ tìm Đăng, có phải không muốn tâm sự với anh không?"Kiều bật cười trước biểu cảm của Dương, cố gắng giấu đi sự xao xuyến trong lòng. "Dương, anh làm gì mà ghen như thế? Em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."Dương vẫn không chịu bỏ qua, ánh mắt như muốn "bắt lỗi" Kiều. "Bình thường gì mà anh thấy hai người nói chuyện lâu ơi là lâu, còn cười với nhau nữa. Bé không thương anh nữa à?"Kiều lắc đầu, cố nhịn cười. "Anh nghĩ nhiều quá rồi, Đăng chỉ là người em tin tưởng để tâm sự một chút thôi. Anh đừng ghen bậy ghen bạ như thế."Dương nghiêng đầu, giọng nói càng thêm dễ thương. "Nhưng mà bé ơi, anh cũng muốn là người bé tin tưởng nhất. Bé nói gì với Đăng, nói với anh cũng được mà. Hay là bé không còn thích nói chuyện với anh nữa?"Kiều nhìn Dương, lòng cậu không khỏi mềm lại trước sự chân thành và đáng yêu của anh. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Dương, mỉm cười. "Được rồi, em hứa sẽ nói chuyện với anh nhiều hơn, được chưa? Nhưng mà anh đừng ghen nữa, nhìn anh ghen trông buồn cười lắm."Dương lập tức mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như đứa trẻ vừa được tặng quà. Anh kéo Kiều vào một cái ôm nhẹ, giọng vẫn không quên thêm chút nũng nịu: "Nhớ nhé, bé chỉ được tâm sự với anh thôi. Anh muốn là người duy nhất được biết mọi điều trong lòng bé."Kiều khẽ bật cười, tựa đầu vào vai Dương, cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm đáng yêu này. "Được rồi, từ giờ em sẽ nói hết với anh. Nhưng anh cũng phải hứa là đừng làm phiền Đăng nữa nhé, kẻo lại khiến cậu ấy khó xử."Dương cười khì, vòng tay ôm Kiều chặt hơn một chút. "Ừ thì... anh sẽ cố. Nhưng mà bé phải giữ lời, nếu không anh sẽ ghen nữa đấy!"Cả hai cùng cười, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, như xóa đi hết những hiểu lầm và khoảng cách trước đó.
Dương nhìn Kiều, trái tim anh quặn thắt khi thấy cậu yếu ớt hơn bao giờ hết. Mái tóc cậu rối bời, làn da xanh xao, đôi mắt hằn sâu những vệt thâm như đã bao đêm không ngủ. Nhìn Kiều như vậy, Dương cảm thấy như chính mình là người đã gây ra tất cả những nỗi đau này.Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má Kiều. Đôi tay anh run rẩy, cảm giác như không thể làm đủ để xoa dịu nỗi buồn trong lòng cậu. Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo trong cơ thể Kiều, và cũng như thể chính mình đang bị đóng băng."Kiều, anh xin lỗi... anh xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng như vậy." Dương nói, giọng anh nghẹn lại, nước mắt anh không kìm được nữa. Anh không thể ngừng khóc, vì chính anh cũng hiểu rằng mình đã làm tổn thương người mà mình yêu thương nhất.Kiều ngẩng lên nhìn Dương, trong đôi mắt cậu là sự mệt mỏi, nhưng cũng có chút cảm động khi thấy anh khóc vì mình. Cậu vẫn không nói gì, chỉ im lặng, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Cảm giác được Dương ôm lấy, được anh chăm sóc, dường như đã khiến cậu có một chút bình yên trong tim.Dương không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh kéo Kiều lại gần hơn, áp mặt mình vào tóc cậu, nghẹn ngào. "Anh không muốn mất em, Kiều. Anh không thể sống thiếu em, không thể để em chịu đựng một mình nữa. Anh yêu em. Anh yêu em rất nhiều."Kiều không đáp lại, nhưng cảm giác ấm áp từ vòng tay Dương khiến trái tim cậu dần lắng xuống. Cậu biết rằng dù có bao nhiêu sai lầm trong quá khứ, nếu có thể, cậu sẽ cho Dương cơ hội để làm lại. Dương tiếp tục nắm chặt tay Kiều, như một lời hứa rằng sẽ không bao giờ để cậu phải chịu đựng một mình nữa. Nước mắt anh không ngừng rơi, nhưng đó là những giọt nước mắt chân thành, những giọt nước mắt của tình yêu và sự hối hận."Em không phải một mình nữa." Dương thì thầm, đôi tay anh ôm Kiều chặt hơn. "Anh sẽ luôn ở đây, sẽ luôn bảo vệ em."Kiều cảm nhận được sự chân thành trong từng lời Dương nói, nhưng trái tim cậu vẫn còn đầy vết thương. Cậu nhìn vào đôi mắt anh, nơi phản chiếu sự đau khổ và hối hận. Dù lòng cậu muốn thấu hiểu, muốn tin vào những lời hứa ấy, nhưng nỗi sợ vẫn khiến cậu không thể buông bỏ hoàn toàn."Dương, em không biết liệu mình có thể làm lại từ đầu không..." Kiều thở dài, đôi tay cậu siết chặt trong vòng tay Dương, nhưng vẫn có chút e ngại. "Em sợ rằng nếu em tin anh lần nữa, em sẽ lại bị tổn thương..."Dương hít một hơi dài, trái tim anh như thắt lại khi nghe những lời này. Anh nắm lấy hai vai Kiều, khẽ lay nhẹ, như muốn cậu hiểu rằng anh sẽ không để điều đó xảy ra."Kiều, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa. Anh hứa, sẽ không bao giờ để em phải đau đớn vì anh nữa. Anh sẽ cho em thấy rằng những gì anh nói là thật, không chỉ là lời hứa xuông. Anh sẽ chứng minh bằng hành động, từng ngày, từng giờ."Kiều nhìn anh, ánh mắt mờ mịt bởi những giọt nước mắt chưa kịp khô, rồi cuối cùng, cậu khẽ gật đầu. "Em sẽ thử... thử tin anh lần nữa. Nhưng em không chắc mình sẽ như trước đây được đâu, Dương..."Dương nhẹ nhàng vỗ về Kiều, trông như anh vừa nhận được cả thế giới. "Anh chỉ cần một cơ hội thôi, Kiều. Cảm ơn em. Anh sẽ không làm em thất vọng."Họ đứng đó, trong vòng tay của nhau, thời gian như ngừng lại. Dương cảm thấy sự ấm áp của Kiều, cảm thấy trái tim cậu dần mở ra trở lại, dù còn rất nhiều vết thương chưa thể lành. Nhưng anh biết, nếu cả hai cố gắng, nếu cả hai đều thực sự muốn, thì mọi thứ sẽ dần tốt đẹp hơn.Một lát sau, Kiều ngẩng lên, đôi mắt cậu sáng lên một chút, mặc dù vẫn còn chút ngần ngại. "Dương, em không biết sau này sẽ thế nào, nhưng ít nhất bây giờ em cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút..."Dương mỉm cười, cảm thấy như gánh nặng trong lòng mình đã được san sẻ bớt. Anh lại ôm Kiều vào lòng, cảm giác như lần này, anh đã tìm lại được một phần của mình mà anh đã mất đi."Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, Kiều. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay em. Anh sẽ luôn ở đây, bên em."Và trong khoảnh khắc ấy, họ đứng bên nhau, không nói gì thêm, chỉ im lặng để tình yêu và sự hối hận hòa vào nhau, vỗ về và an ủi, như một lời cam kết sẽ không bao giờ xa nhau nữa.Dương nhìn Kiều, đôi mắt anh tràn ngập tình cảm và sự chân thành. Một cảm giác mạnh mẽ, gần như không thể kiềm chế được, xâm chiếm anh khi thấy Kiều đứng trước mặt mình, vẫn còn vương vấn nỗi đau nhưng dường như đã sẵn sàng mở lòng thêm một chút. Anh không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa.Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều, đưa tay cậu đặt lên cổ mình, trong khi tay Dương vòng qua eo Kiều, kéo cậu lại gần hơn. Kiều không phản kháng, cơ thể cậu tựa vào Dương, cảm nhận được hơi ấm từ anh, và một phần nào đó trong cậu cảm thấy an lòng."Bé à." Dương thì thầm, giọng anh khẽ run."Anh thương em lắm. Thực sự rất thương em. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Anh không biết mình đã sai đến mức nào cho đến khi thấy em đau như vậy."Kiều cảm thấy những lời ấy như cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve trái tim cậu. Dương không chỉ nói, mà anh thể hiện nó qua hành động, qua sự dịu dàng và lo lắng trong từng cử chỉ. Nhưng dù vậy, Kiều vẫn không thể dễ dàng quên đi tất cả, vẫn có chút ngần ngại, như thể cậu đang đứng giữa hai lựa chọn."Dương, em... em không biết phải làm sao," Kiều nói, giọng cậu nghẹn lại, đôi mắt nhìn xuống, không dám nhìn vào đôi mắt Dương."Anh hiểu, Kiều. Anh hiểu em cần thời gian, nhưng anh chỉ mong em biết một điều, anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em." Dương khẽ vén vài sợi tóc rối trên mặt Kiều, ánh mắt anh đầy kiên định.Một khoảng lặng bao phủ không gian giữa hai người. Kiều cảm nhận sự ấm áp từ Dương, từ cái ôm của anh, và dù trong lòng vẫn còn ngập tràn sự bối rối, nhưng cảm giác này lại khiến trái tim cậu dần dần dịu lại."Anh sẽ không làm em thất vọng, Kiều. Anh sẽ cho em thấy rằng tình yêu của anh không chỉ là lời nói. Anh sẽ chứng minh từng ngày, từng giờ." Dương tiếp tục, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều, như muốn xoa dịu tất cả những lo lắng trong cậu.Kiều ngẩng lên, nhìn thẳng vào Dương, đôi mắt đã sáng lên chút ít hy vọng, dù là rất nhỏ. "Em sẽ cố gắng tin anh. Nhưng em cần —""Anh hiểu, anh sẽ đợi. Anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng. Và anh sẽ làm mọi thứ để em cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho em."Họ đứng đó, trong vòng tay của nhau, như một cam kết im lặng giữa hai người. Dù tương lai phía trước vẫn còn mù mịt, nhưng lúc này, cả hai biết rằng sẽ có nhau trên con đường phía trước, dù gian nan đến đâu.Dương vẫn ôm Kiều trong vòng tay, cảm nhận nhịp tim của cậu hòa cùng nhịp đập trái tim anh. Không nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng giữa họ đã trở thành lời hứa ngầm rằng cả hai sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Dù vẫn còn đó những vết thương chưa lành, nhưng lúc này, anh cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ từ Kiều, như thể cậu đã dần mở lòng hơn, mặc dù rất chậm.Kiều không biết mình đã cần một cái ôm như thế này đến mức nào. Được Dương ôm thật chặt, cậu cảm nhận sự an ủi, dù chưa thể quên hết mọi thứ, nhưng cảm giác an toàn ấy khiến cậu dần dần hạ bớt phòng thủ trong lòng. Dương không buông tay, vẫn giữ cậu thật gần, như thể chỉ cần một lần buông lơi, mọi thứ sẽ tan biến.Một lúc sau, Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn chút u buồn, nhưng không còn đau đớn như trước. "Dương, em không thể quên tất cả những gì đã xảy ra, nhưng em sẽ cố gắng."Dương gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Anh hiểu, Kiều. Anh sẽ không vội vàng, anh sẽ để em tự do, nhưng anh sẽ luôn ở đây. Anh sẽ không đi đâu cả. Anh yêu em, và anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh có thể làm cho em hạnh phúc."Kiều nhìn anh, ánh mắt cậu mềm lại một chút, dù vẫn còn ngập tràn những suy nghĩ hỗn độn. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời Dương nói. Dù có khó khăn, nhưng ít nhất bây giờ, cậu không cảm thấy một mình nữa. Cậu không phải đối mặt với tất cả nỗi đau ấy một mình."Cảm ơn anh, Dương." Kiều thì thầm, đôi mắt cậu nhìn vào Dương, như tìm kiếm sự yên bình trong anh. "Cảm ơn vì đã kiên nhẫn với em. Nhưng em không hứa là sẽ dễ dàng chấp nhận mọi thứ đâu."Dương mỉm cười, nụ cười ấy là sự nhẹ nhõm sau những tháng ngày căng thẳng. Anh nắm lấy tay Kiều, khẽ đưa lên môi mình, hôn nhẹ nhàng như thể đó là điều quý giá nhất trong đời. "Em không cần phải hứa gì cả. Anh chỉ cần em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em. Anh sẽ luôn là người bên cạnh em, dù có chuyện gì xảy ra."Kiều cảm thấy một chút gì đó ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu không biết liệu có thể hoàn toàn mở lòng hay không, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này.Kiều biết rằng Dương đã sẵn sàng thay đổi và yêu cậu theo cách mà cậu cần."Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, từng bước một." Kiều nói, giọng cậu trầm tĩnh hơn trước, như thể đã quyết định sẽ thử một lần nữa, dù chẳng biết trước sẽ có gì xảy ra.Dương nhìn Kiều, mắt anh sáng lên với hy vọng. "Và mỗi bước đi của em, anh sẽ luôn là người đi cùng em."Dương nhìn Kiều, đôi mắt anh tràn đầy sự dịu dàng, nhưng trong đó cũng có một chút gì đó thiếu thốn. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má Kiều, ngón tay lướt qua làn da mềm mại của cậu. Mặc dù luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lúc này, anh chỉ muốn gần gũi Kiều hơn, muốn bù đắp cho tất cả những gì đã qua."Bé, có thể từ nay hãy tâm sự với anh nhé?" Dương hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy nũng nịu, như thể anh đang khẩn cầu một cơ hội để được gần gũi hơn với Kiều.Ánh mắt của anh nhìn vào Kiều, đầy mong mỏi, như thể anh đang xin cậu một điều gì đó rất nhỏ nhưng lại vô cùng quan trọng đối với mình.Kiều nhìn anh, không thể không cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Dương. Cậu cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ khi nghe anh nói vậy. Dù trong lòng vẫn còn những vướng mắc, nhưng Kiều biết rằng điều Dương muốn là được ở bên cạnh, chia sẻ những suy tư, nỗi niềm của cậu.Cậu im lặng một lúc, đôi mắt vẫn chưa thể hoàn toàn mở lòng, nhưng rồi Kiều khẽ gật đầu, đôi môi khẽ mỉm cười. "Em sẽ thử, Dương. Nhưng......anh phải hiểu cho em."Dương không thể giấu được niềm vui trong lòng, anh mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt anh sáng lên. Anh ôm Kiều vào lòng lần nữa, cảm giác như mình vừa nhận được một món quà quý giá. "Cảm ơn em, Kiều. Anh sẽ chờ đợi và sẽ luôn bên em."Kiều ngẫng lên nhìn Dương, mắt hơi nhíu lại."Sao anh lại hỏi muốn em tâm sự với anh??."Dương nhìn Kiều, đôi mắt đầy yêu thương nhưng lại pha chút dỗi hờn, như thể anh vừa phát hiện ra điều gì đó không vừa ý. Anh bước lại gần Kiều, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giọng nói đầy nũng nịu:"Vì Bé cứ nói chuyện với Đăng hoài, anh ghen đấy." Dương hơi chu môi, tỏ vẻ trẻ con nhưng lại cực kỳ dễ thương. "Anh ở đây mà bé cứ tìm Đăng, có phải không muốn tâm sự với anh không?"Kiều bật cười trước biểu cảm của Dương, cố gắng giấu đi sự xao xuyến trong lòng. "Dương, anh làm gì mà ghen như thế? Em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."Dương vẫn không chịu bỏ qua, ánh mắt như muốn "bắt lỗi" Kiều. "Bình thường gì mà anh thấy hai người nói chuyện lâu ơi là lâu, còn cười với nhau nữa. Bé không thương anh nữa à?"Kiều lắc đầu, cố nhịn cười. "Anh nghĩ nhiều quá rồi, Đăng chỉ là người em tin tưởng để tâm sự một chút thôi. Anh đừng ghen bậy ghen bạ như thế."Dương nghiêng đầu, giọng nói càng thêm dễ thương. "Nhưng mà bé ơi, anh cũng muốn là người bé tin tưởng nhất. Bé nói gì với Đăng, nói với anh cũng được mà. Hay là bé không còn thích nói chuyện với anh nữa?"Kiều nhìn Dương, lòng cậu không khỏi mềm lại trước sự chân thành và đáng yêu của anh. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Dương, mỉm cười. "Được rồi, em hứa sẽ nói chuyện với anh nhiều hơn, được chưa? Nhưng mà anh đừng ghen nữa, nhìn anh ghen trông buồn cười lắm."Dương lập tức mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên như đứa trẻ vừa được tặng quà. Anh kéo Kiều vào một cái ôm nhẹ, giọng vẫn không quên thêm chút nũng nịu: "Nhớ nhé, bé chỉ được tâm sự với anh thôi. Anh muốn là người duy nhất được biết mọi điều trong lòng bé."Kiều khẽ bật cười, tựa đầu vào vai Dương, cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm đáng yêu này. "Được rồi, từ giờ em sẽ nói hết với anh. Nhưng anh cũng phải hứa là đừng làm phiền Đăng nữa nhé, kẻo lại khiến cậu ấy khó xử."Dương cười khì, vòng tay ôm Kiều chặt hơn một chút. "Ừ thì... anh sẽ cố. Nhưng mà bé phải giữ lời, nếu không anh sẽ ghen nữa đấy!"Cả hai cùng cười, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, như xóa đi hết những hiểu lầm và khoảng cách trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com