TruyenHHH.com

Duong Gia Tieu Mieu



Sâu trong giếng mỏ.

Hơn hai mươi người thợ đang vất vả vùi đầu làm việc, tuổi tác của họ không đồng đều, có những đứa trẻ mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi cho đến những người đàn ông năm sáu mươi tuổi, điểm tương đồng duy nhất chính là hiện tại họ đều đang cùng đồng cam cộng khổ trong một môi trường làm việc tệ hại, cùng làm công việc nặng nhọc cực khổ này.

Vị trí hiện tại là một giếng mỏ sâu 500 mét, không có quạt thông gió, không có máy lọc bụi, thậm chí không có ai mang khẩu trang, mặt và răng của họ đều đã mang một màu đen, ấy thế mà đây mới chỉ là kết quả sau có hai giờ làm việc.

"Haiz, Dư thúc, mọi người bình thường vẫn làm việc trong môi trường oi bức như thế này à?"

Lặng đi một lúc, một giọng nói trong trẻo phá vỡ bầu không khí yên lặng dưới đáy hầm than. Người đặt câu hỏi là một cậu thanh niên, nhìn qua cũng chỉ đầu hai mươi tuổi, mới đến khu mỏ này một tuần, mấy ngày trước được sắp xếp làm công việc bốc vác trên khu mỏ, sau khi biết tin làm việc dưới hầm sẽ được gấp đôi tiền công, liền không chút do dự chủ động xin xuống đó làm việc.

... Đoán chừng, đây chắc hẳn lại là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo khó, vì chút tiền mồ hôi nước mắt mà cái gì cũng dám làm.

Người được gọi là 'Dư thúc' kia ước chừng mới đầu năm mươi tuổi, vậy mà nhìn qua cũng phải hơn sáu mươi, làm việc ở khu mỏ này cũng đã được hơn mười lăm năm rồi, người gầy như như que củi, chốc chốc lại ho khan một trận, khiến cho cậu thanh niên đầu hai mươi tuổi kia nhịn không được bất giác nhìn về phía ông.

"Sao thế, này? Mới có hai tiếng đồng hồ đã không chịu được? Nói cho cậu biết, môi trường như thế này, cũng khá tốt rồi, cũng gọi là có tí gió, đưa vào chút không khí."

Cậu thanh niên nhịn không được phản bác: "Nhưng theo như yêu cầu của cục Khoáng sản đối với tốc độ gió tại các hầm khai thác như thế này, thì rõ ràng là đáy hầm thông gió không tốt, nồng độ bụi chắc chắn cao quá mức, kết quả cuối cùng là lượng lớn bụi bị người công nhân hít vào phổi, tôi thấy ở đây nhất định không đạt tiêu chuẩn!"

"Suỵt! Nói nhỏ thôi! Cậu không muốn sống nữa hả?" Dư thúc bịt chặt miệng cậu, liếc cậu với ánh mắt kì lạ: "Cậu từng đi học? Làm sao mà biết được nhiều như vậy? Cả cái đo tốc độ gió đó... có nghĩa là gì vậy?"

Nhãn cầu đảo qua lại, bỗng cậu thanh niên bật cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhắn: "Làm gì có chuyện từng được đi học chứ? Nhà cháu có thể ăn một bữa cơm no đã là tốt lắm rồi!"

"Vậy cậu..." Dư thúc nhìn cậu, cứ có cảm giác cậu thanh niên này không giống như những kẻ khác.

Cậu dễ dàng hòa nhập với tất cả những người khác, cho người khác cảm giác bình dị gần gũi, Dư thúc ban đầu còn không nhận ra loại cảm giác này có gì đó rất khó hiểu, nhưng tiếp xúc lâu với cậu, ông liền phát hiện: cậu thanh niên này quả thực không giống với mọi người.

Cậu ta luôn chọn đúng thời điểm mà đưa ra câu hỏi, cậu ta có những câu hỏi triền miên không bao giờ chấm dứt, mỗi câu hỏi đều tế nhị như vậy, một câu lại một câu, tuy rằng ban đầu mọi người đều không muốn nói quá nhiều, nhưng cậu ta luôn biết cách gặng hỏi, khiến cho ai nấy đều bị quay cho mất phương hướng, cuối đùng đáp án bị cậu ta moi ra từ lúc nào không hay.

Dư thúc nhớ lại bộ dáng của những người từng lên thành phố làm thuê khi kể về người thành phố, đều không hẹn mà gặp đề cập tới một từ với tần suất cao: khí chất.

Cả đời Dư thúc sống dưới quê, ở dưới hầm, chưa từng có cơ hội thể nghiệm khí chất là cái quái gì, nhưng lúc này, ông nhìn cậu thanh niên bên cạnh, lại có loại cảm giác: dường như cái khí chất này, chính là dáng vẻ của cậu ta.

Rõ ràng cậu ta cũng giống như mọi người, mặt bị hun đen sì, bộ quần áo trên người cũng vô cùng cũ nát, lúc ăn cơm cùng mọi người vây quanh một nồi rau dại to, ở dưới hầm lúc bị bụi hun đến chảy cả nước mắt cũng lấy bàn tay bẩn thỉu mà lau đi. Điều khác biệt duy nhất, có lẽ chính là ở đôi mắt.

Đôi mắt cậu rất sáng, dường như sẽ vĩnh viễn không tối đi. Nhìn sâu vào đó, thậm chí có cảm giác trong suốt, xuyên thấu, có thể phát ra ánh sáng xua tan màn đêm.

Dư thúc nhịn không được lại hỏi: "Này, cậu chưa từng đi học thật à?"

"Làm gì có chứ," cậu cười trả lời, lúc nói chuyện quệt đi dòng mồ hôi chảy từ trên trán xuống, cả khuôn mặt đóng một lớp bụi dày, giống như con mèo con đi lạc, "mẹ cháu sợ cháu đến làm ở khu mỏ gặp nguy hiểm, cho nên mới hỏi những người từng đi làm thuê trên thành phố về, sau đó dạy cho cháu một ít."

"Ồ, ra là vậy." Dư thúc gật gật đầu, bụng nghĩ một đứa trẻ tốt như vậy, tới làm khổ sai ở khu mỏ này thật là đáng tiếc.

Đang nghĩ như vậy, Dư thúc lại nhịn không nổi ho khan. Những người công nhân xung quanh đã quen thuộc vội vàng lấy thuốc, đưa cho ông chút nước để nuốt thuốc xuống.

Cậu thanh niên vỗ vỗ lưng ông: "Dư thúc, chú phải cẩn thận đó! Cứ ho khan như thế này rất có hại, mau đi bệnh viện kiểm tra thử xem."

"Bệnh vặt cũ ấy mà, không có gì đâu, tới phòng khám của khu mỏ khám qua mấy lần rồi, bác sĩ nói không sao hết."

Cậu thanh niên nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Vậy đã chụp X quang phổi chưa?"

"Có, hình như có từng chụp một lần..."

Cậu thanh niên không nói lời nào, lặng đi mất một lúc, nhịn không được nói: "Dư thúc, có thời gian cháu đưa chú đi kiểm tra lại nhé, rất có thể là bênh sỏi phổi, giai đoạn một còn không sao, nếu là giai đoạn ba, thì thực rắc rối."

Dư thúc lặng đi: "Tịch... Tịch cái gì? (1)"

(1) trong 矽肺病 – sỏi phổi, Dư thúc vì không biết nên không hiểu.

"Sỏi phổi. Loại bệnh này là bệnh nghề nghiệp của công nhân mỏ, chủ yếu do hít vào lượng lớn bụi mà chuyển thành bệnh phổi. Phân thành ba giai đoạn: sỏi phổi giai đoạn một chỉ cần điều trị kịp thời sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng. Tới giai đoạn ba thì không thể tự gánh vác cuộc sống của mình, giống như phế nhân, hơn nữa rất dễ kéo theo các bệnh về phổi khác, cuối cùng do hô hấp suy kiệt mà dẫn tớ tử vong."

Dư thúc trợn mắt há miệng: "Cậu... Làm sao cậu biết được? Này, cậu..."

Cậu thanh niên lập tức bừng tỉnh, cười cười khoát tay nói: "Cũng là do mẹ cháu nói với cháu thôi!"

"......"

Dư thúc nghĩ bụng, mẹ thằng bé này biết thật nhiều, nhất định là một phần tử trí thức được truyền tụng.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm trưa.

Vì hiệu suất công việc, đốc công trực tiếp mang cơm xuống dưới hầm cho thợ, ăn xong mọi người lại tiếp tục làm việc.

Cậu thanh niên nhịn không được nói thầm: "Một ngày làm việc mười lăm giờ, vi phạm nghiêm trọng Luật Lao Động..."

Đốc công hung hăng rút roi da trong tay ra, bụi đá dưới hầm nhất thời mù mịt tứ phía, tiếng roi da quất vun vút khiến mỗi người đều phải lo lắng đề phòng.

"Thằng kia, chính là mày đấy! Vừa nãy mày nói gì?"

Dư thúc thở dốc, không nhịn được đỡ lời cho cậu thanh niên: "Thằng nhóc này mới tới... xin Vương ca bỏ quá cho, không chấp nhặt với nó làm gì..."

Kẻ được gọi là Vương ca đánh giá từ đầu đến chân cậu thanh niên, hung tợn chửi: "Để nó tự tới đây nói!"

Dư thúc lo lắng nhìn cậu thanh niên, âm thầm nhéo nhéo tay cậu, ý là: người này không nên chọc giận, đừng có để bản thân chịu thiệt.

Cậu thanh niên quả biết luật làm người, lập tức tươi cười, "Vương ca... Thực xin lỗi, là tôi không hiểu chuyện... tôi thực ra muốn hỏi, tiền công của tôi..."

Lại là chuyện tiền nong! Vương ca trừng mắt nhìn cậu: "Mày! Hôm nay không được ăn cơm! Dám ăn cơm ông đây sẽ đuổi cổ!"

Nói xong, lại quất roi một cái, nghênh ngang quay đi.

Vương ca vừa đi khỏi, cậu thanh niên liền 'hừ' ra một tiếng, lập tức bị cả đám người bịt chặt miệng.

"Ứ ứ ứ ả ôi a..." cậu nhịn không nổi vung cả hai tay lên, "...Các người, các người định bịt tôi chết nghẹn à..."

Dư thúc và mọi buông cậu ra, thở dài. Thằng nhóc này, suýt nữa gặp họa cũng không biết.

Cậu thanh niên bước qua, vừa cầm bát cơm định ăn, lập tức bị người ta đoạt mất.

"Vẫn muốn ăn à?" Dư thúc mắng: "Bọn chúng sẽ đánh chết cậu!"

Cậu thanh niên nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói ấm ức vang lên: "Nhưng mà, cháu rất đói..."

Quần quật suốt bảy tám tiếng, còn không cho người ta ăn cơm, còn ra thể thống gì chứ!

"Cậu thực sự không thể ăn," Dư thúc thở dài, "Vương ca không đắc tội được đâu."

"Vì cái gì chứ?"

Dư thúc bí hiểm ghé sát vào tai cậu thanh niên, "Trước đây có kẻ đắc tội với hắn, muốn tố cáo hắn, kiện hắn, kết quả bị hắn... Dù sao cũng không còn trở về nữa, thậm chí có phóng viên điều tra đi cùng, nghe nói cũng không bao giờ thấy nữa..."

Mặt cậu thanh niên chợt biến sắc, trong mắt ánh lên tia nhìn khó nói, có chút lạnh, có chút hàn.

Dư thúc đột nhiên không nói nữa, thần sắc khó hiểu.

Cậu thanh niên phát hiện thần sắc ông khác lạ, sờ lên đầu nhịn không được hỏi: "Dư thúc, chú sao thế?"

"Cậu..." ông già nhìn cậu ta, biểu hiện kì cục: "Con trai như cậu, tại sao lại đeo hoa tai...?"

Hết chương một

P.s: Các phần đánh số (1), (2), (3)... là chú thích của tớ, còn các kí hiệu ">o<", "=v=", "-ing"... thì là của tác giả nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com