TruyenHHH.com

Dược Yêu

Chương 7

Phamchun_1803

-" Mẹ viện trưởng "

Phi Nhung vừa gặp Viện Trưởng Hà liền buông tay cô giáo chạy nhào vào lòng bà..

Viện Trưởng Hà ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô bé, hôn lên gò má hồng hồng rồi mới buông lời quở trách nhưng ánh mắt đầy yêu thương..

-" Con lại hư nữa rồi. Đi đâu sao không báo cho cô giáo biết đề mọi người lo lắng"

-" Phi Nhung xin lỗi ạ. Phi Nhung chỉ ôm Tiểu Kê đi chơi vườn sau thôi ạ! Mẹ viện trưởng đừng giận Phi Nhung mà"

Cô bé liền ôm lấy mẹ Viện Trưởng ăn vạ, làm bà không kiềm được yêu thương, lắc đầu nở nụ cười cưng chìu...

Mọi cử động phía trước điều được thu vào mắt Mạnh Quỳnh... Bất ngờ là anh thấy rất khó chịu với cử chỉ của mà người phụ nữ đấy ôm lấy cô bé kia.

-" Phi Nhung lại đây. Chào Nguyễn Chủ Tịch đi. Còn nữa đấy là cháu trai của ông ấy, con gọi là Nguyễn Thiếu gia.."

Anh mắt to tròn đen láy của cô bé, nhìn Nguyễn Cẩn Long rồi mới nhìm sang Mạnh Quỳnh. Môi hồng chu nhẹ..

Cô bé bước đến nhoẻn miệng khoe má lún đồng tiền..

-" Cháu chào ông ạ!"

Rồi quay sang Mạnh Quỳnh

-" Chào chú đẹp trai ạ "

Viện trưởng Hà và cô giáo há hốc miệng. Mà người ngạc nhiên nhất với cách xưng hô của cô bé là Mạnh Quỳnh

Anh cuối mặt nhìn lại mình, rõ ràng anh đâu có già đến mức mà gọi anh bằng chú

Mạnh Quỳnh còn nhớ lúc ngoài vườn con bé này còn gọi anh bằng " anh trai " mà, tức giận trừng lấy

Bé con cắn môi thụt vai nhìn anh đáng thương, bất giác Mạnh Quỳnh phiền lòng vì đôi mắt ấy anh thu lại bộ mặt hung tàn, xoay mặt chỗ khác..

Nguyễn Cẩn Long bỗng thấy thú vị bật cười kéo cô bé lại..

-" Cháu tên họ là gì?"

-" Dạ. Cháu tên là Phạm Phi Nhung ạ "

-" Tên rất hay. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Hạ Tử Yên chu môi

-" Cháu tám tuổi rồi ạ "

Nguyễn Cẩn Long gật đầu, vuốt đầu cô bé, thật không nhìn ra cô bé nhỏ nhắn so với tuổi của mình, khuôn mặt thật xinh xắn, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly khiến người khác hận không thể dâng cho cả thế giới...

-" Sao Phi Nhung lại gọi cháu trai của ông bằng chú thế. Cháu ông còn rất trẻ. Cháu có thể gọi là anh "

Phi Nhung nghiêng đầu kéo tóc nhìn Nguyễn Cẩn Long rồi liếc nhẹ Mạnh Quỳnh, lắc đầu chu môi..

-" Chú ấy rất xinh đẹp nha. Giống chú của cháu á. Cháu chỉ muốn gọi bằng chú thôi "

Nguyễn Cẩn Long nhíu mày nhìn sang Viện Trưởng Hà...

Bà liền hiểu ý ông cười xấu hổ giải thích..

-" Hoàn cảnh Phi Nhung rất đáng thương. Tôi không rõ ba mẹ con bé ở đâu. Lúc tôi gặp con bé nó được ba tuổi, trên quần áo dính rất nhiều máu. Cảnh sát đưa đến nói đó là máu của chú con bé. Hai chú cháu từ quê lên thành phố, nghe nói tìm nhà người thân không ngờ tai nạn đáng tiếc đã lấy đi mạng sống của chú Phi Nhung. Thời gian đầu đưa nó về đây. Đêm nào nó cũng khóc gọi "Chú "... Có lẽ chú Phi Nhung có vóc dáng giống Nguyễn Thiếu gia nên con bé mới như thế..Hai người đừng trách "

Phi Nhung thoát khỏi tay Nguyễn Cẩn Long chạy đến bên cạnh Mạnh Quỳnh níu lấy tay anh, một chút e sợ, non nớt nhìn anh..

-" Phi Nhung có thể gọi chú là chú không ạ..?"

Mạnh Quỳnh có cảm giác bàn tay của cô bé rất mềm, giọng nói thì cứ len lõi vào tai anh nghe rất có vị...

-" Chú à...được không?"

Cái cách xưng hô làm anh già đi chục tuổi này có chút quái dị nhưng là anh lại không biết trả lời làm sao..

Không nỡ sao? Thật khó hiểu? Thôi thì im lặng không đồng ý cũng không ý kiến. Muốn gọi gì thì gọi anh với cô bé này cũng không liên quan nhau...

Nhưng thấy anh không phản bác, Phi Nhung trái tim non nớt như tìm thấy được ánh sáng, vui vẻ nhào vào người ôm lấy anh cười rạng rỡ..

-" Chú à..cám ơn chú "

Còn khoa trương quay sang Viện Trưởng Hà và cô giáo..

-" Mẹ Viện Trưởng ơi! Cô giáo ơi! Từ nay Phi Nhung có chú rồi nhé..hihi "

Bất ngờ bị thân hình mềm mại của cô bé ôm lấy, Mạnh Quỳnh hơi bất ngờ chân mày nhíu lại khi thấy nụ cười tươi tắn của bé con. Thì ý nghĩ muốn đẩy cô bé ra bị xóa ngay. Hôm nay anh bị làm sao, không thể hiểu nổi. Đành ngồi yên chịu trận mặt lanh tanh chẳng nói chẳng rằng

Tuy vậy một chút thay đổi của Mạnh Quỳnh lại được Nguyễn Cẩn Long thu vào mắt, rồi đưa mắt nhìn Tần Bửu...Tần Bửu gật đầu hiểu ý bước đến Viện Trưởng Hà.

-" Viện trưởng Hà. Chủ tịch muốn nói chuyện riêng với bà"

-" Được..Vâng mời ngài vào trong "
________________________________________

Chiếc xe băng băng chạy về thành phố, trong xe không khí im lặng bao chùm.

Lúc này Phi Nhung đang ngồi trong lòng Tần Bửu. Xoay mặt nhìn ra ghế sau, mắt liếc nhẹ Mạnh Quỳnh, thấy anh đang nhắm mắt ngã đầu về phía sau, cô bé buồn buồn kéo áo Tần Bửu..

-" Chú Tần...chú ấy ngủ rồi sao. Chú ấy không thích cháu sao?"

Tần Bửu nhìn theo ánh mắt của cô bé biết tiếng " chú " đấy tức là cô bé gọi Mạnh Quỳnh. Tần Bửu vuốt tóc an ủi.

-" Chú của cháu là mệt nên nghỉ ngơi một chút. Phi Nhung đáng yêu như vậy sao lại không thích được.Cháu ngủ đi đường về nhà con khá xa "

Phi Nhung nghiêng mặt nhìn Mạnh Quỳnh một lần nửa rồi mới dựa vào lòng Tần Bửu ngủ thiếp đi..

Qua một lúc, Mạnh Quỳnh tưởng chừng đã ngủ, hé mắt nhìn qua kính hậu quan sát khuôn mặt bụ bẫm trắng hồng đang nằm trong lòng Tần Bửu ngủ say sưa, bỗng anh có chút buồn bực khó hiểu.

Vấn đề khó hiểu nhất là ông nội anh lại muốn nhận nuôi con bé này. Quyết định này làm anh khá bất ngờ nhưng dù sau cũng không liên quan đến mình. Anh cũng không ý kiến...

Có điều nhóc con ấy không sợ chết chứ bám lấy anh, bị anh quát có một cái, liền quấn lấy Tần Bửu, bây giờ lại nằm trong lòng anh ta ngủ ngon lành..nhìn thật chán ghét..
_______________________

Ui xời, ghen tị rồi thì nói đi chú^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com