TruyenHHH.com

Duoc Ong Lon Co Chap Cung Chieu Tu Nho Den Lon

Tần Ý An lại nhìn một lần nữa.

Hắn không thể tự lừa mình, sau khi xác nhận trong hai giây rằng mình đã có hiện tượng sinh lý bình thường vào tối hôm qua, hắn ngồi tại chỗ trầm tư vài phút.

Có hiện tượng sinh lý, bình thường; mơ thấy gia đình và anh em thân thiết nhất, bình thường.

Nhưng trong giấc mơ có hiện tượng sinh lý lại mơ thấy gia đình và anh em thân thiết nhất... Điều này không bình thường lắm!

Nhưng Tần Ý An suy nghĩ kỹ, hắn cũng cảm thấy... Dường như không có cách nào khác bởi vì nếu thay người trong mơ là người khác - những cô gái không quen biết? Không thể; Tạ Diệp, Tần Tư Vũ mấy người đó? Càng không thể được!

Nhưng... Ngực Tần Ý An phập phồng một lúc, hắn hơi thất vọng mệt mỏi xoa xoa lông mày của mình.

Khi hắn muốn đưa tay chạm vào quần mình thì hắn bỗng nghe thấy tiếng "ưm" từ bên cạnh.

Tịch Bối dường như vừa mới lăn từ người Tần Ý An xuống, cậu nằm trên túi đậu không thoải mái lắm, lăn lộn một chút như đang làm nũng, ngón tay và lông mày không yên ổn giật giật có vẻ sắp tỉnh dậy.

Trước khi Tịch Bối giống như người đẹp ngủ trong rừng thức giấc, hầu kết của Tần Ý An trượt lên trượt xuống.

Hắn quyết đoán và nhanh chóng lật chăn ra khỏi người rồi dùng chăn quấn chặt Tịch Bối lại.

Việc này thật sự là làm cho tình hình tồi tệ hơn, vốn dĩ Tịch Bối còn nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ giờ thì đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu ngơ ngác mở mắt, giọng còn khàn khàn: "An An... Anh sao vậy?"

Vừa tỉnh dậy nên tầm nhìn vẫn còn mờ mịt nhưng Tịch Bối có thể thấy sự khác biệt của Tần Ý An so với mọi khi.

Mái tóc đen của hắn không biết từ lúc nào đã được vuốt ra sau, đường tóc hoàn hảo, trên khuôn mặt được khắc họa tỉ mỉ có chút hỗn loạn và bối rối không dễ thấy, tóc mai đã ướt đẫm, mạch máu xanh mờ mờ kéo dài từ cằm xuống cổ.

Hầu kết đang run rẩy.

"Anh sao vậy?" Tịch Bối càng lo lắng nhưng tiếc là cậu bị ôm quá chặt, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xù xù giống như con tằm non trong vòng tay của Tần Ý An, "Anh gặp ác mộng sao? Sao sắc mặt anh xấu thế... Ưm..."

Tịch Bối chưa nói hết câu đã bị Tần Ý An dùng hai tay nhấc cậu lên còn thuận tiện cắn vào dái tai cậu.

Lần này cắn mạnh hơn trước, Tịch Bối có thể cảm nhận được cảm giác tê dại khiến cậu không kìm được mà run lên.

"An An..."

Tịch Bối nhìn Tần Ý An với vẻ uất ức.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì không thể nói với mình sao?

Tuy nhiên Tần Ý An, người trước đây không giấu Tịch Bối bất cứ điều gì, hôm nay cũng có bí mật nhỏ của mình, lời nói với Tịch Bối không đau không ngứa:
"Không có chuyện gì... Em tiếp tục ngủ đi. Anh đưa em về phòng."

Hắn cắn xong thì thấy hơi hối hận.

Nhưng hắn phải thừa nhận rằng sau khi cắn xong cảm giác uất ức và lo lắng trong lòng lại đỡ hơn nhiều.

Thậm chí khiến hắn có thể bình thường bế Tịch Bối về phòng, đặt cậu vào chăn rồi nhẹ nhàng nhéo mũi cậu, sau đó dặn dò: "Ngủ đi."

"Vừa rồi... Không sao," Tần Ý An đối diện ánh mắt lo lắng của Tịch Bối giả vờ như không có chuyện gì: "Anh tưởng hôm nay là thứ hai nên chúng ta trễ học."

Mặc dù còn bán tín bán nghi về câu trả lời này nhưng Tịch Bối thật sự quá mệt, bây giờ mới hơn năm giờ, cậu cố gắng gượng một lúc rồi chìm vào giấc ngủ say dưới sự vỗ về nhẹ nhàng của Tần Ý An mà chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Sắc mặt của Tần Ý An trầm xuống, lần nữa cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình... Chỉ thấy nực cười.

Thật sự vô lý.

Thật sự hoang đường.

Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh vang lên ầm ĩ một lúc lâu, ban đầu phát ra từ bồn rửa tay, sau đó chuyển sang phòng tắm, hơi nước ẩm ướt pha lẫn hương bạc hà thoang thoảng tràn ra ngoài.

"Khít" một tiếng, Tần Ý An tắt vòi nước.

Vòi sen vẫn còn nhỏ giọt từ từ, nước trượt xuống từ cổ trơn láng của Tần Ý An.

Tần Ý An bực bội quấn khăn tắm quanh người, tựa tay vào bồn rửa.

Chiếc quần lót đã giặt sạch và vắt khô tạm thời được đặt bên cạnh.

Mặc dù không nhìn thấy dấu vết gì nhưng...

Tần Ý An nhìn một lúc rồi cảm thấy phiền.

Hắn chửi thề một tiếng.

Cuối cùng nhắm mắt lại rồi tiện tay ném đi.

Chuyện này không thể hỏi Tịch Bối, hỏi Tạ Diệp sẽ chỉ làm hắn ghê tởm với nụ cười đầy ẩn ý của cậu ta nên sau một lúc trầm ngâm, Tần Ý An cầm điện thoại lên.

Hắn mở Baidu ra gõ vài chữ vào khung tìm kiếm.

-- Mộng tinh mơ thấy anh em thân thiết nhất thì phải làm sao, có bình thường không?

Lúc này còn quá sớm, ngay cả Baidu hỏi đáp cũng chưa có ai trả lời nên Tần Ý An không nản lòng, thêm phần thưởng, nâng mức thưởng lên một số tiền khá lớn và đồng thời đăng lên diễn đàn.

Rất nhanh đã có người trả lời.

【Mơ thấy anh em thân thiết à? ORZ*, gợi ý là bạn nên tìm một cô bạn gái nhanh lên để tránh nảy sinh tình cảm kỳ quặc~】
ORZ: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa của Orz này là "hối hận", "bi phẫn", "vô vọng", ngoài ra còn thêm ý nữa là "thất tình".

【Đồng ý, có bạn gái chắc sẽ không như vậy nữa!】

"......"

Tần Ý An không thể nào tìm bạn gái.

Không nói đến chuyện yêu sớm hay không, nếu hắn muốn giống như bạn bè cùng trang lứa hẹn hò thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội nhưng hắn không muốn và cũng không sẵn lòng.

Nghĩ đến việc một cô gái hoàn toàn xa lạ bước vào cuộc sống của mình rồi dần dần chiếm hết thời gian của hắn, hắn chỉ thấy kinh khủng.

Cuộc sống của hắn chỉ có thể có Tịch Bối, hắn chỉ muốn Tịch Bối.

...Vậy nên câu trả lời này thật sự là vô nghĩa.

Tần Ý An hít một hơi thật sâu, một lần nữa gõ chữ trả lời: 【Nhưng tôi không muốn tìm bạn gái, tôi chỉ muốn ở bên người anh em mà tôi mơ thấy.】

Lần này các bình luận phía dưới có chút không đúng.

【Thật sao? Tôi chúc bạn thành công.】

"......"

Tần Ý An không kiềm chế được chửi một câu tục tĩu.

Hắn ném mạnh điện thoại sang một bên!

Hắn có lẽ nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không hỏi Tạ Diệp và bọn họ đúng không?

Từ tầng dưới truyền lên tiếng đóng cửa rầm rầm, Tần Ý An biết đó là Tần Việt Nguyên ra ngoài đi bắt máy bay.

Dường như tiếng động đó đã làm hắn tỉnh ngộ.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc lâu, Tần Ý An mới mặc quần áo đi tập đàn.

Hơn nữa, sáng nay khi mặc quần áo cho Tịch Bối, hắn cảm thấy như bị phỏng, có chút không hiểu sao lại như vậy nên nhân lúc Tịch Bối đang trong phòng tắm hắn đã dọn sạch sẽ cả hai chiếc giường của họ.

......

*

Ngày hôm sau, thứ Hai.

Tịch Bối dụi mắt leo xuống giường.

Hôm qua Tần Ý An có chút kỳ lạ, sau đó khi Tịch Bối ngồi dậy hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nói gì. Cả ngày trôi qua không khác gì bình thường gần như khiến Tịch Bối nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.

Nhưng sáng nay Tịch Bối đã chắc chắn về suy đoán của mình - chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Tần Ý An!

Nếu không thì sao có thể sáng sớm không ở bên cạnh mặc quần áo cho mình được.

"An An..."

Tịch Bối kéo chăn ra, chân trần dẫm lên dép, hai chân trắng nõn dưới ánh nắng chói lóa:

"Anh ở đâu?"

Tần Ý An nghe thấy tiếng của cậu thì từ ban công bước vào.

Có lẽ vì dưới ánh nắng nên đôi tai mỏng của hắn trở nên đỏ hồng, hắn hơi vẫy vẫy những giọt nước trên tay, rõ ràng hắn vừa mới phơi đồ lót.

Tịch Bối "a" một tiếng, phản ứng lại.

"An An, để em tự giặt là được..."

Tần Ý An không nói gì, mắt chớp chớp hai lần, giọng trầm tĩnh: "Lên giường đi, đừng để bị lạnh, để anh mặc quần áo cho em."

Tịch Bối kiễng chân nhìn ra ngoài cái quần áo lót rồi khẽ nói: "Em biết rồi... Ơ?"

"Đúng rồi An An, cái quần đen của anh đâu rồi?" Tịch Bối ngơ ngác nói: "Em nhớ là hôm qua anh mặc nó mà..."

Tần Ý An không nói lời nào bế Tịch Bối lên giường, lấy quần áo đến mặc cho cậu, trong ánh mắt ngơ ngác của Tịch Bối lừa cậu cho qua chuyện.

Trên đường đi học mỗi lần Tịch Bối muốn nhắc đến chuyện này Tần Ý An đều lạnh lùng chặn ngang.

Tịch Bối chỉ thấy kỳ lạ nhưng lại mơ hồ không tìm thấy "chứng cứ" gì cụ thể để nói Tần Ý An có gì đó bất thường.

Cuối cùng cậu chỉ có thể đổ chuyện này lên sự kiện pháo hoa, cho rằng có lẽ chuyện đó đã ảnh hưởng lớn làm thần kinh Tần Ý An hơi căng thẳng.

"...Buổi lễ chào cờ hôm nay kết thúc tại đây, trước khi kết thúc xin thông báo một tin vui: "Hội thao sắp đến, hy vọng tuần này các bạn học sinh tích cực đăng ký tham gia, thể thao..."

Tịch Bối không nghe kỹ hơi thẫn thờ cắn nhẹ môi mình.

Cho đến khi bị Giang Uyển Kiều vỗ vai cậu mới bừng tỉnh, khẽ "hửm?" một tiếng, hỏi: "Sao vậy?"

"Tiểu Bối," Giang Uyển Kiều cúi đầu, ngón tay nghịch dây buộc nơ hơi bất an: "Chị có chuyện muốn nói với cậu..."

Trên sân khấu vừa tuyên bố giải tán học sinh lập tức tan hàng, từng nhóm ba, bốn người rời đi.

"Chính là, chuyện xảy ra hôm trước, xin lỗi cậu. Sau đó chị mới hỏi ba mẹ, tóm lại..."

Giang Uyển Kiều định nhỏ giọng xin lỗi Tịch Bối.

Thì Tịch Bối đã mỉm cười dịu dàng nói: "Không cần xin lỗi đâu."

Giang Uyển Kiều cẩn thận ngẩng đầu lên.

"Thật mà, hơn nữa thật ra là chị phải xin lỗi cậu, chị đã làm sinh nhật của cậu* trở nên thật tệ hại, " Tịch Bối ngại ngùng gãi đầu nghe cô nói tiếp: "Sau này cậu muốn cái gì của 'Pretty Cure', chị sẽ làm cho cậu."

"....Được!"

Giang Uyển Kiều suýt nữa rơm rớm nước mắt nhìn Tịch Bối.

Từ nhỏ cô đã được cưng chiều hết mực, ngoài tính kiêu ngạo và "không coi ai ra gì" thì không có tật xấu nào khác nhưng từ khi gặp Tịch Bối, ngay cả những tật xấu nhỏ ấy cũng gần như không còn.

Cô quệt mặt bừa rồi chuyển đề tài:

"Tiểu Bối, hội thao sắp đến rồi, cậu có tham gia không?"

Tịch Bối ngại ngùng lắc đầu: "Em không giỏi thể thao nên chắc không tham gia đâu."

Không ngờ Giang Uyển Kiều lại bật cười: "Vậy thì tốt quá, chị tham gia! Chị sẽ ném tạ và bóng nặng, cậu đến cổ vũ cho chị được không?"

Tịch Bối mở to mắt vui mừng nói: "Được thôi, chị giỏi thật đấy!"

Giang Uyển Kiều đắc ý vỗ ngực: "Tiểu thư chị đây quá lợi hại, chắc chắn sẽ nổi bật trong nhóm nữ... Ồ đúng rồi, lớp mình có nhiều bạn nữ tham gia lắm, mấy cậu ấy đều chờ cậu đến cổ vũ đấy!"

"Cậu không biết đâu, từ khi cậu vào lớp, nhiều bạn nữ đã muốn xin QQ của cậu, còn có cả mấy chị lớp 8, lớp 9 hỏi cậu có muốn yêu đương không nữa kìa?"

Cô chưa nói hết câu đã thấy Tần Ý An đặt tay lên vai Tịch Bối.

Biểu cảm của Tần Ý An không chút dao động chỉ lạnh lùng nói: "Ai đang chờ*?"

Hắn tiếp tục lạnh lùng nói: "Yêu đương gì chứ?"

Tịch Bối ngơ ngác ngẩng đầu.

Giang Uyển Kiều: "???"

______
*Đoạn này sai hay sao, này đáng ra là sinh nhật Giang Uyển Kiều chứ nhể?

*Cả cái câu "Ai đang chờ?" này nữa, làm tui kh có hiểu...

👽
Tui vẫn là thích đọc cmt trên watp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com