Dung Thoi Gian De Cam Dong Nguoi
Hôm nay đáng ra là ngày xuất viện của Do-Yi nhưng vì chuyện xảy ra hôm qua với Se Mi khiến sức khoẻ của bà chưa khá hơn. Nên phải ở lại thêm vài ngày nữa.Tay đang được truyền dịch, ánh mắt thì nhìn vào mỗi một chỗ duy nhất không di chuyển. Tất cả những điều này là do Do-Yi tự chuốc lấy, khiến người khác tổn thương thì bản thân cũng phải tổn thương y như vậy.Do-Yi cứ mãi dằn vặt như thế thì làm sao mà khoẻ bệnh được.Những đứa con vô cùng lo lắng, mẹ mình cứ như người vô hồn từ lúc Se Mi rời đi. Nên họ cứ mãi liên lạc với Se Mi để cô ấy giải thích lí do tại sao mẹ lại như vậy. Nhưng hoàn toàn không liên lạc được vì tối qua Se Mi đã lên đường sang Mỹ rồi.Se Mi phải đến Mỹ để công tác mà thời gian là 3 ngày sau lận, nhưng cô không muốn ở lại đây nữa liền nhanh chóng rời đi sau cuộc nói chuyện với Do-Yi. Cô cần đến một nơi khác để bản thân bình tĩnh lại.Cô dặn dò bên nhân viên của công ty không được tiết lộ nơi công tác của cô nên những người con của Do-Yi không liên lạc được là phải. Ngay cả Chang Ho cũng làm ầm ĩ ở công ty để biết được nơi Se Mi đi.Se Mi đến một đất nước xa lạ, nhưng lại thoải mái vô cùng vì nơi này như một cuộc sống mới vậy. Mong rằng nơi này sẽ khiến cô với bớt đi phần nào những thương tổn.Buớc trên con đường rộng lớn, dòng người bước qua nhau, không vội vã. Se Mi chứng khiến được các cặp đôi yêu nhau trên đường, họ thoải mái thể hiện tình cảm của bản thân với đối phương. Trong mắt họ chỉ đặt người mình yêu chứ chẳng quan tâm đến xung quanh.Điều đơn giản dễ bắt gặp như thế đấy lại khó khăn nhường nào với Se Mi. Nếu cô được sinh ra ở nơi này, ở cuộc đời khác thì có thể đã vô ưu vô lo, được yêu được thương.Chỉ tiếc rằng đó mãi là giấc mơ, không thể thành sự thật.Cứ thế khoảng thời gian ở Mỹ thoáng chốc trôi qua, dù mấy ngày ngắn ngủi thôi nhưng cũng đủ để Se Mi thoát khỏi được tâm trạng nặng nề, một chút...Thế mà vừa về đến đất nước nơi cô sinh ra thì mọi cảm xúc lại chợt quay lại, kéo Se Mi về tâm trạng bi thương. Hình ảnh của Do-Yi lại cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô khiến tim cô lại đau nhói. Cô lái xe đi dạo trên đường rất lâu, những nơi cô đi qua đều là nơi Do-Yi đã đi qua.
Bỗng cô lại tưởng tượng ra Do-Yi đang ngồi kế bên cạnh, nhìn cô rồi cười. Cô nhìn vào Do-Yi, muốn lên tiếng để hỏi rõ mọi chuyên.Rồi một tiếng động lớn phát ra...."Se Mi ah" Do-Yi giật mình tỉnh dậy rồi hét lớn gọi tên Se Mi, bà vừa nằm mơ thấy Se Mi gặp tai nạn. Bà hoảng sợ vô cùng, lấy tay với lấy điện thoại trên bàn, liên tục gọi cho Se Mi, nhưng không hề có hồi âm.Rồi bất chợt bà rút kim trên tay, bước xuống giường liền chạy ra ngoài. Đúng lúc đó có y tá vào, cô ấy ngăn cản bà lại. Sức bà yếu ớt làm sao chống cự được, cứ thế ngã xuống rồi ngất xỉu.Từ từ mở mắt ra, hình ảnh trước mắt là một chiếc ôtô màu đen. Se Mi ngồi thẳng dậy, cũng may mà cô và chiếc xe phía trước thắng lại kịp thời. Nếu không chắc cô phải dừng cuộc đời lại ở đây rồi.Cô quay qua bên ghế lái phụ, không còn nhìn thấy Do-Yi nữa. Ngẫm lại một hồi, lúc nãy giống như cô đã nghe Do-Yi gọi mình nên mới kịp thời thắng xe lại. Vì tưởng tượng ra Do-Yi mà cô mới không tập trung lái xe, nhưng cũng nhờ có tiếng gọi của Do-Yi cô mới thoát khỏi.Baek Do-Yi thật sự giống một con dao vậy, một cạnh thì không mài sắt, một cạnh thì rất sắt nhọn.Cô thở ra một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục lái xe đi, mà lòng còn hơi sợ. Lúc nãy đích thực là ở bên bờ vực của cái chết. Cô tự nhủ sau này mỗi khi lái xe tuyệt đối không được nghĩ gì khác, tập trung mà lái thôi.---Sau một lúc Do-Yi cũng tỉnh lại, nhưng sự lo lắng trong lòng cũng chưa vơi đi. Lúc này có Eun Sung bên cạnh, bà liền nhờ Eun Sung liên lạc với Se Mi để hỏi xem Se Mi có sao không.Và vẫn một kết quả như thế, không có hồi âm. Eun Sung thấy mẹ lo lắng như vậy liền tự mình đi tìm Se Mi.Do-Yi lo lắng đến phát điên được, tay bà cứ run rẩy mãi. Lòng thầm cầu nguyện cho Se Mi bình an, không gặp chuyện gì. Lúc này Do-Yi thật sự trở nên yếu đuối, nước mắt cứ mãi tuôn rơi.Cả căn phòng giờ đây chỉ nghe thấy tiếng khóc bi thương của một người phụ nữ ---Mấy ngày qua vì không muốn người khác làm phiền nên Se Mi đã khoá điện thoại lại, liên lạc với công ty qua email của máy tính.Giờ cô mới mở nguồn điện thoại lên, rồi hàng chục thông báo vang lên. Cô nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ, và tất nhiên cô thấy được cái tên quen thuộc nhưng cũng sắp xa lạ rồi.Cô không quan tâm cất điện thoại đi.Không biết Chang Ho từ đâu lại xuất hiện trước mặt Se Mi, giống như ngồi đợi sẵn vậy."Mấy ngày qua em ở đâu mà anh không liên lạc được" Anh ta tự dưng lại lớn tiếng"Tôi đi công tác" Se Mi đáp trả ngắn gọn để đi khỏi anh ta"Sao anh không gọi em được ?""Tôi có nghĩa vụ phải nhận cuộc gọi từ anh à?" Se Mi nói nhưng chân vẫn cứ bước đi"Em nói vậy là sao, anh đang theo đuổi em thì em cũng nên cho anh cơ hội để mà hỏi thăm em chứ?" Chang Ho lẽo đẽo theo sau mà nóiSe Mi dừng chân lại, cau mày nhìn anh ta, thể hiện ra khuôn mặt lạnh lùng nhất"Ai đồng ý cho anh theo đuổi tôi?""Không phải chủ tịch Baek đã nói với em sao?"Se Mi lại thắc mắc, sao mỗi cuộc chuyện với Chang Ho lại cứ luôn liên quan đến Baek Do-Yi"Liên quan gì đến chủ tịch Baek?""Thì anh nói với chủ tịch là muốn theo đuổi em, nhờ chủ tịch giúp.""Anh nhờ như thế nào?""À, lúc đó anh nói em sẽ khó xử rồi không thể chấp nhận anh nếu cứ ở lại nhà chồng cũ, nên anh mới nhờ chủ tịch kêu em ra ngoài ở. Như vậy sẽ dễ cho em quen người mới hơn" Chang Ho cứ vô tư mà kể hết cho Se Mi ngheChỉ câu nói này của Chang Ho thôi đã đủ cho Se Mi giải đáp hết mọi chuyện mà Do-Yi đã làm. Lúc đó Do-Yi cứ luôn miệng kêu Se Mi tìm người khác, thì ra là vì mấy lời nhờ vả của Chang Ho. Không lẽ Do-Yi nghĩ bản thân giữ cô ở lại nhà là không cho cô cơ hội tìm được hạnh phúc khác? Và Do-Yi biết rõ nếu nói thẳng ra như vậy thì cô sẽ không nghe theo.Vậy nên mới nói những lời đó để cô có thể dứt khoái rời đi?Rồi Se Mi chợt nhớ lại hôm đến bệnh viện, Do-Yi có nói những lời tổn thương cô trước kia chỉ là dối lòng. Thế mà cô lại hiểu lầm Do-Yi, còn làm tổn thương ngược lại Do-Yi nữa. Khoan đã, nếu sự thật là như vậy thì chuyện Do-Yi động lòng với Se Mi là thật, là sự thật. Se Mi thấy hận bản thân vô cùng.Dừng lại mọi suy nghĩ, lập tức muốn chạy đến chỗ Do-Yi.Trước khi đi, Se Mi dồn hết mọi phẫn nộ vào tay rồi tát Chang Ho một cái thật mạnh, ánh mắt căm ghét, rồi nói:"Nếu anh có bản lĩnh thì khi muốn làm gì đó hãy tự bản thân mà làm, đừng có mở miệng ra nhờ vả người khác. Điều đó khiến anh trông hèn hạ lắm. Và tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đồng ý cho anh theo đuổi tôi đâu, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nghe rõ chưa?"Nói xong Se Mi lập tức rời đi.Chang Ho đứng hình một lúc, không hiểu tại sao Se Mi tức giận như vậy. Rồi cảm nhận được sự đau rát bên má, thật sự Se Mi ra tay quá mạnh, anh ta thầm nghĩ chắc tối nay sẽ sưng lên cho xem. Chỉ có điều Se Mi khiến anh ta có phần sợ hãi, chắc lần này phải bỏ cuộc thật rồi.Se Mi lái xe mà trong lòng sốt ruột, chỉ muốn thật nhanh đến nơi. Cô lái thật nhanh, lời tự nhủ khi lái xe lúc nãy cô hoàn toàn không còn nhớ chút nào cả.Đến nơi cô gấp gáp chạy thẳng vào cửa, rồi bất cẩn va phải người khác. Quay đầu lại xin lỗi thì nhận ra đó là Eun Sung."Chị Se Mi, chị không sao chứ, mẹ lo cho chị lắm, em còn định đi tìm chị""Có chuyện gì sao?" Se Mi thở mạnh rồi hỏi"Lúc nãy mẹ nằm mơ thấy chị gặp tai nạn, rồi lại không gọi cho chị được nên thật sự rất lo lắng""Được chị biết rồi, giờ chị vào nói chuyện với mẹ, em tránh mặt một chút nhé" Vừa dứt câu Se Mi liền đi thật nhanh vì cô không đợi được nữa mà rất muốn gặp Do-Yi.Eun Sung thấy dáng vẻ gấp gáp đó liền cười nhẹ, cô không biết giữa hai người có chuyện nhưng chỉ mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Vì Eun Sung hiểu được cho tình cảm Se Mi và cũng phần nào sự can đảm của chị ấy khi dám thổ lộ cảm xúc như vậy.Hết chương 15.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com