Dung Quen Toi Chien Long Xa Thu
Tại một tòa nhà cao tầng u ám, nơi bóng tối dường như không bao giờ buông xuống, một cuộc tấn công đang diễn ra. Toàn bộ nhân viên của một đường dây buôn ma túy lớn đã bị hạ gục. Ánh đèn vàng vọt từ những chiếc đèn đường chiếu sáng mờ mịt, tạo nên những bóng đen kỳ quái trên các bức tường và hành lang. Mùi thuốc súng và máu hòa lẫn với không khí nặng nề, khiến cho nơi đây trở thành một địa ngục trần gian.Người con trai với mái tóc xanh dương đậm, đôi mắt tím lạnh lẽo, đang đứng giữa hiện trường hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào ông chú đầu hói béo ú, đang ngồi gục xuống sàn, run rẩy. Đôi mắt của hắn đầy sợ hãi khi thấy người con trai tiến lại gần. Người con trai mặc bộ đồ đen, áo khoác da, quần dài và giày chiến đấu, tay cầm một khẩu súng lăm lăm, đứng trước ông sếp.Cậu ta hạ thấp người, đặt súng vào cằm ông sếp, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Hmmm, cảm giác thế nào? Tách trà mà ngươi uống lúc nãy được pha thêm tí ma túy đấy. Ngươi là người cung cấp, nhưng bản thân không xài và biết rõ tác dụng của nó tệ hại như thế nào mà vẫn làm. Ngươi không đáng sống tốt nhất không dài dòng, ngươi cũng biết kết cục của mình rồi nhỉ?”Ông sếp hói run rẩy, cơ thể bắt đầu co quắp:
“T-ta sẽ tự thú, làm ơn tha cho ta!”Người con trai với đôi mắt tím nhìn hắn không nói gì, chỉ bóp cò súng. Viên đạn sượt qua mặt ông sếp, làm hắn ta sợ hãi mất mật, bất tỉnh ngay tại chỗ.Trong khi đó, một người con trai khác với mái tóc tím dài được buộc lên, đôi mắt nâu đậm sắc lạnh, tiến tới gần. Cậu có vẻ nghiêm nghị, mặc bộ đồ chiến đấu màu đen, tay đeo một chiếc đồng hồ cao cấp và một chiếc túi nhỏ màu đen đeo bên hông. Người đó là Bảo Bảo. Cậu nhìn Hàn Hàn, người đang đứng cạnh, khuôn mặt không một cảm xúc, khiến người ta cảm thấy như một tảng băng di động.Hàn Hàn nhắm mắt lại, ngồi dậy và lướt qua Bảo Bảo, đi đến gần một góc của tòa nhà. Cậu thở dài, cảm thấy mệt mỏi. Trong túi, cậu vẫn giữ một chiếc vòng thể thao màu đỏ có kí hiệu hình ngọn lửa, món quà của Hỏa Hỏa. Cậu chỉ lấy ra khi nào nhớ tới Hỏa Hỏa, và giờ đây, mỗi lần nhìn vào nó, những ký ức về cậu ấy lại ùa về.Bảo Bảo thở dài, khuôn mặt u sầu:
“Tính đến bây giờ, cả nhóm mới hoàn thành được 6 trên 30 danh sách đen mà thôi. Không biết bao giờ mới có thể gặp lại cậu ấy.”Nhóm bọn họ đã trải qua nhiều gian khổ và nguy hiểm, và sự mất tích của Hỏa Hỏa đã làm cho cả nhóm ít nói hơn, nhất là Hàn Hàn. Cậu ta giờ như một tảng băng, lạnh lùng và khó đoán.Một người bước ra từ trong bóng tối, lộ diện với mái tóc nâu và đôi mắt màu hồng nhạt. Hắn ta có biệt danh là Tắc Kè Hoa ( Mông Kỳ), nổi tiếng với khả năng ngụy trang tuyệt vời. Tắc Kè Hoa bước tới, nói với giọng châm biếm:
“Chán quá! Suốt quá trình này, hai đứa nhóc không thể nói hơn một câu sao?”Bảo Bảo quay mặt đi, bỏ lại Tắc Kè Hoa đứng đó, không nói thêm gì. Tắc Kè Hoa thở dài:
“Tại sao Lauren ( La Luân) lại đề cử mình đi chung với hai tảng đá này? Giờ còn phải dọn dẹp tàn dư nữa.” – nói rồi, anh nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình.Hàn Hàn đứng trên sân thượng của tòa nhà, tay cầm chiếc vòng thể thao màu đỏ có kí hiệu hình ngọn lửa, mân mê nó trong tay. Đầu óc cậu quay cuồng với những suy nghĩ. Lauren đã nói rằng Hỏa Hỏa rất có thể bị tổ chức xấu bắt đi, vì khi nhóm bọn họ đến, đã thấy dấu vết của vụ bắt cóc có chủ đích. Khói và mùi lựu đạn chứng tỏ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.Hàn Hàn thở dài, ánh mắt nhìn về phía chân trời nơi ánh đèn thành phố nhấp nháy xa xa. Những bóng đèn sáng, ánh đèn neon và âm thanh của thành phố về đêm chỉ là một bức tranh nền cho tâm trạng cậu lúc này. Cậu tin rằng, nếu nhóm bọn họ tiếp tục nhiệm vụ, sẽ sớm tìm được thông tin về Hỏa Hỏa và giải cứu cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com