Đừng hòng thoát khỏi tôi, con ma bé nhỏ!
Chap 9
Kết thúc cuộc nói chuyện, anh nằm xuống và ngủ một mạch tới sáng. Sáng hôm sau, V tỉnh dậy và không biết mình đang ở đâu ( Thực ra là ở trong hang, ngay cạnh nơi anh ngủ hôm qua ), V hoảng hốt đi tìm bọn bạn.
Jin: Mày thấy thằng V đâu không?
Jihoon: Dell!
Suga: Tại đêm qua bọn mày không cho nó chỗ để mà ngủ thì nó đi đây đi đó là đúng rồi!
Cậu bực mình đáp.
Jihoon: Tại mày ấy!
Jin: Tại mày thì có!
Suga: Nói chung là tại cả hai đứa chúng mày!
Jin, Jihoon: Tại mày thì có!
Cả hai đứa đồng thanh nói.Vậy là sáng dậy cả lũ cũng chả làm nên cái tích sự j.
Tôi: Haizz.....
~~ V place ~~
V: Đây là đâu?
Anh đang lử trong một hang động lạnh lẽo, tối tăm.
V: Có ai không?
Bỗng từ sâu trong hang có một âm thanh kì lạ phát ra: Lạch cạch.. cạch....
Anh không sợ bất cứ thứ gì nên đành mạo hiểm tính mạng của mình để đi vào đó. Khi đến nơi, trong đó rất ấm cúng nhưng có chút lạnh lẽo ( *Hì hì * tôi nói) có một cô gái trẻ, hơi giống Irene đang soạn đồ và cặp để đi đâu đó ( Đúng là Irene đó).
V: Ai đấy?
Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên bờ vai của cô nhưng vẫn có đô chút sợ hãi.
Irene: Ơ, anh tỉnh rồi ah. Tối qua tôi thấy anh nằm lăn lóc trên cỏ, tưởng chết. Tôi đem về nhà sơ cứu.
Cô hồn nhiên nhìn anh với đôi mắt long lanh.
Tôi: Cô ấy nói dối!!!
Irene: Thôi, ta đi nào!
Cô vội vàng kéo thật mạnh đôi tay ấm áp đó.V: Thì đi!
The end!
Jin: Mày thấy thằng V đâu không?
Jihoon: Dell!
Suga: Tại đêm qua bọn mày không cho nó chỗ để mà ngủ thì nó đi đây đi đó là đúng rồi!
Cậu bực mình đáp.
Jihoon: Tại mày ấy!
Jin: Tại mày thì có!
Suga: Nói chung là tại cả hai đứa chúng mày!
Jin, Jihoon: Tại mày thì có!
Cả hai đứa đồng thanh nói.Vậy là sáng dậy cả lũ cũng chả làm nên cái tích sự j.
Tôi: Haizz.....
~~ V place ~~
V: Đây là đâu?
Anh đang lử trong một hang động lạnh lẽo, tối tăm.
V: Có ai không?
Bỗng từ sâu trong hang có một âm thanh kì lạ phát ra: Lạch cạch.. cạch....
Anh không sợ bất cứ thứ gì nên đành mạo hiểm tính mạng của mình để đi vào đó. Khi đến nơi, trong đó rất ấm cúng nhưng có chút lạnh lẽo ( *Hì hì * tôi nói) có một cô gái trẻ, hơi giống Irene đang soạn đồ và cặp để đi đâu đó ( Đúng là Irene đó).
V: Ai đấy?
Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên bờ vai của cô nhưng vẫn có đô chút sợ hãi.
Irene: Ơ, anh tỉnh rồi ah. Tối qua tôi thấy anh nằm lăn lóc trên cỏ, tưởng chết. Tôi đem về nhà sơ cứu.
Cô hồn nhiên nhìn anh với đôi mắt long lanh.
Tôi: Cô ấy nói dối!!!
Irene: Thôi, ta đi nào!
Cô vội vàng kéo thật mạnh đôi tay ấm áp đó.V: Thì đi!
The end!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com