TruyenHHH.com

Dung Hau Trai Bao

Phan Văn Đức lúc ra khỏi căn biệt thự thì chẳng biết đi đâu, trong túi may mắn còn đủ tiền ở khách sạn một đêm. Nhưng mà hiện giờ cũng thật đói bụng, Văn Đức ghé vào một quán mỳ để lấp đầy cái bụng nhỏ của mình.

Nhưng mà đột nhiên ăn xong lại phát hiện tiền trong túi đã biến mất, hoảng hốt lục lại mấy lần vẫn không thấy. Quán ăn này cũng thuộc dạng lớn, dính vào tình trạng thế này lại không biết nên làm sao cho phải.

Văn Đức ngoắc ngoắc tay với phục vụ, thành thật giải bày.

- Xin lỗi, tôi quên mang tiền rồi, có thể cho tôi thiếu lần này không?

Cậu phục vụ tỏ ra bối rối, Phan Văn Đức liền nói thêm.

- Đừng lo, tôi hứa sẽ trả mà.

Cậu phục vụ không biết nên làm thế nào, ngập ngừng.

- Tôi...

Cũng không thể hứa suông như vậy, dù trông anh có đáng tin hay không thì người phục vụ kia cũng chẳng dám cho cậu thiếu tiền. Đây cũng là một quán lớn, không phải mấy quán nhỏ xíu bên lề đường.

Nhưng mà bây giờ cậu mất tiền là thật, trên người cũng không còn vật có giá trị để thế chấp, thật sự khó xử.

Đột nhiên sau lưng người phục vụ vang lên tiếng nói trầm thấp.

- Có chuyện gì?

Phục vụ khẽ giật mình quay lại, vội vàng cúi đầu chào một tiếng.

- Cậu chủ!

Lương Xuân Trường gật đầu, đưa mắt nhìn ra sau lưng người phục vụ, nhìn thấy đôi mắt to tròn của người kia đang chớp chớp nhìn mình, đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu. Cậu phục vụ cúi đầu nhẹ nhàng giải thích.

- Cậu ấy không may quên mang theo tiền, tôi không biết nên làm sao cho phải.

Lương Xuân Trường nhìn cậu trai vẫn đang ngồi trên ghế, nhếch miệng ra lệnh cho nhân viên.

- Được rồi, cậu cứ tiếp tục công việc, chuyện này để tôi xử lý.

Người phục vụ ngạc nhiên nhìn anh ta, cứng ngắc gật đầu. Ông chủ của bọn họ rất ít quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, hôm nay đột nhiên ngỏ ý muốn giải quyết, không biết là anh đang nghĩ gì.

Để người phục vụ rời đi rồi, Lương Xuân Trường mới kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu. Phan Văn Đức nhìn người đàn ông trước mặt mình, khó hiểu hỏi.

- Anh là chủ quán ăn này sao?

Xuân Trường thản nhiên gật đầu, chống cằm nhìn cậu. Văn Đức cười gượng, rất thành tâm giải thích vấn đề của mình.

- Có thể cho tôi thiếu không, tôi thực sự không có ý ăn quỵt.

Lương Xuân Trường mỉm cười gật gù, giống như đang nghe một câu chuyện không liên quan đến mình. Anh nhướn mày.

- Tôi tin cậu mà!

Phan Văn Đức mừng rỡ, cảm ơn rối rít muốn đứng dậy đi về. Nhưng mà người trước mặt đột nhiên giữ cậu cậu, kéo cậu một lần nữa ngồi xuống ghế. Anh ta cười như không cười nói.

- Tôi có bảo cho cậu thiếu à?

Phan Văn Đức mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời vẫn chưa hiểu được hết ý tứ. Lương Xuân Trường nhìn bộ dạng kia, cười thầm trong lòng.

Đây chuẩn xác mới là gu của anh!

- Tôi không cho cậu thiếu, trừ khi... cậu ngủ với tôi một đêm, tiền này coi như không cần trả nữa.

Phan Văn Đức nghe xong lùng bùng cả lỗ tai, trợn mắt kinh ngạc, vô thức bật lên.

- Cái gì!?

Lương Xuân Trường vẫn thản nhiên cười.

- Không nghe rõ sao?

Không phải không nghe rõ, mà là không thể tin được. Phan Văn Đức bất quá cũng chỉ thiếu một phần mì, cũng không đến nỗi phải làm việc đó chứ? Người này có phải quá vô lý rồi không?

Phan Văn Đức không chấp nhận lắc đầu, dù muốn chạy ngay lập tức trước kẻ biến thái này nhưng vẫn không thể làm thế, cho nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.

- Xin lỗi, tôi không thể làm thế, dù sao cũng chỉ thiếu một phần mì.

Lương Xuân Trường khoanh tay lắc lắc đầu.

- Tôi đã nói là không cho cậu thiếu, một là ngủ với tôi, hai là ngay bây giờ trả tiền.

Phan Văn Đức tức đến nghẹn họng, trừng mắt nhìn người trước mặt. Anh ta vừa biến thái vừa ép người, nhất quyết muốn gây khó dễ cho cậu.

Thật ra Lương Xuân Trường cũng không có ý muốn ngủ với cậu thật, nhưng mà nhìn người con trai này lúc bị trêu chọc thật thú vị, cho nên hắn mới đùa cậu một chút, cũng không ngờ người kia vậy mà tin thật.

Xuân Trường nhịn cười, ngả người dựa lưng vào ghế.

- Hay cậu muốn thêm tiền? Như thế này đi, ngủ với tôi không chỉ không cần trả tiền, còn có thêm một khoản. Sao? Có muốn không?

Phan Văn Đức nhịn xuống cảm giác muốn giết người, nhẫn nhịn nói.

- Xin lỗi, tôi không phải trai bao.

Xuân Trường tiếc rẻ chẹp miệng.

- Thế thì nên làm sao đây?

Biết người trước mặt là ông chủ, Văn Đức mím môi một lần nữa năn nỉ anh.

- Trên người tôi cũng không còn gì giá trị để lại, cũng không còn tiền. Anh làm như vậy thật ép tôi quá...

- Tôi ép cậu sao?

Phan Văn Đức ngẩn người, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói.

- Không có.

Nhìn người con trai trước mặt bị trêu đến hai tai đỏ chót, gương mặt phụng phịu, bất giác cảm thấy trong lòng như có mật ong, thật là ngọt ngào. Xuân Trường bật lên tiếng cười khe khẽ, cũng không trêu cậu thêm.

- Được rồi, tôi cho cậu thiếu, nhưng mà nhớ trả nhé!

- Hả!?

Người đàn ông này từ nãy đến giờ làm khó dễ cho cậu, bây giờ lại lật mặt thay đổi câu nói, Văn Đức có chút khó tin.

Xuân Trường nhướn mày.

- Không phải cậu bảo thiếu sao?

Phan Văn Đức gật đầu.

- Đúng là vậy, nhưng mà anh dễ dàng chấp nhận như vậy sao?

Xuân Trường buồn cười, không ngờ lại có người ngây ngô như vậy. Anh mím môi ra vẻ suy nghĩ, một hồi đột nhiên đứng dậy nhướn người hôn lên môi Văn Đức một cái, thản nhiên nói.

- Xem như cậu thế chấp một nụ hôn, sau này đến trả tiền rồi, tôi sẽ trả nụ hôn lại cho cậu.

Phan Văn Đức ngẩn ra, hơi ấm trên môi vẫn còn đọng lại. Cho đến khi về đến căn biệt thự rồi, Văn Đức mới cắn cắn môi.

- Hình như có gì đó không đúng?

Nhưng mà cái gì không đúng, cậu cũng không biết.

Trời cũng tối rồi, đáng lẽ Văn Đức cũng không có ý định về đây. Nhưng mà hết tiền, điện thoại cũng để trong nhà này, cho nên bất đắc dĩ mới quay lại, dặn lòng lấy những thứ cần thiết rồi sẽ lập tức ra ngoài.

Nhà dưới không có bật đèn, trong nhà im ắng đến đáng sợ. Văn Đức lấy điện thoại rồi, có chút ngờ vực nhìn ngôi nhà, thật sự hiu quạnh đến đáng sợ. Đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi lo, Văn Đức khẽ bước lên phòng Văn Hậu, cố gắng không gây ra tiếng động, thầm nhủ nếu nghe thấy những thứ không nên nghe liền lập tức bỏ chạy. Nhưng mà áp tai cả buổi rồi vẫn không nghe được gì, lo sợ càng tăng thêm.

- Hậu?

Đánh bạo gọi một tiếng, Văn Đức nín thở chờ đợi, rốt cuộc vẫn là không gian im lặng. Bình thường nếu Văn Hậu và Bùi Tiến Dụng cùng nhau sẽ làm đến tận sáng, bây giờ thật ra vẫn còn rất sớm. Mang những suy nghĩ này thì có chút kì lạ, nhưng để sống ở đây cũng nên am hiểu.

Phan Văn Đức lại làm liều xoay nắm cửa, không khoá. Bên trong cũng chẳng bật đèn, nhưng ánh sáng từ trăng tròn phía bên ngoài đủ để thấy trên giường chỉ có một thân ảnh gầy gò.

- Hậu?

Đoàn Văn Hậu vẫn nằm im đấy không trả lời. Văn Đức bước đến, nhìn người nằm trên giường vẫn chưa ngủ, trên mặt toàn là nước mắt, hoảng hốt, còn có đau lòng. Dù sao cũng chỉ ra ngoài một chút, Bùi Tiến Dụng đã làm gì đến mức Đoàn Văn Hậu phải rơi nước mắt.

Phan Văn Đức trước giờ xem Văn Hậu như em trai, nhìn cậu như vậy rất lo lắng, cũng có phần tức giận Bùi Tiến Dụng.

- Em không sao chứ?

Văn Hậu khẽ lắc đầu, không muốn làm anh lo lắng. Nhưng mà nhìn cậu như vậy, Văn Đức mới lại thêm hoảng. Anh với người bật đèn, ánh sáng khiến anh hơi nheo mắt lại vì chói.

- Có chuyện gì?

Văn Đức nhìn bên má sưng đỏ lên của Văn Hậu, không khỏi bất ngờ. Đưa tay chạm lên, Văn Đức cảm nhận rõ ràng người nằm trên giường đang run lên.

Biết Văn Hậu không muốn nói, Văn Đức nhịn lại lo lắng trong lòng, lẳng lặng xuống nhà lấy lên một túi chườm đá, cẩn thận chườm cho cậu, suốt cả quá trình đều rất cẩn thận, cũng rất yên lặng.

Đến lúc muốn dọn dẹp, giọng nói khàn khàn của Văn Hậu đột nhiên thốt lên, trong không gian im ắng lại càng thêm đáng thương.

- Em... có phải là một kẻ đáng ghê tởm không?

Phan Văn Đức cười cười.

- Em đang nói gì vậy?

Văn Hậu vẫn không quay đầu lại, hướng bóng lưng về phía Văn Đức. Dưới ánh sáng nhàn nhạt từ trăng, anh có thể thấy rõ đôi vai đang run rẩy.

- Em thừa biết anh hiểu rõ mối quan hệ giữa em và Bùi Tiến Dụng.

Văn Đức nhất thời câm lặng, đúng là anh biết rõ, nhưng không bao giờ bài xích, cũng không quan tâm nhiều về chuyện này.

Đoàn Văn Hậu thấy anh không trả lời, lại tiếp tục hỏi.

- Cho nên, có phải em đáng ghét lắm không?

Văn Đức xót xa nhìn người con trai kia, trong lòng không khỏi thắc mắc rằng Bùi Tiến Dụng đã nói gì rồi, để bây giờ Đoàn Văn Hậu lại trở nên như thế. Anh tiến đến, chạm khẽ vào bờ vai cậu, mỉm cười thành thật trả lời.

- Không có, em không có đáng ghê tởm, không có đáng ghét.

Đối với Phan Văn Đức, Đoàn Văn Hậu là một cậu trai hay cười, và cũng là một cậu trai thật tội nghiệp. Thật ra anh luôn nghĩ, người ta làm nghề này cũng do dòng đời xô đẩy, chắc chắn bị ông trời ép đến mức phải làm ra những loại chuyện đó, cho nên anh đối với những người này ngược lại có chút thương cảm. Phan Văn Đức một chút cũng không bài xích, một thời gian cùng với Văn Hậu, giống như bản thân lại có thêm một người thân, đem cậu chăm sóc từng chút một.

Nhưng mà hiện tại Đoàn Văn Hậu lại chán chường nằm đây, chắc chắn là đã gặp Bùi Tiến Dụng. Phan Văn Đức ngồi xuống giường, ngay bên cạnh Đoàn Văn Hậu, nhìn cậu trai với đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chắm ánh trăng ngoài cửa sổ, trong đôi mắt dường như còn đọng lại nước. Anh vươn tay xoa đầu cậu, từng hành động đều rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu.

- Không cần đau lòng, em là một người con trai rất can đảm, rất mạnh mẽ, cũng rất kiên cường.

Trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn có thể nở nụ cười, dù anh không rõ lắm về cuộc đời của Đoàn Văn Hậu, nhưng với Phan Văn Đức, Đoàn Văn Hậu là một người con trai mạnh mẽ nhất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com