TruyenHHH.com

Dung Bo Lo Hanh Phuc

Hai người lăn lộn trên chiếc giường suốt mấy tiếng đồng hồ từ hơn 6h tối đến gần nửa đêm. Khăn trải giường đã nhăn nhúm, hơi thở của cô cũng yếu dần, đôi mắt nhắm hờ hé mở nhìn người phía trên vẫn còn sung sức, cô thở dốc:

-Quân...em mệt...mệt...
-Anh thì chưa. Chú ko thèm nhìn cô, vẫn tiếp tục công việc.
-Đau... em đau...
-Thế em cần anh chứng minh gì nữa ko?
-Ko, đủ rồi...

Chú cười đắc chí nhưng vẫn nuối tiếc xuống khỏi người cô nằm bên cạnh lại hôn lấy hôn để bờ vai trần trắng mịn của cô, cô thều thào:
- Anh có thể đi ngủ dùm em được ko?
- Được rồi, nhưng để anh lau người cho em đã, nhớp nháp em sẽ ngủ ko được.

Sau khi xong việc cả 2 ôm nhau ngủ say giấc nồng, cùng lúc đó 5 ông cháu họ Cao cũng từ quê mới về đến nhà, Minh và Trí ở lại qua đêm vì khuya quá rồi, ai cũng uể oải vì ngồi xe về muộn, mắt ai cũng lờ đờ. Mọi người đi thẳng một mạch vào trong nhà mà ko ai để ý đến chiếc xe hơi lạ mà quen đậu ở bên góc sân vì trời tối quá rồi mà mọi người cũng đang buồn ngủ. Cụ Phan lên tiếng:

- Trí ngủ chung phòng với ông, Minh ngủ chung phòng Châu, Ngọc nhá.
- Mẹ Cúc chắc đã ngủ rồi hả chị? Minh hỏi Châu. Minh đã xin được gọi cô là mẹ Cúc từ hôm cả 2 ngồi nói chuyện, giải quyết mọi chuyện với nhau, trong tâm Minh rất kính trọng cô, muốn học hỏi cô nhiều điều và tất nhiên cô rất vui vì mình có thêm 1 đứa con gái.
- Ban đầu mẹ định chờ ông cháu mình về nhưng chị bảo mẹ cứ ngủ trước, ko cần chờ.
- Thôi chúng ta đi nghỉ đi các cháu, mai là đầu tuần dậy sớm đấy.
- Vâng ạ, ông và Trí ngủ ngon/ mình đi chị.
Mọi người tạm biệt nhau và ai về phòng nấy, cũng may hôm nay Ngọc mệt nên ko ghé sang phòng mẹ như mọi khi, nếu ko thì ko biết sẽ ra làm sao đây.

---- buổi sáng đầu tuần tại Cao Gia----
Gần 5h sáng theo đồng hồ sinh học thì giờ này cô thường dậy để tập thể dục mỗi sáng, cô có cảm giác mệt mỏi 1 cách lạ lùng nghiêng người qua thấy chú nằm bên cạnh....ủa mà khoan, cô nhìn chú một lúc, rồi cảm giác trống trải nhìn xuống người mình, ngoài cái chăn đang đắp thì ko có gì, cô bật dậy vỗ nhẹ vào đầu mấy cái từ từ nhớ lại mọi chuyện hôm qua, cô nhớ ra hôm qua họ đã làm gì, quan trọng hơn là chú đã qua đêm ở nhà cô, mọi người mà thấy thì biết giải thích làm sao, cô vội khoác chiếc áo choàng ngủ trên ghế rồi lay người chú:

- Quân! Quân! Dậy mau!
- Gì thế? Còn sớm mà.
- Sắp cháy nhà rồi dậy mau! Cô quát lớn, do phòng cô có cách âm, bên trong nói gì bên ngoài sẽ ko nghe thấy được.
- Cái gì cháy hả? Nghe cháy nhà chú đã bật dậy ngay, nhưng có gì đâu. Chỉ thấy cô ngồi đó nhìn chú với gương mặt sắp tức giận.
- Nhà ko cháy nhưng em sắp chết đến nơi rồi đây này.
- Sao? Chuyện gì? Có vẻ chú say cô đêm qua nên đã quên chăng?
- Anh nhìn xem anh đang ở đâu? (Ăn cho no rồi chả nhớ gì). Lòng cô thầm mắng.

Cô vừa đứng dậy thì 1 cơn đau ập đến khiến chân cô ko thể cử động được, bụng lại đau mà ngã uỵch xuống sàn, chú hốt hoảng chạy đến đỡ cô dậy:
- Em có sao ko? Mà người em sao lại... ôhhh do anh thì phải. Chú nhớ hết mọi chuyện rồi, miệng nở 1 nụ cười thích thú gian manh.

- Tại anh cả đấy, đáng ghét, còn dám ăn nói kiểu đấy á?
- Tại hôm qua em bảo anh chứng minh cho em tin, thì anh chứng minh rồi, để anh đỡ em dậy, từ từ nào.
- Chứng minh cái kiểu gì? Ko biết kiềm chế. Cô nhìn vào gương thấy người mình đầy vết tích lãnh thổ mà muốn khóc thét, ánh mắt sắc lẹm nhìn chú.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi được chưa? Bây giờ em muốn gì nào?
- Đỡ em...vào phòng tắm nhanh đi.
- Em tự làm được ko? Hay để anh giúp em.
Ko có 1 chút sức lực để chối từ, cô đành để cho chú chăm sóc. Đến khi lựa quần áo mặc vào chú hỏi cô:
- Em mặc chiếc váy này nha Cúc?
- Anh có điên ko? Anh nhìn này, cổ thấp như thế mặc vào che kiểu gì? Người ta cười vào mặt em. Cô chỉ tay vào những vết tích trên cổ, mà chiếc váy thì lại...
- Anh... vậy em mặc gì?
Chú biết chú sai rồi, mặc dù chú ko hẳn là sai, bây giờ cô đang rất giận nên chú phải để cho cô mắng thôi.
Cô chọn 1 chiếc áo len cổ lọ màu đen ôm sát và chiếc chân váy đuôi cá màu trắng phối với nhau nhìn cô rất xinh đẹp, sang trọng và thanh lịch. Vì đang là mùa đông nên chiếc áo này rất phù hợp và tiện che giấu những cái vết kia. Chú nhìn cô mà ko chớp mắt, cô thấy chú đứng ngơ ra đó mà trêu:
- Bộ anh chưa thấy người đẹp bao giờ à?
- Em đẹp quá, đẹp lắm, đẹp nhất. Chú có khen bao nhiêu đi nữa cũng chưa đủ với cái đẹp trước mắt.
- Đừng có nịnh em. Quên mất, anh phải đi nhanh chứ ko thôi...
- Ừ nhỉ.
Cô chầm chậm mở cửa phòng ló đầu ra ngó qua ngó lại, nhìn xuống dưới nhà có vẻ như chưa ai thức cả, cô ra hiệu cho chú đi ra cả 2 rón rén đi xuống cầu thang và bước ra khỏi nhà đi đến xe chú, chú quyến luyến ko muốn đi, lúc chú chuẩn bị lên xe rời đi thì 1 giọng nói quen thuộc từ xa:
- Quân hả cháu? Sao hôm nay cháu đến sớm thế?
Cả 2 người bị cụ làm giật mình, nhưng có vẻ cụ chỉ vừa mới dậy rồi đi ra vườn hóng mát theo thói quen. Chú và cô dần lấy lại bình tĩnh xoay người lại:
- Dạ, tại vì chú có nói khi nào cháu khỏi bệnh thì sang gặp chú. Với lại hôm nay cháu có việc đi sớm.
- Dạ, Quân gọi con xuống mở cửa bố ạ. Tim cô đập loạn xạ lên.
- Vậy thì vào nhà uống trà với chú, chú có chuyện muốn nói với cháu.
- Dạ. 2 người theo sau cụ đi vào nhà mà thở phào nhẹ nhỏm, giống như đi học ko thuộc bài mà ăn may là giáo viên ko gọi tên vậy.

Cả 3 người đi vào nhà, chú ngồi xuống bàn trà nói chuyện với cụ, cô nói:
- Con đi nấu đồ ăn sáng đây bố ạ
- Ừ, rồi cụ quay sang chú - Cháu cùng ăn sáng với nhà chú luôn nhá.
- Dạ, chú nói vậy thì cháu ko dám từ chối đâu ạ. Chú nhìn theo bóng cô đi vào bếp.

Đồ ăn sáng đã nấu xong, mọi người đã xuống đầy đủ, Ngọc chạy đến ôm mẹ, Châu và Minh cũng chào cô:
- Chào mẹ buổi sáng!
- Hôm qua các con mệt lắm ko?
- Dạ, hơi mệt 1 chút mẹ ạ, có em Minh bị say xe nên nôn xanh hết cả mặt. Châu nói.
- Minh, con say xe hả? Khỏe chưa con? Cô sốt sắn hỏi Minh.
- Dạ con ko sao đâu mẹ, con khỏe rồi ạ.

Ông và chú từ phòng khách đi xuống, 4 chị em thấy chú Quân rất bất ngờ:
- Bọn con chào chú! Sao chú qua sớm thế ạ?
- Chú qua bàn chuyện với ông tụi con.
- Vậy mà con cứ tưởng chú qua tìm mẹ hihi. Ngọc nói đùa trêu chú, cô nghe vậy ko để yên.
- Con ăn nói linh tinh gì thế? Đến giúp mẹ dọn đồ ăn lên mau.
Bữa sáng đã được dọn lên, hôm nay cô vào bếp nấu món bún riêu mà cả nhà thích ăn. Chú nhân lúc ko ai để ý thì thầm vào tai cô:
- Hôm qua bún chả hôm nay bún riêu. Vậy hôm qua phòng em hôm nay phòng anh được ko?
- Anh nói linh tinh gì vậy? Mn đang ở đây mà.

Châu, Ngọc nhìn món bún hôm nay ngon lạ thường, thấy mẹ hôm nay có lẽ vì ai vào bếp nên tận dụng cơ hội để trêu:
- Minh, Trí này, em hãy ăn cho ngon vào nhá vì ko phải lúc nào cũng được ăn đồ mẹ chị nấu đâu.
- Đúng rồi đó chị, vì hôm nay có ai đó nên mẹ mới nấu đó chị. Ngọc hùa theo Châu.
- Do cô Hảo ko có nhà thì mẹ làm chứ ai đó gì ở đây, các con lo ăn đi.
- Ủa mẹ, tay mẹ bị gì vậy ạ? Sao có vết đỏ? Châu ngồi cạnh nhìn thấy cầm cổ tay mẹ lên hỏi
- À...mẹ bị muỗi đốt ở ngoài vườn trúc. Rồi cô rụt tay lại ngay.
- Khụ khụ.... chú bị sặc sợi bún sau khi nghe cô nói muỗi đốt, cũng lo Châu sẽ hỏi mãi.
- Anh sao thế? Sặc rồi phải ko? Cô khẩn trương xoay qua vỗ lưng chú liên tục hỏi thăm.
- Em cứ ngồi đi, anh ko sao đâu. Chú vỗ nhẹ lên tay cô.
- Anh á??!! Em á??!!( bốn anh/chị con đồng thanh nhìn nhau) - Con có nghe lầm ko ạ? Hôm nay xưng hô ngọt xớt. Ngọc dè hỏi.
- Con lo mà ăn đi. Cô cáu lên nhìn Ngọc mặt hơi ửng hồng.
- Thôi, các cháu đừng trêu mẹ các cháu nữa. Ông đã lên tiếng, Ngọc đành ngưng, 4 chị em nhìn nhau nhịn cười.
Trong bữa ăn cô Cúc hỏi ý cụ Phan về tiệc mừng thọ sẽ diễn ra vào 2 ngày tới, là cụ có muốn mời thêm ai ko, cụ cũng đã có tuổi ko muốn mời nhiều khách tiệc tùng xô bồ, đơn giản chỉ muốn bên cạnh những người thân yêu ăn bữa cơm sum vầy là vui lắm rồi, cụ dặn dò rất kĩ, mọi người đều lắng nghe và làm theo.
Bữa sáng đã ăn xong, đã đến giờ đi làm cô và chú chào tạm biệt cụ Phan và rời đi trước. Lên xe chú vội nắm tay cô hôn liên tục mấy cái, rồi phóng xe đến công ty, trên đường đi 2 người trò chuyện với nhau bỗng cô chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi chú:
- Anh dọn phòng rồi đúng ko?
- Ừ, anh dọn lại giường từ lúc mình dậy rồi.
- Mà Cúc này! Ban nãy em bảo anh điên, anh buồn nha.
- Em xin lỗi, tại em...
- Anh đùa đấy, đừng bận tâm. Chú hôn vội cô 1 cái, ko cho cô nói xin lỗi.

Mặc dù chú đã kéo khăn giường, chăn nệm ngay ngắn, gọn gàng nhưng chú lại quên chiếc áo cô mặc hôm qua bị chú xé rách ném đi ra rất xa và ngay góc khuất.
Cùng lúc đó tại Cao gia, mọi người vẫn còn ở nhà, Minh và Châu trên phòng đang chuẩn bị đi làm, Ngọc loay hoay tìm thứ gì đó mãi vẫn ko thấy, cô hỏi Châu:
- Chị Châu có thấy sạc dự phòng của em đâu ko?
- Của em sao chị biết được, mới thấy mấy hôm trước mà.
- Để đâu được nhỉ? Ngọc gãi đầu thắc mắc.
- Đúng rồi, em để nó bên phòng mẹ, mấy hôm trước em sang đấy nằm chơi rồi để luôn ở đó, để em chạy sang lấy.
Ngọc chạy sang phòng cô Cúc, Ngọc cảm thấy căn phòng hôm nay có 1 mùi hương là lạ nhưng cho qua, nhìn qua lại đã tìm thấy sạc dự phòng nằm ở góc sofa, Ngọc đến chỗ lấy sdp và cảm giác mình giẫm lên thứ gì, Ngọc nhìn xuống chân thấy 1 cái áo, Ngọc cầm lên thấy nó đã rách rồi tự hỏi trong đầu:
" cái áo sao lại rách như này", " hình như áo này mình cùng mẹ đi mua hồi tháng trước cơ mà".... một loạt suy nghĩ chạy ngang và Ngọc cũng đã nhận ra gì đó, mắt dần sáng rực lên mồm há chữ O tay run run cầm đt gọi cho Châu:
- Gì thế tự nhiên gọi điện làm gì?
- Chị...2 chị qua phòng mẹ....nhanh lên...
Châu nhìn Minh, ko suy nghĩ nhiều lập tức sang phòng cô Cúc, Ngọc đang đứng đó cười, cười ko ngớt, cười khút khít khiến Châu và Minh khó hiểu nhìn nhau:
- Chuyện gì vậy em? Minh khó hiểu hỏi Ngọc.
- Kêu sang đây rồi cười là sao? Châu hỏi.
- Tadaaa~~~ 2 chị nhìn xem.
- Cái áo của mẹ thôi mà...ơ khoan, sao...
- Hình như mấy ngày trước em có thấy mẹ mặc áo này ở cty nè chị Châu, mà sao...rách?
- 2 chị đoán xem. Ngọc hí hửng nhìn 2 chị.
Minh và Châu nhìn nhau, rồi nhìn chiếc áo, rồi nhớ sáng nay chú Quân xuất hiện sớm bất thường, Châu lại nhớ cổ tay mẹ có vết đỏ rồi ấp úng nói là muỗi đốt " chẳng lẽ..."
- Hí hí hí 2 chị có đang nghĩ cái em đang nghĩ ko?
- Thì ra...hèn gì mà mẹ phản ứng kì lạ thế khi chị hỏi.
- Với lại em thấy quần áo chú hôm nay hơi bị nhăn.
- 2 chị của em đang suy luận đấy à, chắc là đúng rồi đó hahaha.
- Vậy là chị em mình sắp có bố, nhà mình sắp có tin vui rồi yeahh, chuẩn bị ăn cưới thôi. Cả 3 hét lên ôm nhau nhảy vòng vòng trong vui sướng, bàn với nhau đủ chuyện sắp đồ ăn cưới, tổ chức ở đâu, chuẩn bị có em vân vân và mây mây đến khi Minh nhìn đồng hồ đã sắp muộn thì cả 3 mới tách nhau ra việc ai nấy lo.

---- ở Cao Dược----
Cô đã đến công ty từ lâu, hôm nay chú và cô có hẹn ăn trưa nhưng lại hủy đột xuất do cả 2 đều có hẹn bên đối tác. Cô ngồi làm việc mà ko thể tập trung vì bận nhắn tin với chú, chú nhớ cô, cô nhớ chú cứ như vậy đến khi Minh cầm bảng báo cáo đứng bên ngoài gõ cửa vào thì cô và chú tạm ngưng và làm việc:
- Sao con đến muộn vậy? Cô nhìn đồng hồ hỏi Minh.
- Dạ con xin lỗi mẹ, con bận tí việc ạ.
- Ừm, tại mẹ thấy con hiếm khi đến muộn.
- Dạaa mẹ ơi... mẹ thấy trong người như nào ạ?
- Sao con hỏi thế? Mẹ vẫn bình thường.
- Dạ... mẹ có đang vui ko ạ? Minh gặng hỏi nhịn cười.
- Con bị gì vậy Minh? Muốn gì cứ nói, sao hôm nay con vòng vo thế?
- Dạ...dạ kcj đâu ạ, con quan tâm mẹ thôi, mẹ cứ xem có gì cần chỉnh mẹ gọi con nhá, con đi làm việc đây, chào mẹ ạ. Minh gấp gáp rời khỏi phòng mà cười.
Cô nhìn Minh đi ra ánh mắt khó hiểu " nó bị gì vậy ta?"

---- ở Trần Cảnh----
Chú Quân vừa kí xong hợp đồng với đối tác, vừa đang nghĩ sẽ nhắn tin cho cô nhưng sợ cô bận thì lúc này chú có 1 cuộc gọi đến từ Ngọc:
- Alo chú Quân!
- Chú nghe! Cháu gọi chú có gì ko?
- Bộ cháu phải có gì cháu mới gọi chú được ạ? Hay chỉ có mẹ cháu mới được gọi?
- Làm gì có chuyện đấy.
- Cháu đùa thôi, mà chú... có đang vui ko?
- Hả?? Vui cái gì??
- Thì...tâm trạng chú hôm nay vui ko?
- Chú cũng bình thường
- Bình thường thôi á? Ở nhà cháu suốt đêm qua mà chú chỉ bình thường thôi hả?
- Ngọc, cháu...biết gì rồi? Chú giật mình khi nghe Ngọc hỏi câu đó, suy đoán Ngọc biết chuyện rồi.
- Humm cháu ko biết gì hết, tại chú bỏ sót đồ thôi. Ngọc vừa nói chú đã nhớ ra là sót cái áo kia.
- 3 tháng tiền tiêu vặt được ko? Mang nó đi giúp chú, đừng nói gì với mẹ hết, cứ vờ như ko biết.
- Dạ, ok chú, có cần gì cứ nói cháu, ơ nhưng mà...
- Sao nữa?
- 2 chị cũng... thì sao ạ? Ngọc đúng là đứa em đáng đồng tiền bát gạo, ko quên đòi phần cho 2 chị.
- Thì cháu nói với 2 chị đừng hỏi gì mẹ hết, mẹ cháu sẽ ngại đấy.
- Ui giời, thương người yêu ghê chưa, cháu biết rồi ạ, mà chú nhớ sang chị Châu mua áo mới cho mẹ nha, tạm biệt chú hí hí.
Cúp máy, chú thở dài, tự nhủ với lòng " lần sau ko được thế nữa, ko được gấp, ko được xé".

Tâm trạng e ko được vui nên nghĩ gì viết đó à, có dở mn thông cảm bỏ qua ạ!






















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com