TruyenHHH.com

Dung Am Vong Ke

1. Chốn Xương La

        Đã vỏn vẹn 1 năm kể từ ngày Hoằng Thời bị hoàng thượng phế bỏ tông tịch, đuổi khỏi thành Tử Cấm, khoảng thời gian đó đã đủ để khiến tam a ca tự quên đi quá khứ và không ngần ngại để nói mình là một thường dân như bao người khác.  

        Gạt bỏ họ Ái Tân Giác La, a ca tự đặt cho mình tên Tề An họ Lý để nhớ về người mẫu thân xấu số và nguyện sống cả đời bình an. Một căn nhà nhỏ ở thôn Xương La hẻo lánh nằm phía xa thành, công việc đánh cá và làm mộc đã đủ để khiến tam a ca thỏa mãn...

        Trong thôn Xương La này, dân tình khốn khó, việc chế tác các công cụ, đồ dùng trong gia đình không cần cầu kỳ, tinh xảo, chỉ cần tiện dụng dễ dùng, nên một tay thợ mộc không tinh như Tề An thường được bà con trong thôn mang các đồ dùng gỗ cũ nhờ đóng lại... Tính tình lỗ mãng, hoang đường của tam a ca nay chỉ là Tề An vui vẻ, bình dị, xuề xòa,... Công việc làm mộc này thực chất là giúp đỡ bà con trong thôn khi gia đình không có nam nhân, nhờ thế, không lâu sau khi bất ngờ đến thôn này sống, Tề An đã được mọi người quý trọng, yêu quý... 

        Dẫu sao thì công việc đánh cá vẫn là chính, hàng ngày lúc trời tờ mờ sáng có khi là trước cả lúc đó; Tề An cùng với chiếc thuyền nhỏ của mình ra sông lớn đánh cá. Mẻ cá lớn, mẻ cá nhỏ hàng ngày đơn giản trôi qua như thế; đến lúc mặt trời sắp lặn thì Tề An mới về nhà... 

        Cạnh nhà Tề An có hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, người mẹ với cái tên thân mật mà Tề An gọi là Ân nương, bà nay tóc đã bạc cả đầu, chiếc lưng khom, đôi mắt sớm đã bị tổn thương và không thể thấy được, trên tay bà lúc nào cũng phải có gậy để thuận tiện cho đi lại. Còn về Ân Kiều - con gái của Ân Nương, thì dáng dấp thướt tha, tóc nàng đen tuyền và dài đến tận thắt lưng, má anh đào, mày như ngọn núi mùa xuân, mắt long lanh uyển chuyển lại còn khéo léo thêu thùa, chế tác trâm cài mang ra chợ bán để nuôi mẹ già... Họ sớm đã thân thiết và xem nhau như người nhà.

--------------------

    Đêm tháng tám,

          "Ân Nương, con mang đến cho người một ít cá. Dạo này, Ân Nương thường xuyên bị bệnh, người nên ăn nhiều một chút" - Tề An đến nhà Ân Nương rồi ân cần nói

         "Sao con không để bán đi, bà lão này lớn tuổi rồi, ăn uống cũng không còn ngon nữa!" - Bà lão mò mò rồi nắm tay Tề An tình cảm nói 

        "Đúng vậy! Huynh làm thế muội và mẫu thân ngại lắm!" - Ân Kiều từ trong bếp mang ra một chén cháo trắng và đĩa rau luộc,

        "Người và Ân Kiều không cần khách sáo, con xem hai người như là gia đình, nên chút việc này không sao đâu!" - Tề An nói

        "À vậy sẵn đây, con ở lại ăn cơm cùng ta nhé!" - Ân Nương nói

        "Tất nhiên rồi ạ!"

------------------

Trước cửa nhà họ,

       "Ân Kiều! Sư mẫu đã ngủ chưa?" - Tề An hỏi Ân Kiều

        "Mẹ muội vừa ngủ không lâu!" - Ân Kiều vừa nói vừa nhìn Tề An làm gì đó với khúc gỗ, rồi hỏi ngay: "Huynh đang làm gì đấy? Lại nhận làm của ai à?"

        "Huynh làm cho Ân Nương một chiếc gậy. Huynh thấy chiếc gậy của Ân Nương mục sắp gãy rồi!" 

        "Đa tạ huynh! Huynh tốt với hai mẹ con muội quá!" - Ân Kiều xúc động nói

        "Không là gì cả, huynh được như ngày hôm nay cũng là nhờ có Thập Sư Phụ cứu ta, ... Xin lỗi vì nhắc lại người"

        "Không sao, phụ thân muội đã không còn, muội đã dần quen rồi!"

--------------

        "Đến nay muội vẫn còn thắc mắc, chả hiểu sao muội cảm giác huynh rất đặc biệt, rồi huynh bỗng nhiên xuất hiện tại đây,...?"

        "Sau khi được sư phụ cứu sống, huynh chỉ nghĩ về nơi này thôi, nếu có thể sau này ta sẽ kể cho muội! Xin lỗi vì ta không thể kể bây giờ được?"

        "Không sao, Ân Kiều chỉ là thắc mắc thôi!" 

---------------

     Đêm xuống, mình a ca trong ngôi nhà nhỏ, ngọn đèn vẫn sáng, Tề An ghè đẽo chiếc gậy cho Ân Nương cẩn thận, tỉ mỉ từng đường khắc, đẽo. Thế là thoáng chốc, đêm hôm ấy đã hoàn thành chiếc gậy... Tề An ngắm nghía chiếc gậy hồi lâu rồi bèn lại chiếc tủ bằng gỗ thấp bé cạnh giường, ý định lấy sợi dây ngọc bội của mình gắn vào đầu gậy... Khi đến chiếc tủ, Tề An kéo ngăn khéo ra, liền thấy ngay sợi ngọc; vừa đưa tay cầm lấy ngọc thì đôi mắt lại thấy trong ngăn tủ cạnh bên có một bức thư cũ,... Không biết vì sao Tề An cầm lấy cả hai và mang đến đặt ở bàn. Sau khi treo sợi ngọc vào chiếc gậy, Tề An để nó vào nơi cẩn thận; rồi quay về bên cạnh chiếc bàn...

        Ngắm nghía hồi lâu, Tề An lưỡng lự không biết có nên đọc bức thư mà vốn dĩ đã đọc, hay không? Vì Tề An không muốn nghĩ về quá khứ nữa, nhưng có điều gì khiến đôi tay kia lại cầm lấy lá thư của Hoàng hậu gửi cho ngài...  

        Đọc ngay dòng đầu 'Thường dân hay a ca quyền quý', Tề An lại trở về là một Hoằng Thời với nhiều căm giận, uất hận...

          Thường dân hay a ca quyền quý

          Chờ thời cơ soán ngôi hoàng vị

          Khoác long bào ngồi trên long tọa

          Đại mưu đồ hồng phai vạch sẵn

          Dẫu bách niên, dẫu là ai đi chăng nữa

          Dốc hơi tàn - Kế đồ này ắt phải thành, 

Đọc từng chữ, tay ngài run run lo sợ, lo vì một nỗi Hoàng hậu làm điều sai trái, lo sợ lại mất một ngạch nương... mà không kiềm được nước mắt...


2. Mệnh

        Nhất định ta sẽ bảo vệ con, con gái à...

         Gần hai tháng kể từ sau cuộc xử tội lần trước, tứ a ca Hoằng Lịch quan tâm đến Dung Âm, chàng tâm sự cùng nàng, đùa nghịch cùng con khiến Dung Âm sức khỏe thập phần tốt hơn... 

        "Nàng  uống chén canh này đi, để lấy lại sức..." - Tứ a ca ân cần nói, rồi tay cầm muỗng canh đút cho Dung Âm uống

        "Dạ!"

        "Nàng và con bình an là điều hạnh phúc nhất của ta. Bây giờ Hòa An đã hồng hào khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, ta tin nó sẽ mau chóng khỏi thôi!" 

        "Thiếp cũng tin chắc là như vậy! Thiếp vui lắm!" - Dung Âm nói mà nước mắt lưng tròng, cố kiềm lại cơn xúc động của mình   

        "Lần này, vẫn chưa tra ra thủ phạm hại con chúng ta, xém chút còn hại cả nàng... Đúng là ngông cuồng mà! Ta nhất định phải tìm ra kẻ đó..." - Hoằng Lịch nổi giận, quả đấm đấm vào thành ghế.

        "Thần thiếp chỉ mong Hòa An khỏe mạnh khôn lớn, còn chuyện tìm ra thủ phạm là thì không cần thiết đâu! Thiếp biết đây không phải là quyết định đúng đắn, nhưng người này có khả năng sai khiến và sát hại Bách Tú ngay trước mặt hoàng hậu và quý phi...  xem ra không phải đơn giản, nếu như đã tính được đường lui thì chắc chắc dẫu có tìm kiếm cũng không thể nào tra ra được..." - Dung Âm nói

        "Ta rõ điều đó hơn ai hết, nhưng cách nghĩ của nàng lại có phần đáng quan ngại; nàng có từng nghĩ tên này có thể hại nàng một lần nữa không?"

        "Trong cung, đấu đá lẫn nhau là vì điều gì? Vì quyền thế, vì danh vọng hay thù hận,... Thần thiếp đều biết tất, chỉ mong ông trời trên cao có mắt, kẻ ác nhất định sẽ bị trừng trị, thần thiếp chỉ cần có con, có chàng, không màng đến vinh hoa hay phú quý... bây nhiêu là đã đủ" - Dung Âm trả lời như lệch đi câu hỏi của Hoằng Lịch

        "Cảm ơn nàng! Nàng 'đặc biệt' lắm!" 

---------------

        "Hoằng Lịch! Hai tháng nay, chàng chăm lo cho thần thiếp mà không đến thăm Phúc tấn...? Đường Hoa - nàng ấy sẽ trách chàng đấy!"

        "Dung Âm - nàng bây giờ quan trọng hơn, nàng ta sẽ hiểu mà! Nàng không cần lo về điều đó..."

        "Thần thiếp biết chàng vì chuyện lần trước mà trách Đường Hoa. Nhưng chàng trách vì điều gì? Nàng ta không hề có lỗi, chỉ là bị vu oan..."

        "..." - Hoằng Lịch không nói gì

        "Chàng nên đến để chia sẻ cùng nàng ấy, nàng ta sẽ cảm thấy cô đơn lắm khi trong hoàn cảnh như vậy lại không có phu quân ở cùng mình..." - Dung Âm nói tiếp: "Nếu chàng không muốn thăm Phúc tấn, cũng phải đến thăm Vĩnh Hoàng chứ..."

        "Ta không thích nàng chút nào Dung Âm! Ta ghét cái tính hiền lành, khoan dung của nàng... Nhưng cũng vì nó mà ta mới yêu nàng, Dung Âm à!..." - Tứ a ca vừa tức giận vừa siêu lòng với ánh nhìn tình cảm với Dung Âm        

-------------------- 

Hoằng Lịch được Ngô công công gọi đến gặp Hoàng thượng để bàn chuyện triều chính, 

Sau khi tứ a ca vừa đi ra khỏi cửa, cung tỳ Lang Di đứng ở gốc cột, ở cạnh Dung Âm suốt cả cuộc chuyện trò khi nảy liền chạy lại hỏi chủ tử:

         "Sao chủ tử lại nói giúp cho cô ta chứ! Nô tỳ không thể hiểu được người..." - Lang Di tỏ vẻ lo lắng, mà cũng trách hờn Dung Âm

Dung Âm cười rồi nói: "Có phải ta ngu ngốc lắm không?"

        "Lang Di không dám, nhưng ..."

        "Ta cũng không hiểu vì sao ta lại làm thế, nhưng ngươi tin ta chứ!"

        "Nô tỳ đương nhiên là tin người..."

   Nói đến đây thì Hòa An trong nôi tỉnh giấc khóc lớn, Lang Di định ẩm Hòa An thì Dung Âm can ngăn, ý cho mình tự bế con mình. 

        "Lang Di, ngươi nhìn xem! Hòa An đáng yêu chưa kìa!"

        "Dạ đúng vậy! Mắt nó to tròn nhìn người kìa chủ tử, đáng yêu làm sao!"

   Dung Âm lúc này ghé vào tai con nói nhỏ: "Nhất định ta sẽ bảo vệ con, con gái à..."


3. 

                          Ngươi và ta một trong hai phải chết

Cảnh Nhân cung,

        "Ngươi đã đưa tất cả số ngân lượng mà ta chuẩn bị cho Hoằng Thời chưa?" - Chủ nhân Cảnh Nhân cung nói với một đại thần trong triều, chỉ có hai người họ

        "Di thần đã làm đúng như Hoàng hậu yêu cầu, tất cả vật dụng tốt nhất, tiền bạc hàng tháng đều chu cấp đầy đủ cho tam a ca" - Tô Hiển cúi đầu bẩm

        "Suốt cả 3 lần vừa rồi? Ngươi đều đưa tận tay cho Hoằng Thời đúng không? Không hơn không kém một đồng nào?" - Hoàng hậu hỏi với một ánh mắt sắc lẻm, từng câu từng chứ đều nhấn mạnh 

        "Dạ... bẩm ... đúng vậy ạ" - Tô Hiển toát mồ hôi, cố gắng đáp lại thật tự nhiên

        "Ngươi đã làm việc cho bổn cung bao lâu rồi?" - Hoàng hậu chậm rãi nói

        "Bẩm, là đã 4 năm rồi ạ!"

        "Vậy mà cả gan qua mặt bổn cung,..." Hoàng hậu quát trong giận dữ: "Cơ bản ngươi không hề chu cấp cho tam a ca trong suốt thời gian qua. Chiếm làm của riêng, tham ô tiền của,... để bổn cung xem số tiền ngươi tham được đủ để mua quan tài chôn xác trăm người phủ nhà ngươi hay không?"

        "Nương nương! Thần biết tội, thần biết tội rồi! Xin hoàng hậu khai ân! tha cho thần mạng quèn này..." - Tô Hiển quỳ xuống dập đầu mạnh đến nổi phát ra tiếng lớn

        "Bốn năm ngươi làm việc cho ta, bổn cung đối đãi ngươi không tệ, vậy thì tại sao? Hả?" 

        "Thần không có gan lớn như vậy! Tất cả là do thần bị uy hiếp ..."

        "Là ai? Nói!"

        "Chính là Hi quý phi ép thần, Hi quý phi đe dọa sẽ giết cả gia đình thần từ lớn đến nhỏ, thần vì gia tộc mà cắn rứt lương tâm buộc phải làm chuyện có lỗi với hoàng hậu! ... Tất cả là do bà ta, là bà ta ép thần" - Tô Hiển sợ đến phát hoảng nói tiếp: "Ngay từ lần đầu tiên, khi thần đến nơi mà tam a ca được chuyển đến, đã gặp mặt được tam a ca giao tất cả mọi thứ mà hoàng hậu đưa cho ngài ấy,... nhưng ngay sau đó, ngay đêm hôm đó, di thần phát hiện tam a ca bị một nhóm người thích sát, liền cho thị vệ bảo vệ ngài... Rồi ... rồi ..."

        "Rồi thế nào? Mau nói" - Hoàng hậu sốt ruột, nôn nóng hỏi 

        "Rồi tam a ca bị nhóm thích sát đánh rơi từ trên cao xuống con sông lớn... di thần dốc hết sức tìm mà không hề thấy... Tất cả là do bà ta sắp đặt, bà ta ngay sau đó lựa chọn thời cơ gặp mặt được thần, uy hiếp, đe dọa thần..."

        "Hoằng Thời! Hoằng Thời! ... Mau mang tên này ra ra xử tội!"

        "Hoàng hậu khai ân!..." - "Hoàng hậu khai ân! Thần sẽ giúp người diệt trừ Hi quý phi để bù đắp công lao!"

        "Dù ngươi có giết 100 cái mạng của ả ta! Cũng không thể đền cho ta Hoằng Thời được! Giải hắn đi"

 Khi Tô Hiển bị giải ra tới tận cửa, thì hắn nói lớn vọng vào: "Tam a ca còn sống! hoàng hậu!". Thế là Tô Hiển được giải vô lại cung:

        "Tam a ca đã được một ngư dân tên Thập Sư Phụ ở thôn Xương La cứu sống, hiện giờ ngài ấy đang sống ở đó và mang tên là Tề An, thưa hoàng hậu" 

        Hoàng hậu mừng vui khôn xiết: "Hoằng Thời, con của ta!"

  "Hi Quý phi! Bổn cung đã nhiều lần nhân nhượng với ngươi rồi! Vậy mà ngươi vẫn không chịu sống an nhàn, gây sự vô cớ, sát hại Hoằng Thời! Ngươi và ta một trong hai phải chết" 

---------------------

4. Định

        Đêm mịt mờ, Hòa An trở nặng

        "Thái y, thái y, ngài phải cứu sống Hòa An! Ta cầu xin người! Người phải dốc hết sức mình" - Dung Âm quỳ khụy xuống khóc nghẹn ngào đau khổ

        Đã nửa canh giờ trôi qua, đôi tay bé nhỏ giờ đã thiêm thiếp không chút cử động... 

  Ngày 27 / 12 / 1728 (Năm Ung Chính thứ 6), Hoàng trưởng nữ của Tứ a ca Hoằng Lịch và Đích Phúc tấn Phú Sát thị qua đời chỉ mới 2 tháng tuổi vì thân thể yếu ớt từ lúc còn trong bụng mẹ do bột Tựu Xuyên tích tụ mà gây ra...

        ...........................................

        Tiếng khóc con vẫn nghe đâu đó bên tai mẹ, nó êm dịu lắm, con có biết không?

        Hòa An, Hòa An? mới chỉ hai tháng ngắn ngủi mà!
 
Mẹ chưa bao giờ đau khổ như vậy, con và mẹ cùng nhau vượt qua cơn đau đớn quằn quại nhất, con đã cùng mẹ thoát qua kiếp nạn khó nhằn lần trước... Những tưởng những ngày tháng sau này sẽ yên bình, hạnh phúc... 

      Con tỉnh lại đi! Nhìn mẹ nè con gái! Sau này mẹ sẽ dạy con thêu thùa, may vá... Con nhìn xem, đôi tất hình hoa nhung này là mẹ may cho con đó, để mẹ mang nó cho con nhé! 

     Ôi! Sao người con lạnh thế này!... Để mẹ ôm con nhé! Mẹ ôm con vào lòng, con thấy hơi ấm mẹ chưa? 

      Con đâu rồi! Con đâu rồi Hòa An! Hòa Annnnnnnnnnnnnn....! 


            Chốn cả hồng tường thán lời chăng?

            Nữ côn, bỗng chốc, hóa vân lang    

            Bẫy giăng ngoảnh lại tiêu tất thảy,

            Vẹn nỗi đau lòng, khắc Hòa An ...


[Hết chương 6]


        









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com